Tin vào lời vàng ngọc của Phùng Dĩnh, đúng là An Đề mơ thấy Chu Cánh thật.
Giống như một chú gà con, người bị kẹp dưới nách từ Chỉ Thực đã biến thành cô.
Thế nhưng, người đàn ông trong mộng không còn là Chu Cánh nghiêm nghị, ít nói cười, mà là một người có đuôi mắt, khóe mày ngập tràn ý cười dịu dàng, cưng chiều vạn phần mà v**t v* má cô.
Anh nói: “Em suốt ngày chỉ biết gây phiền phức cho anh.”
“Vậy Chú Chu,” giọng cô nũng nịu đến mức chính cô cũng thấy xa lạ: “Chú muốn phạt em sao?”
Anh không nói gì.
Cô bị anh đặt lên giường, anh cúi gập người, hai tay chống hai bên người cô. Hơi thở ấm áp phả vào nhân trung, làm cô thấy nhồn nhột.
Anh càng ngày càng gần, càng ngày càng gần.
An Đề trong mơ tự giác nhắm mắt lại, chờ đợi nụ hôn của anh đáp xuống.
…
An Đề đột ngột mở bừng mắt, cô vẫn còn hoảng hốt. Mãi đến khi nghe thấy tiếng ve kêu và tiếng chim ríu rít quen thuộc, cô mới tỉnh táo trở lại.
Cô đang ôm chặt cái chăn, miệng thì chu lên.
Gặp quỷ à!
Cho dù thỉnh thoảng cô có mơ những giấc mơ đáng xấu hổ không thể nói ra, thì đối tượng hoặc là không rõ mặt, hoặc là idol cô đang đu lúc đó, chứ chưa bao giờ xuất hiện người bên cạnh mình.
Hay là thật sự do cô chưa yêu đương bao giờ, dạo gần đây cuộc sống lại quá nhạt nhẽo, nên bắt đầu rục rịch rồi?
Hậu quả là, lúc ăn sáng nhìn thấy Chu Cánh, cô cảm thấy có chút xấu hổ kỳ quái.
Hơn nữa, điều khiến cô mất cân bằng chính là, chỉ có một mình cô xấu hổ.
Chu Cánh đang nói chuyện với bà Từ Lệ Phân về việc đưa bà đi bệnh viện tái khám. Chỉ Thực thì ngồi gặm từng hạt ngô, thỉnh thoảng ném mấy hạt cho Tướng Quân.
An Đề lặng lẽ bưng bát, dời ghế, đi ra một góc khác ngồi ăn.
Giữa lúc đang nói chuyện, Chu Cánh liếc nhìn cô một cái.
Ăn sáng xong, An Đề ra hồ nước rửa bát của mình. Bát không dính dầu mỡ gì, rửa loáng cái là xong.
Để ráo nước, cô lại cất vào tủ bát.
Chu Cánh đi lấy đồ, phải đi ngang qua cô.
An Đề cúi gằm mặt, tránh giao tiếp ánh mắt với anh.
Anh duỗi tay chặn lại, bàn tay to lớn đè lên trán cô, ép cô lùi lại hai bước, rồi mới cúi mắt nhìn cô.
Bàn tay đàn ông rất lớn, bao trọn cả vầng trán cô. Lòng bàn tay có chai sạn, nóng hổi, hệt như hơi thở của anh trong giấc mơ.
Cả người cô cứng đờ ngay lập tức.
Chu Cánh hỏi: “Làm chuyện gì trái với lương tâm, hay là đang mưu tính gì? Sao từ tối hôm qua đến giờ em cứ trốn tôi vậy?”
“Chú Chu, có phải chú hơi tự luyến quá không?” Cô “Hừ” một tiếng thật kêu, càng khoa trương, càng chứng tỏ cô đang muốn che giấu điều gì đó: “Tôi có dỡ nhà của chú thì tôi cũng chẳng sợ chú.”
