Đại Tiểu Thư Họ Mạnh - Võng Nhược

Chương 38

Mạnh Gia gần như bắt đầu nghi ngờ, có phải vì cô từng buông lời cuồng vọng trước mặt thần Phật, nên mới khiến số mệnh xuất hiện kiếp nạn này.

Dù sao thì vẫn là tính trẻ con, suy nghĩ thay đổi xoành xoạch, vừa nghĩ gì đó liền tin là thật. Nghĩ đến đây, cô dùng thìa khua mấy cái mạnh vào đáy bát, miệng lẩm bẩm, “Đúng là nhỏ mọn.”

Chung Túc Thạch ngồi đối diện không nghe rõ, “Em nói gì?”

Mạnh Gia lắc đầu, “Không có gì, em nói bậy thôi.”

Anh đặt tay lên bàn, dùng cằm ra hiệu về phía món ăn, “Được rồi, ăn nhiều một chút.”

“Ngày mai em còn đi học lại được không?” Mạnh Gia hỏi.

Chung Túc Thạch dừng đũa, “Còn ai dám không cho em đi học? Là bọn họ nói vậy à?”

Mạnh Gia gật đầu, lí nhí, “Họ nói không xử lý em thì nhà họ sẽ không bỏ qua, em sợ ngày mai lại đến gây chuyện.”

Anh gõ nhẹ ngón tay lên bàn, “Em cứ yên tâm đến lớp, sẽ không có chuyện gì đâu.”

Nghĩ ngợi một lúc, anh cầm điện thoại lên, gọi một cuộc.

Phòng khách im ắng, Mạnh Gia nghe rõ một tiếng “Chung tổng” đầy kính cẩn, có phần dè dặt vang lên từ đầu dây bên kia.

Dù có hơi tức giận, nhưng giọng điệu của Chung Túc Thạch vẫn giữ nguyên phong thái thường ngày, “Muộn thế này làm phiền cậu rồi.”

Người bên kia vội vàng nói không sao, đang tăng ca, vẫn ở văn phòng.

Mạnh Gia cảm thấy mình nghe không tiện, liền đứng dậy, định sang ngồi ở sofa chờ.

Khi đi ngang qua chỗ anh, tay bất ngờ bị anh nắm lấy. Cô cúi đầu, chỉ tay sang phía bên kia ý nói mình muốn qua đó.

Nhưng anh lại kéo cô lại, dang chân, dùng sức tay ôm cô ngồi lên đùi mình.

Anh tiếp tục nói vào điện thoại: “Trường các người giờ cứ tùy tiện xử phạt học sinh thế à?”

Người đang tăng ca bên kia vừa nghe đã hiểu ngay là chuyện gì, lập tức giải thích: “Không có, không có, Chung tổng, hôm nay là phu nhân nhà họ Đàm đến gây rối, bắt buộc đòi lời giải thích. Chúng tôi không hề nói gì đến xử phạt, vẫn đang điều tra rõ ràng, không thể để oan uổng bất kỳ học sinh nào.”

Mạnh Gia vô thức bĩu môi.

Lúc còn ở văn phòng, chẳng ai nói lời công bằng như vậy, từng người một ngồi ngay ngắn như Bồ Tát trên sofa, nhưng lại chẳng ai chịu rủ lòng từ bi, nói lấy một câu xã giao vô thưởng vô phạt cũng không.

Chung Túc Thạch ôm cô bằng một tay, “Thế thì tốt. Ngoài ra, tôi không muốn trường các người biến thành nơi đầy rẫy lời đồn thổi, ảnh hưởng đến việc học của trẻ nhà tôi.”

Người bên kia vội vàng đồng ý rối rít.

Nghe đến cụm “trẻ nhà tôi”, mặt Mạnh Gia đỏ ửng lên, ai đời lại đi hôn với một đứa “trẻ con” cơ chứ.

Chung Túc Thạch tắt máy, ném điện thoại lên bàn, hôn nhẹ lên trán cô, “Được rồi, yên tâm đi học, sẽ không có chuyện gì đâu.”

Cô vẫn còn hơi sợ, “Vậy... nhà họ Đàm cũng sẽ không đến nữa chứ ạ?”

“Bọn họ?” Anh xoa nhẹ sau lưng cô, quay đầu nhìn về phía liễu rủ trong vườn, ung dung cười, “Lo xong thân mình đã là tốt lắm rồi.”

Mạnh Gia không hiểu, tóc rũ xuống hai bên má, đôi mắt mênh mang như sóng nước, “Nhà họ xảy ra chuyện rồi à?”

