Đại Tiểu Thư Họ Mạnh - Võng Nhược

Chương 51

Chiếc xe rời khỏi nghĩa trang, mặt trời đã ngả về tây, ánh hoàng hôn rọi lên những cánh đồng hoang lẻ loi, thông xanh đứng trầm mặc cỏ trắng kéo dài bất tận, vài bóng chim nhạn sà qua vầng trời.

Mạnh Gia nằm úp bên cửa xe, đầu cứ ngoái nhìn phía sau mãi cho đến khi không còn thấy gì nữa mới quay lại, khẽ ngẩng đầu rón rén liếc nhìn Chung Túc Thạch.

Thấy anh đang dùng ánh mắt dịu dàng đầy thương xót nhìn mình, Mạnh Gia mím môi đưa tay lao vào lòng anh.

Chung Túc Thạch vỗ nhẹ đầu cô, “Chỉ là đi tảo mộ thôi, đừng quá buồn.”

Giọng Mạnh Gia nhỏ như muỗi kêu, không chịu nhận, “Ai bảo là vì đi tảo mộ, em tưởng hôm nay anh không về nữa.”

“Thì ra buồn là vì chuyện này à? Trẻ con sợ phải ngủ một mình.”

Anh vừa dỗ dành cô, giọng nói lại tựa như tan vào làn tuyết, lạnh mát, nhẹ nhàng, giống như sợi mưa bay vào từ ô cửa sổ.

Cô biết anh đang đùa, nhưng vẫn gật đầu thật, “Anh không ở nhà một minhf, em sợ.”

Chung Túc Thạch quay đầu, dưới nền trời lưa thưa mây khói, cánh đồng xanh rì cũng như thẫm màu thêm một tầng.

Anh cười nói, “Vậy thì hai tháng nữa sang London rồi, em định sao đây?”

Tim Mạnh Gia khựng lại, lỡ mất một nhịp giữa nhịp đập vốn đều đều.

Đây là lần đầu tiên Chung Túc Thạch nhắc đến chuyện đó trước mặt cô, điều mà cả hai đều biết rõ trong lòng nhưng luôn tránh né không nói ra.

Cho dù anh dùng giọng điệu như bông đùa.

Mạnh Gia khẽ nói, cô không biết, chắc là rồi cũng sẽ quen dần.

Cô ngẩng đầu hỏi anh, “Hình như em vẫn chưa nói với anh, đúng không?”

“Hiệu trưởng của em gọi cho anh chúc mừng đấy.”

Điếu thuốc trong tay Chung Túc Thạch đã bị anh bóp mềm cả.

Mạnh Gia nhắm mắt lại, môi mấp máy mấy lần, nói khẽ, “Sao ông ấy nhiều chuyện thế chứ.”

Trên đầu vang lên tiếng cười khẽ. Chung Túc Thạch dạy dỗ cô, “Tiểu Mạnh, phải biết tôn trọng thầy cô chứ.”

Cô ngẩng mặt, “Anh nghe thấy em nói gì à?”

Anh cười, “Khoảng cách gần như này, khó mà không nghe thấy.”

Mạnh Gia nhìn kỹ anh, muốn từ nét mặt anh bắt lấy chút gì đó gọi là buồn bã.

Nhưng không có gì cả, lông mày anh vẫn giãn ra, không thể nói là vui vẻ, chỉ là biểu cảm bình thản, ung dung.

Cũng giống hệt như dáng vẻ khi anh đứng trên bục giảng phát biểu ấy, đoan chính, vững vàng chẳng chút sai lệch.

Tim cô chợt se thắt. Cô thà rằng anh nổi giận, thà rằng cái kết của mối quan hệ lỡ làng này là “người tàn nhẫn, kẻ vô tình”.

Để sau này khi hồi tưởng lại cũng không quá dịu dàng, không đến mức lưu luyến nhớ mãi dáng vẻ một người đàn ông nho nhã đứng giữa màn sương khói nhẹ như sa, khiến người ta chẳng nỡ buông tay.

