Đại Tiểu Thư Họ Mạnh - Võng Nhược

Chương 47

Vì đùa giỡn dưới nước quá hăng, cánh tay của Mạnh Gia ê ẩm cả đêm.

Chung Túc Thạch nằm nghiêng, đang xoa bóp chỗ đau nhức trên vai cô: “Bị dội ướt sũng cả người rồi còn phải hầu hạ em này.”

Mạnh Gia gác tay lên người anh, vừa lướt Instagram không ngừng, “Ai bảo anh cứ dụ người ta mãi.”

Cô nói chuyện mà mắt vẫn dán chặt vào màn hình, không rời một giây.

Chung Túc Thạch hỏi: “Em biết em bây giờ giống gì không?”

Mạnh Gia vẫn uể oải, dây váy ngủ trễ hẳn xuống vai, chẳng buồn chỉnh lại.

Cô lơ đãng hỏi: “Giống gì?”

Chung Túc Thạch gõ nhẹ lên trán cô, “Giống người nghiện thuốc phiện. Chỉ thiếu dọn cái án thư ra, đốt cho em cây đèn dầu nữa thôi.”

Mạnh Gia ném điện thoại sang một bên, kéo chăn lên cao, nằm nghiêm chỉnh lại.

Cô che nửa khuôn mặt hỏi: “Vậy như này, có phải là ‘vừa ôm tỳ bà nửa che mặt’ không?”

Chung Túc Thạch chống đầu, ngón tay vân vê mấy sợi tóc dài của cô: “Biết đánh tỳ bà ư?”

Mạnh Gia rúc đầu vào khuỷu tay anh: “Không biết, nhưng em biết thổi sáo, còn từng đoạt giải.”

“Em chưa từng nghĩ đến việc thi vào trường nghệ thuật à?”

Chung Túc Thạch có thể tưởng tượng được cảnh cô bé Mạnh Gia năm mười lăm tuổi đứng trên sân khấu, mặc váy trắng, nét mặt nghiêm túc như người lớn, đáng yêu vô cùng.

Cô lắc đầu: “Bà ngoại nói mấy thứ đó giải trí lúc rảnh rỗi là được rồi, em cũng không có năng khiếu.”

“Bà ngoại nuôi em rất tốt.”

Giọng Mạnh Gia chùng xuống: “Ừm, bà vì em mà chịu không ít khổ.”

Nghĩ đến bà ngoại, trong lòng cô lại dâng lên một trận xấu hổ.

Nếu bà biết cô giấu chuyện không chịu về nhà không phải vì học hành mà vì Chung tiên sinh, chắc chắn sẽ đau lòng lắm.

Rõ ràng trước khi đi, cô còn hứa với bà là sẽ không qua lại với Chung tiên sinh nữa, nhưng ai mà ngờ được, từng bước từng bước lại đi đến hôm nay.

Cô im lặng một lúc: “Còn anh thì sao, lúc trước định làm gì?”

“Ở Berlin, tiếp tục nghiên cứu triết học tối nghĩa, có thể dẫn dắt hai ba sinh viên gì đó.”

Chung Túc Thạch nói với giọng chần chừ, không biết đang nhớ đến điều gì, có lẽ là quãng năm du học đó là những tháng ngày yên tĩnh không bị quấy rầy.

Mạnh Gia gật đầu: “Lần đầu tiên gặp anh, em đã cảm thấy anh giống học giả lắm, người đầy mùi sách vở.”

Khi ấy cô đã nghĩ, anh hẳn phải là người kiểu triết gia, ngồi trong khuôn viên ngập tràn tri thức và văn hóa, cùng sinh viên đàm đạo sát bên.

Nhưng xuất thân vốn chẳng thể chọn, cũng chẳng thể thay đổi, lại đẩy anh thành một thương nhân giữa biển đời dậy sóng, áo đầy bụi đường và vết rượu vương.

