Đón Tết – Bán Tiệt Bạch Thái

Chương 10

Trước đây, tự học buổi tối chỉ là để làm bài tập, nhưng bây giờ Chu Kiều còn phải học thêm những môn mà cô vốn không giỏi, đặc biệt là tiếng Anh. Đầu óc quay cuồng, lại còn phải học thuộc từ vựng, cô chống tay lên trán, không muốn cử động nữa.

Tiêu Nhiên nhìn cô một cái, rồi lấy từ trong ngăn bàn ra một cây kẹo m*t, đặt lên bàn cô.

“Phần thưởng cho cậu.”

Nói xong, cậu cúi người xách cặp, đội mũ lên đầu rồi quay lưng đi ra ngoài.

Ứng Hạo cũng vác cặp lên vai, liếc nhanh về phía Chu Kiều, rồi lập tức đuổi theo bước chân Tiêu Nhiên. Cả lớp đã bắt đầu tan học, Ứng Hạo đi bên cạnh Tiêu Nhiên, cười cười: “Xem ra cậu không chỉ quản chuyện yêu sớm, mà còn quản luôn việc học của cô ấy.”

Tiêu Nhiên đút tay vào túi quần, hàng mi rủ xuống, dưới vành mũ lưỡi trai chỉ lộ ra một phần cằm, giọng bình thản: “Tôi cũng hy vọng cô ấy thi tốt.”

Ứng Hạo: “Ồ?”

Cây kẹo m*t là vị socola, giấy gói màu nâu. Chu Kiều nhìn nó rất lâu, thầm nghĩ: người này không thể cứ đáng ghét mãi được sao? Tại sao thỉnh thoảng lại mềm lòng đến thế?

Cô mím môi, rồi cầm cây kẹo lên, thả vào trong ngăn bàn.

Cô đứng dậy, xách cặp, lúc này trong lớp chỉ còn lại mình cô. Thành Noãn đang đứng dưới sân gọi với lên: “Chu Kiều, tan học rồi đấy, xuống đi nào.”

“Chu Kiều, không ngờ cậu lại lưu luyến trường học đến vậy!”

Chu Kiều đang tắt đèn đến một nửa thì nghe thấy câu đó, liền chạy ra lan can nhìn xuống hét to: “Câm miệng, tớ xuống đây!”

Thành Noãn cười phá lên.

Chu Kiều trừng mắt lườm cô một cái, rồi cũng bật cười. Cô quay lại lớp, cẩn thận tắt hết đèn, đóng cửa sổ. Lúc bước ra khỏi lớp, trong bóng tối cô khựng lại vài giây, rồi quay vào, cúi người lục trong ngăn bàn, lấy lại cây kẹo m*t kia, nhét vào ngăn để bình nước trong cặp. Sau đó, cô bước xuống cầu thang.

Cả tòa nhà lúc này cũng không còn mấy học sinh.

Thành Noãn khoác tay Chu Kiều: “Thiển Thiển lại đi cùng Ứng Hạo rồi, ngày nào cũng bỏ rơi bọn mình.”

Chu Kiều: “Cậu cũng chẳng khá hơn là bao.”

“Ây da, đừng nói thế, giờ chúng mình là bạn đồng hành cơ mà. Cậu nói xem, Thiển Thiển có thể đỗ cùng trường đại học với Ứng Hạo không?”

Chu Kiều: “Khó.”

Thành Noãn khựng lại, nghĩ đến chuyện thành tích của Mạnh Thiển Thiển vẫn còn đang ở lớp thường, đừng không nói đến việc theo kịp được Ứng Hạo, ngay cả gia đình Thiển Thiển cũng chẳng mấy quan tâm chuyện học hành của cô ấy.

Dù sao nhà cô ấy vẫn còn tốt hơn Chu Kiều một chút.

Ít nhất vẫn còn định hướng cho Mạnh Thiển Thiển theo học điều dưỡng hay y tá gì đó.

Còn Chu Kiều, khả năng lớn chỉ dừng lại ở cấp ba.

“Ôi, bực chết đi được.”