Anh buông tay ra: “Hôm nay thị trấn có phiên chợ, em đi không?”
“Không đi. Thầy Hạ mời tôi với Chỉ Thực đi huyện Ngọc Bình chơi.”
“Thầy Hạ?” Anh nhíu mày nghĩ nghĩ: “Giáo viên Ngữ văn của trường trung học Long Đằng? Sao cậu ta lại mời các em?”
An Đề nói: “Không quan trọng. Dù sao hôm nay tôi không rảnh, lần sau có hẹn gì thì chú nhớ đặt lịch trước hai ngày, tôi bận lắm.”
Nói xong, cô lách qua người anh, bỏ đi.
Không có ai ở nhà, cửa chính phải khóa lại, thế là cả nhà cùng nhau ra ngoài.
Bà Từ Lệ Phân thấy An Đề trang điểm kỹ càng, liền hỏi: “Tiểu Đề, hôm nay cháu đi đâu chơi mà xinh thế?”
Chỉ Thực mách lẻo: “Chị An Đề đi hẹn hò đấy ạ!”
Nói xong, cô bé còn quay sang lườm Chu Cánh một cái đầy vẻ hận sắt không thành thép.
“Không phải ngày nào cháu cũng xinh đẹp thế này sao?”
An Đề dùng một tay vịn vành chiếc mũ rơm, một tay xách nhẹ tà váy, xoay một vòng. Vẻ ngoài hiện đại, thời thượng của cô hoàn toàn lạc lõng với cái làng quê nhỏ bé này.
Cô là người rất lười động não, ngại suy nghĩ, chỉ duy nhất việc làm đẹp cho bản thân là chịu bỏ công sức.
“Vali của em mang đến toàn là quần áo trang sức à?”
Anh nhớ lúc cô mới đến, mang theo hai cái vali siêu to siêu nặng, còn thêm cả túi xách.
An Đề làm động tác tay “một chút”: “Chỉ là một phần nhỏ trong tủ quần áo của tôi thôi.”
Chu Cánh câm nín.
Thảo nào mới mấy ngày mà cô đã tiêu sạch tiền tiết kiệm.
Có điều, đối với quan điểm mua sắm của con gái, đặc biệt là con gái nhà giàu, anh vẫn không nên can thiệp thì hơn.
Đến bên cạnh Ủy ban Thôn.
Chu Cánh lái xe ra, vừa hay nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi đeo kính từ trên chiếc xe Santana bước xuống, đi về phía An Đề và Chỉ Thực.
Bà Từ Lệ Phân thấy vậy lập tức nói: “Tiểu Đề có quan hệ tốt thật, mới đến mấy ngày đã có bạn bè rồi. Cái cậu Hạ kia, có khi nào đang muốn theo đuổi con bé không.”
Mấy năm nay, trong nhà thường xuyên chỉ có ba người một chó. Đột nhiên có một cô gái như An Đề đến, đúng là niềm vui bất ngờ trong cuộc sống của bà.
Người già phần lớn sẽ thích những cô gái hoạt bát hướng ngoại, bà cũng không ngoại lệ. Ngày thường bà nhìn An Đề và Chỉ Thực cãi nhau ầm ĩ, miệng không nói, nhưng trong lòng thực ra vui lắm.
Năm đó Chu Liệt h·y s·inh, bà Từ Lệ Phân bị đả kích rất lớn, tinh thần sa sút. Nếu không có Chỉ Thực ở bên cạnh, bà sợ là đã không gượng dậy nổi.
Bà Từ Lệ Phân rất cố chấp, dù thế nào cũng muốn giữ lại căn nhà cũ. Đây là nơi Chu Tuấn một tay xây nên, lại ở đây nuôi lớn hai cậu con trai, chứa đựng hơn nửa đời hồi ức của bà.
Vì thế Chu Cánh đành phải nghỉ việc ở Kỳ Châu, quay về Nghi Giang lập nghiệp.
