Đại Tiểu Thư Họ Mạnh - Võng Nhược

Chương 72

Chờ bước chân anh dần xa, sau cánh cửa phòng tắm vang lên tiếng nước ào ào dưới vòi sen.

Lúc này Mạnh Gia mới mở mắt. Vì giữ nguyên một tư thế quá lâu, cả cánh tay cô tê cứng đến mức không còn cảm giác.

Cô vén chăn, chân trần lạch bạch chạy xuống giường, tới tủ cạnh cửa sổ nâng ly rượu ngủ của Chung Túc Thạch lên, uống một ngụm.

Rượu cay xè khiến cô nhăn mặt, nhưng vẫn nuốt xuống bụng, khẽ mím môi rồi vội vã quay lại nằm xuống chiếc giường bốn cột.

Chẳng bao lâu sau, cửa phòng mở ra, Chung Túc Thạch mặc đồ ngủ bước ra từ trong.

Thấy ánh đèn trong phòng quá sáng, sợ ảnh hưởng cô nghỉ ngơi anh tắt bớt hai ngọn đèn, buông xuống một bên rèm giường.

Anh liếc qua chiếc ly thủy tinh miệng tròn dày cộm kia.

Nó vẫn nằm yên trên tủ như cũ, chỉ là lượng rượu trong ly vơi đi một chút.

Chung Túc Thạch nghiêng đầu, liếc nhìn người đang nằm trên giường, Mạnh Gia vẫn nằm nguyên tư thế ban đầu, thậm chí còn ngay ngắn hơn trước.

Trong đêm lạnh trắng ngần dưới ánh trăng, anh khẽ cười một tiếng qua mũi, môi hơi nhếch lên.

Hôm nay lạ thật, bình thường ngủ đâu có ngoan như vậy? Diễn cũng giống thật đấy.

Chung Túc Thạch cầm điện thoại, ra thư phòng gọi cho Chung Linh.

Cô đang ngồi trong góc quầy bar lắc xí ngầu, tiếng nhạc rock rung chuyển cả mặt đất, căn bản chẳng nghe thấy gì.

Chung Túc Thạch gọi hai cuộc, rồi mất kiên nhẫn, ngồi một mình dưới lầu uống nửa ly rượu.

Lúc chuẩn bị lên lầu, Chung Linh mới gọi lại, còn đặc biệt ra một góc yên tĩnh.

Giọng cô run rẩy: “Anh tìm em có chuyện gì vậy, anh hai?”

Anh hỏi thẳng: “Tối nay mọi người ăn lẩu có gặp ai không?”

Chung Linh bị cồn làm cho đầu óc chậm chạp, mắt đảo một vòng vẫn không nghĩ ra điều gì.

Cô nói: “Không gặp ai cả, bọn em chỉ ăn lẩu xong thì Mạnh Gia về luôn.”

Chung Túc Thạch chỉ đáp một tiếng: “Ừ. Bớt lăn lộn ở quán bar đi.”

Sau khi anh cúp máy, Chung Linh vẫn ngơ ngác, sao anh biết cô đang ở quán bar?

Rượu whisky đúng là dễ khiến người say. Khi Chung Túc Thạch đóng cửa phòng lại, đầu óc Mạnh Gia cũng ong ong, chỉ lờ mờ nghe thấy tiếng anh.

Ngay cả khi anh leo lên giường, cô cũng không có phản ứng gì, chỉ là nhịp thở vốn dồn dập dần trở nên bình ổn.

Anh từ từ dịch lại gần Mạnh Gia, cho đến khi ngực chạm vào lưng cô, rồi vòng tay đi tìm tay cô.

Đầu ngón tay cô lúc nào cũng lạnh cóng, Chung Túc Thạch phải nắm thật lâu mới truyền được chút hơi ấm.

“Tiểu Mạnh, hôm nay ngủ sớm vậy à? Giận anh sao?”

Anh khẽ nâng đầu, mang theo hơi thở nồng đậm mùi rượu, nhẹ nhàng thổi một câu vào tai cô.

Mạnh Gia vẫn chưa hoàn toàn ngủ. Nghe đến đây, trong đầu cô như có tiếng nổ, tim lại bắt đầu đập nhanh.

Cô rút tay về, giọng mũi mềm mại lộ vẻ trẻ con, lắp bắp: “Gì, gì cơ...”

Càng không dám quay lại đối mặt với anh.

Nhưng Chung Túc Thạch lại dùng lực, xoay cả người cô lại, hai người lập tức đổi tư thế.

