Năm hai mươi tuổi, đây là lần đầu tiên Mạnh Gia rời xa quê hương, lần đầu tiên không ở bên bà ngoại mà đón Tết.
Chung Túc Thạch sợ cô còn nhỏ, dễ nhớ nhà, đã hỏi đi hỏi lại:
“Em có muốn về nhà mấy hôm không?”
Họ nằm trên chiếc sofa hình vòng cung, cùng đắp một tấm chăn mỏng, Chung Túc Thạch ôm cô từ phía sau.
Trong nhà bật sưởi ấm hết cỡ, lư hương men sứ đang đốt trầm kỳ nam trắng, mùi thơm dịu ngọt lan khắp không gian.
Mạnh Gia nằm trong lòng anh lắc đầu nguầy nguậy: “Không về, đã nói không về rồi, em không muốn về đâu.”
Chung Túc Thạch vỗ nhẹ lên má cô: “Được được được, không về thì không về, đừng lắc dữ vậy chứ, chóng mặt bây giờ.”
Cô ngửa đầu nhìn anh: “Hình như sau bữa trưa anh ho ít hơn rồi đó.”
Trong lòng Mạnh Gia âm thầm đếm, buổi sáng anh ho tổng cộng bốn mươi lăm lần, còn chiều nay chỉ mới sáu lần trong một tiếng thôi.
Vừa dứt lời, Chung Túc Thạch lại ho một tiếng: “Uống bao nhiêu thuốc rồi, ít nhiều cũng có tác dụng chứ.”
“Chữa ho thì Đông y vẫn có tiếng hơn, bác sĩ Hứa giỏi lắm.”
Mạnh Gia thuận miệng nói tiếp, nhưng thực ra trong lòng lại muốn hỏi: Thật sự là vì tâm bệnh sao?
Nhưng nếu hỏi ra rồi thì phải làm sao? Chẳng lẽ lại nói mình sẽ không đi nữa?
Thế nhưng dù cô có đi du học hay không cũng không thể thay đổi hiện thực, giữa hai người họ là khoảng cách giai cấp không thể vượt qua.
Chung Túc Thạch hỏi: “Người Quảng Châu các em đón Tết thế nào? Kể anh nghe đi.”
Mạnh Gia nghĩ một lúc: “Thì ăn cơm đoàn viên, à còn đi chợ hoa, đi dạo phố hoa, không đi thì không tính là đón Tết.”
Cô nói tiếng Quảng mang theo chất giọng mềm mại riêng biệt, khác hẳn với các phim Hồng Kông, dịu dàng đến lạ.
Chung Túc Thạch cúi đầu hôn lên môi cô một lúc, rồi mới nói: “Lẽ ra không nên như vậy.”
Mạnh Gia dụi mặt vào cổ anh: “Không sao đâu, hôm qua cũng hôn rồi, không bị lây bệnh mà.”
Anh cụng mũi vào mũi cô, giọng khàn khàn: “Giờ thì ngoan thật rồi.”
Cô cười: “Em không thể chọc giận người đang bệnh, như vậy quá thất đức.”
Chung Túc Thạch thật sự định dẫn cô đi: “Không có chợ hoa thì tới chợ văn vật, chim cảnh ở Thập Lý Hà, tạm gọi là thay thế được không?”
Cô đáp:“Cũng được thôi, nhưng giờ anh còn sốt, ra ngoài có ổn không?”
“Nếu được thì đi thay đồ.”
Chung Túc Thạch nâng tay kéo phắt tấm chăn đang phủ lên cả hai, giục cô lên lầu.
Mạnh Gia không nỡ làm anh mất hứng, thay chiếc áo khoác dạ trắng dày, mang đôi boot cao cổ rồi ra ngoài.
Chung Túc Thạch cũng khoác một chiếc áo gió trắng bằng cashmere, cổ áo vest, đường cắt may tinh tế, trông nhã nhặn và lịch lãm.
