Chung Túc Thạch kéo tay Mạnh Gia, bước chân không hề chậm lại, giẫm lên thảm trải mềm mại dẫn cô rời khỏi hội trường.
Đến khi cánh cửa được nhân viên phục vụ khép lại, những tiếng thì thầm to nhỏ trong phòng cũng bị chắn lại sau lưng họ.
Tổng giám đốc Tống còn chưa kịp phản ứng, quay sang hỏi người bên cạnh: “Vừa rồi người bước vào là Chung tiên sinh sao?”
Có người đáp: “Ông không nhìn nhầm đâu, chính là người vừa được điều lên từ chi nhánh phía nam, hiện là nhân vật số hai của tập đoàn Evebrting, trẻ tuổi đầy triển vọng đấy.”
“Thế cô phiên dịch tên là Mạnh Gia kia có quan hệ gì với anh ta?”
“Chuyện đó thì khó nói rồi, mấy chuyện riêng tư của mấy cậu ấm này, đâu phải người như tôi có thể dò hỏi được?”
Chưa đầy vài giây sau, một cô gái mặc đồ công sở màu đen bước tới, ngồi xuống bên cạnh Tổng giám đốc Tống.
Cô rất chuyên nghiệp: “Chào ông, tôi là thư ký hành chính của tập đoàn Evebrting, từ bây giờ sẽ thay thế Mạnh Gia làm phiên dịch cho ông.”
Tổng giám đốc Tống vừa nghe đến danh phận lớn lao này, lại nhớ đến Chung tiên sinh vừa rời đi, lập tức gật đầu lia lịa đồng ý.
Chung Túc Thạch dắt cô đi trong hành lang hành chính của khách sạn, không nói một lời.
Không cần mở miệng, chỉ từ góc độ của Mạnh Gia nhìn sang, dưới ánh đèn trần trong hành lang, gương mặt nghiêng u ám của anh cũng đủ thể hiện sự mất kiên nhẫn.
So với dáng vẻ điềm đạm thường ngày, bước chân anh lúc này nhanh hơn hẳn, Mạnh Gia phải rảo bước theo sát, tránh bị bỏ lại.
Nhân viên phục vụ đứng ở cửa thấy họ đến thì đẩy cửa phòng nghỉ ra: “Chung tiên sinh, đây là phòng đã được đặt sẵn cho ngài.”
Lời nói thì nghe hay. Từ lúc nhận cuộc gọi của Trịnh Đình cho đến khi Chung Túc Thạch đích thân xuất hiện tại hiện trường, cũng chỉ trong vòng nửa tiếng đồng hồ.
Làm gì có chuyện đặt trước? Chẳng qua là làm theo chỉ đạo của cấp trên, khéo léo thể hiện sự cung kính với vị nhân vật mới lên này ở những chi tiết nhỏ nhặt.
Chung Túc Thạch hiểu rất rõ điều đó, nhưng vẫn giữ vẻ khách sáo, đó là nguyên tắc sống của anh, những gì đáng được hưởng thì cứ thản nhiên nhận lấy.
Anh kéo Mạnh Gia vào trong, để lại một câu: “Đừng để bất cứ ai đến làm phiền.”
“Vâng, xin ngài yên tâm.”
Cửa vừa khép lại, Mạnh Gia lập tức đưa tay xoay cổ tay bị anh bóp đau.
Cô quay lại, giữa đôi mày hiện rõ chút giận: “Em còn đang làm việc, anh làm cái gì vậy?”
Chung Túc Thạch hơi nghiêng đầu, tay nới lỏng cà vạt vài phân.
Anh ôm lấy eo cô, kéo cô vào lòng, sức mạnh ấy gần như bẻ gãy cả sống lưng cô.
“Em nói xem anh đang làm gì? Ngày nào cũng lạnh nhạt với anh. Em nói xem anh còn có thể làm gì khác?”
Giọng anh khàn khàn, hơi thở nóng bỏng, yết hầu lên xuống theo từng lời nói, tràn đầy h*m m**n khó nhịn.
Bị dồn ép, khí thế của Mạnh Gia chợt yếu hẳn, cô đưa tay đặt lên vai anh, nhẹ giọng nói: “Em đã mua vé máy bay rồi.”