Bởi vì họ quá hiểu nhau, cũng biết rõ chỗ nào đâm xuống sẽ đau nhất. Chỉ cần anh mở miệng, là có thể đâm trúng ngay điểm yếu khiến cô xấu hổ đến độ không dám ngẩng mặt.

Thế nhưng từ đầu đến cuối, anh không có một câu trách mắng hay truy hỏi nào. Anh chỉ nói: “Sang London rồi thì làm sao đây?”

Còn cô thì sao?

Ngay khi mới bắt đầu nếm trải tình yêu đã gặp được một người như Chung Túc Thạch. Trầm ổn, đoan trang, tu dưỡng tốt như một cái chuẩn mực được dựng lên ở đó.

Cô chỉ có thể siết chặt quần áo, trong cơn gió lạnh lẽo của cuộc đời tiếp tục bước đi một mình.

Mạnh Gia vô thức níu lấy cổ áo anh, mặt áp lên ngực anh, “Em đã lừa anh rồi, anh mắng em đi.”

“Em lừa gì anh chứ? Chẳng phải lúc đầu đã nói rõ với nhau rồi sao?”

Những ngón tay ấm áp của Chung Túc Thạch vuốt nhẹ lên mặt cô, nhưng ánh mắt lại trống rỗng, lạnh lẽo.

Cô nói, “Em nói là hai năm, nhưng thật ra tính tròn thì chỉ được một năm thôi.”

Anh nhếch môi cười, “Toán em không giỏi, anh hiểu mà.”

Mạnh Gia vừa khóc vừa cười, “Không đúng, em là cán sự môn toán đấy!”

Chung Túc Thạch đỡ cô dậy, “Được rồi, anh đâu đến nỗi phải chấp nhặt mấy cái chuyện một hai năm với một đứa nhỏ, em vui là được.”

Anh nhìn thấy trên hàng mi cô đọng lại một giọt nước mắt sắp rơi, khẽ chậc một tiếng.

Chung Túc Thạch lấy khăn tay lau cho cô, “Em xem, là anh sai, đang yên đang lành lại làm em khóc.”

Mạnh Gia bướng bỉnh, “Em không khóc, là do đọc sách lâu quá mắt đau.”

Anh hôn lên trán cô, lại ôm cô vào lòng, “Vậy hôm nay nghỉ một chút, đừng đọc nữa.”

Cô nhắm mắt, tựa vào ngực anh hỏi, “Ừm, mình đi ăn tối sao?”

Cằm Chung Túc Thạch tì l*n đ*nh đầu cô. Anh khẽ hỏi, “Em mệt không? Mệt thì mình khỏi đi.”

“Không mệt.”

Lão Khổng dừng xe gần hồ Ngọc Uyên Đàm.

Chung Túc Thạch dắt cô xuống xe, đến một nơi yên tĩnh ăn cơm, Mạnh Gia đi phía sau anh.

Vừa mưa xong, mặt đường đá granite ướt trơn, đầy những chiếc lá rụng lấm lem. Lúc bước lên bậc thang Mạnh Gia hơi sợ, chuyển sang khoác tay anh, Chung Túc Thạch nghiêng đầu nhìn cô, mỉm cười không nói gì.

Trong sân đã tạnh mưa, sau hòn giả sơn vọng lại tiếng nước róc rách, một bữa tiệc "trôi ly rượu" đang được diễn ra.

Đường dẫn nước quanh co uốn lượn được làm bằng tre tươi, rộng chừng một thước, các đĩa ngọc trắng đựng thức ăn trôi nổi trên mặt nước, chậm rãi trôi đến trước mặt từng vị khách.

Trong hơn một năm qua đi theo Chung Túc Thạch, hầu như Mạnh Gia đã đặt chân đến hết thảy những nơi kín đáo nhất kinh thành.

Cho nên với cô chuyện này cũng không có gì lạ, mấy cậu ấm ấy muốn chơi trò gì mới lạ đều là chuyện thường tình.

Họ nắm giữ những tài nguyên đỉnh cao nhất, những thứ tầm thường đã chẳng đủ để thỏa mãn nữa, cần những nghi lễ như thế này để tự ru ngủ bản thân.

