Đại Tiểu Thư Họ Mạnh - Võng Nhược

Chương 46

Chung Túc Thạch đưa cô đến ngõ Cúc Nhi ăn tối.

Mạnh Gia ngủ suốt cả ngày mà bụng cũng chẳng thấy đói, mới ăn được nửa bát mì cua vàng đã buông đũa.

Chung Túc Thạch ngồi bên cạnh nhìn cô, rót cho cô chén trà Kim Tuấn Mi, nói:
“Không được, thế nào cũng phải ăn thêm vài miếng nữa, cả ngày rồi trong bụng em có tí gì đâu.”

Cô lại cố nuốt thêm hai miếng nữa, sau thật sự không ăn nổi, bèn vội vàng nhận lấy trà súc miệng rồi chạy ra ngoài.

Trong sân đèn đuốc sáng trưng, vài chiếc đèn lồng tua ngọc soi rọi xuống bể sứ lớn, trong đó hoa súng nở rộ.

Trên lầu không ngừng vang lên tiếng cười nói của mấy người trẻ đang chơi bài.

Giữa những âm thanh ấy, xen lẫn một tràng thút thít nức nở. Mạnh Gia lần theo âm thanh, đi ra khỏi sân, bước vào hẻm nhỏ.

Cô men theo tường mà đi, mắt không ngừng nhìn quanh. Tới góc ngoặt, cô thấy một con chó nhỏ bị thương.

Nó nằm bẹp xuống đất, lông trắng dính đầy máu, bụng phập phồng phát ra tiếng kêu ai oán như than khóc.

Mạnh Gia nhìn kỹ, mới thấy trên chân nó bị cắm một mảnh thủy tinh lớn.

“Đáng thương thật.”

Cô cẩn thận nhổ mảnh thủy tinh ra, lấy khăn tay lau máu, rồi ôm con chó lên.

Cô chạy đến bệnh viện thú y gần đó, nhờ bác sĩ kiểm tra và xử lý cho nó.

Bác sĩ thú y hỏi: “Là chó của cô à?”

Mạnh Gia lắc đầu: “Không, tôi nhặt được ở trong hẻm. Bác có thể giúp tắm rửa, kiểm tra sức khỏe rồi tiêm vắc-xin cho nó không?”

“Được, nhưng sẽ mất khá nhiều thời gian, hôm nay cũng đã muộn rồi.”

Cô đồng ý ngay: “Vậy mai tôi đến đón nó, làm phiền bác rồi. Cho hỏi, thanh toán ở đâu ạ?”

Mạnh Gia trả tiền, lấy lại chiếc khăn tay dính máu, vẫy tay chào chú chó nhỏ.

Cô nhận ra mình ra ngoài quá lâu, lại không mang theo điện thoại nên vội vàng quay về.

Mạnh Gia mang đôi giày cao gót bóng loáng, vừa rẽ vào ngõ, đầu đã đâm vào lồng ngực người nào đó. Còn chưa kịp nhìn rõ, đã bị người đó ôm chặt vào lòng.

“Đi đâu vậy?”

Giọng Chung Túc Thạch nghiêm khắc vang lên trong con hẻm tĩnh lặng, còn mang theo hơi thở gấp gáp.

Cô tay còn dính máu, không dám ôm lại, khẽ nói: “Em… chỉ là… đưa một con chó nhỏ đến bệnh viện.”

Anh định nắm tay cô, nhưng thấy cô cứ né tránh, liền hỏi: “Sao vậy?”

Mạnh Gia mở tay ra cho anh xem: “Có chút máu dính trên tay, anh đừng để bẩn tay mình.”

Thấy Chung Túc Thạch hơi nhíu mày, cô lập tức giải thích: “Không phải của em đâu, là của con cún bị thương kia.”

Anh kéo tay cô lại, nhìn về phía nhóm người đang chạy đến: “Tìm thấy rồi, các người quay về đi.”

