Đại Tiểu Thư Họ Mạnh - Võng Nhược

Chương 27

Vì trở lại trường sớm, nên lúc này trong trường vẫn chưa có mấy ai, thư viện cũng vắng tanh, không cần phải đến sớm để giành chỗ.

Cũng vì thế, thời gian mỗi sáng Mạnh Gia luyện nói tiếng Anh cũng được kéo dài thêm đôi chút. Cô lặp đi lặp lại cách phát âm giọng Anh chuẩn của đài BBC, chăm chú mổ xẻ từng âm điệu.

Dù vậy, khi phát lại đoạn ghi âm giọng mình, cô vẫn không thấy hài lòng.

Trong thời gian đó, Đàm Dụ có đến tìm cô vài lần, buổi tối gõ cửa phòng cô, không biết bằng cách nào mà anh ta lại vào được ký túc xá.

Mạnh Gia không mở cửa, anh ta liền nài nỉ bên ngoài: “Anh biết em ở trong mà, đèn vẫn sáng, cho anh vào một lát đi.”

“Lần đó là anh nói sai, em đã không thèm nói chuyện với anh suốt cả kỳ nghỉ rồi, mở cửa được không?”

“Mạnh Gia! Cho anh nhìn em một cái thôi, anh thật sự nhớ em lắm, Mạnh Gia à!”

Chỉ nghe giọng là biết anh ta đã uống say. Mạnh Gia càng không dám mở cửa, cẩn thận khóa trái lại từ bên trong rồi mới quay lại bàn học.

Cô chán đến mức đeo tai nghe vào, vặn âm lượng lớn lên.

Tình cảm nửa vời, vừa khiến người ta khó chịu lại vừa đáng ghét như của Đàm Dụ, cô không hề cần đến.

Thường thì sau khi nghe ba đoạn băng, cô mới tháo tai nghe, bên ngoài cũng đã yên ắng trở lại.

Cuộc sống của Mạnh Gia cứ thế đều đặn trôi qua. Từ sau khi cô chặn số của Chung tiên sinh, anh ấy cũng không tìm cách nào khác để liên lạc lại.

Cô nghĩ, một người sắc sảo như anh lại nhìn đời thấu đáo như thế, sao có thể không hiểu được ý của cô?

Chắc chắn là anh hiểu tất cả, và cũng tôn trọng quyết định của cô nên mới chọn cách không làm phiền thêm.

Anh phẩm hạnh đoan chính, từ trước đến nay đều là như vậy, một bậc quân tử nơi núi rừng.

Mặc cho người ngoài đánh giá thế nào, nói anh thủ đoạn cao siêu ra sao, hay kiêu căng khó gần thế nào, không ai dám đụng tới, thì ít nhất trong lòng Mạnh Gia anh chính là như thế.

Cũng chính vì vậy, cô càng thêm kính trọng anh.

Cuộc sống khổ học tuy tẻ nhạt, nhưng Mạnh Gia lại cảm thấy yên bình. Cô vùi đầu bên sách vở, tai nghe tiếng bút lướt trên giấy, lòng thấy một sự thanh thản chưa từng có.

Chỉ là vào những đêm khuya tĩnh lặng, khi nằm trên giường, ánh trăng ngoài cửa sổ bị mây đen che khuất, mùa xuân đến làm dương hoa bay tứ tung.

Trong phòng chỉ còn lại chút ánh sáng mờ leo lét, u tối lặng lẽ.

Không biết đã bao lần, tay Mạnh Gia đặt trên bụng, vừa nhắm mắt chưa ngủ sâu thì nửa tỉnh nửa mê, cô lại vô cớ cảm thấy có người trong bóng tối, khẽ hôn lên môi mình, như có một sợi lông vũ rơi xuống.

Đôi môi ấy rất mềm, mang theo chút lành lạnh, hơi thở sạch sẽ, và mùi thuốc lá thoảng nhẹ đầy mê hoặc.

Cô bừng tỉnh, trong đầu lại hiện lên cảnh hôm ấy trên xe, Chung tiên sinh chống tay lên ghế, đôi mắt sâu thăm thẳm như vây chặt lấy cô, trán đẫm mồ hôi vì hơi thở gấp gáp.

Cổ họng khô khốc, Mạnh Gia bật dậy, chạy đến bên bàn ngửa đầu uống một ngụm nước.

Sau đó, đến tận tháng Tư cô mới gặp lại Đàm Dụ.

Hôm đó là thứ Năm, sau khi tan học Mạnh Gia ôn bài ngay tại phòng học gần đó. Trời tối mới rời đi, không mang theo đồ đạc, định ghé căn-tin ăn qua loa vài miếng rồi quay lại học tiếp.

