Sắc mặt của Chung Túc Thạch trở nên nghiêm trọng, ánh mắt u ám như bầu trời nơi hoang dã đang dần sụp tối, đè nặng xuống.
Thế nhưng bàn tay anh lại rất nhẹ, vỗ về cô từng cái một, giọng nói dịu dàng: “Được rồi, bà ngoại không khỏe, không gọi bà đến, nhé.”
Mạnh Gia ngẩng mặt lên khỏi vòng tay anh: “Thật chứ?”
Chung Túc Thạch bật cười khẽ: “Anh đã từng lừa em khi nào chưa? Đúng không?”
Cô mím môi, rõ ràng nước mắt vẫn còn lăn dài trên má, nhưng lại không muốn để anh cảm thấy mình không hiểu chuyện, cố gắng nhếch môi lên một chút.
Kết quả là tạo nên một biểu cảm vừa khóc vừa cười, đầy mâu thuẫn, đơn thuần như thuở ban sơ in đậm trong mắt anh.
Chung Túc Thạch xoa đầu cô, bế bổng lên, sải bước đi vào bên trong.
Lão Khổng vội vàng lái xe bám theo phía sau, chiếu đèn giúp Chung tiên sinh soi đường. Mãi đến khi thấy anh bước qua cầu nhỏ và dòng nước, mới chịu tắt máy.
Chung Túc Thạch bế Mạnh Gia vào nhà, đặt cô ngồi lên ghế đệm ở tiền sảnh.
Khi thấy anh muốn quỳ xuống, Mạnh Gia vội vã ngăn lại: “Đừng.”
Nhưng anh lại nói: “Hôm nay em đã chịu nhiều oan ức rồi, không sao.”
Mạnh Gia thu tay lại, để mặc Chung tiên sinh lấy ra đôi giày mule đã chuẩn bị riêng cho cô, kích cỡ và chất liệu da đều vừa khít và mềm mại. Anh thay giày cho cô.
Cô vịn vào ghế đổi giày, người vừa ngưng khóc, giọng như phát ra từ trong khoang mũi, mang theo chút ngây thơ: “Em không uống rượu, cũng không biết lái xe, vậy mà họ cứ nói là em.”
Sau khi thay xong, Chung Túc Thạch vẫn chưa đứng dậy. Anh nắm lấy vai cô: “Nói anh nghe, họ là những ai?”
Giọng anh có một sự vi diệu rất khó diễn tả.
Là kiểu như đang hỏi một đứa trẻ rằng khi người lớn không có nhà, ai đã làm tổn thương con, giọng điệu của một người chuẩn bị dẫn em ấy đi từng nhà mà đòi lại công bằng.
Mạnh Gia cúi đầu, khe khẽ thì thầm: “Là phu nhân của Mạnh Duy Quân, và còn một người phụ nữ mà bà ấy gọi là chị dâu, trông rất dữ.”
Chung Túc Thạch chau mày: “Dọa em rồi?”
Cô do dự một lúc, cuối cùng ngước mắt nhìn anh, yếu ớt gật đầu.
Trước mặt anh, Mạnh Gia luôn tỏ ra như một người trưởng thành, nói chuyện không hề trẻ con, đôi khi còn có những suy nghĩ rất sâu sắc.
Nhưng cái gật đầu này lại hoàn toàn trẻ thơ, đúng với tuổi của cô.
Chung Túc Thạch khẽ cười, có một chút vui mừng trong cái rủi, anh dang tay ôm lấy cô: “Đừng sợ, để anh lo.”
“Anh lo được không ạ?”
Mạnh Gia có phần lo lắng, vì Đàm Tông Hòa trông cực kỳ kiêu căng, tự cao, lại ngang ngược, có thể biến ngụy biện thành lý lẽ.
Chung Túc Thạch áp môi sát tai cô, giọng trầm khàn: “Không có chuyện gì anh không giải quyết được.”
Mạnh Gia ngập ngừng một lúc, vẫn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy, cô hỏi: “Có phiền anh lắm không?”
Cô từng nghe Lưu Tiểu Lâm nói về mối giao hảo giữa hai nhà. Khi nhà họ Đàm chưa sa sút, cha anh từng có chút tình nghĩa với họ, chuyện này ai cũng biết.
Vậy mà Chung tiên sinh lại hết lần này đến lần khác đứng về phe đối lập với nhà họ Đàm, chỉ vì cô, là đã tự đặt mình vào thế yếu.