Anh không tin: “Nói bừa, lúc đó em ngồi cạnh bà ngoại, còn không dám nhìn anh.”

“Gặp khách thì phải tránh nhìn chằm chằm chứ, bất lịch sự lắm.”

Chung Túc Thạch bật cười khẽ: “Bây giờ em cũng chẳng hay nhìn anh mấy.”

Mạnh Gia trở mình ngồi dậy, nhìn thẳng vào mắt anh: “Em không nhìn khi nào?”

Chung Túc Thạch đưa tay ra, xoa bóp gáy cô từng nhịp: “Ừm, nhìn rồi đấy, anh bấm giờ cho em xem.”

“Một giây, hai giây, ba giây, bốn giây...”

Chưa đếm đến năm, Mạnh Gia đã cúi người xuống hôn anh. Cô thà làm những hành động thân mật bề ngoài như thế này.

Còn hơn cứ đứng yên tại chỗ, nhìn những tình cảm đầy sơ hở kia âm thầm mọc rêu trong lòng, rồi len lỏi chảy ra từ khóe mắt.

Sau này có một năm, thử thách nhìn nhau mười giây giữa các cặp đôi trở nên nổi tiếng trên mạng, mỗi khi thấy Mạnh Gia đều nhớ đến đêm ấy.

Rồi hít sâu một hơi, tạm ngưng bài vở trong tay lặng người ra vài phút.

Cô vốn là người không trụ nổi đến năm giây.

Gần giữa tháng bảy, Mạnh Gia mới kéo vali trở về nhà.

Lúc cô đến, mặt trời đã lặn. Dì Trương nấu một nồi canh gà từ sáng tới tối, ninh đến mức xương cũng muốn rã ra.

Mạnh Gia bưng một bát canh nóng nhỏ, ngồi trong bếp húp, lưỡi bị phỏng tê rần mà vẫn chìa bát cho bà Trương: “Thêm một bát nữa ạ.”

Bà Hoàng Ngô Muội phe phẩy quạt, dựa bên cạnh nhìn cô: “Ở trường không có canh uống à?”

Cô đón lấy, thổi thổi rồi đáp: “Canh thì có, nhưng tay nghề của Dì Trương thì không ai sánh bằng.”

Bà ngoại cười: “Thi cuối kỳ sao rồi, qua môn Biên dịch chưa?”

“Xếp hạng nhất rồi ạ, con ôn đi ôn lại mấy lượt liền, còn môn biên dịch ba thì ra điểm chậm lắm.”

Mạnh Gia húp canh rột rột, làm bà Trương cũng phì cười.

Cô ở nhà hơn một tháng, để tránh bị bà ngoại nghi ngờ, điện thoại hầu như để trong phòng.

Vì thế thường xuyên lỡ cuộc gọi của Chung Túc Thạch, đến nửa đêm mới len lén đóng kín cửa sổ, gọi lại cho anh.

Nhiều khi rất muộn, bên kia đầu dây vẫn còn ồn ào, nghe là biết đang tụ tập cùng nhóm công tử.

Mạnh Gia cũng nhắc nhở: “Không về nghỉ ngơi sao anh? Không đi làm sao?”

Chung Túc Thạch rít thuốc, than vắn thở dài: “Anh mất ngủ bao lâu rồi, một mình ngủ, giường cũng lạnh ngắt.”

Cô bật cười: “Trước giờ anh vẫn ở một mình mà? Giờ lại không được nữa sao.”

Anh gác chân, thở khói ra ngoài cửa sổ: “Ngại thật, tại trước giờ chưa nếm thử mùi vị thôi.”

Chỉ cần nghe giọng anh, cái vị khàn khàn mang theo mùi khói và rượu, Mạnh Gia cũng đoán được dáng vẻ của anh lúc đó.

Cho dù đang giữa đám đông ồn ã, chỉ cần Chung Túc Thạch yên lặng ngồi đó, tay cầm điếu thuốc, cả người vẫn toát ra khí chất thanh thoát không nhiễm bụi trần.

