Khó khăn lắm mới ăn xong bữa, Chung Túc Thạch kéo lỏng cà vạt, vừa cởi cúc áo sơ mi, vừa đi lên phòng ngủ tầng trên.
Ba anh, Chung Trực Dân đã được bổ nhiệm ra ngoài, ba năm năm năm chưa chắc quay về. Trước khi đi còn căn dặn anh: “Con đã ở lại Bắc Kinh thì phải thay ba mẹ chăm sóc ông nội, đó mới là cách hành xử của con cháu gia đình gia giáo.”
Vì vậy trong một tuần, Chung Túc Thạch luôn có hai ba ngày ngủ lại nơi này.
Chung Linh lẽo đẽo theo anh lên lầu, “cốc cốc” hai tiếng lấy lệ, gõ cửa như làm cho có:
“Anh hai, em vào được không?”
“Không.”
Từ trong phòng vang lên một câu lạnh như băng, không chút nể nang.
Chung Linh xưa nay vốn sợ anh, quả thực không dám bước thêm nửa bước, nhưng hôm nay khác, cô có "kim bài miễn tử" trong tay.
Cô hắng giọng: “Vậy em đứng ngoài nói vậy. Cái cô tên Mạnh Gia đó, rốt cuộc có quan hệ gì với anh?”
Chung Túc Thạch không mắc bẫy: “Không quan hệ gì cả, bây giờ em có thể đi rồi.”
Chung Linh kéo dài giọng “ồ” một tiếng: “Không quan hệ à? Vậy để em đi lấy bộ vest từ chỗ cô ấy về nhé? Quần áo của anh lại ở nhà người ta, nghe chẳng hay ho chút nào.”
Nói rồi cô cố ý giậm chân hai cái lên sàn, “cộp cộp” như sắp bỏ đi thật.
“Quay lại!”
Chung Linh cười đắc ý, đứng ngoài cửa: “Giờ thì cho em vào chưa?”
Thấy Chung Túc Thạch ngồi trên sofa gật đầu, cô mới ung dung bước vào, thận trọng nhưng rộn ràng, ngồi xuống đối diện anh hai.
Chung Túc Thạch tựa người ra sau, ngồi một cách tùy ý, liếc mắt ra hiệu cho cô.
Không cần hỏi thêm, Chung Linh đã tự giác khai hết: “Em không đi lang thang đâu, chỉ là đưa Lưu Tiểu Lâm tới trường xong vô tình nhìn thấy Mạnh Gia ở ngay cạnh phòng cô ấy.”
“Vô tình vậy sao?”
Giọng anh chỉ hơi nhướng ở âm cuối, nhưng lời nói thì không cho cãi lại, nghe như đang ép cung vậy .
Chung Linh đầu hàng: “Được rồi, là em đi theo cô ấy vào vì quá tò mò, nên mới lục tủ xem thử.”
Chung Túc Thạch cầm tách trà lên nhấp một ngụm:
“Càng ngày em càng có khí chất đấy nhỉ.”
“......”
Chung Linh thầm nhủ: Lâm Tiêu bây giờ cũng hay mỉa mai vậy sao... không đúng, là anh hai cô mới phải.
“Vậy rốt cuộc cô ấy là ai?” Chung Linh tuôn ra hàng loạt câu hỏi, nói nhanh như súng liên thanh, “Tại sao quần áo anh lại ở chỗ cô ấy? Sao cô ấy lại được ở một mình một phòng ký túc?”
Làm ơn nói cho cô biết đi, cô thật sự rất muốn biết.
Chung Túc Thạch chỉ lạnh nhạt đáp:
“Cô ấy là chính cô ấy.”
Câu trả lời mơ hồ đến không thể nắm bắt khiến Chung Linh không cam lòng, định hỏi tiếp:
“Anh hai, anh cứ nói cho em...”
“Đủ rồi. Chuyện Mạnh Gia đến đây là hết, ra khỏi cửa thì đừng nhắc nữa.”
Chung Túc Thạch vẫn không trả lời, chỉ thốt ra câu này như lời cảnh cáo, rồi ra hiệu tiễn khách.
Chung Linh bĩu môi: “Vậy nếu em giữ kín chuyện này, có được gì không?”