Huống chi đây mới chỉ là một bữa ăn, còn có những chuyện xa hoa hơn nữa mà cô cũng từng nghe nhiều rồi.

Nam nữ ngồi tách hai bên, Chung Túc Thạch vừa đến đã bị mọi người vây lấy, mời ngồi ở ghế đầu.

Ngô Tuấn chỉ vào một chỗ, “Chung Linh ở kia kìa, chị dâu qua ngồi với em ấy đi.”

Không ngờ Mạnh Gia lại gật đầu, “Ừ, đúng lúc em cũng muốn nói chuyện với cô ấy.”

Khiến Ngô Tuấn sững người, bất ngờ liếc nhìn Chung Túc Thạch.

Kết quả là bị anh vỗ một cái, mắng, “Ít chọc cô ấy thôi.”

Mạnh Gia đặt túi xuống ngồi bên cạnh Chung Linh, đối phương quay đầu lại, “Cậu muốn nói gì với tớ?”

Cô khẽ hỏi, “Hôm đó tớ nhìn thấy Đàm Dụ, cậu ta xuất viện rồi à?”

“Chắc vậy, nhưng vẫn phải phục hồi chức năng. Cậu sắp sang Anh rồi còn quan tâm làm gì mấy chuyện này?”

Chung Linh đưa tay, lấy xuống một đĩa bánh hải sâm, đặt ở giữa hai người.

Mạnh Gia gắp một cái, cắn thử một miếng, “Không có gì đâu, chỉ tiện hỏi thôi.”

Cô chống cằm, “Cậu sắp đi rồi, tớ tặng cậu cái gì đây? Nghĩ mãi chẳng ra.”

“Không cần đâu, có phải đi biệt đâu, chỉ một năm thôi mà.”

Mạnh Gia đưa cho cô một ly champagne, cụng nhẹ một cái.

Chung Linh hỏi, “Về rồi cũng sẽ không ở bên anh tớ nữa, đúng không?”

Mạnh Gia nhìn làn nước róc rách trước mặt, gió đêm thổi mạnh, gương mặt trắng nõn của cô phản chiếu ánh trăng mới lấp lánh trong sân.

Một lúc lâu sau, cô mới cúi mắt, đáp: “Ừ.”

Khi Chung Linh đang nâng ly, ánh mắt cô xuyên qua đám người nhìn thấy Chung Túc Thạch đang hút thuốc ở phía bên kia, khẽ lắc đầu.

Có lúc cô ước gì anh hai mình đừng làm người quân tử trong chuyện Mạnh Gia ra nước ngoài.

Trong một năm qua cô đã chứng kiến quá nhiều lần anh ấy cười rạng rỡ từ tận đáy lòng, mà mỗi lần, đều là vì Mạnh Gia.

Nhưng giờ người vẫn chưa đi, cô nhìn anh sao lại thấy người anh hai từng ngồi giữa đám đông luôn thờ ơ, từng âm thầm bảo rằng đời này chẳng có gì đáng giá, người ấy dường như lại trở về rồi.

Chung Linh lặng lẽ vuốt tóc Mạnh Gia, “Cậu đẹp thật đấy.”

Tựa như một bức tranh mỹ nhân cổ truyền qua trăm năm, cấu tứ tinh tế, quý hiếm vô cùng. Điều đáng quý là cậu còn sáng suốt, siêng năng, hiểu chuyện.

Cô lại nói, “Tớ chưa từng nghĩ có ai nhận được sự sủng ái như của anh tớ dành cho cậu, mà vẫn có thể rút lui toàn vẹn như thế.”

“Đinh” một tiếng, chiếc thìa trong tay Mạnh Gia chạm vào thành bát.

Cô cười yếu ớt, nhợt nhạt, “Cậu sao biết được, tớ không phải cũng đã lột một lớp da rồi sao?”

Mạnh Gia ngẩng đầu, nhìn lên cây la hán tùng trên đầu, đôi môi đỏ cong lên, “Tớ và anh ấy vốn không nên có kết cục, cái kết như vậy là tốt nhất rồi.”