Đem bóng tối chống lại ánh sáng, ai làm cũng không tránh khỏi bị nói là thiếu lý lẽ, cô sợ gia đình sẽ trách mắng anh.
Chung Túc Thạch suy nghĩ chốc lát: “Có thể sẽ hơi phiền. Có lẽ... ..anh cần em hy sinh một chút, thì mới có lý do chính đáng.”
Đó là lời thật lòng. Nhưng khi thốt ra, anh lại thấy bản thân thật đáng khinh, vì nhân lúc người ta gặp khó mà ép buộc.
Mạnh Gia chớp mắt nhìn anh, có phần ngơ ngác như đang mộng du: “Là hy sinh gì vậy?”
Chung Túc Thạch có chút xấu hổ thoáng qua, dù thế sự vốn như vậy, nhưng nói ra những điều thầm kín này với một cô gái nhỏ đang lo lắng lại khiến anh cảm thấy lòng dạ quá lạnh lùng.
Ngón tay anh khẽ vuốt lên mặt cô, giọng trầm thấp và mềm mại: “Mạnh Gia, em phải trở thành người của anh.”
Đôi mắt Mạnh Gia ánh lên những gợn sóng, như mặt hồ vừa bị ném xuống một viên sỏi, chẳng thể nào khôi phục lại sự tĩnh lặng.
Đôi vai cô khẽ run lên, như tán lá dưới hiên bị gió lay động, dù gió đã dừng, mà vẫn không thôi run rẩy.
Chung Túc Thạch tưởng cô sợ, hai tay đặt lên vai cô, nhẹ nhàng xoa:
“Được rồi, được rồi, để anh nghĩ cách khác, không sao cả.”
Cùng lắm thì để ông cụ trong nhà nổi giận với anh thôi.
Có khi, đám người nhà họ Đàm với đầy mưu mô tính toán, lại nắm được nhược điểm của anh, vu cho anh là xen vào chuyện người khác, là kẻ kiêu căng khoe khoang, hủy đi danh tiếng chính trực bấy lâu, biến anh thành tội đồ.
Chung Túc Thạch đứng dậy, ánh mắt nhìn cô vẫn hiền hòa như trước:
“Chắc chưa ăn gì đúng không? Anh đi sắp xếp.”
Anh vừa xoay người, bỗng bị đôi tay nhỏ nhắn giữ lại, là Mạnh Gia.
Cô ngẩng đầu: “Không cần nghĩ cách khác đâu, em... em có thể là người của anh.”
Câu nói này nhẹ nhàng như tờ giấy, nhưng nếu suy ngẫm kỹ, lại có chút kiên định của người chấp nhận hy sinh vì tình đời.
Dù sao mạng cô cũng là do Chung tiên sinh cứu. Mạnh Gia nghĩ, nếu làm vậy có thể bịt miệng thế gian, giữ được việc học, lại không khiến anh khó xử thì cô bằng lòng.
Giọng Mạnh Gia vẫn trong trẻo, vang lên như âm thanh của đá băng tan trong ly ngọc truyền đến tai anh lại hóa thành những nhịp đập hỗn loạn.
Chung Túc Thạch thừa nhận, trong đầu anh quả thật có một khoảnh khắc như thế, nếu đã rơi vào cảnh này, chi bằng cứ làm kẻ tiểu nhân thắng không đường hoàng.
Dù sao anh cũng chưa bao giờ tự nhận là người quân tử.
Làm người quân tử quá mệt mỏi. Đã làm một giờ, một ngày, một tháng, là phải bị treo lên cao mãi mãi.
Nếu không thì, chi bằng ngay từ đầu cứ buông áo thẳng thắn nói rõ với thiên hạ, đừng kỳ vọng vào tôi.
Chung Túc Thạch nghiêng người đối diện với Mạnh Gia, dưới ánh đèn hắt bóng, cô không thấy rõ vẻ mặt anh, cũng chẳng hay biết anh đã liên tục hít sâu hai lần.
Anh rút tay ra, chuyển sang nắm lấy tay cô: “Đừng vội, em nên suy nghĩ thêm một chút.”
Là anh đang khuyên cô, nhưng cũng là tự cảnh tỉnh chính mình.
Chung Túc Thạch đi đến bên đảo bếp, mở một chai nước, ngửa cổ uống một ngụm, yết hầu nhấp nhô lên xuống.
Mạnh Gia tháo dây buộc tóc ở cổ tay, cột tóc lên, đứng dậy, từ từ bước đến bồn rửa.
