Đại Tiểu Thư Họ Mạnh - Võng Nhược

Chương 53

Bầu trời xa tít hiện lên chòm sao Tham Lang xiên xẹo, từng dãy núi phủ sương trắng đọng lại trên những cành cây khô úa, trận tuyết xuân lại vừa trút xuống.

Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, nghe được câu nói kia không mấy dễ chịu, giọng Mạnh Gia chợt vội vã, như có gì gấp gáp: “Anh ấy sao lại không ổn?”

Nhưng rồi lòng dần lặng xuống, cô lại nghĩ, làm sao mà anh không ổn được chứ.

Trong tay Chung Linh là hai bộ đồ, cứ cầm lên đặt xuống, phân vân mãi:
“Chỉ là mùa đông năm ngoái, anh ấy bệnh nặng một trận, chảy máu dạ dày, phải nằm viện suốt một tuần.”

“Rõ ràng năm ngoái kiểm tra sức khỏe không có vấn đề gì, sao lại thành ra thế này…”

Mạnh Gia nắm chặt ga giường dưới người, cụp mắt xuống, lẩm bẩm một câu, cố gắng không để cảm xúc tràn ra chút nào.

Chung Linh khẽ hừ một tiếng: “Không biết giữ thân, uống rượu như điên. Bác sĩ dặn bao nhiêu lần rồi, anh ấy có bao giờ chịu nghe!”

Mấy hôm Chung Túc Thạch nằm viện, Đàm Tâm Lan không ngừng lắc đầu, than thở với những người tới thăm bệnh: “Cháu tôi càng lớn càng cứng đầu.”

Chung Văn Đài lại mắng bà nhìn vấn đề quá nông cạn. Ông cụ dùng gậy đập xuống sàn, tiếng vang dồn dập: “Bà còn chưa nhìn ra à? Nó là lạnh lòng rồi đấy!”

Trong lòng Đàm Tâm Lan mơ hồ cũng có một câu trả lời, nhưng cứ không chịu tin, người già luôn cảm thấy chỉ là chuyện trai gái vớ vẩn thôi, sao đến mức ấy được?

Bà dò xét hỏi: “Có khi nào… nó vẫn còn nhớ con gái Mạnh Duy Quân không? Bao lâu rồi mà vẫn như vậy…”

Chung Văn Đài giận đến không có chỗ xả: “Không phải vì chuyện đó, nó còn cái gì mà phải dằn vặt mình đến thế!”

Đàm Tâm Lan nhìn về giường bệnh, nơi Chung Túc Thạch đang truyền nước.

Bà nghiến răng, cứng giọng: “Chuyện khác còn có thể theo ý nó, riêng chuyện này thì không. Mạnh Duy Quân ấy à, tôi không ưa nổi. Cả bụng là tâm cơ mưu mẹo, ai biết con gái ông ta là tốt hay xấu? Biết đâu cũng giống y chang.”

Chung Linh đứng bên nghe không lọt tai, nhỏ giọng phản bác:
“Mạnh Gia đâu phải do ông ấy nuôi lớn, hoàn toàn không giống.”

Nhưng rất nhanh đã bị răn dạy: “Dù có là tiên nữ trên trời, cũng không hợp với nhà họ Chung ta! Nếu cô là người hiểu chuyện, thì nên khuyên anh cô sớm tỉnh ra, đừng cứ kéo nó vào chuyện đó mãi!”

Chung Linh không nói gì nữa.

Nhưng chí ít những gì cô tận mắt chứng kiến, tình cảm của Mạnh Gia dành cho anh trai cô là thật lòng không giấu giếm, ẩn trong từng chi tiết nhỏ, lặng lẽ mà chân thành.

Cô còn nhớ rõ một lần họ đi du xuân đến chùa Vân Cư, chính cô bảo tài xế vòng sang phía Tây đón Mạnh Gia. Trước khi đi công tác, Chung Túc Thạch dặn cô: “Mạnh Gia nghỉ học là hay lười ở nhà, nếu ra ngoài chơi thì nhớ rủ cô ấy đi cùng.”

Lúc họ đến tầng thứ sáu của chùa, nơi thờ tượng Quan Âm Thiên Thủ Thiên Nhãn, tượng ngồi kết ấn, đầu đội bảo quan.

Mạnh Gia đầy tò mò, hết đi vòng này sang vòng khác để đếm xem có bao nhiêu khuôn mặt, bao nhiêu cánh tay.

