Đại Tiểu Thư Họ Mạnh - Võng Nhược

Chương 24

Trên núi, đêm đã khuya, sương mù dày đặc, từng sợi từng lớp, tạo thành một màn khói dày, bám đầy hơi nước, lượn lờ quẩn quanh trong rừng.

Mạnh Gia tắm xong, thay đồ ngủ, mái tóc vừa sấy khô còn xõa xuống, cô đi đến bên cửa sổ.

Đầu ngón tay trắng muốt của cô khẽ lướt qua mặt bàn học nhỏ, bất giác nhớ lại những ngày tháng miệt mài đèn sách, những quyển sách dày cộm cao quá đầu, những tập đề thi chồng chất như núi, chiếc quạt trần quay không ngừng bên trên.

Cuộc sống chẳng qua cũng chỉ là sự lặp lại những chuyện vụn vặt, hết ngày này sang năm khác.

Mạnh Gia đang mải mê suy nghĩ, bỗng nhiên tủ đầu giường vang lên tiếng rung dữ dội, trong căn phòng yên tĩnh, cảm giác giật mình lại càng mãnh liệt.

Tim cô khẽ thót lên, cúi đầu nhìn màn hình ba chữ "Chung tiên sinh" khiến tim cô đập càng nhanh hơn.

Cô lén lút như kẻ trộm, vội đóng chặt cửa sổ, rồi ngồi lại lên giường, hạ giọng khe khẽ, “Chung tiên sinh?”

Giọng cô rất dịu nhẹ, giữa đêm tối sắp có tuyết rơi, nghe vào tai lại như tiếng ngọc vỡ cành cong, vang lên đầy mê hoặc.

Chung Túc Thạch đứng trên gác mái, phóng mắt nhìn đường chân trời xanh thẫm xa xăm, thi thoảng có vài chú bồ câu bay ngang qua.

Chúng bay thành vòng lớn, như những đứa trẻ ham chơi, mải quay vòng chán rồi lại bay về sân lớn.

Anh rút điếu thuốc ra khỏi môi, trầm giọng hỏi: “Ừ, về đến nhà chưa?”

Câu hỏi gì thế này chứ!

Cô bật cười, “Chung tiên sinh mất luôn kiến thức phổ thông rồi à? Bay từ Bắc Kinh đến Quảng Châu cũng đâu cần lâu như vậy.”

Chung Túc Thạch nhướn mày, “Không cần lâu? Thế sao bảy tám tiếng rồi mà không thấy trả lời tin nhắn?”

“À, anh nhắn cho em à?”

“Em tự nhìn đi.”

Mạnh Gia thoát khỏi giao diện cuộc gọi, lật lại tin nhắn WeChat, mới phát hiện có hai tin nhắn, một tin hỏi cô đã hạ cánh an toàn chưa, một tin hỏi cô đã ăn cơm chưa.

Cô vội xin lỗi, “Xin lỗi, em không để ý, về đến nhà vui quá, mải nói chuyện mất rồi.”

Bất chợt, Chung Túc Thạch hỏi: “Bao giờ định quay lại trường?”

Mạnh Gia cụp mắt, khẽ vuốt những hoa văn trên chăn, “Gì chứ, em vừa mới đến Quảng Châu, còn chưa ănTết đâu.”

Mới đến thôi sao? Sao lại cảm giác như cô đã đi rất lâu rồi, dưới bầu trời có ánh trăng lạnh lẽo kia, dường như mãi chẳng thể vượt qua.

Nhưng giọng điệu cô lại mềm mại, nghe vào tai còn như nũng nịu, khiến lòng anh bỗng dậy lên một thứ bực bội vô danh, lan từ đáy dạ dày rồi bốc ngược lên.

Chung Túc Thạch bưng ly rượu bên cạnh, chiếc ly thủy tinh chạm trổ hoa văn, ngăn cách độ ấm từ lòng bàn tay, anh ngửa đầu uống nửa ly whisky lạnh.

Anh khẽ thở ra một hơi dài, “Là tôi sốt ruột quá thôi, em cứ an tâm ăn Tết, gặp nhau ở Bắc Kinh.”

“Gặp nhau ở Bắc Kinh.”

Mạnh Gia nhẹ nhàng thốt ra ba chữ.

Âm cuối khẽ hạ xuống, mang theo chút lưu luyến đầy tủi thân, đến chính cô cũng không nhận ra.