Chung Túc Thạch giơ điếu thuốc trong tay, gõ nhẹ lên trán cô:
“Có. Mai bà nội muốn đi chùa Quảng Tế...”
“Chào nhị ca, tối nay coi như em chưa từng đến đây!”
Chưa để anh nói hết câu, Chung Linh đã nhảy dựng lên chạy mất.
Chuyện gì cũng có thể chịu được, riêng việc đi cùng bà nội Tâm Lan ăn chay nói chuyện cả ngày trong ngôi chùa đầy lễ nghi thì đúng là tra tấn cô.
Chung Túc Thạch bật lửa, ánh lửa đỏ rực nhảy lên, rọi sáng nửa khuôn mặt lạnh lẽo của anh, nét mỏi mệt càng lộ rõ. Anh nghiêng đầu châm thuốc, khói trắng lượn lờ, thoang thoảng hương trầm.
Điện thoại đặt trên bàn trà khẽ rung.
Anh gõ nhẹ tàn thuốc, cầm lên xem, là tin nhắn của Mạnh Gia:
【Thư ký Trịnh, xin lỗi vì làm phiền anh tối nay. Áo vest của ngài Chung vẫn còn ở chỗ tôi, không biết khi nào tiện thì tôi có thể mang tới trả trực tiếp.】
Cô tưởng đây là số của Trịnh thư ký sao?
Không thể nào, hôm đó khi đưa cô số Chung Túc Thạch nhớ rõ mình đã nói rõ ràng: Đây là số của anh.
Có lẽ vì tối qua anh bảo Trịnh thư ký nhắn cô đúng 9 giờ ra ngoài, khiến cô giận lây.
Không ngờ, cô còn khá để tâm đến những chi tiết này, từng chữ từng câu đều tranh giành từng tấc.
Chung Túc Thạch khẽ giãn mày, kẹp điếu thuốc trong tay, gõ nhẹ màn hình, hồi âm: 【Để sau.】
Tay anh vụng về. Do công việc, anh đã quen gọi điện trực tiếp thay vì nhắn tin, kể cả những chuyện đơn giản.
Mạnh Gia nhìn chằm chằm hai chữ đó rất lâu.
Chắc chắn là tiếng Trung, không sai, nhưng cô không hiểu. Trả một bộ áo, có gì phải “để sau”?
Hay là vì ba chữ “Thư ký Trịnh” chọc giận anh? Nhưng việc gì anh chẳng bảo thư ký làm, gọi vậy có gì sai?
Đang còn ngẩn ngơ, thì một cuộc gọi đến từ số lạ hiện lên màn hình, mã vùng Bắc Kinh.
Cô tưởng là việc của trường, liền bắt máy, lễ phép nói một tiếng: “Xin chào.”
“Gia Gia, là ba đây.”
Nghe thấy cái tên thân mật xa lạ ấy.
Mạnh Gia siết điện thoại, ngón tay thon dài trắng ngần khẽ run, tim đập dồn dập. Cổ họng khô khốc nghẹn lại, do dự hồi lâu mới cất tiếng: “Viện trưởng Mạnh.”
Một tiếng “ba” thật sự không thể gọi ra nổi.
“Hãy lưu số ba lại, có việc gì thì gọi cho ba.”
Mạnh Duy Quân là người từng trải, tất nhiên nhận ra sự oán giận và tức giận trong giọng con gái, nhưng ông cũng không thấy gì sai, vì chính ông là người tạo nên kết cục này.
“Chắc sẽ không cần đâu.”
Ngón tay Mạnh Gia co lại trên chiếc ga giường bằng tơ mịn, nơi góc ga vẫn còn họa tiết hoa lau tay bà ngoại cô thêu.
Nghĩ đến bà ngoại, giọng cô càng cứng rắn:
“Con tới đây để học chuyên ngành, không thể có chuyện gì khác. Không cần phiền đến viện trưởng Mạnh.”
Đầu dây bên kia, Mạnh Duy Quân cười khẽ:
“Không có thì tốt, Ba cũng mong con mọi việc thuận lợi. Tiền sinh hoạt đủ không?”
Ông không khỏi nghi hoặc, ai cũng nói ông đầu óc khôn ngoan, vậy sao lại sinh ra một đứa con ngây thơ thế này?
