Đại Tiểu Thư Họ Mạnh - Võng Nhược

Chương 52

Những chuyến bay đường dài luôn khiến người ta mệt mỏi.

Khoang thương gia nơi Mạnh Gia đang ngồi, xung quanh là vài người Hong Kong mặc vest chỉnh tề. Họ uống espresso, mỗi người đều ôm lấy một chiếc laptop, nói chuyện bằng tiếng Quảng pha lẫn tiếng Anh, thỉnh thoảng còn xen vài câu phổ thông chưa thật sõi.

Máy bay xuyên qua tầng mây mỏng nhẹ, trong tiếng động cơ ầm ầm cô dựa đầu lên gối cổ, mệt mỏi thiếp đi.

Có lẽ do tối hôm trước trằn trọc, tâm sự nặng nề, vì thế mà giấc ngủ này kéo dài rất lâu.

Dù lâu là vậy, cô vẫn không ngủ yên, luôn cảm giác có tiếng bước chân, tiếng va chạm của ly tách vang lên bên tai.

Mạnh Gia bất ngờ mơ thấy mẹ mình.

Trong giấc mơ là một màn sương dày đặc, cô đi trong rừng núi, trước mắt là những conchương đường chằng chịt nhưng lại không có đường nào đi được.

Cô cuống đến bật khóc, ngồi thụp xuống bên gốc cây, gọi mãi bà ngoại. Sau đó có một đôi tay kéo cô đứng lên.

Chủ nhân của đôi tay ấy có một đôi mắt đen láy, dịu dàng, là mẹ cô.

Bà nói: “Con vẫn chưa buông bỏ cậu ấy, nên mới cảm thấy như vẫn còn con đường nào đó để đi.”

Mạnh Gia lắc đầu không ngừng, nói không, con đã buông rồi, con thật sự buông rồi.

Tỉnh dậy từ cơn mộng bên ngoài cửa sổ máy bay đã tối đen, cô gọi tiếp viên xin một ly nước.

Cô cầm ly nước trong tay, lòng vang lên một giọng nói đầy giễu cợt, đến cả trong mơ cũng đang nói dối.

Nhưng thì đã sao? Ngay cả trong nhật ký chỉ viết cho riêng mình, con người ta vẫn luôn giữ lại một phần không muốn nói ra.

Vậy thì con đường mình chọn có đúng không? Mạnh Gia nghĩ, chắc là không sai đâu.

Nhưng khi nhớ đến gương mặt nhẫn nhịn của Chung Túc Thạch lúc tiễn mình qua cửa an ninh ở sân bay, giọng anh khàn khàn khi nói lời từ biệt…

Mạnh Gia ôm lấy ngực, cảm giác như không thở nổi, mỗi lần hít vào đều thật khó khăn như người vừa được vớt lên từ cơn đuối nước.

Tiếp viên đi ngang qua, lo lắng hỏi cô có cần giúp gì không.

Cô lắc đầu, “Tôi chỉ là… đang nghĩ đến bạn trai mình, không sao đâu.”

Ở Bắc Kinh, cô chưa bao giờ gọi anh như vậy, trước mặt người khác, cô chỉ nói “Chung tiên sinh”.

Nếu ai hỏi thêm: “Cô với anh ta là quan hệ gì vậy?” Mạnh Gia cũng sẽ chỉ cười, không trả lời.

Cô không muốn làm phiền Chung tiên sinh, sau này anh còn phải kết hôn, ít người biết chuyện giữa họ thì càng ít lời đàm tiếu về anh.

Không phải Mạnh Gia nghĩ rằng việc họ ở bên nhau là phạm pháp gì. Anh thương cô, còn cô không chỉ ngưỡng mộ mà còn yêu anh.

Nhưng những người ngoài chẳng thể thấu hiểu tình cảm sâu nặng ấy, họ chỉ nhìn vào bề ngoài mà cho rằng đó là một cuộc trao đổi giữa quyền và sắc.