Mạnh Gia không ngờ chỉ rời đi có nửa tiếng, mà anh đã điều động cả một đội người đi tìm.

Đến khi tiếng bước chân rầm rập ấy tan dần trong hẻm tối, Chung Túc Thạch mới dắt cô vào trong, dẫn ra hồ rửa tay: “Sau này đừng tự ý đi một mình nữa.”

Cô cụp mắt xuống, buồn bã nói: “Em xin lỗi.”

Anh đứng sau lưng cô, vòng tay qua, nhẹ nhàng giúp cô rửa tay, giọng trầm thấp, không mang theo cảm xúc: “Ừ.”

Mạnh Gia lau tay khô, quay lại, đụng phải ánh mắt sâu thẳm như sương mù của anh, bên trong phủ kín bóng tối.

Chỉ ba giây sau cô đã đầu hàng, vòng tay ôm lấy eo anh, mặt rụt rè dụi vào lồng ngực anh.

Qua lớp áo sơ mi đắt tiền, hơi ấm cơ thể anh như gió mùa hạ cuối tháng sáu, phả vào mặt Mạnh Gia.

Nhưng cô chờ mãi, vẫn không thấy anh có phản ứng gì.

Một lát sau, cô nghe thấy anh thở dài: “Em từng xảy ra chuyện như thế, anh lo lắng quá cũng là bình thường.”

Anh xưa nay luôn là người giỏi khống chế cảm xúc, không để lộ ra ngoài.

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, anh đã rút khỏi trạng thái lo lắng, lấy lại vẻ điềm tĩnh thường ngày, rồi lại vì sự lạnh nhạt vừa rồi mà áy náy.

Mạnh Gia nhẹ nhàng đẩy anh ra: “Là em đi mà không nói gì trước, không phải lỗi của anh.”

Cô nắm lấy tay anh, mắt mở to nhìn anh đầy ấm ức, nhưng giọng nói lại rất nhẹ nhàng, lý trí.

Chung Túc Thạch hôn cô, dịu dàng, chậm rãi, không chút d*c v*ng cuồng nhiệt, nhưng lại khiến người ta say đắm.

Đến cả cổ cô cũng đỏ bừng, phản ứng theo bản năng quá rõ ràng.

Cuối nụ hôn, Mạnh Gia còn chủ động vòng tay lên cổ anh, dán sát vào người anh.

Chung Túc Thạch ôm eo cô, áp sát cằm cô xuống mà hôn, bên tai khẽ thở:  “Thích như vậy à?”

Mạnh Gia chẳng hiểu sao lại gật đầu.

Anh bật cười khẽ, giọng mang chút lo lắng: “Chịu được tới khi về nhà không? Hay… ở trên xe luôn nhé?”

Đáp lại là hai cú đấm nhẹ lên ngực anh.

Khi hai người quay lại, trong sân sáng trưng như ban ngày, đầy người đang hỏi mất gì.

Chung Túc Thạch khẽ ho một tiếng: “Không sao, tìm được rồi.”

Triệu Yến la lớn: “Ui giời, động tĩnh to vậy, cứ tưởng mất cổ vật, làm tôi hết hồn.”

Bên cạnh là Hạ Di Mông, liếc thấy Mạnh Gia má hồng phơn phớt, lập tức hiểu rõ.

Cô ấy cười nói: “Mất là mất đôi mắt của Nhị ca nhà họ Chung chứ gì, còn quý hơn cả cổ vật ấy chứ.”

Mạnh Gia đứng bên cạnh Chung Túc Thạch, ngón tay bấu chặt trong lòng bàn tay, không nói một lời.

Sau đó, anh lên lầu chơi mạt chược với Ngô Tuấn. Mạnh Gia không có việc gì, liền ngồi bên cạnh xem.

Chung Túc Thạch vừa rút được một quân đã bị Mạnh Gia giật lấy, đổi một quân khác đưa cho anh: “Đánh cái này.”

