Đại Tiểu Thư Họ Mạnh - Võng Nhược

Chương 30

Mạnh Gia khóa cửa lại, thấy mưa bụi mịt mờ, gió cũng lồng lộng khiến mọi thứ rối tung, cô lại quay vào đóng cửa sổ.

Chung Túc Thạch cứ thế đứng đó, tay cầm ly rượu còn sót, cụp mắt xuống, dõi theo vạt váy mỏng nhẹ nhàng của cô lay động qua lại trước mắt mình.

Là cảnh hồ gợn sóng, núi xa ẩn hiện trong sương, dẫu nhìn đến vạn lần cũng không biết chán.

Bỗng nhiên anh thấy khát, đưa tay nâng ly, ngửa đầu uống một ngụm.

“Chung tiên sinh, đó là ly em đã uống rồi đấy.”

Mạnh Gia vừa đóng xong cửa sổ, quay đầu lại liền thấy anh uống ly rượu đó, vội vàng lên tiếng nhắc.

Chung Túc Thạch không ngờ bị cô bắt gặp, nhưng anh vốn trầm ổn, giống như cổ tự dưới bóng tùng, chẳng điều chi có thể làm rối tâm cảnh.

Sắc mặt anh không đổi: “Tôi đứng đây nửa ngày rồi, em cũng không rót cho tôi ly nước, cũng chẳng bảo tôi ngồi.”

Mạnh Gia bị trách móc mà thấy kỳ quặc. Cô thầm nghĩ, nhưng mà anh là khách không mời mà đến, có ai mời anh tới đâu chứ?

Nghĩ là một chuyện, cô cũng không dám nói thẳng ra, chỉ đàng hoàng thu dọn sách trên ghế sofa.

Mạnh Gia nghiêng người chỉ về phía đó: “Mời ngồi.”

Chung Túc Thạch ngồi xuống, vừa định mở lời, Mạnh Gia đã nhanh tay giật lấy ly rượu trong tay anh: “Em thay ly khác, pha cho ngài chút trà.”

Anh khẽ nhếch môi cười: “Không cần khách sáo vậy đâu, cứ dùng ly này đi.”

Mạnh Gia vừa quay lưng, đang định nói: “Chung tiên sinh thật ra cũng không khó chiều như lời đồn,”

thì đã nghe anh lên tiếng: “Ngay cả hôn cũng hôn rồi, còn ngại mấy chuyện này?”

“......”

Mặt Mạnh Gia bỗng đỏ bừng, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh.

Chiếc ghế sofa này là của một nữ tiến sĩ từng ở đây để lại, một cô gái người gầy nhỏ ngồi vẫn còn rộng rãi.
Nhưng Chung tiên sinh thì chân dài, vóc người cao lớn, ngồi vào vừa khít, chỉ đủ cho một người.

Chung Túc Thạch liếc mắt nhìn cô: “Sao thế? Chẳng lẽ anh nói sai à?”

Mạnh Gia lắc đầu, học theo vẻ nghiêm túc của anh: “Không, em chỉ thấy rất tò mò.”

“Tò mò gì?”

“Chẳng ai từng nói với ngài là... anh mặt dày lắm sao?”

Chung Túc Thạch khựng lại, rồi bật cười: “Không phải em vừa mới nói đó sao?”

Mạnh Gia rửa xong ly, rót nước đưa cho anh: “Cẩn thận kẻo bỏng.”

Trước sân có lan thơm, ngồi lâu cũng chẳng nhận ra hương đã lan khắp phòng, thấm vào lòng người. Có lẽ bởi chịu ảnh hưởng từ giọng điệu dịu dàng của Chung tiên sinh, Mạnh Gia luôn khó mà không mềm lòng khi đối diện với anh.

Tiệc rượu của Chung Túc Thạch vừa mới tan. Từ khi Chung Trực Dân về kinh báo cáo công tác đến nay, suốt một tuần anh gần như không rời bàn tiệc.

Trong những đình đài ao hồ u tĩnh quanh co, giữa ánh xanh bóng nước, đêm này tiếp nối đêm kia là tiệc rượu không dứt.