Chung Túc Thạch ném điện thoại lên bàn, một nỗi trống vắng lặng lẽ len vào trong lòng, anh cứ thế ngồi thẫn thờ suốt nửa ngày trời.

Có tiếng gõ cửa khe khẽ, “Mẹ vào được không?”

Anh nghe ra giọng Hàn Nhược Nam, liền đích thân đứng dậy mở cửa: “Mẹ.”

Hàn Nhược Nam bước vào, “Mẹ thấy phòng con còn sáng đèn, đoán chắc con chưa ngủ nên qua nói chuyện một lát.”

Bà đặt xuống một chén chè hạnh nhân, “Mẹ vừa nấu xong, con nếm thử đi.”

Với tuổi này của Chung Túc Thạch, sớm đã không còn thích mấy món ngọt ngấy này nữa, nhưng cứ mỗi lần Hàn Nhược Nam về Bắc Kinh, bà đều nhất định phải làm cho anh ăn.

Chẳng qua chỉ là để bù đắp cho những thiếu hụt lúc nhỏ thôi.

Hàn Nhược Nam xuất thân làm công tác tuyên truyền, từng làm tổng biên tập ở tòa soạn báo, sau đó chuyển sang đơn vị chủ chốt trong ngành. Cấp trên ai cũng biết bà là con dâu nhà họ Chung, nếu bà thật sự muốn nhàn nhã, chỉ cần đến cơ quan điểm danh qua loa, chẳng ai nói gì bà nửa câu.

Nhưng bà lại là người nặng lòng, làm việc ngày đêm không ngơi, bỏ lại đứa con trai mới chào đời cho Tâm Lan chăm nom. Khi ấy bà mới hơn ba mươi, đã là cây bút xuất sắc nhất trong đơn vị.

Cũng vì thế, bà luôn cảm thấy áy náy với con trai.

Lần này hiếm hoi về nhà, Chung Túc Thạch cũng không nỡ làm bà mất hứng, anh múc nửa muỗng nếm thử, gật đầu, “Chỉ có món này, vẫn là tay nghề mẹ là ngon nhất.”

Hàn Nhược Nam mỉm cười, “Ba con với con đều thích ăn, mẹ nấu món này cũng mấy chục năm rồi.”

Anh chợt nhớ lại hồi năm sáu tuổi, lúc còn quấn quýt cha mẹ nhất, suốt ngày nài mẹ nấu món này cho mình. Khi ấy Hàn Nhược Nam bận rộn viết bài, bực mình xua tay đẩy anh đi, “Tìm ông bà nội của con ấy.”

Bà đẩy mạnh quá, lần đó anh suýt ngã từ cầu thang xuống, từ đó về sau anh cũng chẳng dám đòi hỏi gì nữa.

Đợi đến lúc Hàn Nhược Nam rảnh rỗi, Chung Trực Dân cũng được điều ra ngoài làm việc, bà theo chồng đến địa phương khác, tự tay chăm lo cho chồng. Mỗi năm Tết mới về nhà một lần, nếu vướng kiểm tra, thậm chí hai ba năm không quay về.

Cả căn phòng bỗng chốc lặng ngắt.

Hai mẹ con cứ thế im lặng đối diện, sự xa cách và lạnh nhạt kéo dài suốt bao năm, ngăn cách giữa họ, chẳng ai biết nên bắt chuyện từ đâu.

Cuối cùng vẫn là Chung Túc Thạch mở lời trước, “Vài năm nữa, chắc ba cũng được điều về rồi nhỉ.”

“Ừ, ba con và con không tiện cùng xuất hiện, điều này kiêng kỵ trong chuyện nhân sự.” Hàn Nhược Nam khẽ liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, dịu giọng nói, rồi cúi xuống vuốt phẳng tà váy, “Mấy năm nay ông nội con nghỉ rồi, ba con cũng nên được điều về Bắc Kinh thôi.”

Chung Túc Thạch ngước mắt nhìn bà, cứ cảm thấy bà đã khác trước.

Khi anh còn nhỏ, nhìn bà là một người phụ nữ sắc sảo, gương mặt thanh tú, suốt ngày tất bật như đang chạy đua với thời gian.

Tựa như từ tiểu thư nhà họ Hàn, biến thành con dâu nhà người khác, rồi sinh con là bị trói chặt bước chân, lỡ dở tiền đồ.

Nhưng những năm tháng nơi vùng biên cương phía Tây Nam kia, lại dường như thổi cho bà thêm phần dịu dàng.