Một đôi như họ xuất hiện giữa khu chợ đông đúc, chẳng khác gì tiêu điểm của đám đông. Mạnh Gia dán sát vào sau lưng Chung Túc Thạch, không dám rời nửa bước.
Cô lí nhí nói: “Đông người quá…”
Chung Túc Thạch nắm chặt tay cô: “Bám sát anh, lạc rồi thì anh biết tìm ở đâu?”
Câu này đâm trúng tim Mạnh Gia. Cô chưa kịp sững sờ đã bị anh kéo đi tiếp, đến một quầy hàng khác.
Có những người từ đầu đã định là sẽ lạc nhau, căn bản không cần tìm lại.
Vận số thăng trầm vốn do số trời an bài, không thể tránh nổi quy luật hưng vong.
Hôm đó, Mạnh Gia mua rất nhiều đồ.
Thứ khiến cô hài lòng nhất là chậu quất Tết có cành thẳng đứng, cô thích ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Chủ quầy nói: “Cô gái cũng thích trồng quất lá nhỏ à? Giống này tốt lắm đó.”
Mạnh Gia đi một vòng quanh chậu cây: “Vậy là quất lá nhỏ ạ? Em toàn gọi là quất Tết thôi.”
“Gọi gì thì gọi! Mua đi.” Chung Túc Thạch ôm đầy tay đồ, nói với cô.
Chủ quầy bật cười: “Nhìn xem, chồng em đúng là rất hào phóng nha!”
Mạnh Gia ngượng ngùng, nhất thời không biết nói gì, mặt đỏ ửng: “Anh ấy không phải…”
Bên kia đã trả tiền xong, buông lời bâng quơ: “Vợ tôi hay cãi lý lắm.”
Chung Túc Thạch bật cười quay đầu nhìn cô thật sâu, rồi kéo cô rời khỏi đó.
Mạnh Gia ôm chậu quất: “Nhà ngày Tết phải có cây quất, mới mong năm mới may mắn.”
Anh bắt chước giọng điệu của cô: “Ừm, Mạnh tiểu thư nói chắc chắn linh nghiệm.”
Mạnh Gia không buồn đáp, lên xe trước, cũng không mở cửa cho Chung Túc Thạch luôn.
Anh giao đồ cho lão Khổng, rồi mới ngồi vào xe: “Này, em khỏe thật đấy nhỉ, nhìn anh hai tay đầy ắp đồ cũng không buồn giúp.”
Cô lắp bắp, cố gắng giữ mặt mũi: “Em, em cũng bưng cây quất mà, không thấy sao?”
Chung Túc Thạch liếc cô một cái: “Cảm ơn tiểu thư đã chịu vất vả, tối nay em muốn ăn gì?”
Mạnh Gia giả vờ không nghe ra ý trêu chọc trong câu nói, suy nghĩ một lúc: “Ừm… Em là người dễ thích nghi, vậy thì gói bánh chẻo đi.”
Anh tháo khăn choàng cổ, dựa vào lưng ghế sau: “Em dễ nuôi thật.”
Khi xe sắp tới vùng ngoại ô phía Tây, Mạnh Gia mới sực nhớ ra: “Chúng ta chưa mua vỏ bánh chẻo.”
Chung Túc Thạch bật cười: “Ai mà đi mua vỏ sẵn nữa? Tự cán ra chứ! Nói ra người ta cười cho.”
Mạnh Gia ngờ vực: “Tổng giám đốc Chung biết làm thật à? Trước giờ em toàn mua sẵn thôi.”
Anh bóp nhẹ cằm cô: “Bỏ chữ ‘à’ đi, lát nữa em xem cho kỹ.”
Lão Khổng lái xe vào trong biệt thự, Chung Túc Thạch lấy một phong bao lì xì đưa ông:
“Cảm ơn ông, về nhà ăn Tết với con đi.”
