Mạnh Gia chỉ ngồi trên xe một lúc, chưa đến năm phút, thậm chí còn chưa đọc xong một tin nhắn chưa mở.
Chung Túc Thạch mở cửa bước lên xe, dặn lão Khổng, "Đưa cô Mạnh về trường."
Xe vừa lăn bánh, Mạnh Gia mới sực nhớ, quay đầu lại, "Hoa! Tôi quên lấy hoa rồi, anh Chung."
Biết cô lâu vậy rồi, chỉ có tối nay là Mạnh Gia giống trẻ con nhất. Cô biết mềm mỏng với người lớn, cố tình nói muốn rửa bát để trả nợ, cũng dám buông thả mà đưa ra yêu cầu.
Chung Túc Thạch thản nhiên bảo, "Lão Khổng, quay đầu."
Rượu vang sủi bọt mà anh gọi có vị ngọt ngào, hậu vị còn phảng phất hương nhài, Mạnh Gia uống liền hai ly, hiếm khi không thấy choáng váng.
Đôi mắt to tròn như mắt hạnh của cô long lanh ánh nước, mơ màng ngước lên, chạm vào mắt Chung Túc Thạch, khe khẽ nói cảm ơn anh.
Lão Khổng đang bẻ lái, không ngờ có chiếc xe điện lao ra từ bên cạnh, ông vội đạp phanh gấp.
Mạnh Gia bị xô nghiêng, thân thể không khống chế được, bật ngửa ra sau, rồi lại đổ nhào về phía trước.
Chung Túc Thạch đưa tay đỡ lấy cô, cúi đầu hỏi, "Không sao chứ?"
Cô tựa trong vòng tay anh, trách mình lí nhí: "Lỗi tại em, cứ khăng khăng đòi quay lại lấy hoa."
"Bó hoa đó quan trọng lắm à?"
Mạnh Gia nghiêm túc gật đầu, "Rất quan trọng, là lần đầu tiên em được tặng hoa mà."
Đôi môi mềm hồng của cô, chỉ cách cằm anh chưa đầy hai ngón tay, nói chuyện gần đến mức có thể ngửi thấy hương nhài trong hơi thở cô.
Lưng Chung Túc Thạch cứng đờ, giọng khàn khàn, tay vẫn vòng ôm cô gái nhỏ, "Nửa học kỳ đại học trôi qua rồi, chưa có nam sinh nào tặng hoa cho em à?"
Giọng điệu nửa đùa nửa thật, như thể trong nhà cất giấu món báu vật hiếm có, vừa sợ không ai biết thưởng thức, lại vừa sợ quá nhiều người nhòm ngó.
Nhưng Mạnh Gia có phải là của anh đâu? Anh không dám chắc, ít nhất lúc này vẫn chưa dám chắc chắn rằng cô gái nhỏ này sẽ thuộc về mình.
Đây cũng là lần đầu tiên trong đời Chung Túc Thạch, đối với một người, một việc, lại nảy sinh cảm giác mờ mịt, mất kiểm soát đến thế.
"Nói thật nhé, em còn chưa nhớ hết mặt mấy bạn nam trong lớp đâu."
Dạ dày cô đầy khí gas, Mạnh Gia đẩy anh ra, quay đầu đi, không nhịn được mà ợ một cái.
Thôi thì, cô cũng đâu phải ai tặng hoa cũng nhận.
Xe quay lại đầu ngõ, Mạnh Gia định xuống xe, bị Chung Túc Thạch giữ lại, "Trời tối rồi, đi bộ nguy hiểm, em ngồi yên trên xe, để tôi đi lấy cho."
Giọng nói anh trầm thấp, dày dặn, như tấm lưới kín kẽ bủa vây lấy cô trong màn đêm.
Trong ký ức, bà ngoại cũng từng dặn cô như vậy, mỗi lần ra ngoài đều nhắc đi nhắc lại:
"Trời sắp tối rồi, con cứ ngoan ngoãn ở nhà, đừng có chạy lung tung."