Anh cười nghiêng người qua, hỏi cô: “Tiểu Mạnh làm phiên dịch mà cũng biết chơi mạt chược à?”

Mạnh Gia gật đầu: “Hồi ở nhà em từng chơi thay dì hai mấy ván, dễ lắm.”

Chung Túc Thạch kéo cô lại gần hơn: “Vậy em nhìn giúp anh chút, lỡ anh mắt mờ tay run, nhìn không rõ quân bài.”

Triệu Yến đánh ra quân Nhị Bính, Chung Túc Thạch chưa ăn chưa chạm, định bỏ lượt, liền bị Mạnh Gia ngăn lại.

Ngồi ở cửa trên, Ngô Tuấn cười nói: “Xem ra ở nhà có em rồi, anh Chung là không được quyền quyết gì luôn.”

Chung Túc Thạch liếc anh một cái, như bảo “ít nói thôi”.

Ngay sau đó, Mạnh Gia rút được quân Nhị Bính: “Hu được rồi.”

Chung Túc Thạch ôm lấy cô, hỏi: “Hay, sao em biết còn quân đó?”

“Em đoán, vì chưa ai ra nhiều quân đó, mà bài họ cũng không giữ được.”

Triệu Yến đẩy bộ bài ra: “Thôi rồi, ai mà dám chơi với nhị tẩu, núi vàng núi bạc cũng tiêu tan.”

“Ồ, vậy là chị dâu của chúng ta đang đánh đông dẹp bắc ở đây à?”

Từ cầu thang vang lên giọng nói thanh thoát, là Chung Linh bất ngờ ghé chơi.

Mạnh Gia kêu lên: “Tớ vừa định gọi cho cậu thì cậu đã tới rồi.”

Chung Linh ngồi xuống cạnh Ngô Tuấn: “Thôi đi, không gọi tớ thì có, tớ mà không đến thì biết đâu đấy!”

Ngô Tuấn nói: “Đúng lúc đang khát, Linh nhi, rót cho anh ly nước.”

Cô bĩu môi: “Vừa đến đã sai người ta à! Lần sau không ngồi cạnh anh nữa.”

Ngô Tuấn chỉ vào hộc bàn: “Không được đâu! Hôm nay chơi chia tiền, một nửa cho em.”

“Vậy thì được.”

Chung Linh đưa nước cho anh, rồi quay sang nói với Mạnh Gia:
“Chiều mai chị đến đón em nha.”

Mạnh Gia xoay đầu, đầu ngón tay mảnh khảnh cọ cọ lên tay anh: “Em có thể đi chơi nước không?”

Chung Túc Thạch đánh ra một quân: “Nếu em muốn, nhưng mai anh không đi cùng được.”

Chung Linh tranh lời như nhặt được món hời: “Anh à, bọn em đâu cần anh đi cùng, tự chơi được mà.”

Ngô Tuấn liếc nhìn sắc mặt Chung Túc Thạch. Anh liền vỗ tay Chung Linh, cười nói:
“Không nói nữa, tập trung xem anh đánh bài đi.”

Giữa ván, Mạnh Gia ra ngoài nghe điện thoại, là dì Trương gọi hỏi cô mua vé máy bay chưa.

Cô đứng dưới giàn hoa tử đằng, ngắt từng chiếc lá mà nói:
“Chưa đâu ạ, con đợi xong việc ở trường rồi đặt.”

Nói xong, mặt cô cũng đỏ ửng, vì cô chưa từng nói dối thế này.

Chỉ là muốn ở bên Chung tiên sinh thêm vài ngày nữa thôi.

Cúp máy, Mạnh Gia tình cờ gặp Hạ Di Mông và một cô gái khác đi tới. Có người hỏi:
“Ngô Tuấn có bạn gái rồi nhỉ? Hôm trước còn thấy anh ấy tới trường đón một cô.”

Họ đứng trong bóng tối, không nhìn kỹ thì chẳng thấy ai đang ở đó.