Ông nhận rồi gật đầu: “Cảm ơn ngài, tôi về đây.”
Mạnh Gia ôm chậu quất bước vào nhà, Chung Túc Thạch đi phía sau:
“Giày! Mang giày vào rồi hẵng làm việc, đừng để lạnh.”
Cô vốn định nói: “Không phải có sàn sưởi rồi sao, sao mà lạnh được?”
Nhưng vừa chạm phải ánh mắt lành lạnh của anh, Mạnh Gia đành ngoan ngoãn mang vào, đến giờ vẫn có chút sợ anh.
Cô nhớ lại lần đầu tiên tới biệt thự ở Tây Giao, bóng cây dây leo bên cửa sổ, buổi trưa lốm đốm ánh nắng, khói xanh nhạt nhòa quẩn quanh.
Anh nằm trên chiếc ghế dài tay đặt lên trán, lông mày nhíu chặt mãi không giãn ra.
Khi đó cô nghĩ gì nhỉ? Cô nghĩ phải nhanh chóng rời khỏi đây mới tốt.
Sớm biết nhà anh quyền quý thế thì đừng nên dây dưa, không quen biết là tốt nhất.
Giờ nhớ lại cứ như chuyện tiền kiếp, để rồi ứng vào nghiệp đời này.
Mạnh Gia vòng qua mấy lượt, cuối cùng tìm được một chỗ trong phòng khách vừa đẹp vừa không vướng víu, đặt chậu quất vào đó.
Chung Túc Thạch đã rửa tay sạch sẽ, đứng bên quầy bếp chuẩn bị nhào bột.
Cô bước lại như đi tham quan, đưa anh một ly nước ấm, Chung Túc Thạch cúi đầu uống.
Mạnh Gia đặt ly xuống: “Lão Chung, cần em giúp gì không?”
Chung Túc Thạch cầm một đôi đũa: “Được, em cầm ly nước lạnh này, anh bảo đổ thì em đổ.”
Cô cẩn thận làm theo từng bước.
Chung Túc Thạch khuấy đều, bột trong tô dần chuyển thành dạng vụn rồi thành khối bột mềm, đậy khăn ủ trong mười lăm phút, lặp lại ba lần.
Mạnh Gia chống khuỷu tay lên bàn, chăm chú quan sát anh suốt quá trình.
Cô muốn ghi nhớ hình ảnh của anh, Chung tiên sinh trong khoảnh khắc này. Anh là vầng trăng trên trời, kiêu ngạo cô độc chẳng muốn hạ phàm.
Giờ đây làm món ăn dân dã chẳng qua là phút dịu dàng tạm thời, sau này có còn nữa không khó mà nói được.
Thời khắc thực sự thuộc về anh có lẽ chỉ vỏn vẹn vài lần như thế, cô phải ghi khắc trong tim.
Sợ anh phát hiện tâm tư rối rắm đó, Mạnh Gia thỉnh thoảng lại hỏi vài câu: “Bước này xong là cán vỏ bánh ạ?”
Chung Túc Thạch chỉ ra sau: “Chưa, phải chia bột thành từng cục nhỏ trước, em đi lấy dao.”
Cô ngoan ngoãn quay đi, vừa nghe anh nhắc theo: “Cẩn thận đấy, đừng để đứt tay nữa.”
Mạnh Gia đưa dao cho anh, liếc một cái: “Em đâu phải con nít.”
Chung Túc Thạch nói: “Không phải à? Lần trước làm mì thọ cho anh còn đứt tay.”
Cô cãi: “Lần đầu nên còn vụng, em chưa quen dao kéo thôi, giờ thì khác rồi.”
Anh đưa dao cho cô: “Ồ, thế giờ bạn bè với dao rồi hả? Vậy em làm đi.”
Mạnh Gia đón lấy, không chịu thua: “Em làm thì em làm.”
Cô đi đến bê tô nhân sang chỗ khác, rồi hắng giọng.