Trán cô chạm khẽ vào sống mũi anh, anh cúi đầu, ngửi thấy mùi hương thanh nhẹ ngọt ngào.

Chung Túc Thạch cúi xuống, khẽ chạm vào đôi môi mềm mại của cô: “Trách anh về muộn?”

Cô lắc đầu: “Không... ngủ đi thôi.”

Cô đưa tay ôm lấy anh.

Nói ra hay không cũng chẳng quan trọng, dù không phải Viên Tuyết Nhu thì cũng là Trương Tuyết Nhu, cần gì nói ra để tự rước thêm bực.

Dù sao nhà họ Chung cũng đâu coi trọng cô.

Nhưng Mạnh Gia cũng chẳng thấy thất vọng mấy. Những tình huống thế này cô đã luyện tập trong lòng vô số lần, từ ngày bắt đầu học cao học.

Từ lúc quyết tâm quay lại bên Chung tiên sinh, cô đã chuẩn bị sẵn tâm thế.

Cô không cần một sự công nhận như thế, những gì trường học và xã hội mang lại cho cô đã đủ rồi.

Chiếc chìa khóa bước l*n đ*nh kim tự tháp, có thể nằm trong tay những kẻ thế gia vọng tộc như nhà họ Chung, nhưng Mạnh Gia không có nhu cầu đó.

Cô đã không muốn bước vào thì chẳng cần nhìn sắc mặt ai, cũng chẳng cần thuận theo ý nguyện ai cả.

Mạnh Gia hít sâu vùi mặt vào ngực anh, không chịu rời ra.

Tình cảm là tốt, chỉ tiếc rằng hưng thịnh hay suy tàn đều đã được viết sẵn trên trang giấy, rõ ràng như in.

Họ khó tránh khỏi một kết cục thất bại thê lương.

________

Hôm diễn ra lễ tốt nghiệp thạc sĩ, gió thổi qua cánh đồng, ánh nắng xuyên qua mây mỏng, hun lên hơi nóng bốc cao.

Từ sáng sớm, chú Khổng đã đợi cô trong sân. Mạnh Gia mặc váy trắng cổ vuôn chầm chậm bước xuống lầu.

Chú Khổng hỏi:
“Chung tiên sinh không đi à?”

Cô khẽ gật đầu: “Vâng, anh ấy đi công tác Thượng Hải rồi, không về kịp.”

Rút khỏi ký túc xá, lấy bằng tốt nghiệp, loạt thủ tục khiến cô mất cả buổi sáng. Mạnh Gia còn ăn bữa trưa cuối cùng ở nhà ăn khu Tây.

Buổi chiều, cô ngồi dưới khán đài, cùng các bạn học mặc lễ phục thạc sĩ viền đỏ trên nền xanh.

Đang lắng nghe lời dặn dò từ hiệu trưởng, điện thoại cô rung lên, Trần Thiếu Vũ gửi tin chúc mừng.

Anh nói: “Chúc mừng em trúng tuyển Cục Biên phiên dịch. Danh sách sắp công bố, không lâu nữa chúng ta sẽ là đồng nghiệp.”

Mạnh Gia nhắn lại một câu: “Cảm ơn.”

Tan buổi lễ, khi cô bước ra khỏi hội trường, liền thấy từng đôi phụ huynh nắm tay con cái cùng chụp ảnh kỷ niệm.

Trên mặt ai nấy đều nở nụ cười rạng rỡ như đất trời được khoác lớp son phấn mới.

Từ tiểu học đến thạc sĩ, cô đã quen với những cảnh tượng thế này. Ban đầu thấy ghen tị lắm, giờ thì có thể bình thản đi ngang qua.

Khi ánh mắt vô tình chạm nhau, cô mỉm cười, hòa nhã đối lại.

Chẳng qua là những kỳ vọng trong lòng đã tan biến quá nhiều lần.

Mạnh Gia cầm bằng tốt nghiệp, che trán, vừa định bước xuống bậc thềm thì một ánh mắt sâu lắng từ rặng cây rọi tới.

Chung Túc Thạch đứng dưới gốc hoè, tay cầm một bó hoa “Freud”, những cánh hoa nhung mượt mà, mềm mại mà không phô trương.

Nắng xuyên qua kẽ lá, rơi trên vai anh, như những dãy núi xa mờ chìm trong tinh tú.

Dưới ánh nắng rực rỡ, cả không gian như trôi nổi những làn sóng nóng bỏng, họ đứng gần trong gang tấc, mà như bị ngăn bởi một tầng sương mù mênh mang.