Như sợ anh không tin, cô chỉ ra ngoài cửa: “Hành lý của em gửi ở quầy lễ tân, giờ dẫn anh đi xem.”
“Em còn ở đây thì ãnh cần gì nhìn hành lý nữa? Ngốc thật.”
Chóp mũi anh chạm vào cô, hơi thở hai người hòa quyện, một mùi hương quen thuộc tựa sương sớm ùa tới.
Anh nhíu mày, cố nhịn không hôn cô ngay lập tức: “Có nhớ anh không?”
Mạnh Gia gật đầu thành thật, tay cô khẽ sờ lên yết hầu của anh, vô tình chạm đến cằm dưới.
Chung Túc Thạch nhắm mắt một lúc, như kẻ phát cuồng ôm lấy đầu cô, cúi xuống hôn cuồng nhiệt.
Trong căn phòng thoảng hương dịu mát, cách biệt với tiếng ve râm ran giữa mùa hè oi ả, bóng hai người đổ dài lên chiếc ghế dài đặt cạnh cửa sổ.
Nụ hôn ấy mãnh liệt đến mức môi cô bắt đầu đau và sưng đỏ.
Mái tóc rối tung, cô cố cởi cúc áo sơ mi của anh, như đang tháo gỡ một lời nguyền bị phong ấn từ lâu.
Người ban lời nguyền ấy đang cuốn lấy cô, đầu lưỡi đan quyện cùng cô không dứt.
Đến khi anh buông môi cô ra, nụ hôn lần sang vành tai, Mạnh Gia thở hổn hển một lúc mới thốt lên: “Em… em còn phải quay lại làm việc.”
Chung Túc Thạch khẽ ngửi mùi hương trên má cô: “Không cần quay lại nữa, đã có người thay em rồi.”
Một chân của Mạnh Gia rũ xuống bên mép ghế, trông như đóa ngọc lan trắng rơi khỏi cành trong buổi hoàng hôn nơi đình vắng.
Cô quay đầu, thấy chiếc khăn lụa buộc từ sáng đã bị Chung Túc Thạch tháo ra bằng đôi tay khéo léo, lặng lẽ rơi xuống thảm.
Mặt cô nóng bừng, làn da trắng mịn dần chuyển sang sắc hồng nhạt.
“Lão Chung, bên ngoài còn nhiều người lắm, anh đừng có…”
Chút lý trí còn sót lại khiến Mạnh Gia gần như bật khóc, khẽ cầu xin anh.
Nhưng đáp lại cô là một nụ hôn sâu hơn, chỉ để lại âm cuối mơ hồ không trọn vẹn.
Môi anh mềm nóng trườn đến tai cô: “Chỉ biết lo cho người khác, chưa bao giờ quan tâm sống chết của anh.”
Mạnh Gia đỏ bừng mặt, không kìm được mà vòng tay ôm lấy anh: “Anh trách oan em.”
Chung Túc Thạch dịu giọng lại, sợ cô giận thật: “Được rồi, coi như anh nói bậy.”
Lúc sau, điện thoại đặt trên bàn trà rung lên dữ dội, anh liền nổi giận.
Anh lại cúi xuống hôn môi cô: “Buổi sáng anh còn cuộc họp, phải đi trước.”
Nghe vậy Mạnh Gia lập tức thấy anh thật vô lý, tay yếu ớt đấm anh một cái: “Thế mà còn đến.”
Chung Túc Thạch nắm lấy tay cô. Anh cúi đầu, mái tóc ướt che lòa xòa, khẽ hôn lên mu bàn tay cô.
Anh thì thầm bên tai cô, bật cười: “Không đến thì mất mạng đấy, Tiểu Mạnh.”
Mạnh Gia nằm nghiêng trên ghế, đôi má ửng hồng, bỗng bật cười, nụ cười như ngàn đóa hoa nở rộ khi gió xuân thổi qua.
Chung Túc Thạch đứng dậy, vào phòng tắm rửa sơ, bước ra lại mang dáng vẻ nho nhã thường ngày.
Vừa đi vừa cài lại khuy áo vest: “Không biết hôm nay bao giờ mới xong, em ngủ trước đi.”
