Chờ khách khứa đi gần hết, Chu Cánh mới biết mình “bị” có bạn gái.
Bộ quần áo mới thay không chỉ ướt đẫm mồ hôi mà còn ám đầy mùi khói thuốc, mùi dầu mỡ, rất khó ngửi.
Cơ thể cũng rã rời. Anh cởi tấm vải xô ra, tìm một cái bát dùng một lần sạch sẽ, xới đầy cơm, rồi ngồi xuống bên cạnh An Đề đang mải chơi điện thoại, gắp thức ăn thừa trên bàn ăn.
Một lúc sau An Đề mới nhận ra người bên cạnh là ai, cô bỗng thấy chột dạ, xấu hổ, định chuồn lẹ.
Chu Cánh nhanh tay lẹ mắt, giữ chặt cổ tay cô lại, tay dùng sức, nhưng giọng điệu lại thản nhiên: “Bạn gái đi đâu đấy?”
Cô khẽ run lên: “Đừng gọi tôi như thế, nổi hết da gà.”
“Vậy sao em còn đi tung tin đồn về tôi?”
Cô nói bằng giọng điệu hy sinh vì nghĩa lớn: “Chẳng phải chú không muốn bị sắp xếp đi xem mắt sao? Tôi giúp chú một vố lớn đấy.”
Chu Cánh hỏi ngược lại: “Thế tôi còn phải cảm ơn em à?”
“Phí tin đồn mười đồng, tôi đi cùng một tiếng, tổng cộng 600.” An Đề mở mã QR ra: “Hỗ trợ WeChat, Alipay và chuyển khoản ngân hàng. Ngài Chu, chú chọn loại nào?”
Anh bật cười. Đã từng gặp kiểu ăn vạ, nhưng trắng trợn đến mức này thì đúng là lần đầu.
Chu Cánh vẫn ngồi yên, thái độ sao cũng được, chỉ lo ăn cơm: “Hết tiền rồi à?”
Nhắc đến vụ này, cô xìu xuống ngay: “Vừa nãy lúc chờ chú, không có gì làm, tôi lỡ tay mua ít đồ.”
An Chính Đình đã khóa hết sinh hoạt phí và thẻ tín dụng của cô, ý là muốn cô tự thân vận động. Chút tiền lẻ còn lại trong tài khoản, cô đã hạ quyết tâm phải sống tiết kiệm. Tiếc là cô không cai được cơn nghiện mua sắm, lơ đễnh một cái, đã xài sạch túi.
“Chu Cánh, Chu Cánh,” cô nghĩ ra gì đó, mắt bỗng sáng rực lên, vỗ vỗ vào người anh: “Này, tôi thực tập ở văn phòng ủy ban trấn, có lương không?”
“Không có.”
“Không phải chứ? Lao động nghĩa vụ à?”
Chu Cánh nói: “Nói một cách nghiêm túc, ngay cả trưởng thôn cũng không có lương, mỗi tháng chỉ phát một chút trợ cấp thôi.”
Thù lao của cán bộ Ủy ban Thôn thuộc dạng trợ cấp, được chi từ kinh phí sản xuất của thôn, nên cũng không cao.
Mà cô vừa không trong biên chế, cũng không phải hợp đồng lao động, chỉ là “thực tập sinh” mà thôi.
An Đề ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Một đại tiểu thư không có khái niệm gì về quản lý tài chính, tiêu tiền như nước như cô, giờ đến lương cũng không có, ở cái nơi quỷ quái này cô phải sống thế nào?
Cô bắt đầu suy tính đến khả năng bỏ trốn.
Cả buổi sáng tiêu hao quá nhiều năng lượng, Chu Cánh đứng dậy, đi xới thêm bát cơm nữa, lúc này mới nói: “Em có thể dùng sức lao động để kiếm tiền.”
Giống như trả lại y nguyên câu nói lúc đó cô nói với Chỉ Thực.
An Đề hỏi: “Ví dụ như?”
“Trong nhà có lạc tươi, em có thể hái mang ra thị trấn bán, tiền kiếm được đều là của em.”
“Bao nhiêu tiền một cân?”
“Còn vỏ thì khoảng năm đồng, bóc vỏ rồi thì mười đồng.”