Vừa tới nơi đã dính đến Chung Túc Thạch. Tin Trịnh thư ký đích thân lo việc nhập học cho cô, qua miệng viện trưởng Trương cũng đã đến tai ông.
Chưa bàn tới chuyện khác, chỉ riêng việc học trò đắc ý nhất của ông, Chung Túc Thạch có thể hạ mình tự đưa cô đến Bắc Kinh, cũng đủ khiến ông phải suy nghĩ.
Huống hồ ông thậm chí không biết con gái đã tự ý nộp đơn vào trường đại học ở Bắc Kinh, mà dù có biết, ông cũng không đủ mặt dày để nhờ Chung Túc Thạch làm gì. Chỉ là nhờ đến chào hỏi, cũng đã là điều khó nói nên lời.
Đám người cổ hủ như ông, tụ họp lại chỉ biết ngồi lê đôi mách chuyện con cháu.
Có lần đang uống trà không biết ai nói ra một câu rằng, máy bay riêng của Chung Túc Thạch còn khó lên hơn cả giường ngủ của anh ta.
Tuy ông từng bước vào cửa nhà họ Đàm, có vinh dự truyền thụ cho Chung Túc Thạch, nhưng ông biết rất rõ bản thân mình nặng bao nhiêu lạng bao nhiêu cân.
“Đủ rồi, bà ngoại cho con rất nhiều,” Mạnh Gia không muốn nói thêm, “Nếu không còn gì khác, con cúp máy đây.”
“Nhớ giữ gìn sức khỏe.”
Mạnh Gia ném điện thoại lên bàn.
Cô chợt nhớ tới một chiếc thùng do đồng nghiệp của mẹ gửi về nhà, bên trong là quyển Hồng Lâu Mộng cũ kỹ, bản có lời bình của Chi Nhan Trai, ghi chú chi chít, còn kẹp một tấm ảnh cũ của Mạnh Duy Quân, ảnh đen trắng.
Một thanh niên hai mươi lăm tuổi đang học tiến sĩ, tóc rẽ ngôi kiểu tài tử Hồng Kông, mặc áo khoác phi công lúc đó còn hiếm, đi đôi giày cao cổ. Ánh nắng xuyên qua tán cây, rơi rớt trên vai anh, bóng đổ về hướng đông trên nền gạch, thật tuấn tú, ngời ngời khí chất.
Gió hè hầm hập luồn qua cửa kính, khí trời phương Bắc khô hanh thổi rào rào đống tài liệu dịch thuật.
Mạnh Gia sững người giây lát, quay đầu lại, vô tình bắt gặp hình ảnh chính mình trong gương.
Thì ra khi nghĩ đến Mạnh Duy Quân, trên mặt cô vẫn còn phảng phất chút dịu dàng.
Chút tình cảm con trẻ đáng thương đó khiến cô khinh thường chính mình, bên tai lại vang lên lời bà Trương: “Dù sao ông ấy cũng là ba cháu.”
Cô lắc đầu, không muốn nghĩ thêm, quay lại tập trung đọc sách.
Cô không ngờ, chỉ vì một câu “Để sau” của Chung Túc Thạch, mà chiếc áo vest nóng tay ấy mãi đến một tháng sau mới trả được.
Khi ấy vừa kết thúc quân sự. Chiều hôm đó, lớp cô có buổi họp lớp đầu tiên.
Mạnh Gia ăn mặc đơn giản, áo thun trắng và váy bò, tóc dài xõa xuống, gương mặt thanh tú trắng ngần, không trang điểm mà vẫn nổi bật.
Khi tự giới thiệu, cô chỉ nói mình đến từ Quảng Châu, mời mọi người tới đó chơi.
Nhưng phía dưới không ngừng xì xào bàn tán, cũng chỉ xoay quanh hai điểm: một là gương mặt xinh đẹp dịu dàng, không cần son phấn vẫn thu hút, hai là chuyện cô không ở cùng ký túc xá với các bạn khác, trông có vẻ rất bí ẩn.
Cô giáo phụ trách đã được viện trưởng Trương dặn dò, cũng không khỏi nhìn Mạnh Gia thêm vài lần, thầm khen: cô bé này thật ngoan, ánh mắt khi nhìn người ta dịu dàng, rất khác với mấy tiểu thư mà bà từng gặp.