Cô đếm đi đếm lại nhiều lần, lần nào cũng ra kết quả khác nhau, đến nỗi tức mình cứ phải đếm lại từ đầu.

Chung Linh đứng bên cạnh cười, cầm một nén nhang, chờ cô đếm xong.

Lúc ấy, một cặp mẹ con bước vào điện, Chung Linh nhìn thấy liền bước đến chào hỏi lễ phép.

Là Diệp Hân và mẹ cô ấy. Cô lễ phép nói: “Cháu chào dì, chào chị Diệp.”

Diệp phu nhân mỉm cười: “Là Tiểu Linh à? Đi với bà nội hả?”

Chung Linh đáp: “Dạ không ạ, cháu đi với bạn.”
Rồi cô giới thiệu Mạnh Gia:
“Dì ơi, đây là bạn cháu…”

Mạnh Gia biết rõ Diệp Hân, cũng hiểu đây là người con dâu được gia đình họ Chung chọn lựa, liền tranh nói trước: “Cháu là bạn học của bạn ấy ạ.”

Diệp Hân gật đầu với cô: “Chào em, chắc là lần thứ hai mình gặp rồi nhỉ.”

“Chị Diệp nhớ giỏi thật.”

Sau khi hai mẹ con họ đi khỏi, Chung Linh mới hỏi: “Cậu không sao chứ?”

“Chuyện gì mà phải sao.”

Mạnh Gia bẻ que nhang trong tay, vô ý làm gãy, cũng không còn tâm trạng đếm tượng nữa, cứ thế rời khỏi điện.

Chung Linh đuổi theo: “Hồi nãy cậu không ngăn tớ, tớ cũng định nói vậy. Cậu không vui thì tớ xin lỗi nhé.”

Cô cười nói đùa: “Hiểu mà, đó là mẹ vợ tương lai của anh cậu, không nên để bà ấy nghĩ nhiều.”

Câu đó làm Chung Linh nghẹn họng, chẳng nói thêm gì được.

Không cần nói ra, ai cũng thấy rõ một điều Mạnh Gia còn bảo vệ anh trai cô ấy hơn cả chính cô ấy.
Bảo vệ từ những chuyện nhỏ nhặt nhất.

Chung Linh lắc đầu: “Nếu anh mình nghe được câu này chắc tức chết.”

Mạnh Gia cười: “Thì đừng nói cho anh ấy biết. Mình cũng đâu có nói.”

“Yên tâm, mình cũng không. Không khéo lại bị anh ấy mắng.”

Chung Linh nhớ lại cuối ngày hôm đó, lúc tiễn Mạnh Gia về, anh cô đang đứng ngay trạm gác đợi, mặc áo sơ mi trắng và quần đen, trông như đang thị sát, khiến nhân viên gác cửa cũng sợ run.

Thấy xe họ tới, Chung Túc Thạch mở cửa, Mạnh Gia ngồi trong xe vẫy tay cười:
“Lão Chung~”

Anh đưa tay đỡ cô xuống xe: “Ngày hôm nay đi chùa mệt rồi đúng không, xứng đáng được khen thưởng.”

Chung Linh bên kia lên tiếng: “Cái đó mà cũng khen! Cô ấy mới nãy còn tự uống nước nữa đó, có cần thưởng luôn không?”

Chung Túc Thạch không trả lời, chỉ dặn tài xế: “Lái chậm một chút, đưa cô ấy về đại viện.”

Trên xe, cô thấy Mạnh Gia khoác tay anh đi chậm rãi: “Anh đứng đây đợi em hả?”

Anh trêu lại: “Đâu có đợi, anh đang… trực gác.”

Mạnh Gia cấu tay anh: “Xí, người ta đứng gác thì đứng thẳng, ai như anh hút thuốc nữa.”

Anh cười vui vẻ: “Em tinh mắt thật đấy. Anh vừa dập thuốc trước lúc em tới.”

Làm sao mà không thấy? Anh ấy đứng ở đâu, cũng đều nổi bật.

Mạnh Gia cười tựa vào người anh:
“Đi xa như vậy chân em mỏi chết rồi, anh bế em đi.”

Chung Túc Thạch bế cô lên: “Nghe giọng em kìa! Cứ như đại tiểu thư sai người làm ấy nhỉ, không khác tí nào.”