Mạnh Gia kéo chặt chăn, môi mấp máy định nói rồi lại thôi. Hôm nay là sinh nhật anh mà.
Có lẽ anh đã quên. Dù sao cũng không phải người thích tổ chức sinh nhật.
Chung Linh từng nói suốt hai năm nay chưa từng thấy anh hai mình đón sinh nhật, cũng chẳng ai dám nhắc đến trước mặt anh.
Khi rời khỏi Chung Túc Thạch cẩn thận đóng cửa, gọi điện: “Chú Đình, chú đến dưới đón cháu.”
Diệp Hân tan ca, cô mặc bộ vest trắng sữa đứng giữa đại sảnh đông người, nhìn thấy Chung Túc Thạch bước ra từ thang máy.
Vẫn là phong thái quen thuộc, chỉ là lúc đi anh còn đang cài khuy tay áo, hiển nhiên vừa thay đồ.
Trong mắt cô, Chung Túc Thạch luôn là hiện thân của sự cao quý, điềm tĩnh.
Lời nói việc làm của anh đều có một sự thong dong chừng mực, tạo nên cảm giác dễ chịu, khoan thai.
Vậy mà một người như thế, khi gặp người con gái mình trân quý, cũng có thể trở nên cuống cuồng và mất kiểm soát.
Trước khi rời đài Diệp Hân có nghe lãnh đạo nói, mười một giờ sáng nay Evebrting sẽ tổ chức lễ chào đón nhân vật số hai mới nhận chức.
Vì sự kiện quan trọng nên nhiều nhân sự chủ chốt đã được điều động tới từ sáng sớm.
Với một thời điểm trang trọng như vậy, lịch trình căng thẳng như vậy, Chung Túc Thạch vẫn phải đến gặp cô một chuyến.
Anh coi trọng Mạnh Gia đến nhường nào đây?
Chung Túc Thạch đi ngang quầy lễ tân, thấy Diệp Hân đứng ngẩn người thì khẽ gật đầu.
Diệp Hân hoàn hồn, cười nói: “Anh hai chung, sau này lại được gặp anh ở Bắc Kinh rồi, chúc mừng anh.”
Anh khẽ cong môi, không nói thêm gì, chỉ căn dặn lễ tân: “Mang hành lý của cô Mạnh lên phòng nghỉ tầng mười hai.”
Nghĩ một lúc, lại dặn dò thêm: “Lúc gõ cửa an tĩnh một chút, đừng làm cô ấy hoảng.”
“Vâng, chúng tôi sẽ chú ý.”
Lúc Chung Túc Thạch nâng tay, Diệp Hân mới lờ mờ ngửi thấy trên vest anh vương lại một mùi nước hoa nữ, CELINE dòng Un Jardin.
Hồi nãy ở bên Mạnh Gia cô cũng ngửi thấy mùi ấy, đuôi hương là hương hoa cam dịu nhẹ.
Trịnh Đình lái xe đến cửa, hạ cửa kính xuống, vẫy tay.
Chung Túc Thạch nói lời tạm biệt với Diệp Hân, rời khỏi khách sạn.
Anh lên xe, Trịnh Đình nhìn qua gương chiếu hậu: “Thần thái tươi tắn quá nhỉ, Túc Thạch.”
Chung Túc Thạch mỉm cười, không đáp, vắt chân, hạ nửa cửa kính xe xuống châm một điếu thuốc.
Trịnh Đình lại nói: “Mong là không tắc đường, hôm nay cậu là nhân vật chính, đến muộn mất mặt lắm. Không khéo người ta còn tưởng cậu cố ý hạ uy danh Chủ tịch đấy.”
“Không sao, vẫn kịp.”
Trịnh Đình rẽ qua một ngã, cười cười: “Đúng là tiểu cô nương có sức hút thật, việc lớn thế cũng dám bỏ đấy đến gặp cô ấy một cái. Nếu để lão Chung biết, lại mắng cho một trận vì hồ đồ.”
Giờ này Chung Trực Dân đang ngồi ở thủ đô, dõi theo nhất cử nhất động của con trai, gió thổi lay cây cũng chẳng giấu được.