Nói cách khác, bán sống bán ch·ết hết hai mươi cân lạc, cũng chỉ được một trăm đồng.
Lòng An Đề nguội lạnh như tro tàn: “…Thôi, tôi thà ch·ết đói còn hơn.”
“Tuy thời đại này, đại bộ phận mọi người không cần lo lắng chuyện không có cơm ăn, nhưng vẫn có rất nhiều người làm lụng vất vả, kiếm từng đồng ít ỏi để nuôi sống bản thân và gia đình.”
Từ nhỏ đến lớn cô chưa từng tiếp xúc rõ ràng với khó khăn, cũng không thể đồng cảm với những lời anh nói.
“Nhưng dù có như vậy, một người bình thường như tôi cũng đâu làm được gì.”
Chu Cánh nói: “Tôi nói những điều này, chỉ là muốn để em biết, đưa em đi trải nghiệm những thứ này, không phải để bắt em chịu khổ, mà là để rèn giũa tính kiên trì của em, và để em biết trân trọng cuộc sống.”
“Tôi ghét nhất là bị người khác dạy đời. Tại sao cứ phải ép tôi tự thấy áy náy về bản thân? Nghèo đói, bất ổn, ch·iến tr·anh trên thế giới, tất cả những nhân tố bất ổn đó, đâu phải do tôi gây ra. Tôi cũng đâu phải Đấng cứu thế, tôi sống tốt cuộc đời của tôi là đủ rồi, không phải sao?”
Anh lẳng lặng nhìn cô, không nói gì, cho đến khi ăn sạch hạt cơm cuối cùng trong bát, rồi anh mới bắt đầu thu dọn bàn.
Trong lúc đó, cả hai im lặng rất lâu. Lúc này An Đề mới nhận ra, anh ăn cơm không hề ngấu nghiến, nhưng lại ăn rất nhanh và rất nhiều.
Cứ như vậy, mà anh vẫn không hề mập.
Bàn ăn là kiểu bàn gấp, bên trên đặt một mặt bàn tròn lớn, rất nặng. Nếu không phải lúc Chu Cánh nhấc lên, gân xanh trên cánh tay anh nổi rõ, thật sự làm cô tưởng anh nhấc nó nhẹ bẫng đấy.
Anh lại xếp từng chiếc ghế chồng lên nhau, chất sang một bên, động tác gọn gàng dứt khoát.
Vài lượt như vậy, vạt áo và lưng áo may ô của anh đều ướt đẫm mồ hôi —— hay nói đúng hơn là cả ngày hôm nay nó chưa từng khô, mồ hôi như hạt đậu lăn dài từ thái dương, chảy xuống quai hàm sắc bén.
Chỉ Thực chạy tới, bảo anh cúi xuống, cô bé nhón chân lên lau mồ hôi cho anh.
Chủ nhà cắt một miếng dưa hấu lớn, chia cho những vị khách chưa rời đi.
An Đề cũng nhận một miếng, khóe mắt liếc nhìn hai chú cháu họ.
Chu Cánh nói cảm ơn, vỗ đầu Chỉ Thực: “Buổi chiều đi theo chị An Đề, con đừng chạy lung tung một mình.”
“Vâng ạ! Lần này con tuyệt đối không chạy lung tung nữa.”
Nói trí nhớ trẻ con không tốt, nhưng Chỉ Thực lại nhớ rất rõ lần trước đã làm An Đề sợ khiếp vía.
Trong túi An Đề vẫn còn đút chìa khóa xe Chu Cánh đưa, cuối cùng cô vẫn không về trước.
Buổi chiều, sân khấu hát tuồng bắt đầu.
Người trên sân khấu mặc hí phục, mặt bôi vôi vẽ vệt dày cộp, “ê ê a a”, hát, ngâm, diễn, đánh… An Đề nghe không hiểu họ hát nội dung gì, tinh thần đã bay đi đâu mất.
Cô nghĩ, chắc là Chu Cánh không giận cô, mới vừa rồi anh còn rót nước cho cô và Chỉ Thực. Nhưng mà, chính cái thái độ coi cô như đứa trẻ không hiểu chuyện này của anh lại khiến cô tức giận.
Có lẽ là vì tự biết mình không đủ chín chắn, lý trí, nên mới giận quá hóa thẹn.