Đang đi trên đường thì có người gọi cô: “Mạnh Gia!”

Cô dừng lại, thì thấy Đàm Dụ lái chiếc Cayenne trắng tiến lại gần. Nhận ra là anh ta, cô lập tức quay đầu bỏ đi.

“Đừng mà! Chung Linh mấy hôm nay nhập viện rồi, đi với anh đến thăm cô ấy nhé.”

Đàm Dụ hạ cửa kính xe, gọi với theo bóng lưng cô.

Mạnh Gia lúc này mới dừng bước, “Chung Linh bị gì vậy?”

“Không tiện nói ở đây, em lên xe đi, anh kể cho nghe.”

Đàm Dụ đỗ xe ngay giữa đường, phía sau đã có xe bấm còi thúc giục.

Mạnh Gia do dự một chút nhưng vẫn không lên xe, “Tôi tự hỏi cô ấy.”

Nói xong cô liền cầm điện thoại bỏ đi.

Mạnh Gia vừa ăn cơm vừa gọi cho Chung Linh.

“Alô, chị hai.”

Giọng Chung Linh yếu ớt, có chút mệt mỏi, nhưng không cản được cô trêu chọc.

“... Cậu lì thật đấy!” Mạnh Gia trợn mắt, “Cậu bị bệnh gì vậy, đỡ hơn chưa?”

Chung Linh cười khẽ, “Giỏi rồi ha! Biết nói đùa rồi. Không sao đâu, chỉ là bị viêm dạ dày thôi.”

“Thế mà còn bảo không sao? Ăn trúng cái gì mà ra nông nỗi đó vậy?”

“Còn ai vào đây nữa, là Tần Văn kéo tớ đi ăn ở một quán vỉa hè. Hay lắm, ăn xong là nôn với tiêu chảy triền miên.”

Mạnh Gia chau mày, vừa tức vừa buồn cười, “Hai người ở với nhau cứ toàn gặp chuyện, có đi coi bói chưa đấy?”

Chung Linh thở dài, “Thôi đừng nhắc nữa. Mà nếu tiện thì cậu ghé phòng ký túc xá của Lưu Tiểu Lâm giúp tớ lấy mấy cuốn sách, lần trước để quên ở chỗ cô ấy nhé.”

“Chưa khỏi mà đã lo học hành rồi à?”

Chung Linh lại bắt đầu ba hoa, “Còn biết sao được, tớ đã leo lên con thuyền cướp biển này rồi, lúc đăng ký nguyện vọng mà biết thế này thì...”

Mạnh Gia vội cắt ngang, “Thôi thôi, tớ mang sang cho cậu là được chứ gì.”

Không rõ là vì ở viện buồn quá, hay vì dạo này Mạnh Gia ngày càng sống khép kín, ngoài giờ lên lớp thì chẳng mấy khi nói chuyện với ai, nên mới cảm thấy hôm nay Chung Linh nói nhiều đến vậy.

“Cảm ơn cậu nhé.”

Mạnh Gia uống vội mấy ngụm canh, mang khay đi trả rồi quay về ký túc xá.

Cô dùng chìa khóa dự phòng Lưu Tiểu Lâm để lại mở cửa, tìm được hai cuốn sách có tên Chung Linh trên bàn học.

Cô chụp lại rồi nhắn cho Chung Linh trên WeChat: “Là hai cuốn này đúng không, tiểu thư Chung?”

“Đúng rồi. Tớ xuất viện rồi, phiền cậu mang qua căn hộ giúp nhé, để tớ gửi địa chỉ cho.”

Cô cầm sách, vừa khóa cửa vừa nhắn lại: “Được thôi.”

Lúc xuống tầng, lại thấy chiếc Cayenne trắng kia. Cô không tránh được nữa.

Đàm Dụ dựa vào cửa xe, chau mày hút thuốc. Thấy cô đi ra, anh ta liền vứt điếu thuốc chỉ còn nửa.

Anh giật lấy sách trên tay cô, “Lên xe đi, anh đâu có ăn thịt em.”

Không hiểu sao Mạnh Gia lại nghe thấy chút tủi thân trong câu nói ấy.

Cô tự giác ngồi vào ghế sau, Đàm Dụ lại nói, “Coi anh là tài xế à?”

Mạnh Gia đáp đại, “Ghế phụ là nơi dễ gặp tai nạn nhất, tôi không dám ngồi.”

Anh cười, ánh mắt cũng sáng bừng, “Cũng biết giữ an toàn gớm.”

“Đi nhanh đi, Chung Linh đang chờ, cậu ấy ở nhà.”