Nến bạc cháy cao, bàn tiệc nối nhau không ngừng, chỉ là thay lượt người, đổi món ăn và rượu, lời nịnh nọt thì vẫn như nhau.

Đến tối nay, khi ba anh rời kinh, chuỗi công vụ mệt mỏi ấy rượu mời chẳng dứt, khách khứa luân phiên, cuối cùng cũng có hồi kết.

Tiễn Chung Trực Dân xong, Chung Túc Thạch lên xe, ngồi tựa lưng ở ghế sau, nhắm mắt lại, đưa tay kéo lỏng cà vạt như muốn xua đi mệt mỏi khắp người.

Lão Khổng hỏi anh đi đâu, về nhà lớn hay tới biệt thự nghỉ ngơi?

Chung Túc Thạch hút xong một điếu thuốc, có lẽ ánh trăng mờ ảo, gió nhẹ lướt qua tai quá đỗi dịu dàng.

Anh xoa xoa mi tâm, dặn dò: “Đến chỗ Mạnh Gia xem sao.”

Lão Khổng đã vài lần qua lại, hiểu ý, liền cho xe chạy đến trường của Mạnh Gia.

Chỉ là trong lúc uống một ngụm nước, Mạnh Gia đã lên tiếng đuổi khéo: “Trễ rồi, Chung tiên sinh, ngài nên về thôi.”

Nước trà đậm vị trôi qua cổ họng, vẻ tỉnh táo giả vờ của Chung Túc Thạch cũng dần lộ ra đôi phần men say.

Anh cười, pha chút bông đùa: “Lễ nghĩa gì kỳ vậy? Sao chu đáo thế chứ! Trà còn chưa uống xong đã định đuổi người ta đi rồi?”

Đường nét sâu của gương mặt anh dưới ánh đèn lờ mờ trở nên mềm hơn, xóa bớt đi vẻ quyền uy thường ngày, khiến người ta thấy anh dễ gần hơn.

Mạnh Gia khẽ liếc nhìn anh bằng ánh mắt đượm buồn, có chút đăm chiêu: “Ngài uống xong thì sẽ về chứ?”

“Ngay lập tức.”

Cô gật đầu, đưa hai ngón tay, nhẹ nhàng  khi Chung Túc Thạch không hề đề phòng, lấy ly nước từ tay anh, ngửa đầu uống cạn.

Mạnh Gia giơ đáy ly ra trước mặt anh: “Uống xong rồi đấy, mời ngài về.”

Chung Túc Thạch nheo mắt lại, trong mắt thoáng hiện lên thứ sắc bén và đầy hứng thú, định chơi trò với anh sao?

“Ồ, Chung tiên sinh chắc đang đợi em mở cửa đúng không? Em đi đây.”

Thấy anh vẫn chưa nhúc nhích, Mạnh Gia vừa nói vừa đứng dậy.

Một cánh tay từ phía nghiêng vươn ra, lập tức túm chặt lấy cánh tay cô. Anh dùng sức khá mạnh, khiến cô đau nhói tận xương, bị kéo ngược trở lại.

Mạnh Gia ngã vào lòng anh trong tư thế nửa quỳ.

Tay anh trượt xuống, nắm chặt cổ tay trắng ngần của cô, tay còn lại đặt lên eo.

Lớp váy mỏng manh chẳng cản được gì, hơi nóng từ lòng bàn tay Chung tiên sinh cứ từng đợt từng đợt truyền vào cơ thể cô qua lớp vải.

Khi Mạnh Gia ngẩng đầu lên, vừa vặn bắt gặp ánh mắt mờ sương của anh, như mặt hồ bị gió thổi nhè nhẹ tạo sóng lăn tăn.

Chung Túc Thạch chậm rãi cất lời, nét mặt không có biến đổi gì, ngón tay vuốt nhẹ dưới cằm cô: “Sao, thích giành uống trà của anh đến vậy hử?”

Không biết anh uống rượu gì trong bữa tiệc, nhưng lúc anh nói, hương ngọc trúc thoang thoảng như cơn gió mát lạnh phả vào mặt. Mạnh Gia theo phản xạ nín thở.