Sau đó nâng bát, uống nốt nửa bát canh còn lại cùng với dòng nước mắt lặng lẽ trôi theo má.

Một lát sau, Chung Linh ngượng ngùng thu tay lại. Cô bỗng hiểu ra một điều, thì ra ai cũng mang trên mình đầy vết thương.

Chỉ là mọi người âm thầm hiểu với nhau, cố gắng mỉm cười giữ lại chút thể diện cuối cùng.

Giữa tháng Bảy, khi mùa hè Bắc Kinh rực rỡ kéo đến, Mạnh Gia đã hoàn tất thủ tục trao đổi, visa cũng đã xong.

Vào một buổi trưa oi ả, tiếng ve râm ran như xé toạc cả bầu trời âm u.

Cô đang thu dọn đồ trong ký túc xá, hành lý quá nhiều, ba chiếc vali lớn chiếm hết lối đi.

Lưu Tiểu Lâm ghé qua phòng để trả sách, tiện thăm cô.

Cô cầm lên hộp nhung xanh trên bàn, mở ra thấy bên trong là một chuỗi ngọc trai.

Lưu Tiểu Lâm “Oa” một tiếng, “Chất ngọc này mịn quá trời! Là ngọc trai yêu tinh nào sinh ra thế?”

Mạnh Gia vừa ép chiếc vali xuống, đứng dậy thở hổn hển, dựa vào bàn uống nước.

Cô nói nhàn nhạt, giọng nhẹ tênh như thoát tục, “Chung tiên sinh tặng.”

“Thảo nào, chắc đồ tốt lắm nhỉ, nhìn giống ngọc trai trắng Nam Dương đó.”

Mạnh Gia cũng liếc nhìn, nhớ lại khi anh đeo cho cô từng nói cô rực rỡ động lòng người. Thật ra anh rất biết cách khen người.

Thứ duy nhất cô có thể mang đi danh chính ngôn thuận, chính là món quà tuổi 19 ấy.

Lưu Tiểu Lâm nhìn quanh một vòng, “Nhiều vali thế, khi nào bay vậy?”

“Ngày kia.”

Cô kiểm tra lại đồ của Mạnh Gia mang theo, dock mở rộng của MAC, đầu chuyển đổi, các loại giấy tờ bao gồm phiếu khám sức khỏe, ảnh 3x4 nền xanh, đều đủ cả.

Cô tặc lưỡi, “Cái này ở bên Anh cũng mua được mà, sao cậu mang hết vậy?”

Mạnh Gia cười, “Mua được, nhưng bên đó mắc lắm, tiết kiệm được chút nào hay chút đó.”

Lưu Tiểu Lâm hừ một tiếng, “Cậu đúng là người của Chung tiên sinh đấy, chí khí gì mà nhỏ thế!”

Cô chỉ im lặng uống nước.

Trước khi đi, Lưu Tiểu Lâm nói, “Mạnh Gia, chúc cậu thượng lộ bình an, về rồi tụ tập nha.”

Mạnh Gia cười nhẹ, “Tạm biệt, Tiểu Lâm.”

Chú Khổng lên giúp cô lấy hành lý. Trước khi lên xe, Mạnh Gia ngoái nhìn cửa sổ tầng ba lần cuối, rồi vẫy tay chào.

Lão Khổng vững tay lái, vừa lái vừa nói với cô: “Hôm nay cậu Chung có một cuộc họp, tan họp xong còn phải tiếp khách, cậu ấy bảo cô đừng chờ.”

Mạnh Gia cầm điện thoại, hàng mi cụp xuống khẽ chớp: “À, cháu biết rồi.”

Miệng thì nói biết, nhưng vẫn chần chừ không chịu ngủ. Ăn tối tắm rửa xong, cô vẫn xuống lầu chờ.

Cô nằm dài trên sofa, nghe chất giọng Anh quốc đầy phong độ quý ông trong Downton Abbey, buồn chán lật xem một cuốn tạp chí.

