Đón Tết – Bán Tiệt Bạch Thái

Chương 9

Không chỉ có chỗ ngồi của Lục Yến được điều chỉnh, thầy Kiều còn sắp xếp lại vị trí của một vài học sinh khác. Sau khi xếp xong, thầy đi chậm rãi tới gần, cúi người chỉ bài cho Chu Kiều, tiện thể nói: “Tiêu Nhiên, Lục Yến, Ứng Hạo đều học rất khá, có các bạn ấy ở đây, thành tích của em có thể được cải thiện.”

“Chúng ta cùng cố gắng thêm chút nữa, biết đâu đến lúc đó em giành được kết quả thật tốt, bố mẹ em có thể sẽ thay đổi quyết định.”

Chu Kiều nắm chặt cây bút, nghe xong chỉ thấy thầy Kiều thật ngây thơ.

Nhưng cô hiểu, thầy là người có lòng.

Cô khẽ “vâng” một tiếng.

Thầy Kiều mỉm cười, xoa nhẹ đầu cô rồi rời đi.

Tiết thứ tư là tiếng Anh, học xong khiến đầu óc Chu Kiều choáng váng. Vừa tan học, cô rút gói bánh quy trong ngăn bàn rồi quay người rời lớp. Lục Yến ngồi cùng hàng ghế nên đi theo ngay sau.

“Chu Kiều, đi ăn nhé.” Lục Yến nói.

Chu Kiều liếc cậu một cái, bước chân vẫn nhanh, cô gật đầu: “Ừ, đi ăn thôi.”

“Trời nắng lắm, nhớ uống nhiều nước vào, môi cậu hơi khô.”

“Cảm ơn, cậu cũng vậy.”

“Có gì không hiểu cứ hỏi tớ nhé.”

Chu Kiều lắc đầu: “Tạm thời thì chưa.”

Phía sau, hai nam sinh cao lớn cùng đi, Tiêu Nhiên đút tay vào túi quần, vẻ mặt thản nhiên, ánh mắt hướng về phía hai người phía trước đang sải bước nhanh.

Đuôi tóc đuôi ngựa của Chu Kiều khẽ đung đưa, mấy sợi tóc con dưới ánh nắng ánh lên màu vàng nhạt.

Ứng Hạo vừa nhìn vừa cười: “Chắc cậu nên bắt đầu điều tra vụ yêu sớm rồi đấy?”

Tiêu Nhiên nhàn nhạt: “Gần đến lúc rồi.”

“Cậu thấy gì thì cứ báo lại cho tôi.”

“Cậu tưởng tôi nói đùa à?” Tiêu Nhiên nhướng mày, liếc sang.

Ứng Hạo sững người: “Chậc, cậu rảnh quá không có việc gì làm à, sao không bắt tôi luôn đi?”

Tiêu Nhiên nheo mắt: “Cậu cần điểm để vào đại học à?”

Ứng Hạo cứng họng.

Lúc nãy thầy Kiều nói chuyện nhỏ với Chu Kiều, họ cũng nghe loáng thoáng. Dựa vào đó, không khó để đoán ra thầy đang hy vọng Chu Kiều có thể thi được một thành tích vượt trội khiến bố mẹ cô buộc phải thay đổi ý định, tiếp tục cho cô học đại học.

Dường như, đó là cách duy nhất khả thi lúc này.

Dù sao, gia đình nào lại có thể làm ngơ khi con mình đủ điểm vào Thanh Hoa hay Bắc Đại? Dù phải bán hết cũng sẽ lo cho con.

Ứng Hạo liếc sang gương mặt nghiêm lạnh của Tiêu Nhiên, câu “có phải cậu thích cô ấy không” định nói rồi lại nuốt xuống. Tiêu Nhiên không phải người dễ dàng rung động với ai cả.

Ít nhất, cậu ta nghĩ vậy.

Huống hồ, bên Tiêu Nhiên vẫn còn Giang Nhã Diệu.

Chu Kiều bước xuống tầng một thì thấy Thành Noãn và Mạnh Thiển Thiển đang đứng cạnh Giang Nhã Diệu. Giang Nhã Diệu dáng người cao, mặc đồng phục xanh trắng của trường, tóc buộc cao, nổi bật và thu hút ánh nhìn chỉ bằng cách đứng yên tại chỗ.

Chu Kiều quay đầu.

Trên cầu thang là bóng dáng nổi bật của Tiêu Nhiên, tay đút túi, cúi đầu bước xuống, giọng đáp lời Ứng Hạo phía sau đầy lười nhác.

Gương mặt tuấn tú, nhưng xa cách và lạnh lùng, như thể không ai dám tới gần.

