Đèn xanh bật lên, Chung Túc Thạch đạp ga, lái xe thẳng qua ngã tư.
Mạnh Gia cúi đầu vào quyển sổ từ vựng, miệng lẩm nhẩm: “diplomatic leverage: ảnh hưởng ngoại giao;
under the auspices of a government initiative: dưới sự hậu thuẫn mạnh mẽ của chính phủ;
in any case, dù thế nào đi nữa.”
Tiếng phanh xe vang lên chói tai trong đêm khuya, một chiếc xe buýt dừng ngay trước mặt.
Mạnh Gia cất quyển sổ, nhanh chân bước lên xe từ cửa trước.
Vì là chuyến xe muộn nên còn nhiều chỗ trống, cô chọn một chỗ gần cửa sổ rồi ngồi xuống.
Gió đêm se lạnh lùa thẳng vào mặt. Xe lướt qua con đường rợp bóng cây, tán hoa trên đầu xào xạc rung rinh, rơi lả tả những chiếc lá.
Mạnh Gia nghiêng cổ nhìn, những chiếc lá ấy bay lượn thật lâu, xoay tròn trong gió rồi nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất xi măng.
Một chiếc Audi màu đen bất ngờ xuất hiện trong tầm mắt, dường như đang đi cùng đường với xe buýt. Từ khúc rẽ trước đó Mạnh Gia đã chú ý thấy, chiếc xe vẫn luôn bám theo phía sau.
Dưới ánh đèn đường mờ ảo, cô không nhìn rõ người ngồi ghế lái, chỉ cảm nhận được gương mặt ấy lạnh lùng, xa cách.
Một người đàn ông lái Audi, lại mang khí chất như thần tiên ấy có chắc là Chung tiên sinh không?
Cô thu ánh mắt về, ngồi ngay ngắn lại, khẽ lắc đầu cười.
Buổi tối đi xe Mạnh Gia luôn cực kỳ cảnh giác. Cô không dám cúi đầu học bài, càng không dám ngủ gật, chăm chú quan sát biển báo từng trạm một.
Khi xe đến gần trường, lo sợ bác tài không dừng lại, cô cất giọng nói: “Chú ơi, phiền chú cho cháu xuống ở đây.”
Bác tài cười bảo: “Cô bé, cháu không nói thì chú vẫn sẽ dừng mà, ai nỡ thả cháu ở chỗ này!”
Mạnh Gia lễ phép cảm ơn, bước xuống xe, nhìn trái nhìn phải bên lề đường chiếc Audi đã biến mất.
Cô kéo lại chiếc áo khoác len, cản gió thổi vào người, rồi đi vào từ cổng trường.
Sắp đến ký túc xá thì Mạnh Gia sực nhớ: sách vở và vở ghi chép vẫn còn trong phòng tự học ở giảng đường số 1, mà tiết đầu tiên ngày mai lại học ở giảng đường số 3.
Sáng mai cô còn phải học từ vựng, luyện khẩu ngữ, thời gian cực kỳ eo hẹp, sẽ không kịp quay lại lấy.
Thế là Mạnh Gia quay đầu đi ngược trở lại. Đã mười một giờ đêm, đèn trong tòa giảng đường đã tắt hết, xung quanh tối đen như mực.
Cô giơ điện thoại lên làm đèn pin, đứng trước cửa tòa nhà, do dự rất lâu, liên tục tự trấn an mình.
Mạnh Gia đặt tay lên ngực, thì thầm: “Mình đã học triết học Mác rồi, sự thống nhất của thế giới nằm ở tính vật chất của nó, hoàn toàn không có chuyện ma quỷ tồn tại.”
Đúng vậy, ma không có thật, chưa ai từng nhìn thấy cả.
Cô gái nhát gan sợ bóng tối, sau khi hít sâu vài hơi, một tay siết chặt vạt áo, tay kia giơ cao điện thoại, chuẩn bị nhắm mắt nhắm mũi xông thẳng lên tầng bốn.
Vừa bước chân lên thì trong ánh đèn sáng của cô, một bóng người cao ráo bất ngờ xuất hiện.
Người đó bước đi trầm ổn, tay sượt qua vai cô, từ phía sau tiến lên phía trước.