Tan họp, mọi người rời giảng đường. Mạnh Gia đi khác đường các bạn, cô ăn cơm ở căng tin rồi cầm về, đi chậm rãi.
Căng tin quá đông, nhà cô từ nhỏ vốn yên tĩnh, cô không quen ăn uống trong môi trường ồn ào như thế.
Đợt quân sự thì không có cách nào, nay rảnh rỗi, cô thường đem cơm về ký túc xá ăn.
Lúc đi ngang sân thể dục, cô vừa đi vừa xem lại tin nhắn, mở đoạn chat với “thư ký Trịnh”, vẫn chỉ có đúng hai chữ: Để sau.
Cô vì bận mà chưa hỏi lại. Bên kia cũng không nhắc đến, như thể chưa từng xảy ra.
“Bốp!” một tiếng bất ngờ vang lên, bóng đen lướt qua trước mắt, hộp cơm trong tay Mạnh Gia bị một quả bóng rổ đập văng xuống đất.
Canh và thức ăn đổ tràn khắp mặt sân nhựa...
Giữa cái oi nồng ngột ngạt của buổi chiều, bất ngờ vang lên một giọng hỏi:
“Không sao chứ?”
Mạnh Gia ngẩng mắt lên, nhìn thấy một nam sinh dáng người cao thẳng, mặc áo bóng rổ trắng, mắt một mí, tóc húi cua gọn gàng. Kiểu tóc vốn rất đứng đắn, nhưng đặt trên khuôn mặt với đường xương hàm sắc lẹm ấy, lại khiến cậu ta trông có vẻ ngông nghênh, chẳng ra dáng người nghiêm túc chút nào.
Cô thổi thổi mu bàn tay, đáp: “Không sao, bôi chút thuốc là được.”
Cậu ta chuyền bóng cho bạn rồi chộp lấy tay cô xem: “Đỏ cả thế này còn nói không sao?”
Mạnh Gia vội rút tay lại, sắc mặt không vui. Người trước mặt quá đỗi suồng sã.
“Đi thôi, tôi đưa cậu đến phòng y tế.”
“Đã nói là không cần mà.”
Mạnh Gia cúi người nhặt hộp cơm, ôm vào lòng rồi nhanh chóng rảo bước rời đi, xem như hôm nay mình xui xẻo.
Gió hè nóng nực cuộn lên, thổi tung mái tóc đen phủ trên vai cô. Khi cô chạy nhẹ, trông hệt như dòng suối trong vắt lao đi trong núi.
Ánh mắt cậu thiếu niên dõi theo đôi chân trắng nõn của cô, làn da ấy trong trẻo như tuyết rơi không dứt trong một khúc tuyệt cú thời Sơ Đường.
Cậu ta gọi với theo bóng lưng cô: “Này bạn gì ơi, tôi mua lại phần cơm cho cậu nhé?”
Đúng lúc ấy, một chiếc Audi đen treo biển trắng dừng lại trước sân bóng.
Từ trong xe, Lưu Tiểu Lâm thò đầu ra: “Đang định mua cơm cho ai đấy, Đàm Dụ?”
Đàm Dụ chỉ tay về phía Mạnh Gia: “Cô gái kia, trông ghét tôi lắm ấy.”
Chiếc xe vừa chạy qua hướng đó, người ngồi hàng ghế sau là Chung Linh đã nhận ra ngay Mạnh Gia.
Hồi huấn luyện quân sự, Mạnh Gia nổi tiếng chỉ nhờ một tấm ảnh đang dùng mũ quạt mát. Cô đứng dưới tán cây, vừa lau mồ hôi xong, để lộ vầng trán mịn màng trắng sáng, da trắng môi đỏ, nhan sắc nổi bật.
Ở trường sư phạm bên cạnh, Chung Linh cũng nghe nói gom hết sinh viên năm nhất khắp quận Hải Điền lại, cũng chẳng tìm ra người thứ hai có khí chất như thế.
Cô trêu: “Nhìn mặt cậu chẳng giống người tốt, như phạm nhân cải tạo ấy, người ta lười chẳng thèm để ý cũng đúng.”