Cô chỉ đành nói: “Em sắp quay lại rồi, được không?”

Anh lại than một câu dài: “Không được cũng phải được chứ, anh là công dân gương mẫu, đâu thể đi cướp người ta về.”

“......”

Thỉnh thoảng, Mạnh Gia cũng theo bà Trương đi chợ. Đến gần khu hải sản, chưa vào trong đã bịt mũi.

Cô vội nói: “Con đợi ngoài cửa được rồi, mùi này nồng quá.”

Bà Trương cười: “Con giờ nói chuyện càng giống người Bắc, mà cũng càng... yếu đuối hơn.”

Cô đứng ở cửa chợ lòng bỗng trống rỗng, nghĩ mãi không ra sao lại thành ra thế này? Đều tại anh chiều quá mà thôi.

Cuối tháng tám, Mạnh Gia quay lại Bắc Kinh.

Cô đặt chuyến bay sớm nhất, muốn về kịp sinh nhật của Chung Túc Thạch.

Sinh nhật anh vào ngày cuối cùng của tháng tám.

Qua điện thoại, cô nói với anh là mình đặt vé ngày mùng hai, nên anh cũng không nghi ngờ gì.

Vì vậy khi cô ra khỏi sân bay chiều hôm đó, chẳng ai đến đón.

Mạnh Gia tranh thủ gọi taxi, chạy thẳng đến vùng ngoại ô phía Tây.

Bắc Kinh không nóng như Quảng Châu, nhưng không khí khô hanh làm da cô căng rát.

Trong vườn có hai cô giúp việc, đang tản ra quét lá rơi trên mặt hồ.

Mạnh Gia cười chào họ, cũng không cần hỏi gì về Chung tiên sinh, vì chẳng ai biết.

Cô kéo vali vào nhà, lên lầu hai tắm nước mát, tìm một chiếc váy ngủ thay ra.

Không rõ bên này họ tổ chức sinh nhật có nghi thức gì rườm rà không, với cô, chỉ cần một bát mì thọ là đủ, chuyện phức tạp hơn thì cô cũng chịu.

Mạnh Gia đặt sẵn một chiếc bánh kem nhỏ, chọn giao đến lúc sáu giờ tối.

Sau đó, cô đứng trong bếp, bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu nấu mì.

Trong tủ lạnh nguyên liệu khá nhiều, cô chọn vài thứ thái sợi: dưa leo, cà rốt và cần tây.

Đang thái rau, Mạnh Gia gọi cho Chung Linh, muốn hỏi lịch trình của nhân vật chính hôm nay.

Chung Linh bắt máy, giọng nhỏ hơn bình thường, cũng không nhí nhố gọi “chị hai” như mọi khi, chắc đang có người lớn bên cạnh.

“Mạnh Gia, sao vậy?”

Cô ngừng lại một chút: “Oh, không có gì. Chỉ muốn hỏi là cậu với anh cậu có ở cùng không?”

Chung Linh nói: “Có, hôm nay sinh nhật anh mà, ông nội em nói ba mươi tuổi tính theo tuổi mụ là tròn, nên muốn làm lớn một chút.”

Thật ra bữa tiệc cũng không quá long trọng, với gia đình họ, cũng chẳng thể rình rang kiểu gõ trống khua chiêng.

Chỉ mượn dịp sinh nhật, gắn kết thêm với mấy nhà vốn đã thân thiết.

Mạnh Gia hơi hụt hẫng: “Vậy hôm nay chắc anh ấy không có thời gian rồi?”

“Còn xem tiệc mấy giờ tàn. Có chuyện gì vậy? Không phải cậu còn ở Quảng Châu à?”

Cô ậm ừ không rõ: “Không có gì đâu, tớ chỉ muốn chúc mừng sinh nhật anh thôi.”