Gần mười hai giờ Mạnh Gia mới nghe thấy tiếng động ngoài cửa, cô lập tức bật dậy.

Chung Túc Thạch thay giày, tiện tay tháo đồng hồ vứt lên tủ cạnh cửa, vừa cởi khuy áo vừa đi vào phòng khách.

Ánh trăng trong vắt đổ xuống, bóng cây ngoài sân chập chờn, phủ lên người anh những mảng sáng tối lờ mờ, anh mang theo mùi rượu nhàn nhạt đi thẳng đến bên cô.

Anh ngồi xuống, vươn tay duỗi người, Mạnh Gia lập tức dựa vào, rúc vào lòng anh.

Chung Túc Thạch xưa nay luôn dễ xiêu lòng trước chút ngoan ngoãn và hiểu chuyện nho nhỏ này của cô.

Có lẽ vì uống rượu, nụ cười của anh cũng trở nên chậm rãi: “Chẳng phải bảo em ngủ sớm rồi sao?”

Mạnh Gia nói khẽ: “Em đợi anh về.”

Chung Túc Thạch nâng cằm cô lên: “Sao trịnh trọng vậy, có chuyện muốn nói?”

“Không có. Chỉ sợ anh say rượu thôi.”

Cô đáp rất nhanh, bịa ra một cái cớ nhảm nhí.

Những lời nên nói như cảm ơn sự chăm sóc suốt thời gian qua, cô đã nói hết cả rồi.

Còn những điều không nên nói như tình yêu bị vùi kín như núi tuyết kia, Mạnh Gia chẳng hề hé môi.

Chung Túc Thạch nhếch môi cười: “Chẳng ai dám ép anh uống đâu, em lo thừa rồi.”

“Vâng, em biết mà,” Mạnh Gia vừa nói vừa ngồi lên người anh, cởi cúc áo cho anh, “ở ngoài về, nóng không?”

“Em gọi đây là lo lắng sao? Rõ ràng là muốn thử thách anh.”

Anh bật cười, nghiêng đầu, khẽ nắm lấy tay cô.

Mạnh Gia rút tay ra, vẫn tiếp tục cởi khuy:“Không sợ, anh dày dạn kinh nghiệm, chịu được mà.”

Chung Túc Thạch bóp cằm cô, gần như ngay giây sau đã cúi xuống hôn:
“Em đánh giá cao anh quá rồi, không chịu nổi đâu.”

Hơi rượu nhàn nhạt, xen lẫn mùi tre thanh mát trong miệng anh, phả lên mặt cô, như có giọt sương mùa hạ ướt át rơi lên tóc cô.

Mạnh Gia không tự chủ mà khép mắt lại, vừa hé môi, Chung Túc Thạch đã hôn xuống.

Cô vòng tay ôm cổ anh, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ chao nghiêng, chiếu rọi lên tấm thảm màu tối, cả căn phòng chìm trong bầu không khí mơ màng, nóng bỏng.

Trán cô rịn một tầng mồ hôi mỏng, vẫn ghé sát lại, nhẹ nhàng hôn lên gương mặt anh, rất chậm rãi, rất dịu dàng.

Chung Túc Thạch cố giữ nhịp tim bình ổn, biết cô sắp chịu không nổi, anh ghé vào tai cô hỏi khẽ:
“Muốn nằm xuống không?”

“Cứ thế này đi.”

Đáp lại anh là một nụ hôn thành kính như  tôn thờ, sâu đậm và tập trung, giống như tình yêu chưa từng thổ lộ của cô.

Sau đó, họ nằm ôm nhau, lắng lại rất lâu trong nhịp thở gấp gáp của đối phương.

Chung Túc Thạch vuốt tóc cô, yết hầu khẽ động: “Tiểu Mạnh hôm nay lợi hại quá nhỉ?”

Mạnh Gia đưa tay, v**t v* đôi môi anh hết lần này tới lần khác: “Không cho người ta tiến bộ à?”

Anh siết cô chặt hơn: “Cho chứ, sao lại không cho.”

Cô vẽ đủ rồi, thu tay lại, giọng run run: “Ngày kia, anh đừng tiễn em nữa.”

