Hạ Vấn Dây Tơ Hồng - Hành Nhất Tiếu

Chương 18

“Khụ… khụ!”

 

An Đề cười đến mức suýt sặc. Đúng lúc này, Hạ Nhạn Minh vừa lấy đồ xong đi ra, tò mò hỏi: “Hai người đang nói chuyện gì vui vậy?”

 

Chỉ Thực nghiêng đầu, híp mắt cười ranh mãnh: “Em đang làm mai cho chị An Đề với chú Chu Cánh đấy ạ.”

 

Chu Chỉ Thực đúng là lợi hại, mưa dầm thấm đất, mới tí tuổi đã biết cả từ “làm mai”.

 

Hạ Nhạn Minh thoáng sững sờ, vẻ mặt có chút mất tự nhiên. An Đề vội bịt miệng Chỉ Thực lại: “Con bé nói bậy đấy, chúng ta đi ăn cơm thôi.”

 

Cuối cùng, Hạ Nhạn Minh chọn một quán ăn gia đình gần rạp chiếu phim.

 

Trước khi gọi món, anh ta cẩn thận hỏi khẩu vị của hai người, tính toán sức ăn rồi mới chọn hai món mặn, hai món chay.

 

Người phục vụ cầm điện thoại tới, nói rằng nếu chụp ảnh đăng lên ứng dụng đánh giá, cho năm sao thì sẽ được miễn phí ba phần đồ uống.

 

Anh ta thao tác xong, lịch sự cảm ơn.

 

An Đề chỉ lặng lẽ uống nước.

 

Phải đánh giá Hạ Nhạn Minh thế nào đây? Anh ta có sự nho nhã, khiêm tốn của trí thức, nhưng lại thiếu đi sự hào phóng. Chỉ riêng chuyện chi tiêu cũng đã thấy xung đột quá lớn, đây không phải là vấn đề có thể bổ sung cho nhau được. Trong lòng cô đã thẳng tay gạch tên anh ta.

 

Giữa bữa ăn, An Đề đột nhiên nhớ ra một chuyện, bèn hỏi Hạ Nhạn Minh: “Trường học đang nghỉ hè mà? Anh là người Nghi Giang à?”

 

Tiếng phổ thông của anh ta rất chuẩn, không hề có âm địa phương, nhưng cũng có thể đây là yêu cầu cơ bản của giáo viên dạy Văn.

 

“Anh là người nơi khác, cũng không xa lắm.” Anh ta giải thích cặn kẽ, “Lúc trước anh thi biên chế giáo viên ở thành phố mấy lần không đỗ, anh nghĩ thử về thị trấn xem sao, ai ngờ lại đỗ ở Nghi Giang. Có mấy học sinh hoàn cảnh đặc biệt, nghỉ hè ở lại trường, nên anh ở lại trông chừng.”

 

“Hoàn cảnh đặc biệt là sao ạ?”

 

“Có một em mồ côi, sống dựa vào trợ cấp, một em thì mẹ mất, bố đi làm xa, trong nhà không có ai.”

 

An Đề nói: “Vậy anh cũng đâu có được trả thêm tiền.”

 

Giọng Hạ Nhạn Minh ôn hòa: “Không có, chỉ có lương cơ bản của trường thôi. Nhưng các em ấy rất ngoan, tự biết nấu cơm, giặt giũ, dọn dẹp, anh chỉ trông chừng là được, không cần lo lắng nhiều.”

 

Anh ta gắp thức ăn, dừng hai giây rồi nói tiếp: “Vì hồi nhỏ điều kiện gia đình anh cũng không tốt, nên có thể giúp được chút nào hay chút đó.”

 

“Anh thật lợi hại.”

 

Câu này là An Đề thật lòng.

 

Anh ta cười cười: “Chỉ là chút sức mọn thôi, không đáng kể. Nếu nói công lao, phải là bố của Chỉ Thực mới đúng.”

 

Chỉ Thực cắn đầu đũa, chớp chớp mắt.

