Hôm bế mạc triển lãm nhiệt độ ở Bắc Kinh đã lên đến hai mươi tư độ. Nhánh hạnh đỏ nghiêng nghiêng, gió xuân thổi tung lớp hoa dương xốp nhẹ phủ đầy mặt đất.
Mạnh Gia nghỉ ngơi ở nhà hai ngày, đến chiều, nhân lúc trời đẹp nắng nhẹ cô mang bản báo cáo thực tập đi xin đóng dấu.
Thật ra thì không cần tự mình đi. Chung Túc Thạch đã nói sẽ mang về giúp nhưng Mạnh Gia không chịu.
Cô nằm nghiêng trên người anh, nói: “Anh mang đi đưa cho Chủ nhiệm Vạn, chẳng phải sẽ lộ quan hệ của chúng ta sao? Em sợ người khác bàn tán bất lợi cho anh.”
Chung Túc Thạch chống đầu cười khẽ, cúi mắt nhìn cô: “Tiểu Mạnh nhà chúng ta xem ra rất để tâm đến danh tiếng của anh hả?”
Cô để tâm. Tất cả mọi thứ của anh, cô đều để tâm.
Chính vì vậy cô mới không muốn anh vì mình mà dỡ cả nóc nhà họ Chung lên, biến thành một kẻ hỗn xược không chút kiêng dè.
Đó là câu trả lời trong lòng của Mạnh Gia.
Nhưng trong căn phòng phủ ánh đèn lờ mờ giữa đêm sâu tĩnh lặng, cô lại nói với giọng cố làm ra vẻ thoải mái: “Em là sợ bị liên lụy đó chứ. Rõ ràng em tự thi đậu mà bị nói thành dựa cửa sau thì oan uổng biết bao.”
Chung Túc Thạch lắc đầu: “Được rồi, không để anh làm phiền em nữa, tự đi đi.”
Mạnh Gia đã báo trước với văn phòng, đúng lúc gặp được Chủ nhiệm Vạn, cô đẩy báo cáo tới:
“Đã xin chữ ký của Tổng Giám đốc Chung rồi ạ.”
Chủ nhiệm Vạn nhìn qua một cái, liền chỉ cho cô quy trình đóng dấu: “Tiểu Mạnh, thật không định ở lại sao?”
Trong giọng ông có đôi phần tiếc nuối và yêu mến nhân tài.
Mạnh Gia cười đáp: “Cảm ơn Chủ nhiệm Vạn, nhưng em thấy mình vẫn hợp làm công việc phiên dịch thuần túy hơn, mảng hành chính em không kham nổi đâu ạ.”
Cô không nói rằng mấy hôm nữa sẽ đi thi vòng hai của Cục Phiên dịch.
Vì chuyện chưa chắc chắn Mạnh Gia chưa từng nói ra ngoài. Đây là điều mà Chung Túc Thạch đã dạy cô.
Nhưng Chủ nhiệm Vạn đâu phải người mới đi làm ngày một ngày hai, nghe câu chưa nói hết của cô là hiểu ngay.
Nhất định là có chỗ tốt hơn để lựa chọn rồi.
Ông đóng dấu xong, nói: “Chúc em tốt nghiệp và công việc đều thuận lợi.”
Mạnh Gia cầm báo cáo cảm ơn, nghĩ nghĩ một lúc rồi vẫn quyết định đi lên tầng mười bảy.
Hai tháng qua, cô đi qua lại hành lang này không biết bao nhiêu lần. Cũng đã thấy đủ mọi dáng vẻ của Chung Túc Thạch.
Thấy anh chống tay trên bàn, đeo kính, cầm bút máy viết tài liệu.
Cũng từng thấy anh đứng bên cửa sổ, cầm chén trà, ngẩn người nhìn rặng liễu tĩnh lặng dưới sân suốt cả nửa ngày trời.
Mạnh Gia nghĩ, cô phải khắc ghi từng khoảnh khắc này vào tim, như phim âm bản in sâu vào trong trí nhớ.
Trước khi số phận lại một lần nữa thô bạo và không chút nể tình chia cắt họ, cô muốn ghi nhớ tất cả. Có lẽ, chẳng còn bao lâu nữa.
Mạnh Duy Quân đã gọi cho cô không chỉ một lần.