Chung Túc Thạch hít sâu vài hơi thuốc, kẹp giữa hai ngón tay, tay kia gác lên đầu gối, dáng vẻ lười nhác.
Trong làn khói trắng mờ ảo, môi anh khẽ nhếch cười: “Già rồi già rồi, cửa ải tình cảm lại càng khó qua.”
Mạnh Gia nằm nghỉ một lúc, nghe thấy tiếng gõ cửa cộc một tiếng rồi ngừng, vài giây sau lại vang lên, làm cô tưởng là ảo giác.
Cô vén chăn, nhặt lấy chiếc váy vest bị xé rách, gắng gượng che đi phần nào.
Cúc áo bị anh mạnh tay giật đứt rơi đầy trên thảm, giờ tìm không ra nữa.
Cô cúi người chỉ hé một khe cửa nhỏ, quả nhiên có người bên ngoài, liền hỏi có chuyện gì.
Nhân viên nói: “Hành lý của cô lúc nãy Chung tiên sinh dặn tôi mang lên.”
“Ồ, cảm ơn.” Mạnh Gia đưa tay trắng mảnh kéo hành lý vào, còn nhắc: “Lần sau chị có thể gõ cửa mạnh hơn một chút.”
Nhân viên chỉ biết giải thích: “Chung tiên sinh dặn phải gõ nhẹ, sợ làm cô giật mình.”
Mạnh Gia nghẹn họng, mặt hiện lên một nụ cười gượng gạo.
Anh còn dặn dò cả việc nhỏ thế này với lễ tân, người khác không biết còn tưởng cô yếu bóng vía thế nào…
Cô lục vali lấy ra một bộ quần áo, vào phòng tắm tắm rửa. Lúc thay đồ xong bước ra, điện thoại có vài cuộc gọi nhỡ.
Là sư phụ Khổng gọi. Cô vẫn chưa xóa số ông.
Cô gọi lại: “Sư phụ Khổng, cháu là Mạnh Gia, bác tìm cháu ạ?”
Lão Khổng đáp: “Cô Mạnh, tôi đến cửa khách sạn rồi, Chung tiên sinh bảo tôi đến đón cô.”
Mạnh Gia nhẹ giọng: “Vâng, bác đợi cháu một chút cháu xuống ngay.”
Cô xõa tóc, búi lên lại, lấy kẹp cá mập trong túi ra, cố định trước gương.
Trước khi ra cửa, cô cúi xuống nhặt lại khăn lụa trên thảm, gấp ba lần, buộc lại lên cổ để che những vết đỏ tím.
Sư phụ Khổng nhận lấy hành lý, mỉm cười: “Lâu lắm không gặp rồi.”
Mạnh Gia cũng cười: “Vâng, lâu lắm rồi không thấy bác.”
Ngồi trong chiếc Audi đen cao cấp, Mạnh Gia ngẩng nhìn trần xe, lòng bỗng dâng lên cảm giác, thời gian như người qua đường muôn mặt.
Tựa như đi một vòng lớn, cô lại trở về con đường ấy. Đêm xuân năm nào mộng mị bên ánh trăng và hoa lê, nay lại trở về nơi đầu bút ấy, chấm lên giữa hàng mày tuyết.
Lần này, kết cục của họ sẽ ra sao đây? Không ai biết được.
Không phải lúc nào cũng hai người cùng ngồi một chiếc xe là có thể cùng đi suốt cả hành trình.
Đầu ngón tay cô siết vào lòng bàn tay, chỉ mong lần này cô sẽ không còn khóc nữa.
Dù sao cũng lớn hơn vài tuổi rồi, nên có chút trưởng thành.
Chung tiên sinh còn lo cô bị dọa vì tiếng gõ cửa mà…
Lái xe được một đoạn, chú Khổng đột nhiên hỏi: “Cháu tốt nghiệp đại học rồi nhỉ?”
Mạnh Gia gật đầu: “Vâng ạ, sắp khai giảng cao học rồi, cháu học ngành biên - phiên dịch Trung - Anh, thời gian học là ba năm.”
“Vậy thì tốt, cháu vẫn luôn là chăm học mà.”
