Đại Tiểu Thư Họ Mạnh - Võng Nhược

Chương 5

Vì lo lắng bất an, suốt đêm Mạnh Gia cứ mãi tưởng tượng ra cảnh chia tay với bà ngoại đầy nước mắt, kết quả là gần như không chợp mắt được chút nào.

Thế nhưng khi thật sự đến lúc phải chia tay, phản ứng của cả hai lại rất bình tĩnh. Ít nhất khi đối mặt nhau, không khí vẫn yên ổn. Có lẽ bà cháu họ đều không giỏi biểu đạt cảm xúc trong lòng.

Mà như vậy cũng tốt, nếu thật sự òa khóc thì Mạnh Gia lại càng khó chịu hơn.

Cô đọc sách đến mỏi mắt, đầu vừa nghiêng sang chiếc gối mềm là thiếp đi ngay.

Nhưng trên máy bay, giấc ngủ cũng chẳng yên ổn. Trong lúc mơ màng, cô nghe thấy ai đó hỏi: “Cô Mạnh học hành chăm chỉ ghê.”

Lại có người cảm thán: “Là một cô gái có chí hướng đấy.”

Dần dần, cô nghe không rõ nữa. Khi được tiếp viên đẩy dậy thì máy bay đã hạ cánh xuống sân bay thủ đô.

Mạnh Gia dụi mắt, phát hiện trên người mình có một chiếc áo vest nam, chất vải mượt mà, phom dáng chuẩn chỉnh, chẳng cần cố ngửi mà cả người đã ngập trong mùi hương thanh mát như sương núi.

Cô nghi hoặc ngẩng đầu: “Anh Chung, đây là áo của anh à?”

Chung Túc Thạch ấn nhẹ gọng kính vừa tháo ra, thản nhiên nói: “Cứ mặc đi, lát nữa trong xe cũng lạnh.”

Mạnh Gia ngoan ngoãn nhận lấy ý tốt của anh. Cô hỏi: “Bình thường anh cũng đeo kính à?”

Anh bóp sống mũi: “Độ không cao, lúc mệt mới đeo thôi.”

Lúc này, Trịnh Đình giúp Mạnh Gia đưa hành lý lên xe.

Người đàn ông mặc âu phục, trên cổ áo cài một chiếc huy hiệu giống hệt của Trịnh Đình, vẻ mặt trông rất gấp gáp: “Chung tổng, kỹ sư trưởng Tiền lại xảy ra chuyện rồi.”

Chung Túc Thạch nhíu mày đầy khó chịu: “Về tập đoàn rồi nói.”

“Vâng.”

Người đó mở cửa mời Chung Túc Thạch lên xe. Ánh mắt lướt qua Mạnh Gia, đặc biệt là khi thấy trên vai cô còn khoác áo vest của Chung tổng, ánh nhìn rõ ràng mang theo sự nghi hoặc, nhưng không dám hỏi gì trước mặt họ, chỉ nói một câu mời lên xe.

Chiếc Audi đen có không gian rất rộng, nhưng không khí lại lạnh lẽo hơn cả lúc đến. Mạnh Gia chỉ ngồi chiếm một khoảng nhỏ, cách xa Chung Túc Thạch hơn.

Cô chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ. Khi xe đi ngang đoạn giữa đường Trường An, cảnh tượng hùng vĩ hiện ra trước mắt khiến cô không kìm được mà thốt lên một tiếng “Oa thật đẹp!”

Bầu không khí kỳ quặc trong xe bị tiếng reo nhẹ nhàng ấy phá vỡ. Chung Túc Thạch cong môi cười hỏi: “Đẹp không?”

Mạnh Gia gật đầu lia lịa: “Đẹp lắm ạ, anh Chung.”

Chung Túc Thạch chống khuỷu tay lên cửa kính, chống cằm, khẽ cười mũi một tiếng đầy vui vẻ.

Phó tổng Tần Nghĩa lái xe và Trịnh Đình ngồi bên đều liếc nhìn kính chiếu hậu, bắt gặp biểu cảm bất đắc dĩ đầy chiều chuộng của Chung Túc Thạch dành cho cô gái nhỏ bên cạnh, cả hai không hẹn mà cùng bật cười.