Cô chỉ nghe máy một lần duy nhất. Mạnh Gia nói: “Ngài có điều gì dặn dò sao, Viện trưởng Mạnh?”
Bất kể đã bao nhiêu năm trôi qua, mỗi lần nói chuyện với Mạnh Vi Quân, cô đều mang theo giọng điệu mỉa mai, như biến thành một con người khác.
Vì cô biết, nếu không có chuyện gì đủ ảnh hưởng đến vị thế của ông ta trong nhà họ Đàm, thì người cha hữu danh vô thực này sẽ không bao giờ hạ mình tìm đến cô.
Mạnh Duy Quân nói: “Con còn đi theo Chung Túc Thạch nữa là muốn mất mạng à?”
Chỉ riêng giọng điệu đó thôi, kiểu chua chát không thể che giấu nổi ấy đã khiến Mạnh Gia buồn nôn.
Cô cố nén cơn giận: “Có gì thì ông cứ nói thẳng.”
Cô thật sự không muốn vòng vo với Mạnh Duy Quân “Nói gì? Trước khi con sang Anh, chẳng phải ba đã dặn bảo con cắt đứt với nó sao? Sao học cao học rồi lại dính với nó nữa?!”
Giọng ông ta nghe đầy bất an và gấp gáp, như thể thật sự có chuyện lớn xảy ra:
“Gia Gia, con cũng lớn rồi, đến tuổi bàn chuyện hôn sự nghiêm túc. Đừng phí thời gian trên người nó nữa. Cửa nhà họ Chung cao lắm, con bước không vào đâu.”
Mạnh Gia không cần ông ta phải nhắc. Cô đáp: “Những điều đó tôi biết hết rồi. Nếu không còn gì khác, vậy tôi…”
Mạnh Vi Quân chặn lời: “Bà nội nó đã lên tiếng. Nếu không khuyên được con thì để bà ngoại con ra mặt.”
Nói xong, ông ta còn đâm thêm một dao chí mạng: “Con đoán xem, bà ngoại con nghe xong chuyện này thì sẽ phản ứng thế nào?”
Trong không gian ấm áp vì máy sưởi, khớp tay Mạnh Gia đang cầm điện thoại chợt siết chặt lại, trắng bệch lên vì gắng sức.
Câu nói lạnh lẽo ấy như một cây kim nhọn hoắt, lặng lẽ mà hiểm độc đâm sâu vào mạch máu yếu ớt của cô.
Giọng cô trầm hẳn xuống: “Vậy phiền ông... thay tôi nhắn lại với bà, nói bà yên tâm. Tôi sẽ sớm rời xa cháu trai của bà.”
Mạnh Gia nói từng chữ, rất chậm rãi. Đến cuối câu, cổ họng cô căng lên, bật ra một âm thanh khàn khàn.
Mạnh Duy Quân vẫn chưa chịu buông tha:
“Sớm là khi nào? Ta còn đợi được, nhưng họ thì không.”
Cô hít sâu một hơi: “Sau khi tốt nghiệp. Tôi sẽ chủ động xin đi công tác nước ngoài, không cần họ ra tay.”
Nói xong, Mạnh Gia lập tức cúp máy.
Lúc đó cô trốn vào nhà vệ sinh nghe điện thoại, dồn nén cảm xúc để nói cho xong, tay chống lên bồn rửa mặt bằng đá cẩm thạch đen, ngực phập phồng dữ dội.
Dưới ánh đèn vàng ấm, gương soi sạch bóng phản chiếu khuôn mặt trắng bệch của cô.
Khuôn mặt thuần khiết như hoa ngọc trúc kia, phảng phất nỗi hoang mang lo sợ, như một mâu thuẫn không thể điều hòa, giống như một bài thơ thất ngôn dùng sai hình ảnh.
Có người bước vào, liếc nhìn cô: “Mặt cậu sao mà trắng bệch thế kia? Không sao chứ?”
Cô xua tay “Không sao, tối qua không ngủ được thôi.”
Chung Túc Thạch đang tựa vào ghế xoay, gác chân, ngón tay kẹp điếu thuốc đặt hờ trên đầu gối, nói chuyện với Trịnh Đình.