Các học sinh xung quanh thấy Tiêu Nhiên xuống, lại nhìn sang Giang Nhã Diệu đang chờ không xa, ánh mắt không tránh khỏi mang theo chút ám muội. Chu Kiều thu lại ánh nhìn, bước nhanh tới, đưa gói bánh quy cho Giang Nhã Diệu: “Tôi làm đấy. Ngoài ra… còn cái này nữa.”

Cô lấy từ túi ra một tờ giấy ghi chú bài học hôm nay, đưa cho Giang Nhã Diệu.

Hôm qua trong tiệm bánh, cô có nghe Giang Nhã Diệu than phiền về môn tiếng Anh.

Giang Nhã Diệu nhận lấy bánh và tờ ghi chú, mắt cong cong: “Cảm ơn cậu, Chu Kiều.”

“Không có gì. Bọn tôi đi ăn trước nhé.” Chu Kiều cười nhẹ, rồi kéo Thành Noãn và Mạnh Thiển Thiển rời đi. 

Đúng lúc đó Tiêu Nhiên cũng vừa đi xuống, Giang Nhã Diệu nhanh chân bước tới, giơ gói bánh và tờ giấy trong tay, nói: “Chu Kiều bảo sẽ làm bánh cho bọn mình, hôm nay thật sự mang đến rồi. Cậu ăn chưa?”

“Ăn rồi.” Tiêu Nhiên liếc nhìn túi bánh.

“Này, cậu xem, cô ấy còn cho tớ cả ghi chú Anh nữa. Hỏi cậu thì lúc nào cũng bận, bây giờ Chu Kiều có thể giúp tớ rồi.”

Tờ ghi chú toàn là nét chữ mềm mại của Chu Kiều, Tiêu Nhiên khẽ cười, nói: “Ừ, thế sau này cứ nhờ cô ấy kèm, cũng tiện cho cô ấy ôn lại bài.”

Giang Nhã Diệu: “…Cậu không thể tự dạy tôi à.”

Tiêu Nhiên: “Dạo này tôi nhận việc của thầy Kiều, không có nhiều thời gian.”

“Việc gì cơ?” Giang Nhã Diệu hỏi lại.

Tiêu Nhiên: “Dạy kèm cho bạn học.”

Giang Nhã Diệu: “…Gì cơ?”

Ứng Hạo ở bên cười: “Thầy Kiều thích nhất là kiểu một kèm một thế này, Tiêu Nhiên bị ép nhận rồi đấy.”

Giang Nhã Diệu khẽ nói: “…Thầy các cậu thật là nhiệt tình.”

Giọng cô trầm xuống, khó đoán được tâm trạng.

Ứng Hạo nhìn ra được cô không vui, bèn an ủi: “Còn sao nữa, ai bảo Tiêu Nhiên là lớp trưởng.”

Giang Nhã Diệu ngẩng đầu nhìn Tiêu Nhiên: “Vậy cậu kèm bạn ấy học gì?”

Tiêu Nhiên bấm điện thoại, đầu không buồn ngẩng lên: “Cô ấy không biết gì thì kèm cái đó.”

Giang Nhã Diệu: “…”

Cậu tốt thật đấy.

Buổi chiều ăn xong, Chu Kiều vội vã tới lớp học buổi tối. Vừa bước qua cửa đã bị Ứng Hạo từ trong lao ra va mạnh vào vai, đau đến mức cô suýt bật ra tiếng chửi: “Cậu làm cái gì…”

Ứng Hạo sa sầm mặt, nhìn cô nói: “Xin lỗi. Nhưng mà, tôi cũng phải kèm cậu học à?”

Chu Kiều đáp: “Cậu đừng nghe lời thầy Kiều.”

Ứng Hạo hừ lạnh, rồi quay người bước thẳng ra ngoài.

Chu Kiều liếc nhìn theo, sắc mặt cũng không dễ chịu gì, đi về phía chỗ ngồi. Lục Yến lập tức quay lại, cầm sách vở đặt lên bàn cô, nói: “Nào, có gì không hiểu thì nói nhé.”

Chu Kiều mở đề thi, chỉ vào phần tiếng Anh. Ánh mắt cô lướt sang ghế bên cạnh, Tiêu Nhiên vẫn chưa quay lại lớp.

Cô thu ánh nhìn lại, vừa lấy đề thì cửa chính mở ra. Một nam sinh người còn vương hơi nước bước vào, Tiêu Nhiên đưa tay vuốt mái tóc ướt, vài lọn xõa xuống che nửa hàng lông mày, ánh mắt có chút lạnh lẽo. Cậu ngồi xuống, dựa người ra sau, xoa nhẹ cổ.

Chu Kiều nhìn cậu một cái: “Vừa chơi bóng về à?”