Tần Nghĩa lái xe đến dưới tòa nhà tập đoàn, vội xuống xe mở cửa cho Chung Túc Thạch.

Chung Túc Thạch chỉnh lại vạt áo, trước khi xuống xe dặn dò Trịnh Đình: “Đưa cô ấy đến trường làm thủ tục xong rồi quay lại.”

Trịnh Đình đổi sang ghế lái: “Vâng.”

Mạnh Gia ngẩng đầu nhìn tòa cao ốc sừng sững và ba lá cờ tung bay trước mắt: “Đây là nơi anh Chung làm việc à?”

Trịnh Đình gật đầu: “Đúng, anh ấy vào làm ở đây ngay sau khi tốt nghiệp thạc sĩ, đến nay cũng hơn bốn năm rồi.”

Vì buổi chiều có cuộc họp, sợ đông người làm chậm trễ, Trịnh Đình gọi điện trước cho trường để hỏi chỗ nộp học phí có vắng không.

Viện trưởng Trương nhận điện thoại, vừa nghe tên sinh viên là Mạnh Gia, ông hơi ngẩn người, lại là cô bé tên Mạnh Gia?

Sáng nay đồng nghiệp cũ của ông, Mạnh Duy Quân cũng gọi điện đến, nói đã sắp xếp ký túc xá cho cô bé rồi.

Còn dặn rằng cô bé được nuông chiều từ nhỏ, không chịu được khổ, muốn ở khu tiến sĩ nên phải sắp riêng một phòng.

Giờ ngay cả thư ký của Chung Túc Thạch cũng đích thân đến làm thủ tục nhập học cho cô.

Rốt cuộc đây là tiểu thư nhà nào đến trường họ "thăm dân hỏi khổ" đây?

Viện trưởng Trương sợ nhất là kiểu con cái nhà quyền quý thế này, chỗ nào cũng phải đặc biệt, đã thế còn không thể mắng, không thể quản. Hở tí là tranh cãi với giảng viên, chỉ riêng việc hòa giải mâu thuẫn thôi cũng đủ đau đầu.

Họ Mạnh sao?

Trong đầu ông lập tức tra danh sách, nhà nào, con cái mấy tuổi, học ở đâu, ông đều nắm rõ. Đây là chuyện cơ bản nhất của ông mà.

Ở kinh thành không có dòng họ Mạnh danh giá nào cả. Nói không chừng là người nhà của Mạnh Duy Quân, mà bản thân ông ta cũng chỉ dựa hơi nhà họ Đàm, không tự chống đỡ nổi.

Sao có thể khiến Trịnh Đình đích thân xuất hiện được chứ? Anh ta là người bên cạnh Chung Túc Thạch mà.

Viện trưởng Trương lập tức phản ứng lại: “Trưởng phòng Trịnh, tôi sẽ cho người sắp xếp ngay.”

Trịnh Đình nói một câu: “Phiền anh rồi.”

Thủ tục làm rất nhanh. Trịnh Đình đang vội nên chỉ đưa Mạnh Gia đến chân tòa ký túc xá rồi quay về tập đoàn.

Vừa bước lên được vài bậc thang, Mạnh Gia cúi đầu liếc thấy chiếc áo vest khoác trên tay, liền vén váy, chạy mấy bước: “Thư ký Trịnh!”

Nhưng Trịnh Đình đã lái xe quá nhanh, như tên rời cung, căn bản không nghe thấy cô gọi.

Mạnh Gia giậm chân, chẳng còn cách nào khác, đành đăng ký với cô quản lý ký túc xá, rồi kéo vali lên phòng.

Cùng lúc đó, Chung Linh và Lưu Tiểu Lâm cũng đến ký túc. Họ đứng ở cửa, tròn mắt nhìn chiếc xe của Trịnh Đình lái đi.

Lưu Tiểu Lâm huých vào vai cô: “Linh Nhi, đó là xe của anh hai cậu phải không?”

Chung Linh hờ hững: “Đâu? Anh hai tớ đâu cơ?”

“Không có anh hai cậu, là Trịnh Đình lái tới, đưa một cô gái rồi đi luôn.”