Chung Túc Thạch đang uống nước bên cạnh: “Sao thế, cổ họng em vướng gì à?”
Mạnh Gia cầm dao: “Em… em căng thẳng quá, đang thư giãn một chút.”
Anh khẽ nhếch một bên khóe môi, đứng phía sau cô, nắm chặt lấy tay cô: “Phải cắt thế này này, từng miếng to đều nhau, em cắt cái kia to quá rồi.”
Thứ thực sự quá to lại là cái khác.
Lưng Mạnh Gia dán sát vào lồng ngực anh, Chung Túc Thạch mập mờ cọ sát lên người cô, hơi thở nóng rực lướt qua vành tai cô.
Suốt một buổi gói sủi cảo eo Mạnh Gia mỏi nhừ, dựa vào mép bàn mà thở hổn hển.
Chung Túc Thạch bế cô lên, đặt ngồi trên bàn, hai tay chống xuống hai bên người cô: “Chỉ mới hôn thôi mà đã như vậy rồi à?”
Mạnh Gia ôm lấy ngực, đôi mắt ươn ướt đầy oán trách nhìn anh, còn cố sửa lại:
“Đâu phải một lần, là cả một chuỗi dài đấy.”
Cứ gói được vài cái, anh lại cúi đầu hôn cô một hồi, hai tay đều bận rộn, thế mà Chung Túc Thạch vẫn không ngừng giở trò.
Bị dáng vẻ này của cô chọc cười, anh hôn lên bờ môi đỏ mọng của cô: “Nước sôi rồi.”
Mạnh Gia lập tức đẩy anh nằm xuống, bò lên lưng anh: “Mau đi đi, em muốn xem anh thả sủi cảo.”
“Em muốn làm anh kiệt sức sao?”
“Coi như luyện tập thể lực.”
Bận rộn đến tám giờ hai đĩa sủi cảo mới bưng lên bàn, Mạnh Gia gắp ngay một cái bỏ vào miệng, bị nóng đến nhe răng trợn mắt.
Chung Túc Thạch rót cho cô một cốc nước lạnh: “Đầu thai thành quỷ đói hử?”
“Nhìn ngon quá mà.”
Anh ngồi xuống, gắp một cái, thổi nguội rồi đưa đến bên môi cô: “Ăn đi.”
Mạnh Gia phồng má, lầm bầm trong miệng: “Anh nấu ngon thật đấy.”
Chung Túc Thạch cũng cắn một miếng: “Ừm, hồi học ở Berlin anh tự mò mẫm.”
Cô tròn mắt trêu chọc: “Người dám đi du học ở Đức đều là chiến sĩ thép.”
Anh nhướng mày, không hiểu sao cô lại có kết luận đó: “Sao lại nói vậy?”
Mạnh Gia vừa cười vừa nói: “Có một bạn cùng lớp em tháng chín năm ngoái đi Berlin, cậu ấy bảo hơn một năm qua khổ hơn cả mười tám năm trước cộng lại. Bây giờ cậu ấy chỉ muốn sang nước nói tiếng Anh làm một du học sinh tự do, vui vẻ.”
Chung Túc Thạch thản nhiên lắc đầu “Không đến mức đó, thi qua C1 là ổn rồi.”
“Anh đúng là nói nghe dễ dàng thật đấy, thi nổi thì người ta còn khổ làm gì, nghe chẳng khác gì thiên thư.”
Anh khẽ ho một tiếng cầm cốc nước lên uống, không muốn bàn thêm chuyện du học với cô.
Mạnh Gia cũng nhận ra dường như mình lỡ lời, lặng lẽ cúi đầu ăn tiếp.
Trên bàn trà ngoài phòng khách, điện thoại cô bỗng vang lên, là ngoại gọi đến.
Mạnh Gia nhanh nhẹn nghe máy: “Ngoại ơi, còn chưa ngủ ạ?”
