Hạ Vấn Dây Tơ Hồng - Hành Nhất Tiếu

Chương 27

Vừa nói muốn làm content creator, ngày hôm sau An Đề liền lập tài khoản. Đặt tên là gì đây… Cô gõ bừa mấy chữ: Đề Đề Không Đề Đề. Avatar thì dùng luôn ảnh của cô.

 

Một cái điện thoại, một cái gimbal, thêm phần mềm cắt ghép là có thể quay. Về phần nội dung, đúng là dễ như trở bàn tay.

 

Mấy năm nay, vì áp lực cuộc sống đô thị quá lớn, tinh thần người ta muốn bỏ trốn, nhưng thể xác lại bị hiện thực níu giữ. Thế nên các video ngắn chủ đề đồng quê chữa lành ngày càng hot, dẫn dắt mọi người đến với “thơ và phương xa”.

 

Chủ đề “Rich kid về quê” đã đủ câu view rồi. Một cô gái xinh đẹp, có học thức, có gia thế, lại cố tình về nông thôn sống – đây chính là tuyến nội dung chính của cô.

 

An Đề nhanh chóng vạch ra ý tưởng và định vị nhân vật trong đầu, nhưng cô không có động lực để biến nó thành hiện thực. Cô lại quay về văn phòng ngồi chơi xơi nước, hưởng điều hòa.

 

Dạo này họ đang phải ứng phó với đợt kiểm tra của cấp trên, bận rộn viết đủ loại báo cáo. An Đề nhiều lắm cũng chỉ giúp đóng dấu tài liệu, sắp xếp hồ sơ, thỉnh thoảng đi theo bên Hội Phụ nữ giải quyết mâu thuẫn.

 

Việc của cô không nhiều, lại rất linh động, lúc ở chỗ này, lúc chạy chỗ khác. Nhưng cũng có cái hay, cô được tiếp xúc nhiều thứ và hóng được không ít chuyện để tám. Phải công nhận nghệ thuật bắt nguồn từ cuộc sống, có những chuyện cẩu huyết đến mức phim truyền hình cũng không dám quay như vậy.

 

Cứ thế năm ngày trôi qua, lại đến cuối tuần, số video đăng tải của “Đề Đề Không Đề Đề” vẫn là 0.

 

Rốt cuộc An Đề cũng chịu thức tỉnh, cô chạy đi hỏi Chu Cánh xem có cơ chế khích lệ nào không. Anh hỏi: “Em muốn gì?”

 

“Tôi được chọn à? Mỗi tháng thưởng một chiếc Mercedes S-class được không?” Bạn bè cô có người làm từ hồi đại học, một năm kiếm mấy trăm ngàn nhẹ nhàng. Họ từng rủ cô làm chung, nhưng cô ngại phiền, dù sao An Chính Đình cho tiền đủ tiêu rồi. Nếu làm nghiêm túc, cô thấy cũng không khó.

 

Chu Cánh cười khẽ, anh đổ thức ăn thừa buổi sáng vào máng gà: “Em đúng là dám nghĩ.”

 

Cô bĩu môi, khinh khỉnh: “Thế chú còn hỏi tôi làm gì.”

 

“Cứ một người theo dõi được một đồng.” Anh bồi thêm: “Không giới hạn nền tảng, không giới hạn thủ đoạn, nhưng không được xóa đi làm lại. Nội dung em tự quyết, nhưng phải liên quan đến Nghi Giang.”

 

An Đề nhẩm tính, nếu mỗi ngày tăng 200 fan, ba nền tảng, một ngày cũng được 600 đồng. Thế chẳng phải dễ hơn đi chợ bán hàng sao? Cô sảng khoái đồng ý: “Ok, chốt kèo.”

 

Hôm nay Từ Lệ Phân có hẹn đi đánh bài, không ở nhà. Chu Cánh cho gà ăn, thu đậu phộng đã phơi khô, rồi chuẩn bị ra ruộng hái rau.