Nhưng đó là chuyện hồi nhỏ. Mạnh Gia lớn rồi, nhất là mấy năm nay, hiếm khi còn được nghe câu như vậy nữa.
Cô chống tay lên cửa sổ xe, chống cằm lên mu bàn tay, nhìn thấy Chung Túc Thạch bưng bó hoa, bước qua cánh cửa đỏ son, từ trong khung cảnh gió hiu trăng sáng mà đi ra.
Chung Túc Thạch lên xe, đưa bó hoa cho cô, "Vật trả về chủ cũ."
"Cảm ơn anh."
Mạnh Gia cũng chẳng nhớ nổi tối nay mình đã nói bao nhiêu lần "cảm ơn" nữa.
Đến mức Chung Túc Thạch phải bật cười, "Chỉ biết nói cảm ơn thôi à?"
Cô hít sâu một hơi, cúi đầu ngửi bó hồng trong tay, vai và gáy mảnh mai, là nét quyến rũ ngây ngô của tuổi trẻ chưa tỏ sự đời.
Mạnh Gia chỉ khẽ gật đầu: “Vâng."
Ngoài lời cảm ơn ra, cô thật sự chẳng biết nói gì thêm. Nói nhiều một câu thôi cũng lộ sơ hở.
Chuyện yêu đương giống như một ván cờ. Nhất là khi người đối diện cô, nước cờ kín kẽ, chiêu nào cũng hiểm độc. Mạnh Gia biết rõ cô không phải đối thủ.
Sau này, khi đã lớn hơn vài tuổi, cô vẫn thường nghĩ lại đêm say rượu, lạnh lẽo sương buốt ấy, mới hiểu được thấu đáo.
Yêu, là thứ khiến người ta câm lặng không nói nên lời.
Chung Túc Thạch đưa cô về tới cổng trường, Mạnh Gia chào tạm biệt anh, nói: "Vài hôm nữa em về nhà rồi, chúc anh năm mới vui vẻ sớm nhé, Chung tiên sinh."
Anh thở phào nhẹ nhõm. May mà lần này không giống hôm ở chùa Lục Dung, chúc anh sớm kết hôn.
Chung Túc Thạch gật đầu: "Đi đường bình an."
Đến khi tất cả điểm thi cuối kỳ được công bố, Cổ Nguyệt, cô lớp trưởng có trách nhiệm gửi tin nhắn chúc mừng cho cô, Mạnh Gia quả nhiên không ngoài dự đoán, các môn đều đứng nhất toàn khoa, kể cả môn khó nhất là "Tư tưởng Mao Trạch Đông", cô cũng chỉ bị trừ một điểm.
Hôm đó cô đang vội ra sân bay, chỉ kịp vội vàng nhắn lại "cảm ơn", rồi kéo vali lạch cạch xuống lầu.
Vừa tới tầng một, lão Khổng đã đi tới, "Để tôi xách giúp cho."
Ông cứ thế, ngay trước ánh mắt kinh ngạc của Mạnh Gia, khiêng chiếc vali to đùng của cô lên xe.
Mạnh Gia ngập ngừng, "Chú Khổng, sao chú biết hôm nay cháu đi?"
Cô nhớ rõ mình chưa nói với ai cả.
Lão Khổng cũng chẳng rõ chi tiết: "Là cậu Chung bảo tôi, nói cháu bay chuyến một giờ chiều, bảo tôi tới sớm đón."
Mạnh Gia ngơ ngác lên xe. Đợi xe rời khỏi cổng trường, cô mới sực nhớ ra nói cảm ơn.
Lão Khổng điềm nhiên, "Không cần, muốn cảm ơn thì cảm ơn cậu Chung, cậu ấy rất quan tâm cháu đấy."
Ấy thế mà đúng là phải cảm ơn. Chỉ có điều, chỗ cần cảm ơn anh ấy, nhiều quá rồi.
Vừa cảm ơn xong việc này, việc khác lại tới ngay, cứ như thế, cảm ơn mãi cũng chẳng hết.