Mạnh Gia ôm cổ anh, không nói.
Chung Túc Thạch ngửa đầu nhìn cô: “Sao thế?”

Cô cúi đầu, giọng kiêu kỳ nói: “Em muốn tịch thu cái miệng này của anh.”

Chung Túc Thạch bất ngờ phá lên cười lớn.

Gió mạnh rít lên trong sắc hoàng hôn mịt mờ.
Chung Linh ngồi trong xe, nhìn theo bóng họ đi xa dần.

Đó là lần đầu tiên cô cảm thấy xót xa thay cho anh trai, một người luôn muốn gì được nấy.
Cô thấy đáng tiếc cho Chung Túc Thạch.

Bởi vì không có tương lai nào đang chờ họ.
Không có số phận nào sẽ mỉm cười với họ.

Tối hôm đó hai người họ nói chuyện mãi đến tận hai giờ sáng, vẫn chưa buồn ngủ.

Mạnh Gia xuống giường, cúi người rót một ly sâm panh, đưa cho Chung Linh:
“Anh ấy giờ chắc khỏe rồi nhỉ?”

Chung Linh uống một ngụm:
“Cũng tạm thôi. Vẫn phải đi tái khám đều đều. Mấy chuyện cũ rích rồi.”

Mạnh Gia lặng lẽ thở dài trong lòng, không nói gì thêm.

Chung Linh nằm xoài trên giường, vừa cười vừa trả lời bình luận trong vòng bạn bè.

Lúc ăn tối, cô có chụp mấy bức ảnh ở Louvre, trong đó có một bức chụp trúng Mạnh Gia.

Một cậu công tử bình luận: “Cô gái kia nhìn giống phiên dịch Mạnh quá?”

Lưu Tiểu Lâm trả lời phía dưới: “Hồi ở Bắc Kinh có thấy ai nhiệt tình vậy đâu.”

Cậu kia lại viết: “Sao giống được? Khi ấy có anh hai của Chung Linh cản hết người ta rồi, ai dám lại gần chứ.”

“Gì vậy! Sau này định tán cô ấy hả, gan quá ha?”

“Cũng không phải là không có cơ hội.”

Chung Linh cười sặc sụa, nhịn không được đáp lại một câu:
“Cô ấy bây giờ còn độc thân mà.”

Mạnh Gia ghé qua nhìn:
“Chị đang chat với ai đấy? Tần Văn hả?”

“Tần Văn giờ chắc đang trên đường đi làm rồi. Mua cho anh ấy cái xe mà anh cứ không chịu đi, toàn đòi chen tàu điện. Đúng là điên rồi!”

Mạnh Gia gật đầu. Giờ này ở Bắc Kinh đúng lúc cao điểm sáng, tắc đường kinh khủng.

Chung Linh vứt điện thoại sang một bên, cầm hai cái váy hỏi:
“Tớ mặc cái nào đẹp hơn?”

Mạnh Gia nhìn một hồi rồi đáp: “Cái thứ nhất thì vứt, cái thứ hai vứt xa thêm chút.”

“...Cậu lặp lại lần nữa xem?!”

Chung Linh giận đến mức nhào qua cấu mặt cô.

“Tớ nói thật mà, hai màu đó tối quá, không hợp với cậu đâu.”

Trên giường, Mạnh Gia trốn đông trốn tây, cười đến thở không ra hơi.

Đúng lúc ấy, điện thoại của Chung Linh reo vang.
Cô vuốt lại tóc, mò dưới gối lấy ra.

Mạnh Gia cũng ngồi dậy, cầm ly sâm panh lên nhấp một ngụm.
Vừa quay đầu lại, Chung Linh đưa điện thoại ra sát mặt cô.

Trên màn hình hiện lên hai chữ “Chung Tổng”, tim Mạnh Gia bất chợt đập loạn, ngón tay đang cầm ly khẽ run.

Cô lắp bắp: “Cậu, cậu nghe đi, đưa tớ xem làm gì…”

Chung Linh cười cười:
“Nếu cậu không muốn tránh mặt thì tớ nghe nhé.”

“Nghe đi, có sao đâu. Nghe đi…”

Mạnh Gia trong lòng thấp thỏm, làm như che giấu điều gì, dốc hết ly sâm panh còn lại.

Không biết vì lý do gì Chung Linh bật loa ngoài, nói một tiếng “Alo”.