Mạnh Gia bước đến cửa, thấy anh vẻ mặt nhàn nhã, biết ngay là đang tán chuyện phiếm.
Cô gõ nhẹ lên cánh cửa đang mở.
Giữa làn khói thuốc lượn lờ, Chung Túc Thạch hơi mỉm cười, ngẩng đầu lên.
Thấy là Mạnh Gia, anh vội quay đầu thổi một hơi khói, vươn tay dài, nhanh chóng dụi thuốc vào gạt tàn.
Chung Túc Thạch đứng dậy đón cô, làm ra vẻ không có gì: “Tiểu Mạnh, đóng dấu xong rồi à?”
Mạnh Gia lườm anh một cái. Cô cười nói với Trịnh Đình: “Dạo này nhờ chủ nhiệm quan tâm nhiều rồi ạ.”
Trịnh Đình vội vàng xua tay: “Đừng nói vậy, tôi cũng chẳng giúp được gì, toàn là do cô giỏi giang thôi.”
Chung Túc Thạch chỉ vào mình: “Thế còn anh thì sao?”
Cô giả vờ ngơ ngác: “Anh thì sao cơ?”
Anh tranh công: “Anh đưa em đi làm mỗi ngày, tan ca lại đợi em về, em không định cảm ơn chút nào sao?”
Mạnh Gia giả giọng quái dị: “Cảm ơn nhé~”
Cô cũng là người đã đổ bao mồ hôi công sức ở văn phòng này rồi, được chưa? Đủ xứng đáng với anh rồi đấy.
Chung Túc Thạch vỗ nhẹ lên mặt cô: “Tối nay anh có tiệc, không cần đợi anh. Nếu buồn ngủ thì ngủ trước đi.”
Mạnh Gia gật đầu: “Ừ, em phải về trường nộp hồ sơ. Tạm biệt anh nhé.”
Vừa quay đi thì bị Chung Túc Thạch kéo lại.
Trịnh Đình biết ý nói: “Tôi còn một báo cáo chưa viết, đúng là đãng trí.”
Nói xong liền lật đật chạy mất.
Mạnh Gia đỏ mặt: “Anh xem, bị anh dọa chạy mất rồi.”
“Chạy rồi chẳng phải tốt à?”
Bàn tay Chung Túc Thạch vừa khéo đặt lên eo cô, như đang cầm một cây quạt xương ngọc.
Mạnh Gia hoảng hốt, vội nói: “Em hẹn với Viện trưởng Trương bốn giờ rồi, muộn là ông ấy không đợi đâu.”
“Không sao cả, không thì để anh gọi cho ông ấy. Ai dám không đợi tiểu Mạnh nhà chúng ta chứ?”
Anh bế cô lên, đặt lên bàn làm việc dài, hai tay chống hai bên hông cô, tạo thành một khoảng không nhỏ hẹp.
“Sao chưa uống rượu mà nói chuyện đã như say thế, mơ màng hết cả rồi.”
Mạnh Gia không thể nhúc nhích, giọng trong vắt, đôi mắt tròn xoe, như đang đọc một bài thơ tiếng Pháp.
Hơi thở thoảng hương trầm của Chung Túc Thạch lướt qua môi cô: “Ừm, mỗi lần gặp em, anh lại như trở về thời trai trẻ đôi mươi.”
Cô cười, ôm lấy cổ anh: “Không cho anh tự tâng bốc mình đâu nhé.”
Anh hôn nhẹ lên khóe môi cô: “Anh là người nhỏ mọn lắm, ai chọc giận anh thì đừng mong chạy thoát.”
Mạnh Gia thở gấp, nụ hôn của Chung Túc Thạch phủ kín từng chút một, dày đặc, khiến tim cô đập liên hồi.
Anh hôn đến mức suýt vượt ranh giới, Mạnh Gia vội vã vỗ mạnh lên lưng anh để anh dừng lại.
Chung Túc Thạch lúc này mới kìm lại, dọc theo cằm cô hôn đến bên tai: “Anh yêu em biết bao.”
Trong lòng Mạnh Gia như bị ném xuống một quả tạ chì đen bóng.
Quả tạ ấy rất nặng, khiến trái tim cô chìm xuống tận đáy, vừa tê dại vừa đau nhói, khó thở vô cùng.