Chung Linh sống trong khu căn hộ cao cấp có tính riêng tư cao. Khi vào bảo vệ hỏi han đủ điều, Đàm Dụ tức đến độ tháo dây an toàn xuống xe cãi nhau.

Mạnh Gia sợ tính khí côn đồ của anh, sợ anh gây chuyện ngay tại chỗ. Cô đẩy cửa xe, chạy tới can.

Cô nở nụ cười, nói nhẹ nhàng: “Chú ơi, bọn cháu là bạn của căn hộ 3906, chú có thể gọi điện xác nhận với chủ nhà được không ạ? Bọn cháu đợi ở đây cũng được.”

Lúc này bảo vệ mới dịu giọng. Ông lườm Đàm Dụ, “Cô bé này nói chuyện còn dễ nghe, chờ một chút.”

Mạnh Gia vuốt lại tóc, gật đầu: “Thật sự làm phiền chú quá, cảm ơn chú nhiều ạ.”

Đàm Dụ hừ một tiếng: “Anh sống từng này rồi chưa từng bị mất mặt thế này! Em khách sáo quá đấy.”

“Ra ngoài mà cứ thô lỗ thì cãi nhau với người ta được gì chứ?”

Mạnh Gia quay đầu lại, liếc nhìn anh một cái đầy chê bai, trong đầu toàn mấy thứ gì đâu!

Một chiếc xe chạy ngang qua, Đàm Dụ kéo cô né sang bên.

Anh nhướn mày, “Em xinh, lại biết nói năng, biết cười đúng lúc, còn chỗ nào không vào được?”

Mạnh Gia không trả lời, cúi đầu im lặng.

Bên vệ đường, trong một chiếc Audi màu đen cửa kính xe hạ xuống, lộ ra gương mặt nho nhã tuấn tú, hình như anh đã đứng nhìn rất lâu rồi.

Ngay từ khi Đàm Dụ dừng xe trước cổng, mọi chuyện sau đó đều lọt vào mắt Chung Túc Thạch. Anh vốn bị mẹ mình bà Tâm Tâm Lan lải nhải không ngừng nên mới đến đưa đồ thay cho Chung Linh.

Cả ngày họp hành khiến đầu óc mệt mỏi rã rời, nên anh bảo Trịnh Đình mang đồ lên cho cô.

Vừa hút xong một điếu thuốc thì thấy Đàm Dụ lái xe tới, cãi nhau với bảo vệ. Không bao lâu sau, một cô gái trong bộ váy caro xanh lam dài quá đầu gối, đội mũ nồi beret, mái tóc dài xõa mềm mại bước xuống từ ghế sau, chính là Mạnh Gia.

Cô có vẻ gầy đi, ánh mắt vẫn dịu dàng trong sáng, cằm thon hơn. Khi di chuyển vòng eo nhỏ dưới tà váy nhẹ lay động, mờ mờ ảo ảo như khói sớm trên đồng, mềm mại quyến rũ.

Chung Túc Thạch rút một điếu thuốc, kẹp giữa hai ngón tay, nhắm mắt lại day nhẹ thái dương bên trái.

Trịnh Đình mang đồ xong quay lại, mở cửa ngồi vào ghế lái, “Tôi vừa thấy Đàm Dụ và Mạnh Gia cùng lên rồi.”

“Tôi không mù.”

Chung Túc Thạch vươn tay ra cửa sổ, gõ gõ điếu thuốc, giọng điềm tĩnh mà thong thả.

Trịnh Đình nhìn anh qua gương chiếu hậu, “Sao? Trong lòng không thoải mái à?”

Danh nghĩa là thư ký nhưng thực chất Trịnh Đình đã như bậc trưởng bối thân tín, từ lâu được Chung Túc Thạch xem trọng. Những lời này chỉ có ông mới dám nói, không sợ bị mất lòng.

Điếu thuốc đã hút gần hết. Chung Túc Thạch mới trầm giọng bảo, “Đi thôi.”

Trịnh Đình cảm thấy kỳ lạ, “Lúc cậu còn ở Thâm Quyến họp, chẳng phải đã gặp Mạnh Gia rồi sao? Sao về lại không liên lạc nữa?”

Chung Túc Thạch tựa người ra sau, vắt chân, nhìn ra ngoài cửa sổ, cười giễu một tiếng: “Không liên lạc được. Người ta không cho tôi liên hệ, đề phòng như phòng trộm ấy.”

“Nghe vậy thì, cô ấy thật sự không có tình cảm gì với cậu sao?”

Giọng Trịnh Đình đầy nghi hoặc, theo ông thấy giữa Mạnh Gia và Chung Túc Thạch hẳn là có điều gì đó.