Trời nhá nhem tối, mọi việc bên này mới kết thúc hoàn toàn.
Người nhà của bà cô họ xách cho Chu Cánh rất nhiều đồ, còn bắt cho anh một con gà sống, xem như là cảm ơn anh đã bận rộn cả ngày.
Họ tạm biệt nhau ngoài xe, An Đề và Chỉ Thực đã ngồi trong xe chờ Chu Cánh.
“Chị An Đề, chị với Chu Cánh cãi nhau à?”
“Không hẳn.” An Đề hỏi: “Chú ấy có bao giờ cãi nhau với ai chưa?”
Chỉ Thực suy nghĩ vài giây, chắc nịch nói: “Không có! Chu Cánh luôn lấy lý thu phục người khác thôi.”
“Nhưng mà chú ấy không thuyết phục được chị.”
An Đề không cảm thấy quan điểm của mình có gì sai.
Cô rõ ràng có thể ở nhà thoải mái nằm nhà tận hưởng điều hòa, muốn đi dạo phố thì đi dạo phố, trong nhà có người giúp việc dọn dẹp vệ sinh, nấu cơm, không cần cô phải bận tâm củi gạo dầu muối đắt rẻ, đến nơi này không phải là tự rước khổ vào thân thì là gì?
Đương nhiên, cô sẽ không phủ định hoàn toàn suy nghĩ của Chu Cánh, nhưng cô cũng không cần ý tốt của anh.
Trên đường về nhà, Chỉ Thực gục trên đùi An Đề ngủ thiếp đi.
An Đề gạt lọn tóc mai trên trán cô bé, khẽ nói: “Tuy buổi chiều tôi nói năng không hay, đắc tội với chú, nhưng mà tôi không định xin lỗi đâu.”
Ven đường lác đác vài cột đèn, so với vạn gia đăng hỏa của thành thị, vẫn tối tăm hơn nhiều.
Màu xanh của đồng ruộng xa xa đang mờ dần với tốc độ mắt thường có thể thấy được, dần dần hòa làm một với màn đêm. Sao và trăng trên trời bắt đầu ló dạng, chờ đợi ánh nắng hoàn toàn rút lui.
Chu Cánh nói: “Tùy em.”
Dừng một chút, anh lại nói: “Tuổi trẻ có thể có được sự ngông cuồng coi thường cả thế giới. Không ai có quyền g·iết ch·ết nó, kể cả tôi. Đã từng có lúc tôi cũng có suy nghĩ tương tự, chỉ là sau này gia đình tôi đột nhiên gặp biến cố, không thể không gánh vác trách nhiệm. Hy vọng em có thể bảo vệ tốt nó.”
Trên đời không có tự do tuyệt đối, cho dù có mạnh mẽ đến mức không ai có thể kiểm soát.
Bố mẹ, con cái, anh chị em, vĩnh viễn là những ràng buộc. Anh cũng không thể thoát khỏi.
An Đề không thích tự đặt giới hạn cho mình. Cuộc sống không có tiêu chuẩn thống nhất, không nên do bất kỳ ai quy định phải sống như thế nào.
Mà An Chính Đình là người đi lên từ những ngày tháng gian khổ, đổi lại là ông, ông sẽ nói cô là “không có bất kỳ yêu cầu nào với bản thân”.
Cô ghét người khác áp đặt suy nghĩ lên người mình, cho dù đó là người bố ruột giương cao ngọn cờ “vì tốt cho cô”. Nhưng khoảnh khắc này, cô nhận ra, Chu Cánh không giống họ.
Chu Cánh không có sự kỳ vọng của trưởng bối dành cho hậu bối, anh chẳng qua chỉ là nhận sự ủy thác của An Chính Đình, trung thành với công việc mà thôi.
Anh sẽ không bị đối tượng mình phục vụ chọc giận, anh không quá thân thiết cũng không cố tình xa cách, giống như một cỗ máy làm việc không có tình cảm. Cô sống 21 năm, chưa từng thấy người đàn ông nào như anh.
Cho nên cô tò mò: “Rốt cuộc bố tôi đã cho chú lợi lộc gì?”
“Vào thời điểm tôi khó khăn nhất, ông ấy đã giúp tôi.”