 

An Đề nghĩ ngợi, rồi vác thiết bị đi theo. Anh khó hiểu: “Ăn mặc trang trọng thế?” Giày trắng, váy yếm, còn đội mũ rơm, không biết còn tưởng là khách du lịch.

 

“Chú không hiểu đâu, đây là tạo hình bạch phú mỹ. Giây sau lại tự lật đổ: “Không đúng, vốn dĩ tôi đã là bạch phú mỹ rồi.”

 

Anh không hiểu, nhưng cũng kệ cô.

 

Cô cầm điện thoại quay tư liệu suốt đường đi: bầu trời xanh thẳm, đồng lúa dập dờn trong gió, mặt suối lấp lánh, con bọ rùa nằm trên ngọn lá… Lại còn bắt Chu Cánh cầm gậy selfie, quay cảnh cô xuống ruộng hái rau.

 

Trời nắng gắt, điện thoại nóng ran. An Đề lười kiểm tra, lúc về xem lại, cô tức đến cạn lời. “Chu Cánh, sao chú quay tôi lùn một mẩu thế này?!”

 

Góc nhìn của Chu Cánh quá cao, anh cũng chẳng có ý thức gì về bố cục, hoàn toàn là kiểu quay phim của trai thẳng. Thôi, cô cũng không muốn ra nắng chịu tội thêm lần nữa.

 

Gần trưa, đến lúc nấu cơm, vừa hay đủ để An Đề quay thêm một đoạn. Cô chưa bao giờ xuống bếp, phải để Chu Cánh đứng bên vừa quay vừa chỉ đạo.

 

Cô múc đầy một chậu nước rửa rau, đột nhiên lòi ra một con sâu, cô sợ thét chói tai. Cô thái mướp nghẹo ngọ xiêu vẹo, đổ vào chảo, dầu nóng bắn lên, cô lại một phen luống cuống tay chân xào nấu.

 

Cuối cùng, Chu Cánh thật sự nhìn không nổi, trả điện thoại cho cô: “Để tôi.”

 

Cô không chịu: “Làm gì, khinh thường tôi à?”

 

Anh nói: “Tôi sợ ngộ độc thức ăn.”

 

“…”

 

Chu Cánh vớt con cá trong chậu ra, nhanh nhẹn đánh vảy, mổ bụng, nói: “Ngoài sân sau có lô hội, hái vào bôi đi, kẻo để lại sẹo.” An Đề liếc mu bàn tay bị dầu bắn, rát thật, đỏ ửng lên nhưng chưa phồng rộp. Cô lắc lắc tay: “Không sao, quay xong đã.”

 

Chu Cánh hơi ngạc nhiên. Cô nhìn ra, hỏi: “Chú nghĩ tôi tiểu thư lắm à?”

 

Anh không giấu: “Ừ.”

 

“Hoặc là tôi không làm gì cả, hoặc một khi đã quyết định làm, tôi phải làm cho tốt. Bằng không chẳng phải lãng phí thời gian sao.” Cô rất coi trọng thể diện, thà để người khác nói cô lười biếng, không cầu tiến, chứ nhất quyết không thừa nhận mình kém cỏi.

 

Trong lúc kho cá, anh nhanh tay đập ba quả trứng, thêm nước ấm, đặt hai chiếc đũa làm giá, hấp cách thủy luôn trong nồi. An Đề nói: “Oa, Chú Chu, chú thông minh quá.”

 

Chu Cánh: “…”

 

Anh quay đầu lại: “Có cần phải khoa trương thế không?”

 

“Hiệu ứng video thôi. Để làm nổi bật tôi là người ‘mười ngón không dính nước xuân’, tạo tương phản, mới dễ câu view.”

 

Chu Cánh thường không xem video ngắn, nên không rành mấy kịch bản này, anh chỉ hỏi: “Em có quay dính mặt tôi không?”