 

Hạ Nhạn Minh ở Nghi Giang cũng chưa lâu, nhưng nơi này nhỏ bé, chỉ có vài câu chuyện cũ được mọi người truyền tai nhau. Anh ta tiếp xúc nhiều với người trong thôn nên cũng nghe được không ít.

 

“Sáu năm trước, tỉnh mình lũ lụt lớn, bố Chỉ Thực bị thương khi tham gia cứu hộ, còn được tỉnh khen ngợi. Tết Thanh Minh, mùa khô hanh, núi rừng dễ cháy, chỉ cần anh ấy ở đây, lần nào cũng tham gia dập lửa.”

 

Nói nửa chừng, anh ta nhìn Chỉ Thực đang chăm chú lắng nghe: “Em chưa nghe qua sao?”

 

Cô bé lắc đầu, giọng ủ rũ: “Mọi người ít khi kể cho em nghe chuyện của bố em.”

 

“Vậy tại sao anh ấy lại…”

 

An Đề nhớ Lưu Lộ Phi từng nói bố Chỉ Thực tự sát.

 

Trước mặt trẻ con, Hạ Nhạn Minh không nỡ nói thẳng, anh ta ra hiệu cho An Đề ra ngoài một chút.

 

“Nghe nói anh ấy được cử đi làm nội gián, không may bị nghiện. Sau khi ra ngoài, cả người như mất kiểm soát, còn nợ nần rất nhiều. Chắc anh ấy thấy có lỗi với gia đình và màu áo lính… nên đã tự sát. Mà thực ra, đến mức đó thì xem như người cũng hỏng rồi.”

 

An Đề không biết nói gì hơn.

 

Hạ Nhạn Minh nói tiếp: “Đó là vinh quang, nhưng cũng là gánh nặng. Nếu không phải vậy, tại sao Chu Cánh, một người đàn ông độc thân, lại phải tốn tâm tốn sức nuôi nấng con gái của anh trai mình như vậy? Còn cả một người mẹ đã sáu mươi tuổi nữa.”

 

An Đề khoanh tay, đánh giá anh ta vài giây: “Anh nói những điều này là để khuyên em rút lui à?”

 

Anh ta không thừa nhận, cũng không phủ nhận, nhưng phản ứng đó rõ ràng là ngầm thừa nhận.

 

An Đề thản nhiên: “Nếu em đã thích, bố em có khuyên cũng vô dụng. Còn nếu em không thích, anh càng phí công.” Cô nhún vai, “Anh là người tốt, nhưng chúng ta không hợp nhau.”

 

Hạ Nhạn Minh cứng đờ, không ngờ cô lại từ chối thẳng thừng đến vậy. Dù sao anh ta cũng còn trẻ, mặt mũi nhất thời có chút khó xử, cũng không biết làm hòa thế nào, đành trơ mắt nhìn cô quay trở lại chỗ ngồi.

 

Chỉ Thực đang nghĩ đến bố, cô bé buồn bã nuốt không trôi.

 

An Đề hỏi: “Bố em bảo vệ rất nhiều người, nhưng lại không thể bảo vệ em, em có hận ông ấy không?”

 

Cô bé không nói gì, nước mắt “lạch cạch” rơi vào bát cơm.

 

An Đề lau nước mắt trên má cho cô bé: “Bố em có lỗi với em, nhưng Chu Cánh đối xử với em tốt như vậy, em vẫn phải học hành cho giỏi, lớn lên thật tốt nhé.”

 

Nếu để Phùng Dĩnh nghe được những lời này, chắc chắn sẽ rớt cằm: Dịu dàng dỗ dành người khác không phải là phong cách của An đại tiểu thư.

 

An Đề cũng thầm thở dài, trẻ con thật phiền phức, cảm xúc thay đổi nhanh như thời tiết mùa hè, giây trước còn nắng ráo, giây sau đã mưa như trút. Nhưng sinh vật này thật kỳ diệu, khiến người ta không tự chủ được mà mềm lòng.