“Ra chú còn là người ‘nhận một giọt nước, báo đáp bằng cả dòng suối’ à.” Cô khen không ra khen, mỉa mai chẳng ra mỉa mai, có chút gì đó kỳ quái: “Chăm tôi mấy tháng này, nói không chừng làm chú tổn thọ mấy năm đấy.”
Đường đêm không dễ đi, Chu Cánh tập trung lái xe, không rảnh trả lời.
Về đến thôn Chu Gia, anh đỗ xe trong sân lớn của Ủy ban Thôn, đường về nhà hẹp, xe không vào được.
Con gà kia kêu “phành phạch” trong cái bao tải rách một lỗ. Chỉ Thực mơ màng tỉnh dậy, dụi dụi mắt: “Về đến nhà rồi à?”
An Đề “Ừ” một tiếng.
Chu Cánh xuống xe, hai tay xách đầy đồ, bảo Chỉ Thực lấy điện thoại của mình ra soi đèn pin.
Hai người lớn đi tụt lại phía sau.
Chu Cánh hỏi: “Vừa nãy sao em lại nói về mình như vậy?”
“Tôi chỉ nhắc lại lời của mẹ kế tôi thôi. Nhưng mà nói thật, tôi không thích dùng từ đó để gọi bà ta, đề phòng chú không biết bà ta là ai thôi.”
“Hai người có mâu thuẫn à?”
Theo anh biết, An Chính Đình chưa bao giờ phải bận tâm về mối quan hệ giữa vợ kế và con gái.
“Cũng không hẳn. Bằng mặt không bằng lòng thôi. Nếu là chú, chú có làm được đến mức tình cảm như mẹ con ruột không?”
Trịnh Thanh Đan rõ ràng là một người phụ nữ có dã tâm, nếu không đã không bám lấy một ông già đã có vợ, khổ sở chờ đợi để được lên làm chính thất, sinh con cho ông ta, hay nói đúng hơn là, bồi dưỡng người thừa kế.
Từ một mức độ nào đó, An Đề cũng là kẻ địch của bà ta.
Bà ta còn phải đề phòng xem An Đề có phải là đang giả heo ăn thịt hổ hay không.
Thỉnh thoảng, An Đề nghe được Trịnh Thanh Đan gọi điện cho đám chị em, không chỉ đích danh, nhưng An Đề vừa nghe là biết đang nói mình.
“…Làm ầm lên không chịu đi đấy, nhưng mà có cách gì đâu, nó có cãi lại được ông ấy đâu… Cũng không biết ai xui xẻo vớ phải cái tính của nó, trước đây mấy đời gia sư cũng bị nó chọc tức cho nghỉ việc…”
Không nghe hết, An Đề đã bỏ đi.
Cô cũng lười sửa lại, trong số mấy gia sư không ở được lâu đó, một là trình độ quá tệ, một là xem nhà cô như mỏ vàng mà đào.
Chỉ Thực đi đường cũng không yên phận, huơ huơ điện thoại, học tiếng “oa oa” kêu, không biết đang đối đáp với con ếch nào.
Không ngờ hành động vô tình này lại có tác dụng xoa dịu bầu không khí. An Đề hoàn toàn không thể giữ mãi vẻ mặt thù sâu oán nặng được nữa.
“Nhà cũng chẳng phải hào môn thế gia gì, chỉ là có chút của ăn của để, mà bà ấy cứ làm như thể nhà tôi có ngai vàng đang chờ người kế vị không bằng. Còn tôi, trong mắt bà ấy, chắc là cô công chúa đang rắp tâm ‘nuôi quân chờ thời’, lúc nào cũng âm thầm tính kế soán vị vậy.”
Một khi An Đề đã phán xét, thì không ai có thể may mắn thoát nạn, kể cả chính mình.
“À, đúng rồi, chú tuyệt đối đừng có đồng tình thương hại tôi, nghĩ rằng tôi thiếu thốn tình thương của bố mẹ này nọ. Nếu một ngày kia, tôi hai bàn tay trắng, chỉ còn lại tiền, tôi cũng sẽ không sống thê lương khổ sở đâu.”
Đường nhỏ hẹp, không đủ cho hai người đi song song, Chu Cánh đi sau bật đèn pin.