Mạnh Gia hoảng hốt quay lại, mắt trừng to hết cỡ, đến khi nhìn rõ mặt người ấy thì lập tức nhéo hai cái vào tai mình: “Giật mình, giật mình thật sự!”
Chung Túc Thạch thì vẫn rất bình thản.
Anh một tay cầm lấy điện thoại của Mạnh Gia, giơ cao lên chút, tay kia tự nhiên nắm lấy tay cô, nhẹ giọng hỏi: “Em định lên tầng mấy?”
Giọng anh bình thản đến kỳ lạ, cứ như khoảng thời gian xa cách lạnh nhạt vừa rồi hoàn toàn chưa từng xảy ra.
Mạnh Gia vùng vẫy vài cái, Chung Túc Thạch vẻ mặt vẫn nhẹ nhàng, nhưng tay lại nắm rất chặt.
Thấy không giãy ra được, cô đành nói: “Tầng bốn.”
Chung Túc Thạch nắm tay cô đi lên. Một nặng một nhẹ, tiếng bước chân vọng lại trong cầu thang, càng lên cao không khí càng lạnh lẽo rờn rợn.
Mạnh Gia đi phía sau anh, ngửi thấy mùi hương sương núi thấm trong vải áo của anh, tim cô đập thình thịch, không ngừng nuốt nước bọt vì hồi hộp.
Cô cũng không rõ, là mình bị hoảng sợ thật, hay là... vì điều gì khác.
Đến tầng bốn, Chung Túc Thạch lia đèn pin vào các phòng học lớn: “Phòng nào?”
Mạnh Gia chỉ vào căn phòng phía trong bên đông: “Căn đó.”
Chung Túc Thạch kéo tay cô bước vào. Mạnh Gia đi đến hàng thứ ba từ dưới lên, khẽ nói: “Anh thả tay ra đi, em lấy sách.”
Lúc này anh mới nới tay. Trong bóng tối, Chung Túc Thạch khẽ nhắm mắt đầy hối hận, sao lại mạnh tay đến vậy, chẳng phân được nặng nhẹ gì cả.
Mạnh Gia nhanh chóng thu dọn sách vở, sợ anh phải chờ lâu nên cứ thế nhét đại vào túi xách, chẳng buồn để ý mấy trang sách bị nhăn gập lên.
Cô lách người ra: “Xong rồi.”
Chung Túc Thạch không nắm tay cô nữa, chậm rãi bước đi trước.
Nhưng Mạnh Gia vẫn sợ. Nguồn sáng ở trong tay anh, cô không dám để khoảng cách quá xa, phải líu ríu bước nhanh theo sau.
Tới cửa cầu thang, một bóng đen lướt qua cửa kính, cành cây rung rinh mấy cái.
Mạnh Gia hoảng hốt nhào sát lại, theo phản xạ ôm lấy tay anh, khe khẽ gọi: “Cái gì thế?”
Chung Túc Thạch dừng lại. Trong bóng tối, anh cảm nhận rõ ràng sự mềm mại trước ngực cô đang tựa vào cánh tay mình.
Cổ họng anh trượt lên trượt xuống, khàn khàn nói: “Chỉ là một con chim thôi.”
Mạnh Gia không dám nhìn nữa: “Oh”
Chung Túc Thạch lại nắm tay cô lần nữa: “Ờ cái gì? Đã sợ thế còn chạy đến đây.”
Giọng anh vẫn rất bình thản, nhưng ý trách cứ thì hiện rõ mồn một.
Mạnh Gia lí nhí giải thích: “Tại em ghé qua thăm Chung Linh, nên... về muộn.”
Cô biết anh nói đúng, về muộn không phải cái cớ, nghe chẳng khác nào ngụy biện.
Trước khi Chung Túc Thạch kịp mở miệng lần nữa, Mạnh Gia đã ngẩng đầu lên: “Lần sau em sẽ chú ý hơn, Chung tiên sinh.”
Mỗi khi cô mềm mỏng, giọng luôn nhẹ nhàng đặc biệt, trong trẻo, như thể đang tâm sự dưới cửa sổ phía tây.
“Gọi lại anh một tiếng nữa đi.”
Chung Túc Thạch xoay người lại, ánh mắt sáng ngời nhìn cô, mờ mịt sương phủ, giọng không thể nói là không dịu dàng.