Tuổi bà đã cao, không cầu danh lợi gì, hy vọng duy nhất chính là con cháu được vui vẻ hạnh phúc.
Bà Từ Lệ Phân nói rồi lại nhéo cánh tay Chu Cánh: “Con có thể học tập Tiểu Đề một chút không, đừng có ngày nào cũng ủ rũ như thế. Bằng không đợi đến bảy, tám mươi tuổi vẫn còn ế, truyền ra ngoài có mất mặt không chứ.”
Chu Cánh da dày thịt béo, anh không thấy đau, chỉ là thật sự không chịu nổi kiểu thúc giục ba ngày hai bữa thế này.
Anh nói: “Mẹ đã có một đứa cháu gái rồi, còn chê không đủ ồn ào, muốn thêm một đứa nữa à?”
“Chỉ Thực là cháu gái của mẹ không sai, nhưng rốt cuộc con bé không phải con gái của con.”
Anh không cho là đúng: “Con vẫn luôn xem con bé như con ruột mà.”
“Tiểu Cánh à,” Bà Từ Lệ Phân thở dài, “Dù là anh con trên trời có linh thiêng, hay là Chỉ Thực, cả hai đều không muốn thấy cuộc đời con cứ lỡ dở mãi thế này. Chuyện kết hôn sinh con, lo toan củi gạo dầu muối…
Mẹ biết, bọn trẻ các con bây giờ sợ là chê thế hệ của mẹ lạc hậu, không hiểu sự đời. Nhưng cả thế hệ của mẹ đều sống như vậy mà lớn lên. Mẹ nói thật, mẹ không tài nào chấp nhận được mấy cái tư tưởng không hôn nhân, không con cái bây giờ đâu.”
Nếu là mấy năm trước, đàn ông ngoài 30 mà chưa có đối tượng, nhất định sẽ bị người trong thôn nói ra nói vào, cho rằng người đó có vấn đề gì đó.
Ngày nay, một đống thanh niên cả nam lẫn nữ hai mươi mấy tuổi, hoặc là kén chọn, hoặc là không muốn tìm, tóm lại đều độc thân.
Cứ như vậy, mâu thuẫn giữa thế hệ 20 và 50 chưa bao giờ kịch liệt đến thế. Đó là sự giao thoa giữa tư tưởng cũ và mới, càng là sự giằng co giữa hai thế hệ trẻ và già.
Cho dù là Chu Cánh cũng bất đắc dĩ vô cùng: “Hôn nhân bây giờ cũng không phải là chuyện của thế kỷ trước. Cưỡng ép trói buộc hai người lại với nhau, cũng không thể hạnh phúc được.”
“Con đừng nói như mẹ đang ép hôn con. Mẹ có bảo con đi đâu. Ai, hôm qua con đưa Tiểu Đề đến chỗ bà cô họ, bọn họ bảo con bé là bạn gái con à?”
“Chỉ Thực nói với mẹ à?” Anh đau đầu: “Ba câu hai lời giải thích không rõ, tóm lại là hiểu lầm.”
“Mẹ biết chứ. Ý mẹ là, con bé Tiểu Đề ấy, mẹ rất thích, hay là con…”
“Mẹ!” Anh vội vàng ngắt lời bà Từ Lệ Phân: “Đối với con, cô ấy chỉ là một đứa nhóc, bọn con không thể nào đâu.”
Bà cười lạnh một tiếng: “Được lắm, dù là ai, con cũng có đủ mọi lý do để lừa mẹ.”
Chu Cánh dừng một chút, nói: “Người khác thì được, nhưng An Đề thì không. Nếu không, con không biết ăn nói thế nào với bố cô ấy.”
Bên kia.
Đường xi măng trong thôn đã được tu sửa từ nhiều năm trước, mấy năm nay chắp vá liên tục, nhưng vẫn luôn có đoạn không bằng phẳng.