Hạ Di Mông cười khẽ:
“Có bạn gái thì sao? Anh ấy vẫn phải cưới Chung Linh thôi.”

“Cũng đúng, người ta biết phân biệt giữa chơi bời và vợ chính thức mà.”

Mạnh Gia bất giác siết chặt tay, lỡ tay kéo rụng cả một chiếc lá.

Cô mơ hồ giơ tay lên, trên tay dính nhựa cây, ẩm ướt, lạnh buốt.

Từ nửa cuối ván bài, đến cả Chung Linh cũng nhận ra Mạnh Gia đang thất thần.

Chung Túc Thạch đẩy bài ra: “Mệt rồi à? Mình về nhà nhé?”

Mạnh Gia gật đầu, tay quấn lấy eo anh như rắn: “Muốn ngủ rồi.”

Rất hiếm khi cô thân mật thế này ở nơi công cộng. Chung Túc Thạch cảm thấy có gì đó lạ lạ, trầm ngâm giây lát nhưng không nói gì.

Anh chỉ nâng cằm cô lên, trêu: “Suốt ngày sao cứ thấy em ngủ không đủ vậy?”

Mạnh Gia áp mặt vào cánh tay anh: “Dạo trước mệt quá, giờ là đang… bù lại.”

Về đến biệt thự ngoại ô phía tây, hai người thậm chí không bật đèn, đã quấn lấy nhau trên ghế sofa.

Bóng cây rợp bóng, ánh trăng vằng vặc trải khắp sàn. Trong bóng tối, có tiếng hỏi khe khẽ:
“Hôm nay chủ động thế?”

Chung Túc Thạch đè trên người cô, cố nén cơn tê dại chạy thẳng l*n đ*nh đầu, hôn nhẹ lên môi cô.

Mạnh Gia quấn lấy anh, thì thầm bên tai anh bằng giọng mềm mại: “Anh… thở mạnh thật đấy.”

Cô cúi đầu, tựa vào lồng ngực anh, khẽ nói, “Thình, thình này.”

Dưới ánh trăng lặng lẽ rải trên hàng cây ngô đồng, dáng vẻ cô lúc này thật quá mê hoặc, hoàn toàn khác với mọi khi.

Đến nỗi hai chữ tượng thanh có phần khoa trương, không chân thực ấy, vậy mà lại in sâu trong lòng Chung Túc Thạch suốt nhiều năm.

Chờ đến khi mưa tạnh mây tan, anh mới hé môi, hai cánh môi mỏng lướt khẽ bên cổ cô, “Có phải lúc nghe điện thoại, ai nói gì với em không?”

Chắc chắn là xảy ra chuyện khi đấy. Chung Túc Thạch đoán, có lẽ sau khi cô đi ra ngoài mới trở nên như vậy.

Nhưng Mạnh Gia lại hỏi chuyện khác, cô nói, “Chung Linh thật sự sắp lấy Ngô Tuấn sao?”

Anh ngừng vài giây, “Gần như chắc chắn rồi, hai bên trưởng bối đã bàn bạc xong, bọn họ cũng biết cả.”

“Cô ấy có bạn trai rồi, hơn nữa cũng không thích Ngô Tuấn mà.”

Mạnh Gia nắm chặt vạt váy chưa kịp cởi, giọng đầy khó hiểu.

Chung Túc Thạch nhất thời không biết nên nói thế nào. Nói sâu quá, cô lại nhạy cảm. Nói qua loa thì thà không nói còn hơn.

Nhưng sự thật là, trước hôn nhân chẳng ai hỏi ý ai, sau hôn nhân chỉ cần làm tròn bổn phận, đó đã là điều ngầm hiểu từ lâu.

Anh đổi giọng, bình thản kể như chuyện chẳng liên quan, “Giữa bọn họ không cần nhiều tình cảm, chỉ cần biết lập trường, biết chọn phe, lấy sự ổn định làm đầu là được.”