Cô chỉ nghe thấy đầu bên kia, giọng nói thong thả hỏi một câu: “Ở đâu?”

Giọng trầm thấp lạnh nhạt của Chung Túc Thạch truyền qua ống nghe, chậm rãi vang lên bên tai Mạnh Gia.

Tựa như đầu xuân, dòng suối nhỏ trong khe núi chảy ra từ lớp băng tuyết tan chảy, quanh co len lỏi qua lùm cây.

Cũng giống như con người anh vậy, khi nói chuyệnn tốc độ luôn điềm đạm, ung dung.

Chẳng nhanh chẳng chậm, như thể từ khi sinh ra đã chẳng có thứ gì có thể khuấy động tâm trí thanh tĩnh của anh.

Chung Linh có chút ngạc nhiên, thậm chí còn ngẩng đầu liếc nhìn Mạnh Gia một cái, “Anh còn không biết em đang ở Paris à? Em đăng cả lên vòng bạn bè rồi đó.”

Chung Túc Thạch liền hỏi lại, giọng điệu bận rộn như thường ngày: “Anh có thời gian xem mấy thứ đó sao?”

“Vậy cuộc gọi này, chắc là có ‘chỉ thị tối cao’ gì đó đúng không? Anh cứ việc nói thẳng.”

Trong lòng Chung Linh thấy khó hiểu, Chung tổng bao năm nay chẳng hề quản cô, cũng chưa từng gọi điện, lần này đột ngột gọi tới là vì lý do gì?

Chung Túc Thạch lạnh nhạt nói: “Mới năm ba mà không lo học, lại chạy đi nước ngoài ăn chơi!”

Cô lí nhí đáp: “Em có xin phép với thầy giáo, nói là bị ốm.”

Anh dặn dò: “Tuần sau là sinh nhật bảy mươi của bà nội, trước hôm đó phải về.”

Chung Linh vội vàng nói: “Anh à, em còn muốn đi London hai ngày với Mạnh Gia nữa, được không?”

“Các em gặp nhau ở Paris rồi?”

Trong lúc nói Chung Túc Thạch ho khẽ hai tiếng, rồi ngừng lại một chút, giống như bị nghẹn ở đâu đó.

Chung Linh lập tức xác nhận: “Đúng rồi, cô ấy đang ngồi ngay cạnh em, anh có muốn nói chuyện với cô ấy không?”

Anh im lặng một lát, mới đáp: “Không cần, em đi đâu anh mặc kệ, đúng giờ về.”

Bàn tay anh ấn nhẹ lên trán, nói xong liền cúp máy, tiện tay ném điện thoại lên bàn, nhưng suy nghĩ một lúc, vẫn cầm lên lại, mở bức ảnh Chung Linh vừa gửi.

Gió nhẹ lướt qua ánh hoàng hôn, bầu trời vương mấy áng mây bồng bềnh như tơ lụa, Mạnh Gia quấn một chiếc khăn choàng dày, lặng lẽ đứng bên bờ sông Seine, nét mặt dịu dàng, xa xăm vẫn chẳng đổi thay, tóc mai bay nhẹ dưới ánh chiều tà, tựa như hoa ngọc lan nở muộn, hương thơm thoảng thoảng dưới ánh trăng.

Quỷ mới biết anh đã xem bức ảnh ấy bao nhiêu lần.

Muốn dứt khỏi anh buộc bản thân phải làm việc khác, chuyển dời ánh nhìn vốn đã bị cô cuốn lấy. Nhưng mở hồ sơ ra lại chẳng thể nào tập trung.

Hơn nửa năm qua, Chung Túc Thạch cố ý không dò hỏi bất kỳ tin tức nào về cô, một lần cũng không.

Cứ coi như trên thế gian này chưa từng có cô tồn tại.

Anh cứ ngỡ mình đã vượt qua, vậy mà chỉ một bức ảnh vô tri vô giác, đã đủ để anh lộ nguyên hình.

Trịnh Đình gõ cửa ba cái, rồi bước vào nói: “Đến giờ họp rồi, Túc Thạch.”

Chung Túc Thạch nhấp một ngụm trà, hỏi: “ Hạ Nguyên Dã cũng tới rồi à?”

“Phải, người mới điều lên từ bên dưới, chỉ sau cậu một bậc.” Trịnh Đình mơ hồ cảm thấy bất an, giọng trĩu nặng lo lắng, “Sang năm là chủ tịch nghỉ rồi, ai biết chừng ông ấy có phải ứng cử viên không.”

