Gia Quy Của Vợ - Tạm Ổn Nhỉ

Chương 3

9.

Trẻ con sợ nhất là người lớn không cần nó nữa.

Tôi không trêu anh nữa. Tôi đặt bàn tay của mình lên bàn tay đang cầm màn thầu, giọng điệu kiên định và nhẹ nhàng: “Sẽ không đâu.”

A Thọ không tin tôi. Ngón tay của anh dưới bàn tay của tôi vẫn hơi run. Khi đôi mắt trong veo, không có tạp chất nhìn về phía tôi, nó dường như bị một nỗi buồn bao phủ.

Tôi có cảm giác như trái tim bị siết chặt, là đang xót cho anh.

Tay tôi hơi dùng sức. Tôi mỉm cười với A Thọ: “Em nói cho A Thọ một bí mật. Mình đừng nói ra ngoài nhé.”

Anh không hiểu chuyện gì nhưng vẫn gật đầu.
“Thực ra, em là từ trên trời xuống.”

A Thọ nhăn mày, lực chú ý chuyển sang nơi khác, thì thầm: “Thần tiên sao?”

Tôi cười: “Em không phải thần tiên nhưng thần tiên gọi em tới.”

“Tới làm gì?”

“Tới làm người nhà của A Thọ!”

Anh ngẩn người, vành mắt dần ửng hồng.

“Ông nội bảo thần tiên đưa mình tới sao?”

Trong lòng tôi ngẩn ra.

A Thọ hít mũi, khi nói thì giọng đã khàn đặc: “Ông không về nữa đúng không? Dù tôi gọi ông đến thế nào thì ông cũng không dậy. Các bác các chú bỏ ông vào trong một cái rương, gọi nó là quan tài.”

“Tôi thấy họ chôn quan tài và ông vào trong đất. Nhưng ông đâu phải là hạt giống, năm nay trồng, năm sau cũng không lớn. Họ lừa tôi. Tôi chờ mãi mà ông vẫn không quay lại...”

Giọng anh run rẩy. Tay cầm màn thầu cũng run. Tôi an ủi cũng không được.

Hằng ngày, anh ngồi trên ghế gấp chờ ông về, chờ đến mặt trời lặn, chờ đến đêm đầy sao nhưng anh biết, người anh chờ sẽ không bao giờ quay về.

A Thọ rơi nước mắt. Nước mắt để lại vệt nước trên mặt, rơi vào tro bụi.

“Ông nói với tôi, bé ngoan là phải ăn cơm. Có phải ông biết sau khi ông đi, tôi sẽ ăn không no nên mới gọi mình tới không?”

Môi của tôi hơi mở nhưng dường như yết hầu bị thứ gì đó vô hình chặn lại.

Đôi mắt đẫm lệ nhìn tôi, chờ câu trả lời từ tôi.
Tim tôi đau xót. Tôi nhẹ nhàng nói: “Không chỉ mỗi A Thọ cần em đâu, em cũng cần A Thọ.”

“Ông chọn em trong rất nhiều người. Ông hỏi em rằng: Cháu ơi, cháu có muốn có người nhà không. Em bảo muốn. Ông mới nhờ thần tiên đưa em đến bên A Thọ. A Thọ cũng là người nhà mà ông đã chọn cho em.”

Giọng A Thọ bé như muỗi kêu: “Nhưng tôi chỉ là kẻ kéo chân sau. Ông không nói cho mình ư?”

Tôi kéo tay áo, lau nước mắt cho anh: “Nói vớ vẩn! A Thọ như vậy, em rất thích A Thọ như vậy!”

A Thọ ngoan như mèo con, để tôi lau nước mắt cho anh. Tôi nói tiếp: “Em do thần tiên phái tới, không giống những người khác, biết A Thọ là tốt nhất.”

“Tốt hơn Tần tú tài sao?”

“Tốt hơn nhiều chứ!”

Khóe miệng của A Thọ cong xuống. Anh tự lau nước mắt nhưng lại không nhịn được cười.

“Mình tốt nhất! Tốt hơn những người khác nhiều!”

Tim tôi tan chảy. A Thọ vừa ngoan vừa dễ dỗ. Chạm vào gương mặt của anh, trong đầu tôi chợt nảy ra một suy nghĩ.

Ngốc. Đúng là rất tốt.

10.

Tuy trẻ mồ côi chưa từng được cảm nhận hơi ấm của gia đình nhưng chúng nó có kinh nghiệm sống phong phú.

Viện trưởng luôn cố gắng cho chúng tôi những thứ tốt nhất nhưng chạy trời không khỏi nắng. Tôi bước chân ra ngoài xã hội từ sớm, gặp đủ loại người, chẳng ai giống ai.

