Chu Kiều chạy ra khỏi sân, lúc ấy mới ngừng cười. Nhiên Nhiên? Hừm, chẳng giống chút nào với cậu lạnh lùng, kiêu ngạo như Tiêu Nhiên. Cô liếc nhìn cây kẹo m*t trong tay, rồi bỏ vào túi quần đồng phục.
Không xa vang lên tiếng bước chân.
Chu Kiều dưới ánh đèn đường lờ mờ liếc sang, thấy Giang Nhã Diệu đeo cặp sách đi về phía này.
Cô khựng lại.
Theo phản xạ, cô xoay người bước về hướng ngược lại, men theo bức tường, hòa mình vào bóng tối.
Từ xa, nghe thấy tiếng Giang Nhã Diệu đẩy cổng vào: “Tiêu Nhiên, có muốn ăn khuya không, bà ngoại thế nào rồi?”
Chu Kiều cụp mắt xuống, đầu ngón tay khẽ chạm vào viên kẹo trong túi quần. Ừ, Chu Kiều, đừng nghĩ nhiều.
–
Vừa đẩy cửa bước vào, Chu Kiều đã thấy Chu Thành Thiện đau đớn xoa chân trái. Trên bàn trà là hộp thuốc giảm đau Ibuprofen, một chiếc cốc trống cùng gạt tàn đầy đầu lọc thuốc.
Chu Thành Thiện vội ngẩng đầu: “Về rồi à?”
Giọng ông vì đau mà trở nên đục nặng.
Chu Kiều lạnh nhạt: “Vâng.”
Từ ngày ngã gãy chân, Chu Thành Thiện luôn để lại di chứng. Ông nhìn cô con gái lớn, ngập ngừng nói: “Trong nồi còn cháo bí đỏ với hai quả trứng rán, con lấy ra ăn đi.”
Chu Kiều đáp: “Không cần.”
Cô đặt cặp vào phòng ngủ, nghe thấy ở phòng bên, Mục Anh đang kèm Chu Mộ làm bài thi. Chu Kiều lấy bộ đồ ngủ, tiện tay rút cây kẹo m*t bỏ vào ngăn kéo. Bên trong đã có sẵn hai cây kẹo.
Cô quay người đi ra.
Chu Thành Thiện đau đến mức cầm cốc lên muốn uống nước, nhưng trống không. Ông lại đặt cốc xuống, run rẩy đưa tay đẩy chiếc ghế. Chu Kiều lạnh lùng nhìn ông chốc lát.
Ông không hề ngẩng đầu nhìn lại cô, dù biết rõ con gái đang dõi theo mình, nhìn ông trong bộ dạng nhếch nhác ấy.
Trong nhà, hai mẹ con bên kia càng không hề bước ra xem một lần. Chu Kiều bĩu môi, đi về phía nhà vệ sinh. Vài giây sau, cô quay lại, lấy ấm nước nóng trên bàn cao, rót một cốc, đặt xuống chiếc ghế cạnh bàn ăn. Vừa tầm để Chu Thành Thiện với lấy mà không cần đứng dậy.
Chu Thành Thiện sững lại, run run ngẩng đầu nhìn con gái.
“Rầm.”
Cửa đã được Chu Kiều khép lại.
“Cậu nói gì cơ? Tối qua đến nhà nam thần học tập á?” Thành Noãn tròn xoe mắt. Chu Kiều vừa nhai cơm nắm vừa đáp: “Ừ.”
Mạnh Thiển Thiển mặt mày phờ phạc, đêm qua cô ấy còn trò chuyện QQ với Ứng Hạo tới tận khuya. Đôi mắt thâm quầng như gấu trúc: “Nhà nam thần thế nào?”
Chu Kiều: “Cũng bình thường.”
Thành Noãn: “Nghe vậy thì có vẻ người ta cũng tốt tính nhỉ.”
