Đại Tiểu Thư Họ Mạnh - Võng Nhược

Chương 31

Mạnh Gia vừa rửa mặt xong, còn đang dùng khăn lau khô thì nghe phía sau vang lên một tràng bước chân trầm ổn, dứt khoát, như từng nhịp giẫm thẳng lên tim cô.

Cô ngẩng đầu lên, trong gương phản chiếu gương mặt của Chung tiên sinh. Dưới mi mắt anh hằn lên một quầng thâm nhạt, trông như vừa trải qua một đêm không ngủ.

Chưa kịp lên tiếng, Chung Túc Thạch đã vòng tay ôm lấy cô từ phía sau, bàn tay siết chặt lấy eo cô.

Mạnh Gia khẽ run cổ tay, khăn rơi tõm xuống bồn rửa. Cô cụp mắt xuống: “Chung tiên sinh.”

Chung Túc Thạch hơi nghiêng đầu, môi lướt qua vành tai cô, giọng trầm thấp, ấm nóng bao bọc lấy: “Dậy sớm vậy?”

“Đã trễ lắm rồi, hôm nay em còn chưa đọc bài sáng, còn phải đi học nữa.”

Vẫn còn phải đọc bài sáng? Chung Túc Thạch khẽ cau mày, ngạc nhiên hỏi: “Vậy bình thường em mấy giờ dậy?”

“Năm giờ bốn mươi.”

Anh trêu chọc cô, khẽ thổi khí bên tai: “Em đúng là biểu tượng thi đua rồi đấy, Gia Gia.”

Mạnh Gia lập tức nghiêm mặt: “Anh… đừng gọi em như vậy.”

Chung Túc Thạch nói: “Tối qua cũng gọi mà.”

Cô mím chặt môi: “Tối qua… anh uống say, em cũng không lý trí, không tính.”

Mạnh Gia khẽ gỡ khỏi vòng tay anh, nhân lúc anh sững người thì nhanh chóng cầm quần áo chui vào phòng tắm thay đồ.

Chung Túc Thạch tháo cà vạt xuống, quấn trong tay, chỉnh lại vạt áo sơ mi vừa rút ra, nhét vào lại cho gọn.

Anh nhìn Mạnh Gia bước ra thật nhanh, đã thay một chiếc váy dài trắng cổ trụ, bên ngoài khoác áo len dệt họa tiết Fair Isle màu xanh đậm.

Cô cầm lấy túi xách, đứng bên bàn vuốt lại tóc dài rủ xuống, cho vào hai quyển sách.

Mạnh Gia bước vội ra cửa, mới sực nhớ còn Chung tiên sinh, cô mở cửa ra:
“Chung tiên sinh cũng về đi?”

Chung Túc Thạch cười nhẹ: “Tưởng em định bỏ rơi anh ở đây.”

Nói cứ như anh là món đồ của cô vậy.

Mạnh Gia sững người trong nụ cười ấy. Cô còn lo câu “không tính” kia sẽ khiến anh khó chịu.

Anh cầm lấy điện thoại trên bàn, nhận cuộc gọi: “Là tôi.”

Đầu bên kia, Trịnh Đình nói: “Túc Thạch, tôi đến dưới ký túc xá rồi, mười giờ cậu phải ra sân bay đấy.”

“Được.”

Chung Túc Thạch dứt máy, cùng Mạnh Gia đi ra ngoài. Xuống lầu, cô ngó nghiêng xung quanh, rõ là sợ bị người ta bắt gặp.

Anh trấn an cô: “Sáng sớm thế này không sao đâu, đừng căng thẳng.”

Mạnh Gia đi phía sau anh: “Ai mà biết được. Nếu bị người ta nhìn thấy, em nói không rõ được đâu.”

Anh ngược lại lại nắm lấy tay cô: “Vậy thì cứ thẳng thắn mà nói, có gì phải khó xử?”