Mắt Mạnh Gia bỗng đỏ hoe, cô lao nhanh xuống bậc thềm, nhào vào lòng anh.

Chung Túc Thạch còn chưa kịp nói “chậm chút”, đã bị cô ôm trọn.

Anh sững người một lúc, rồi bật cười, siết chặt lấy cô: “Chỉ tốt nghiệp thôi mà, sao lại biến thành trẻ con thế này?”

Mạnh Gia ngẩng đầu: “Anh không nói là đi công tác à? Nói rõ ràng là không đến.”

Chung Túc Thạch vén tóc cô ra sau tai: “Anh tranh thủ hết tốc lực về đấy, chẳng thể để lỡ lễ tốt nghiệp của tiểu Mạnh nhà ta, không thì thành tội nhân mất.”

Cô lại cúi đầu, tay đan chặt sau lưng anh, cô muốn ôm anh thật chặt.

Cô muốn thiêu đốt mình trong ngọn lửa mang tên tình yêu và cứu rỗi ấy.

Phải hoá thành tro bụi rồi mới có thể tái sinh , chẳng phải vậy sao?

_________

Hai người cùng về nhà. Trên đường, Trịnh Đình gọi tới nhắc về buổi tiệc tối.

Là tiệc đón tiếp đầu tiên của gia đình Viên Bân tại Kinh Thành, nhất định phải có mặt.

Không biết nổi hứng từ đâu, Chung Túc Thạch đưa cô đến toà số 18 gặp người, cố tình đấu một ván với Đàm Tâm Lan.

Anh biết rõ bà sẽ có mặt tối nay, đang tiếp đón những đồng nghiệp cũ từng bị điều đi vùng sâu vùng xa.

Lúc đầu Mạnh Gia còn chưa biết chuyện, tới nơi mới vô tình đụng phải bà nội anh ngoài hành lang.

Cô cũng không né tránh, vẫn giữ đúng mực, khẽ gật đầu chào:
“Cháu chào bà.”

Có lẽ vì bà biết cô không còn là mối đe dọa nữa nên ngược lại tỏ ra thản nhiên.

Chung Túc Thạch vẫn nắm tay cô thật chặt, không hề buông lơi.

Ánh mắt Đàm Tâm Lan luôn dừng lại nơi đôi tay họ đan chặt, rồi từ từ ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mặt nhẹ nhõm hiếm hoi của cháu trai mình.

Chung Túc Thạch mỉm cười như thường: “Bà ơi, cần cháu qua chào hỏi mấy người bạn già của bà không?”

Bà lạnh lùng đáp: “Bà không dám làm phiền cháu, khỏi cần.”

Dù sao thì Mạnh Gia cũng là người biết lễ nghĩa, khi nghe trưởng bối dùng giọng điệu như vậy, cô cũng hiểu nên lui một bước, chừa lại chút không gian cho hai bà cháu.

Cô rút tay ra, nói với Chung Túc Thạch: “Em ra phía trước đợi anh nhé.”

Nói xong, Mạnh Gia cúi người chào Đàm Tâm Lan, rồi vội vã rời đi.

Trong hành lang chỉ còn lại hai người bọn họ.

Một ngón tay của Đàm Tâm Lan suýt nữa chọc thẳng vào mặt Chung Túc Thạch:
“Đây là tiệc của nhà họ Viên, đều là các chú bác nhìn con lớn lên, con đưa cô ta đến làm gì?!”

Anh lùi lại dựa vào tường, hai tay đút túi, dáng vẻ lười nhác:
“Bà cũng nói rồi còn gì, vừa hay để mọi người gặp bạn gái con một chút. Gia Gia sắp vào Cục Biên phiên rồi, nhỡ đâu sau này chạm mặt mà không quen biết thì ngại lắm.”

“Con cố ý chọc tức tâ đến chết phải không?!”

Đàm Tâm Lan gào lên một tiếng, mấy giây sau liền ho khan dữ dội.

Chung Túc Thạch vội đỡ lấy bà, đưa vào phòng riêng:
“Ăn cơm đi bà, đừng lo nhiều chuyện như thế nữa.”

Trước mặt một phòng đầy khách khứa, nét mặt nhăn nhó của Đàm Tâm Lan lập tức dịu đi, quay lưng lại liền cười rạng rỡ: “Đây là cháu trai tôi đấy.”