Mạnh Gia không hiểu anh có ý gì.
Cô ngập ngừng mở miệng:“Chung......Chung tiên sinh.”
So với lần trước, lần này lại càng mang vẻ rụt rè sợ hãi.
Yết hầu Chung Túc Thạch căng thẳng, theo phản xạ nuốt khan một cái.
Chốc lát sau anh kéo cô, người đang đứng trên bậc cao hơn, ôm chặt vào lòng.
Hơi thở của anh nóng rực, nặng nề, phả mạnh vào bên cổ cô không chút kiêng dè: “Bị đánh ở nhà đúng không?”
Tay chân Mạnh Gia mềm nhũn. Trong cơn bối rối, cô cảm nhận rõ những mạch máu nơi đầu ngón tay mình đang đập liên hồi, chỉ còn biết ngoan ngoãn gật đầu.
“Lỗi của anh, là anh suy nghĩ không chu toàn.” Chung Túc Thạch vừa nói, môi mỏng đã khẽ lướt qua vành tai cô, mang theo một luồng hơi nóng lan ra: “Đáng ra không nên tìm em theo cách đó.”
Thời gian qua, anh dồn toàn bộ tinh thần vào công việc, tính khí càng thêm nóng nảy, dễ nổi giận vì những chuyện vụn vặt. Phòng hành chính bị anh làm cho căng như dây đàn, tài liệu trình lên ký duyệt phải soát đi soát lại, ngay cả dấu chấm dấu phẩy cũng không được sai. Có người còn đùa nhau phải dùng kính lúp mà soi.
Nhiều nhân viên âm thầm hỏi Trịnh Đình: “Dạo này Chung tổng sao cứ mắng người suốt vậy?”
Trịnh Đình thì giỏi nói vòng vo: “Chung tổng nghiêm khắc là vì quan tâm, là sự yêu thương của tổ chức dành cho các bạn đấy.”
Còn nguyên nhân thật sự, có lẽ là vì tên đạo đức giả Mạnh Duy Quân, người cha danh nghĩa ấy đã đến trước mặt bà ngoại mà mách tội con gái mình.
Chuyện đêm đó, Chung Túc Thạch chưa từng nhắc lại nửa lời.
“Không phải lỗi của anh đâu, dù anh có đến hay không trận đòn đó em cũng không thoát được.”
Mạnh Gia muốn lắc đầu, nhưng bàn tay to của anh áp chặt lên sau gáy khiến cô không thể cử động.
Chung Túc Thạch vùi mặt vào tóc cô, khép mắt lại, đầu khẽ xoay, hít sâu mùi hương hoa sen xanh mát vương trên tóc, tim đập liên hồi.
Cảnh tượng này từng nhiều lần xuất hiện trong giấc mơ, những giấc mơ mà anh không hề muốn tỉnh dậy.
Bởi khi đang ở trong mơ, anh thừa hiểu đây là mộng, nên càng không muốn thức.
Thế nhưng lần nào anh cũng phản ứng quá đỗi bình thản, chẳng giống như bây giờ thật sự ôm cô trong lòng, mới nhận ra bản thân đã nhớ nhung đến nhường nào. Bàn tay ôm nơi eo cô, cứ thế siết lại từng chút.
Giọng anh trầm khàn: “Có gì sai chứ? Em không làm gì sai cả.”
“Có mà.”
Mạnh Gia tựa vào vai anh, khẽ nhắm mắt lại, giọng như một lời kết luận buồn bã.
Không phải do Mạnh Duy Quân lắm lời, cũng chẳng trách Chung Túc Thạch hành động bột phát.
Bà ngoại đánh cô, là vì cô đã động long, cô đã thích Chung tiên sinh đến mức không thể che giấu nổi nữa.
Hơi thở gấp gáp hỗn loạn của Chung Túc Thạch, lướt qua phía sau tai cô: “Là chuyện gì? Nói cho anh biết.”
“Em không muốn nói. Mà cũng không cần thiết phải nói.”
Mạnh Gia nhẹ nhàng đẩy anh ra, lấy lại điện thoại từ tay anh, rồi lập tức quay người chạy xuống lầu.
Chạy không nghỉ, như thể phía sau có mãnh thú đang đuổi, cô lao thẳng tới dưới lầu ký túc.