Chung Linh cười hì hì: “?Tớ còn tưởng chuyện lớn gì! Lát nữa tớ truyền lời giúp cậu nha!”

“Không cần đâu, tớ gọi lại sau cũng được.”

Mạnh Gia cúp máy, trấn tĩnh lại rồi tiếp tục thái rau.

Dù Chung Túc Thạch không ăn, thì cô cũng phải ăn cơm tối chứ, nấu bát mì cũng chẳng tốn bao công.

Nhưng vì mải nghĩ ngợi, cô lơ đễnh một chút liền cắt trúng ngón trỏ.

Cô vội vã mở vòi nước rửa vết thương, rồi ngậm tay chạy đi tìm hộp y tế.

Trước khi tiệc bắt đầu, Chung Túc Thạch đã thay đồ xong, ngồi trong phòng nghỉ. Bên ngoài không ngớt lời chúc tụng qua lại.

Anh nới lỏng cà vạt, lấy gói thuốc từ bàn rồi ngả người ra sau lười biếng tựa vào lưng ghế, rút một điếu, quay đầu châm lửa.

Phòng mở điều hòa khá mạnh, anh mới rít một hơi, cổ tay trắng muốt đã đặt lên tay ghế, mặc cho điếu thuốc từ từ tàn lụi.

Chung Linh cũng tranh thủ bước vào. Cô mặc váy hồng bồng bềnh, làn da trắng mịn, trông như học sinh cấp ba.

Cô phẩy tay hai cái: “Anh hút gì mà hút suốt, mùi khó chịu chết đi được.”

Chung Túc Thạch gạt tàn thuốc, nhướng mày: “Ai cho em vào đây?”

Chung Linh ra vẻ cầm thượng phương bảo kiếm: “Anh mà giữ cái thái độ này, em không thèm giúp người trong lòng của anh, Mạnh đại mỹ nhân truyền lời nữa đâu.”

“Cô ấy có lời gì nhờ em nói?”

Anh rít một hơi thuốc, đôi mắt khẽ nheo lại, ánh nhìn sâu thẳm, đường viền môi mím chặt.

Chung Linh chống tay ngồi xuống, “Đương nhiên là có rồi, hôm nay không phải sinh nhật anh sao?”

Cô uống ngụm nước, còn chưa nuốt xong đã lên tiếng, “Anh cũng thật là, có tí chuyện mà cứ sĩ diện. Cứ để Mạnh Gia về sớm một chút thì có sao đâu!”

Chung Túc Thạch liếc cô một cái, giọng lạnh nhạt, “Một người đàn ông vì chuyện sinh nhật mà mở miệng, ra thể thống gì?”

Vừa dứt lời, anh duỗi cánh tay dài, đưa điếu thuốc gõ nhẹ vào thành bình pha lê.

Chỉ thấy ở đầu sofa bên kia, Chung Linh lôi điện thoại ra từ sau lưng, nói: “Nghe thấy chưa, Mạnh Gia, anh ta không cần em tổ chức sinh nhật cho, còn bảo là không ra thể thống.”

Mạnh Gia kéo dài giọng, thản nhiên đáp một tiếng, “Ồ…”

Chung Túc Thạch lúc này mới ngẩng đầu nhìn, khóe môi khẽ cong, ánh mắt nheo lại giữa làn khói thuốc.

Anh vẫy tay, “Đưa đây.”

Chung Linh ngoan ngoãn đưa cho anh, “Cho anh này. Nói trước, Mạnh Gia vốn gọi cho em.”

Anh chẳng buồn để ý, cầm điện thoại liền hỏi thẳng, “Không phải em bảo mùng hai mới về sao?”

Mạnh Gia vẫn chăm chú nhìn nồi canh xương heo, nắp nồi cứ lục bục nhảy, “Thì em không thể lừa anh một lần à?”

Anh khẽ nhếch môi cười, “Em thù dai thế cơ à?”