Chung Túc Thạch cũng mỉm cười gật đầu: “Mọi người đến Bắc Kinh không dễ, ăn nhiều một chút nhé.”

Khi quay lại tìm Mạnh Gia, cô đã bắt chuyện với Lưu Tiểu Lâm.

Lưu Tiểu Lâm thi vào Cục Tin tức , một vị trí cực kỳ hot. Khi đó Mạnh Gia có liếc qua số liệu thống kê, lập tức tối sầm mặt mày.

Cô hỏi Mạnh Gia: “Cậu nhận được thông báo rồi chứ?”

Mạnh Gia đang lướt điện thoại: “Vừa nhận được, chiều nay Trần Thiếu Vũ nhắn tin báo, giờ mới chính thức công bố.”

“Anh ấy vẫn quan tâm cậu nhỉ~”

Chung Linh cầm ly champagne, ngửi thấy mùi chuyện tám thì liền chen lại gần. Vừa nói xong thì thấy anh trai đến tìm người.

Cô lập tức nín cười, tiện tay vỗ vai Mạnh Gia, ra hiệu đừng nói nữa.

Mạnh Gia ngơ ngác ngẩng đầu lên, đúng lúc Chung Túc Thạch vòng ra phía sau ghế cô, đưa tay kéo cô đứng dậy.

Anh nói: “Em không ngồi ở đây, theo anh.”

Chung Linh chu môi: “Phải rồi phải rồi, ngài đây không ngồi cùng bàn trẻ con đâu.”

Ánh mắt Mạnh Gia sáng như sao lạnh, ngước lên nhìn anh, lấp lánh: “Mình đi đâu vậy?”

Dù cô biết rõ câu hỏi đó là dư thừa.

Dù phía trước là gì, cô cũng sẽ đi theo. Đã đến mức này rồi.

Cô không muốn vào lúc kết thúc câu chuyện, lại làm điều gì phá hỏng bầu không khí, càng không muốn trái ý Chung Túc Thạch. Chỉ cần làm theo ý anh là được.

Mạnh Gia sánh vai đi bên anh, ngẩng cao đầu, khuôn mặt thoáng nụ cười dịu nhẹ như mây lướt.

Theo lời giới thiệu của Chung Túc Thạch, cô chào hỏi từng người đang dò xét mình, người này gọi là chú, người kia gọi là bác.

Chủ tiệc Viên Tuyết Nhu, ánh mắt vẫn không rời khỏi Mạnh Gia, trong ánh nhìn trong trẻo có cả kinh ngạc lẫn ngưỡng mộ.

Cô không ăn diện gì đặc biệt, chỉ mặc chiếc váy vàng nhạt đơn giản và áo trắng, tóc xõa tự nhiên trên vai.

Nhưng trông cô lại rạng rỡ hơn bất kỳ vị khách nữ nào ở đó, nhất là khi cô cười.

Tựa như một nhành nghênh xuân nở sớm dưới tường son trong cơn mưa nhẹ gió nhè nhẹ, đẹp đến mức ánh trăng cũng nhạt phai.

Cô hỏi Hà Di Mông bên cạnh: “Cô ấy là gì của anh hai Chung vậy?”

Hà Di Mông cụp mắt, hỏi ngược lại: “Cô không nghe anh ấy nói à? Vị hôn thê đấy.”

Viên Tuyết Nhu lập tức bĩu môi: “Tưởng anh ấy còn độc thân chứ, sao tự nhiên lại lòi ra một cô vợ sắp cưới.”

Cô uống một ngụm nước ngọt: “Cô đến muộn nên không biết thôi, Mạnh Gia đâu phải tự nhiên mà xuất hiện. Họ quen nhau mấy năm rồi.”

Giữa bữa tiệc, Mạnh Gia viện cớ đi vệ sinh, nói lời xin phép.

Chung Túc Thạch nắm tay cô, hỏi: “Không khó chịu chứ? Có cần anh đi cùng không?”

Cô lắc đầu: “Anh cứ ngồi đi, em đi một chút rồi về.”

Mạnh Gia rửa mặt, người trong gương, ngũ quan trong suốt như ngọc, khóe môi cong lên vẫn giữ được nét cười nhã nhặn.

Cô nhớ lại những gương mặt biến chuyển như trở bàn tay.

Từ kinh ngạc, không thể tin nổi, đến tâng bốc cô xinh đẹp, có chí tiến thủ, tiền đồ rạng rỡ – chỉ trong vài giây ngắn ngủi.

