Đỉnh Phong Chí Tôn - Chư Thần Chiến

Chương 18 - Gặp Chuyện Bất Bình

Cái tên nói lên hoàn cảnh, Mê Vụ Sâm Lâm là một mảnh rừng tràn đầy sương mù.

Bất quá nếu sương mù ở đây chỉ đơn giản là hơi nước ngưng tụ tạo thành thì không có gì để bàn, dù sao tu sĩ ngoài ánh mắt ra còn có linh thức để quan sát, hơi nước bình thường không ngăn cản được tầm nhìn của tu sĩ.

Thực tế đâu?

Sương mù ở Mê Vụ Sâm Lâm có rất nhiều điều để bàn tới, bởi vì trừ hơi nước ra bên trong làn sương mù kia còn trộn lẫn thêm nhiều yếu tố nguy hiểm khác, trong đó ba yếu tố thường gặp nhất là Vụ Trùng, Bạch Ảnh và Tiêu Hồn Phấn.

Cụ thể hơn một chút, Vụ Trùng là một loài côn trùng cực kì nhỏ bé, môi trường sống của chúng nó là ẩn mình trong những hạt sương mù hơi nước li ti, càng đặc thù hơn là cấu tạo cơ thể nó không khác gì nước nên kể cả có dùng linh thức cũng chưa chắc phát hiện ra được Vụ Trùng.

Điểm đáng sợ nhất của Vụ Trùng là nó dùng tiên lực làm thức ăn, những ai tu vi dưới Huyền Tiên mà bị Vụ Trùng xâm nhập vào cơ thể thì tám chín phần mười kết cục sẽ là bị hút thành thây khô, chỉ cần nghĩ đến cảnh đó thôi là thấy rợn hết cả người rồi.

Còn Bạch Ảnh so với Vụ Trùng phải kinh khủng hơn một cái cấp độ, không ai nói rõ được Bạch Ảnh là tồn tại như thế nào chỉ biết nó giống như u linh trốn trong sương mù, đặc tính ẩn mình của Bạch Ảnh rất mạnh, nếu không có thủ đoạn đặc thù căn bản rất khó phát hiện được Bạch Ảnh trước khi nó hiện hình.

Mà Bạch Ảnh hiện hình, ngươi khẳng định phải chết, hơn nữa còn là cái chết vô cùng thê thảm, bởi vì Bạch Ảnh ăn huyết thực.

Về phần Tiêu Hồn Phấn thì quỷ dị nhất, nó có thể thần không biết quỷ không hay xóa bỏ thần hồn của ngươi.

Có câu nói thế này về Mê Vụ Sâm Lâm, đụng Vụ Trùng thành thây khô, gặp Bạch Ảnh chết mất xác, trúng Tiêu Hồn chết như thế nào cũng không biết.

Chắc chắn có người sẽ hỏi, Mê Vụ Sâm Lâm nguy hiểm như vậy, ai dám tới a?

Kì thực, các ngươi đặt sai câu hỏi rồi, bởi vì trốn tránh nguy hiểm chỉ là lối suy nghĩ thông thường, còn tại tu luyện thế giới nguy hiểm không phải trọng điểm, quan trọng là ở đó có bảo vật hay không, chỉ cần có bảo vật, bất kể nguy hiểm thế nào cũng sẽ có người đến mạo hiểm.

Hơn nữa trên thực tế Mê Vụ Sâm Lâm không nguy hiểm đến mức độ cửu tử nhất sinh, nếu chỉ lịch lãm ở ngoại vi Mê Vụ Sâm Lâm thì tỉ lệ xuất hiện Bạch Ảnh hay Tiêu Hồn Phấn là khá thấp, Vụ Trùng cũng chỉ thi thoảng mới đụng phải.

Ngược lại chính vì tồn tại độ nguy hiểm nhất định nên đồ tốt trong Mê Vụ Sâm Lâm so với một vài địa phương lịch luyện khác còn phải nhiều hơn, từ đó đề cao sức hấp dẫn của Mê Vụ Sâm Lâm, không nói quá náo nhiệt nhưng người đến còn thật không ít.

Tại một khu vực phía nam của Mê Vụ Sâm Lâm, một nam tử trung niên dẫn đầu một đội ngũ mười người gồm tám nam hai nữ, dựa trên y phục có thể thấy được tám người nam đều thuộc một gia tộc hoặc môn phái nào đó, còn hai nữ nhân thoạt nhìn có vẻ được tám người nam bảo hộ khi đi ở giữa.

Còn một điểm khá đáng chú ý nữa là hai nữ nhân này có dung mạo giống hệt nhau nhưng khí tràng tỏa ra lại chênh lệch một trời một vực, một người mạnh mẽ một người nhu mì, đoán chừng là tỷ muội song sinh, chỉ không biết ai là tỷ ai là muội.