“Cô gái nào thế?”

Lưu Tiểu Lâm chỉ về phía Mạnh Gia: “Kia kìa, cô xinh đẹp ấy. Cậu nhìn dáng đi kìa, đúng kiểu tiểu thư đấy!”

Nói rồi cô ta bắt chước, nâng váy chạy vài bước, còn học giọng điệu của Mạnh Gia: “Thư ký Trịnh ơi...”

Chọc cho Chung Linh cười không ngớt: “Thôi đi, làm tiểu thư không nổi đâu.”

Lưu Tiểu Lâm hỏi: “Cậu không quen cô ấy à?”

Chung Linh lắc đầu: “Không quen. Có khi là họ hàng nhà Trịnh Đình ấy.”

Lưu Tiểu Lâm không nói nữa, quay sang hỏi cô quản lý.

Lên đến tầng ba, thấy Mạnh Gia đang dọn đồ. Trên chiếc bàn đã lau sạch sẽ là chiếc áo vest đen của Chung Túc Thạch được gấp gọn gàng.

Sợ để như vậy sẽ bị nhăn, cô lấy móc gỗ treo lên cẩn thận, treo vào tủ, nghĩ lát nữa tìm cơ hội trả lại.

Biết thế này phiền phức vậy, thà rằng cô chịu lạnh còn hơn. So với việc qua lại với người như Chung Túc Thạch, cô thà uống thuốc còn hơn.

Chung Linh không nhìn rõ biển số, nhưng lại nhận ra chiếc áo này. Nhân lúc Mạnh Gia đang trải ga giường, cô len lén mở tủ ra nhìn. Không thấy nhãn hiệu, chỉ thấy ở vạt áo có thêu tay một dòng chữ nghiêng, “shi”, chắc chắn là của anh hai cô.

Cô thấy hành động của mình hơi sai sai, liền vội vàng đóng tủ lại. Đúng lúc ấy, Mạnh Gia quay đầu lại, nhìn cô đầy nghi hoặc.

Chung Linh liền lịch sự đưa tay: “Chào bạn, mình là Chung Linh, bạn thân của bạn cùng lớp bạn.”

“Bạn cùng lớp?”

Chung Linh chỉ cô gái mặt tròn bên cạnh: “Đó, cô ấy tên Lưu Tiểu Lâm, ở phòng bên cạnh bạn.”

Hai người họ khi nãy đã lật danh sách dưới tầng, hỏi han cô quản lý ký túc, chỉ trong vài câu đã hỏi được gần hết thông tin.

Mạnh Gia cũng chìa tay ra: “Mình tên Mạnh Gia, rất vui được gặp các bạn.”

Lưu Tiểu Lâm ngồi trên ghế hỏi: “Vui thì vui, nhưng mình muốn biết cậu làm cách nào mà được ở phòng này?”

Tư thế khi nói, cùng cử chỉ tay của cô ta khiến Mạnh Gia cảm thấy khó chịu. Không hề có chút lễ phép nào.

Nhưng cô không để bụng. Dù sao cô cũng chỉ đến học, không định kết giao bạn bè. Bề ngoài hòa thuận là đủ rồi.

Đôi mắt trong trẻo như hồ nước của cô nhìn sang Lưu Tiểu Lâm, không hiểu cô ta đang ám chỉ gì.

Chung Linh ở bên cạnh giải thích: “Là như vầy, Tiểu Lâm cũng học năm nhất, ngành Pháp văn giống bạn. Lẽ ra phòng này là của một mình cô ấy.”

Đây là lần đầu tiên Mạnh Gia thấy kiểu người thế này. Rốt cuộc là gia thế nào mà ký túc cũng phải ở riêng, không hòa nhập với bạn học?

Bảo sao nơi này nhìn khác biệt, không phải loại giường tầng thường thấy, chỉ có một giường đơn, bàn học và tủ đồ riêng biệt, diện tích cũng lớn hơn hẳn.

Cô nói thật: “Khi nhận chìa khóa từ cô quản lý, cô ấy bảo mình lên phòng 302. Còn lý do thì mình cũng không rõ nên không thể trả lời bạn.”