Mạnh Gia ngồi trong xe, nhắn tin cho anh: “Chung tiên sinh, sao anh biết giờ bay của em?"
Gần đến kỳ nghỉ, Chung tổng vẫn bám trụ nơi công sở, nghiêm chỉnh ngồi ở ghế chủ tọa, bên tay còn kẹp điếu thuốc, nghe các lãnh đạo cấp dưới báo cáo công việc.
Chiếc điện thoại úp mặt trên bàn khẽ rung. Anh liếc mắt, vẻ mặt chẳng hề gợn sóng, mở máy ra xem.
Nhận thấy vị lãnh đạo này lơ đãng, vị giám đốc đang thuyết trình vội ngừng lại, chờ anh trả lời tin nhắn. Trong bụng đoán chắc là chỉ đạo từ cấp trên, nhìn sắc mặt nghiêm túc của Chung tổng thì đủ hiểu.
Chung Túc Thạch nghe thấy im bặt, ngẩng đầu lên, tay dài gõ hai cái rũ tàn thuốc, "Cậu tiếp tục đi."
Anh kẹp thuốc, cầm điện thoại, có phần vụng về gõ chữ: "Nhờ hãng bay tra giúp."
Mạnh Gia nghĩ một lúc, nhắn lại: "Anh hỏi thẳng em chẳng phải tiện hơn sao?"
Chung Túc Thạch thấy phiền, tay với lấy chậu thủy tinh, dập tắt thuốc: "Em không chịu nói thật đâu."
Tin nhắn gửi đi, rất lâu sau Mạnh Gia mới trả lời:
"Vậy… để em thử không làm câu đố nữa nhé."
Gần như ngay khi vừa mở tin nhắn, Chung Túc Thạch đã khẽ gõ nắp bút lên tập tài liệu, khó mà kìm được, khẽ cong môi cười.
Nụ cười ấy lọt ngay vào mắt Trịnh Đình, ông hiểu ý, quay đầu đi, thầm nghĩ: Lão Khổng chắc đã đón Mạnh Gia rồi nhỉ? Nhìn điệu cười kia là biết người tới nơi an toàn rồi.
Bên cạnh, Tần Nghĩa ghé sát lại: "Hồi sáng còn mặt nặng mày nhẹ, tôi vào ký giấy còn phải dè chừng, giờ đã cười rồi cơ đấy."
Trịnh Đình kéo vai anh ta quay về, đẩy về phía màn hình lớn,: "Đừng lo chuyện bao đồng, họp đi."
Lão Khổng đưa Mạnh Gia tới cửa nhà ga sân bay. Ông bê vali xuống, "Còn sớm, cháu nhớ ăn chút gì lót bụng nhé."
Cô gật đầu cảm kích, "Vâng, hôm nay thật phiền chú rồi."
Mạnh Gia xếp hàng làm thủ tục ký gửi hành lý, sau đó đi đến cửa an ninh. Vừa bước ra, đã có người đứng chờ.
Là một nữ nhân viên sân bay mặc đồng phục. Cô ấy trang điểm nhẹ, chỉ vào bảng tên, mỉm cười dịu dàng với cô, "Cô Mạnh phải không? Tôi là quản lý Lương trực ban ở đây."
"Chào chị." Mạnh Gia ngơ ngác, "Có chuyện gì sao ạ?"
Quản lý Lương cười giải thích, "Không, cô đừng hiểu lầm. Là lãnh đạo bên tôi nhờ tôi dẫn cô đến phòng chờ hạng sang, cô đã được nâng vé lên hạng nhất, còn bốn mươi phút nữa mới lên máy bay."
Mạnh Gia càng thêm nghi hoặc, "Dù… dù thế nhưng em đâu quen lãnh đạo của chị."
Quản lý Lương đưa ngón trỏ chỉ lên trần nhà, "Chuyện cấp trên, tôi cũng không rõ lắm, cô theo tôi là được."
"Vậy… vâng, cảm ơn chị."
Quản lý Lương đưa cô vào phòng chờ, trên chiếc bàn tròn gỗ óc chó đã bày sẵn một phần cơm trưa.