Cô hoảng hốt đưa tay ôm chặt lấy anh: “Lão Chung, em cũng yêu anh.”
Nụ hôn vừa định ngừng, lại bị câu này của cô khơi lên, khiến chiếc bàn trở nên rối tung rối mù.
Sau đó, Mạnh Gia nhảy xuống bàn, luồn qua cánh tay anh mà trốn đi.
Vừa đi, cô vừa đưa tay áo lau vết nước ở khóe miệng, rất nhanh đã vào thang máy.
Chung Túc Thạch quay đầu nhìn bóng dáng cô chạy vội, chạm nhẹ vào môi mình, bật cười như mây trôi tuyết phủ.
Anh ấn nút điện thoại trên bàn, gọi Trịnh Đình lên thu dọn giấy tờ.
Vừa nãy vì gấp quá, anh làm rơi tung tóe khắp nơi. Chỉ thiếu điều mở toang cửa mà ăn sạch người ta thôi.
Mạnh Gia vừa ra khỏi tòa nhà tập đoàn, đến bên hồ phun nước trước cửa thì gặp Diêm Bảo Sơn.
Anh ta được phân vào ban giám đốc, bình thường không gặp nhau nhiều. Diêm Bảo Sơn hỏi:
“Cô đi rồi à?”
Mạnh Gia đáp: “Còn nhiều việc lắm. Nghe nói anh nhận được offer rồi, chúc mừng nhé.”
Diêm Bảo Sơn gãi tai: “Thật ra cô cũng có thể ở lại mà, ai cũng khen cô xuất sắc.”
Mạnh Gia lắc đầu: “Đâu có, tôi không lanh lẹ như anh. Chúc anh làm tốt.”
Anh ta như sinh ra để làm việc ở đây, vừa nhiệt tình vừa giữ đúng khoảng cách.
Diêm Bảo Sơn trông thì chất phác, nhưng khi mặc đồ công sở đứng cạnh mấy vị giám đốc, lại toát lên khí chất dứt khoát của một nam tinh anh.
Hai người đứng đó hơn mười phút, nói chuyện khá hợp, bàn về hướng đi sau khi tốt nghiệp.
Diêm Bảo Sơn nói, thật ra phần lớn thạc sĩ chuyên ngành phiên dịch cuối cùng không làm nghề phiên dịch, đa số chuyển sang ngành truyền thông mới.
Mạnh Gia rất đồng tình, vì ở viện cô cũng vậy. Những người bám trụ với ngành phiên dịch chiếm số rất ít.
Hai người trẻ nói chuyện vui vẻ, không để ý có một ánh mắt sắc bén trên tầng cao đã nhìn họ từ lâu.
Chung Túc Thạch uống hết trà, thấy Trịnh Đình đang bận, liền bực bội đi pha thêm.
Vừa đi vừa giơ ngón trỏ lắc lắc:
“Giờ thì tôi hiểu rồi, tại sao trên đời này mấy ông bốđặc biệt là những ông cưng con gái như trứng, lại ghét con rể đến vậy. Chú nói xem người tên Hạ Di Mông đó, tướng mạo không quá nổi bật, thế mà bố cô ấy cứ nâng niu như vàng, chê đủ kiểu về Triệu Yến, nói chỗ này không được, chỗ kia không xứng, như thể con gái ông ấy bị thiệt thòi to lắm.”
Trịnh Đình thấy buồn cười: “Vậy theo cậu là vì sao?”
Chung Túc Thạch lại uống thêm một ngụm trà để hạ hỏa: “Cậu ta không xứng, thật sự không xứng! Con gái mình tự nuôi lớn, điểm nào cũng tốt, nhìn kiểu gì cũng rực rỡ nổi bật, cho dù là Thiên vương lão tử tới cũng chẳng xứng đâu.”
Trịnh Đình ôm một đống tài liệu, liếc ra ngoài cửa sổ rồi lập tức hiểu rõ ngọn ngành.
ông bật cười khẩy: “Cậu cứ nói thẳng là mình đang bực mình đi, vòng vo xa xôi làm gì.”
Chung Túc Thạch cầm nắp chén trà, chỉ tay ra đài phun nước bên cạnh tòa nhà:
“Chỉ là một thằng nhãi mới bước chân ra xã hội, tôi thèm vào mà chấp nhặt với nó.”