Tựa vào gốc cây bên dưới, Mạnh Gia th* d*c từng ngụm lớn.
Khi nỗi sợ bóng đêm tan đi, cô mới nhận Chung tiên sinh còn đáng sợ hơn cả những con ma người ta chưa từng gặp.
Trong bóng tối, cùng lắm cô chỉ đứng bất động, nhưng trước mặt anh, tay chân cô đều không thể cử động.
Muốn ôm lại anh một cái, nhưng nhớ đến lời hứa với bà ngoại, nỗi sợ khiến cô không dám động đậy chút nào.
Vừa mới thoát ra hơi thở nóng rực còn sót lại của anh, cùng cơn ngứa râm ran bên tai vẫn chưa tan đi, khiến đầu óc cô như bị chiếm trọn, không cách nào kiểm soát nổi bản thân.
May mà hành lang tối, nếu không thì với gương mặt đỏ bừng như ánh hoàng hôn này, làm sao có thể giấu nổi?
Chân Mạnh Gia mềm nhũn, bám lấy tay vịn từng bước leo lên lầu như đi trên mây, cổ họng khô rát như vừa ốm dậy.
Cô quay về phòng, ném sách lên bàn, rồi ngồi phịch xuống ghế, toàn thân như bị rút hết sức lực.
Điện thoại reo. Mạnh Gia không buồn nhìn, trượt tay nhận cuộc gọi: “A lô?”
Đàm Dụ hỏi: “Sao em không đợi anh, lại tự đi một mình? Về đến ký túc chưa?”
“Rồi, tạm biệt.”
Mạnh Gia mệt mỏi đáp rồi cúp máy ngay lập tức.
Chưa được bao lâu, điện thoại lại vang lên. Cô nổi cáu: “Gọi mãi không chán à?”
Đầu dây bên kia như bị hù dọa. Giọng dè dặt vang lên: “Xin hỏi cô là cô Mạnh phải không ạ? Con gái của bà Mạnh Triệu Huệ?”
Mạnh Gia ừ một tiếng, ngại ngùng đáp: “Là tôi, xin lỗi vừa rồi hơi mất lịch sự.”
“Thật xin lỗi vì đã làm phiền muộn thế này. Chuyện là, cuốn ‘Phù Sinh Kệ’ mà mẹ cô viết khi còn sống, bên tôi là nhà xuất bản hy vọng có thể tái bản. Mà cô là người thừa kế hợp pháp của bà Mạnh, nên về mặt pháp lý, cần được sự cho phép của cô. Không biết cô có thời gian gặp mặt để trao đổi chi tiết không?”
Trước khi mẹ cô mất, Mạnh Duy Quân và bà đã hoàn tất thủ tục ly hôn, nên ông ta đương nhiên không có quyền quyết định gì cả.
Mạnh Gia nói: “Được, phiền anh cho tôi địa chỉ, thứ Bảy này tôi đến nhà xuất bản gặp anh.”
Biên tập viên kia báo cho cô một cái tên địa điểm.
“Vâng, cảm ơn anh, chào anh.”
Cô muốn gọi cho bà ngoại báo một tiếng, nhưng nhìn đồng hồ đã quá muộn, đành thôi.
Mạnh Gia ném điện thoại xuống giường, vừa cởi áo khoác vừa mở tủ, lấy ra một chiếc váy ngủ trắng bằng vải cotton, định đi tắm.
Trước gương trong phòng tắm, nhìn thấy mình trong gương, cô giật nảy người vì đã lâu vậy mà mặt vẫn còn đỏ đến thế.
Cô hứng một vốc nước mát, không tạt vào mặt mà lại... đổ thẳng lên gương, như thể muốn che giấu điều gì đó.
Cô không muốn nhìn thấy bộ dạng này của mình.
Tắm xong, tiện tay giặt luôn mấy món quần áo, khi mang ra phơi ở ban công, khóe mắt cô lơ đãng liếc xuống, thấy một người đàn ông đang đứng dưới đường vắng.
Anh tựa vào cửa xe, bóng cây in lên thân hình cao lớn, rõ ràng như trăng sáng. Ngón tay anh kẹp điếu thuốc, ánh lửa đỏ lập lòe.