Mạnh Thiển Thiển ôm lấy cái đầu đau nhức, nói: “Tớ chỉ nhớ rõ cảnh cậu ta lạnh lùng bắt Chu Kiều xóa ảnh thôi.”
Thành Noãn liền chen vào: “Nhưng mà khi cậu với nam thần ở cùng nhau, có chút mập mờ gì không?”
Chu Kiều trừng mắt nhìn Thành Noãn như thể cô nàng thần kinh.
Thành Noãn bật cười, che miệng: “Thế tức là không rồi. Cũng đúng, tối qua muộn thế Giang Nhã Diệu còn đến tìm cậu ta sau giờ tự học, họ mới thật sự là một đôi.”
Chu Kiều khẽ “ừ” một tiếng.
Cô nắm chặt lấy cánh tay Mạnh Thiển Thiển, nghiêm giọng: “Cậu yêu đương thì cứ yêu, nhưng chuyện học hành có thể tập trung chút không? Ứng Hạo không hề nghĩ cho cậu, còn cậu cũng không tự nghĩ cho mình à? Cậu vẫn còn cơ hội, chỉ cần thi đỗ một trường tốt thì gia đình chắc chắn sẽ ủng hộ.”
Thành Noãn cũng hùa theo: “Đúng đấy, còn thức khuya trò chuyện QQ, Ứng Hạo thật sự quá ích kỷ. Cậu ta học giỏi nên chẳng quan tâm cậu ra sao.”
Mạnh Thiển Thiển co vai lại: “Không phải, là tớ cứ bám lấy cậu ấy. Vốn dĩ thành tích tớ đã kém, tớ bỏ rồi.” Cô vừa nói vừa thở dài.
Chu Kiều hất tay cô ấy ra, không đáp lời.
Thành Noãn tiếp tục: “Thiển Thiển, cậu phải nghĩ cho bản thân mình nhiều hơn.”
“Biết rồi, biết rồi mà.”
Ba người im lặng một lúc, đến cổng trường thì tản ra mỗi người một hướng. Chu Kiều vào lớp, giờ đọc sớm đã bắt đầu. Tiêu Nhiên đeo tai nghe đen, ngả người trên ghế, lật xem đề thi.
Chu Kiều liếc sang.
Đề này hình như giống hệt của Chu Mộ. Đúng là thế giới của học bá.
Cô mím nhẹ đôi môi.
Tiêu Nhiên tháo tai nghe xuống, ngẩng mắt nhìn cô: “Đưa bài kiểm tra đây.”
Chu Kiều vội vàng lấy tập đề tối qua ra, đặt lên bàn. Tiêu Nhiên nghiêng người sang, khuỷu tay chống trên bàn của mình, bắt đầu giảng cho cô câu hỏi lớn này.
Sợi dây tai nghe màu đen từ cổ cậu buông xuống, khẽ đung đưa chạm vào da, càng làm nổi bật làn da trắng trẻo.
Ánh mắt Chu Kiều lướt qua, cô nhanh chóng cúi đầu xuống, ngoan ngoãn lắng nghe, gật gù theo.
“Ừm, được, được rồi.”
Ứng Hạo bước vào muộn, vẻ mặt như thiếu ngủ, đá nhẹ cái ghế rồi quét mắt qua, vừa thấy hai người ngồi kề sát nhau, cậu ta ngẩn ra, định mở miệng.
Tiêu Nhiên liền ném bút vào tay Chu Kiều: “Viết đi, đọc xong tiết sớm thì đưa cho tôi.”
“À…” Chu Kiều lúng túng cúi đầu viết luôn.
Tiêu Nhiên nhìn Ứng Hạo còn đang đứng chống tay, khẽ nhíu mày: “Có chuyện gì?”
Ứng Hạo gượng cười: “Không có gì. À đúng rồi, tối qua các cậu đi ăn khuya phải không? Sao không gọi tôi?”