Cô có thể cảm nhận được, nơi cổ tay đang bị ngón tay cái của anh giữ lấy, mạch đập vô cùng dữ dội.

Cô cố gắng trấn tĩnh, lặp lại lời anh đã nói trước đó như một đòn phản công: “Chẳng phải… đã hôn rồi sao? Sợ gì nữa.”

Lúc nói, có thể nghe rõ hơi thở dồn dập mà cô đang cố hết sức kiềm chế, cả âm cuối cũng run rẩy.

Chung Túc Thạch nghe rất rõ, cực kỳ rõ. Sự tự chủ nghiêm khắc, gần như chưa từng sai lệch của anh, trong một khắc bị cô làm rối tung, tim như thắt lại liên hồi.

Chóp mũi thon gọn của Mạnh Gia gần như chạm vào anh, giữa hơi thở giao hòa, cô nghe anh nói: “Không nhớ anh à?”

Cô đầu óc mơ hồ, không còn đủ tỉnh táo để phán đoán, theo bản năng nhẹ gật đầu, rồi lại lập tức phủ nhận: “Không nhớ.”

“Nhưng tôi nhớ em đến phát điên.”

Giọng anh trầm khàn, ánh mắt dưới men rượu thoáng chút mê loạn.

Tay anh siết chặt ở eo cô trượt lên sống lưng mềm mại, lòng bàn tay khô nóng men theo đường cong đi lên gáy, giữ lấy cô, gần như thô bạo mà hôn xuống.

So với sự thô lỗ của anh, chút kháng cự yếu ớt của Mạnh Gia hầu như không đáng kể.

Chung Túc Thạch hôn rất sâu, từng chút một m*n tr*n vẽ lại đường nét mềm mại trên môi cô, từ khóe môi đến nhân trung, hết lần này đến lần khác. Cuối cùng như mất kiểm soát, anh ngậm lấy môi cô, đầu lưỡi xâm nhập, khuấy lên một chuỗi âm thanh ướt át khe khẽ.

“Ưm…”

Mạnh Gia bất an vặn vẹo người, phần thân mịn màng đang quỳ rạp kia, chỉ cách một lớp vải mỏng, khẽ cọ mấy cái, đã như muốn trượt xuống.

Yết hầu Chung Túc Thạch chuyển động, phát ra một tiếng khàn khẽ, dồn dập mà ngắn ngủi. Khi anh giữ lấy sau gáy cô, cúi đầu hôn xuống, đã là một nụ hôn mang theo cơn giận dữ.

Cô gái nửa quỳ đó dần dần mềm nhũn thắt lưng, như hóa thành một vũng nước, từng tấc da thịt ướt đẫm, như tan chảy trong thân thể anh.

Mạnh Gia bị Chung tiên sinh hôn đến choáng váng, nụ hôn bá đạo, gấp gáp, như muốn rút cạn hơi thở của cô, lại đưa hương trúc lạnh dịu trong làn hơi thở mình truyền hết vào miệng lưỡi cô.

Cô như nhẹ bẫng trôi đi, linh hồn hư vô, dưới ma sát của lưỡi, như rời khỏi thân xác. Mối liên kết duy nhất với thế giới này, dường như chỉ còn lại chiếc cà vạt cô đang siết chặt trong tay.

Đó là con đường hành hương dẫn tới vòng xoáy cảm xúc cùng cực, là khoảng trắng trong đời sẽ soi chiếu ra cái bản ngã mà cô luôn cố né tránh.

Sau vài tiếng sấm chớp rền vang, một cơn mưa xanh lam như màu rêu chuối trút xuống đất trời xám mờ, như đổ như dội.

Mạnh Gia mềm nhũn trong lòng anh, thấy cô căng cứng khó chịu, Chung Túc Thạch liền đỡ lấy một chân cô đang móc vào anh, giữ cho vững.

Tiếng sấm vang lên, cô giật bắn người, vai run lên một cái.

Chung Túc Thạch dừng lại, tựa trán lên trán cô, chóp mũi chạm vào nhau lướt nhẹ, như bất cứ lúc nào cũng có thể cuốn ngược trở lại.