Mạnh Gia hỏi, “Hôm nay anh định ở lại biệt viện, không về nhà sao?”

Chung Túc Thạch lập tức trừng mắt với Chung Linh, “Ai nói với em đấy? Không có chuyện đó.”

Chung Linh vội xua tay, “Em chỉ đoán bừa thôi, cô ấy tự tin tưởng đấy chứ.”

Mạnh Gia cố nén cười, cố ý trêu, “Vậy tức là anh sẽ về nhà?”

Anh cúi đầu nhìn đồng hồ, cân nhắc thời gian, “Có lẽ còn phải đợi thêm một lúc.”

Cô ngáp dài, “Tùy tâm trạng em thôi, biết đâu em về trường trước cũng nên.”

“Em dám!”

Chung Túc Thạch cúp máy, quẳng điện thoại trả lại cho Chung Linh, rồi hỏi: “Khách đến đủ chưa?”

Chung Linh nhận lấy, “Anh làm gì vậy? Giờ đã nôn nóng muốn chuồn rồi à?”

“Chuồn gì mà chuồn? Tiệc còn chưa bắt đầu.”

Anh vừa nói, vừa sải bước đi ra ngoài, dừng lại bên cạnh Chung Văn Đài.

Lão gia đang ngồi ở ghế sảnh lớn, trò chuyện cùng ba mẹ của Ngô Tuấn.

Ba cậu ta là nhân vật mới nổi, mấy năm trước vẫn còn vô danh, giờ đã leo lên vị trí trọng yếu.

Ngay cả phu nhân Ngô, tuổi ngoài năm mươi mà nhan sắc vẫn sắc sảo, tinh tế như phụ nữ ba mươi, ngay cả ánh mắt cũng lộ rõ vẻ khôn ngoan.

Chung Văn Đài đứng lên nói: “Được rồi, mọi người đến đủ cả rồi, vào dùng bữa đi.”

Chung Túc Thạch gật đầu với nhà họ Ngô, rồi đỡ lão gia vào trong.

Ngô Tuấn đi sau, bị cha lườm nguýt, “Con bé ngoài kia, nhất định phải dây dưa cho bằng được hả?”

Ngô Tuấn bĩu môi, “Sao ba lại nhắc nữa rồi? Không phải nói rõ rồi sao, trước khi cưới con sẽ tự xử lý.”

Ba cậu ta trợn mắt, “Tốt nhất xử lý cho sạch sẽ vào, đừng để lại hậu họa.”

“Yên tâm đi, cô ấy không phải kiểu thích gây chuyện, rất nghe lời.”

Bữa cơm kéo dài đến hơn chín giờ tối.

Dù Chung Túc Thạch có né tránh khéo léo đến đâu, cũng không chịu nổi sự nhiệt tình của mọi người, bị chuốc không ít rượu.

Đám công tử ấy từ nhỏ đã quen ngồi cùng bàn nhậu với người lớn, mấy chiêu ép rượu đúng là chiêu nào chiêu nấy chí mạng.

Tiễn xong Chung Văn Đài, anh mới lên xe, tựa lưng vào ghế sau, bảo tài xế: “Về Tây Giao.”

Lão Khổng vừa từ trong vườn ra, “Vâng, cô Mạnh đến lâu rồi.”

Đêm sau lập thu, gió se lạnh, Chung Túc Thạch dù men rượu đang bốc hừng hực, nhưng bị cơn gió tạt vào, cũng tỉnh táo không ít.

Anh tháo cà vạt, xoa nhẹ giữa hai hàng lông mày, “Cô ấy làm gì suốt thế?”

Lão Khổng lắc đầu, “Không rõ, lúc tôi ra ngoài, thấy cô ấy đang nấu gì đó.”

Chung Túc Thạch bật cười nhạt, cô gái vụng về đến cái chai đổ cũng không chịu dựng lên, còn nấu nướng được sao? Không phỏng tay thì đã tốt lắm rồi.