Mạnh Gia lúc này mới sực nhớ, liền hỏi: “Chú ơi, anh Chung về Bắc Kinh từ khi nào vậy?”
Chắc chắn không phải sáng nay, bên trên không thể nào sắp xếp một cuộc họp gấp như vậy. Anh ấy nhất định đã về từ trước.
Chú Khổng nói: “Tối hôm qua, cậu ấy về thẳng viện lớn đến thăm cụ ông trước.”
Khu vườn ở vùng ngoại ô phía tây có người chăm sóc thường xuyên, trông không khác gì khi cô rời đi, vẫn là cảnh sắc mây nhẹ bụi tan thanh sạch như xưa.
Bên hồ nhân tạo, mấy cây cổ thụ được chuyển từ nơi khác về vẫn tươi tốt xanh rì, phản chiếu bóng núi xa. Bên giả sơn là suối nhỏ và đá trắng.
Ngay cả bố trí ngoài trời cũng không thay đổi, một chiếc ghế trúc Tương có thể nằm dài đặt bên hồ, trên cây nhuốm sắc thu treo một chiếc lồng chim tinh xảo.
Chỉ là bên trong trống trơn, chú chim hoàng yến từng được nuôi trong đó đã sớm bị Mạnh Gia thả đi.
Lúc ấy cô thấy thương nên làm vậy. Chung Túc Thạch nghe xong cũng không trách gì, chỉ nhẹ nhàng nói: “Em thả chúng vào rừng sống không được bao lâu đâu.”
Mạnh Gia không tin, vài hôm sau thật sự lên núi tìm, nhưng chẳng thấy mấy con kia đâu.
Chỉ có một con, chân trái vẫn còn vương sợi chỉ vàng, yếu ớt nằm dưới gốc cây, mắt nhắm hờ, trông chẳng còn chút sinh khí nào.
Cô giận dỗi trở về, mưa xuân làm ướt cả mái tóc, trách Chung Túc Thạch sao không nói sớm với mình.
Trong cơn mưa phùn và gió nhẹ, Chung Túc Thạch mỉm cười, “Em làm theo ý mình lúc ấy, cũng đâu hỏi anh, sao giờ lại trách anh?”
Sau này Mạnh Gia cũng dần quên mất việc ấy, một việc tốt nhưng làm sai cách.
Nhưng cô vẫn nhớ rõ nụ cười hôm đó của Chung Túc Thạch, khi vừa bất lực vừa dịu dàng giảng lý với cô, ẩn chứa một phần yêu chiều mà chính anh cũng không thể tự kiểm soát.
Là vào một đêm muộn nào đó, khi Mạnh Gia ra khỏi xưởng làm việc ở Bách Tử Loan, tay cầm cốc nước mát, đứng bên đường chờ xe trong bóng đêm.
Cô nhìn ánh trăng mờ mịt trên cành cây, cuối cùng cũng hiểu ra lý do vì sao họ dây dưa với nhau suốt bao năm trời, lời có thể hết nhưng tình lại khó dứt.
Chung tiên sinh là một người yêu quá đỗi dịu dàng và trưởng thành.
Nghĩ kỹ lại, giữa họ thậm chí chưa từng có một trận cãi vã nào ra trò.
Mạnh Gia đẩy chiếc vali, bước qua hành lang và dòng nước quanh co, dùng chìa khóa chú Khổng đưa để mở cửa.
Cô dừng lại, đứng trước cửa nhìn quanh một chú, cạnh cửa sổ là hàng cây ngô đồng trước sau xen kẽ với trúc, bóng cây lay động in xuống đất một tầng mát lạnh.
Cô lấy máy tính ra, đặt lên bàn trà vì còn một tài liệu cần dịch, ngày mai phải giao.
Đến trưa, Mạnh Gia vừa ăn bát mì nước do mình nấu, vừa bật tin tức lên xem.
Liên tục mấy kênh đều đưa tin về việc Tập đoàn Evebrting tổ chức cuộc họp cho cán bộ cấp trung trở lên, công bố quyết định bổ nhiệm tổng giám đốc mới.