Một lúc sau, anh tựa khuỷu tay lên ghế sofa, châm một điếu thuốc, bất chợt hỏi:
“Cậu ta tên gì?”
Trịnh Đình như đã đoán được trước, đáp trơn tru: “Diêm Bảo Sơn, chính cậu là người điều cậu ta sang ban giám đốc đấy, quên rồi à?”
Chung Túc Thạch nhả ra một làn khói: “Trong tập đoàn biết bao nhiêu người, ai mà nhớ nổi cái tên đó.”
Trịnh Đình cười: “Giờ thì anh nhớ rồi đấy, chắc chắn là ấn tượng sâu sắc.”
Anh xoay điếu thuốc giữa các ngón tay, khẽ bật cười, đúng là nhỏ mọn đến khó tin.
Buổi tiệc tối hôm đó do Chung Trực Dân chủ trì, dẫn theo cả con trai, cũng chỉ là để trải đường sẵn cho nó mà thôi.
Từ lần cha con cãi vã không vui trước đó, Chung Trực Dân không còn nhắc đến chuyện cưới hỏi nữa.
Cãi thì cãi, nhưng ông cũng không thể thật sự lạnh nhạt với con ruột mình được. Huống hồ thằng con lại mang cái bộ dạng như thể lúc nào cũng sẵn sàng vì tình mà vỡ đầu tan xương.
Cứ như ba mươi năm trước sống hoài phí, phải đến khi gặp được người khiến lòng rung động, mới bắt đầu thấy đời có ý nghĩa.
Nếu thật sự ép nó tới đường cùng, Chung Túc Thạch mà rời vị trí này, thì thiệt hại cuối cùng vẫn là sức mạnh của nhà họ Chung.
Trước khi tan ca, Chung Túc Thạch thay một bộ vest trong văn phòng, chỉnh tề áo mũ xuất hiện tại phòng tiệc Hải Đường.
Anh chào hỏi các chú bác một lượt, thái độ ung dung, cử chỉ đoan trang, đều là kết quả của sự giáo dưỡng bao năm trời.
Trong bữa tiệc, người đồng lứa với Chung Túc Thạch không nhiều, chỉ có một cô bé, là con gái út nhà Viên vừa chuyển tới Bắc Kinh.
Bố cô từng làm việc với Chung Trực Dân trước kia.
Lần đầu tiên tham gia buổi tiệc kiểu này, Viên Tuyết Nhu trông cái gì cũng ngơ ngác ngây thơ.
Cô được sắp ngồi bên cạnh Chung Túc Thạch, mặt đỏ bừng nhưng vẫn mạnh dạn nói:
“Bác Chung, con trai bác đẹp trai thật đấy.”
Chung Túc Thạch nâng chén trà, không nói gì, mặt không biểu cảm.
Ngược lại, Chung Trực Dân cười thay anh: “Nó chỉ còn lại mỗi cái mặt đó thôi, ít nói lắm, cháu đừng để bụng.”
Viên Bân cũng phụ họa: “Không phải đâu, Tuyết Nhu à, anh hai của cháu rất có năng lực, hiện đang quản lý cả một tập đoàn đấy.”
Viên Tuyết Nhu lại liếc nhìn Chung Túc Thạch, ánh mắt càng thêm ngưỡng mộ, nâng ly rượu lên:
“Em kính anh hai một ly.”
Cô cứ thế thuận miệng định luôn cách xưng hô.
Chung Túc Thạch nhấc ly trà: “Xin lỗi, hôm nay tôi bị đau họng, không uống rượu được.”
Viên Tuyết Nhu hơi khựng lại một chút, rồi nhanh chóng cười xoà: “Không sao ạ, chỉ là tấm lòng thôi mà.”
Vừa dứt lời, một ánh nhìn lạnh lẽo từ phía sau lập tức phóng tới.
Chung Túc Thạch châm điếu thuốc, hít một hơi dài, không cần quay lại cũng biết là ánh mắt của cha mình.
Chung Trực Dân nhân cơ hội ghé sát tai anh, thì thầm: “Có người ta ở đây, con cười cái coi.”