Anh bật cười khẽ: “Lớn rồi mà còn sợ sấm, hửm?”

Mạnh Gia mặt đỏ ửng, buông chiếc cà vạt đã bị vò nhàu, hai tay bám lấy vai anh.

Giọng cô nhỏ như muỗi kêu: “Không sợ, nhưng… cho dù không phải tiếng sấm, cũng dễ bị giật mình.”

“Không nhìn ra đấy, em nhát gan thế sao?”

Chung Túc Thạch vừa nói vừa thỉnh thoảng hôn nhẹ lên môi cô.

Mỗi lần anh hôn, toàn thân Mạnh Gia như bị điện giật tê rần, cô chớp mắt bản năng, hàng mi dài lướt qua mặt anh, ngứa ngứa.

Cô nhìn anh, như cố dựng nên một câu chuyện, ánh mắt mơ màng: “Em vốn nhát gan mà.”

Chung Túc Thạch bật cười khẽ: “Vậy khi nãy cãi anh từng câu từng chữ là cô gái nào?”

“Là em, chính là em, được chưa?”

Mạnh Gia chẳng còn sức lực, cũng chẳng còn tinh thần đấu khẩu với anh nữa, đành nhận thua.

Cô vặn người định rời khỏi người anh, chân vừa dịch xuống thì loạng choạng như đụng vào chỗ nào đó.

Chung Túc Thạch khẽ rên một tiếng: “A, đừng động.”

Sắc hồng vừa rút khỏi mặt Mạnh Gia lại lặng lẽ dâng lên. Dù chưa từng yêu đương, nhưng ít nhiều cô vẫn hiểu.

Cô đỏ bừng mặt, bị Chung tiên sinh kéo trở lại, tựa vào cổ anh, tay toát mồ hôi.

“Khi nào anh mới… ổn lại?”

Giọng cô mềm mại như thở nhẹ qua mũi, ngọt ngào mà nũng nịu.

Chung Túc Thạch lồng ngực phập phồng, hơi thở chưa ổn định, giữa hô hấp còn xen lẫn tiếng thở nhẹ: “Giờ chưa tiện, đợi thêm vài phút nữa.”

Toàn bộ sức nơi đầu ngón tay cô như rút cạn, bám vào vai anh nhưng chẳng còn chỗ bấu víu, trống rỗng, như lòng cô lúc này, không biết trôi dạt đi đâu, chắc chắn là chẳng còn ở trong thân thể cô nữa rồi.

Mạnh Gia cố gắng nghĩ chuyện để nói, cuối cùng sực nhớ ra: “Chuyện của mẹ em… là Chung tiên sinh giúp đỡ phải không?”

“Sao lại hỏi vậy?”

Ngón tay đang vuốt nhẹ má cô khựng lại.

Cô lắc đầu: “Em đoán thôi. Nếu chỉ là tái bản thì không nhà xuất bản nào dám đối đầu với nhà họ Đàm cả. Vừa đối xử tốt với em, lại có thế lực đủ để đối chọi với nhà họ Đàm, chỉ có tiên sinh là phù hợp cả hai điều đó thôi.”

Khóe môi Chung Túc Thạch giãn ra, khẽ bật cười, tiếng cười như bất lực: “Cũng không đến mức hoàn toàn vô tình vô nghĩa.”

Mạnh Gia mím môi, không biết nên đáp lại thế nào, nhất là trong tư thế hiện giờ. Mỗi khi cô nói, phải hết sức cẩn thận thì môi mới không chạm vào cổ anh. Trong hơi thở tràn đầy mùi nam tính nồng đậm.

Cô dùng ngón tay cái mân mê môi dưới: “Vậy… nhà họ Đàm, liệu có gây rắc rối không?”

“Rắc rối của anh đâu có dễ tìm như vậy?”

Chung Túc Thạch trả lời rất nhanh, giọng điệu lại hơi khinh bạc, mang chút ngông nghênh hiếm thấy, không giống vẻ nghiêm trang ngoài mặt người khác thường thấy.

Sự khác biệt tinh tế này, lọt vào tai Mạnh Gia, khiến cô cảm thấy bất ngờ mà được ưu ái.