Mạnh Gia lau khô nước trên mặt, bước ra ngoài, cúi đầu một chút thì chợt ngửi thấy trên người mình một mùi khí phách ảm đạm, đầy dũng cảm.

Không rõ trong mắt những người có địa vị kia, cô là loại phụ nữ trèo cao kết quý thế nào, nhưng Mạnh Gia đã cố gắng hết sức.

Tối nay tâm trạng cô đặc biệt hứng khởi.

Sau khi tan tiệc, trở về Tây Giao, tắm xong, thay chiếc váy ngủ dây mảnh mát mẻ, cô còn muốn ra cho cá ăn.

Chung Túc Thạch uống thêm mấy ly, đang nằm trên chiếc sạp trúc để giải rượu, nhìn cô ngồi xổm bên hồ thả thức ăn.

“Lần trước chú Đình đến lấy tài liệu đi ngang qua cái hồ này, nhìn thấy cá em nuôi xong về nói với anh ít cũng phải ba bốn chục ký, bảo là em nuôi như nuôi heo.”

Anh chống đầu, nở nụ cười lơ mơ vì men rượu, tự mình lẩm bẩm.

Mạnh Gia đặt hộp mồi sơn đỏ xuống, ngồi lên bệ dưới chân sạp anh nằm: “Nuôi béo tí chẳng phải vui mắt hơn sao?”

Khu vườn được chia bởi các dãy nhà nhỏ, chìm trong màn đêm đặc quánh, thỉnh thoảng có vài tiếng ve sầu vang lên từ ngọn cây.

Chung Túc Thạch kéo tay cô, giọng trách móc: “Rượu đều do anh uống thay em đấy, nhìn em kìa, chẳng thèm quan tâm gì đến anh.”

Mạnh Gia chống tay lên sạp, ánh mắt trong veo:
“Em đang quan tâm mà.”

Anh đưa ngón tay cái, khẽ lướt qua đôi môi mềm của cô: “Thế em quan tâm kiểu gì? Để mặc anh nằm đây à?”

Mạnh Gia nửa nằm bên mép sạp, thắt lưng mềm mại cong lên, cúi người hôn anh:
“Vậy anh còn cần em quan tâm kiểu này nữa không?”

Kỹ thuật hôn của cô không giỏi, cúi đầu xuống chạm môi anh một cách lộn xộn, lại khiến Chung Túc Thạch ngưa ngứa trong lòng.

Anh đặt tay lên lưng cô, chạm đến làn run nhẹ như tơ, trượt lên siết lấy cổ cô.

Cả người anh nóng bừng, sau vài lần nuốt khan, anh mạnh mẽ ôm cô lên.

Mạnh Gia nằm đè lên người anh, môi lưỡi quyện chặt, bị hôn đến mức tay chân đều mềm nhũn.

Anh áp lại, giọng khàn khàn, không kiềm được, “Tiểu Mạnh, em ngồi dậy một chút.”

Mạnh Gia gần như tan chảy trong sự nóng bỏng ấy.

Trong sân, bóng hoa lay động, gió mang theo mùi hương lá sen từ bờ ao thổi tới, người ngửi đều thấy say.

Tựa như uống ba ly rượu trắng nồng nàn.

Trong bóng đêm, một tiếng rên khe khẽ vang lên, thân ảnh quấn quýt trên trường kỷ dưới bóng cây khẽ run rẩy.

Chung Túc Thạch dùng mu bàn tay vén lọn tóc hơi ướt của cô, hơi thở nóng rực.

Mạnh Gia hướng về phía anh, đầy ỷ lại mà hé môi, lại hôn anh.

Anh lại hôn cô thêm một hồi, “Cứ thế này nữa thì hôm nay chúng ta khỏi xuống giường luôn.”

“Vậy thì ngủ ở đây đi.”

Cuối cùng, Mạnh Gia thật sự kiệt sức, mềm nhũn như bùn, nằm bẹp trên trường kỷ.

Chung Túc Thạch bế cô lên lầu, tắm rửa cho cô, rồi đặt cô trở lại giường trong phòng ngủ.

Hôm sau là thứ Bảy nên Mạnh Gia nhất quyết không chịu dậy, còn quấn lấy Chung Túc Thạch không buông tay.

Anh đành phải tạm rút ra, mang tài liệu lên đầu giường dựa vào đó, cứ lật hai trang lại dỗ cô một lúc.

Mãi đến chiều, Mạnh Gia mới xoay người, giọng mũi còn vương lại, hỏi: “Mấy giờ rồi?”