Tiêu Nhiên: “Bà ngoại muốn ăn, nên tôi nấu.”
“Là Nhã Diệu làm à?”
“Ừ.”
“Wow, tay nghề của Nhã Diệu giỏi ghê.”
Tiêu Nhiên không đáp, chỉ đeo tai nghe vào, tiếp tục nghe đề.
Chu Kiều ngồi bên cạnh, cụp mắt xuống, từng câu từng chữ đều lọt hết vào tai. Ý tứ trong lời của Ứng Hạo, nếu đến giờ mà cô vẫn không hiểu thì đúng là ngốc. Cô khẽ cười, rồi tiếp tục làm nốt bài tập trong tay.
Buổi sáng và buổi chiều ngoài việc ôn tập, còn có thêm một bài kiểm tra thử. Lục Yến do dự mấy giây, rồi quay sang Tiêu Nhiên: “Cậu hôm trước nói là kiểm tra giữa kỳ đúng không, chứ không phải cái bài thử này?”
Tiêu Nhiên ngẩng lên khỏi đống đề thi học sinh giỏi: “Ừ.”
Lục Yến thở phào, xoay người, đưa cho Chu Kiều một tập tài liệu ngắn gọn môn Ngữ văn và Hóa học: “Môn Hóa này để đến tiết Hóa thì mang ra dùng, còn bây giờ học Văn trước đi. Đây đều là tôi tự soạn cả.”
Chu Kiều nhận lấy, nhìn qua một lượt rồi nở nụ cười: “Tốt quá, tôi thật sự cứ mơ mơ hồ hồ, mỗi lần vào học đều như thế.”
“Thế à, haha, mấy cái này tôi chọn mấy trọng điểm thôi.”
Chu Kiều: “Đúng là mưa rào kịp lúc.”
“Thế thì tốt.”
Hai người nhìn nhau cười, sau đó Lục Yến bắt đầu giảng cho Chu Kiều, cả hai đều rất chăm chú. Trên bàn Tiêu Nhiên toàn là đề thi học sinh giỏi, cậu vừa giải bài, vừa nghe bài trong tai. Tiếng nhạc dịu nhẹ cũng chẳng át được không khí sôi nổi ngay bàn bên cạnh. Bất chợt, cậu đặt bút xuống, ngả người ra sau, nghiêng đầu nhìn sang.
Ngón tay thon dài khẽ xoa vành tai, rồi cậu hỏi: “Lục Yến, Văn cậu thi được bao nhiêu nhỉ?”
Hai người bên cạnh đồng loạt dừng lại.
Lục Yến ngập ngừng: “118 điểm.”
Đầu lưỡi Tiêu Nhiên chạm vào má trong: “Chẳng trách dạy cô ấy mà rối loạn thế.”
Lục Yến nghẹn lại.
Chu Kiều nhìn sang: “Không đâu, tôi thấy còn dễ hiểu hơn khi tự học.”
Khóe môi Tiêu Nhiên cong lên lạnh nhạt, cậu lại đeo tai nghe, ngón tay dài rõ từng khớp: “Vậy thì cứ tiếp tục đi.”
Nói xong.
Cậu vắt chân, chuyển sang phần đọc hiểu tiếng Anh. Nhưng cầm bút lại là làm đề thi học sinh giỏi. Lục Yến vừa nghe thấy tiếng Anh vọng ra từ tai nghe của cậu, vừa nhìn thấy đề Toán trong tay, hoàn toàn chẳng liên quan, thế mà cậu vẫn giải được.
Chu Kiều ghé sang thì thầm với Lục Yến: “Cậu ta đúng là ma quỷ.”
Lục Yến mím môi: “Ừ, lợi hại thật.”
Rồi ngập ngừng: “Thế còn chúng ta?”
Chu Kiều đưa tay vỗ nhẹ vai cậu: “Trông cậy vào cậu đấy.”