Chị ấy giúp cô mở hộp, "Đồ bên chỗ tôi, không biết cô có quen ăn không, cố gắng ăn chút nhé."
Mạnh Gia liếc qua, thấy rau cải luộc, canh gà hầm nấm trúc nhĩ, salad ức gà bơ… đều là những món ăn thanh đạm, ít dầu mỡ mà cô thích.
Cô mỉm cười, "Sao lại không quen, còn ngon hơn cơm căn-tin của em nhiều."
"Vậy cô cứ thong thả dùng bữa nhé."
Mạnh Gia ngồi yên lặng ăn xong bữa, rồi gọi cho Chung Túc Thạch. Tiếng tút tút trong ống nghe vang lên, cô bỗng nhớ tới câu “Em chẳng biết ngoan ngoãn” kia, trong lòng như có dầu sôi lửa bỏng, nóng hừng hực.
Anh luôn dễ dàng nhìn thấu cô.
Mà sự dễ dàng ấy, nếu bóc tách kỹ hơn, lại như nối liền với cái tính được nuông chiều của cô. Cứ như thể với cô, anh chẳng thể làm gì khác được.
“Mạnh Gia.”
Giọng nói trầm lạnh của Chung Túc Thạch vang lên bên tai.
“Vâng, là em đây, Chung tiên sinh.” Mạnh Gia siết chặt điện thoại, rõ ràng có rất nhiều điều muốn nói, ngập ngừng một lúc, vậy mà khi mở miệng lại chỉ hỏi: “Em ăn cơm rồi, còn anh thì sao?”
Nói xong, cô lại khẽ nhắm mắt, giận bản thân không có tiền đồ, bực bội vò vò chiếc khăn ăn trong tay.
Chung Túc Thạch vừa tan họp, vài cấp dưới đang chờ anh trao đổi riêng. Anh khoát tay, ý bảo họ về phòng đợi.
Anh bước đến bên cửa sổ sát đất, bên dưới là dòng người tấp nập, bầu trời trong xanh không gợn mây, hiếm hoi có được ngày đẹp trời giữa mùa đông Bắc Kinh.
“Chưa, anh vừa họp xong. Em tìm anh có việc à?”
Trong đầu Mạnh Gia lóe lên một ý nghĩ, liền buột miệng: “Thì ra phải có việc mới được tìm Chung tiên sinh, không việc thì không được đúng không? Em nhớ kỹ rồi.”
Nói xong, cô mới nhận ra mình lỡ lời, lời của Chung tiên sinh rõ ràng không mang ý đó. Bình thường mỗi lần cô tìm anh, chẳng phải đều là vì rắc rối này thì cũng là chuyện phiền não kia sao, anh hỏi thế cũng chẳng có gì lạ.
Đang lúc cô bối rối thì,
Đầu dây bên kia Chung Túc Thạch bật cười khẽ, giọng cợt nhả vang lên: “Hôm nay tiểu thư nhà chúng ta sao ngang ngược thế nhỉ?”
Là vì anh đối xử với cô quá tốt, Mạnh Gia nghĩ thầm. Cảm giác vừa được sủng ái lại vừa bất an ấy, khiến người ta lâng lâng, đến nỗi quên mất bản thân, nói năng cũng chẳng giữ chừng mực.
Giọng cô khẽ xuống: “Đâu có đâu… Em chỉ muốn cảm ơn anh thôi, vốn dĩ em phải chen xe buýt.”
Chung Túc Thạch quay lại bàn họp dài, mở nắp ly, nhấp một ngụm trà Thái Bình Hầu Quý đã ngấm đậm.
Anh chậm rãi nói, giọng điềm nhiên như đang trình bày một chân lý hiển nhiên: “Nếu chỉ vì chuyện này, em sẽ không gọi điện thoại cho anh đúng không, Mạnh Gia?”
Mạnh Gia bỗng bị nói trúng tim đen, cúi gằm đầu, cắn môi, lắp bắp phủ nhận: “Không… không phải… em gọi chỉ để cảm ơn anh thôi mà.”