Chung Túc Thạch gật đầu, “Ba cũng nên về rồi.”

Thấy anh đã thoải mái hơn, Hàn Nhược Nam mới cẩn thận hỏi: “Ngày mai mẹ có bữa tiệc, định gặp vài bạn cũ, có lẽ sẽ gặp mẹ của Diệp Hân. Nghe bà nội con nói bóng gió hình như rất ưng cô ấy, con nghĩ sao về cô ấy?”

Bà tự biết mình có lỗi với con, nên cũng không dám tỏ ra kiểu cách mẹ con trong chuyện này, nếu không đến chút hòa khí ngoài mặt bây giờ cũng chẳng còn.

Ngay cả khi đối mặt với mẹ chồng là Tâm Lan, Hàn Nhược Nam cũng chỉ nói một câu: “Vẫn nên để nó tự quyết.”

Chung Túc Thạch bật cười khổ, nói thẳng: “Mẹ, con không có hứng thú với Diệp Hân.”

“Vậy được rồi, mẹ hiểu rồi, con ngủ sớm đi nhé.”

Hàn Nhược Nam vỗ nhẹ lên vai anh, đứng dậy, dịu dàng nhìn con trai một cái.

“Mẹ.”

Khi bà đi đến cửa, Chung Túc Thạch bỗng gọi giật lại.

Hàn Nhược Nam quay đầu, “Sao thế, còn chuyện gì à?”

Chung Túc Thạch im lặng chốc lát, cuối cùng cũng chỉ nói: “Mẹ cũng ngủ sớm đi.”

“Ừ.”

Mùng Tám Tết, là ngày cố định mà dì ruột của mẹ Hoàng Ngô Muội, cũng chính là bà dì của Mạnh Gia, tới nhà chúc Tết.

Nhà dì có nhiều cháu nhỏ, trai gái đều có, tụi nhỏ chơi pháo nổ trong sân, giọng trẻ con lại trong và cao, hét lên như xuyên thẳng vào màng nhĩ của Mạnh Gia.

Tối qua vốn đã ngủ ít, giờ lại thêm tiếng ồn, cô càng đau đầu hơn.

Cô lết từ trên giường dậy, chậm rãi rửa mặt, thay một chiếc váy lông cừu trắng. Từ hai bên tóc rẽ ra hai lọn nhỏ, tết thành bím tóc, buộc nơ băng lụa đỏ thành hình bướm.

Khi soi gương, cô lại thấy mặt mình nhợt nhạt, bèn mở son dưỡng, thoa nhẹ một chút.

Mạnh Gia đi xuống nhà, ra phòng khách chúc Tết dì bà.

Hoàng Ngô Muội trừng mắt nhìn cô: “Còn chúc Tết gì nữa, muộn thế mới dậy.”

Dì bà biết chị gái mình nghiêm khắc, vội vàng xua tay hòa giải: “Không sao đâu, con nít mà, đứa nào chẳng ham ngủ.”

Mạnh Gia sợ bị mắng, lanh trí đi ra sân chơi với mấy cô em họ nhỏ. Cô chơi đùa cùng bọn trẻ đến tận lúc gần cơm tối, rồi lấy mấy cây pháo sáng đã mua chia cho tụi nhỏ.

“Xem ai gọi chị to nhất, chị cho thêm pháo.”

“Chị ơi! Chị ơi, cho em, cho em đi!”

Khi Chung Túc Thạch lái xe tới cổng, hạ kính xuống nhìn vào, cảnh tượng đập vào mắt chính là như vậy.

Mạnh Gia mặt mày rạng rỡ, hai bím tóc nhỏ bay ra sau, đứng trên băng đá như bà chị cả, tay giơ cao bó pháo sáng.

Anh bấm còi, Mạnh Gia quay đầu lại, nhảy xuống khỏi băng đá, nhìn rõ là mặt Chung tiên sinh, cô nuốt nước bọt, tim đập thình thịch.

Những lời chưa kịp nói ra trong những cuộc gọi ở sân bay, trong những lần đụng chạm như đao kiếm giấu kín, giờ hóa thành từng đốm lửa bùng cháy từ sâu trong cơ thể, từng đợt nóng hơn từng đợt, thiêu rụi chút lý trí còn sót lại của Mạnh Gia thành tro bụi.

Cô mới phát hiện, chỉ mới mười mấy ngày không gặp mà bản thân lại nhớ anh đến vậy.

Những cây pháo sáng còn lại, cô nhét hết cho các em họ: “Các em tự chơi đi.”