Nói xong, ông chống tay lên bàn làm việc, ghé sát bên tai Chung Túc Thạch: “Hay là, bên cậu cũng nhắn một câu với lão gia? Nhà họ Hạ lần này bỏ không ít công sức đâu.”

Chung Túc Thạch khẽ cười lạnh, “Không cần, ông ấy chỉ có một câu nói cho tôi thôi.”

Trịnh Đình lập tức căng thẳng, hỏi là câu nào.

Anh đứng dậy, cầm sổ ghi biên bản cuộc họp, kẹp thêm cây bút, khẽ nhếch môi đầy khinh miệt: “Cưới Diệp Hân đi.”

Trịnh Đình vội bước theo, nhỏ giọng: “Thật ra tiểu thư Diệp hiền lành đôn hậu, cũng chẳng phải loại người hay so đo. Nếu cậu muốn đợi tương lai, chờ Mạnh Gia về rồi…”

Nói đến đây ông bỗng ngừng lại, liếc nhìn sắc mặt của anh, không dám nói tiếp.

Nhưng Chung Túc Thạch lại bất ngờ không nổi giận, chỉ nói: “Chuyện này bàn sau, giờ đi họp, cũng phải tỏ ra có thành ý một chút.”

Vào phòng họp lớn của tập đoàn, vừa thấy bóng dáng anh liền bước nhanh tới, chủ động bắt tay: “Túc Thạch, lâu lắm không gặp rồi.”

Chung Túc Thạch cũng bắt tay hai tay, nở nụ cười nhẹ: “Anh Hạ, hoan nghênh về Bắc Kinh chỉ đạo công việc củ chúng ta.”

Dù là đối thủ cạnh tranh rõ ràng, thì những lễ nghi ngoài mặt vẫn không thể thiếu.

Dù sau này có phải lật bàn thì lúc mọi người còn đang nhìn vào, vẫn phải giữ nụ cười hòa nhã.

Hạ Nguyên Dã cũng không vừa, “Ây, đừng nói mấy câu khách sáo ấy, cùng lớn lên trong đại viện cả, chỉ đạo gì chứ?”

Rồi lại chuyển sang chuyện hậu bối, “Chung Linh vẫn còn ở Paris hả?”

Chung Túc Thạch làm bộ bất đắc dĩ, “Đúng vậy, suốt ngày chỉ biết bay nhảy, còn dắt cả Hạ Di Mông nhà anh đi cùng. Đừng nhắc nữa, hư hỏng cả rồi.”

Mà hai đứa bị nói “hư hỏng” ấy, lúc này lại đang cuộn trong chăn, trò chuyện đủ thứ chuyện trên trời dưới đất.

Nói về mùa xuân và mùa hè trong ngõ nhỏ Bắc Kinh, lá ngân hạnh vàng rực rụng đầy đất, khung cảnh náo nhiệt của phố phường.

Nhớ lại những buổi trà chiều đã từng cùng nhau tiêu tốn ở Di Hòa Viên.

Nói rằng chỉ thêm hai ba tháng nữa thôi là tới mùa đẹp nhất Bắc Kinh, đêm xuân hoa rụng, dưới bầu trời đầy sao, ăn tối bên sông Lương Mã xong có thể thong thả đi bộ dọc bờ sông, đi mãi đến tận Bắc Tiểu Nhai Tam Lý Đồn.

Khi trò chuyện cùng Chung Linh, Mạnh Gia cứ thẫn thờ mãi, chẳng hiểu sao trong tai cứ văng vẳng hai tiếng ho kia.

Gấp gáp xen chút th* d*c, giống hệt triệu chứng của anh hồi Tết năm ngoái ở Bắc Kinh.

Sao cứ tới lúc giao mùa là anh lại bị cảm thế nhỉ?

Chung Linh lại chợt vỗ cô một cái, “Cậu còn nhớ lần ở xưởng Lưu Li chúng ta lấy được cái bình men xám ngọc không?”

Mạnh Gia mở to mắt, ngẩn ngơ ngước nhìn trần nhà, giọng hờ hững: “Cậu mà cũng gọi là lấy à? Phải gọi là lừa đảo mới đúng.”