Thật khó nói ra lý do, chỉ là cảm giác một cô gái luôn độc lập như Mạnh Gia, nhưng mỗi lần đứng trước Chung Túc Thạch lại lộ ra dáng vẻ thật sự của một thiếu nữ mười tám, mười chín tuổi, mỏng manh, mềm yếu, dễ tổn thương.

Chung Túc Thạch hỏi ngược lại: “Loại tình cảm nào?”

“Trước khi cậu kết hôn, hai người có một đoạn tình cảm âm thầm, rồi cô ấy đạt được điều mình muốn, còn cậu thì vẫn cưới tiểu thư nhà họ Diệp.”

Câu nói của Trịnh Đình vừa đùa cợt, lại vừa nghiêm túc như một lời nhắc nhở ẩn ý: đừng quên trách nhiệm của mình.

Có những chuyện có thể vượt giới hạn, nhưng cũng có những việc không thể chạm tới dù chỉ là một chút.

Chung Túc Thạch cười như tự giễu: “Chú nghĩ vậy, Mạnh Gia cũng nghĩ vậy. Vì thế nên… cô ấy không cần tôi.”

Trịnh Đình nghiêng đầu, giọng đầy kinh ngạc: “Cô ấy không cần cậu?”

“Cô ấy nói thẳng rằng không cần tôi sắp xếp gì cho cô ấy, cũng không cần tôi cam đoan điều gì. Miễn là có dính dáng đến tôi, cái gì cô ấy cũng không muốn.”

Nói xong, Chung Túc Thạch tựa đầu ra sau, bóp mạnh sống mũi.

Anh vẫn nhớ, khi Mạnh Gia nói ra những lời ấy, ánh mắt rõ ràng rưng rưng nước mắt. Nhưng trên mặt lại là một vẻ cứng cỏi và dứt khoát, khiến nét đẹp của cô trở nên lạnh lùng và kiêu kỳ hơn bao giờ hết.

Nghe xong, Trịnh Đình thở dài: “Cô gái này… thật sự kiêu hãnh và tự trọng. Không phải người tầm thường.”

Chung Túc Thạch kẹp điếu thuốc trong tay, “Gia đình đã vì hôn sự của tôi mà lo lắng quá lâu rồi… tôi còn có thể thế nào đây?”

Trịnh Đình bất ngờ đến mức suýt không giữ nổi vô lăng, trong lòng dâng lên nỗi lo thật sự.

Bởi lời của Chung Túc Thạch, từng chữ từng câu đều lạnh lùng như dao kiếm giấu dưới vỏ bọc ôn hòa.

Ông cẩn trọng hỏi: “Túc Thạch, cậu định…”

Chung Túc Thạch gật đầu: “Để họ nghỉ ngơi một thời gian, bớt can thiệp vào chuyện của tôi.”

Áp lực từ cuộc hôn nhân sắp đặt cứ lơ lửng trên đầu như một thanh kiếm. Đừng nói là Mạnh Gia, đến chính bản thân anh cũng cảm thấy ngột ngạt.

Trước kia, anh chẳng quan tâm điều gì, sống vô vị lãnh đạm với mọi thứ đều chẳng màng.

Người lớn sắp xếp gặp mặt ai anh cũng đi, coi như tốn nửa tiếng đồng hồ, uống chén trà nói vài câu khách sáo, làm tròn lễ nghĩa rồi rời đi.

Không bận tâm thiên hạ bàn tán gì: nào là nhà họ Chung vì hôn sự của cháu trai mà bôn ba vất vả, hay là Chung Túc Thạch quá kiêu căng, khó gần.

Nhưng giờ thì không giống nữa.

Anh đã có người trong long, và còn là một cô gái quá mức tỉnh táo.

Trịnh Đình dè dặt hỏi: “Tôi thật sự không hiểu, anh định vì Mạnh Gia mà trở mặt với lão gia sao?”

Anh không hiểu nổi, thế nào cũng không hiểu được. Việc này hoàn toàn không giống phong cách của Chung Túc Thạch anh trước giờ luôn cẩn trọng, chưa từng hành động bốc đồng.

Chung Túc Thạch nhả một làn khói thuốc, “Chỉ là nói cho rõ ràng, giành quyền chủ động. Không nhất thiết phải trở mặt.”

Trịnh Đình ngoảnh mặt ra cửa sổ, giọng mang vẻ bất lực: “Chỉ sợ cậu bên này dốc cả canh bạc, còn Mạnh Gia thì vẫn không chịu. Cô ấy đâu có biết gì.”

“Cô ấy sẽ biết.”