Anh khẽ bóp lòng bàn tay cô, “Chuyện này em đừng quan tâm, bẩn lắm.”

Cô ngoan ngoãn gật đầu, “Vâng, em không hỏi, cũng không quan tâm.”

“Anh còn tưởng em sẽ khuyên anh đừng ra tay quá nặng, hóa ra không phải.”

Anh ngừng vài giây, rồi nói ra suy nghĩ trong lòng, cuối cùng khẽ cười một tiếng.

Mạnh Gia hừ lạnh, “Không có đâu, em đâu phải thánh nữ.”

Cô thẳng thắn, rõ ràng, không hề giấu giếm, ghét ai là viết rõ trên mặt.

Chung Túc Thạch đưa ngón tay, lười biếng miết nhẹ hai cái lên môi cô, “Ăn no chưa?”

Cô gật đầu, “Rồi ạ, em lên đọc sách một lát.”

“Đi đi.”

Anh buông tay, để cô đứng dậy vòng qua bình phong thủy mặc, đi lên lầu.

Mạnh Gia lên đến tầng hai, tựa vào lan can gỗ tử đàn có vân gỗ đan xen, “Sau này em phải ở đây luôn sao?”

Chung Túc Thạch cầm ly nước, nghe ra vẻ không tình nguyện trong giọng cô, khẽ cong môi, “Tùy em.”

Anh không muốn đưa ra điều kiện, như ký hợp đồng hay ép buộc cô phải làm gì. Như vậy thì thành làm ăn mất rồi.

Mạnh Gia bấm bấm ngón tay, mãi mới nói ra được một câu, “Vậy... lúc nào không có tiết, em đến đây một chút.”

Nói xong, cô xoay người, nhấc chân định bước qua hai bậc cuối cùng của cầu thang.

“Mạnh Gia.”

Chung Túc Thạch ngẩng đầu, bất chợt gọi cô lại.

Cô ngoái đầu lại, ngơ ngác ừ một tiếng, “Sao vậy?”

“Tình yêu không phải là chuyện cần gấp gáp.”

Anh nhìn thẳng vào mắt cô, trong đôi đồng tử đen sâu như vực có nụ cười trải dài như núi non trùng điệp.

Mạnh Gia bị anh nhìn đến nỗi, bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, “Biết rồi mà.”

Cô cảm thấy nhẹ nhõm, yêu đương với anh hình như không có quá nhiều ràng buộc như cô từng tưởng.

Chung Túc Thạch ngồi yên trong phòng khách một lát, sau đó đi ra ngoài sân, một mình tản bộ quanh vườn.

Đèn trong phòng khách tầng hai vẫn sáng trưng, vì có mái hiên che nên từ nơi anh đứng không thấy rõ bên trong ra sao.

Nhưng anh có thể tưởng tượng được dáng vẻ chăm chú học bài của Mạnh Gia.

Chắc chắn là nét mặt dịu dàng, treo một nụ cười nhạt bên môi, tóc đen dài xõa xuống, ngồi ngay ngắn cầm bút, từng chữ từng chữ dịch bài.

Anh kẹp điếu thuốc trong lòng bàn tay, dù ánh trăng sáng vằng vặc, nhưng trong đầu lại hơi choáng váng, như thể giấc mộng của Trang Chu hóa bướm.

Không rõ là anh lạc vào mộng của Mạnh Gia, hay chính trong giấc mộng của mình lại có một cô Mạnh Gia nữa.

Anh đứng lặng bên hành lang, hút hết điếu thuốc, những ý nghĩ chập chờn trong lòng cũng dần lắng xuống.

Chung Túc Thạch lên lầu, đúng lúc gặp Mạnh Gia mở cửa ra, cô đã thay một chiếc váy ngủ trắng tinh, tay vịn cửa không buông, dáng vẻ như đang định chúc ngủ ngon.

Anh gật đầu trước, “Được rồi, đi ngủ đi.”

“Chúc ngủ ngon.”

Nửa đêm, sương mù dày đặc phủ khắp đỉnh núi, mây khói lượn lờ, bồng bềnh trôi từ đỉnh này sang đỉnh khác.

Chung Túc Thạch tắm xong, tóc bên mai đen bóng, còn đọng vài giọt nước.

Anh vừa lau tóc vừa bước ra, cầm điện thoại đang rung liên tục ở ghế cuối giường, “Chú Đình?”

Trịnh Đình nói, “Túc Thạch, cuộc họp cấp cao ngày mai, chuyện mảnh đất Đông Lâm đó có phải nên chốt phương án rồi không?”