Cô rửa mặt, rút khăn giấy lau khô, rồi bước về phía người đàn ông đang đứng dưới ánh đèn dịu, đường nét khuôn mặt sâu và rõ rang, Chung tiên sinh.
Gương mặt vừa được rửa sạch, nước còn đọng trên tóc mai, long lanh chưa rơi xuống. Đôi mắt cô trong sáng mà sâu thẳm, như một bình sứ trắng men ngọc tuyệt đẹp, mượt mà mà không cần bất kỳ hoa văn nào, vẻ đẹp thuần túy không chút dư thừa.
Yết hầu của Chung Túc Thạch căng lên, nhấp nhẹ một cái, nhìn cô tiến lại gần.
Anh chau mày, chưa kịp hỏi "Em định làm gì", thì hơi thở đã tràn ngập hương sen nhè nhẹ.
Mạnh Gia kiễng chân, chủ động hôn anh, vụng về đến mức đáng yêu.
Chung Túc Thạch ôm eo cô, bế bổng lên. Mạnh Gia lập tức vòng chân qua eo anh.
Anh đặt cô lên đảo bếp, dưới ánh đèn vàng nhạt, cô nhắm mắt, cảm nhận đôi môi anh mà m*n tr*n. Chính vì thiếu kỹ xảo nên lại khiến người ta ngứa ngáy khôn tả.
Chung Túc Thạch giữ gáy cô, hơi mở miệng, phản công đôi môi cô, trêu chọc đến mức vang lên từng âm thanh ướt át.
Anh hôn xuống cằm cô, m*t lấy d** tai, giọng khàn khàn: “Giúp anh tháo kính.”
Mạnh Gia mở mắt, đôi mắt long lanh, nhẹ nhàng gỡ kính anh xuống.
Cô cũng hôn lên má anh, môi ướt chạm vào sụn tai: “Chung tiên sinh, em có thể... ngay bây giờ.”
Chung Túc Thạch cả người như bị nín thở, hơi thở có phần gấp gáp: “Tối thế này... em đang thử thách lão già này à?”
Thì ra cô hôn anh là vì điều này. Nụ hôn của cô, mang chút ý vị dâng hiến.
Mạnh Gia “hừ” khẽ, cười thành tiếng, tựa đầu vào vai anh: “Em nói thật đấy.”
Chung Túc Thạch chống tay lên đảo bếp, Mạnh Gia ngồi bên trên, anh nói: “Vậy em phải suy nghĩ cho kỹ nhé.”
Cô cố gắng gượng một hơi, khẽ gật đầu.
Mạnh Gia rất hiểu, lý do khiến cô vẫn chần chừ không dám bước vào đoạn tình cảm đầy che đậy này.
Cô quá sợ hãi. Chỉ cần thỉnh thoảng gặp mặt, một cái ôm không kiềm chế nổi, hay những phút giây thất thố trên ghế sofa, cũng đủ khiến người ta rung động không thôi. Đôi khi đang đi trên đường bất chợt nghĩ lại, tim cô đã đập loạn không kiểm soát, mặt cũng đỏ bừng lên.
Nếu ngày nào cũng cùng nhau "tỉ tê cắt nến bên song", cô thật sự không dám tưởng tượng, bản thân sẽ biến thành bộ dạng thế nào.
Ai cũng nói những lời an ủi sáo rỗng, rằng chuyện gì cũng nên trân trọng quá trình, đừng quá để tâm đến kết quả.
Nhưng trên đời này, có ai mà không sống vì kết quả chứ? Một chuyện đã biết chắc sẽ đồng quy vu tận, thì sao phải bắt đầu làm gì?
Thế nhưng,] ông trời lại cứ thích trêu cô, không chịu để cô yên, cứ nhất định đưa cô đến chốn phồn hoa rực rỡ, vào tận nơi phú quý xa hoa, buộc cô phải trải qua một lần "say mê hoang lạc", xem cô có đủ bản lĩnh để vượt qua kiếp nạn này hay không.
Mạnh Gia giấu bàn tay sau lưng, lặng lẽ siết chặt lại, “Sang năm em sẽ đi du học, anh không được phép ngăn cản.”
“Đương nhiên.”
Chung Túc Thạch bật cười, anh coi cô là loại lão phong kiến cấm người ta học hành sao?
Mạnh Gia lại ngừng lại, cái đầu nhỏ như đang tính toán một công thức dài dằng dặc, cuối cùng nói, “Hai năm, hai năm sau chúng ta sẽ chia tay.”