“Được, vậy thì anh nhận lời cảm ơn của em.”
Mạnh Gia có thể tưởng tượng ra dáng vẻ ung dung, thản nhiên của Chung Túc Thạch lúc nói câu đó, có khi còn vừa nhả khói thuốc lành lạnh.
Nhưng cô thì sao? Tim đập thình thịch như sắp nhảy ra khỏi cổ họng, mặt đỏ đến tận mang tai.
Đúng là người lớn điềm tĩnh, lý trí quá mức khiến người ta chán ghét.
“Em phải lên máy bay rồi, tạm biệt.” Mạnh Gia vội vàng cúp máy.
Chung Túc Thạch đặt điện thoại xuống, trên màn hình máy chiếu trong phòng họp vẫn còn bản kế hoạch của phòng dự án chưa tắt. Nói ra thì, đây chắc là lần hiếm hoi trong giờ làm việc cẩn trọng của anh mà lại lơ là như vậy.
Anh buông ly trà, bước vào phòng tổng giám đốc. Mấy người phụ trách từ các chi nhánh đều đứng lên, đồng loạt chào: “Chào Tổng giám đốc Chung.”
Chung Túc Thạch phất tay ra hiệu ngồi xuống, “Mọi người đợi lâu rồi.”
Trịnh Đình ghé sát tai anh, nói nhỏ: “Túc Thạch, bữa trưa nay đã sắp xếp xong cả rồi.”
“Được. Mọi người cùng đi, khách từ xa tới, mời bữa cơm cho phải đạo.”
Gần tối, Mạnh Gia mới đến sân bay Bạch Vân. Ngẩng đầu nhìn, bầu trời phía tây chỉ còn lại vệt mây đỏ le lói.
Trước đó, cô vất vả lắm mới mua được vé, chuyến đi cũng chẳng suôn sẻ, nên cô chẳng báo cụ thể giờ đến cho bà ngoại.
Thật ra có nói cũng chỉ khiến bà lo lắng, ngồi chờ ngoài cửa trong gió lạnh, kéo dài cổ ngóng cô.
Mạnh Gia ngồi tàu điện sân bay vào trung tâm thành phố, kéo vali vướng víu, cô đành gọi xe về nhà.
Trong sân vắng lặng, cô đẩy cánh cổng sắt cao ngang người, bước vào, tiền sảnh chẳng có lấy một bóng người.
Nhiệt độ ở Quảng Châu cao hơn Bắc Kinh nhiều, cái gọi là “đợt lạnh” hằng năm cũng chỉ như làm dáng cho có. Giảm nhiệt đôi ba ngày, coi như chào hỏi người dân rồi vội vã rút đi.
Mới đi vài bước, trán Mạnh Gia đã lấm tấm mồ hôi, cô cởi áo khoác, tiện tay ném lên ghế.
“Bà ngoại, bà ngoại!”
Mạnh Gia bước nhanh, đi thẳng ra sân sau tìm.
Dì Trương nghe tiếng, vội vàng đóng cửa phòng lại, chạy ra ngăn cô, “Bà cụ mấy hôm nay bị chóng mặt, vừa từ bệnh viện về, uống thuốc xong đã ngủ rồi.”
“Bác sĩ nói sao ạ?” Mạnh Gia hỏi.
Bà Trương khoát tay, “Bảo đừng lo nghĩ nhiều, kê ít thuốc, dặn nghỉ ngơi nhiều.”
Trong lòng Mạnh Gia lóe lên suy nghĩ, “Lại là cậu họ đến vòi vĩnh gì nữa à?”
Đó là điều duy nhất cô có thể nghĩ đến. Ngoài chuyện đó ra, còn điều gì khiến bà phải bận tâm nữa đâu?
Dì Trương kéo cô ngồi xuống dãy hành lang, nắm lấy tay cô, ánh mắt thoáng chút kỳ lạ, liếc nhìn cô.
Một lúc sau, bà mới hỏi: “Gia Gia, ở trường cháu vẫn ngoan chứ?”