Giọng anh từ phía sau truyền đến, nghe không rõ lắm: “Vậy à? Thế thì phải nể phục em mới đúng.”
“Ừ nhạ.”
An Đề vui vẻ cười rộ lên.
Cô không phải là người thù dai. Nước chảy qua rồi, để lại vệt ướt, mặt trời chiếu một cái là khô cong, chẳng còn lại gì.
Không, chỉ là va chạm nhỏ thôi, không tính là thù.
Người như Chu Cánh, đến cãi nhau cũng không thèm cãi, có lẽ sẽ chẳng bao giờ kết thù với ai.
Trước khi đi ngủ, An Đề vừa đắp mặt nạ, cấp cứu cho làn da bị phơi nắng, vừa gọi điện cho Phùng Dĩnh, chia sẻ cuộc sống hôm nay. Không thể tránh khỏi, cô nhắc đến Chu Cánh.
“Lúc đầu ấy, tớ thấy anh ta là kiểu… ừm, ít nói lại thô kệch. Giờ mới phát hiện, có lúc anh ta cũng tinh tế phết.”
Phùng Dĩnh nhạy bén nhận ra sự thay đổi trong giọng điệu của cô: “Thị Thị, cậu có biết không, điềm báo của sự luân hãm chính là đổi mới cách nhìn đấy.”
An Đề, một trang giấy trắng trong chuyện yêu đương, không phản ứng kịp: “Cái gì?”
“Người trong cuộc thì u mê, người ngoài cuộc thì tỉnh táo. Cậu phải cẩn thận đấy, coi chừng thích Chu Cánh.”
“Thích với thay đổi cách nhìn là hai chuyện khác nhau, ok?” suýt nữa thì An Đề nhảy dựng lên: “Tớ sẽ không vì năm nay ít mưa mà yêu mùa hè đâu, vì mưa to hay nắng gắt thì cũng đáng ghét như nhau.”
“Dù sao thì nhìn từ góc độ nào, hai người cũng không hợp nhau.” Phùng Dĩnh lại chữa lại: “Không đúng, trừ tính cách ra. Hai người rất bù trừ cho nhau.”
An Đề vội vàng ngắt lời: “Đừng nói nữa! Đều tại cậu, tớ vừa bổ não cảnh tớ với anh ta yêu đương, kinh khủng quá!”
Có một cảm giác không chỉ là cấm kỵ. Làm ơn đi, tính theo bối phận, cô phải gọi Chu Cánh là chú đấy.
“Ha ha ha, hy vọng tối nay cậu không mơ thấy anh ta.”
Nhà cũ cách âm không tốt. Phòng An Đề sát vách phòng Chỉ Thực. Cô bé đã sắp ngủ nhưng nghe thấy An Đề nhắc đến tên Chu Cánh, lại tỉnh như sáo.
Cô bé dỏng tai lên nghe trộm, đợi đến khi phòng bên cạnh cúp điện thoại, liền lê dép “lẹt xẹt” chạy đi tìm Chu Cánh.
“Chu Cánh!”
Cô bé như một quả đạn pháo nhỏ, bắn thẳng vào người Chu Cánh.
Anh phản ứng nhanh, đưa tay ra, đỡ lấy con bé một cách vững vàng: “Trễ thế này rồi sao con còn chưa ngủ?”
“Chú có thích chị An Đề không?” Chỉ Thực ngước mặt lên, vẻ mặt đặc biệt nghiêm túc: “Hay là chú tán chị ấy làm bạn gái chú đi.”
Chu Cánh: “?”
Cô bé sốt ruột: “Nhưng mà chắc chú phải tốn nhiều công sức đấy, vì chị An Đề không thích chú.”
Chu Cánh không hiểu nổi logic của cô bé, nhưng trẻ con thường nghĩ gì nói nấy, anh cũng không để trong lòng.
Anh kẹp cô bé dưới một cánh tay, đi về phía phòng nó: “Đi ngủ.”
“Không muốn, không muốn, chú đồng ý với con trước đi!”
Nghe thấy tiếng la hét của Chỉ Thực, An Đề kéo cửa ra xem tình hình, lại vừa hay chạm phải ánh mắt của Chu Cánh.
Cô không hiểu sao lại thấy chột dạ, cô vội rụt về phòng.