Lưu Tiểu Lâm cũng không hỏi thêm: “Tùy cậu thôi, dù gì mình cũng không ở đây thường xuyên.”

Chung Linh trêu: “Cậu chẳng phải từng tuyên bố muốn kế thừa sự nghiệp ông ngoại, quyết làm nhà ngoại giao sao?”

Lưu Tiểu Lâm hút cạn ly nước trái cây: “Đừng nhắc nữa, hôm nay Đàm Dụ từ Thượng Hải về, mình phải đi rồi.”

“Mình tưởng cậu quyết tâm lắm cơ! Vậy ra chỉ là bốc đồng năm phút, còn lôi mình đi cùng!”

Chung Linh tức tối. Chính cô còn chưa đến trường báo danh.

“Làm cho ba mình xem thôi, thật sự ở lại á? Cậu giết mình còn hơn!”

Hai người bọn họ vô duyên vô cớ xuất hiện, rồi lại ầm ĩ rời đi, để lại trong đầu Mạnh Gia một mớ hỗn độn không thể lý giải nổi.

Đúng thật, vì sao cô lại được xếp vào phòng ký túc riêng thế này? Bên cạnh còn là những cô gái thân phận chẳng vừa?

Chẳng lẽ là do anh Chung sắp xếp? Nhưng Trịnh Đình không nói gì cả.

Nghĩ đi nghĩ lại, cô và Chung Túc Thạch cũng chẳng thân thiết gì, chắc anh cũng không đến mức chăm lo cho cô đến thế đâu.

Lưu Tiểu Lâm nghĩ mãi không thông: “Cô ta từ đâu chui ra vậy? Giọng phổ thông kiểu Hồng Kông, âm trước âm sau phát âm chẳng rõ, hỏi gì cũng ba không biết, cứ như người mù đường.”

So với cô ta, Chung Linh càng thấy khó hiểu hơn vì trong tủ quần áo của Mạnh Gia còn có cả áo vest của anh hai cô! Cô biết hỏi ai bây giờ?

Nhưng cô không nói ra. Một phần là do gia giáo nghiêm khắc, cô tuyệt đối không dám nhắc đến bất kỳ chuyện gì liên quan đến anh hai hay bác cả ở bên ngoài. Nếu để người lớn biết được, chắc chắn sẽ bị mắng.

Dù buộc phải nói, thì cũng phải chọn toàn lời tích cực.

Bởi vì những gì nói ra từ miệng cô, đều có khả năng bị người khác thêm mắm dặm muối, lan truyền trong vòng tròn này, để rồi bị người có ý đồ bắt thóp thì nguy.

Chuyện này bố cô đã dặn không biết bao nhiêu lần, Chung Linh nhớ rất kỹ.

Cô đành chuyển chủ đề: “Cậu định đi đâu? Hay để tớ đưa cậu về trước?”

Lưu Tiểu Lâm lấy hộp phấn ra dặm lại lớp trang điểm: “Tớ đến sân bay đón Đàm Dụ luôn. Còn cậu thì sao?”

Chung Linh cau mày, như tiếc cho cô bạn không biết giữ giá: “Cậu nhiệt tình với anh ta quá rồi đấy! Nhà họ Tần chẳng lẽ không thuê nổi tài xế, cần gì đến cậu phải đi đón?”

“Liên quan gì đến cậu!”

Chưa kịp đánh má hồng, trên má Lưu Tiểu Lâm đã đỏ bừng, cô dùng sức huých một cái vào người Chung Linh.

Chung Linh lắc đầu bất lực. Hết thuốc chữa rồi.

Xe dừng trước cổng khu nhà lớn. Thứ Sáu hằng tuần là ngày cô nhất định phải về nhà ăn tối.

Các thành viên trong nhà cô hầu như rất ít khi tụ họp đầy đủ. Ai cũng bận, ai cũng là người có việc quan trọng.

Mãi về sau, ông nội cô mới ra lệnh: cái nhà này còn ra thể thống gì nữa? Từ nay về sau, tối thứ Sáu tất cả phải về nhà, đây là “nhiệm vụ chính trị”, không được lấy cớ thoái thác.