“Chung tiên sinh định thẳng thắn cái gì? Quan hệ của chúng ta vốn dĩ đã không rõ ràng rồi.”

Cô có vẻ còn đang giận, lửa giận chưa tan, mặt mày cau có, nói năng như thể cố tình bắt bẻ anh cho bằng được.

Từ lúc Mạnh Gia tỉnh dậy đến giờ, chưa nói ra được một câu nào dễ nghe.

Không lý trí, không tính, đừng gọi cô như vậy.

Cô như dốc toàn lực, nôn nóng phủ định, phủi sạch tất cả những gì đã xảy ra tối qua. Anh còn khen cô là người có lương tâm nữa chứ.

Vừa sáng ra đã trở mặt như không quen biết, đúng là cô rồi.

Chung Túc Thạch cũng không nổi giận, đứng ngoài ký túc xá, dừng lại, xoay người nhìn cô.

Ánh nắng ấm áp, một cái bóng cao lớn đổ phủ lên cô, hoàn toàn chặn đường đi của Mạnh Gia.

Cô cũng đành đứng lại, ngẩng đầu lên, không biết anh định làm gì.

Chung Túc Thạch chậm rãi, ánh mắt đen láy chăm chú nhìn cô: “Anh muốn xác định mối quan hệ giữa chúng ta, em đồng ý không?”

Câu nói nặng nề là thế, mà nét mặt anh lại dửng dưng, bình tĩnh như mặt hồ phẳng lặng.

Với bản lĩnh của Mạnh Gia, cô hoàn toàn không phân biệt nổi Chung tiên sinh là đang đùa cợt, hay thực sự nghiêm túc một trăm phần trăm.

Cô của hiện tại, điều duy nhất có thể xác định ở anh chỉ là: Anh rất đẹp trai, có địa vị, luôn mang vẻ lạnh nhạt, thỉnh thoảng mới nổi lòng tốt, làm đôi ba chuyện giúp đỡ cô.

À còn nữa, Chung tiên sinh hôn rất giỏi.

Ngoài mấy điều đó ra, Mạnh Gia chẳng biết gì thêm về anh cả, đến sinh nhật tháng nào cũng không rõ.

Vậy thì họ muốn xác lập điều gì? Xác lập bằng cách nào? Có gì đáng để xác lập?

Nếu phải nghiêm túc định nghĩa mối quan hệ này, thì ngay từ đầu đã là một mối quan hệ bị số phận phân định giai cấp.

Anh ở trên cao, cung điện lộng lẫy, trăm người nghênh đón. Cô thì là bùn đục dưới chân.

Nếu có một ngày, tình cờ ngang qua ngôi đền từng ban cho cô chút lòng từ bi, thì cúi đầu bái một cái, là biểu thị sự biết ơn.

Còn những thứ khác, những điều không nên mong, không thể tham, tốt nhất là đừng nghĩ đến.

Mạnh Gia nhìn Chung Túc Thạch, lắc đầu: “Không. Giữa chúng ta sẽ không có quan hệ gì cả.”

Nghe xong, lông mày anh như nhíu lại mà cũng như không, dường như sự kiên nhẫn đã đến giới hạn, rốt cuộc cũng bị cô chọc giận.

Nhưng cuối cùng, anh chỉ nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô, kéo cô sát lại gần mình hơn một chút.

Mạnh Gia nhìn anh, không hiểu gì, nắm chặt tay thành nắm đấm, toàn thân như sẵn sàng chiến đấu, chỉ chờ bùng nổ.

Dù Chung tiên sinh nói gì, cô cũng muốn tìm lý lẽ để phản bác.

Chung Túc Thạch đưa hai ngón tay ra, vuốt lại mấy sợi tóc rối bên thái dương cô: “Một cô con nít như em suốt ngày sống tỉnh táo như thế, không thấy mệt à?

Làm rộn anh nửa buổi, cuối cùng chỉ được một câu hỏi han này. Đôi môi mỏng của Chung tiên sinh, cứ như sinh ra để dỗ dành con gái vậy.