Gió đầu xuân bắt đầu phảng phất hơi ấm, luồn qua khe cửa kính xe, dịu dàng lướt qua mặt.

Anh dụi tắt điếu thuốc trong gạt tàn pha lê, gương mặt trắng trẻo như ngọc ẩn hiện nụ cười nhẹ như sương, nhưng ánh mắt lại mang theo quyết tâm không thể lay chuyển: “Có Chung Linh, cô ấy sẽ là người rõ nhất.”

Trịnh Đình chẳng ngại phá vỡ tâm trạng của anh: “Nhỡ đâu… Mạnh Gia vẫn không chịu thì sao?”

“Vậy thì đó là số mệnh của tôi.”

Chung Túc Thạch nhắm mắt lại, tựa đầu vào ghế, trông mệt mỏi đến cực điểm.

Mạnh Gia không ở lại nhà Chung Linh đến chín giờ rưỡi.

Cô ngồi bên mép giường gọt táo, gọt xong cả quả mà vỏ vẫn liền mạch.

Chung Linh tròn mắt khen, “Còn biết làm thế nữa à? Khéo tay thật đấy.”

Mạnh Gia mỉm cười, “Hồi nhỏ bà ngoại tớ thường nhập viện, tớ ngồi bên giường làm bài tập, viết chán thì lấy táo ra tập gọt.”

“Ồ, cậu từng nói mẹ cậu mất sớm mà,” Chung Linh lấy khăn giấy đưa cho cô, “Giờ bà ngoại vẫn khỏe chứ?”

“Khỏe lắm.”

Mạnh Gia cúi đầu, lau tay rồi vo giấy lại, ném vào thùng rác.

Thấy cô và Trịnh Đình gần như lên cùng lúc, Chung Linh hỏi, “Lúc lên đây, cậu không gặp anh trai tớ à?”

“Không.”

Vừa nhắc đến Chung Túc Thạch, đầu Mạnh Gia cũng rũ xuống, hàng mi như đeo thêm đôi khuyên đen tuyền, nặng đến mức không nhấc nổi.

Chung Linh cầm quả táo, cũng cúi mắt nhìn theo, “Dưới đất có vàng à?”

Mạnh Gia bật cười, khẽ vỗ cô một cái, “Tớ đi đây, cậu ở nhà nghỉ ngơi cho tốt.”

Chung Linh vẫn thấy khó hiểu, “Nhắc đến anh trai tớ là đòi đi ngay, anh ấy bắt nạt cậu à?”

Làm gì có chuyện bắt nạt.

Nếu có thật thì cũng là cô bắt nạt anh, chẳng nói một lời, không phân biệt phải trái, lạnh lùng đoạn tuyệt liên lạc.

Mạnh Gia đắp lại chăn cho cô, “Anh ấy không bắt nạt tớ, chỉ là tớ không gánh nổi ân tình của anh ấy.”

Nói xong, cô cầm túi, quay người đi.

Chung Linh gọi với theo: “Đàm Dụ bảo cậu đợi cậu ta rồi sẽ đến đưa cậu về mà.”

Lúc nãy Đàm Dụ có nhận cuộc điện thoại nên ra ngoài trước, dặn Mạnh Gia nhất định phải đợi anh ta quay lại.

Nhưng thực ra cô chỉ mong tránh xa anh ta càng sớm càng tốt, sao có thể đợi?

Cô liếc mắt nhìn Chung Linh, “Cậu còn không hiểu tớ à, đợi làm gì chứ!”

Chung Linh gật đầu, “Ờ, cũng đúng. Về đến ký túc nhớ nhắn mình một tiếng.”

Ra đến cổng khu nhà, chờ mãi không thấy taxi, Mạnh Gia thấy trời đẹp nên đi bộ rất lâu, mãi đến tận bến xe buýt cách xa mới dừng lại.

Cô xem kỹ lộ trình, ngồi ở trạm xe, lấy quyển sổ từ vựng trong túi ra, vừa ôn bài vừa chờ chuyến xe đêm về trường.

Chung Túc Thạch vừa kết thúc tiệc, lái xe theo con đường này về khu nhà.

Dừng lại đèn đỏ, anh vô tình ngẩng đầu lên liền thấy một dáng người mảnh mai.

Giữa nơi không một bóng người, cô vẫn ngồi thẳng tắp.

Gió xuân lướt qua thổi tung mái tóc đen bóng, để lộ khuôn mặt trắng ngần, mịn màng như lụa tơ tằm hảo hạng.

Chung Túc Thạch tựa đầu lên tay đặt ở cửa xe, khẽ cười: “Oan gia.”

Bình Luận (0)
Comment