Đại Tiểu Thư Họ Mạnh - Võng Nhược

Chương 48

Mạnh Gia như một cơn gió, hấp tấp chạy đến bên bàn trà, sơ ý đập đầu gối vào góc bàn.

Chung Túc Thạch gọi cô, trong giọng mang theo chút bất lực xen lẫn chiều chuộng: “Vẫn chưa tìm ra à? Giấu kỹ thật đấy.”

“Lấy được rồi.”

Mạnh Gia âm thầm xoa đầu gối, ra vẻ không có chuyện gì, cầm một chiếc hộp màu xanh đậm đặt trước mặt anh.

“Anh mở ra xem đi.”

Cô chống cằm cười, như thể những chuyện không vui vừa rồi đều chưa từng xảy ra.

Chung Túc Thạch là một bạn diễn tuyệt vời, không muốn ép cô quá, cũng sẵn lòng cùng cô tạo nên một khung cảnh yên bình.

Anh kẹp dải ruy băng bằng hai ngón tay, nhẹ nhàng rút ra, một động tác đơn giản qua tay anh lại toát ra vẻ phóng khoáng quyến rũ.

Nắp hộp được mở ra, bên trong nghiêng nghiêng một chiếc bật lửa màu vàng, trông rất giống cái anh đã làm rơi trong phòng ký túc xá của cô trước đó.

Mạnh Gia cầm lên, bật ra ngọn lửa, cười nói: “Em tìm lâu lắm mới thấy sau phải nhờ bạn ở Hồng Kông mua giùm.”

Chung Túc Thạch liếc mắt nhìn, giọng thản nhiên: “Sao lại nghĩ đến chuyện tặng cái này cho anh?”

Cô duỗi thẳng lưng, “Lần trước trên núi không phải làm mất cái bật lửa của anh sao, em cứ thấy phải trả lại anh một cái.”

Anh ước lượng trong tay, khá nặng: “Tiền đâu em mua?”

Dù đang quen nhau nhưng trong chuyện tiền bạc, Mạnh Gia chưa từng nhận của anh bất cứ điều gì. Lúc nào cũng nói rằng tiền mình đủ dùng.

Cô thản nhiên: “Hè vừa rồi về nhà hai chị khóa trên rủ em làm một dự án dịch thuật, chia cho em một ít.”

Cô không kể rằng mình đã thức mấy đêm liền, để kiếm thêm tiền mà nhận cả phần biên tập lẫn kiểm tra phụ đề, tự làm hết.

Sáng hôm sau, cô vẫn phải dậy sớm như thường lệ, ra sân học từ vựng, ăn sáng cùng bà ngoại.

Chung Túc Thạch bỗng nhiên im lặng, ánh mắt dịu dàng và bình thản, yên tĩnh nhìn cô.

Mạnh Gia ngẩng đầu, chạm vào ánh mắt anh, chỉ trong chốc lát, mặt đã nóng bừng.

Cô cúi mắt, giọng nhỏ xíu: “Anh cứ nhìn em mãi làm gì.”

Chung Túc Thạch nắm tay cô, kéo cô vòng qua góc bàn: “Lại đây, ngồi với anh.”

Mạnh Gia ngồi lên đùi anh. Cô xõa tóc dài mềm mại, váy ngủ vàng nhạt để lộ đôi chân trắng muốt, thon thả.

Anh chậm rãi vén tóc cô sang một bên, cúi xuống, chóp mũi chạm vào phía sau tai Mạnh Gia.

Trong phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng gió lạnh từ điều hòa phả ra.

Chung Túc Thạch cố kiềm chế hơi thở, phả bên tai cô, như tuyết mùa đông rơi xuống mặt hồ, tan biến trong thoáng chốc.

Một lúc sau, anh bất chợt hỏi: “Dịch cả một bộ phim, có mệt không?”

Đây là câu anh đã cân nhắc rất lâu, nén mãi mới chịu nói ra để không khiến cả hai bên lúng túng.

Thật ra trong lòng còn nhiều câu hỏi sắc nhọn hơn.

Mạnh Gia lắc đầu, cũng hiểu ý nghĩa thật sự đằng sau câu hỏi đó, lấy phần nhỏ mà hiểu cả.

Đó là sự dịu dàng kiểu "lấy cây che mắt" của Chung tiên sinh.

Sau này, cô nhiều lần tự hỏi: Chung Túc Thạch rốt cuộc có gì khiến người ta khắc cốt ghi tâm?