Bà Hoàng Ngô Muội nói: “Cũng sắp rồi, cháu đón Tết ở đâu thế? Ăn cơm chưa?”
Cô bèn nói dối nửa câu sau: “Ăn rồi ạ, ăn sủi cảo, cháu đang ở trường.”
“Ừ, tự lo cho bản thân nhé, đừng để mệt quá.”
“Dạ biết rồi, bà năm mới vui vẻ nhé.”
Cúp máy xong Mạnh Gia len lén liếc nhìn Chung Túc Thạch, lại bắt gặp anh cũng đang nhìn mình, vẻ mặt nửa cười nửa không.
Cô bĩu môi: “Sao nhìn em ghê vậy? Em chẳng qua là sợ nhà lo lắng thôi mà.”
“Em đang tự khai đấy à? Anh có nói gì đâu.”
Chung Túc Thạch ra vẻ vô tội, cầm khăn ăn lau khóe miệng rồi cũng cầm điện thoại lên.
Mạnh Gia đứng đó nhìn anh gọi điện chúc Tết cho ông nội, chưa kịp kết nối anh đã ngẩng đầu liếc cô một cái: “Đừng nhìn anh chằm chằm thế,” Anh nhướn mày, “Chẳng ai ở trường với em đâu, anh cũng không ở trường.”
Đúng là… không ngày nào không trêu cô.
Mạnh Gia lên lầu tắm rửa, lúc nãy bên bếp đảo trung tâm trừ chuyện chưa tiến vào thì những chuyện khác chẳng thiếu thứ gì.
Quấn quýt khiến cô toát cả mồ hôi, đồ lót dính sát lưng cực kỳ khó chịu.
Còn chưa tắm xong cửa phòng tắm đã bị ai đó đẩy ra, Mạnh Gia trong làn hơi nước bốc lên, hai tay nâng mái tóc dài mặt mày ngơ ngác, ngây thơ nhìn anh.
Chung Túc Thạch c** q**n áo rất nhanh: “Cùng tắm.”
Đêm giao thừa hứng thú của anh rất cao, có lẽ vì mấy ngày ốm bị nén lâu quá, nên khi làm liên tục đổi đủ kiểu trò mới.
Gần đến lúc giao thừa Mạnh Gia vẫn còn nằm sấp bên thành bồn tắm, mái tóc đen nhánh trôi bồng bềnh trên mặt nước, yếu ớt hỏi: “Đã sang mùng Một chưa?”
Chung Túc Thạch kéo cô vào lòng, hôn khắp mặt cô, nhẹ giọng nói: “Sắp rồi, bảo bối.”
Sau đó, Mạnh Gia cũng chẳng còn nghe rõ là giao thừa qua chưa, chỉ biết bản thân cô đã qua tới mấy lần.
Trong đầu như có pháo hoa nổ tung, trước mắt tối sầm chẳng nhìn thấy gì, chỉ còn biết ngửa cổ mềm nhũn tựa lên vai anh.
Đêm trước bày trò rối loạn, sáng mùng Một Mạnh Gia hoàn toàn không dậy nổi.
Đầu cô nặng trịch, chỉ mơ hồ cảm nhận được Chung Túc Thạch đã tỉnh, còn nói với cô mấy câu gì đó.
Nhưng anh nói gì, cô chẳng nghe rõ.
Chung Túc Thạch thay quần áo xong, ngồi xuống mép giường, nói: “Anh phải đến nhà ông nội, đợi anh về nhé.”
Mạnh Gia mơ màng đáp khẽ một tiếng.
Cô ngủ ngon lành đến tận hai giờ chiều, vẫn rúc trong chăn không chịu dậy.
Chung Túc Thạch ăn trưa ở nhà, gọi cho cô mấy cuộc toàn thấy báo không nghe máy.
Chỉ cần trường nghỉ không ai gọi dậy, Mạnh Gia có thể ngủ đến tận cùng trời đất.