Anh rút ra một điếu thuốc, đưa lên mũi ngửi, “Rút phương án của nhà họ Đàm ra trước đi.”

“Sao vậy? Đàm Tông BẮc nịnh bợ cậu bao lâu nay, chẳng phải cậu cũng muốn hợp tác với hắn sao?”

TRịnh Đình không hiểu quyết định này, rút phương án lúc này nghĩa là nhà họ Đàm đến cả vòng sơ tuyển cũng không vào được.

Mà Đàm Tông BẮc thì gần như đặt cược toàn bộ tài sản vào dự án phát triển Đông Lâm.

Từ trước Tết đến giờ, trừ đoạn con trai hắn nằm viện, hắn chưa từng ngừng lấy lòng Chung Túc Thạch, năm lần bảy lượt mời anh ăn uống, thậm chí kéo cả Mạnh Duy Quân ra làm trung gian.

Chung Túc Thạch không muốn nói nhiều qua điện thoại, chỉ bảo: “Mai đến công ty nói sau.”

TRịnh Đình ngậm ngùi cúp máy.

Ông biết, một khi Chung Túc Thạch đã ra quyết định thì tức là đã chốt rồi, không còn chỗ để bàn thêm. Khác biệt chỉ là thông báo qua điện thoại hay nói thẳng khi gặp mặt.

Chung Túc Thạch rốt cuộc cũng không hút điếu thuốc đó.

Anh vò nát điếu thuốc trong lòng bàn tay, rắc tàn ra, ném đi. Nếu hút tiếp, hôm nay sẽ thành phá giới.

Sáng hôm sau, Mạnh Gia dậy rất sớm, cô đặt chuông báo thức lúc sáu giờ để dậy học từ vựng, luyện khẩu ngữ.

Kỳ thi CATTI ba sắp tới gần, tháng Năm vừa qua là đến rồi.

Hơn nữa thời gian nằm viện khiến cô bỏ lỡ khá nhiều tiến độ, vì thế cô không dám lơ là một giây nào.

Cảm thấy trong phòng ngột ngạt, cô đẩy cửa kính ra, bước lên ban công, cầm sổ từ vựng đọc to.

Sắp đọc xong thì từ trong sân vang lên một giọng nam trong trẻo: “Chào buổi sáng, cô phiên dịch nhỏ.”

Mạnh Gia giật mình, suýt làm rơi cuốn sổ, cô cúi xuống lan can, “Anh dậy sớm vậy à?”

Chung Túc Thạch mặc đồ thể thao, trông như vừa chạy xong, “Vừa vặn, sớm hơn em chút.”

Cô lại hỏi, “Anh ngày nào cũng chạy bộ thế này à?”

Anh giơ tay làm động tác, “Chúng ta cứ phải nói chuyện kiểu ngẩng cổ thế này à?”

Mạnh Gia bật cười, “Em xuống ngay đây.”

Cuối tháng Năm, tiết trời không lạnh không nóng, gió sớm mát rượi thổi qua, nhẹ nhàng như dòng nước trong lành.

Họ ngồi ăn sáng trong sân, ánh mây lướt qua chân trời, bên tai là tiếng nước chảy róc rách.

Mạnh Gia cắt một lát bánh mì nướng, phết mứt lên, ăn từng miếng nhỏ, nhưng vẫn không tránh khỏi dây một ít ở khóe miệng.

Chung Túc Thạch rút khăn giấy, nghiêng người lau cho cô, “Ăn chậm thôi.”

Cô mơ màng gật đầu, trong khoảnh khắc ấy, bỗng dâng lên một ảo giác rằng hai người họ đã từng sống những ngày tháng yên ả như thế này suốt nhiều năm, tựa như phu thê hòa thuận, kính nhau như tân.

Ăn sáng xong, Chung Túc Thạch lên lầu tắm rửa, sau đó thay một chiếc sơ mi trắng rồi xuống nhà.

Anh không đeo cà vạt, cổ áo hơi để mở, bên dưới lớp áo sơ mi, những đường nét cơ bắp rắn chắc, thấp thoáng ẩn hiện.

Mạnh Gia chỉ liếc mắt nhìn một cái đã vội thu ánh mắt về, gương mặt hơi nóng lên.

Cô tự nhủ, đầu óc mình dạo này thật chẳng ra sao, suốt ngày toàn nghĩ mấy chuyện không đứng đắn.