Chẳng qua là anh quá biết cách quan tâm người khác.

Cô thấy sống mũi cay cay, vòng tay ôm lấy cổ anh: “Vậy anh có thích không?”

Chung Túc Thạch cọ nhẹ phía sau tai cô, nhắm mắt lại: “Thích, em tặng gì anh chẳng thích?”

Mạnh Gia nghiêng người vào lòng anh, tay đưa lên môi, cắn móng tay, khẽ cười.

Sau khi vào năm hai, Mạnh Gia trở nên cực kỳ bận rộn. Ngoài việc học chuyên ngành, cô còn phải chuẩn bị sớm hồ sơ để đăng ký chương trình trao đổi sinh viên.

Xui xẻo thay, năm nay suất học bổng công lập ít hơn hẳn các năm trước, mà số người đăng ký theo thống kê chưa đầy đủ, gấp khoảng một trăm lần chỉ tiêu.

Ngay cả Cổ Nguyệt người đứng top 10 về điểm trung bình, sau khi nghe tin này cũng lắc đầu bỏ cuộc, nói rằng mình chỉ có “số đi du học tự túc”.

Mạnh Gia chăm chú nhìn màn hình, gõ bàn phím thật nhanh: “Đừng nản, vẫn có thể thử mà.”

Cổ Nguyệt hỏi: “Thử bằng cách nào? Đi thuyết phục tám đứa đứng trước mình rút lui à?”

Cô ngừng lại, nghiêm túc nghĩ một lúc: “Chỗ học bổng ngành tiếng Romania còn khá trống, hay cậu chuyển ngành đi?”

“…Lo chuyện của cậu đi.”

Thỉnh thoảng về ký túc xá khuya, nếu gặp Lưu Tiểu Lâm, cô ấy cũng hay qua phòng Mạnh Gia chơi.

Lưu Tiểu Lâm lật đống hồ sơ trên bàn cô: “Năm sau cậu định đi trao đổi ở Đại học London hả?”

Mạnh Gia vừa sấy tóc vừa thu gọn máy sấy: “Ừ, đi hai học kỳ.”

Lưu Tiểu Lâm gật đầu: “Hèn gì cậu đăng ký nhiều tín chỉ vậy, sợ về năm tư không kịp tốt nghiệp đúng không?”

Cô đáp: “Ừ, bên đó quy chế chuyển đổi tín chỉ, nói thật tớ cũng chưa nghiên cứu kỹ lắm.”

Lưu Tiểu Lâm quay đầu lại, dựa lưng vào bàn hỏi: “Nhưng mà, tiên sinh nhà cậu chịu để mày đi thật à? Anh ấy cũng nỡ sao?”

Gió đầu thu thổi lùa qua cửa sổ, ánh đèn vàng chiếu lên trang giấy lay động, hòa vào ánh trăng lạnh.

Mạnh Gia ngẩn người một lát, mới trả lời: “Anh ấy sẽ không ngăn tớ.”

Lưu Tiểu Lâm gật gù: “Cũng chỉ hai học kỳ thôi mà, anh ấy đợi được.”

Cô lơ đãng gật đầu: “Có lẽ vậy.”

Mạnh Gia không nói cho cô biết, thật ra sau khi chương trình trao đổi kết thúc, mối quan hệ giữa cô và Chung tiên sinh cũng sẽ đến hồi kết.

Cô biết bản thân rất ích kỷ, nói là hai năm, nhưng phần lớn thời gian đều ở nước ngoài.

Và khi cô nói ra việc nhất định phải ra nước ngoài vào năm tới, Chung tiên sinh vẫn đồng ý.

Thậm chí, đoạn diễn văn chuẩn bị sẵn trong lòng cô để viện cớ còn chưa kịp dùng đến.

Mạnh Duy Quân cả đời thất đức, làm cha bất xứng, nhưng từng nói một câu rất đúng:

“Con kính trọng anh ta, mới là điều đáng sợ nhất.”

Chung tiên sinh tai mắt thính nhạy, lại từng trải trong cuộc đời, sao có thể không nhận ra chút mưu tính của cô, chẳng qua là để dành cho cô sự tôn trọng thôi.

Mạnh Gia thường xuyên cảm thấy xấu hổ vì đã vô tư hưởng lấy sự tôn trọng ấy.

Nhưng cô còn có thể làm gì?

Thời gian dành cho họ chỉ ít ỏi như thế. Cô phải hoàn thành việc học, còn Chung tiên sinh cũng không thể mãi không lấy thê.