Lục Yến hơi ngại ngùng, khẽ gật đầu.
Ngay bên cạnh.
Ánh mắt Tiêu Nhiên vô tình quét qua, vừa khéo thấy bàn tay trắng mảnh của Chu Kiều đang đặt trên vai Lục Yến. Cậu cúi đầu, khẽ bật cười mỉa.
Mái tóc rủ xuống.
Ánh mắt ẩn giấu vài phần lạnh lẽo.
Lão Kiều bước đến cửa lớp, gõ nhẹ: “Lớp trưởng.”
Tiêu Nhiên ngẩng đầu, Lão Kiều vẫy tay. Cậu đặt bút xuống, đứng dậy, tháo tai nghe, bước đến: “Thầy ạ?”
Lão Kiều hài lòng nhìn sang bàn số ba: “Lục Yến đang kèm Chu Kiều học Văn à?”
Tiêu Nhiên quay đầu, đôi mắt hẹp dài lướt qua hai người ngồi sát nhau, giọng thấp lạnh: “Bâng.”
“Thế nào, Lục Yến dạy có tốt không?”
“Trình độ chưa đủ.”
Lão Kiều ngẩn ra: “Sao lại thế được.”
Ông do dự: “Thôi để lát thầy hỏi Chu Kiều. Giờ em theo thầy lên văn phòng, tiện thể gọi Ứng Hạo nữa, bàn chuyện hội thao. Đây là lần cuối cùng các em tham gia ở cấp ba.”
Tiêu Nhiên nhặt một mẩu phấn trên bục giảng, bật tay bắn về phía vai Ứng Hạo. Mẩu phấn chẳng những trúng Ứng Hạo, mà còn khéo léo bay tiếp sang phía Lục Yến.
Má bên Lục Yến in hằn một vệt trắng hồng.
Cậu ngơ ra.
Chu Kiều ngẩng phắt đầu, tưởng là ai, lập tức quát: “Ai đấy, ai ném phấn thế, bị làm sao à!”
Giây tiếp theo.
Cô đối diện ngay khóe môi khẽ nhếch đầy châm chọc của Tiêu Nhiên, đang đứng cạnh bục giảng.
Chu Kiều: “…”
“Tôi ném đấy.” Cậu nói.
Chu Kiều: “… Lớp trưởng, cậu có chuyện gì à?”
“Gọi Ứng Hạo.”
Ứng Hạo đeo tai nghe, nhạc rock ầm ĩ vang khắp nơi. Chu Kiều đá mạnh vào bàn, Ứng Hạo quay đầu lại, cô chỉ lên bục giảng: “Lão Kiều với lớp trưởng gọi cậu.”
Ứng Hạo nhìn Chu Kiều như thể cô bị bệnh, tháo tai nghe xuống, ngẩng đầu liếc một cái.
Lão Kiều mỉm cười: “Lại đây, có chuyện muốn nói với các em.”
“Chậc.”
Ứng Hạo đứng dậy, đi tới.
Chu Kiều lấy khăn giấy đưa cho Lục Yến: “Cậu lau đi, có đau không?”
Lục Yến cười: “Không đau, chỉ là giật mình thôi.”
Ngay cửa chính, Tiêu Nhiên vừa bước ra thì thấy Chu Kiều đang giúp Lục Yến lau mặt, đôi mắt dài hẹp của cậu hơi nheo lại.
Tan học về đến nhà, tình hình vẫn y như hôm qua. Chu Thành Thiện ngồi trong phòng khách xem tivi, trên bàn có đặt thuốc Ibuprofen, mấy ngày nay ông đã uống liên tục.
Cửa phòng của Chu Mộ tối nay không khép chặt. Mục Anh bưng sữa từ trong bếp đi ra, thấy Chu Kiều liền hỏi: “Ở trường làm bài tập xong rồi à?”