Tiêu Nhiên gật đầu: “Ừ.”

Cậu rút sách ra khỏi cặp.

Lục Yến liếc Tiêu Nhiên rồi lại nhìn Chu Kiều, sau đó nói: “Lúc cậu đi ăn, thầy Kiều có vào lớp, nói là vất vả cho ba người chúng ta rồi.”

Chu Kiều nói: “Bảo sao Ứng Hạo nổi khùng.”

“Ha ha, Chu Kiều, cậu sướng thật đấy, lớp trưởng, tổ trưởng rồi cả ủy viên thể dục đều kèm cậu học.” Bạn học Lý Miểu ngồi phía trước quay lại, giọng có chút chua chát.

Chu Kiều chỉ cười nhạt, không nói gì.

Chứ kèm cặp kiểu Ứng Hạo thì cô chịu thôi.

Còn Tiêu Nhiên…

Cô liếc sang cậu, giọt nước còn đọng trên mặt trượt dọc theo cổ, biến mất dưới cổ áo. Chu Kiều lập tức quay đi. Lục Yến cầm đề của cô, lật ra xem, vô cùng chăm chú.

Chu Kiều lấy tai nghe từ ngăn bàn, c*m v** điện thoại, lúc thầy giảng bài cô có ghi âm lại phần nghe tiếng Anh. Lục Yến hỏi: “Cậu thu lại phần nghe à?”

Chu Kiều gật đầu.

“Câu ba là gì nhỉ, tôi nghe không rõ.”

Chu Kiều hơi khựng lại, rồi rút một bên tai nghe đưa cho Lục Yến, cậu mỉm cười nhận lấy, nhét vào tai.

Chu Kiều chỉ vào bài: “Chúng ta cùng nghe lại xem, có giống nhau không.”

Ngay lúc đó, Tiêu Nhiên ngẩng đầu lên, liền bắt gặp cảnh ấy.

Chu Kiều với Lục Yến dùng chung một cặp tai nghe, cô gái nghiêng đầu chăm chú, hàng mi dài cong vút, cô còn nhìn Lục Yến mỉm cười. Tiêu Nhiên khoanh tay, ánh mắt lạnh lùng nhìn một lúc lâu.

Ứng Hạo từ ngoài quay về cũng trông thấy cảnh ấy, cậu cố ý va nhẹ vào bàn Tiêu Nhiên, ánh mắt đầy ẩn ý.

Tiêu Nhiên chẳng buồn để tâm, cậu đưa tay ra, ngón tay thon dài nắm lấy dây tai nghe, giật mạnh một cái. “Tách” một tiếng, tai nghe của Chu Kiều và Lục Yến cùng rơi xuống.

Chu Kiều quay đầu lại, vẻ mặt mơ hồ nhìn Tiêu Nhiên.

Tiêu Nhiên liếc nhìn Chu Kiều một cái, rồi quay sang Lục Yến: “Một núi không thể có hai hổ. Cô ấy cần học bù bốn môn, cậu chọn hai môn, tôi chọn hai môn. Thi giữa kỳ, ai dạy hiệu quả hơn thì tự rõ.”

“Tiếng Anh, tôi chọn trước.”

Lục Yến thoáng ngẩn ra.

Cậu lẩm bẩm: “Vậy… tôi chọn Ngữ văn và Hóa.”

“Được.”

Tiêu Nhiên quay sang Chu Kiều: “Đeo tai nghe vào, tôi giảng đề cho.”

Cậu đưa tay cầm lấy tờ đề thi của cô.

Chu Kiều hoàn hồn, vội vàng đeo tai nghe. Tiêu Nhiên nghiêng người, cúi đầu, đầu bút lướt nhanh trên vở cô, viết viết vẽ vẽ. Chẳng mấy chốc, bài thi của cô đã bị gạch chi chít.

Chu Kiều nhìn những chỗ cậu đánh dấu, phần ngữ pháp, phần đáp án sai, chỉ cảm thấy cậu vẫn thẳng thừng và không nể nang như mọi khi.

Lục Yến ngồi phía đối diện, do dự một lát rồi hỏi: “Thế… tôi dạy cô ấy vào lúc nào?”

Tiêu Nhiên đáp: “Cậu dạy thứ hai, tư, sáu. Tôi dạy thứ ba, năm, bảy.”

Lục Yến nghe sắp xếp rõ ràng như vậy thì gật đầu, nhưng ngay sau đó lại sực nhớ, hôm nay là thứ hai, lẽ ra là buổi dạy kèm của cậu. Nhưng Tiêu Nhiên ở bên kia đã bắt đầu giảng từ lúc nào rồi.

Lục Yến: “…”

Bình Luận (0)
Comment