Chung Túc Thạch tiễn cô lên xe, nói: “Hôm nay anhcó một cuộc họp, không kịp đưa em, để lão Khổng chở em đi nhé.”

Mạnh Gia thật thà đáp: “Không sao đâu, anh cứ lo việc của mình đi, em tự lo được.”

Vốn dĩ cô vẫn luôn tự mình xoay xở mà.

Cuộc sống như bây giờ, chuyện gì cũng có người đứng sau chống lưng, có xe đưa xe đón, lại sống trong khu nhà được canh phòng nghiêm ngặt như vậy, kiểu ngày tháng này Mạnh Gia chưa từng dám nghĩ tới, cũng không dám mơ tưởng.

Ngồi trên xe, cô nhìn những bóng xanh hai bên sườn núi dần lùi lại phía sau, tay nắm chặt lấy sách vở.

Mạnh Gia tự nhủ, hai năm này, dù tốt hay xấu, cứ coi như là một phần thưởng, là “bonus” trong ván cược cuộc đời.

Ai dám chắc cả đời người cứ bình bình lặng lặng, lại không có một đoạn thời gian hưởng “lợi nhuận” chứ?

Chỉ là, tất cả cũng tùy vào cách mỗi người đối mặt, là sa vào không dứt nổi hay vẫn giữ vững bản tâm, hiên ngang tiến bước.

Mạnh Gia nghĩ, cô nhất định phải là người thuộc vế sau.

Buổi sáng học đến tiết thứ ba, Mạnh Gia gục đầu trên bàn chợp mắt.

Đêm qua tâm sự nặng nề, cứ trằn trọc mãi đến nửa đêm vẫn chẳng ngủ yên.

Cô vừa lim dim, liền thấy mấy cô gái từng ngồi sau lưng bàn tán cô hôm nọ, mắt đỏ hoe đi vào lớp.

Các cô ấy ngồi xuống, ném sách cái “rầm”, lúc ngang qua bàn trước, còn không quên lườm cô một cái sắc lẹm.

Người bên cạnh tò mò hỏi chuyện gì, một trong số đó tức tối mắng: “Đừng hỏi nữa, cái gì cũng đừng nói, nói thêm câu nào nữa là phải viết bản kiểm điểm đấy! Có những người chúng ta không động vào nổi đâu.”

Mạnh Gia giả vờ như không nghe thấy, nghiêng đầu lật vài trang sách.

Buổi chiều hôm ấy, trước khi về ký túc xá, cô tình cờ gặp giảng viên phụ trách, hai người cùng đi một đoạn đường.

Mạnh Gia cứ có cảm giác không phải tình cờ, giống như giảng viên cố ý chờ cô.

Giảng viên nói: “Mạnh Gia, không cần gọi bà ngoại em đến nữa, chuyện kia cũng không cần lo lắng.”

“Vâng, em biết rồi, cảm ơn cô giáo.”

Giảng viên gật đầu: “Vốn dĩ em cũng bị oan, thầy cô đều biết cả.”

Mạnh Gia chẳng biết nên nói gì. Chỉ vì có liên quan đến Chung tiên sinh, dường như chỉ sau một đêm, công bằng trong sạch, nhân nghĩa đạo đức, tất cả lại đứng về phía cô.

Thì ra, ở trong trường, dư luận thế nào cũng còn phải xem những người có quyền thế nương theo ai. Cô bỗng chốc hiểu ra điều đó.

Tối hôm ấy, lúc rời thư viện, Mạnh Gia nhận được cuộc gọi của Chung Túc Thạch, anh hỏi cô đang làm gì.

Đêm gió lớn, cô vừa cài chặt áo, vừa cầm điện thoại: “Em đang đi bộ, chuẩn bị về ký túc xá.”

Chung Túc Thạch trêu ghẹo: “Xem ra hôm nay không nằm trong phạm vi ‘thi thoảng’ rồi nhỉ?”

Mạnh Gia chợt nhớ đến chuyện tối qua mình từng nói, “thi thoảng” sẽ sang Tây Giao ở.

Cô ngập ngừng một hồi, ngữ khí mang chút thương lượng: “Ngày mai em còn có tiết học, thứ bảy tuần này sau khi tan học em đến được không?”

Chung Túc Thạch khẽ cười, nhả điếu thuốc bên môi: “Vậy thì Chung mỗ xin quét chăn giường đón tiếp.”

Gió ngoài trời lớn quá, lá cây bị cuốn thẳng vào ngực cô, Mạnh Gia vội chạy vào trong ký túc xá, “Em về đến ký túc rồi.”