Mạnh Gia tựa vào khung cửa sổ, tay siết lấy tấm rèm xanh trắng, đờ đẫn nhìn cây ngô đồng cao lớn ngoài cổng.

Chiều mới trở trời, những hạt nước mưa từ phiến lá hình trái tim rơi xuống, mong manh đến mức tưởng chừng như sẽ vỡ tan, chẳng đỡ nổi một trận mưa thu.

Không biết Lưu Tiểu Lâm đã đi từ lúc nào.

Tới khi Mạnh Gia hoàn hồn lại, gương mặt đã sớm ướt lạnh, giọt nước mắt lăn xuống cằm rơi vào chiếc chậu nhỏ, và nơi đó, hoa súng đã tàn từ lâu.

Trước kỳ nghỉ Quốc Khánh, Chung Linh bảo Mạnh Gia đến đón Gia Gia, cô định đi du lịch cùng Tần Văn.

Khi tài xế lão Khổng tới đón, Mạnh Gia nói: “Qua chỗ Chung Linh một chút ạ.”

Cô xuống xe trước cửa, nói: “Chú chờ cháu ở đây nhé, cháu lên rồi xuống liền.”

Mạnh Gia lên lầu, chỉ thấy Tần Văn đang thu dọn hành lý. Thấy cô đến, anh đặt đống quần áo trên tay xuống ghế sofa.

Anh bế Gia Gia lên, đưa cho cô: “Lại làm phiền em rồi.”

Qua một mùa hè, Gia Gia mập lên hai vòng, vết thương ở chân đã gần như lành hẳn.

Chỉ khi chạy mới thấy nó còn khập khiễng, trông thật tội nghiệp.

Có thể thấy Gia Gia rất thân với anh, chắc con chó nhỏ cũng có linh tính, biết anh là người lương thiện.

Cô mỉm cười: “Chuyện nên làm mà. Nhưng… hai người định đi đâu thế?”

Tần Văn rót nước cho cô: “Đôn Hoàng, anh theo một dự án khảo cổ, Chung Linh nói muốn xem bích họa.”

“Chúc hai người đi chơi vui vẻ.”

Mạnh Gia bế Gia Gia ra thang máy, đúng lúc gặp Tần Nghĩa đi ra.

Phó tổng Tần biết cô thân với Chung Linh nên không ngạc nhiên, chỉ chào hỏi qua loa rồi đi tiếp.

Điều khiến anh sốc chính là, thấy cậu em họ Tần Văn xuất hiện trong căn hộ của Chung Linh.

Tần Văn tròn mắt: “Anh... sao anh lại ở đây?”

Tần Nghĩa giơ tập tài liệu lên: “Cậu hỏi tôi? Phải là tôi hỏi cậu mới đúng.”

“Đây là nhà bạn gái em.”

Tần Nghĩa tức đến bật cười: “Còn nói bậy, đây là tam tiểu thư nhà họ Chung đấy, bạn gái gì chứ.”

Cười xong, thấy vẻ mặt ngơ ngác của em trai, anh bắt đầu nghi ngờ có lẽ những gì nó nói là thật.

Tần Nghĩa cao giọng quát: “Cậu thật sự đang yêu em gái của tổng giám đốc Chung à?!”

Giọng Tần Văn nhỏ hẳn đi, khóe môi là nụ cười chua xót, kiểu cười khi vừa biết sự thật cay đắng.

Anh cười khổ: “Thì ra… cô ấy là em gái của tổng giám đốc Chung, bảo sao…”

Bảo sao cô đã thấy bao điều tốt đẹp, chẳng điều gì khiến cô thấy mới mẻ, cũng chưa từng tranh đoạt với ai, trong mắt luôn có nét an nhiên đạm bạc.

Cái vẻ bình thản ấy lúc nào cũng tự nhiên toát ra từ cô, khác hẳn người thường.

Tần Văn từng đoán Chung Linh chắc là con nhà giàu, được nuôi nấng trong sung túc. Nhưng không ngờ lại là danh môn đến thế.

Tần Nghĩa nghiêm mặt:
“Không thì sao? Tôi nói cho cậu biết — cắt đứt sớm đi, cô ấy không phải người cậu có thể với tới, đừng nói tôi không nhắc nhở. Tránh xa hạng người đó ra!”

Thấy em trai không nói gì, Tần Nghĩa vẫn không yên tâm, liếc nhìn cậu một cái:
“Cậu cũng tốt nghiệp rồi, lý ra tôi không nên quản nhưng chuyện này cậu phải nghe.”