Dù là trong giới của họ, những người thường thấy như Hạ Di Mông hay Triệu Yến, sau lưng người ta vẫn không biết đơm đặt ra bao nhiêu điều khó nghe. Huống chi là người ngoài.

Cô biết miệng thế gian không thể chặn, chỉ có thể dùng cách yếu ớt này, cố gắng tách mình ra khỏi mối quan hệ với Chung tiên sinh.

Giờ thì đã rời đi, cô lại có thể thản nhiên thừa nhận trước mặt người ngoài.

Điều mơ hồ trong bản chất con người, thường nằm ở chỗ này.

Chỉ khi bị đẩy đến đường cùng, những tấm chân tình bị vùi lấp trong đống đổ nát mới có thể phơi bày không kiêng dè.

Máy bay hạ cánh xuống sân bay Heathrow, lúc đó là 2:30 chiều theo giờ London.

Mạnh Gia đang xếp hàng lấy hành lý, thì một người đàn ông mặc áo sơ mi xanh lá nhạt tiến lại gần, hỏi cô: “Bạn là cô Mạnh phải không?”

Giữa sảnh chờ ồn ào, xung quanh toàn là tiếng nói các ngôn ngữ khác nhau, anh ta lại nói tiếng phổ thông chuẩn nhưng mang chút giọng Kinh, khiến cô không khỏi ngạc nhiên.

Nhất là khi anh ta còn cầm theo ảnh của cô.

Mạnh Gia ngơ ngác gật đầu, “Vâng… anh biết tôi sao?”

Một mình nơi đất khách, đối diện với người lạ, cô không tự giác siết chặt điện thoại.

Người đàn ông cười nhẹ, “Cô đừng lo, tôi là nhân viên công vụ của Đại sứ quán Trung Quốc tại Anh, họ Hoàng. Là Chủ nhiệm Trịnh dặn tôi đến đón cô đến căn hộ.”

Sợ cô gái nhỏ lo ngại, anh còn lấy ra giấy tờ tùy thân, mở ra cho cô xem.

Lúc này Mạnh Gia mới gật đầu, cúi chào: “Lúc nãy xin lỗi ạ.”

“Không sao, theo tôi nhé, xe đậu ở ngoài.”

Khuôn viên chính của Đại học Nữ hoàng Mary nằm ở Đông khu 2 London, cách trung tâm thành phố không xa, xung quanh đầy đủ tiện ích.

Như ngân hàng, hiệu sách, quán cà phê, cửa hàng… tất cả đều gần đó.

Mạnh Gia từng hỏi đàn chị từng đi trao đổi, chị ấy nói ký túc xá ở đây khá tiện, trường còn có hệ thống an ninh 24/24, không cần quá lo.

Cô ngồi trong xe, ngửa đầu nhìn sắc trời u ám đặc trưng của London, bất chợt hỏi: “Anh ấy nhờ anh từ bao giờ?”

Anh Hoàng vừa lái xe vừa trả lời: “Chừng hai tháng trước, Chủ nhiệm Trịnh bảo tôi tìm một căn hộ cao cấp gần trường. May mà nhắn sớm, sắp tới mùa khai giảng rồi, khu vực này rất khó thuê. Tôi cũng mất gần một tháng mới tìm được căn hai phòng này. Cô yên tâm, nhà mới lắm, an ninh cũng tốt.”

Anh vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt.

Không để ý cô gái yên lặng ở ghế sau đã quay mặt đi, nhanh chóng lau khóe mắt.

Mạnh Gia không dám nghĩ, hai tháng trước khi họ còn nồng thắm bên nhau, Chung Túc Thạch đã mang tâm trạng thế nào mà lo liệu tất cả điều này cho cô.

Căn hộ ấy quả thật rất tốt, người ra vào đều là giới tinh anh, ai nấy bước đi vội vã.

Lúc quẹt thẻ vào tòa nhà, Mạnh Gia suýt va phải một nữ nhân viên văn phòng châu Á. Cô ấy vội nói xin lỗi, “Tôi đang gấp.”

Cô mỉm cười, “Không sao.”