Chiếc Santana của Hạ Nhạn Minh lại còn là xe cũ, lái xe cũng không êm ái hơn chiếc xe ba gác lần trước cô ngồi là mấy. Trong xe sạch sẽ thì sạch sẽ, nhưng lại rất ngột ngạt. An Đề uể oải dựa vào lưng ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Em bị say xe à?” Anh ta đưa một tay ra, chuyền một thứ gì đó: “Anh có chuẩn bị tinh dầu, hay em bôi một chút? Bên cạnh ghế có đồ uống, là cho hai em đấy.”
Anh ta cũng rất cẩn thận.
An Đề lười biếng nói: “Không cần đâu, cảm ơn anh.”
Hạ Nhạn Minh nói: “Chúng ta đi xem phim trước, rồi ăn thịt nướng. Trên mạng có bán voucher nhóm, rẻ lắm.”
“Ăn thịt nướng sẽ bị ám mùi đầy người.”
“Vậy… lẩu thì sao?”
“Trời nóng quá, em không muốn ăn đồ nóng.”
Anh ta vắt óc suy nghĩ, lại hỏi: “Em có thích đồ Nhật không?”
“Ở Ngọc Bình mà có quán nào ngon à?”
Im lặng hai giây, An Đề nói: “Anh quyết định đi, em sao cũng được.”
“…”
Hạ Nhạn Minh thầm nghĩ, nếu theo đuổi người ta mà cũng như chơi game, thì anh rõ ràng chỉ là một tân thủ, chưa kịp rời khỏi làng đã bị BOSS nghiền nát rồi.
Anh ta đỗ xe ở bãi đỗ của rạp chiếu phim. An Đề hỏi Chỉ Thực có ăn bắp rang không, anh ta nói: “Bắp rang trong rạp đắt mà lại ít, anh có mang theo đồ ăn vặt rồi.”
Nào là snack khoai tây, bánh quy, thạch trái cây… trông cũng bình thường, nhưng cả hai cô cũng không kén chọn.
Lấy vé xong, đợi vài phút là đến giờ soát vé vào phòng.
Vừa đi, An Đề vừa nói: “Thầy Hạ, lúc đi học chắc anh không bao giờ dạy lố giờ đâu nhỉ.”
Hạ Nhạn Minh tìm chỗ ngồi: “Ừm, anh thường hết ca dạy đúng giờ.”
“Nhìn là biết ngay, anh là người rất có kế hoạch.”
Anh ta cười cười, đang định nói tiếp, thì cô lại nói: “Em thì hoàn toàn khác anh. Em làm việc toàn tùy hứng, thường xuyên đến trễ về sớm, thích dẫm deadline.”
“Không sao, phương diện này chúng ta có thể bù trừ cho nhau.”
Anh ta vừa nói xong, liền suýt nữa cắn vào lưỡi. Ý đồ này quá rõ ràng rồi.
An Đề cười như không cười, cô không nói gì.
Tìm được số ghế tương ứng, Hạ Nhạn Minh có chút tâm tư riêng, anh ta định dẫn An Đề ngồi vào giữa, ai ngờ, cô lại bảo Chỉ Thực ngồi xuống.
Anh ta có chút buồn bực, nhưng cũng không thể nói gì.
An Đề nói với Chỉ Thực: “Lát nữa phim bắt đầu, em không được ồn ào, không được chạy lung tung, nếu không chị ném em ra ngoài đấy, nghe chưa?”
“Nghe rồi, nghe rồi, tai mắt mũi đều nghe thấy rồi.” Con bé lẩm bẩm: “Đồ hung dữ.”
Rạp chiếu phim này trang trí khá bình thường, chắc cũng đã lâu năm, ghế ngồi không êm, màn hình không lớn, âm thanh cũng chẳng ra gì.
Ưu điểm duy nhất là điều hòa đủ lạnh.