 

Được dỗ một lúc, Chỉ Thực lại hoạt bát trở lại, vô cùng quyết tâm: “Em muốn giống như bố và chú Chu Cánh, trở thành người có ích cho xã hội.”

 

An Đề bật cười.

 

Ăn xong, lúc tính tiền, An Đề mở điện thoại: “Thầy Hạ, anh nhận tiền nhé.” Cô chuyển khoản cho anh, làm tròn lên một chút.

 

“Không cần đâu, anh là đàn ông, để anh mời.”

 

An Đề khoác vai Chỉ Thực: “Nếu anh thấy ngại, cứ xem như em mời mấy em học sinh kia của anh.”

 

Hạ Nhạn Minh chần chừ một lát, cuối cùng cũng nhận, giữ thể diện nói: “Vậy anh thay mặt các em ấy cảm ơn em.”

 

Cô đáp: “Không có gì để cảm ơn, cũng không đáng bao nhiêu tiền.”

 

Buổi chiều về đến thị trấn Nghi Giang, An Đề bắt gặp cảnh họp chợ.

 

Ngày xưa ở nông thôn đi lại không tiện, nên theo một chu kỳ nhất định, người ta hình thành các hoạt động giao dịch cố định, gọi là họp chợ. Ở Nghi Giang, cứ năm ngày lại có một phiên chợ.

 

Đây là phiên chợ đầu tiên cô gặp.

 

Con phố không dài, hai bên bày la liệt hàng hóa. Rất nhiều người dân gánh hàng rong, cũng có người bán hàng ngay trên thùng xe tải, vô cùng náo nhiệt.

 

An Đề nổi hứng, hỏi Chỉ Thực: “Em có muốn xem không?”

 

Cô bé gật đầu.

 

An Đề liền nói với Hạ Nhạn Minh: “Thầy Hạ, hay là anh về trước đi, em đưa Chỉ Thực đi dạo một lát.”

 

“Không sao, anh đi cùng mọi người, nếu không lát nữa hai người cũng khó gọi xe.” Anh ta nhìn quanh, “Anh tìm chỗ đậu xe đã.”

 

Nơi này không có bãi đỗ xe chính thức, cứ thấy ven đường có chỗ trống là tấp vào.

 

Vừa xuống xe, nắng nóng hầm hập táp thẳng vào mặt.

 

Mồ hôi chảy rịn ra, dính nhớp.

 

An Đề đội mũ, vừa nóng vừa bí, cô nắm tay Chỉ Thực, vừa đi vừa nhìn ngó xung quanh.

 

Bán đủ thứ, từ quần áo, giày dép đến gà vịt cá, phần lớn đều là nhà tự nuôi trồng, thậm chí còn có cả thảo dược.

 

An Đề chưa thấy bao giờ nên thứ gì cũng hỏi, còn tò mò hơn cả Chỉ Thực.

 

Hầu hết người bán là các cụ già, giọng nói đặc sệt, cô phải đoán mò mới hiểu được ý chính. Thấy hai người là con gái, một chú còn dúi cho mỗi người một miếng kẹo mạch nha.

 

Kẹo được gõ “leng keng” từ một tảng lớn, rắc thêm chút vừng, rất thơm, nhưng ăn vào thì dính răng.

 

“Ngon không? Có muốn mua chút không?”

 

Chỉ Thực phân vân: “Chu Cánh nói ăn nhiều đường sẽ sâu răng.”

 

“Không sao, ăn một chút thôi.”

 

Ở nông thôn vẫn chưa phổ biến thanh toán qua WeChat, An Đề sờ túi, mới nhớ ra mình không có thói quen mang tiền mặt, đành quay sang mượn Hạ Nhạn Minh.

 

“Chú ơi, cân cho cháu mười đồng đi ạ.”

 

“Được rồi.”

 

Giá cả ở đây rẻ, mà chú bán hàng lại thật thà, cân lố một chút cũng cho luôn, mười đồng mà được không ít.

 

Hạ Nhạn Minh hỏi: “Chắc em lớn lên ở thành phố lớn từ nhỏ, chưa từng đến thị trấn bao giờ?”