Cô em họ nhỏ hỏi: “Chị đi đâu vậy?”

Mạnh Gia xoa má bé: “Nói với bà ngoại là chị gặp bạn học cũ, không ăn cơm ở nhà.”

“Ờ, vậy hả.”

Mạnh Gia vội vàng mở cửa xe, nghiêng người ngồi vào trong, thở hổn hển: “Chung tiên sinh.”

Cô khẽ cười, đôi má trắng mịn ửng đỏ vì vừa chạy tới, tóc mai bị gió thổi rối tung, ánh mắt long lanh ánh nước.

Chung Túc Thạch đưa tay ra, ánh mắt chuyên chú mà dịu dàng, giúp cô gạt sợi tóc dính trên môi.

Hơi thở anh trầm đục, tay đặt lên cằm cô3 rồi ôm lấy khuôn mặt mềm mại ấy, ngón cái v**t v* bờ môi mềm mại, kìm nén hết lần này đến lần khác, yết hầu trượt lên xuống, anh cúi đầu hôn cô.

Tay còn lại của anh chống lên ghế, không phải để giữ thăng bằng, mà là gom góp chút tỉnh táo cuối cùng, nhắc nhở bản thân dù có mất kiểm soát cũng phải chú ý, đừng dọa cô sợ.

Nụ hôn của anh rất nhẹ, từng điểm từng điểm như mưa nhỏ rơi trên môi mềm của Mạnh Gia. Cô đỏ bừng mặt, hơi thở dồn dập, đưa tay định đẩy anh ra, giọng nói mềm mại khe khẽ mang theo chút oán trách.

Tay cô vừa đưa ra đã bị anh giữ lấy cổ tay, anh không kìm được mà cúi xuống cổ tay cô, đầu lưỡi len lỏi vào khoang miệng cô, nụ hôn chầm chậm, thăm dò hóa thành cuồng nhiệt, quấn quýt môi lưỡi.

Gió núi lùa vào, thổi phần phật bên tai, Chung Túc Thạch đưa tay đóng cửa kính xe.

Anh giữ chặt gáy cô, hơi thở nóng rực vây lấy cô, sự e dè của thiếu nữ phút chốc vỡ vụn, cô nửa nằm sấp trên người anh, để mặc anh không ngừng sâu thêm nụ hôn ấy.

Mạnh Gia cảm giác ngọn lửa trên người cô như lan sang người Chung tiên sinh, cả hai bị nhốt trong biển lửa, ánh lửa trắng tung tóe châu quang rực rỡ, trước mắt mờ mịt, không còn nhìn rõ gì nữa.

Trong không gian kín đáo yên tĩnh của xe, tiếng môi lưỡi quấn quýt vang lên rõ ràng, âm thanh ám muội cùng tiếng nước khẽ khàng khiến thần kinh nhạy cảm nhất của Chung Túc Thạch bị k*ch th*ch.

Gân xanh bên thái dương anh giật liên hồi, đây là hồi Chung cảnh báo cuối cùng, nhắc nhở anh phải dừng lại, nếu không mọi chuyện sẽ khó mà kiểm soát.

Vài giây sau, Chung Túc Thạch chậm rãi buông cô ra, cực kỳ không nỡ rời khỏi đầu lưỡi mềm mại, chỉ hôn nhẹ lên môi cô hai cái.

Sau khi kìm nén được cơn d*c v*ng bùng phát, tâm trạng anh dần ổn định lại, anh tựa trán lên trán cô, hơi nghiêng mũi tránh đi một chút, hơi thở ấm áp quấn lấy nhau:
“Xin lỗi, anh quá mất kiểm soát.”

Mạnh Gia đầu óc choáng váng, ngực phập phồng kịch liệt, bản năng hít lấy từng hơi không khí tươi mới.

Cô th* d*c, giọng có chút trách móc: “Thật sự là rất mất kiểm soát.”

Nhưng hình như… cô chẳng phản cảm chút nào.

Nói xong, Mạnh Gia lén tránh ánh mắt anh.

Cô không muốn nhìn thấy bộ dạng bây giờ của mình, mơ màng chìm đắm trong đôi mắt anh.

Chung Túc Thạch vén tóc cho cô, có thể nán lại thêm chút nào thì anh nán lại chút đó, không muốn rời khỏi hơi thở ngọt ngào của cô.

Anh nói: “Anh bồi tội với em được không?”