Lúc anh bước xuống xe, nồi nước hầm xương của Mạnh Gia vừa xong, cô canh thời gian rất chuẩn theo đúng hướng dẫn trong sách nấu ăn.

Cô mở nắp nồi, dùng muôi sứ lớn khuấy nhẹ, phần nước dùng trắng ngà, sánh đặc, vừa hay hợp để nấu mì.

Mạnh Gia đổi muôi múc, định múc một muỗng nếm thử.

Vậy mà eo cô bỗng bị vòng tay ai đó ôm siết, giật mình suýt làm rơi cả muôi.

Chung Túc Thạch vùi đầu vào hõm cổ cô, hít sâu mùi hương thơm ngọt, “Sao hôm nay đảm đang thế?”

Cô nhắm mắt, lông mi run rẩy, “Đừng nói sớm, lỡ đâu dở quá, em mất mặt không kịp cứu đâu.”

“Sẽ không đâu.”

Quá lâu rồi chưa thân mật thế này, tim Mạnh Gia đập thình thịch, mặt cô đỏ bừng, cô đưa muôi cho anh, “Đúng lúc, anh nếm thử đi, xem có mặn không?”

Anh làm theo, thử một miếng, “Anh thấy nhạt, hay là em nếm đi?”

Anh giữ cổ tay cô, đưa muôi về phía cô, nhưng ngay lúc Mạnh Gia hé môi, anh lại né muôi sang, cúi đầu hôn cô.

“Đinh đoảng” một tiếng, chiếc muôi bạc rơi xuống đất, vang lên âm thanh lanh lảnh.

Chung Túc Thạch hôn rất mạnh, tay siết chặt eo cô, như muốn nghiền cô vào trong người.

Mạnh Gia không chống đỡ nổi, toàn thân mềm nhũn, tay đẩy anh cũng yếu xìu, chẳng khác nào ngầm cho phép.

Anh bế cô đặt lên bệ bếp giữa phòng, váy ngủ hai dây trắng sữa bị kéo lệch, vạt áo trễ xuống, lơ thơ vắt hờ trên vai, như đóa ngọc lan bị ngắt gãy nhụy.

“Canh… canh vẫn chưa tắt bếp…”

Đến khi Chung Túc Thạch m*t mải thỏa mãn, cuối cùng cũng buông môi cô ra, Mạnh Gia mới lờ mờ tỉnh lại, vội nhớ tới nồi canh trên bếp.

Nhưng anh như chẳng nghe thấy, vẫn mải mê hôn nhẹ lên má cô, hơi men thoang thoảng như gió xuân phả vào mặt.

Mạnh Gia chống tay ra sau, mơ hồ nhắm mắt, cổ họng bật ra tiếng rên nhẹ như tiếng tì bà.

Tựa như trong rèm thêu màn gấm, nhạc khúc du dương chợt cất lên.

Người phá rối bản nhạc ấy, cứ thế liều lĩnh tiến sâu, cuồng nhiệt dữ dội.

Đến khi bóng liễu đổ về phía Tây, ánh trăng sáng ngời, đôi mắt cá chân trắng nõn của Mạnh Gia mới buông thõng từ bệ đá cẩm thạch lạnh lẽo xuống.

Cô yếu ớt dựa vào bờ vai ướt đẫm mồ hôi của anh.

Anh nhắm mắt, để mặc cho nhịp tim dữ dội như sắp vỡ tung lồng ngực.

Chung Túc Thạch cúi đầu dụi mặt vào cô, cười khẽ giễu mình, “Lâu quá không làm, có hơi mất kiểm soát.”

Không phải “có hơi”, mà là quá mức, y như chàng trai trẻ chẳng biết nặng nhẹ, quá cuồng nhiệt.

Nồi canh đầy ụ, cuối cùng chỉ còn lại chưa đến một phần ba, sôi sùng sục.