Mạnh Gia nghe ra sự cẩn trọng và giấu giếm trong lời anh, cũng nhận ra ánh mắt anh trong bóng tối mờ mờ kia, ánh lên vẻ u ám, như không còn lối thoát.

Cô muốn trấn an anh, cũng khẽ cười một cái, “Giống như làm ăn buôn bán vậy.”

“Em hiểu thế cũng được.”

Mạnh Gia không nói thêm nữa.

Cô khép mắt, chỉ lặng lẽ đắm chìm trong dư vị vừa qua, cơ thể vẫn còn rung động chưa kịp lắng xuống.

Nhưng đến đêm khuya, khi ngủ say, cô lại không kìm được mà nghĩ, liệu sau này anh sẽ “làm ăn buôn bán” với ai đây?

Cứ như anh có thể nghe thấu lòng cô, Chung Túc Thạch xoay người, vòng tay lỏng lẻo ôm lấy cô.

Mạnh Gia quay lưng về phía anh, hoàn toàn không ngủ được, trừng mắt nhìn ra cửa sổ, ngắm cây ngô đồng ngoài kia, gió cứ thổi mãi, lá rụng hoài không hết.

Giữa gian phòng ngập mùi hương thanh lạnh, cô nghe anh khẽ nói, “Yên tâm, có em rồi, anh sẽ không làm loại giao dịch đó.”

Chung Túc Thạch sắp ngủ thiếp đi, giọng nói như đang trong mơ, Mạnh Gia cũng đành xem như anh chỉ lỡ lời trong giấc mộng.

Sáng hôm sau Chung Linh đến đón cô. Vì có dự định đi chơi hai ngày, còn tính bơi lội nữa nên Mạnh Gia thu xếp một vali quần áo nhỏ.

Cô vừa lên xe đã bảo tài xế, “Đến cửa hàng thú cưng trước, tôi phải đón cún về.”

Chung Linh hỏi, “Là con cậu nhặt hôm qua ấy à? Thật định nuôi nó sao?”

Mạnh Gia gật đầu, “Ừ, tớ muốn nuôi nó trắng trẻo mũm mĩm, nhưng ký túc xá chật quá.”

Cô định đã rồi mới tính, trực tiếp mang cún về nuôi trong khu nhà phía Tây, không gian rộng rãi, tha hồ cho nó chạy nhảy.

Chỉ là không biết, liệu Chung tiên sinh có chịu cho cô nuôi thú trong nhà hay không.

Anh ấy vốn là người kỹ tính như vậy, nhỡ đâu dị ứng với lông chó thì sao?

Chung Linh liếc cô, “Cậu ở cả một khu nhà to đùng như thế rồi, còn ở ký túc cái nỗi gì?”

Mạnh Gia nói, “Lỡ anh cậu không đồng ý thì sao? Dù sao nhà cũng là của anh ấy.”

Chung Linh hừ khẽ, “Cậu đúng là xem nhẹ vị trí của mình quá rồi! Cậy có nuôi ngay trong văn phòng anh ấy, anh ấy cũng chẳng dám ý kiến đâu.”

“…Để tớ về nói với anh ấy sau.”

Mạnh Gia đến phòng khám đón chú cún bị thương.

Bác sĩ đã xử lý sạch sẽ, tắm rửa xong, lông nó trắng như tuyết, không dính chút tạp sắc nào.

Chung Linh nhìn một cái, “Ồ, đây là một con chó Bắc Kinh thuần chủng đấy. Hay để mình nuôi cho.”

“Được thôi, vậy cậu đặt tên cho nó đi.”

Chung Linh suy nghĩ khá lâu, “Gọi là Gia Gia nhé, tên này dễ nhớ dễ gọi.”

“...Cậu đúng là kì cục quá đi mất!”

Mạnh Gia chọn cái lồng màu hồng, nhốt cún vào, rồi mang lên xe.