Đó là giới hạn cuối cùng của cô. Đến lúc ấy, cơn giận của nhà họ Đàm cũng nguôi ngoai, cô cũng sắp tốt nghiệp rồi.
Cô nghe thấy Chung Túc Thạch hơi ngừng thở, “Được.”
Ánh mắt anh dõi theo cô, có lẽ cũng thấy thú vị, vì đã rất nhiều năm rồi, không còn ai dám nghiêm túc như thế mà mặc cả với anh.
Chung Túc Thạch làm ra vẻ chờ cô nói tiếp, “Chỉ thế thôi à?”
Mạnh Gia vòng tay quấn lấy cổ anh, “Hết rồi, anh còn muốn gì nữa?”
Anh thương lượng với cô, “Vậy anh có thể đưa ra một yêu cầu chứ?”
“Yêu cầu gì?”
Mạnh Gia mặt lập tức đỏ bừng, trong đầu không tự chủ mà tràn ra vài ý nghĩ mờ ám.
Chung Túc Thạch buông lỏng tay đang chống lên bàn, cúi đầu xuống, “Về sau, không được cứ mở miệng là nói ‘không muốn’ nữa.”
Cô trợn tròn mắt, “Chỉ vậy thôi á?”
Chung Túc Thạch nhìn cô, cười đến vui vẻ, cố ý hỏi, “Thế tiểu thư Mạnh tưởng là gì?”
Mạnh Gia vội giơ cả hai tay, “Không có, cái này em đồng ý!”
Khoảnh khắc thân phận thay đổi đến quá nhanh, khiến người ta trở tay không kịp.
Hai người lặng lẽ nhìn nhau trong ánh sáng mờ ảo, Chung Túc Thạch thầm nghi ngờ, có phải tối nay đèn hơi tối quá không, cứ chẳng nhìn rõ mặt cô, lại khiến khứu giác trở nên nhạy bén, mùi hương thanh khiết của thiếu nữ không ngừng xộc vào mũi.
Mạnh Gia cố nhịn nhịp tim đang đập dồn dập, lấy hết can đảm hỏi, “Chung tiên sinh, anh định ở đây à?”
Vừa dứt lời, cô đã đỏ bừng mặt.
Cô là kiểu người rất nhanh thích nghi với hoàn cảnh, hoặc là giữ phòng tuyến nghiêm ngặt, còn nếu đã buông một lần, cô cũng hiểu rõ thực tế.
Nhìn thấy gương mặt Chung Túc Thạch dần cúi xuống, Mạnh Gia liền nhắm chặt mắt, chờ đợi nụ hôn của anh rơi xuống.
Nhưng không, anh chỉ nhẹ nhàng lau đi lớp mồ hôi mỏng sau tai cô, rồi nói, “Chuyện này, không cần miễn cưỡng.”
Mạnh Gia nhảy xuống, theo bản năng thốt ra, “Vậy em về trường trước đây.”
“Về đâu cơ?”
Chung Túc Thạch xoay người lại, nhíu mày khó hiểu hỏi lại.
Mạnh Gia vội che miệng, “Em nói là em lên lầu tắm trước, quần áo bẩn rồi.”
Lúc này anh mới giãn lông mày, “Đi đi, tắm xong xuống ăn cơm.”
Thấy cô lên lầu rồi, Chung Túc Thạch dựa vào tủ bếp, bật lửa, châm điếu thuốc, hít một hơi thật sâu.
Khói trắng vấn vít giữa ngón tay anh, chiếu rõ gương mặt mệt mỏi, uể oải.
Chỉ hai năm thôi sao? Nghe thì có vẻ dài, nhưng cũng quá ngắn. Đến khi đó nếu không nỡ buông tay thì phải làm sao?
Bóng anh bị ánh đèn kéo dài, trong lòng bàn tay, dường như vẫn còn vương lại mùi hương của cô.
Điếu thuốc vẫn cháy, để lại một đoạn tàn tro trắng xám. Anh nhắm mắt lại tự nhủ với bản thân, đừng tham lam quá, Chung Túc Thạch.
Vốn dĩ, cô không thuộc về anh.
Trên bàn có một chiếc điện thoại đang rung, là cái anh mới mua cho Mạnh Gia. Chung Túc Thạch gạt tàn thuốc, lướt mở nút nghe, “Thầy.”