Nữ nhân có khí tràng mạnh mẽ nói với nam tử trung niên dẫn đầu:

-Đổng thúc, mấy ngày nay càng trốn chúng ta càng cách xa Liệt gia, ta nghi ngờ đám người Cảnh gia có biện pháp biết được hành tung của chúng ta mới có thể dồn ép chúng ta đi con đường này, hay là Đổng thúc mang Hương Nhu tỷ tỷ về trước báo tin cho cha ta, còn ta và bảy người khác ở lại chặn hậu.

Nam tử gọi Đổng thúc khẽ quát:

-Không được, nếu có đi cũng phải là tỷ muội các ngươi đi.

Nữ nhân có khí tràng mạnh mẽ lắc đầu nói:

-Ta chỉ là Hư Tiên, còn Hương Nhu tỷ tỷ tu vi cao hơn ta là nửa bước Huyền Tiên nhưng lực chiến không cao, xác suất trốn thoát quá nhỏ, chỉ có Đổng thúc mới gánh vác được trọng trách này, nếu ta không về được ít nhất cũng có người làm chứng để cha ta báo thù cho ta.

Nghe hai người nói chuyện, Hương Nhu lấy hết dũng khí nói ra:

-Hương Mẫn, tỷ muội chúng ta sống cùng sống chết cùng chết, tỷ sẽ không chạy.

Hương Mẫn nhìn Hương Nhu, nội tâm dâng lên một cỗ ấm áp, cô nàng chậm rãi bước đến gần Hương Nhu ôm tỷ tỷ một cái nhẹ giọng nói:

-Tỷ tỷ, bảo trọng.

-Bộp.

Hương Nhu không nghĩ đến muội muội sẽ ra tay với mình bất ngờ bị Hương Mẫn dùng một chặt đánh ngất.

Hương Mẫn giao Hương Nhu cho Đổng thúc, ánh mắt cô nàng lóe lên vẻ sắc bén ra lệnh:

-Đổng thúc, nhất định phải bảo trụ tỷ tỷ ta về đến nhà.

Đổng thúc thở dài một cái tiếp nhận Hương Nhu, chuyện đã đến nước này Đổng thúc cũng không nghĩ ra được kế sách nào vẹn toàn, Đổng thúc đắng chát nói:

-Mẫn Mẫn, nhớ đừng để rơi vào tay địch.

Ý tứ là, một khi chống đỡ không được phải tự sát ngay lập tức.

Đây không phải Đổng thúc bi quan mà là đội ngũ Cảnh gia đang truy sát mạnh hơn bọn họ hai lần có thừa, bây giờ hắn đi rồi Hương Mẫn cùng bảy người khác làm sao có hy vọng gì để thoát khỏi vòng vây, với tư sắc của Hương Mẫn nếu rơi vào tay tên khốn Cảnh Kỳ căn bản là sống không bằng chết.

Hương Mẫn hiểu điều này gật đầu một cái, từ giây phút nàng lựa chọn ở lại là đã sẵn sàng để chết rồi.

Nhìn bóng dáng Đổng thúc biến mất, Hương Mẫn hít vào một hơi thật sâu nói:

-Là ta có lỗi với mọi người, bất quá hy vọng mọi người sẽ vì Liệt gia chiến đấu tới cùng.

Bảy người khác:

-Vì Liệt gia.

-Phốc, phốc...

Bỗng nhiên, một người trong đó đột ngột ném một cái túi về phía Hương Mẫn, vốn đã nghi ngờ trong đội có chuột Hương Mẫn ngay lập tức giơ lên trường kiếm chém đứt cái túi kia, chặn được một kích nàng chĩa mũi kiếm vào người vừa ra tay gầm thét lên:

-Liệt Thập Ngũ, vì cái gì?

Liệt Thập Ngũ, một kẻ không quá nổi bật ở Liệt gia nhưng Liệt gia chưa từng bạc đãi qua tộc nhân, thậm chí Liệt gia luôn cho tộc nhân một cơ hội thể hiện, nếu không kẻ như Liệt Thập Ngũ làm sao được đi theo Liệt Hương Mẫn lịch lãm Mê Vụ Sâm Lâm?

Thế nhưng, trên đời này có rất nhiều kẻ không biết điều, Liệt Thập Ngũ luôn cảm thấy ở lại Liệt gia không có tương lai, hắn ác liệt nói:

-Đương nhiên là vì mạnh lên, Cảnh thiếu gia đã đáp ứng ta, chờ hắn diệt Liệt gia hắn sẽ cho ta ba thành tài nguyên của Liệt gia a.

Liệt Hương Mẫn không còn gì để nói, tên này đã tha hóa rồi, nàng quả quyết một kiếm đâm chết hắn.