 

Cô ló đầu ra sau màn hình, cười tươi đến híp cả mắt: “Yên tâm, chú Chu, chú đẹp trai, ăn ảnh lắm, đừng sợ.”

 

Anh giật giật khóe môi: “Cảm ơn đã nâng đỡ.”

 

Cô thản nhiên: “Không cần khách khí.”

 

Tính cả món canh mướp tùy hứng của An Đề, tổng cộng có 3 món mặn 1 canh: trứng hấp, cá kho, và đậu que xào. Cô nhiệt tình giới thiệu với Chỉ Thực: “Nếm thử đi, chứng kiến món ăn đầu tiên trong đời chị làm.” Mặc dù nó chẳng có chút kỹ thuật nào.

 

Chỉ Thực nếm một miếng, lập tức phun ra đất: “Ọe, mặn quá.” Tướng Quân khoan thai vẫy đuôi đi tới, cúi đầu ngửi ngửi, rồi bỏ đi.

 

An Đề: “…” Món ăn của cô thảm đến mức chó cũng chê ư?!

 

Chu Cánh gắp một đũa, nói: “Hơi mặn thật, nhưng vị cũng được.” Chỉ Thực bĩu môi: “Chú nể mặt chị An Đề quá rồi, rõ ràng là siêu mặn.”

 

An Đề cũng nếm thử, đúng là mặn chát khó nuốt. Cô đứng dậy: “Tôi đem đi đổ.”

 

“Không cần, thêm chút nước nấu lại là được.” Anh bưng bát canh vào bếp. Cô lẩm bẩm, rõ ràng lúc nãy còn chê bai cô, giờ lại đóng vai người tốt.

 

Chu Cánh to con, mùa hè nóng, tiêu hao năng lượng nhiều, anh ăn cũng nhiều. Bát canh mướp đó phần lớn là anh ăn hết. An Đề cảm kích vô cùng: “Chú Chu, chú làm tôi tự tin bùng nổ vào việc nấu nướng đấy. Sau này tôi nấu, chú ăn hết nhé.”

 

Anh nói: “… Đừng lấy oán báo ơn.”

 

Cô lè lưỡi “Hứ” anh một cái.

 

Buổi chiều, An Đề cắt ghép video. Người xem bây giờ không có kiên nhẫn, vài giây đầu tiên phải thu hút được họ. Cô chèn thêm mấy cảnh quay ở Kỳ Châu, chuyển cảnh liên tục, thêm bộ lọc và nhạc nền bắt tai (BGM). Dù lúc đi học thành tích lẹt đẹt, nhưng bốn năm cũng không phải học suông. Gập ghềnh mãi, cuối cùng cũng cắt xong. Cô thở phào một hơi, vươn vai, nhấn “Đăng tải” rồi không quan tâm nữa.

 

Đến tối, An Đề mới mở xem. Chắc là đang trong giai đoạn tân bình, số liệu cũng không tệ, nhưng lượng fan tăng bình thường, tổng cộng cũng chỉ hơn hai trăm.

 

Chu Cánh không phản ứng gì, làm tròn lên 300, chuyển khoản cho cô, bình thản nói: “Cố gắng tiếp.” Cô không khỏi chán nản, muốn có được chiếc S-class, không biết phải đợi đến đời nào.

 

Mà theo lời Phùng Dĩnh, cô chịu thua, về xin An Chính Đình, cũng chỉ là một câu nói. Nhưng lỡ phóng lao rồi, phải tự mình xông pha, không thể vả mặt nhanh thế được.

 

Cứ ở trong phòng mãi, tư liệu cũng nhàm chán, An Đề đành ra ngoài tìm. Chu Cánh lên núi, cô đi theo lên núi; Chu Cánh đến công ty, cô cũng đi theo đến công ty. Điện thoại và sạc dự phòng không rời tay. Vấn đề là, không ai quay cho cô. Chu Cánh phải làm việc, Từ Lệ Phân không biết, Chỉ Thực quá lùn. Đặt máy cố định cũng không khả thi, vừa phiền vừa bị hạn chế góc quay.