“Bực chết mất!” Thành Noãn ngửa đầu hét lên. Chu Kiều bật cười, bước vào nhà thì thấy Chu Mộ đang tập đàn piano, tiếng nhạc vọng ra từ bên trong. Mục Anh đứng bên cạnh bưng ly sữa, im lặng nhìn con gái. Nhưng hôm nay rõ ràng Chu Mộ có vẻ không tập trung. Cô ta nghiêng đầu nhìn thấy Chu Kiều bước vào, hơi do dự, rồi đột nhiên nói: “Chị, em có chuyện muốn hỏi.”

Chu Kiều đang tháo cặp, khựng lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Chu Mộ.

Mục Anh cũng có vẻ ngạc nhiên, không hiểu sao con gái út lại muốn nói chuyện với Chu Kiều.

Chu Mộ quay sang nói với Mục Anh: “Mẹ, mẹ ra ngoài một lát đi, con muốn hỏi chị một chuyện.”

Mục Anh nhìn Chu Kiều với ánh mắt cảnh giác.

Chu Kiều xách cặp, lạnh nhạt nói: “Tôi không rảnh.”

Nói xong, cô đẩy cửa phòng ngủ, bước vào. Chu Mộ từ trong phòng kia cũng chạy ra, đuổi theo cô vào trong phòng. Chu Kiều bực bội nhìn em gái, đặt mạnh cặp lên bàn.

“Rầm.”

Chiếc cặp đổ xuống.

Một cây kẹo m*t màu nâu rơi ra khỏi ngăn cặp.

Chu Mộ nhìn chằm chằm cây kẹo đó, những lời định nói bỗng nghẹn lại trong cổ họng.

Mới hôm trước ở trung tâm thương mại, cô đã thấy nam sinh nổi bật nhất trường Tam Trung là Tiêu Nhiên, cậu cùng hoa khôi Giang Nhã Diệu ở tiệm kẹo mua hai gói kẹo m*t. Gói mà Tiêu Nhiên cầm trên tay, chính là loại này, vị socola.

Chu Kiều thấy Chu Mộ cứ nhìn chằm chằm vào que kẹo m*t, liền cầm lấy nó, kéo ngăn bàn ra rồi ném vào trong. Sau đó lạnh nhạt nói: “Mày ra ngoài đi, tao không có gì để nói với mày.”

Nói xong, cô bước tới, đóng cửa lại.

Hôm sau là thứ ba, theo lịch là ngày Tiêu Nhiên dạy bù cho Chu Kiều. Nhưng đến tiết ba buổi chiều, cậu ra khỏi lớp rồi không quay lại. Đến buổi tối, trong giờ tự học.

Lục Yến quay sang nói: “Tiêu Nhiên tối nay không có mặt, để tôi dạy cậu nhé.”

Lời vừa dứt, điện thoại của Chu Kiều rung lên, là một số lạ. Cô vừa ngồi xuống vừa nghe máy: “A lô.”

Bên kia truyền đến một giọng nam trầm thấp, lạnh nhạt nhưng dễ nghe: “Là tôi.”

Là Tiêu Nhiên.

Chu Kiều: “À, biết rồi, có chuyện gì vậy?”

“Bài hôm qua chưa giảng xong.”

Chu Kiều khựng lại: “Nhưng cậu không có ở trường mà.”

Tiêu Nhiên: “Bà tôi hôm nay không khỏe, tôi phải về nhà. Cậu mang bài tập và đề thi hôm nay qua chỗ tôi.”

Chu Kiều chớp mắt, cô nghe ra sự nghiêm túc trong lời nói của cậu, cậu rất nghiêm túc với việc dạy cô học. Chu Kiều do dự giây lát rồi nói: “Được, nhà cậu ở…”

Ba chữ “ngõ Nam Vĩ” suýt nữa bật ra, nhưng Chu Kiều nuốt ngược lại.

Tiêu Nhiên: “Số 26, ngõ Nam Vĩ. Đến thì tự đẩy cửa vào.”

Nói xong, bên kia cúp máy.

Chu Kiều cầm điện thoại, nhìn sang Lục Yến. Lục Yến đã nghe hết, cậu nhìn đống bài tập trên bàn Chu Kiều, xòe tay ra tỏ vẻ hiểu chuyện. Chu Kiều mỉm cười: “Cảm ơn cậu nhé, Lục Yến.”