Anh nhíu mày, gọi lần thứ ba vẫn chưa bắt máy, bèn tặc lưỡi một tiếng. Ngủ kiểu này người khỏe đến mấy cũng sinh bệnh.
Chung Linh ngồi ở ghế sofa, vừa nhón tay lấy miếng bánh, vừa cẩn thận chen qua: “Nhớ bé cưng của anh rồi à?”
Chung Túc Thạch cất điện thoại, với lấy một bao lì xì trên bàn: “Này, cho em, lớn thêm một tuổi rồi.”
“Lì xì dày quá à, anh đúng là thương em thật đấy!”
Anh thản nhiên: “Ừ, cầm rồi thì mau lăn sang chỗ khác.”
“… Anh chỉ kiên nhẫn với mỗi Mạnh Gia thôi!”
Chung Túc Thạch ngồi đến hai giờ, tiễn ba lượt khách xong thì đứng dậy cáo từ.
Về tới Tây Giao, anh thay giày vòng qua sau bình phong nhìn sang bàn ăn.
Sữa, sandwich, thịt xông khói, còn cả trứng suối nước nóng cô thích, chẳng món nào động đến.
Anh chậm rãi lên lầu đẩy cửa phòng ngủ, quả nhiên Mạnh Gia vẫn còn đang ngủ.
Thậm chí tư thế ngủ vẫn y nguyên như lúc anh rời đi.
Anh cởi áo khoác vứt lên sofa, tháo đồng hồ để lên khay sứ trắng cạnh giường, đá giày rồi leo lên giường.
Mạnh Gia thích nghi rất nhanh, cảm giác được có người nằm bên cạnh liền rúc vào lòng anh.
Cô dụi dụi mắt trong vòng tay anh: “Anh về rồi à?”
“Ừ, em cứ ngủ mãi đi, anh đang bấm giờ đây,” Chung Túc Thạch vỗ vỗ lưng cô, “Xem có phá được kỷ lục Guinness không.”
Mạnh Gia phì cười, cô chống người dậy trèo lên người anh: “Tết nhất mà cũng bày trò à.”
Chung Túc Thạch quay đầu lại, bị cô chọc cười, đưa tay vén tóc cô ra sau tai rồi không nhịn được cúi đầu hôn cô.
Mạnh Gia né tránh: “Không đâu, em chưa đánh răng mà.”
“Có sao đâu?”
Cô lắc đầu rồi chạy ngay vào phòng tắm.
Đến tháng Tư sau khi xác nhận suất trao đổi du học, Mạnh Gia đi một chuyến đến nghĩa trang Phúc Điền.
Hôm đó đúng tiết Thanh Minh, Chung Túc Thạch đi cùng ông nội đi tảo mộ tổ tiên nên không có ở Bắc Kinh.
Mạnh Gia dậy từ sớm, mang theo một bó hoa cúc trắng, một mình đến thăm mẹ.
Vừa bước lên bậc thang cô đã thấy một bóng người cao lớn đứng trước bia mộ, lặng lẽ dừng lại rất lâu.
Mạnh Gia đi đến, mặt mày lạnh nhạt, chẳng thèm đoái hoài tới Mạnh Duy Quân. Cô ngồi xuống đặt hoa sang một bên.
Ông ta tự mình ngồi xuống bậc thang: “Gia Gia sắp đi du học rồi nhỉ?”
Cô đáp: “Không ngờ ông còn quan tâm mấy chuyện này.”
Mạnh Duy Quân châm điếu thuốc: “Gặp viện trưởng của các con, ông ấy nói con rất xuất sắc. Ba chỉ khuyên thế này, bên đó tín chỉ cần lấy thì cứ lấy hết đi, đừng lo chuyện chuyển đổi. Hoạt động xã hội cũng nên tham gia, nhưng học cao học thì không cần chọn trường ở London.”