Lúc mới chân ướt chân ráo thì rất dễ bị lừa, người ta nói gì tôi cũng tin. Nhưng sau này, tôi không đi lừa người ta, chỉ vì tôi tốt bụng thôi.

Gặp một ánh mắt khôn khéo, tôi sẽ cảnh giác.

Nhưng một ánh mắt ngây thơ thì lại rất dễ chạm vào trái tim tôi.

Giờ giấc ăn ngủ nghỉ và làm việc của A Thọ rất có quy luật. Trời còn chưa sáng mà anh đã dậy để ra ruộng thu hoạch lúa mạch. Anh bảo ông nội muốn nhanh chóng thu hoạch để chờ người mua tới.

Khi anh đi, tôi vẫn còn hơi mơ màng. Sau khi dậy, tôi đứng nói chuyện với hàng xóm một lúc.

Khi tôi vừa tới, hình tượng không tốt. Sau khi im ắng một tháng, tôi hay cùng mọi người nói chuyện, dần thay đổi ấn tượng trong lòng người khác.

Bây giờ, nếu gặp các dì, các chị trong thôn thì tôi sẽ không bị xa lánh như trước nữa.

Tất nhiên họ rất tò mò về tôi, hay hỏi tôi vài vấn đề nên khiến tôi muộn giờ mang cơm cho A Thọ.

Khi tôi cầm hộp cơm đến, A Thọ vẫn đang cắt lúa mạch. Tôi thầm nghĩ chắc phải nói với anh là phải giữ gìn sức khỏe.

Liếc mắt thì thấy có một cô nương đứng cạnh anh.

Tôi lặng lẽ đi qua. Giọng Liễu Uyển nhỏ nhẹ nên tôi không nghe rõ nàng ta nói gì.

Chỉ thấy A Thọ chợt đứng thẳng, hét với Liễu Uyển: “Vợ tôi đối xử với tôi tốt nhất!”

Tiếng hét không chỉ khiến tôi sửng sốt, khiến Liễu Uyển giật mình, còn khiến mọi người đang cắt lúa chú ý.

A Thọ lại nói: “Nàng ấy là người vợ tốt nhất! Mình sẽ không đánh tôi!”

Tôi thấy mặt Liễu Uyển tái như gan heo.

Không nhịn được nữa, tôi mỉm cười đến bên cạnh A Thọ, rót cho anh cốc nước.

“Hét to thế làm gì? Lỡ đau họng thì sao?”

A Thọ cầm cốc nước nhưng không uống, ấm ức, kể với tôi: “Nàng ta cứ bảo là mình đánh tôi. Tôi đã nói rất nhiều lần là không có đánh mà nàng ta cứ hỏi, khiến tôi sợ quá. Còn đứng ở đây. Tôi không cắt xong lúa mạch rồi!”

Tôi đưa hộp cơm cho anh: “Em biết rồi. Mình mau ăn cơm đi. Ăn xong thì làm tiếp cũng được.”

A Thọ không thèm nhìn Liễu Uyển, nghe lời tôi, cầm cơm hộp đến chỗ gốc cây, nơi chúng tôi thường ngồi.

Tôi nhìn Liễu Uyển, cười lạnh: “Nghe thấy chưa? Còn chuyện gì nữa không?”

Hôm nay dì Trần cũng đi cắt lúa, nghe thấy tiếng A Thọ hét liền chạy qua đầu tiên.

“Cô nương vừa mới đính hôn như cháu không ở nhà may áo cưới, xen vào việc của nhà chị mình làm gì? A Thọ bảo không đánh thì chính là không đánh. Cháu hỏi lắm làm gì, phải bảo có thì cháu mới vừa lòng sao?”

Dì Trần là người hỗ trợ mạnh nhất.

“Đúng là Vân nương trước kia không phải người tốt nhưng giờ hai đứa nó đang hạnh phúc. Cháu để ý làm gì?”

Tông giọng của các bác gái thì khỏi phải bàn rồi.
Nhưng cái câu “Vân nương không phải người tốt” nghe vẫn hơi chói tai.

Tôi sờ mũi. Biết là không nói mình nhưng khi bị mắng thì tôi vẫn hơi nhột.

Da mặt của Liễu Uyển mỏng. Nàng ta bị nói vậy thì không dám ngẩng đầu lên, mặt đỏ như máu, biện hộ cho bản thân mình.

“Cháu chỉ quan tâm hai người...”

Dì Trần nghĩ sao nói vậy, không thèm nghe xong: “Thôi thôi, cháu quan tâm chị cháu nhưng chị cháu rơi xuống sông được hơn một tháng rồi mà cháu giờ mới tới? Người nhà cháu có ai đến thăm nó không? Hay là nhà cháu sợ mất mặt?”