Nắm đấm mà cô âm thầm siết chặt cũng bất giác buông lỏng, chỉ biết ngây ngốc nhìn anh.

Chung Túc Thạch vỗ nhẹ lên mặt cô: “Anh phải đi công tác Hàng Châu một chuyến, ba đến năm ngày sẽ về. Em tự lo cho mình nhé.”

Có vẻ như, cuối cùng Mạnh Gia cũng hiểu ra, tại sao Chung tiên sinh lại là một ngoại lệ đối với cô rồi.

Họ lớn lên trong hai thế giới khác biệt. Có thể những điều cô đang vật lộn, đang đau khổ, đang không vượt qua được vì thiếu trải nghiệm của tuổi đời, thì với Chung tiên sinh, người chưa từng phải nếm trải những điều ấy lại không hề xem nhẹ nỗi đau của cô.

Anh chỉ hỏi: “Em không thấy mệt à?”

Mắt Mạnh Gia ướt một tầng hơi sương, lặng lẽ nhìn anh bước lên xe, ngây người đứng đó.

Chờ chiếc Audi đen kia rời đi, nhường lại con đường rộng thênh thang thẳng tắp, lúc xoay người, Mạnh Gia mới thấy Đàm Dụ đã đứng ở bên kia từ lâu.

Ánh mắt cậu ta lạnh băng, nhìn cô một lúc lâu, không nói gì, rồi quay người rời đi.

Thật ra, Mạnh Gia đã chuẩn bị sẵn tinh thần, rằng cậu ta sẽ nổi đóa một trận.

Đàm Dụ lại phản ứng lạ thường như vậy, ngược lại khiến người ta bất an, không biết anh ta đang nghĩ gì, hoặc sắp làm gì.

Trịnh Đình lái xe ra khỏi cổng trường, thấy Chung Túc Thạch vẫn mặc nguyên bộ đồ hôm qua, mệt mỏi dựa lưng vào ghế, mắt nhắm hờ.

Ông rẽ trái một cái: "Tối qua cậu ngủ lại chỗ Mạnh Gia à?"

Chung Túc Thạch xoa sống mũi, "Ban đầu định về, không để ý một cái trời đã sáng mất."

Thực ra, hôm qua anh định đợi Mạnh Gia ngủ say sẽ nhẹ nhàng đưa cô về giường.

Anh biết rõ hôm nay có chuyến đi khảo sát quan trọng, tuyệt đối không thể trễ, vốn đã tính sẽ lái xe xuyên đêm về nhà.

Nhưng Mạnh Gia mềm mại như thế, cả người dán sát vào anh, khiến anh không nỡ buông tay.

Nghĩ đến đây, trong đầu Chung Túc Thạch lại thoáng hiện lên dáng vẻ của Mạnh Gia lúc nãy: lạnh lùng, cứng đầu, cố chấp khẳng định lập trường với anh.

Chậc, cái miệng đó của cô, thật là khó đối phó.

Cứ như từ lúc anh sinh ra đến nay, chưa từng có chuyện gì khiến anh đau đầu như cô gái tên Mạnh Gia này.

Trịnh Đình đoán hai người họ chắc đã "gạo nấu thành cơm", bèn đề nghị: "Nếu cậu thật lòng như thế, sao không đón cô ấy về ở cùng luôn đi? Cứ lằng nhằng thế này, phiền phức lắm."

"Đón cô ấy về ở cùng?" Chung Túc Thạch cười hỏi lại, "Hừ, tôi có cái mặt dày đó sao!"

Đến mức mặt dày mò vào phòng ngủ, còn bị cô đuổi ra hết lần này đến lần khác, mà lại mơ tưởng đưa người về sống chung à?

Trịnh Đình nghe vậy thấy thú vị, cười nói: "Túc Thạch, cậu cũng có ngày bị bẽ mặt à, cô bé đó ghê gớm thật đấy."