Từ Bắc Kinh đến Bắc Đới Hà lái xe mất khoảng ba tiếng rưỡi, Mạnh Gia ngủ suốt cả chặng đường.

Đến nơi, cô hỏi Chung Linh đã đặt khách sạn nào, cô ấy đáp, “Cậu cứ đi theo em là được.”

Hóa ra họ không ở khách sạn, mà là một căn nhà có tiếng tăm, cao hai tầng, sân sau trồng mấy loại hoa lạ, mở cửa sổ phòng ngủ tầng hai là có thể nhìn thấy biển.

Chung Linh đặt vali xuống, “Chúng ta ở đây nhé, lát nữa đi ăn tối với Tiểu Lâm.”

Mạnh Gia hỏi, “Cô ấy đến rồi sao?”

“Cô ấy đi dưỡng bệnh với ông ngoại, ở đây gần cả tuần rồi, chán muốn chết.”

Hai người nằm nghỉ trên cùng một chiếc giường.

Mạnh Gia mơ mơ màng màng trên xe, giờ đá dép ra, tựa vào đầu giường lại chẳng buồn ngủ nữa.

Cô vào phòng sách, tiện tay lấy một cuốn thơ tiếng Anh, đọc cho Chung Linh nghe.

Chung Linh nghiêng đầu trên gối nhìn cô, “Giọng cậu thật dễ nghe, Mạnh Gia.”

Tựa như ánh trăng hòa vào dòng suối róc rách, mặt nước loang loáng ánh sáng trắng dịu dàng. Gió nhẹ thổi qua, người gối đầu bên bờ đá, cũng ngái ngủ theo.

Chung Linh lại hỏi, “Cậu từng đọc cho anh tớ nghe chưa?”

Mạnh Gia nói chưa, cô ấy lập tức ngồi bật dậy, “Sao thế?”

Cô lo lắng ra mặt, “Có cậu là bạch nguyệt quang thế này, sau này anh ấy còn cưới ai được nữa đây?”

Nói xong, hai người lại phá lên cười, Chung Linh giơ tay véo cô, “Cậu cũng mặt dày thật đấy.”

Đợi đến khi cả hai cười mệt, Chung Linh mới hỏi, “Đã biết trước kết cục rồi, giờ cậu còn làm gì nữa?”

Mạnh Gia chỉ trả lời tám chữ: “Tận hết khả năng, dốc hết chân tình.”

Chung Linh ngẩng mặt nhìn cô gái trước mắt, cười tươi rạng rỡ, nhưng lại thốt ra những lời tỉnh táo đến tàn nhẫn, trong dịu dàng có nét kiên cường.

Cô từng không chỉ một lần cảm thấy dưới vẻ đoan trang dịu dàng của Mạnh Gia, có một chút phóng khoáng tùy hứng.

Giống như câu “ta say muốn ngủ, người đi cứ đi”, không níu kéo, để mặc nỗi tương tư bám nơi hiên xanh.

Cuối cùng, Chung Linh hỏi, “Vì anh ấy từng cứu mạng cậu, nên cậu báo ơn?”

“Không, vì tớ yêu anh ấy.”

Mạnh Gia nói xong, đưa ngón trỏ lên môi suỵt một tiếng, “Đừng nói với anh cậu nhé.”

Chung Linh ngạc nhiên, khẽ kêu lên, “Anh ấy không biết à?”

“Tớ chưa từng nói.”

Chung tiên sinh cũng chưa từng hỏi.

Tối hôm đó, ba người họ cùng ăn tối bên bờ biển.

Suốt bữa, chỉ nghe tiếng oán thán của Lưu Tiểu Lâm, cô ấy bảo cuối cùng cũng có người đến, chứ ở đây chẳng có ai để nói chuyện.

Chung Linh nói không sao, “Sắp tới sẽ có nhiều người đến, sắp tháng Bảy rồi.”