Màn hình chuyển từ người dẫn sang cảnh hiện trường, Chung Túc Thạch xuất hiện trong ống kính, thần thái nghiêm nghị và trầm tĩnh.
Anh đặt một tay lên bàn, tay kia hơi nhấc lên như đang phát biểu điều gì đó. Ống tay áo sơ mi trắng lộ ra một đoạn, ánh mắt anh vững vàng kiên định.
Dù chỉ là một đoạn clip không tiếng, Mạnh Gia vẫn chăm chú nhìn đến mức quên cả động tác, đôi đũa gắp mì còn lơ lửng giữa không trung.
Bên tai như vang lên câu nói của anh: “Không đến là mất mạng đấy, Tiểu Mạnh.”
Anh trước giờ vẫn là hai con người khác biệt, một trước mặt người khác, một chỉ dành riêng cho cô.
Mạnh Gia hơi đỏ mặt, tắt tivi đi, vừa ăn mì vừa lên mạng đặt một chiếc bánh kem.
Tối ăn cơm xong, Mạnh Gia đi dạo mấy vòng trong sân rồi về tắm rửa, nằm trên ghế sô-pha bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.
Sáng nay cô dậy rất sớm để kịp đến hội trường, đến hơn mười giờ đêm, đã không gượng nổi nữa mà ngủ thiếp đi.
Chung Túc Thạch về đến nhà lúc hơn mười một giờ. Trước mắt anh là một cảnh tượng dịu dàng say lòng người.
Ngôi nhà lâu ngày không có người ở, giờ phảng phất mùi hương dịu nhẹ của con gái, thoảng nhẹ mà dài lâu.
Cô gái nhỏ mặc chiếc váy ngủ màu xanh lục đậm, nằm nghiêng trên ghế sofa, một cánh tay trắng trẻo mềm mại rũ xuống không tiếng động.
Tựa như một đóa sen nước xanh lỡ mùa hạ, nở muộn giữa đầu thu.
Anh cởi áo khoác, xắn tay áo lên, ngồi xuống bàn trà nhìn cô.
Tối nay là “trận địa chủ nhà” của anh, dù không thích cũng buộc phải uống vài ly.
Chung Túc Thạch hơi choáng, day day thái dương mấy cái rồi lại mở to mắt nhìn cô lần nữa, sợ bản thân đang nằm mơ.
Anh khẽ vỗ vào cô: “Mạnh Gia, Mạnh Gia.”
Cô cau mày, giơ tay hất nhẹ: “Tránh ra.”
Ừm, giận dỗi khi bị đánh thức đây mà.
Chung Túc Thạch không dám làm phiền thêm, lên lầu tắm rửa, thay bộ đồ nồng mùi rượu và thuốc lá.
Khi xuống lại thấy cô vẫn chưa tỉnh, anh luồn tay dưới người cô, nhẹ nhàng bế lên.
Vừa bị nhấc khỏi ghế, Mạnh Gia đã choàng tỉnh, mở mắt ngơ ngác: “Anh về rồi à.”
Anh cúi đầu nhìn cô, nhưng tay vẫn không buông: “Không phải đã bảo em cứ ngủ trước rồi sao?”
Mạnh Gia vòng tay ôm cổ anh, khẽ hôn lên môi anh một cái: “Anh lúc nào cũng về muộn, sau này em không đợi nữa đâu.”
Chung Túc Thạch nhận lỗi: “Ừ, anh sai. Về đến nhà lại bắt em phải chờ.”
Nhưng cô lại nói: “Nhưng hôm nay phải đợi, là sinh nhật anh mà.”
Anh đứng sững vài giây, rồi bật cười “Thật sự... anh bận đến quên mất rồi.”
Chung Túc Thạch nói nhẹ nhàng, như thể chẳng có gì.
Thực ra mấy năm nay, anh cố tình quên đi ngày này, tự mình sắp xếp kín lịch làm việc.
Rồi lâu dần, thật sự cũng quên mất.
Mạnh Gia vỗ vai anh: “Đặt em xuống đi, em đi lấy bánh kem.”
Chung Túc Thạch đặt cô xuống ghế sofa: “Ở đâu? Để anh lấy cho.”