Anh Hoàng giúp cô mang hành lý lên lầu, kéo tấm vải phủ khỏi ghế sofa, nói: “Nội thất đều là mới mua, theo mẫu mà Chủ nhiệm Trịnh gửi, chắc là hợp gu của cô.”

“Các loại điều khiển tôi để hết ở đây, còn hợp đồng thuê nhà cũng vậy. Tiền thuê đã trả trước một năm.”

Anh lại đi vào bếp, chỉ lên trần nhà: “Cô xem, báo cháy ở Anh nhạy lắm, có chút khói là hú còi ngay. Nếu nấu ăn, nhớ bật máy hút mùi mức cao nhất. Cẩn thận thì lấy túi nilon trùm lại, tôi cũng thường làm vậy.”

“Nếu lỡ khiến nó hú thật cũng đừng hoảng, ở London chuyện đó bình thường. Cô chỉ cần đến quầy lễ tân dưới nhà nhờ họ tắt chuông, họ kiểm tra xong là ổn thôi. Cùng lắm báo cháy kéo đến, thì chịu khó nộp 200 bảng.”

Chuyện vốn cũng khá thú vị, lại thêm chất giọng Kinh Thành của anh, nghe ra cũng khá buồn cười.

Mạnh Gia cũng cố gắng mỉm cười, nhưng lại chẳng cười nổi.

Cô lưu số anh Hoàng, tiễn anh ra cửa, liên tục cảm ơn vì đã giúp đỡ.

Anh xua tay: “Tôi không dám nhận công. Người cô thật sự nên cảm ơn là người khác.”

Mạnh Gia không đáp.

Hôm họ chia tay đã nói rõ sau này không cần liên lạc nữa.

Ở London, mùa hè mặt trời lặn muộn. Mạnh Gia lau dọn xong tủ, nghỉ tay, trời ngoài cửa sổ vẫn còn sáng.

Cô cầm ly nước đứng ở ban công, nhìn ánh tà dương của phương Đông Nam lúc bảy tám giờ tối kéo bóng người đi đường dài lê thê.

Tựa vào lan can, cô nghĩ trong nước chắc đang là rạng sáng rồi. Không biết… Chung tiên sinh có ngủ ngon không.

Cô cầm điện thoại, chụp tấm ảnh tán lá xanh mướt ngoài kia, đăng lên Instagram.

Ở Bắc Kinh, Mạnh Gia vốn rất ít khi cập nhật mạng xã hội, một phần vì bận.

Phần nhiều hơn là vì cô vốn là người gần như vô hình với thế giới này.

Nhưng trong một năm ở London, gần như cứ ba đến năm ngày, Chung Linh lại thấy cô cập nhật Instagram.

Có chiếc lá khô bên đường, bệ cửa sổ đầy tuyết chưa tan, tách cà phê còn bốc khói, hay chồng sách vở cao ngất.

Cô để lại bình luận: “Mạnh tiểu thư, ra nước ngoài cái là khác hẳn rồi ha?”

Mạnh Gia trả lời bằng một biểu cảm ngộ nghĩnh.

Không phải là khác hẳn, mà là cô đang dùng cách ngốc nghếch này để nếu Chung tiên sinh có nhìn thấy qua người khác, thì biết rằng cô vẫn ổn, đừng lo cho cô.

Dù Mạnh Gia cũng không chắc… liệu anh có từng lo cho mình không.

Có lẽ anh đã sớm thất vọng về cô, đến mức chẳng còn muốn nhớ đến cô nữa.

Nhưng Mạnh Gia lại chẳng thể quên được. Trong những năm tháng trưởng thành dài đằng đẵng và gian nan ấy, cô cũng từng có một quãng thời gian, chỉ cần làm nũng một chút là có thể ước điều mình muốn.

Kỳ trao đổi đã qua một nửa. Đầu tháng Ba năm thứ hai, Mạnh Gia ở Paris gặp lại Chung Linh một lần.

Tiểu thư Chung xin nghỉ bệnh, đáp chuyên cơ bay sang Paris để dự Tuần lễ Thời trang Thu Đông.