Anh xoay nhẹ điếu thuốc, đáp lại: “Ba cười đi, còn cười đẹp hơn con đấy.”
Sớm biết ông bố sẽ giở chiêu này, anh đã chẳng thèm đến làm gì.
_____
Mạnh Gia lâu rồi không quay lại trường, trò chuyện với thầy hướng dẫn đến tận tối đen, mới bảo chú Khổng lái xe về phía Quốc Mậu.
Chung Linh đã hẹn cô tối nay ăn lẩu, hiếm khi Hạ Di Mông cũng có mặt, dạo này cô ấy bận rộn chuyện đính hôn, đầu óc quay mòng mòng, đến hội quán còn chẳng buồn ghé.
Trong bốn người, chiến lực của Lưu Tiểu Lâm được xem là mạnh nhất, ăn đến bảy phần no mà nhìn bàn vẫn đầy ắp đồ ăn chưa đụng tới.
Cô chỉ vào ba người đang nghịch điện thoại: “Mấy người ăn thêm đi chứ, lúc gọi món thì ai nấy hăng lắm cơ mà!”
Tiếp theo là màn phân chia chiến lợi phẩm nổi tiếng:
Chung Linh nói: “Di Mông, cái tổ vịt đen này cậu gọi ba đĩa cơ đấy, ăn đi!”
Hạ Di Mông lập tức phản pháo: “Còn cái lòng bò vàng này là do Mạnh Gia gọi, cô ấy cũng chẳng ăn kìa.”
Mạnh Gia ôm bụng: “Không ổn rồi, thật sự không nhét thêm nổi nữa, bụng sắp vỡ toang rồi.”
Cuối cùng, ai cũng buông đũa, thở dài một tiếng, đồng thanh thề thốt: “Lần sau nhất định gọi ít thôi!”
Lưu Tiểu Lâm lướt WeChat Moments, “ồ” lên một tiếng: “Đây chẳng phải Viên Tuyết Nhu sao? Cô ta đang ở Hải Đường sảnh kìa.”
Hạ Di Mông đã nghe loáng thoáng chuyện này, vừa ợ vừa nói: “Biết rồi, cô ấy đi cùng bố mình mà.”
Chung Linh cũng lấy điện thoại ra xem, chỉ mới liếc một cái liền cảnh giác nhét ngay vào ngực, ra sức nháy mắt với Lưu Tiểu Lâm.
Lưu Tiểu Lâm nhìn sang Mạnh Gia, hiểu ra liền đánh trống lảng: “Di Mông, cái sườn áo cậu đặt may xong chưa?”
Chuyển chủ đề quá đỗi gượng gạo.
Mạnh Gia liếc Chung Linh, đưa tay ra: “Cho tớ xem thử.”
Chung Linh giả vờ ngớ ngẩn, còn nghịch ngợm vỗ nhẹ vào lòng bàn tay cô: “Đưa cái gì cơ?”
Mạnh Gia nói:
“Ánh mắt của cậu vừa rồi, thiếu điều muốn hét lên là ảnh của con bé họ Viên có vấn đề, đưa đây!”
Nói rồi, cô sờ ngay lên bàn, mở khoá máy bằng sinh nhật của Chung Linh.
Đập vào mắt không phải ai khác, chính là Chung Túc Thạch.
Anh ngả người tựa vào ghế, tay cầm điếu thuốc chưa châm lửa, hơi nghiêng đầu, hình như đang trò chuyện với ai đó.
Chung Túc Thạch trông rất nhàn nhã, khí chất lạnh lùng trầm lặng dường như sắp tràn ra khỏi màn hình.
Mạnh Gia từ lâu đã biết, Chung tiên sinh là kiểu đẹp trai chỉ nổi bật giữa đám đông, giống hệt năm đó ở chùa Lục Dung.
Giữa biển người vây quanh khi anh xuống xe, cô chỉ liếc một cái đã nhận ra anh ngay.
Cô gái họ Viên kia chỉ để lộ nửa gương mặt, đứng cạnh anh chụp một bức ảnh chung, không thêm một chữ nào.
Không cần thêm nữa, chỉ cần có cái tên Chung Túc Thạch, đã đủ khiến cả đống người đổ xô đi hâm mộ.