Anh gật đầu: “Em biết rồi… Anh có thuốc không?”

Tần Nghĩa lấy ra một gói đồ đưa cho anh, tiện tay đặt luôn đồ của Chung Túc Thạch gửi cho em gái xuống, rồi vội vã quay về báo cáo.

Tần Văn tựa bên bàn ăn, ngẩn người rất lâu. Anh s* s**ng lấy chiếc bật lửa trong túi, châm điếu thuốc, rít một hơi.

Đây là lần đầu tiên anh hút thuốc, vị cay xộc lên cổ họng khiến anh ho sặc sụa không ngừng.

Khi Chung Linh từ trường trở về, vừa bước vào cửa đã ngửi thấy mùi khói thuốc nồng nặc.

Cô vốn rất ghét mùi thuốc lá, ngay cả anh trai cô hút cũng không được, trước đây còn từng than thở với Mạnh Gia và bọn họ rằng may mà Tần Văn không hút thuốc.

Chung Linh bước tới bên cạnh anh, hỏi: “Sao bây giờ anh cũng hút thuốc rồi?”

Tần Văn quay người lại, uống một ngụm nước rồi nói: “Không có gì đâu, vừa có khách tới đưa đồ cho em, tiện tay cho anh một điếu.”

Cô lắc lắc cánh tay anh: “Có tâm sự à? Cười cái coi.”

Tần Văn đặt cốc nước xuống, gượng gạo nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc: “Em biết anh đâu có biết cười.”

Chung Linh vỗ nhẹ lên mặt anh: “Không sao, anh đẹp trai là được rồi.”

Tần Văn bật cười: “Em chỉ thích cái mặt này của anh thôi à?”

“Dĩ nhiên không phải, em chưa nông cạn tới mức đó đâu, được chưa?”

“Vậy em thích anh ở điểm nào?”

Trong lòng Tần Văn thầm nghĩ: Anh có tài đức gì mà lại lọt vào mắt xanh của Tam tiểu thư đây.

Chung Linh vòng tay ôm lấy anh: “Em chưa từng gặp ai cứng đầu như anh đâu, đôi khi còn nghi ngờ anh đọc sách đến ngu người rồi ấy.”

Anh cũng ôm chặt cô, cố dằn xuống lớp cảm xúc nóng hổi trong đáy mắt, dốc chút sức lực cuối cùng để kiềm chế.

Chung Linh đặt túi xuống, đưa mắt nhìn quanh: “Mạnh Gia đón Gia Gia đi rồi à? Cô ấy nhanh tay thật.”

“Đón rồi, em xem còn gì cần dọn không, anh đi mua chút đồ.”

Tần Văn tránh ánh mắt cô, khoác áo ngoài, đi thẳng ra cửa.

Chung Linh cầm cốc nước, nhận được cuộc gọi của Mạnh Gia: “A lô?”

Đầu bên kia hỏi: “Cậu về nhà rồi à? Tớ muốn hỏi Gia Gia nó có tự biết đi vệ sinh không?”

Giọng cô ấy nhẹ nhàng: “Có, cậu chỉ cần mở cửa là được, nó thông minh lắm.”

Mạnh Gia nghe ra sự khác thường: “Cậu sao vậy? Khóc rồi à?”

Chung Linh nói không nên lời: “Không, chỉ là tớ cảm thấy Tần Văn có chút… khó nói, cứ thấy anh ấy lạ lạ.”

Mạnh Gia an ủi: “Không đâu, lúc tớ đến anh ấy vẫn rất bình thường mà, cậu thấy anh ấy chỗ nào không đúng?”

“Chắc là tớ suy nghĩ nhiều quá thôi, mới đậu công việc nên chắc mệt mỏi quá đấy.”

Mạnh Gia cười: “Cậu cứ yên tâm đi chơi mấy hôm, đừng nghĩ nữa.”

Chung Linh lập tức đổi giọng trêu: “Còn cậu? Không đi du lịch với anh tớ à?”

“Anh ấy có nói gì đâu, tớ thấy ở nhà cũng ổn rồi, không cần đi đâu cả.”

Mạnh Gia cúp máy, việc quan trọng trước mắt của cô thật ra không phải nghĩ xem đi đâu chơi.

Mà là phải tìm cách giấu Gia Gia đi tạm thời. Cô bận tối mắt tới giờ, còn chưa kịp nói với Chung Túc Thạch chuyện nuôi chó trong nhà.