Cô cúi người thu dọn sách vở, đeo cặp, rời lớp từ cửa sau.

Đây là lần thứ hai Chu Kiều tới ngõ Nam Vĩ trong khoảng thời gian này. Cô nhớ đến con chó hôm trước nên khi đến trước cổng, chưa vội đẩy cửa mà ngó vào trong.

Sân rất yên tĩnh, không có chó, từ ngoài sân vào đến trong nhà đều đã bật đèn.

Chu Kiều đưa tay định đẩy cửa, nhưng trong bóng tối lại nghe rõ nhịp tim mình đập nhanh. Cô mím môi, thầm bực bản thân, chỉ là tới học thôi mà, hơn nữa, chẳng phải đã nói rồi sao, không được thích cậu ấy.

Cô nhìn vào trong sân, trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh lần trước Tiêu Nhiên cùng Giang Nhã Diệu và chú chó kia.

“Cạch.”

Chu Kiều đẩy cửa bước vào sân, đi lên bậc thềm rồi bước vào nhà.

Trong nhà đèn sáng, tivi cũng bật. Trên cầu thang vọng xuống tiếng bước chân, Chu Kiều ngẩng đầu nhìn lên, thấy Tiêu Nhiên đang mặc quần dài màu xám nhạt, áo thun trắng, cúi đầu nhìn điện thoại. Cậu ngẩng lên nhìn cô một cái, nói: “Lên đi, đi nhẹ thôi.”

Chu Kiều gật đầu, cẩn thận bước lên từng bậc. Cầu thang nhà cậu là kiểu cũ, hoa văn tay vịn khá đặc biệt. Tầng hai hoàn toàn khác tầng một, tông màu xám nhạt và đen hiện đại. Hai chiếc bàn ghép lại, một để sách, một để máy tính, có cả máy bàn lẫn laptop, ghế của Tiêu Nhiên là một chiếc ghế chơi game lớn.

Chu Kiều có phần ngại ngùng.

Tiêu Nhiên đẩy chiếc ghế về phía cô: “Ngồi đi.”

Chu Kiều hỏi: “Bà cậu sao rồi?”

Tiêu Nhiên dựa vào bàn, lật đề thi tiếng Anh trên tay, nói: “Trời nóng mà bà lại thích ăn đồ lạnh, nên bị đau bụng, giờ đang ngủ rồi.”

Chu Kiều nhớ tới căn phòng dưới tầng gần chỗ tivi, chắc bà cậu ở đó. Chiếc ghế chơi game ngồi rất êm, khá giống ghế ở quán net nhưng cũng khác biệt.

Tiêu Nhiên đặt bài thi trước mặt cô, chống tay lên bàn: “Đây là đề hôm nay, cậu so đáp án với bài mình làm đi.”

Chu Kiều lấy bài từ trong cặp ra, mở hai tờ, bắt đầu so sánh. Cô nói: “Tôi cứ tưởng tối nay cậu không dạy nữa, Lục Yến định dạy tôi Ngữ văn trước rồi.”

Tiêu Nhiên cụp mắt, ừ một tiếng.

Chu Kiều vừa đối chiếu đáp án vừa nói: “Hôm qua hình như là thứ hai.”

Tiêu Nhiên bật cười khẽ: “Muốn nói tôi chiếm mất một buổi dạy của cậu ta à?”

Chu Kiều khựng lại, nghịch nghịch đầu bút: “Không có, không có.”

“Tôi… cảm ơn hai cậu.” Giọng cô nhỏ dần.

Có lẽ cô vẫn chưa biết nỗ lực của mình liệu có tác dụng hay không, nhưng ít nhất hiện tại, cô đã làm tất cả những gì có thể. Mà chính nhờ có họ giúp đỡ, cô cảm thấy biết ơn.

Tại sao từ cuối bảng xếp hạng hồi cấp hai mà đến năm lớp mười hai cô lại vào được lớp ôn thi? Không phải cô cũng đang cố gắng giành lấy chút hy vọng còn sót lại hay sao?

Tiêu Nhiên khoanh tay, cúi đầu nhìn cô, Chu Kiều mím môi mấy lần.

Một lúc sau, cậu khẽ nói: “Ừ. Cố lên.”