Mạnh Gia gật đầu, còn cười hỏi lại: “Cháu thì sao mà không ngoan được?”
“Ngoan là tốt, ngoan là tốt.”
Bà Trương lẩm bẩm mấy câu, rồi đẩy cô về phòng trên lầu, “Đi tắm rửa rồi ngủ sớm đi, bà đi nấu cơm xong sẽ gọi cháu.”
Đợi dì Trương đi rồi, Mạnh Gia len lén chui vào phòng bà ngoại.
Cô ngồi bên bàn, hai chân vắt lên tay ghế, lật sách đọc.
Thời gian từng chút trôi qua, cuốn sách đắp trên mặt bỗng rơi xuống đất, “bốp” một tiếng, làm cô giật mình tỉnh giấc.
“Đúng là chẳng ra thể thống gì cả.”
Tấm rèm giường được vén lên, trời ngoài cửa sổ đã sầm tối, Hoàng Ngô Muội xắn tay áo, bước ra.
Mạnh Gia cúi người nhặt sách, giấu ra sau lưng, cười hì hì: “Bà tỉnh rồi ạ?”
Hoàng Ngô Muội khẽ chọc vào trán cô, chiếc vòng ngọc phỉ thúy trên cổ tay khẽ rung, “Ồn thế, bà ngủ sao được.”
Cô kéo tay bà ngoại, nũng nịu: “Tại cháu nhớ bà quá mà. Bà thì sao, có nhớ cháu xíu nào không?”
Hoàng Ngô Muội đáp tỉnh bơ: “Không nhớ. Cháu không có nhà, bà với cô Trương ở đây yên tĩnh biết bao nhiêu.”
Mạnh Gia mặt dày cười, “Bà lừa cháu, chắc chắn bà nhớ cháu rồi.”
Đến bữa tối, Mạnh Gia vừa gắp đồ ăn vừa hỏi: “Bà ngoại, bà thấy khó chịu chỗ nào vậy?”
Hoàng Ngô Muội liếc bà Trương một cái, trách bà lắm mồm, “Cũng là bệnh cũ thôi, trời lạnh thì thế đấy.”
Mạnh Gia ăn xong, lại ngồi trò chuyện với bà ngoại đến tận khuya. Cô kể về những tảng băng dài treo dưới mái nhà ở Bắc Kinh, có khi dài đến hơn mét, người Bắc Kinh gọi nó là “băng lủng lẳng”. Tuyết rơi trắng trời cả đêm, sáng hôm sau bước ra, tuyết có thể dày đến tận đầu gối cô.
Cô nói rất hào hứng, bảo đẹp nhất vẫn là băng lủng lẳng ở Tử Cấm Thành, tuyết tan thành nước, nhỏ xuống đông lại thành băng, treo lủng lẳng trên mái ngói đỏ và tường vàng. Gió lớn thổi qua, cả dãy băng ngả nghiêng về một phía, trông rất ngoạn mục.
Vì chuyện đó, Chung Linh cười cô suốt, bảo tưởng cô từng trải lắm, ai ngờ mới thấy tuyết đã lộ vẻ chưa từng biết đời.
Mạnh Gia cười tươi: “Trẻ con miền Nam tụi cháu mà, thông cảm chút đi.”
Bà Trương dọn giường xong, giục cô đi tắm nghỉ sớm, “Đi đường cả ngày rồi, tắm xong đi ngủ đi.”
Đợi Mạnh Gia về phòng, nụ cười trên mặt Hoàng Ngô Muội mới dần tắt. Bà Trương lúc này mới hỏi: “Bà ơi, bà định khi nào hỏi nó?”
Hoàng Ngô Muội thở dài: “Bà cứ sợ oan uổng con bé.”
Bà Trương cũng nói: “Đúng vậy, Gia Gia xưa nay ngoan ngoãn, biết đâu ông Mạnh nói bậy.”
Hoàng Ngô Muội gật đầu, “Thôi, cô cũng vất vả rồi, đi nghỉ đi.”