Chung Túc Thạch dời mắt khỏi tờ giấy, liếc điện thoại, “Ba giờ hai mươi lăm.”

Mạnh Gia ngáp một cái dài, lại vươn vai, “Bảo sao em thấy đói quá trời.”

Chung Túc Thạch đặt tài liệu xuống, “Anh phải nói em mấy câu mới được, cái nếp sinh hoạt của em thật sự là……”

Cô đưa ngón trỏ lên môi ra hiệu im lặng, tóc tai rối bời, dí sát lại gần anh, nhanh chóng “suỵt” một tiếng.

Anh phì cười, xoa đầu cô, “Lớn rồi, anh không nói được em nữa hả?”

Mạnh Gia liền nhào lên người anh, “Ai da, anh nhường em chút đi, em cũng chẳng còn bao nhiêu ngày……”

Lý trí chợt quay trở lại, cô lập tức im bặt, không nói tiếp nữa.

Chung Túc Thạch sinh nghi, đỡ cô khỏi vai mình, “Em chẳng còn bao nhiêu ngày gì?”

Phản ứng của Mạnh Gia rất nhanh, “Còn mấy hôm nữa là đi làm rồi đó, làm gì còn được ngủ nướng nữa đâu!”

Anh nhìn cô đầy hàm ý, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, đứng dậy xuống lầu.

Ánh nắng ban trưa xuyên qua cửa sổ sát đất, chiếu thẳng vào phòng, Mạnh Gia quỳ ngồi một mình trên giường thất thần hồi lâu.

Hôm đến báo danh tại Sở phiên dịch là thứ Hai, sáng sớm vừa mưa xối xả xong.

Mạnh Gia che dù, bước đi trên bậc thang còn đọng nước, khi đến bậc cuối cùng thì bất chợt dừng lại.

Cô quay đầu nhìn xuống dưới, thấy vài cô bé mặc đồng phục học sinh giơ cao cặp sách chạy ùa về phía chiếc taxi vừa đỗ, vừa chạy vừa cười vang.

Mạnh Gia khẽ cười, như thấy chính mình năm xưa, băng đèo vượt suối, đi trong màn mưa khói cũ kỹ.

Cường độ công việc ở Sở phiên dịch rất cao, người dẫn dắt cô là cô Cốc, một phiên dịch viên cấp cao trong sở. Cô nói khi có sự kiện ngoại giao lớn, làm đến một hai giờ sáng là chuyện thường, cuối tuần cũng không đảm bảo được nghỉ.

Mạnh Gia gật đầu, “Em nghe mấy chị khóa trên kể rồi, em có chuẩn bị tâm lý.”

Một lần làm thêm giờ buổi tối, cô hỏi về chuyện công tác nước ngoài, muốn xin ý kiến từ cô giáo.

Cốc Bình nói, “Vừa mới thay lượt nhân viên ở nước ngoài, lứa tụi em chắc phải hai năm nữa, đợi họ về đã.”

“Nếu em muốn đi thì có thể tự nộp đơn xin không? Đổi người khác về nước?”

Cốc Bình ngẩng đầu khỏi đống tài liệu, “Em còn muốn ra nước ngoài? Vậy mấy người khác chắc mừng lắm!”

Mạnh Gia gật đầu, “Dạ, còn trẻ nên muốn rèn luyện thêm chút ạ.”

“Vậy thì viết đơn đi. Khi nào rảnh cô nộp giúp. Tiểu Tôn bên Melbourne giữ chỗ ba năm rồi, cứ nằng nặc đòi về kết hôn.”

“Em cảm ơn cô.”

Chưa kịp chờ đơn xin đi Melbourne được phê duyệt, Hoàng Ngô Muội đã bị Mạnh Duy Quân gọi tới Bắc Kinh.

Hôm ấy công việc nhẹ, Mạnh Gia xong sớm, vừa tan làm thì gặp ngay Lưu Tiểu Lâm ngoài cửa.

Cường độ làm thêm giờ ở Phòng Thông tấn còn thảm hơn Sở phiên dịch, nhưng cô ta lúc nào cũng tan ca đúng giờ.

Mạnh Gia khiêm tốn hỏi: “Sao cậu làm nhanh thế? Học được kỹ năng gì rồi à?”

Lưu Tiểu Lâm đầy thâm sâu, xoa cằm: “Cái đó thì……”

Còn chưa kịp nói rõ, Trình tư lệnh của bọn họ đã đi ra, hỏi cô: “Tan làm à?”