 

“Đúng vậy. Lúc đầu em thấy ở đây điều kiện quá tệ, muỗi nhiều, tín hiệu kém, đâu đâu cũng là bùn đất… chỗ nào cũng như muốn lấy mạng người.”

 

An Đề có ưu điểm là rất thẳng thắn, dù người khác tỏ tình hay cãi nhau với cô, cô sẽ luôn nói rõ ngay tại chỗ, không bao giờ để bụng sang ngày hôm sau. Không làm mình khó chịu, cũng không khiến đối phương khó xử.

 

Hơn nữa, Hạ Nhạn Minh còn chưa kịp mở lời đã bị cô chặn họng, nên giờ cô vẫn có thể nói chuyện phiếm bình thường.

 

Chỉ Thực xen vào: “Chị An Đề ngày nào cũng than thở với Chu Cánh.”

 

Hạ Nhạn Minh cười: “Vậy sao em không về nhà?”

 

“Em đang dỗi.” An Đề vừa nhai kẹo, giọng nói dính lại nghe không rõ, “Bố em bảo em bị chiều hư, không chịu được khổ.”

 

“Có một chủ đề tranh luận rất nổi tiếng, ‘Thuận cảnh và nghịch cảnh, cái nào có lợi cho sự trưởng thành hơn’, xem ra bố em chọn phe nghịch cảnh.”

 

“Em thấy ông ấy kiểu như…” Cô suy nghĩ tìm từ thích hợp, “Bị ám ảnh tâm lý thì đúng hơn? Ông ấy không quên được cái khổ mình từng nếm trải, nên cũng không muốn cuộc đời em quá thuận buồm xuôi gió.”

 

“Nhưng nói thẳng thắn, có Chu Cánh ở đây, có lẽ em chỉ đang trải nghiệm một cuộc sống khác, chứ không phải nghịch cảnh thực sự.”

 

“Sao anh cũng nói giúp chú ấy vậy?” Mới một giờ trước họ còn là “tình địch” cơ mà.

 

“Phân tích khách quan thôi.” Hạ Nhạn Minh đỡ gọng kính, mang dáng vẻ nghiêm túc của thầy giáo, “Bỏ qua các điều kiện khác, anh ấy được mọi người công nhận là người đáng tin cậy.”

 

Chỉ Thực nãy giờ vẫn đang vểnh tai nghe, dường như sợ hai người họ nói chuyện yêu đương, vừa nghe anh ta khen Chu Cánh, lập tức hùa theo: “Đúng vậy đúng vậy! Rất nhiều người hễ có việc là tìm Chu Cánh, cả ông bí thư Chu cũng thế.”

 

An Đề cúi đầu, xoa má con bé: “Em ra sức quảng cáo chú ấy như thế, lỡ bán không được thì làm sao?”

 

Chỉ Thực ngửa mặt nhìn cô: “Chu Cánh là người mà, sao lại bán được ạ?”

 

“Sao lại không? Chú ấy là ‘con bò béo’ trên thị trường xem mắt đấy, chỉ là hơi già một chút, không phải ai cũng gặm nổi. Thế nên vô số người đến xem rồi lại đi.”

 

Chỉ Thực không hiểu, nhưng Hạ Nhạn Minh thì bật cười.

 

Cười rồi, anh ta lại càng thấy tiếc nuối, một đóa hồng rực rỡ như vậy, lại không thể vì anh ta mà nở rộ. Có lẽ, cô giống như món trang sức hoa lệ trong tủ kính bảo tàng, muốn ngắm nhìn thôi cũng phải mất phí vào cửa, nói gì đến chuyện vọng tưởng sở hữu.

 

“Vậy phải cảm ơn cô An đã không ‘làm thịt’ tôi rồi.”

 

An Đề giật nảy mình.

 

Đây là định luật quái quỷ gì vậy, cứ nói xấu sau lưng là y như rằng bị đương sự nghe thấy?