Đàm Dụ ngồi vào ghế phụ, rút khăn giấy lau tay, hỏi:
“Cô ấy tên gì cơ?”
“Mạnh Gia. Mạnh trong Tử Mạnh, Gia trong Cỏ lau.”
“À… nhớ rồi.” Đàm Dụ đáp.
Lưu Tiểu Lâm trừng mắt nhìn Chung Linh, rồi vỗ vào người Đàm Dụ: “Làm gì đấy? Cậu định theo đuổi cô ấy à?”
“Tôi vừa làm tay người ta bỏng, lại không chịu để tôi đưa đi bôi thuốc.”
Chung Linh lật tẩy mưu đồ của cậu ta:
“Công tử Đàm, tôi thấy là cậu bị bỏng tim thì đúng hơn!”
Mấy người họ lớn lên cùng nhau, Chung Linh hiểu quá rõ cái bản chất của Đàm Dụ, cứ thấy gái đẹp là phải ra tay, nhưng qua hai hôm là vứt xó ngay.
Cô vừa cười vừa quay đầu, thấy Lưu Tiểu Lâm đang trừng mắt muốn b*p ch*t mình:
“Được rồi, không trêu cậu ta nữa.”
Lưu Tiểu Lâm chỉ vào Đàm Dụ, Chung Linh lập tức phối hợp chuyển chủ đề:
“Tiểu Lâm, cậu với anh đẹp trai lớp cậu tiến triển thế nào rồi?”
“Cũng được, theo đuổi gắt lắm.”
Lưu Tiểu Lâm cố ý nói lớn, toàn là để cho Đàm Dụ nghe thấy.
Đàm Dụ bật cười:
“Gì chứ? Ai lớp cậu? Mắt để đâu thế, có gu không đấy?”
“......”
Chung Linh nhún vai, cô đã cố hết sức rồi.
Lưu Tiểu Lâm tức tối giật lấy gối ôm, trợn mắt nằm dài ra ghế sau, giả chết, không nói thêm một lời.
Họ ăn tối ở nhà hàng xong, Lưu Tiểu Lâm bị gia đình gọi về, thấy còn sớm, Đàm Dụ bảo tài xế lái xe đến gần hẻm Cúc Nhi.
Chung Linh đi cùng, hai người đến trước cổng một ngôi nhà gạch ngói xanh xám, gõ cửa hai cái, cánh cửa gỗ sơn đỏ nhanh chóng mở ra.
Người mở cửa thấy mặt quen liền cúi đầu Chung kính mời vào.
Căn viện này nằm ở đoạn bắc con hẻm, nhìn bề ngoài chẳng có gì nổi bật, chỉ là tường cao hơn mấy nhà xung quanh, bên trong lại lót thêm lớp bông tiêu âm. Có gây náo loạn bên trong cũng chẳng truyền ra được ngoài. Ngói mái đã bắt đầu bạc màu, trông có vẻ cũ kỹ, nhưng lại là nơi đám con cháu nhà giàu Bắc Kinh thường tụ họp nhất.
Vừa bước chân vào, Chung Linh đã thấy anh cô Chung Túc Thạch đang ngồi ở vị trí trung tâm, một chân vắt lên, lưng thẳng nhưng dáng vẫn thảnh thơi, một tay đặt hờ lên đầu gối, xung quanh có không ít người châm thuốc rót trà phục vụ.
Cô âm thầm hối hận. Chung Túc Thạch xưa nay cấm cô lai vãng đến chỗ này, nói nơi đây tục khí quá nặng, dễ dính mùi thì cũng dễ đổi lòng.
Chính anh cũng rất ít khi tới, nếu có cũng là vì nể mặt mà miễn cưỡng.
Chung Linh chắp tay lạy anh, rồi giơ một ngón tay, làm khẩu hình nói: “Chỉ lần này thôi.”
Thấy anh vừa nghe ai đó nói chuyện vừa gật đầu nhẹ với cô, Chung Linh mới thở phào, ném túi xuống ngồi vào chỗ.
Đàm Dụ uống một ly rượu, lôi ra một tuýp thuốc màu trắng, ngắm nghía trong tay.