Lưu Tiểu Lâm ngập ngừng, gật đầu cứng ngắc, “Phải… phải ạ.”

“Phải cái gì? Không thấy mọi người còn đang bận sao? Một mình cô dám tan làm?”

Lưu Tiểu Lâm chỉ vào văn phòng, “Vậy em… em gọi họ tan làm hết?”

Trình tư lệnh gõ đầu cô một cái, “Tôi không chiều cô đâu, quay lại đi, không tôi méc ông ngoại cô.”

“Đừng đừng đừng, em về, em về ngay!”

Nói xong, cô lè lưỡi với Mạnh Gia, quay đầu rút lui.

Mạnh Gia vừa ra khỏi tòa nhà thì nhận được điện thoại của Mạnh Duy Quân, bảo cô qua đó một chuyến.

Cô nói: “Tôi không có thời gian, nếu ông có chuyện thì……”

Mạnh Vi Quân cắt lời: “Bà ngoại con tới rồi, bây giờ có thời gian chưa?”

Tim Mạnh Gia giật thót, điện thoại rơi luôn xuống đất, đầu ngón tay run rẩy.

Mới hôm kia cô còn gọi điện về nhà, cố tỏ ra mọi thứ yên ổn, giờ đối mặt với bà ngoại phải nói thế nào?

Thề thốt rằng đã sắp đi nước ngoài, sau này sẽ không liên lạc với Chung tiên sinh nữa?

Có Mạnh Duy Quân giở trò phía sau, bà ngoại chắc chắn không tin cô.

Nhưng điều cô lo nhất không phải vậy, Mạnh Gia sợ liệu sức khỏe bà có chịu nổi không.

So với bị mắng vài câu hay ăn đòn, cô càng sợ bà ngoại sẽ ngất xỉu.

Cô nhặt điện thoại lên, chạy vội ra cửa.

Lão Khổng chưa đến đón, cô tiện tay vẫy một chiếc taxi, đi thẳng tới khách sạn.

Vào cửa, Mạnh Gia vẫn cúi đầu, không dám nhìn Hoàng Ngô Muội.

Cô đặt túi xuống, giọng run run gọi: “Bà ngoại, dì Trương.”

Qua vài giây, giữa nhịp tim dồn dập của Mạnh Gia, Hoàng Ngô Muội mới lên tiếng, “Đi làm cực vậy sao? Gia Gia, sắc mặt con không tốt.”

Nước mắt Mạnh Gia liền rơi.

Hoàng Ngô Muội giúp cô lau đi, “Con khóc gì? Bà ngoại có nói con câu nào đâu.”

Cô siết tay bà thật chặt, “Vậy bà đánh con đi, con không nghe lời bà, mấy năm nay, con……”

“Bà biết từ lâu rồi. Lần đầu con về nước, bà đã đoán được.”

Hoàng Ngô Muội vỗ nhẹ lưng cô, “Được rồi được rồi, đừng khóc nữa.”

Mạnh Du9y Quân từ ngoài bước vào, thấy cảnh cháu gái hiếu thuận rưng rưng, không khỏi khựng lại.

Giờ còn nói gì được nữa? Từ lúc nhận được điện thoại của dì Trương, ông ta đã chuẩn bị sẵn lời lẽ trong đầu.

Chưa kịp hoàn hồn, Chung Túc Thạch đã bước theo vào, rất tự nhiên cất tiếng gọi, “Bà ngoại.”

Mí mắt Mạnh Gia giật một cái, anh gọi vậy bà ngoại liệu có nổi giận tại chỗ?

Nhưng Hoàng Ngô Muội lại gật đầu, “Ngồi đi.”

Mạnh Duy Quân càng không trụ nổi, đang do dự xem có nên rút lui hay không…

Hoàng Ngô Muội gọi ông ta lại, “Viện trưởng Mạnh, tôi tới là để làm một việc.”

Ông ta cười gượng, “Bà nói đi, chỉ cần tôi làm được.”

“Tôi muốn đưa con gái mình về Quảng Châu.”

Bà nói rất chậm, người già rồi, hơi yếu, nhưng từng chữ vẫn rõ ràng.

Mạnh Duy Quân nghe rõ, có chút bối rối xoa tay, “Sợ là không được. Dù gì cũng là Triệu Huệ tự……”

Chung Túc Thạch ngắt lời ông một cách nhẹ nhàng, “Chỉ sợ không phải thế.”

Trong đầu Mạnh Gia mờ mịt sương mù, chuyện năm xưa cô hoàn toàn không rõ đầu đuôi.