Lúc đầu là Chung Linh nhìn trúng chiếc bình trong tiệm, nhưng nhân viên nhất quyết không bán, bảo là phu nhân họ Chung đã đặt trước rồi.

Ở Bắc Kinh này, họ Chung nhiều lắm. Riêng mấy ông lớn mà Chung Linh quen, gọi “bác” cũng đến hai ba người.

Chung Linh cứ đòi bằng được, cuối cùng gọi điện nhờ Mạnh Gia giúp.

Mạnh Gia diễn cũng khá đạt, xoay xoay chiếc vòng cổ ngọc bích, khẽ kéo chặt chiếc áo lông chồn trắng trên người, “Quẹt thẻ đi, tôi chính là phu nhân họ Chung đây.”

Nhân viên bán hàng vẫn lưỡng lự, “Phu nhân trẻ thế này, hình như không giống lời ông chủ dặn.”

Cô liền tháo kính râm, nói dối chẳng chút ngập ngừng: “Ồ, nhà tôi lão Chung ly hôn hai lần rồi. Nếu cậu không tin, tôi gọi cho ông ấy một cuộc nhé?”

Nhân viên kia vội dẫn cô đi quẹt thẻ, “Không cần không cần, bên này quẹt thẻ, chiếc bình ba mươi chín vạn.”

Sau đó, phu nhân họ Chung thật đến tìm, Mạnh Gia cũng biết không giấu được, bèn thú nhận hết sạch.

Hôm ấy, lúc Chung Túc Thạch nghe điện thoại, cô đang ngồi trên đùi anh, nghe đầu dây bên kia rối rít xin lỗi.

Nói là không biết cô là bạn gái của anh, chiếc bình kia không cần trả, sau này sẽ mời bữa để bù đắp.

Chung Túc Thạch cúp máy, nhéo nhẹ mũi cô, “Vui không?”

Mạnh Gia hất tay anh ra, “Mất mặt chết đi được, sau này người ta biết kiểu gì cũng cười em.”

“Cười em gì chứ?”

Cô xoắn xuýt ngón tay, lí nhí: “Cười em không biết lượng sức, muốn làm phu nhân họ Chung này.”

Chung Túc Thạch im lặng hồi lâu, bỗng nhiên bật cười, “Em chắc chắn là không thể làm sao?”

Nhớ đến đây, Chung Linh cười khúc khích, “Quả thật lời mắng chịu là cậu, lợi thì tớ hưởng.”

Nhưng Mạnh Gia lại chẳng cười nổi.

Cô bỗng nhớ đến đoạn cuối cùng của cuộc trò chuyện ấy.

Lúc đó cô đã nói với anh: “Dù anh có muốn em làm em cũng không làm đâu.”

Mạnh Gia thầm nghĩ, hồi ấy sao mình lại phải nói như vậy chứ?

Mấy thứ kiêu ngạo và tự tôn yếu ớt ấy, có đến mức quan trọng như vậy không? Nhất định phải nói ra mấy câu dối lòng kia sao?

Nếu như khi đó, hoặc trong rất nhiều đêm khuya khi bờ vai còn vương vết hôn, cô đã từng nói với anh một câu “Em yêu anh”, thì đến hôm nay, liệu có bớt đi chút tiếc nuối nào không?

Gần sáng Chung Linh tỉnh dậy một lần, vừa xuống giường liền phát hiện có điều bất thường.

Cơ thể gầy gò của Mạnh Gia cuộn chặt trong chiếc chăn trắng, bờ vai lộ ra, dưới ánh đèn vàng nhạt khẽ run lên.

Chung Linh bước lại gần, mới phát hiện đôi môi trắng bệch của cô đã ướt đẫm, khẽ mấp máy, hàng mi nhắm chặt còn đọng những giọt lệ, gối đầu loang lổ một vệt nước.

Cổ họng Mạnh Gia nghẹn đầy nước mắt, rung lên, phát ra những âm thanh mơ hồ đứt đoạn.

Cô ấy giật thót trong lòng, cứ tưởng Mạnh Gia gặp ác mộng, bèn vén tóc bên má cô ra, cúi xuống nghe kỹ.

Lần này, Chung Linh cuối cùng cũng nghe rõ.

Cô nói: “Mình rất nhớ anh ấy, thật sự rất nhớ anh ấy.”

Chung Linh khẽ nhíu mày, rồi nước mắt cô ấy cũng bất giác tuôn rơi.

Bình Luận (0)
Comment