Cho tới lúc Chung Túc Thạch bước vào cửa, Mạnh Gia vẫn còn ngồi xổm dưới gầm bàn, thì thầm “thương lượng” với Gia Gia.

Cô dặn dò: “Chút nữa chúng ta phối hợp như thế này nhé, chị sẽ ra nói lý lẽ với anh ấy, em ở đây đợi một lát thôi.”

“Sẽ không lâu đâu, nếu anh ấy nhất quyết không đồng ý, chị sẽ đưa em tới trường. Ừ, chỗ đó tuy nhỏ nhưng chị có thể dẫn em ra sân vận động chơi, dù sao cũng không để Gia Gia của chị chịu ấm ức.”

Gia Gia ngẩng mặt nhìn cô, dường như thật sự nghe hiểu, còn le lưỡi l**m nhẹ lòng bàn tay cô.

Mạnh Gia xoa đầu nó, khẽ nói: “Ngoan lắm.”

Nói xong, cô bốn chân bò từ từ ra khỏi gầm bàn, vừa ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt đang quan sát mình của Chung Túc Thạch.

Trong mắt anh là sự kinh ngạc, khó tin xen lẫn nụ cười sâu đến mức không tan nổi.

Anh nhếch khóe môi, cười khẽ hỏi cô: “Người lớn không có nhà, tự mình chui xuống gầm bàn chơi à?”

Mạnh Gia đứng dậy, nhanh gọn phủi phủi đầu gối: “Đâu có.”

Chung Túc Thạch kéo ghế ngồi xuống: “Bị bắt quả tang còn định cãi.”

Cô rất tự nhiên ngồi hẳn lên đùi anh: “Chung tiên sinh, em muốn nhờ anh một việc được không?”

Anh vòng tay ôm eo cô, nửa híp mắt nhìn cô mấy lần: “Nghiêm trọng thế cơ à? Còn dùng từ ‘nhờ vả’ nữa, gây họa ở trường hửm”

Mạnh Gia cao giọng: “Sao có thể! Em vừa được bầu là học sinh ba tốt, còn giành được học bổng đấy.”

Ngay sau đó, Chung Túc Thạch liền bóp cằm cô, nói: “Được, anh đồng ý.”

Cô lại bất ngờ: “Em còn chưa nói là việc gì mà, anh đồng ý ngay thế không phải quá qua loa rồi sao?”

Chung Túc Thạch đáp: “Không cần biết là gì, chỉ cần em mở miệng, anh chưa từng không đồng ý.”

“Được nhé, anh nói đấy, Gia Gia!” Mạnh Gia vỗ tay dưới gầm bàn, gọi: “Ra đây nào, em được ra ngoài rồi.”

Chung Túc Thạch bị cô dụ dỗ, cũng cúi đầu nhìn xuống, thấy một chú chó lông trắng mịn từ dưới gầm bàn chui ra, còn bám lên chân anh.

Anh sợ tới mức bật dậy, lùi hẳn hai bước, chưa kịp nhìn rõ đã la lên: “Cái gì thế?!”

Mạnh Gia ôm nó vào lòng, giới thiệu: “Nó tên Gia Gia, là một chú chó Bắc Kinh nhỏ.”

Chung Túc Thạch kêu lên: “Cả tên cũng đặt rồi? Nó tên Gia Gia, thế em tên gì?”

Cô cầm chân Gia Gia lắc lắc:
“Là chữ ‘Giai’ trong gia khác, không phải ‘Gia’ trong tên em đâu! Với lại là em gái anh đặt đấy, cô ấy thiếu đức thật.”

Anh gật đầu: “Đây chính là con chó em cứu à? Em muốn nuôi nó trong nhà?”

Mạnh Gia nhìn anh, cố ý giả vờ đáng thương, dịu dàng năn nỉ: “Được không, Chung tiên sinh?”

Chung Túc Thạch thỏa hiệp: “Để nó tránh xa anh ra một chút, anh sợ chó.”

Cô bật cười: “Sao thế? Bị chó cắn rồi à?”

Anh thật sự gật đầu: “Ừ, hồi nhỏ bị chó trong khu viện đuổi, thứ này khắc anh.”

Mạnh Gia tưởng tượng ra cảnh ấy trong đầu.

Cô chưa từng thấy anh lúc nhỏ, nên đành lấy hình ảnh hiện tại một Chung tiên sinh đầy phong độ, lịch thiệp để thay thế. Càng nghĩ càng buồn cười.