Chung Túc Thạch thở xong, lập tức tắt bếp, thấy Mạnh Gia lườm anh, mặt đầy vẻ “anh gây họa xong rồi đấy nhé”, anh bèn làm mặt đáng thương, “Mai anh đền cho em?”

Mạnh Gia lười cãi, “Khỏi cần, nấu mì cho anh ăn, thế này vẫn đủ.”

Cô kéo lại dây áo ngủ, đi tới bên nồi canh, vừa chạm vào nắp nồi đã giật nảy tai, nóng quá.

Anh tiến tới, lấy khăn lót tay, “Để anh.”

Mạnh Gia dặn dò, “Đặt đây đừng động vào, em đi tắm chút.”

Chung Túc Thạch cười lả lơi, “Tắm chung không?”

Cô chẳng thèm trả lời, trực tiếp chạy biến lên lầu, rõ ràng là từ chối thẳng thừng.

Đợi cô tắm xong, thay váy ngủ vàng nhạt đi xuống, nồi canh vẫn còn nóng hổi.

Mạnh Gia bật bếp lại, thả một vắt mì vào, nấu chừng bảy tám phút thì vớt ra, bày rau củ đã thái sẵn lên mặt.

Chưa rõ mùi vị ra sao, nhưng sắc màu rực rỡ, nhìn rất bắt mắt.

Chung Túc Thạch khoác áo choàng tắm, ngồi vào bàn ăn, cũng chỉ đánh giá thế thôi.

Anh vừa định ăn, Mạnh Gia lại ngăn, “Khoan đã, trong tủ lạnh còn bánh kem, anh phải ước trước.”

Anh buông đũa, cô gái nhỏ này cũng coi trọng mấy chuyện nghi thức thật đấy.

Mạnh Gia đem bánh đặt trước mặt anh, tắt đèn, thắp nến, “Xong rồi đó.”

Nhưng anh vốn chẳng hứng thú với mấy chuyện ước nguyện đầy tính an ủi tinh thần này, quá tầm thường.

Lúc nãy ở sảnh tiệc, có người cũng đùa giỡn đòi thổi nến, anh chỉ cần liếc mắt một cái, ai nấy lập tức câm như hến.

Ai cũng biết tính anh thế nào.

Chung Túc Thạch hơi khó xử, giơ tay gãi trán, “Hay em ước đi, anh nghe rồi giúp em thực hiện.”

Cô lắc đầu, “Không được, hôm nay là sinh nhật anh, phải để anh ước.”

“Được thôi, ước một điều vậy.”

“Ừm.”

Anh bỗng nắm lấy tay cô, “Vậy thì phiền Mạnh tiểu thư, sang năm lại cùng tôi đón sinh nhật đến bốn mươi tuổi.”

Một câu nghe như nói đùa, nhưng anh lại thốt ra đầy nghiêm túc, như một lời thỉnh cầu chân thành.

Mạnh Gia hoảng hốt, bàn tay nhỏ bị anh bao trọn khẽ run lên.

Sao lại là một ước nguyện lâu dài thế này chứ…

“Anh còn chưa xem quà em tặng anh nữa.”

Cô rút tay ra, đứng dậy né tránh, đi lục tìm thứ gì đó trên bàn trà.

Chung Túc Thạch dõi mắt nhìn theo, trong khoảnh khắc cô quay đi ánh mắt anh vụt tối hẳn, dù đèn đã bật sáng trưng, ánh sáng trắng từ đèn pha lê tỏa khắp căn phòng, cũng chẳng thể soi tỏ đáy mắt anh.

Cử chỉ của Mạnh Gia, đã phơi bày trọn vẹn nội tâm luôn tìm cách lẩn tránh của cô.

Đó là lần đầu tiên anh nhận ra, mối quan hệ này bất kể anh muốn hay không, cuối cùng cũng sẽ mang theo mùi vị của món nợ ân tình.

Bình Luận (0)
Comment