Hạ Nhạn Minh chọn một bộ phim hài nội địa, nhưng mấy mảng miếng hài vừa nhạt vừa cũ, chẳng ai cười nổi.
Chỉ Thực không có hứng thú, cứ ngồi ăn vặt liên tục. Ăn nhiều khát nước, lại uống đồ uống, phim chiếu được nửa tiếng, cô bé nhỏ giọng nói: “Chị An Đề, em muốn đi tiểu.”
An Đề nói với Hạ Nhạn Minh một tiếng, rồi dắt cô bé ra ngoài.
Chỉ Thực vào toilet, An Đề đứng ở cửa chơi điện thoại.
“Phim dở lắm à?”
Cô ngẩng đầu: “Sao anh cũng ra đây?”
Hạ Nhạn Minh nói: “Ở trong đó không tiện nói chuyện, anh tiện thể vứt rác luôn.”
Cô lại cúi đầu xuống, nói thẳng không kiêng dè: “Đúng là phim dở thật.”
“Nhưng mà, anh trả tiền hết rồi, hay là cứ xem cho xong đi.”
An Đề thắc mắc: “Đồ dở tệ, đã lãng phí tiền rồi, tại sao còn muốn lãng phí thêm thời gian?”
Anh ta rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, nhìn đồng hồ, đành quyết tâm: “Vừa hay, đỗ xe chưa đến một tiếng, không cần trả thêm phí. Anh quay lại lấy đồ cho hai em.”
“Em có đồ gì đâu.”
Cô chỉ có một cái túi xách nhỏ màu trắng ngọc trai, đựng mấy món lặt vặt, đeo bên người rồi.
“Không phải vẫn chưa ăn hết đồ ăn vặt sao? Đợi anh lát.”
Nói xong, Hạ Nhạn Minh lập tức quay lại phòng chiếu.
An Đề hơi hé miệng, nhưng cuối cùng cô cũng không gọi anh ta lại.
Tiếng xả nước trong toilet nữ vang lên, Chỉ Thực nhăn mặt, ôm bụng: “Chị An Đề, em hơi đau bụng.”
An Đề cất điện thoại, cúi người: “Có phải em ăn nhiều quá không? Hay chị đưa em đi bệnh viện?”
Chỉ Thực sáp lại gần cô, nhỏ giọng: “Có phải chị không muốn hẹn hò với thầy Hạ không? Hay là chúng ta chuồn nhé?”
An Đề phản ứng lại: “Ối chà, em lừa chị đấy à?”
“Anh ta keo kiệt lắm, chị đừng yêu anh ta, chắc chắn anh ta không đối xử tốt với chị đâu.”
Cô nhướng mày: “Nhóc con ranh mãnh, cái đầu bé tí của em sao chứa được nhiều thứ thế”
Chỉ Thực kiêu ngạo ưỡn ngực: “Em thi cuối kỳ được hạng nhì toàn khối đấy.”
“Ồ,” An Đề kéo dài giọng, trêu con bé: “Không phải hạng nhất à.”
Chỉ Thực “Hừ” một tiếng: “Em biết mà, mọi người chỉ nhớ người hạng nhất, chẳng ai nhớ người hạng nhì. Em chỉ là sơ suất, tính sai một bài toán, nếu không em đã là hạng nhất rồi.”
“Ai nói với em thế? Người đó đang PUA em đấy. Hạng nhì cũng siêu cấp lợi hại rồi.”
“PUA là có ý gì ạ?” Não của cô bé bắt đầu bay xa: “Có phải là vì bị đánh vào mông nên mới ‘A’ lên không?”
An Đề nghe xong cười đến không thở nổi, dùng sức véo cái má phúng phính của con bé: “Bạn nhỏ Chu Chỉ Thực, sao em đáng yêu thế!”
“Vậy chị có thích em không?” Đôi mắt Chỉ Thực long lanh chờ mong nhìn cô: “Chị có muốn làm thím của em không?”