“Biết rồi, tôi sẽ cố gắng để được giữ lại học tiếp. Trường bọn tôi hiện giờ chất lượng đào tạo đã rất tốt.”
Mạnh Gia cố giữ bình tĩnh, không muốn cãi nhau với ông trước mộ mẹ.
Mạnh Duy Quân gật đầu: “Viện Cao đẳng Biên Phiên rất ổn, sau này thi vào Sở Phiên dịch cũng rất thuận lợi.”
Ông ta thở dài, ngẩng đầu nhìn trời: “Mẹ con trên trời nhìn thấy cháu ham học như vậy chắc cũng vui lòng.”
Mạnh Gia hơi bất ngờ, không ngờ ông ta lại biết rõ đến thế, còn cố ý ra vẻ quan tâm.
Nhưng thứ quan tâm vô thưởng vô phạt thế này có nghĩa lý gì? Chẳng qua chỉ khiến người ta thấy khó chịu.
Cô lạnh nhạt cong môi cười: “Đúng vậy, ông hành hạ mẹ tôi suốt chừng ấy năm, bà ấy cũng nên có một chuyện vui chứ.”
Mạnh Duy Quân dụi tắt điếu thuốc: “Ba nói rồi, chuyện năm xưa con không hiểu, ba có nỗi khổ riêng. Đến bây giờ ba sống cũng chẳng dễ dàng gì, nên con người ấy mà, đi nhầm một bước là cả đời không sửa được.”
Mạnh Gia đi theo Chung Túc Thạch lâu nay, ít nhiều cũng nghe về tình hình nhà họ Đàm, Đàm Tông Hòa với Mạnh Duy Quân sớm chẳng còn chút tình cảm vợ chồng nào.
Đôi khi ăn ở hội sở, mấy người trẻ tuổi cũng hay buột miệng kể vài chuyện thị phi vợ chồng cãi nhau ầm ĩ.
Cô lạnh nhạt nói: “Một người vốn dịu dàng lương thiện vì sao lại thành ra như bây giờ? Không phải tự họ thay đổi, mà là bị người ta giẫm nát tấm lòng.”
Mạnh Duy Quân cười nhạt, không bình luận gì về lời nhận xét sắc sảo của cô con gái này.
Ngược lại ông ta hỏi:
“Chuyện con đi London Chung Túc Thạch nói sao?”
“Anh ấy không ý kiến.”
Mạnh Duy Quân hiểu rất rõ: “Miệng thì không ý kiến, nhưng trong lòng chưa chắc đã không có.”
Thấy Mạnh Gia không đáp, ông ta lại nói tiếp: “Nhân lúc đi London hãy cắt đứt với nó đi, cửa nhà giàu không dễ bước vào đâu, con đừng đi nhầm đường.”
Không ngờ ông ta lại nói vậy, Mạnh Gia trừng to mắt ngỡ ngàng nhìn ông ta.
Mạnh Duy Quân đứng dậy: “Đến London nhớ giữ gìn sức khỏe, đừng vì còn trẻ mà coi thường mấy bệnh vặt.”
Mạnh Gia mím chặt môi, không nói một lời.
Đợi ông ta đi xa rồi, cô mới v**t v* bia mộ, thì thầm: “Mẹ ơi con sắp đi rồi, đợi con về, con nhất định sẽ đến thăm mẹ.”
Cô đi bộ xuống núi, trời bỗng đổ mưa lất phất. Vừa ra khỏi nghĩa trang đã thấy một chiếc Audi màu đen đỗ ngay cổng.
Trong ánh hoàng hôn lờ mờ, bên cửa xe Chung Túc Thạch mặc áo khoác gió màu cà phê nhạt, tựa người đứng đó, giơ ô lên: “Lại đây.”
Mạnh Gia chạy về phía anh, ôm lấy cánh tay anh, lắc lắc: “Sao anh lại đến đây?”
“Đến đón em về nhà.”