Mạnh Gia đẩy anh ra: “Miệng thì nói bồi tội, còn không mau dậy đi!”

Chung Túc Thạch quay đầu ngồi thẳng dậy: “Nhà hàng nào ngon, em dẫn đường đi.”

Đôi tay trắng trẻo trước mặt đưa tới một tờ khăn giấy.

Mạnh Gia chấm chấm môi cho anh: “Chung tiên sinh, anh vẫn nên lau miệng trước đi, son lem ra hết rồi.”

Chung Túc Thạch không nhìn thấy, lau bừa vài cái. Mạnh Gia cố tình trêu anh: “Chưa lau sạch đâu, bên kia còn chút xíu kìa.”

Anh định chỉnh gương chiếu hậu, bị cô ngăn lại: “Làm gì? Nghĩ em gạt anh chắc.”

Bây giờ cô thật sự gan lớn rồi. Cũng không hẳn, xưa giờ cô đã gan lớn, chỉ là giỏi giấu thôi.

“Đại… cách biệt thế hệ?” Chung Túc Thạch lặp lại.

Mạnh Gia nhận ra mình lỡ lời, cô tựa người vào ghế, đánh trống lảng: “Đói chết rồi, đi chưa ạ?”

Chung Túc Thạch nổ máy, bàn tay to nắm lấy tay cô, tay kia cầm vô lăng, lái xe xuống núi.

Mạnh Gia dẫn anh đi ăn món Quảng Đông chính gốc.

Hai người ngồi đối diện, Mạnh Gia chống cằm hỏi: “Sao tự dung anh tới Quảng Châu?”

Lúc nãy trong xe quá ngột ngạt, lại đùa giỡn một hồi, bộ vest thẳng thớm trên người anh giờ bị hơi nóng làm nhũn ra.

Chung Túc Thạch dứt khoát cởi ra, vắt lên lưng ghế: “Hôm qua có cuộc họp ở Thâm Quyến, tiện thể qua đây thăm em một chút.”

Mạnh Gia chấm trà, cúi đầu viết vẽ gì đó trên bàn: “Thâm Quyến cách đây đâu có gần.”

“Ừ, lái xe gần hai tiếng, còn phải giấu mấy người đi cùng.”

Nghĩ tới đây, Chung Túc Thạch cũng buồn cười, chỉ để gặp cô một lần mà nửa chừng viện cớ ốm đau, rồi lái xe vút thẳng từ cao tốc Quảng-Thâm qua đây.

Nghĩ đi nghĩ lại, cả đời anh sống cũng quá đỗi bình thản, đến từng tuổi này mới làm ra chuyện vượt khuôn khổ như vậy.

Mạnh Gia ngẩng đầu: “Vì sao phải vội vậy? Chẳng phải mình nói về Bắc Kinh rồi gặp lại sao?”

Chung Túc Thạch tự biết mình thế nào: “Được rồi, đừng cố ý chọc quê lão đồng chí nữa.”

“Em đâu có chọc quê.”

Mạnh Gia mím môi, dưới ánh đèn vàng ấm áp, hàng mi đen dài rủ xuống.

“Lúc nãy ở trên xe, bộ dạng em ra sao anh cũng thấy rồi, đợi được tới Bắc Kinh chắc?”

Chung Túc Thạch bị cô chọc tới mức bó tay, như người đầu bếp mổ bò, tự bóc trần hành động của chính mình.

Mạnh Gia không nhịn được cười.

Cô thích Chung tiên sinh như vậy.

Trên người không còn khí lạnh đáng sợ, nói chuyện có biểu cảm, còn pha chút tự trào hài hước, không phải vị tiên sinh lạnh nhạt, xa cách ấy nữa.

Đĩa canh củ cải được bưng lên, Chung Túc Thạch nhìn nhìn: “Đây là món chủ đạo em nói?”

“Anh đừng coi thường canh này, củ cải nhổ từ ruộng lên phải phơi bảy ngày, rồi dùng tay, nhớ là tay nha, xoa cho ngấm đường vào lõi, nấu xong hoàn toàn không nghe mùi củ cải, ngon lắm.”

Mạnh Gia vừa nói vừa làm động tác minh họa, khiến cả phục vụ cũng phải cười.

Chung Túc Thạch nếm thử một ngụm: “Ừ, ngon thật.”

Cô đã cố gắng giới thiệu như vậy, cho dù không hợp khẩu vị, anh cũng không nỡ chê.

 

Bình Luận (0)
Comment