Chung Túc Thạch lắc đầu, "Không phải ghê gớm."

"Thế là gì?"

"Cô ấy sợ đi vào vết xe đổ."

"Vết xe đổ của ai?" Trịnh Đình chưa hiểu ngay.

Chung Túc Thạch im lặng một lát, "Của mẹ cô ấy."

Trịnh Đình không nói gì nữa, đánh tay lái cho xe vào trong khu nhà, "Tôi chờ cậu ở đây."

Trong viện yên ắng, cụ ông còn chưa đi dạo về, Chung Túc Thạch lên thẳng lầu.

Anh vào phòng tắm tắm rửa, lau khô tóc, cạo râu, nhỏ một giọt nước hoa hương gỗ lên cổ tay trong.

Chung Túc Thạch thay áo sơ mi màu xám khói, lấy bộ vest cùng tông treo ở ghế cuối giường.

Hành lý cá nhân Trịnh Đình đã gom từ chỗ ở phía tây thành phố về, không còn gì cần lấy thêm. Anh chỉ chọn một chiếc đồng hồ dây đen từ bộ quay tự động rồi đeo lên.

Anh mở ngăn kéo, lấy hai bao thuốc mang theo, là hàng cung cấp riêng vì mấy loại bán ngoài toàn khiến cổ họng rát, anh không quen hút.

Chung Túc Thạch tự quy định cho mình, mỗi tuần nhiều nhất chỉ hút hai bao. Hết rồi, dù thèm đến mấy cũng nhịn được, chưa bao giờ phá lệ.

Có lúc Ngô Tuấn to gan trêu anh: “Cái định lực này của anh, đến mấy vị sư trong chùa cũng chưa chắc bằng đâu.”

Khi anh ra cửa, vừa mới kẹp điếu thuốc trên tay đã gặp ông nội Chung trở về.

Chung Túc Thạch chào: "Ông ạ."

"Hôm nay đi Chiết Giang à?" Chung Văn Đài “ừ” một tiếng, hỏi.

Chung Túc Thạch đáp: "Lịch trình còn chưa công bố mà ông đã biết rồi?"

"Thằng nhóc này, tuy ông đồng ý mấy năm nay không ép cậu kết hôn nữa," ông Chung nói đầy ẩn ý, giơ tay chỉ anh một cái, dặn dò: "Nhưng nếu gặp người nhà họ Diệp ở đó, nhớ kỹ, phép tắc lễ nghi không được thiếu đâu đấy."

"Cháu biết rồi. Cháu đi sân bay đây."

Chung Túc Thạch đáp lại, giơ điếu thuốc trong tay, chỉ về phía xe.

Trịnh Đình nhấn nút khởi động, cười nói: "Ông cụ lại 'ra oai' à?"

"Hôm nọ trong tiệc, tôi làm ông mất mặt trước bao người, cụ vẫn còn giận đấy."

Chung Túc Thạch định châm thuốc, theo thói quen mò tìm bật lửa, tìm mãi không thấy.

Trịnh Đình tinh ý, đưa từ phía trước lên một cái, "Cái của cậu đâu rồi?"

"Bỏ quên ở chỗ cô bé đó rồi."

Chung Túc Thạch bật lửa, châm thuốc, rít một hơi nhè nhẹ.

Qua làn khói mỏng, Trịnh Đình thấy anh đang cười.

Người đàn ông từng luôn cho rằng đời sống vốn vô nghĩa, ở trên cao lạnh nhạt, lúc nào cũng giữ bộ mặt lạnh như bang, giờ đây lại đang mỉm cười.

Chung tiên sinh đi bốn ngày, Mạnh Gia sống khá yên bình, ban ngày đi học, buổi tối làm một đề dịch viết, dịch hai bài thời sự cứ thế nhẹ nhàng trôi qua.

Chỉ là thỉnh thoảng ngẩn người, quay đầu lại thấy chiếc ghế sofa kia, không tránh khỏi những hình ảnh đỏ mặt tim đập hiện lên.