Ai ngờ, Liệt Hương Mẫn bỗng nhiên cảm giác toàn thân không còn sức lực, hai chân khuỵu xuống, sắc mặt tái nhợt lắp bắp:

-Ngươi... hạ... độc?

Không đợi Liệt Thập Ngũ trả lời, một đoàn người khác mười lăm người đã đi đến, dẫn đầu là một tên nam tử trẻ tuổi, mặt mày sáng sủa lại không che nổi khí tức âm trầm, nhất là ánh mắt làm cho người khác rét lạnh, hắn không phải Cảnh Kỳ mang theo đội ngũ Cảnh gia thì là ai.

Liệt Thập Ngũ vội vàng chạy đến bên Cảnh Kỳ nói:

-Cảnh thiếu gia, nhiệm vụ hoàn...

Lời chưa nói hết, Liệt Thập Ngũ bị người bên cạnh Cảnh Kỳ một chưởng đánh chết.

Cảnh Kỳ liếc cũng không thèm liếc Liệt Thập Ngũ một cái, hắn ngoắc tay hờ hững nói:

-Giết.

-Xoạt xoạt xoạt...

Mười bốn đánh sáu, số lượng áp đảo, thực lực cũng áp đảo, kết quả không có gì ngoài ý muốn, đội ngũ Liệt gia chẳng mấy chốc đã toàn diệt chỉ còn lại Liệt Hương Mẫn xụi lơ vô lực trên mặt đất, ánh mắt không khỏi nổi lên vẻ tuyệt vọng cùng thống khổ.

Cảnh Kỳ đến gần Liệt Hương Mẫn, hắn lấy ngón tay đẩy cằm nàng lên chậc chậc cảm thán:

-Ba tháng trước ngươi cự tuyệt ta, ba tháng sau còn phải trở thành lô đỉnh của ta, cảm giác thế nào?

Liệt Hương Mẫn không nói chuyện, nàng biết cuộc đời nàng xong rồi, từ nay sống không bằng chết.

Cảnh Kỳ cảm thấy không thú vị nói tiếp:

-A đúng, Cảnh Diệu trưởng lão đã sớm đuổi theo Liệt Đổng, hai tỷ muội các ngươi ngoan ngoãn phục vụ ta đi thôi.

Câu nói này không thể nghi ngờ đã kích thích được Liệt Hương Mẫn, cô nàng điên cuồng thét lên:

-Tên khốn kiếp.

Có phản kháng mới thú vị, Cảnh Kỳ cười ha ha xé rách y phục của Liệt Hương Mẫn đồng thời ra lệnh cho thuộc hạ:

-Đi ra xung quanh canh chừng.

Đám thuộc hạ nhận lệnh tản ra, cảnh này bọn họ đã quen quá rồi.

Giữa mảnh rừng mênh mông, Cảnh Kỳ nhìn mỹ nữ dưới chân có chút hưng phấn liếm liếm môi nói:

-Đừng sợ, bản thiếu gia sẽ rất nhẹ nhàng.

-Aizz, vốn dĩ không muốn xen vào thị phi, bất quá ai bảo ngươi quá biến thái đâu?

Một âm thanh lạ lẫm vang lên, không, là một thanh niên lạ lẫm bước ra khiến Cảnh Kỳ giật nảy mình, rõ ràng hắn đã kiểm tra kỹ càng khu vực này không có ai mới can đảm phục dụng Liệt Hương Mẫn a, lại nói người ta đến mà mười mấy tên thuộc hạ không hề có động tĩnh gì là sao?

Thanh niên kia giống như đọc được suy nghĩ của Cảnh Kỳ nói:

-Không cần tìm, đám thuộc hạ của ngươi bị ta tóm cả rồi.

Cảnh Kỳ trợn mắt, bị tóm?

Đám thuộc hạ mới rời đi bao lâu?

Chưa tới năm giây a?

Tuy trong mười bốn người kia không có Huyền Tiên nhưng kể cả là Huyền Tiên cũng không thể trong năm giây vô thanh vô tức xử lí mười một Phàm Cảnh đỉnh phong cùng ba Hư Tiên được, chẳng lẽ thanh niên này là Kim Tiên hoặc mạnh hơn?

Thế nhưng, khí tức trên người thanh niên tựa hồ mới chỉ là Hư Tiên?

Cảnh Kỳ rất nhanh đã ổn định lại luồng suy nghĩ đứng dậy hừ lạnh:

-Đừng tưởng ta không nhìn ra ngươi là Hư Tiên, tranh thủ bản thiếu gia bận rộn còn không mau cút.

Không sai, người đến chỉ là Hư Tiên.

Bởi vì, hắn là Lâm Phong.

Bình Luận (0)
Comment