Nghe qua thì thấy tội thật đấy nhưng giờ tôi mới được nghe dì Trần chửi người khác. Khóe miệng của tôi cứ vểnh lên nên đành phải cúi đầu xuống, sợ bị người ta phát hiện tôi đang cười.

Tôi kéo góc áo của dì Trần: “Dì, đừng nói nữa.”

Dì Trần hất tay tôi, lườm tôi một cái: “Cút. Cháu nói là sau khi ch.ết một lần là sẽ sống tử tế. Sống tử tế chứ không phải làm con ở cho người ta.”

Đòn đau nhất thì để cho nàng ta đi, chứ dì công bằng chửi hết những người khiến dì khó chịu.

Liễu Uyển cắn môi, bất lực mà rũ mắt xuống.

“Cháu có đến thăm chị nhưng chị không có ở nhà nên cháu mới nói vài câu với anh rể. Cháu không có ý gì khác.”

Có người không đành lòng, nói đỡ cho Liễu Uyển: “Nó chỉ là một cô nương thôi. Nói chuyện không có chừng mực thì dạy lại là được. Yêu con cậu mới đậu con mình.”

11.

Dì Trần cau mày, nhìn người đàn ông, chống nạnh. Tôi không muốn dì vì tôi mà cãi nhau với người khác nên tôi lập tức cầm tay dì.

“Thôi dì, để cháu tới xử lý.”

Dì Trần lườm người kia một cái rồi hừ rõ to.

Dường như A Thọ cảm nhận được không khí nặng nề. Anh không ăn nữa, ôm hộp cơm, nhìn về phía này.

Tôi ra hiệu với Liễu Uyển, ý bảo nàng ta ra chỗ khác với tôi.

Vừa đi được vài bước thì tôi phát hiện có cái đuôi bám theo sau.

Tôi nhìn A Thọ, bất đắc dĩ, cười: “Đi ăn cơm đi.”

Anh không ngẩng đầu. Chân như cắm rễ xuống mặt đất, không nhúc nhích.

“Anh chưa cắt xong lúa mạch đâu.”

A Thọ do dự nhưng vẫn không nhúc nhích.

Tôi đành phải kéo anh cùng đi. Ánh mắt Liễu Uyển lộ vẻ kinh ngạc nhưng tôi mặc kệ.

Đến một nơi yên tĩnh, tôi dừng lại, mặt đối mặt với Liễu Uyển: “Cô còn muốn làm gì?”

Vẻ mặt của nàng ngạc nhiên: “Uyển Nhi không hiểu chị đang nói gì.”

Tôi giả vờ hung dữ: “Chắc cô đã từng nghe nói tôi đã quên rất nhiều chuyện. Tôi quên hết tất cả mọi chuyện từ kia kỉa kìa kia rồi, quên cả cô nữa. Trong mắt tôi, Tần đại ca của cô chẳng có chỗ nào bằng A Thọ. Cô có thể yên tâm.”

Trông Liễu Uyển mới mười sáu, mười bảy tuổi. Nếu có thể giải quyết mâu thuẫn, sống yên ổn thì tôi không muốn phải cãi nhau với một cô nhóc.

“Quên hết thật sao? Không phải giả vờ?”

Sự chú ý của nàng ta không nằm trong dự đoán của tôi. Tôi cứ tưởng rằng đầu óc của nàng ta chỉ nghĩ đến Tần đại ca.

“Chị từng cắt váy của tôi. Chị đã quên?”

Tôi chần chừ một lúc rồi gật đầu.

“Chị từng đốt tóc tôi. Chị đã quên?”

Sao mà ác thế?

“Chị từng đổ nước vào giày của tôi. Chị đã quên?”

...

Liễu Uyển không nói nữa, đôi mắt thoáng qua vẻ tiếc nuối và hụt hẫng: “Không nhớ gì hết sao?”

Tôi im lặng. Nàng ta cũng im lặng.

Chợt nàng ta nói: “Chuyện chị nhảy sông vì Tần đại ca không phải do tôi loan tin. Tôi cũng chẳng cần phải loan tin, người khôn thì đều sẽ nghĩ vậy mà thôi.”

Tôi sửng sốt. Dường như nàng ta vừa mới cởi bỏ cái vỏ bọc mảnh mai.

“Dù tôi có ngứa mắt chị thì tôi cũng không muốn chị phải ch.ết.”

Như một thiếu nữ u ám trong độ tuổi dậy thì.
Tôi gật đầu: “Ừ.”

Dường như nàng ta bất mãn: “Chỉ vậy thôi sao?”

Tôi cười một cái: “Chứ còn gì nữa? Cảm ơn cô à?”

“Chị vẫn đáng ghét như trước kia.”

Tôi nhún vai. Nàng ta nhẹ nhàng bước đến trước mặt tôi, nhìn chằm chằm tôi.