Nghĩ đến những lần mình thất lễ với Chung tiên sinh, cô bật cười thành tiếng: “Hình như em gây rắc rối cho ngài thường xuyên lắm đấy.”

Chung Túc Thạch nghiêng đầu, trán cọ nhẹ lên má cô: “Em gây chuyện không gọi là rắc rối.”

“Thế gọi là gì?”

Anh lại hôn lên xương hàm cô, những nụ hôn nóng hổi như những hạt mưa nặng hạt ngoài cửa sổ rơi lộp độp lên da thịt cô, khiến Mạnh Gia run lên, không kìm được mà nhắm mắt lại.

“Gọi là làm nũng.”

Chung Túc Thạch cắn nhẹ vành tai cô, giọng khàn như chiếc búa nhỏ, gõ lên màng nhĩ cô, chấn động đến tận tim gan.

Mạnh Gia giãy nảy: “Ngài đây là không muốn ổn lại rồi……”

Lời còn chưa dứt đã bị nuốt lại. Chung Túc Thạch giữ lấy sau cổ cô, hành động có vẻ nhã nhặn nhưng hoàn toàn không cho cô phản kháng.

Mạnh Gia đầu óc hỗn loạn, mở to mắt nhìn Chung tiên sinh. Anh hơi nghiêng đầu, hôn có vẻ thong thả, nhưng gương mặt vẫn lãnh đạm như thường, lại bốc lửa đến thế.

Cô bị hôn đến không chịu nổi, đầu cứ ngửa ra sau, nhưng nụ hôn của Chung tiên sinh vẫn bám theo, đầu lưỡi lướt qua hàm răng đang run rẩy, kéo mạnh cô áp sát vào người anh, gần như khiến cô gãy cả thắt lưng.

Mạnh Gia th* d*c, thiếu dưỡng khí, vội ôm chặt cổ anh, đầu nghiêng sang một bên, vùi vào hõm cổ anh, rên khẽ một tiếng: “Chung tiên sinh…”

Chung Túc Thạch đan chéo hai tay sau lưng cô, vẫn chưa dứt hẳn dư vị, ôm chặt cô như dây leo quấn nhau không rời, thân thể gần như gắn thành một khối.

Mỗi khi cô gọi “Chung tiên sinh”, giọng như mang theo thứ dính dính như bánh gạo nếp, ngọt đến mức đau răng.

Anh khẽ đáp: “Được rồi, không làm gì em nữa.”

Mạnh Gia tay chân cứng đờ: “Vậy, em… có thể xuống được chưa?”

Chung Túc Thạch dỗ dành: “Gia Gia ngoan, cho anh ôm thêm chút nữa, nhé?”

Cô không đáp, một chữ cũng nói không nên lời.

Nếu cô nói “được”, cảm giác tội lỗi với bà ngoại sẽ trào ra đầy ắp. Nếu nói “không”, trong đầu lại có tiếng trách móc: Chẳng phải cô rất thích sao?

Cứ giằng xé như vậy, cô hít lấy mùi gỗ bách và tuyết tùng nơi cổ anh, tay chân mềm nhũn, cuối cùng thiếp đi.

Chung Túc Thạch ôm cô rất lâu, mãi đến khi cảm nhận được nhịp thở đều đặn của cô gái nhỏ trong lòng, anh mới vươn tay vuốt tóc cô, tắt ngọn đèn bàn trên bàn.

Sáng hôm sau, trời mới tờ mờ sáng, ánh nắng đầu tiên len qua ô cửa chớp khung quả trám, rọi vào phòng.

Tối qua quên đặt báo thức, Mạnh Gia tỉnh dậy nhờ đồng hồ sinh học, đã hơn sáu giờ.

Cô vẫn giữ nguyên tư thế đêm qua, như một đứa trẻ sơ sinh, co ro ngủ trong lòng Chung tiên sinh.

Mạnh Gia khẽ rút tay ra, chống lên thành ghế sofa, chân đặt xuống đất trước, rồi từ từ trèo xuống khỏi người anh.

Bình Luận (0)
Comment