Bức ảnh đăng chưa đầy hai mươi phút, chỉ riêng trong điện thoại Chung Linh, đã có mấy chục lượt thả tim.
Mạnh Gia trả lại điện thoại cho Chung Linh.
Chung Linh hờ hững ném luôn máy ra sau: “Cái Viên Tuyết Nhu kia, đúng là một con quê mùa chưa từng thấy thế giới,...”
Mạnh Gia cắt lời: “Đừng nói gì hết.”
Chung Linh nghẹn lại, ghé sát vào: “Sao vậy?”
Mạnh Gia vò tờ khăn giấy, giọng đều đều: “Nói ra lại giống như tôi ghen, cần cậu an ủi ấy mà.”
Coi như chẳng có chuyện gì xảy ra. Dù sao cũng chỉ là một người, không đáng để cô bận tâm.
Hạ Di Mông nghe vậy, không nhịn được buột miệng: “Thấy chưa? Chuẩn phong thái chính thất.”
Lúc đầu cô cũng không coi trọng Mạnh Gia, nghĩ chắc Chung Túc Thạch chỉ là mê mới lạ, được mấy bữa rồi quên.
Nhưng mấy năm nay xảy ra bao nhiêu chuyện, người ngoài không biết, riêng cô thì rõ, từ đó không còn xem thường Mạnh Gia dù chỉ một chút.
Ngay cả chú cô cũng lấy làm lạ, từng cười hỏi cô rằng: “Bao giờ thì Mạnh Quang chuyển sang nhận vụ của Lương Hồng vậy?”
Hạ Di Mông nói: “Thật ra quan hệ bọn con cũng không tệ. Với lại Mạnh Gia là người khiến người ta khâm phục.”
Ăn xong, Chung Linh còn muốn đi bar, Mạnh Gia từ chối, nói phải về nhà.
Lưu Tiểu Lâm cười: “Tiệc của tiên nữ Chung còn chưa tàn, về nhà mà chẳng ai ở thì về làm gì?”
“Không có đâu, tớ chỉ hơi mệt, chẳng liên quan gì đến anh ấy cả.”
Mạnh Gia cúi đầu.
Bên tai là những tiếng ầm ù, đầu óc choáng váng mơ hồ, tinh thần cũng rệu rã.
Giống như giữa thảo nguyên trắng xoá, bất chợt có bầy tuấn mã phi nhanh qua, tiếng vó ngựa đạp lên mặt đất đầy tuyết, gõ thẳng vào lòng cô.
Chà đạp đến mức không một mảnh cỏ nào mọc nổi.
Cô về đến nhà, chậm rãi c** đ*, vào phòng tắm.
Nằm trên giường một lúc lâu mới chợt nhớ chưa bôi kem dưỡng thể.
Nhưng đèn đã tắt, Mạnh Gia cũng lười không muốn động đậy nữa, nhắm mắt lại, tự ra lệnh cho bản thân đi ngủ.
Mặc kệ Tuyết Nhu hay Tuyết gì đi nữa.
Không bao lâu sau, cô nghe thấy tiếng xe dừng lại trong sân.
Là Chung Túc Thạch về rồi.
Cô trở mình, úp mặt vào chiếc gối lông ngỗng, giả vờ như đã ngủ say.
Rất nhanh sau đó, tiếng bước chân vững vàng vang lên trên cầu thang, cứ như đang giẫm ngay bên tai cô, khiến tim cô cũng lỡ nhịp.
Mạnh Gia hít sâu hai hơi, cô không muốn mình bộc lộ sơ hở trước mặt anh, cũng không muốn mang chuyện không đâu ra để trách oan người ta.
Nhưng sự bối rối trên gương mặt thì chẳng cách nào giấu được.
Chung Túc Thạch đẩy cửa phòng ngủ, áo khoác đã vứt lại dưới lầu, anh xắn tay áo sơ mi, ngồi xuống mép giường.
Anh vén chiếc chăn mềm che mặt cô lên, nhìn một cái thấy Mạnh Gia nhắm mắt, gương mặt thả lỏng, trông thật sự giống như đang ngủ.
Chung Túc Thạch thấy lạ, tháo đồng hồ vứt lên tủ đầu giường, lẩm bẩm:
“Hôm nay ngủ sớm vậy ư?”