Chung Túc Thạch đang hút thuốc.
Thỉnh thoảng, anh ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ phòng cô. Bất ngờ, ánh mắt hai người chạm nhau cô đứng đó, mặc chiếc váy trắng.
Tóc cô vừa gội xong, xõa mềm mại, dường như qua khoảng cách ấy, vẫn có thể ngửi thấy hương thơm nhè nhẹ.
Mạnh Gia biết anh đã nhìn thấy mình, vì... anh đang cười.
Chung Túc Thạch cười lên thật đẹp.
Cô vội vàng lùi vào trong, rầm một tiếng, đóng sập cửa sổ rồi kéo rèm lại.
Giữa họ, không phải là loại quan hệ có thể nhìn nhau dưới ánh trăng.
Họ chỉ là hai người, trong bóng tối không ai trông rõ ai, có thể ôm nhau một khoảnh khắc mà thôi.
Mạnh Gia đứng bên cửa sổ rất lâu, không rõ là ai đang phạt mình, cứ đứng thẳng tắp như thế.
Mãi cho đến khi tiếng xe khởi động vang lên trong đêm yên tĩnh, cô mới cảm nhận được, anh đã đi rồi.
Lúc ấy, như được giải thoát khỏi hình phạt, cô mới giành lại quyền điều khiển cơ thể của mình.
___
Sáng thứ Bảy, Mạnh Gia học ở thư viện đến mười giờ, thu dọn sách vở, đeo túi lên vai, dựa theo địa chỉ nhà xuất bản đưa, chuyển bốn tuyến tàu điện mới đến nơi.
Nhà xuất bản này rất lớn, cô đã nghe danh từ lâu, nhưng đây là lần đầu tiên bước vào.
Cô gọi cho vị tổng biên tập: “Cháu đến rồi ạ, cho cháu hỏi phòng nào?”
Tổng biên tập Tống nhiệt tình: “Cháu đến rồi à? Chờ chút, chú xuống đón cháu.”
Người cô gặp là một người đàn ông chừng năm mươi tuổi, mặc áo khoác gió, đeo kính gọng vàng. Có lẽ vì tính chất công việc, người ông mang đậm phong thái học giả.
Tổng biên tập Tống dẫn cô vào văn phòng.
Trên đường đi, Mạnh Gia thấy các phòng ban đều bận rộn, hành lang hẹp dài, vài chị biên tập ôm tập bản in mẫu, bước chân thoăn thoắt.
Mạnh Gia vội né người sang một bên, sợ làm ảnh hưởng công việc của họ.
Cô ngồi xuống sofa, đặt túi: “Thứ Bảy mà cũng bận thế ạ?”
Tổng biên tập rót nước: “Ừ, làm nghề này chẳng có lúc nào nhàn cả.”
Ông đẩy gọng kính: “Chuyện tái bản tác phẩm của mẹ cháu, chú cũng đã hỏi ý kiến bà ngoại rồi. Bà nói cháu đã trưởng thành, mọi việc nên để cháu toàn quyền quyết định. Nếu cháu không có ý kiến gì thì đây là hợp đồng.”
Mạnh Gia không đồng ý ngay tại chỗ, cô lật xem vài trang: “Cháu còn nhỏ, việc này cháu muốn bàn lại với người lớn trong nhà. Cháu có thể mang hợp đồng về xem kỹ được không ạ?”
Tổng biên tập gật đầu: “Được chứ. Đây là danh thiếp của chú, khi nào cháu xem xong thì gọi lại cho chú.”
Hai người lại trò chuyện thêm một lát. Ông tặng cô một bản in đầu tiên của cuốn Phù Sinh Kệ, còn có cả chữ ký của mẹ cô.
Mạnh Gia như nhặt được báu vật, ôm chặt vào lòng, cúi người thật sâu:
“Cảm ơn chú nhiều ạ.”
Bà ngoại sợ nhìn vật nhớ người, nên trong nhà hầu như không còn gì liên quan đến mẹ cô.
Chỉ có vài tấm ảnh cũng bị cất thật kỹ.
Giờ được cầm trên tay cuốn sách này, Mạnh Gia vô cùng hạnh phúc.
Ra khỏi tòa nhà, bước chân của cô bỗng nhẹ tênh.