Rồi cô sờ chiếc khóa ngọc bích đeo cổ, khẽ niệm hai câu “sắc tức là không”.

Thứ Bảy, Chung Linh từ Thanh Đảo trở về, nói mang nhiều đặc sản lắm, bảo Mạnh Gia tới ăn tối.

Mạnh Gia không muốn ra ngoài: "Tớ ăn đại trong ký túc xá là được, không muốn thay đồ."

Nhưng Chung Linh cứ nằng nặc: "Bữa tiệc tân gia đấy, tớ dọn sang nhà mới rồi mà chưa đãi ai bữa nào, cậu đến đi!"

Mạnh Gia cúp máy, xoa huyệt thái dương, đầu đau nhức.

Giao mùa xuân – hạ, vốn là lúc cô dễ bị ốm. Mấy hôm nay nóng lạnh thất thường, cô hắt hơi không ngừng, chắc cảm lạnh rồi.

Không thì cũng chẳng vì mệt mà năm giờ chiều đã về từ thư viện.

Mạnh Gia xé một gói thuốc cảm, đổ vào cốc, pha nước ấm rồi ngửa cổ uống một hơi.

Cô thay váy dài tay màu be, dài đến gối, trời thế này mặc có hơi nóng, nhưng dù sao cô cũng đang là “thương binh”.

Mạnh Gia lấy túi nhỏ, nhét điện thoại và chìa khóa vào. Trước khi đi, cô liếc thấy chiếc bật lửa màu vàng trên bàn.

Là chiếc hôm đó Chung tiên sinh để quên lại. Mấy hôm nay, cô vẫn để bên cạnh mình.

Làm bài chán rồi, lại cầm nó lên, theo cách Chung tiên sinh từng dạy, quẹt nhẹ vào mặt trong ngọn lửa liền bùng lên.

Mạnh Gia say mê, mê mẩn chơi cái trò vô vị ấy, như một tín đồ sùng đạo vậy.

Không còn làm nổi dáng vẻ thanh cao, thoát tục vô nhiễm trần ai như khi đứng trước mặt Chung tiên sinh nữa.

Cô bước được mấy bước, lại quay về, nhét bật lửa vào túi.

Lần trước cô và Đàm Dụ đến bị bảo vệ chặn lại nửa ngày. Lần này Chung Linh đã cho Tần Văn xuống đón sẵn.

Tần Văn chưa gặp Mạnh Gia bao giờ, nhận “chỉ dụ” của công chúa mà còn hơi bối rối, “Mạnh Gia trông như nào ấy nhỉ?”

Chung Linh và Lưu Tiểu Lâm đang tự tay gói sủi cảo với nhum biển tươi, mới lạ độc đáo.

Lưu Tiểu Lâm chậc một tiếng, "Cậu cứ đứng ngoài cổng ấy, thấy ai xinh nhất, nói năng dịu dàng nhất thì chính là cô ấy."

Tần Văn gãi đầu rồi đi.

Chung Linh lấy đũa chọc cô một cái, "Lưu tiểu thư, cậu khách sáo với bạn trai tớ một chút được không?"

"Được, lần sau mình chú ý."

Lưu Tiểu Lâm phủi bột mì trên tay, "Đàm Dụ sao còn chưa tới? Để tôi gọi điện cho cậu ta."

Chung Linh hừ một tiếng, "Công tử họ Đàm dạo này thần bí lắm, không đi thực tập, cũng chẳng thấy bóng dáng đâu, kỳ lạ ghê. Dạo gần đây cậu ta không đến tìm Mạnh Gia à?"

Lưu Tiểu Lâm đáp không, "Tớ ở ký túc suốt mấy hôm rồi, thấy Mạnh Gia yên ổn lắm."

"Hết hi vọng với Mạnh Gia rồi à?"

"Khó đấy."

Bình Luận (0)
Comment