Cậu kéo một chiếc ghế ngồi xuống, hai người ngồi khá gần nhau. Tiêu Nhiên mở đề thi, Chu Kiều ngẩng đầu liếc nhìn, là đề toán dành cho học sinh thi học sinh giỏi. Tiêu Nhiên như thể có mắt ở bên cạnh, lạnh nhạt nói: “Tập trung vào đáp án của cậu đi.”

Chu Kiều khẽ đáp: “Ừ.”

Cô bắt đầu nghiêm túc so lại đáp án, lúc lật trang thi vô tình chạm nhẹ vào cánh tay Tiêu Nhiên, nhưng cô không nhận ra, vì tiếp xúc quá khẽ. Cô cắn đầu bút, vò đầu suy nghĩ, không hiểu sao bài này lại thế, nhưng lại sợ làm phiền nam sinh đang giải đề bên cạnh, nên cứ do dự, lật qua lật lại.

Ngón tay cầm bút của Tiêu Nhiên dừng lại vài giây, rồi cậu khẽ dời tay ra xa.

Cảm giác da thịt chạm nhau, cuối cùng cũng tan biến.

“Tiêu Nhiên, tôi hiểu rồi.” Chu Kiều hào hứng nói. Tiêu Nhiên nghiêng đầu, thấy cô rút đầu bút khỏi miệng, liền khoanh tay, khẽ cười khẩy: “Cậu thích cắn đầu bút đến vậy à?”

Chu Kiều: “?”

Giây sau, cô nhìn đầu bút của mình, trên thân bút chì rõ ràng có hai vết răng.

Mặt cô lập tức đỏ bừng.

“Thói quen thôi, không được sao.”

Tiêu Nhiên nhướn mày.

“Bẩn.”

Chu Kiều: “Xì.”

Tiêu Nhiên nhướn mày cao hơn, kéo ghế cô lại gần: “Cậu nói lại xem.”

Chu Kiều đạp chân xuống sàn, nắm lấy bàn, chống cự lại: “Tôi nói, xì.”

Tiêu Nhiên cúi mắt, đá nhẹ vào mũi giày cô. Chu Kiều đau khẽ một cái, liền mất thế, người nghiêng về phía cậu. Tiêu Nhiên định đứng dậy tránh đi, nhưng chậm một nhịp.

Hai chiếc ghế va nhẹ vào nhau.

Chu Kiều theo phản xạ chống tay lên tay vịn ghế cậu, khoảng cách gần đến mức hơi thở quấn lấy nhau, ánh mắt giao nhau. Cô nhìn vào hàng chân mày cùng đường nét góc cạnh của cậu, tim đập thình thịch.

Tiêu Nhiên vội dời mắt, sau đó đẩy cô ra.

Không khí trong phòng chợt yên ắng.

Chu Kiều tim loạn nhịp, cô rất muốn soi gương, không biết mình vừa rồi có để lộ gì không.

Tiêu Nhiên khẽ dùng đầu lưỡi l**m khóe môi, nheo mắt nhìn sách một lúc, rồi nói: “Lại đây, mang đề thi tới.”

Chu Kiều lập tức hoàn hồn, cầm đề thi đến gần, cười tít mắt: “Lớp trưởng, xin được chỉ giáo.”

Tiêu Nhiên nghiêng đầu nhìn cô vài giây, cầm lấy đề, nói: “Tôi không thích thua. Tiếng Anh và Sinh của cậu lần này nhất định phải tiến bộ.”

Chu Kiều nhớ lại tối qua cậu và Lục Yến nói chuyện, rõ ràng mỗi người phụ trách hai môn, nhưng còn tranh nhau như thể đang thi đua làm gia sư.

Cô không khác nào chuột bạch.

Chậc.

Chu Kiều: “Tôi sẽ cố gắng.”

Tiêu Nhiên liếc cô, lạnh nhạt hừ nhẹ.

Chẳng bao lâu sau, cậu cầm bút, vừa gạch một tràng tiếng Anh lên giấy vừa thẳng thừng nhận xét cô, sai chủ ngữ, từ vựng không đủ, phần nghe thì như nghe từ tận quảng trường Thiên An Môn vọng về.

Chu Kiều mím môi, ngoan ngoãn gật đầu tiếp thu.