Đầu dây bên kia, Mạnh Duy Quân ngập ngừng vài giây, mới khẽ ừ một tiếng, “Là Túc Thạch à, Gia Gia không có ở đó sao?”
Hôm nay Đàm Tông Hòa đến trường ép Mạnh Gia, cái bộ mặt nhà họ Đàm ấy chẳng ai rõ hơn Mạnh Duy Quân. Ông sợ con gái bị dọa sợ.
Nhưng việc Chung Túc Thạch bây giờ còn chịu gọi ông một tiếng “thầy”, thật sự ngoài dự liệu của Mạnh Duy Quân.
“Cô ấy không tiện nghe, thầy có gì cứ nói với tôi, tôi sẽ chuyển lời.”
Chung Túc Thạch liếc mắt nhìn lên lầu, yên tĩnh không một tiếng động, nhà này cách âm rất tốt.
Mạnh Duy Quân nói, “Không có gì, chỉ muốn hỏi thăm xem con bé có bị dọa sợ không, định an ủi mấy câu.”
Anh khẽ bật cười, “Chuyện cô ấy chịu đựng đâu phải dăm ba câu an ủi là qua được. Không phải tôi thất lễ, mà là thầy làm cha thế này, thật sự quá thất trách.”
“Đúng, tôi quan tâm đến nó vẫn chưa đủ. Sau này…”
Chung Túc Thạch kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, đưa lên môi rít một hơi, “Đừng nói những lời sáo rỗng nữa. Con gái thầy, nếu thầy đã không muốn, cũng không thể quản, thì học trò đây đành phải làm thay thôi.”
Dứt lời, anh liền cúp máy. Đã xé rách mặt rồi thì cũng chẳng cần phải khách sáo nữa.
Mạnh Duy Quân nghe tiếng tút tút vang lên, thoáng ngây người, nhưng lại nắm chặt điện thoại, bật cười.
Cũng tốt, có Chung Túc Thạch che chở, cho dù có người bản lĩnh cao cỡ nào cũng không dám động vào Mạnh Gia nữa.
Đầu bếp đẩy xe thức ăn vào, món chính là cháo cua gạch và sò điệp, bày thêm vài món dưa chua thập cẩm.
Những ngày qua Chung Túc Thạch bận bịu đến chẳng còn tâm trạng ăn uống. Anh nhìn bộ dạng của Mạnh Gia, cũng chẳng phải kiểu người ăn khỏe nên dặn bếp nấu cháo.
Mạnh Gia sấy khô tóc, quấn áo tắm, lật đật chạy xuống, vừa hay Chung Túc Thạch bày xong bát đũa.
Cô còn đang trên cầu thang, đã hít hít mũi, khẽ hít một hơi thật sâu, rồi nói, “Thơm quá.”
Anh cười, “Ngửi mùi mà xuống hả?”
Mạnh Gia ngồi vào bàn, “Chung tiên sinh từ Thượng Hải về đã ăn gì chưa?”
Chung Túc Thạch tặc lưỡi, “Sao vẫn còn gọi là Chung tiên sinh?”
Cô cầm muỗng, “Vậy phải gọi là gì? Đồng chí Tiểu Chung à?”
Nói xong, chính cô cũng cúi đầu, cảm thấy câu ấy có phần vô lễ, thậm chí hơi quá đà.
Chung Túc Thạch cũng chẳng có kinh nghiệm, anh hỏi, “Mấy người khác gọi bạn trai mình là gì?”
Mạnh Gia thổi thổi bát cháo, “Bọn em toàn gọi baby các kiểu.”
Nhưng kiểu xưng hô ấy, đặt vào người Chung Túc Thạch, vốn dĩ bất động trước bão giông, thì thật quá gượng ép.
Cuối cùng, Chung Túc Thạch vỗ bàn quyết định, anh xắn tay áo, rót cho cô ly nước ấm, “Gọi tên đi.”
Mạnh Gia khó nhọc mở miệng, “Chung… Túc… Thạch.”
Cô chợt nhớ lại ngày ấy ở chùa Lục Dung, cô từng cười nói cái tên anh khó đọc.
Còn mạnh miệng bảo rằng, chắc chẳng ai nguyện bị người khác điều khiển. Thế nhưng bây giờ nhìn lại xem, mới đến Bắc Kinh chưa được bao lâu, cô đã hết lần này tới lần khác bị anh chi phối.
Mạnh Gia bỗng thấy mất hết khí thế, muỗng rơi xuống, chạm vào bát sứ, vang lên một tiếng lanh lảnh.