Anh khẽ đáp: “Hôm nay học hành ổn chứ, bạn học Mạnh?”

Mạnh Gia thật thà kể lại: “Ổn lắm ạ, học kỳ sau là hết môn rồi, sắp thi cuối kỳ.”

“Vậy những ngày không có tiết, có phải sẽ thường xuyên ‘thi thoảng’ đến chứ?”

Giọng nói của Chung Túc Thạch, trong đêm có gió Nam thổi qua, lại càng thêm khàn trầm.

Mạnh Gia nghẹn lời, “thi thoảng” ở chỗ anh sao lại bỗng chốc trở thành một từ đồng nghĩa mang hàm ý đặc biệt, mà ý nghĩa đó còn chẳng đứng đắn chút nào.

Trên mặt cô vẫn là nụ cười, trong nụ cười ấy, ẩn chứa một thứ cảm xúc kín đáo khó nhận ra.

Nhưng trong long lại có một tiếng nói mơ hồ, rất khẽ khàng đang nhắc nhở cô, đừng dễ dàng đánh mất bản thân như thế.

Cô vội đáp, vừa xấu hổ vừa bực: “Được rồi được rồi, thế là được chứ gì?”

Nói xong, Mạnh Gia cúp luôn điện thoại.

Chung Túc Thạch còn định nói tiếp, nhưng đầu dây bên kia đã vang lên tiếng bận, anh đành ngậm lời, khép miệng lại.

Trịnh Đình thấy nét mặt đó của anh, cười nói: “Tiểu cô nương cúp điện thoại của cậu rồi à?”

Anh bất đắc dĩ lắc đầu: “Còn gì nữa, chỉ biết mạnh miệng với tôi thôi.”

“Đúng là nước chấm đậu hũ, một vật khắc một vật, chuyện chẳng còn cách nào khác.”

Chung Túc Thạch đặt điện thoại xuống bàn, uống một ngụm trà, tiếp tục đọc tài liệu trên tay, rồi hỏi: “Hôm nay chú đến gặp Đàm Tông Bắc, nói thế nào?”

“Anh ta thì còn nói được thế nào? Mồm mép của tôi mà, việc khó mấy cũng phải nói cho hay ho,” Trịnh Đình ngồi trên ghế sofa, sắp xếp lại tài liệu, “Chỉ là lúc tôi ra cửa, có nghe thấy tiếng bạt tai, chẳng rõ ai đánh ai.”

Chính là Đàm Tông Bắc tát vợ mình một cái.

Thậm chí còn chẳng kịp chờ Trịnh Đình vào thang máy, lửa giận đã dồn lên đầu, không kìm được, ngay trước mặt y tá trong phòng bệnh, giơ tay tát thẳng.

Bà Đàm ôm mặt, mắt đỏ hoe, không dám cãi lại, chỉ dấm dẳng hỏi: “Lại sao thế?”

Đàm Tông Bắc cười lạnh: “Sao à! Toàn bộ số tiền tôi rót vào trước đây, chỉ vì một câu nói của Chung Túc Thạch bây giờ coi như đổ sông đổ biển hết rồi, bà hiểu chưa!”

“Chẳng phải cậu ta vẫn khách sáo với ông sao? Dù gì cũng nể mặt ông cụ...”

“Hắn ta còn chịu nể mặt ông cụ mấy phần, nhưng các người thì sao? Có khi nào chịu an phận chưa? Còn dám ngang ngược trong trường học!” Đàm Tông Bắc vừa nói, hai bàn tay vừa đập bàn đến tê rần, “Bà bị điếc à? Hôm đó người ta đã nói rõ, Mạnh Gia là mạng sống của hắn, bà còn dám chọc vào ổ ong vò vẽ nữa!”

Bà Đàm uất ức lùi về sau hai bước, chẳng còn chút uy phong thường ngày, lí nhí nói: “Tôi đâu có biết, con nhỏ đó mách lẻo ghê gớm vậy, cũng đâu thật sự làm gì nó đâu.”

“Bà đã dồn ép người ta đến mức này còn muốn thế nào nữa? Nó không nói với Chung Túc Thạch thì nói với ai?” Đàm Tông Bắc gầm lên, ném cả xấp kế hoạch vào trước mặt bà ta, “Tôi có nói với bà rồi, bảo bà đừng chọc vào nó! Giờ thì hay rồi đấy thấy chưa!”

Bà Đàm nghiến răng, nhỏ giọng nhưng vẫn không cam lòng: “Thì... thì tôi đi xin lỗi nó là được.”

Bình Luận (0)
Comment