Paris thành phố ấy, tựa như máu chảy trong huyết quản cũng đều gọi tên là lãng mạn và nghệ thuật. Sự kiện thời trang càng khiến bữa tiệc xa hoa ấy thêm phần rực rỡ.

Hai người chạm mặt tại sàn diễn của Saint Laurent.

Ban đầu Saint Laurent dự định tổ chức show ngay bên tháp Eiffel, nhưng năm ấy Paris lạnh giá quá mức, đành phải chuyển vào trong nhà.

Bên trong sàn diễn, ánh đèn sân khấu chiếu rọi khắp nơi. Dưới sự say mê không thay đổi của nhà thiết kế Anthony Vaccarello với sắc đen, phong cách buổi diễn nghiêng hẳn về tông trầm ấm xen lẫn u tối.

Chung Linh vừa nhỏ giọng tán gẫu với Hạ Di Mông vừa thi thoảng bật cười. Khi quay đầu, cô bỗng thấy một cô gái trong bộ sườn xám kiểu Trung Quốc hiện đại đang ngồi trên khán đài.

Mạnh Gia khoác một chiếc khăn choàng, váy làm từ chất liệu tơ trắng ánh bạc, trên cổ đeo một chiếc khóa ngọc xanh, tóc búi thấp gọn gàng sau đầu, bên thái dương buông lơi hai lọn tóc dài.

Cô cứ thế ngồi thảnh thơi, lười biếng giữa đám đông các “hot girl” váy áo sặc sỡ, khí chất trong trẻo, thanh thoát đến lạ.

Gương mặt ấy vẫn giữ vẻ bình lặng, có phần u buồn quen thuộc, tựa đóa nhài thanh mát thoảng qua trong ngày hè oi ả.

Chung Linh khẽ kêu lên: “Là Mạnh Gia, không ngờ lại gặp cô ấy ở đây!”

Thì ra Mạnh Gia đang kiếm thêm thu nhập, ngồi cạnh một người mẫu vừa nổi tiếng dạo gần đây, làm phiên dịch song ngữ Anh-Pháp cho cô ấy

Buổi diễn kết thúc, Chung Linh len lỏi qua đám đông chen chúc, chạy đến phía sau Mạnh Gia, vỗ nhẹ một cái.

Mạnh Gia quay lại, phải mất đến năm sáu giây mới kịp phản ứng, sau đó hai người ôm vai nhau, bật thốt lên một tiếng “a” kéo dài thật lâu.

Bên ngoài trời băng tuyết giá buốt, hai cô gọi taxi đến vườn Tuileries, đường phố tắc nghẽn kinh khủng.

Mạnh Gia lắc đầu, than thở: “Paris mùa thời trang giao thông chẳng khác gì một trận hỗn loạn.”

Chung Linh nắm lấy tay cô, cười cười ngắm nghía một lúc: “Hình như gầy đi rồi, đúng không?”

Cô vẫn còn nhớ năm nhất đại học, lần đầu gặp Mạnh Gia dưới ký túc xá.

Hồi ấy, Mạnh Gia cũng trông như thế này, gầy gò, da dẻ tái nhợt, ánh mắt sáng trong vắt khi nhìn người khác.

Về sau theo anh trai cô, lại có bác sĩ Hứa chuyên chăm sóc, thêm cả người hầu canh chừng chuyện ăn uống, trông cô có phần đầy đặn hơn.

Vậy mà chỉ mới nửa năm xa cách, cô lại gầy đi, đôi mắt đen láy càng trở nên to hơn, hằn rõ trên gương mặt.

“Kiệt sức chứ sao, ngày nào cũng ngập đầu trong đống bài tập,” Mạnh Gia dài giọng than thở, “Cậu xem, mới nghỉ ngơi được hai hôm lại phải đi làm kiếm sống đây.”

Chung Linh bị cô chọc cười: “Ở bên ‘đồng chí lão Chung’ vẫn thoải mái hơn, phải không?”

Vừa nói dứt câu, cô vội đưa tay che miệng, “Xin lỗi, quên mất là hai người chia tay rồi.”