“Nhớ kĩ lời chị nói. Không được phép thích Tần đại ca, nếu không...”

Chợt cánh tay bị người nào đó kéo lại khiến tôi lùi về phía sau. A Thọ từ phía sau tôi bước lên, nhìn chằm chằm vào Liễu Uyển, nói rát nghiêm túc: “Vợ tôi sẽ không thích anh ta. Vợ tôi bảo vợ tôi yêu tôi nhất.”

Liễu Uyển bỏ lớp ngụy trang, cười nhạo: “Chị ta nói gì anh cũng tin sao? Thật dễ lừa.”

Tôi muốn nói rằng nàng ta cũng rất dễ lừa.

A Thọ thấy nàng ta không tin nên hơi sốt ruột. Tôi nắm lấy tay anh để trấn an anh, nhìn về phía Liễu Uyển: “Không còn chuyện gì nữa thì đi đi.”

Nàng ta xoay người, rời đi. Nhưng đi được vài bước lại dừng lại, không quay đầu, nàng ta nói một cách rất lạnh lùng: “Nhà không chào đón chị. Đừng có mà về.”

12.

Người nhà họ Liễu không thích Liễu Vân. Tôi đến nơi này được không bao lâu thì phát hiện ra.
Nguyên chủ dạo qua Quỷ Môn Quan mà cha mẹ nàng không thèm tới thăm.

Đến bây giờ, tôi vẫn không biết cha mẹ Liễu trông như thế nào. Chắc từng gặp qua nhưng tôi không biết, còn họ không thèm nhận con.

Thôn có diện tích không nhỏ nên rất dễ tránh mặt một ai.

Chuyện gả con gái mình cho một kẻ thiểu năng không phải chuyện gì tốt đẹp.

Tôi quay sang nhìn A Thọ vẫn còn đang giận, thầm cảm thấy may mắn.

May là gả cho anh.

Liễu Vân lớn tuổi, tính tình không tốt, còn có người trong lòng. Nếu cha mẹ Liễu không quan tâm mà gả nàng cho mấy ông già góa vợ thì...

Tôi không dám tưởng tượng sống cùng một người đàn ông ở xã hội trọng nam khinh nữ sẽ như thế nào.

Phải chịu đựng bản tính ngạo mạn và ngu ngốc, còn bị bọn họ trói buộc, cả thể chất lẫn tinh thần đều bị giam cầm ở nơi đây.

Chỉ nghĩ thôi mà đã khiến người ta tuyệt vọng.
Tôi không nhị được mà rùng mình.

“Mình ơi, mình sao vậy?”

Tiếng gọi của A Thọ khiến tôi hoàn hồn. Giờ tôi mới nhận ra tôi đang nắm chặt tay anh. Tôi hít sâu một hơi, buông tay, trịnh trọng nói lời từ tận đáy lòng: “A Thọ.”

“Dạ.”

“Xin mình đừng bị đồng hóa.”

Anh không hiểu ý của tôi, vừa ngẫm nghĩ vừa nhìn tôi.

“Đừng bị...”

Tuy vẫn chưa có chuyện gì xảy ra nhưng tôi lại có cảm giác sống sót sau tai nạn, trong lòng còn sợ hãi.

Chắc anh không hiểu. Anh chắc chắn không hiểu những câu nói vừa rời rạc, vừa vô lý kia nghĩa là gì.

Nhưng anh vẫn gật đầu một cách rất kiên định: “Tôi nghe mình.”

Tôi thở dài một hơi, trong lòng vẫn còn lo.

Có một câu Liễu Uyển nói rất đúng. A Thọ rất dễ lừa. Tôi bảo thần tiên đưa tôi tới, anh tin không chút nghi ngờ, còn buông cảnh giác đối với tôi.
Nếu có một người lấy được lòng tin của A Thọ, rồi dạy hư A Thọ.

Tôi rất nghiêm túc mà dọa A Thọ: “A Thọ, em nói với mình, trên đời này có rất nhiều kẻ lừa đảo. Họ sẽ làm quen với mình, nhân lúc mình không chú ý liền bán mình vào mỏ than, chỉ cho mình ăn màn thầu và uống nước bẩn.”

Ánh mắt của A Thọ lộ rõ vẻ hoảng sợ.

Tôi hơi híp mắt, rồi đi thẳng vào vấn đề, “Nhưng em sẽ không lừa mình. Em là người duy nhất đối xử tốt với mình trên thế giới này, là người nhà cuối cùng của mình, là chỗ dựa duy nhất của mình.”

Trước khi đến đây, tôi là người bán hàng xuất sắc nhất, chuyên môn tẩy não... À không, chỉ dẫn cho họ.

Bình Luận (0)
Comment