Cô nghe thấy anh bật cười: “Trẻ con đi xa sao người lớn lại không tiễn?”

Mạnh Gia nghẹn ngào, một giọt nước mắt lặng lẽ lăn xuống từ khóe mắt, rơi vào tóc mai.

Cô cắn chặt môi: “Chung tiên sinh, chúng ta... chúng ta đến đây thôi.”

Hai chữ cuối đã nghẹn trong tiếng khóc nức nở.

Hóa ra lời chia tay đã bị kéo dài mãi, đến khoảnh khắc không thể tránh né cuối cùng, tiếc nuối và buồn đau chẳng hề vơi bớt, ngược lại còn khiến người ta nghẹt thở hơn.

Đêm đã khuya, sương mù lững lờ phủ kín mái đình, hiên ngói, lướt qua những mảng ngói lưu ly.

Chung Túc Thạch ngẩn người nhìn ra ngoài hồi lâu, ngây ra thất thần.

Rất lâu sau, anh mới khẽ khàng siết chặt cô hơn, vòng tay ôm cũng siết chặt thêm: “Được, đến đây thôi.”

Một dòng ấm nóng lặng lẽ chảy xuống từ ngực, từng dòng, tụ thành con suối nhỏ, thấm ướt cổ áo anh.

“Một năm nay em thật sự rất hạnh phúc. Còn anh thì thế nào đây, Chung tiên sinh?”

Mạnh Gia ngừng một chút, cố gắng giữ giọng điệu bình thản, nhưng khóe môi cô vẫn luôn mím chặt, kéo xuống dưới.

Lúc này Chung Túc Thạch mới nhận ra, cô đã lặng lẽ đổi cách xưng hô, trở lại như trước kia.

Số mệnh sắp sửa lấy lại món quà mà nó từng ban, bằng cách tàn nhẫn như thế để nhắc nhở anh tất cả đều nằm trong tay ai.

“Anh cũng rất vui.”

Anh cúi đầu, khẽ hít lấy hương thơm nơi tóc cô, có lẽ là lần cuối cùng.

Mạnh Gia ngoan ngoãn khẽ “ừ” một tiếng.

Cô ngẩng đầu lên từ trong lòng anh, ngoài trời mây tàn trăng nhạt, trong sân từng bông hoa nhỏ khẽ nở trong đêm yên tĩnh.

Giá như đời này có thể mãi ở bên anh thì tốt biết mấy, giá như đêm nay có thể chậm thêm một chút thì hay biết bao.

................

Sáng sớm ngày kia, khi Mạnh Gia thức dậy đã chẳng thấy bóng dáng anh đâu nữa.

Cô nghĩ có lẽ anh bận việc, thật ra không tiễn cũng tốt hơn.

Thế nhưng đến sân bay Mạnh Gia vẫn nhìn thấy Chung Túc Thạch trong sảnh chờ.

Anh đến tiễn cô, vừa kết thúc họp ở tập đoàn là chạy đến ngay: “Mang đủ đồ chưa?”

Mạnh Gia gật đầu: “Đủ cả rồi, chuyến bay thẳng, không cần nối chuyến.”

Anh dặn dò kỹ lưỡng từng chút một: “Ừ, thời tiết ở London lúc nắng lúc mưa, ra ngoài tốt nhất nên mang sẵn ô trong túi.”

“Em biết rồi.”

Mạnh Gia lại ngẩng lên, trong mắt đã thấp thoáng ánh nước, cô cố gắng trợn tròn mắt, không dám để nước mắt rơi xuống.

“Đừng khóc.” Chung Túc Thạch mỉm cười, đưa tay lau khóe mắt cô, “Lúc anh đưa em đến Bắc Kinh chúng ta đều vui vẻ mà.”

Cô vội lau mặt, nói nhỏ: “Vậy em cũng sẽ vui vẻ rời đi, được không?”

“Được, nhớ giữ gìn sức khỏe.”

“Anh cũng vậy, Chung tiên sinh.”

Bình Luận (0)
Comment