Ghế game trượt hơn ghế thường, Chu Kiều vừa gật đầu vừa dịch người, dần dần tựa cánh tay lên bàn, gối đầu xuống, đọc theo Tiêu Nhiên từng câu.

Tiêu Nhiên: “Sáng tối mỗi ngày học thuộc mười từ, một ngày nhớ hai mươi từ…”

Nói đến đây, cậu liếc mắt nhìn cô một cái.

Chu Kiều lập tức ngồi thẳng dậy: “Rõ rồi.”

Tiêu Nhiên: “…”

Vốn còn một bài nữa cần giảng, nhưng dưới lầu bỗng vang lên tiếng ho. Tiêu Nhiên đưa đề thi cho Chu Kiều: “Tối nay đến đây thôi, câu cuối để mai sáng học tiếp.”

“Được.” Chu Kiều đứng dậy thu dọn, cũng nghe thấy tiếng ho phía dưới. Tiêu Nhiên nói: “Cậu thu dọn đi, tôi xuống xem bà.”

Nói rồi, cậu đi về phía cầu thang.

Chu Kiều nhét vội sách vở vào cặp, khoác lên lưng rồi đi theo sau. Cô nhìn thấy cậu đến bên bàn, rót một ly nước ấm, rồi đẩy cửa tầng một đi vào.

Chu Kiều dừng chân, cũng rón rén tiến lại gần, nhẹ nhàng thò đầu nhìn vào.

Tiêu Nhiên đi đến bên giường, đỡ bà cụ ngồi tựa vào đầu giường. Mái tóc bạc trắng của bà lay động theo cơn ho liên tục. Bà nói: “Người già rồi, ăn ngon một chút cũng khổ.”

Tiêu Nhiên giọng lạnh nhạt: “Đó là hậu quả của việc không biết tiết chế.”

Cậu đưa ly nước tới, cắm thêm ống hút cho bà.

Bà uống vài ngụm rồi nói: “Từng tuổi này rồi còn tiết chế gì nữa, cái thằng này… À, vừa nãy là Nhã Diệu đến à?”

“Không phải, một bạn khác của con.” Tiêu Nhiên đặt ly nước lên bàn, bà cụ gật đầu: “Nhiên Nhiên…”

Nghe thấy hai chữ “Nhiên Nhiên”, Chu Kiều suýt nữa bật cười, sợ hai bà cháu phát hiện, cô vội ôm cặp quay đi, trong đầu toàn là hình ảnh cậu lạnh như băng mà nhẹ nhàng đỡ bà dậy, miệng thì quở trách nhưng tay lại đầy dịu dàng.

Ra tới cửa, vừa định bước đi.

Phía sau vang lên giọng cậu.

“Còn chưa đi à?”

Chu Kiều giật mình, vội quay lại, liền thấy Tiêu Nhiên tựa vào khung cửa, nhìn cô bằng ánh mắt thản nhiên. Cô ho nhẹ, cười nói: “Tôi đi đây.”

Tiêu Nhiên đứng thẳng, đi về phía bàn trà, đặt ly xuống, rồi vươn tay mở một chiếc hộp nhỏ trên bàn, lấy ra một cây kẹo m*t, ném về phía cô.

Chu Kiều bước tới hai bước, đưa tay đón lấy.

Tiêu Nhiên nhìn cô, nói: “Phần thưởng cho cậu.”

Chu Kiều cầm kẹo, cúi đầu nhìn, vẫn là vị socola, cùng loại với cây lần trước. Đôi mắt cô sáng rỡ, ngước lên nhìn cậu, cười: “Cảm ơn.”

“Tôi về trước đây, chúc ngủ ngon.”

“Nhiên Nhiên.”

Tiêu Nhiên nheo mắt: “Cậu gọi tôi cái gì?”

Chu Kiều cười khanh khách, vẫy tay nói: “Bye bye.”

Nói rồi quay người chạy vụt ra ngoài.

Tiếng cười đó như vẫn ngân bên tai, tinh nghịch, ấm áp. Tiêu Nhiên nhìn ra cửa, đưa tay xoa cổ, khóe môi khẽ cong lên: “Chậc.”

Bình Luận (0)
Comment