Vừa đi vào bên trong, vừa lấy thẻ ra vào từ trong túi, cô va phải một nam sinh đang phát tờ rơi.

Chung Linh suýt đứng không vững: “Aiya, cậu đi đường kiểu gì vậy?”

Cậu nam sinh vội cúi đầu xin lỗi: “Xin lỗi xin lỗi, tôi mải nhìn phía sau nên không để ý.”

Chung Linh phủi phủi đầu gối: “Không sao. Nhưng cậu cầm cả đống tờ rơi này làm gì vậy? Không biết là khu này cấm phát mấy thứ này à?”

“Vừa nãy tôi đi nhầm đường, giờ chẳng biết quay về kiểu gì.”

Chung Linh ngẩng lên quan sát cậu ta, cao, gầy, ngũ quan cũng khá thanh tú. Cô chỉ tay ra hướng khác: “Đi từ hướng Nam đi, bên đó có tàu điện ngầm.”

“Cảm ơn cảm ơn.”

Cậu ta lễ phép đến mức cúi đầu cảm ơn cô ba lần liền.

Thời buổi này rồi mà còn có người thật thà đến thế? Thật là hiếm thấy.

Mùa hè rực lửa, tiếng côn trùng râm ran hòa quyện với cái nóng oi ả. Chung Linh đứng trước cánh cổng lớn màu xám nhạt, khẽ cười khúc khích không ngừng.

Tóc đuôi ngựa tung bay sau lưng, cô nhảy chân sáo đi vào trong.

Khung cảnh bên trong và bên ngoài cổng như hai thế giới tách biệt. Bên ngoài là đường phố Bắc Kinh rất đỗi bình thường, nhưng một khi bước vào, mọi tiếng ồn xe cộ đều bị ngăn cách bởi bức tường bao.

Bên trong là không gian hoàn toàn khép kín.

Những bụi cây thấp được cắt tỉa gọn gàng mở ra một con đường nhỏ, sau hàng cây hòe cao lớn, thấp thoáng hiện lên dáng dấp của dãy nhà ba tầng. Kiến trúc thống nhất, nhưng vì lý do riêng tư nên khoảng cách giữa các tòa nhà rất xa.

Chung Linh về đến nhà, vừa thay dép vừa cười khúc khích.

Bà nội cô hỏi: “Con làm sao thế? Trên đường nhặt được tiền à?”

“Đường nhà mình quét sạch bóng như thế, có tiền cũng chẳng đến lượt con nhặt đâu.”

Cô thay dép xong, mắt liếc lên lầu: “Anh hai con có về chưa?”

Ông nội cô Chung Văn Đài, đang ngồi trên ghế mây đọc báo, đáp lời: “Con trông mong thằng Túc Thạch về sớm, chẳng bằng trông mong bà nội con có một ngày không đi chùa.”

Bà nội cô Đàm Tâm Lan, bị mắng đến không dám lên tiếng. Bà chỉ lén chỉ tay về phía ông cụ, thấp giọng lẩm bẩm: “Nhìn ông con kìa, về hưu rồi thì cáu bẳn thấy rõ.”

Chung Linh nói nhỏ: “Tất nhiên rồi. Trước kia chưa nghỉ, ngày nào cũng có người đợi gặp, hai tay còn không đủ để đếm. Giờ đột nhiên yên ắng như thế, ông cũng là người thường, tâm lý sao mà không hụt hẫng.”

Nói đến “hai tay” cô còn giơ luôn hai bàn tay ra, lắc lắc trước mặt bà nội.

Bà nội liếc nhìn sắc mặt ông nội, thấy ông vẫn chăm chú đọc báo, có vẻ chưa nghe thấy lời nói lén của cháu gái.

Bà khẽ vỗ vào mu bàn tay cô: “Lắm chuyện, lại đây ăn bánh đi.”

Chung Linh cầm một chiếc bánh hạnh nhân cho vào miệng: “Bà ơi, mai con nhập học rồi, bà cho con mượn xe được không?”

“Con học mẫu giáo hay đại học thế? Bao nhiêu tuổi rồi còn phải người nhà đưa? Không được làm ra vẻ đặc biệt ở trường!”