Lưu Tiểu Lâm vừa cắt bít tết vừa lắc đầu, “Đợi bọn họ đến quy củ cũng nhiều hơn, càng chẳng được tự do.”

Mạnh Gia cười, “Cậu làm sao cũng không hài lòng nhỉ?”

“Được rồi, có các cậu đến là được, thế được chưa?”

“Thế còn tạm được.”

Ăn xong nghỉ ngơi một lát, ba người thong thả tản bộ về nhà, thay đồ bơi, chuẩn bị xuống bể bơi một vòng.

Chung Linh nhận cuộc gọi của bạn trai, xem ra chưa xong ngay, cô ấy nói sẽ xuống sau.

Mạnh Gia từng học bơi hồi cấp ba, coi như biết chút ít, nhưng đã hơn một hai năm chưa xuống nước, loay hoay hồi lâu, động tác cũng rất cẩn thận.

Sau lại dần tìm lại cảm giác, cô lặn xuống nước, chưa bơi được bao xa, mắt cá chân trắng muốt đã bị thứ gì đó nắm chặt, không bơi nổi.

Mạnh Gia sợ chết khiếp, đây là bể bơi ngoài trời, đến một cọng rong cũng chẳng có! Lẽ nào là ma nước? Cô run rẩy, liều mạng đạp chân.

Rất nhanh, người kia thả mắt cá chân cô ra, tay lại vòng qua eo ôm chặt lấy, cùng nổi lên mặt nước.

Mạnh Gia lau nước trên mặt, mở mắt ra nhìn, hóa ra là Chung Túc Thạch, đang cười vô cùng sảng khoái.

Cô giận đến quay ngoắt mặt đi, “Dọa chết người ta, không thèm để ý anh nữa.”

Anh lại bơi tới trước mặt cô, “Được rồi, anh không nên đùa với em, xin lỗi.”

Mạnh Gia véo lấy ngực anh một cái, nhưng trơn quá, chẳng bám được chút nào, cô bực bội: Sao anh lại đến đây? Hôm nay không đi làm hử?”

Chung Túc Thạch ôm cô vào lòng, “Quá nhớ em, ở đâu cũng chẳng yên nổi.”

Mạnh Gia nổi lềnh bềnh trong nước, tim cũng theo đó mà trôi nổi, cố ép thế nào cũng không xuống.

Cô tựa vào vai anh một lúc. Bất chợt nụ cười trên môi tắt ngấm, cô nghiêm túc ngẩng đầu, chất vấn, “Không phải anh không biết bơi sao?”

Chung Túc Thạch giả vờ ngây ngô, quay đầu làm bộ nghĩ ngợi hồi lâu, chuẩn bị cứng miệng, “Anh từng nói thế à?”

Mạnh Gia lấy hết can đảm, nhéo má anh, “Miệng anh có khi nào nói thật đâu?”

Khi Lưu Tiểu Lâm bưng đĩa trái cây bước vào sân, cô đã thấy ngay cảnh tượng ấy.

Trong bể bơi, sóng nước tung trắng xóa, Mạnh Gia liên tục hắt nước lên người Chung Túc Thạch, người đàn ông lúc nào cũng cao cao tại thượng, quen ra oai ấy, giờ đây lại chẳng hề nổi giận, chỉ cười trốn mãi.

Cô lên lầu, đặt đĩa trái cây xuống, hỏi Chung Linh, “Thấy chưa?”

Chung Linh xiên một miếng dưa hấu, cắn mạnh, “Mù mới không thấy, tối nay tớ chỉ có thể ngủ với cậu thôi.”

“Hoan nghênh.”

Chung Linh lại chống cằm bên cửa sổ, nhìn thêm một lúc, “Cậu nhìn anh tớ xem, tớ thật lo anh ấy cười đến méo miệng mất.”

“Không thấy à? Giờ anh cậu trông đúng chuẩn dáng vẻ hôn quân đấy.”

“Thấy rồi.”

Bình Luận (0)
Comment