Nhưng có một điều cô phải khâm phục ở Mạnh Duy Quân, đến nước này rồi ông ta vẫn có thể điềm tĩnh nhìn Chung Túc Thạch.

Dưới ánh đèn trần trắng toát, hiện rõ nụ cười cay đắng nơi khóe môi Mạnh Duy Quân, “Cậu tất nhiên sẽ tra ra thôi.”

Chung Túc Thạch vẫn giữ lễ, “Thưa thầy, mong thầy đừng để bụng.”

Dù biết rõ người này sau lưng đã bao lần xúi giục Mạnh Gia rời bỏ anh.

“Không đâu, không đâu. Tôi còn chút việc, xin phép đi trước.”

Mạnh Duy Quân bước đi loạng choạng, phải vịn khung cửa mới giữ vững được, chậm rãi rời khỏi.

Đợi ông đi rồi, Mạnh Gia mới vò khăn trải bàn, hỏi, “Là ông ta giở trò phải không?”

Bị Hoàng Ngô Muội chặn lại, “Trời tối rồi, đừng nói những chuyện đó nữa, bà sẽ xử lý.”

Thiền thất này nằm trong một khu vườn cổ kính nhàn nhã, mở cửa sổ ra là thấy cây ngân hạnh trăm năm tuổi.

Người đứng tên là ông Thịnh Viễn Đông, nhưng chủ thực sự e rằng là người bên cạnh cô.

Mạnh Gia không tin ông chủ Thịnh có gu thẩm mỹ như thế.

Cô nâng chén trà, “Vậy… bà vẫn khỏe chứ? Con định thời gian tới sẽ về thăm bà.”

Hoàng Ngô Muội vỗ tay cô, “Bà khỏe lắm, cũng không phải để con nói mấy câu đó.”

Mạnh Gia hiểu rõ, hơi nước từ chén trà khiến gò má cô ửng hồng, “Vậy còn nói gì nữa?”

Dì Trương nhắc một câu, “Gia Gia, nói chuyện của con đi.”

Cô thật sự bắt đầu kể vu vơ, “Ờ… con mới đi làm, cô giáo dạy con là một phiên dịch rất giỏi, dạy rất tận tâm, còn nhắc nhiều điều cần lưu ý. Chỉ là bình thường hơi bận, không thường……”

Chung Túc Thạch từ nãy đến giờ im lặng, bỗng ho khẽ một tiếng, nắm tay thành quyền che miệng.

Mạnh Gia nhìn anh, “Anh làm gì đấy?”

Anh xoa trán, “Bà ngoại muốn nghe chuyện của hai chúng ta, đừng nói lan man nữa.”

Cô vẫn hơi ngại, dù trong lòng mơ hồ đoán được, không biết là ngày nào Chung Túc Thạch đã thuyết phục được bà ngoại cô.

Mạnh Gia làm vẻ bất đắc dĩ, dở khóc dở cười.

Cô kêu lên, “Vậy bà ngoại, hay để bà nói đi.”

Hoàng Ngô Muội thấy dáng vẻ này của cô, như thấy lại đứa cháu bé bỏng thuở nào.

Bà bật cười, “Vậy bà nói. Tiểu Chu đã chăm lo cho con bao năm nay, nếu con thích, hai đứa bên nhau, bà không phản đối nữa.”

Mạnh Gia cúi đầu không nói.

Sau tai cô, một luồng hơi nóng lan theo mạch máu mảnh xanh nhạt, chầm chậm bò đến tận cổ.

Phải một lúc lâu sau, cô mới lí nhí, có chút thẹn thùng mà nói, “Thích.”

Chung Túc Thạch nhìn cô một lúc lâu, nghe được hai chữ ấy, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nếu cô mà nói không thích, bao công sức của anh coi như đổ sông đổ biển.

Sau bữa ăn, họ bước ra khỏi nhà hàng, dì Trương dìu Hoàng Ngô Muội đi trước, lên xe trước một bước.

Giữa những ô cửa tre và song cửa gỗ, cách dòng nước róc rách nơi sân trong, Mạnh Gia mới dám liếc nhìn Chung Túc Thạch.

Cô thắc mắc, “Khi nào anh tới nhà em? Còn thuyết phục được cả bà ngoại nữa?”

Chung Túc Thạch giục cô lên xe, “Chuyện dài lắm, đưa bà ngoại về khách sạn trước đã.”

Bình Luận (0)
Comment