Ông nội cô tháo kính lão xuống, vừa đứng dậy đã trừng mắt răn dạy một trận.

Chung Linh rụt cổ lại, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không làm thì thôi, con tự đi cũng được.”

Đợi ông nội bước ra vườn, đi tới chỗ giàn hoa bằng đồng trong sân.

Bà nội cô mới dám nhỏ giọng: “Hôm qua bà đã gọi điện dặn dò người ta rồi, con cứ yên tâm mà đi.”

Chung Linh cười rạng rỡ, ôm lấy cổ bà nội làm nũng: “Con biết ngay bà là người thương con nhất.”

“Suỵt, nhỏ thôi.”

Chung Linh hiểu ý: “Con biết rồi, không được để ông nội biết, không lại bảo bà mượn danh ông làm việc riêng.”

Gần bảy giờ tối, Chung Túc Thạch mới về đến nhà. Vẫn là chiếc sơ mi đen buổi sáng, xoay như chong chóng cả buổi chiều mà vẫn thẳng thớm, phẳng phiu.

Anh kéo ghế ngồi xuống, nói lời xin lỗi: “Bên tập đoàn có chút việc phát sinh.”

Lần này ông nội không trách móc gì: “Nhà họ Tiền làm ra cái trò đó, cũng đến lượt cháu đi dọn hậu quả.”

“Là lần cuối cùng rồi.”

Chung Túc Thạch nói giọng khàn khàn vì mệt. Cả buổi chiều họp liên tục, nhấn mạnh việc xây dựng tác phong làm việc trong tập đoàn, yêu cầu các lãnh đạo phải chú ý đến hành vi cá nhân ngoài giờ làm việc.

Không còn cách nào khác để cứu vãn, chỉ có thể làm một chút “việc sau sự việc”, xem như là bài viết báo cáo để trình lên cấp trên.

Thấy cháu trai mệt đến thế, ông nội cũng không nói thêm gì: “Ăn cơm đi.”

Chung Linh ngồi đối diện, cảm giác như mình đang nắm giữ một bí mật động trời, cứ nhìn anh hai bằng ánh mắt nửa cười nửa nghi.

Đàm Tâm Lan gõ nhẹ lên mu bàn tay cô: “Chuyên tâm ăn cơm, cứ nhìn anh hai con làm gì thế?”

Chung Linh thu lại ánh nhìn, gắp một đũa thức ăn: “Anh hai, em sắp vào đại học rồi, một chương mới trong cuộc đời đấy. Anh có lời khuyên gì cho em không?”

Chung Túc Thạch tặc lưỡi: “Học bao nhiêu năm rồi, thầy cô nói đạo lý, dạy bảo từng ấy còn chưa đủ à? Sao cứ phải nghe lời khuyên mãi vậy.”

Không phải anh không chịu nói, mà bản thân anh cũng thấy trong dòng chảy của tháng năm, mọi lời khuyên đều trở nên dư thừa bởi sống thế nào vốn chẳng có ý nghĩa gì lớn lao.

Đời người chẳng qua cũng chỉ là một ván cờ.

Mà trong ván cờ danh lợi này, bọn họ, ai cũng là quân cờ bị đặt sẵn trên bàn.

Chẳng lẽ, làm anh trai lại phải xé toạc cái sự thật "sống chẳng có bao nhiêu giá trị", rồi phơi bày một cách tr*n tr**, máu me ra trước mặt đứa em gái đang háo hức bước vào đời?

Chung Túc Thạch thật lòng mong rằng, Chung Linh có thể đơn thuần thêm hai năm nữa, cứ vô ưu vô lo mà sống, được bao lâu hay bấy lâu.

Biết rõ chân tướng quá sớm… là điều vô cùng tệ hại.

Chung Linh bị anh nói đến nghẹn họng, không cãi lại được câu nào.

Cô quay đầu, lấy tay che miệng, lén nói với bà nội: “Bà ơi, đời này anh hai con chắc khỏi yêu đương nổi quá.”

Kết quả là lại bị mắng: “Ít nói bậy lại, ăn cơm đi!”

Bình Luận (0)
Comment