“Trong tủ lạnh,” Mạnh Gia chỉ tay ra sau, “Em sợ nó chảy nên để vào tủ lạnh rồi.”
Anh mang bánh lại, Mạnh Gia quỳ xuống thảm, nghiêm túc cắm nến lên.
Chung Túc Thạch ngồi bên cạnh nhìn cô. Bất kể làm gì, cô cũng đều tập trung như vậy, một sự tĩnh lặng sâu thẳm như bóng hoa.
Mạnh Gia cắm nến xong, quay đầu cười với anh: “Xong rồi, chưa tới mười hai giờ đâu, mau thổi nến nào.”
Chỉ ở trước mặt cô, Chung Túc Thạch mới từng làm chuyện trẻ con thế này. Anh phối hợp hỏi:
“Vẫn còn phải ước nguyện à?”
Cô suy nghĩ một lát, ánh đèn lay động trong mắt, ngẩng đầu nhìn anh: “Em ước được không?”
“Được, em ước đi. Anh nghe.”
Chung Túc Thạch ôm cô ngồi lên đùi mình, nhẹ nhàng vén tóc ra sau tai cô.
Cô nhắm mắt lại, rồi thổi mạnh dãy nến: “Xong rồi.”
Chung Túc Thạch đỡ cô lại gần: “Ước gì thế?”
Mạnh Gia cúi đầu, ngón tay trắng mảnh khẽ v**t v* mấy nếp váy ngủ: “Ước là em có thể cùng lão Chung đón sinh nhật bốn mươi tuổi.”
Chung Túc Thạch sững lại, cô vẫn nhớ lời nói khiến họ từng lặng im đối diện ấy.
Anh đặt tay lên eo cô, nhẹ nhàng chạm trán cô: “Sẽ mà, em tin anh nhé.”
Mạnh Gia gật đầu mạnh một cái: “Em tin.”
Không ngờ cô trả lời nhanh như vậy, làm Chung Túc Thạch không kịp nói ra đoạn độc thoại anh đã chuẩn bị từ lâu, toàn là những lý lẽ khách quan định nói để thuyết phục cô.
Anh hiểu rõ ba chữ “em tin” kia nặng đến mức nào, bởi nó là toàn bộ dũng khí và vốn liếng của Mạnh Gia, là quyết tâm của cô khi cùng anh ngồi xuống bàn cược.
Cô lúc này ngoan ngoãn quá mức, khiến người ta chỉ muốn đem cô ép vào tận đáy tim.
Chung Túc Thạch nhắm mắt lại, rồi lặng lẽ ngắm nhìn cô một hồi, cúi đầu hôn thật sâu, thật nóng bỏng.
Mạnh Gia bị anh khẽ khàng mời gọi, lưỡi bị dẫn dắt, nụ hôn ướt át, mang theo hương trúc mát lạnh.
Cô ôm lấy mặt anh, cố ý hỏi: “Anh lại uống rượu à?”
Chung Túc Thạch hôn lên khóe mắt cô: “Hôm nay tránh không nổi, sao cũng phải uống vài ly, không thì người ta lại bảo anh kiêu ngạo.”
Mạnh Gia khẽ run, nhắm chặt mắt, hoàn toàn đi theo tiết tấu của anh, bị dẫn vào một cảnh giới khác.
Màn đêm mờ như khói lụa, lặng lẽ nhuộm màu núi non giữa hạ, lan tràn thành làn sương mỏng phủ khắp đất trời.
Ngoài cửa sổ cành lá lay động, đổ bóng lên hai thân hình quấn quýt.
Theo tiếng rên khe khẽ, Mạnh Gia chầm chậm gục vào lồng ngực anh.
Chung Túc Thạch dùng mu bàn tay lướt qua cằm cô ướt đẫm: “Hôm nay em tự mình làm, thật giỏi.”
Người được khen giỏi đến mức thở không nổi, nói ngắt quãng: “Không được, hôm nay... vận động quá sức rồi...”
Tiếng cười buông thả vang lên giữa màn đêm.
Chung Túc Thạch vuốt lưng cô, dùng giọng điệu như thầy giáo bảo ban học sinh: “Tiểu Mạnh à, phải rèn luyện nhiều hơn nhé.”