 

Chợ đông người, cô hoàn toàn không nhận ra Chu Cánh đã đứng sau lưng mình từ lúc nào.

 

“Sao chú còn ở đây?” Không phải anh đã đưa bà Từ Lệ Phân đi chợ từ sáng rồi sao?

 

“Xử lý chút việc nên bị trễ.”

 

Trả lời xong, Chu Cánh gật đầu chào Hạ Nhạn Minh: “Chào thầy Hạ, hôm nay các em ấy không gây phiền phức gì cho thầy Hạ chứ?”

 

Đây rõ ràng là giọng điệu của bậc trên, vừa nghe thì không có vấn đề gì, nhưng ngẫm kỹ lại, có ý xem An Đề là người nhà mình, hoàn toàn đẩy Hạ Nhạn Minh ra ngoài.

 

Hạ Nhạn Minh đáp lại bằng nụ cười lịch sự: “Không đâu, Chỉ Thực rất đáng yêu, tôi và An Đề cũng nói chuyện rất hợp.”

 

“Vậy sao?” Chu Cánh chuyển tầm mắt sang An Đề, “Thế xem ra hôm nay mọi người chơi rất vui vẻ nhỉ?”

 

Lúc đi ngang qua cửa hàng, nghĩ đến An Đề hay kêu muỗi, anh còn định chọn cho cô một cái mùng mới, đúng lúc đó thì nhìn thấy họ.

 

Đơn thuần xét về ngoại hình, Hạ Nhạn Minh và An Đề thực sự hợp nhau đến bảy phần. Là giáo viên, trên người Hạ Nhạn Minh có khí chất nho nhã, ăn mặc tùy ý mà sạch sẽ, cũng không bị phơi nắng đen nhẻm như những người làm nông. Hơn nữa, anh ta không lớn hơn An Đề nhiều, xem như cùng lứa. Nói vậy, hẳn là họ có rất nhiều chủ đề chung.

 

Không phải vừa nãy họ còn đang nói cười vui vẻ đó sao.

 

“Đúng vậy.” An Đề không nhận ra mình đang cố tình nói giọng chọc tức anh, “Dù sao thì, chú Chu cũng cách chúng tôi cả một thế hệ rồi.”

 

Chu Cánh đương nhiên không thèm so đo với cái giọng “không lớn không nhỏ” của cô, anh hỏi: “Sao lại mua nhiều đồ thế?”

 

Anh không nói, An Đề cũng không nhận ra, bất tri bất giác, hai tay họ đã xách đầy đồ. Mua một cái ca tráng men, một túi khoai lang, một cái gối, một cây gãi lưng kiêm đấm bóp, một cái ghế đẩu gỗ thủ công…

 

Cũng không hẳn là có ích, đơn thuần chỉ vì thấy mới mẻ.

 

“Để tôi cầm cho.”

 

Anh nhận hết đồ từ tay hai cô gái, An Đề không biết tay anh có cấu tạo gì mà có thể xách được hết.

 

Có Chu Cánh gia nhập, Hạ Nhạn Minh càng giống người ngoài.

 

An Đề đi một lúc thấy khát, mua hai ly nước dưa hấu ép, lúc trả tiền, cô tiện thể kêu Chu Cánh trả lại tiền cho Hạ Nhạn Minh.

 

Tuy chỉ là hành động giật gấu vá vai, nhưng Hạ Nhạn Minh vẫn cảm thấy, rõ ràng cô tin tưởng và ỷ lại vào Chu Cánh hơn.

 

Rất nhanh đã đi hết chợ.

 

Đến lúc về, lại nảy sinh vấn đề đi xe ai.

 

Chắc chắn Chỉ Thực sẽ đi cùng Chu Cánh. An Đề nói: “Thầy Hạ, em vẫn đi xe của anh.”

 

Lông mày Chu Cánh giật giật, chữ “Xuyên” (川) trên trán còn chưa kịp hình thành đã giãn ra.

 

Vì cô nói tiếp: “Hình như em để quên kính râm trên xe anh rồi.”

Bình Luận (0)
Comment