Ánh mắt trong trẻo của Mạnh Gia như bị mây đen che phủ, phút chốc u ám hẳn đi, ngay giây phút Chung Linh nhắc tới anh hai cô.

Cô khẽ cười tự giễu: “Không sao, qua rồi.”

Dù sao thì, những ngày đau khổ nhất cô cũng đã vượt qua rồi.

Đã từng có lúc, học nửa tháng vẫn lạc đường, điện thoại hết pin chẳng thể tìm đường, hỏi đường thì gặp ngay mấy trò đùa ác ý của bọn trẻ, ngồi bệt bên lề đường khóc òa trong tuyệt vọng.

Đã từng có đêm từ thư viện ra về, giữa đường chạm mặt gã say xỉn ôm chai rượu quấy rối, phải vòng đường xa gấp đôi, đi bộ năm sáu cây số giữa đêm khuya mới về đến nhà.

Đã từng có những tối giao mùa, bị sốt cao, trong nhà chẳng có thuốc hạ sốt, chườm khăn lạnh bốn lần vẫn chẳng giảm nhiệt, cuối cùng phải khoác áo dày, chống chọi gió rét chờ hiệu thuốc mở cửa lúc sáng sớm.

Những khoảnh khắc ấy, trong từng khung cảnh hiện lên đều là khuôn mặt lạnh nhạt, sâu lắng của Chung Túc Thạch.

Mạnh Gia cứ nghĩ mãi, có lẽ thứ cô cần không phải là dũng khí hay quyết tâm để vượt qua tất cả, những điều đó cô sớm đã có rồi, từ khi cô học cách chấp nhận những gian khổ trong đời mình.

Điều cô thực sự cần phải từ bỏ, là thói quen hễ gặp ấm ức hay khó khăn lại nhớ đến Chung tiên sinh.

Bởi đó đâu còn là lúc mà chỉ cần cô buồn rầu một chút là sẽ được người ta nâng niu trong tay nữa đâu.

Họ cùng ăn tối trong một quán nhỏ bên kia sông Louvre. Chung Linh cứ xuýt xoa khen món gan ngỗng áp chảo thơm ngậy, mềm mượt.

Mạnh Gia rót rượu cho cô, cười nói: “Đừng nhìn mặt tiền quán nhỏ mà coi thường, bếp trưởng ở đây có tiếng đấy.”

Chung Linh gật đầu: “Xem ra nửa năm nay cậu đến đây không ít lần nhỉ?”

Cô chỉ khẽ đáp: “Cũng không hẳn, lần trước đến Louvre tham gia hoạt động cộng đồng, l*m t*nh nguyện viên thôi.”

Tối hôm ấy Mạnh Gia không về khách sạn, ngủ lại cùng Chung Linh.

Tắm rửa xong, cô quấn áo choàng tắm, ngồi trên giường, trông chẳng khác gì mùa hè năm kia ở Bắc Đới Hà.

Chỉ là sẽ chẳng còn một Chung tiên sinh nào sau khi tan họp lại từ Bắc Kinh chạy tới, đuổi Chung Linh đi nơi khác nữa.

Đêm khuya tĩnh lặng, ngoài ban công, một chậu hoa diên vĩ đã héo khô lắc lư dưới ánh trăng lạnh lẽo.

Mạnh Gia lặng lẽ thẫn thờ, một lúc lâu sau, cuối cùng cũng cất lời hỏi: “Anh cậu… vẫn ổn chứ?”

Giọng cô rất khẽ, rất lạnh, như sương giá đóng bám trên cành cây.

Nghe cứ như hỏi thăm một người xa lạ chẳng liên quan, kiểu thuận miệng hỏi cho có.

Chung Linh đặt tờ tạp chí xuống, trầm ngâm một lúc, rồi lắc đầu: “Không ổn lắm.”

Ba ngày sau khi Mạnh Gia rời đi, Chung Linh lén đi một chuyến tới vùng ngoại ô phía Tây.