 

An Đề nghĩ tới nghĩ lui, cô quyết định đến trường trung học Long Đằng ở thị trấn. Trường không lớn, vào cổng là sân thể dục mới sửa, đường chạy nhựa vẫn còn mới. Đối diện là dãy nhà học cũ, một bên là nhà ăn, bên kia là ký túc xá giáo viên. Trong sân trường cây cối râm mát, ve kêu râm ran.

 

Hạ Nhạn Minh ra đón cô, dẫn cô về ký túc xá. Một phòng một sảnh, vì đồ đạc nhiều mà chỗ chật, tuy dọn dẹp sạch sẽ nhưng vẫn rất bừa bộn. Dưới đất chất đống báo cũ, An Đề hỏi: “Thầy Hạ, anh vẫn đọc báo giấy à?”

 

“Không, anh xin của đồng hương về luyện thư pháp, dùng đỡ xót giấy.” Hạ Nhạn Minh nói, “Em ngồi tự nhiên nhé, anh đi rót nước.”

 

Anh ta rất khách khí, rót nước, rửa hoa quả mời cô. Đồ lấy từ tủ lạnh ra, mát lạnh ngon miệng. An Đề nói rõ mục đích đến, rồi bảo: “Nhưng mà mới bắt đầu, chắc là chưa có tiền công.”

 

Ngoài dự đoán của cô, anh ta đồng ý ngay mà không cần suy nghĩ. “Ngày thường anh cũng chỉ luyện chữ, đọc sách, tìm việc gì làm giết thời gian cũng tốt. Hơn nữa,” Anh ta tháo kính xuống, cười ôn hòa, “Em đã tin tưởng anh như vậy, anh không thể phụ lòng em được.”

 

Cũng không hẳn là tin tưởng, chủ yếu là ở đây cô có quen bạn đồng trang lứa nào đâu. Nhưng cô không nói ra.

 

“Thầy Hạ, không phải anh đang dạy mấy em học sinh à?”

 

“Tụi nó chạy đi đâu mất rồi. Tầm tuổi này con trai không chịu ngồi yên đâu.”

 

“Chỉ Thực cũng thế.” An Đề cười, “Hai hôm trước con bé ngã trầy cả đầu gối, chảy máu, thế mà hôm nay lại theo bà nội ra ngoài chơi.”

 

“Như vậy còn hơn là suốt ngày dán mắt vào điện thoại. Người lớn còn không kiểm soát nổi, huống hồ trẻ con.”

 

Cô nói: “Là Chu Cánh không cho cô bé chơi lâu.” Nhắc đến anh, Hạ Nhạn Minh không kìm được hỏi: “Em và Chu Cánh… dạo này thế nào?”

 

“Không thế nào cả. Chỉ là ở chung một nhà, chú ấy là người trả lương cho em thôi.” Vẻ mặt anh ta như giãn ra một chút.

 

Cô không biết anh ta có còn hy vọng hay không, đành nói thẳng: “Thầy Hạ, em không thích dây dưa mập mờ. Anh là một trong những người đầu tiên em quen ở Nghi Giang, giống như Lưu Lộ Phi, em chỉ đơn thuần xem anh là bạn thôi.”

 

Anh ta cười cười, đôi mắt sau cặp kính cong cong: “Anh biết. Nhưng hiện tại không thể, không có nghĩa là sau này mãi mãi không thể.” An Đề nghĩ tới điều gì đó, cô cụp mắt xuống, không tiếp lời.

 

Anh ta thuận thế đổi chủ đề: “Em chưa tới khu này đúng không? Có muốn đi dạo xung quanh không?”

 

“Cũng được ạ.”

 

Hạ Nhạn Minh dẫn đường cho cô. Lên núi, chỗ cây cối rậm rạp, trời cũng không nóng nữa, gió thổi còn thấy mát, nhưng muỗi thì quá nhiều. Cô đeo bao tay, mặc quần dài mà vẫn bị đốt.