Tối đó sau khi tắm xong, Mạnh Gia tìm mãi không thấy váy ngủ, có lẽ do lâu rồi cô không về, dì giúp việc quên không treo sẵn.

Cô bèn tùy tiện lấy một chiếc áo sơ mi của Chung Túc Thạch mặc vào, chân trần bước tới thư phòng ôn bài, để lại một loạt dấu chân ướt trên thảm.

Đang học thì Chung Túc Thạch gõ cửa, tay cầm đôi dép.

Mạnh Gia vừa lật sách vừa ghi chú mấy dòng, chẳng buồn ngẩng lên: “Cửa đâu có khóa, vào đi ạ.”

Anh bước vào, kéo ghế ngồi cạnh cô: “Mùa thu rồi, đừng để chân lạnh, mang dép vào đi.”

Mạnh Gia nghiêng người, thoáng chốc nhấc chân gác lên người anh: “Em bận muốn chết, anh giúp em mang đi.”

Cô vô tư đặt chân, chẳng thèm để ý đúng chỗ nào. Trùng hợp thay, lại chạm ngay vào phần giữa nhạy cảm ấy.

Chung Túc Thạch lập tức tê rần, nhất là khi cô đang mặc sơ mi của anh, rộng thùng thình, lộ rõ đường cong mềm mại.

Anh nuốt khan, nhưng vẫn giữ vẻ nghiêm túc: “Cô nương, anh buộc phải nghiêm khắc phê bình, tác phong của em rất không đứng đắn nhé.”

Mạnh Gia mặt mày tỉnh bơ: “Anh cứ phê bình, em chẳng thèm nhận đâu.”

Chung Túc Thạch đứng dậy, vẫn cầm lấy chân cô, chuyển qua ngồi xuống ghế bên cạnh.

Anh chỉ vào một dòng tiếng Anh: “Tiểu Mạnh, đoạn này nghĩa là gì?”

Mạnh Gia liếc qua, nghiêm túc dịch cho anh: “Tối ưu hóa và thực thi chính sách hỗ trợ nông dân.”

Chung Túc Thạch lại hỏi: “Vậy chỗ này nói gì?”

“Chi tiêu cho nông nghiệp năm ngoái tăng thêm hơn một tỷ.”

“Đoạn này?”

Mạnh Gia cuối cùng cũng chịu hết nổi, quay đầu nhìn anh: “Anh có thể đừng động tay động chân nữa được không?”

Chung Túc Thạch giả vờ nghiêm túc: “Câu này lại có nghĩa thế à? Sao tin tức bây giờ lạ vậy, chen luôn cả đoạn này vào.”

“Đúng vậy, vị tổng giám đốc đáng kính của em ạ,” Mạnh Gia khép sách lại, không nhịn được nữa, ngồi hẳn lên người anh, “Giống như trong tập đoàn của anh, cũng có một kẻ như anh lẫn vào ấy.”

Cô ngồi trên người anh, nâng mặt anh lên, hơi thở nóng ấm phả vào mặt anh, môi kề sát mà mãi chưa hôn xuống, khiến cổ họng anh căng chặt.

Mạnh Gia lại cố tình trêu ngươi, không hôn môi mà từ trán hôn dọc xuống sống mũi, lướt qua chân mày, rồi dừng lại, lấy mũi cọ cọ vào anh, hơi thở hai người cuốn lấy nhau.

Cô khép hờ mắt, hàng mi cong vút như lược chải, khẽ cọ vào má anh, ngứa đến mức khiến tim anh đập loạn.

Chung Túc Thạch không kìm nổi nuốt nước bọt, khẽ ngửa đầu, trong thư phòng yên tĩnh chỉ còn tiếng thở gấp nặng nề của anh.

Mạnh Gia khẽ hé môi, chẳng còn vẻ to gan như trước, như thể nhận ra nguy hiểm, rụt rè chạm nhẹ lên môi anh.

Vừa mới chạm vào, cô đã bị Chung Túc Thạch mạnh mẽ giữ chặt hôn xuống. Anh đã nhẫn nhịn quá lâu, những ý nghĩ từng bị anh ép xuống, giờ phút này ào ạt trỗi dậy, nhấn chìm hết mọi lý trí và kiềm chế.

Mạnh Gia quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy ánh trăng tròn treo lơ lửng trên ngọn cây.

Bình Luận (0)
Comment