Đàm Tâm Lan mê tín nên sau chuyện xà ngang rơi xuống bất ngờ đã cấm cô không được tới đó nữa.

Nhưng Chung Linh đến là để lấy lại thứ đồ cô cho Mạnh Gia mượn.

Trước khi sang Anh, Mạnh Gia quá vội vàng không kịp trả cô, sau còn nói để ở thư phòng ngoài Tây Giao.

Hôm ấy là thứ Bảy, cô đến nơi thì mặt trời đã lặn, vừa dứt cơn mưa to ở Tây Sơn.

Trong khuôn viên cổ kính, dưới bầu trời cao rộng, mặt nước phẳng lặng dâng lên từng lớp sương mờ dày đặc.

Chung Linh bước qua cầu hành lang, đến gần mới thấy anh cô đang ngồi bên ngoài, tay kẹp điếu thuốc, rít từng hơi một, điên cuồng.

Cô biết dạo này tâm trạng anh không tốt, không dám nhiều lời, chỉ dám gọi một tiếng “Anh hai”, rồi rụt rè lên lầu lấy đồ.

Khi cô xuống Chung Túc Thạch đã vào nhà, môi cắn điếu thuốc, tay mở chai whisky.

Chung Linh không nhịn được, khuyên một câu: “Anh à, người ta đi rồi, đừng uống nữa.”

Chung Túc Thạch rút điếu thuốc ra, phả ra một làn khói trắng: “Người đi rồi, đi đâu cơ?”

Cô sững sờ, tiến lại gần vài bước: “Anh không đùa đấy chứ? Chính anh tiễn cô ấy ra sân bay mà, quên rồi à?”

Chung Túc Thạch như mới chợt tỉnh: “Ồ, em nói Mạnh Gia à? Đi thì đi thôi.”

Chung Linh vội gật đầu: “Đúng đó, sớm muộn cũng phải đi, anh cứ coi như nhẹ nhõm đi.”

“Đinh” một tiếng, nắp chai rượu bị anh tùy tiện ném xuống đất, anh bật cười lạnh.

Chung Túc Thạch không cần ly, cầm nguyên chai, ngửa cổ uống một ngụm lớn.

Uống xong, anh nặng nề ném chai rượu lên bàn gỗ tử đàn, phát ra tiếng động chát chúa, khiến Chung Linh giật mình.

Anh chống tay lên bàn, hít sâu hai hơi thật dài: “Tôi thì có gì mà không buông nổi?”

Anh mà nhìn thấy dáng vẻ của mình bây giờ đi, đúng là chẳng giống buông bỏ chút nào đâu. Chung Linh thầm nghĩ.

Cô vừa định an ủi mấy câu.

Thì lại nghe anh gầm lên: “Dám thẳng thắn thừa nhận chuyện bản thân chưa từng được yêu, có gì là khó chứ!”

Ngay sau đó, chai whisky mới uống một ngụm đã bị anh hất xuống đất thật mạnh.

Chai rượu vỡ tan, mảnh thủy tinh văng tung tóe, chất lỏng màu hổ phách chảy loang lổ trên sàn, trông thê lương như một cái chết không nhắm mắt.

Có gì mà khó chứ, anh giận đến mức này làm gì? Cô thầm thở dài.

Nhưng Chung Linh vẫn đứng chết trân tại chỗ, chẳng thốt nổi lời nào. Đây là lần đầu cô thấy Chung Túc Thạch thê thảm thế này.

Trong lòng cô anh mãi mãi là người điềm đạm, trầm ổn, không màng gió bão.

Anh vốn nên là ngọn núi xanh thanh khiết, đứng sừng sững giữa khói bụi nhân gian.

Vậy mà giờ đây anh cũng đã rơi vào chốn hồng trần, chỉ vì một cô gái đã rời xa, bôn ba tận chân trời.

Chung Linh mấp máy môi, định nói: Không phải như anh nghĩ đâu.

Nhưng Chung Túc Thạch đã chỉ thẳng ra ngoài cửa: “Đi, em cũng đi đi, tất cả đều đi hết cho tôi!”

Bình Luận (0)
Comment