 

Hạ Nhạn Minh cầm một cây gậy, khua đám cỏ dại, vừa đi vừa kể cô nghe chuyện học sinh. Anh ta đúng là một người thầy tốt, anh ta nhớ rất rõ chuyện của từng đứa.

 

“Học sinh ở thị trấn ít, ngày càng nhiều đứa được đưa lên huyện hoặc thành phố học. Những đứa ở lại đa phần điều kiện gia đình không tốt, hoặc bố mẹ không có thời gian chăm, vứt cho ông bà.”

 

“Vậy trường làm sao duy trì thu chi vậy?”

 

“Trả lương giáo viên còn khó khăn.” Hạ Nhạn Minh lắc đầu, “Nhưng hàng năm sẽ có các nhà hảo tâm quyên góp tiền, vật tư, nên vẫn cầm cự được.”

 

An Đề nói: “Hay là em nói bố em thử xem, lấy danh nghĩa công ty quyên ít sách vở, bàn ghế.”

 

Anh ta mừng rỡ: “Nếu được thì tốt quá. Anh thay mặt bọn trẻ cảm ơn em.”

 

“Ấy.” Cô xua tay, “Đã làm được gì đâu, cảm ơn cái gì, mà cũng đâu phải em bỏ tiền, ngại lắm.”

 

Anh ta cười: “Dù được hay không, em có tấm lòng này đã đáng quý lắm rồi.” Cô thầm nghĩ, đúng là giáo viên Văn, nói chuyện lúc nào cũng đẩy cảm xúc lên cao.

 

Đến một nơi tầm nhìn thoáng đãng, An Đề lấy điện thoại ra quay. Đúng lúc này, có một giọng nam vang lên: “Ai? Đây không phải thầy Hạ sao?”

 

Hạ Nhạn Minh đáp: “Trùng hợp quá, ngài đến…?”

 

“Đến khảo sát. Khu này phong cảnh đẹp, khảo sát xem có thể khai thác làm du lịch không.”

 

Cô quay đầu lại, thấy là bí thư Chu và vài người bên ủy ban, nhưng bắt mắt hơn cả, là người đàn ông cao lớn phía sau ông. Chu Cánh.

 

Hai ánh mắt chạm nhau. Anh chỉ dừng lại chưa đến một giây, rồi dời đi, nhìn sang Hạ Nhạn Minh bên cạnh cô.

 

Không biết có phải cô hoa mắt không, nhưng khoảnh khắc đó, cô thấy ánh mắt anh trầm xuống vài phần. Là nhìn về phía Hạ Nhạn Minh.

 

Bí Thư Chu hỏi: “Sao thầy Hạ lại đi cùng Tiểu An thế? Đi dạo à?”

 

“Cô ấy nói muốn quay video tuyên truyền cho Nghi Giang, tôi dẫn cô ấy đi một vòng tìm tư liệu.”

 

“À, tôi nhớ rồi, lúc nãy Chu Cánh cũng mới nhắc tôi chuyện này. Tôi rất ủng hộ các bạn trẻ làm cái này, cái gì nhỉ, à, những cái mới, chấn hưng nông thôn là phải huy động lực lượng quần chúng mà.” Bí thư Chu nói giọng rất chính thống.

 

Chu Cánh nói giọng nhàn nhạt: “Tôi lại không nghe Thị Thị nói là muốn nhờ cậu giúp.”

 

“Cũng mới hôm nay thôi.”

 

Thị Thị? Chu Cánh từng gọi cô như vậy sao?

 

An Đề cứ nhìn chằm chằm anh, nhưng anh vẫn thản nhiên, dù cho ánh mắt cô có là xẻng, cũng không đào được chút cảm xúc nào từ anh.

 

… Chẳng lẽ là ghen? Ý nghĩ này vừa lóe lên, lập tức bị cô dập tắt. Quá hoang đường.

 

 

 

Bình Luận (0)
Comment