Người ngồi cạnh trêu ghẹo:
“Ấy chà, công tử Đàm chuẩn bị bôi thuốc cho ai đấy? Trời mới sẩm tối mà cậu đã chơi bời dữ ha!”
Đàm Dụ phất tay khó chịu:
“Biến, biến!”
Chung Linh nhìn sang:
“Cái gì vậy?”
“Thuốc bôi phỏng. Tớ lát nữa đem qua cho cô ấy, tay cô ấy bị tớ làm đỏ ửng cả lên, ngại quá.”
Đàm Dụ nói, nhớ lại cảnh Mạnh Gia giận dỗi rút tay về, không kìm được mà bật cười.
Chung Linh “hò” lên một tiếng:
“Cậu mua lúc nào đấy?”
“Lúc tụi cậu đang ăn cơm! Giờ tớ đi tìm Mạnh Gia đây!”
Đàm Dụ đập tay lên ghế đứng dậy, xông thẳng ra cửa, va phải vai người phục vụ đang bưng rượu, khiến ly rơi xuống đất.
Âm thanh ồn ã trong phòng khách khựng lại.
Ngay trong khoảnh khắc yên lặng đó, Chung Linh nghe ai đó buột miệng:
“Đàm Dụ đúng là ngồi không yên! Cậu ta vừa nói đi tìm ai nhỉ?”
Người bên cạnh Chung Túc Thạch, Ngô Tuấn cũng không nghe rõ, ngậm điếu thuốc hỏi:
“Hình như... về nhà gì đó? Về nhà chứ gì?”
Chung Linh bật cười:
“Không phải, anh Ngô, cậu ta đi tìm Mạnh Gia.”
Ngô Tuấn bỏ điếu thuốc ra, hỏi vặn:
“Mạnh Gia... là vịnh Bengal đó hả? Tìm tận đâu vậy.”
Cả phòng phá lên cười. Chỉ trừ Chung Túc Thạch.
Anh mím môi, không biết đang nghĩ gì, đôi mắt mờ sương sâu như vực thẳm, lặng lẽ như cánh đồng vắng.
Chốc lát sau, tay anh kẹp điếu thuốc nâng lên, liền có người nhanh nhẹn đưa bật lửa châm thuốc cho anh.
Anh hít một hơi sâu, đè xuống nỗi bực bội chẳng hiểu từ đâu sinh ra, nghiêng đầu nhìn ra ngoài sân, mấy cây ô bách bóng loáng dưới tán lá vang lên tiếng ve sầu râm ran như chuông ngân.
Càng khiến anh thêm bức bối. Lâu sau, anh buột miệng hỏi: “Thằng nhỏ nhà họ Đàm, năm mấy rồi?”
Ngô Tuấn không nhớ rõ, nghĩ một chút: “Chắc năm tư, năm nay tốt nghiệp.”
Chung Linh chen vào: “Học cùng trường bọn em, việc làm sắp xếp xong cả rồi.”
Ngô Tuấn cười khẽ: “Làm cái khỉ gì, chỉ tổ tốn tiền thuế của dân.”
Chung Linh đồng tình: “Anh với anh ấy giống nhau, đổi chỗ ngồi chơi làm tổ tông chứ ai dám sai khiến đây.”
“Không được nói vậy. Anh mày ở đơn vị cũng có chút uy tín đấy chứ.”
“Thôi đi!”
Chung Túc Thạch chẳng quan tâm hai người họ cãi nhau, mở điện thoại, lướt đến mục tin nhắn, vẫn là tin nhắn cũ: Mạnh Gia hỏi khi nào anh rảnh.
Khói trắng cay xè mắt. Chung Túc Thạch nheo nheo mắt, chầm chậm gõ từng chữ: Ngày mai.
Ngô Tuấn nghiêng người lại gần:
“Lão Chung, anh nói chuyện chính sự với ông một câu.”
Anh ta xưa nay chưa từng có chính sự gì.
Chung Túc Thạch đáp:
“Không nghe. Đi chỗ khác.”
Một mệnh lệnh dứt khoát, không cho từ chối.
“Được rồi, cậu cứ bận đi.”
Trước khi đi, Ngô Tuấn còn lén liếc màn hình điện thoại của anh, thấy tin nhắn kia... vẫn chưa được gửi đi.