Chu Kiều ậm ừ cho qua, hờ hững và lạnh nhạt. Cô đẩy cửa phòng ngủ đi vào, ngồi xuống, lấy đề thi ra làm tiếp, cửa bỗng vang tiếng gõ.
Cô khựng lại, dùng sách che đề thi, đứng dậy với vẻ mất kiên nhẫn ra mở cửa.
Ngoài cửa lại là Chu Thành Thiện.
Chu Kiều cau có: “Có chuyện gì?”
Chu Thành Thiện ho khan hai tiếng, nghiêng người bưng cốc sữa trên bàn trà đưa cho cô: “Uống chút sữa rồi hãy ngủ, con đang tuổi lớn, đừng để cơ thể chịu thiệt.”
Vừa nói ông vừa ho, bàn tay khẽ run.
Chu Kiều lạnh lùng nhìn, mấy giây sau mới nhận lấy cốc sữa, rồi “rầm” một tiếng đóng sập cửa.
Ngay sau đó, cô buông một câu: “Không cần ông giả vờ tốt bụng.”
Qua cánh cửa, chắc chắn người bên ngoài nghe rõ. Cô trở lại bàn học, ngồi xuống, ánh mắt dừng trên cốc sữa.
Năm lớp bảy, Chu Thành Thiện vì ham rượu chè, trong một lần đi xã giao đã uống quá chén, đúng lúc khách sạn ấy hệ thống phòng cháy có vấn đề, Chu Thành Thiện loạng choạng chạy ra khỏi phòng tiệc.
Ai cũng chen nhau bỏ chạy.
Một kẻ say khướt như ông bị xô đẩy, cuối cùng ngã xuống, một chân kẹt vào lan can mạ vàng. Dòng người ào ạt tràn qua, chân ông lập tức bị gãy.
Từ đó trở thành người khuyết tật.
Cùng năm ấy, ông bà nội qua đời, cả nhà chỉ còn lại bốn người. Mục Anh vừa phải kiếm tiền, vừa chăm sóc chồng tàn tật, lại còn nuôi hai đứa trẻ. Tính tình bà dần trở nên chua ngoa cay nghiệt. Vốn dĩ bà còn chút bao dung với Chu Kiều, nhưng rồi chút ít ấy cũng biến mất.
Mục Anh là chỗ dựa kinh tế lẫn tinh thần của gia đình, thái độ của bà đối với Chu Kiều cũng quyết định thái độ của Chu Thành Thiện với cô.
Thành Noãn nói: “Có phải bố cậu đột nhiên muốn quan tâm cậu không?”
Chu Kiều đáp: “Tớ không cần.”
Thành Noãn thở dài: “Haizz.”
Mạnh Thiển Thiển lên tiếng: “Tớ nghĩ nếu chú đối xử tốt với cậu, cậu đáp lại một chút, biết đâu sau này thi đỗ đại học, ông ấy còn có thể giúp cậu đóng học phí.”
Chu Kiều: “…”
Thành Noãn: “Kiều Kiều, tớ biết cậu muốn học tiếp mà.”
Chu Kiều im lặng rất lâu, không nói gì.
Điện thoại cô không còn bao nhiêu dữ liệu, chẳng thể trò chuyện nhiều. Đang chuẩn bị thoát thì QQ hiện một tin nhắn riêng, cô mở ra, là một avatar đội mũ lưỡi trai đen.
Chu Kiều khựng lại, đây là tài khoản của Tiêu Nhiên. Cô từng thấy trong nhóm, cậu là quản trị viên.
Tiêu Nhiên: “Chu Kiều, cậu với Lục Yến có gì không?”
Câu này?
Chu Kiều: “Ý cậu là gì?”
Tiêu Nhiên: “Cần tôi nói rõ ràng đến thế à?”
Chu Kiều: “…”
Vài giây sau.
Tiêu Nhiên: “Không yêu sớm thì tốt.”
Chu Kiều: “???”