Hạ Vấn Dây Tơ Hồng - Hành Nhất Tiếu

Chương 28

Hai bên nói vài câu xã giao, rồi ai đi đường nấy.

 

An Đề vẫn còn đang mải nghĩ về phản ứng của Chu Cánh lúc nãy. Bình thường anh luôn gọi cả họ lẫn tên cô, tự nhiên đổi sang gọi tên thân mật – kiểu chỉ người nhà mới gọi – thật không bình thường.

 

Cô nghĩ nhập tâm đến mức Hạ Nhạn Minh gọi, cô cũng không nghe thấy. “An Đề? An Đề?”

 

Anh ta đột nhiên kéo tay cô lại, làm cô giật mình. “Xin lỗi, anh muốn nhắc em xem chừng ‘bãi mìn’ (cứt chó) trên đất.” Trong thôn, chó chạy rông, chúng nó hay giải quyết bừa bãi. Một bãi còn mới tinh, thiếu chút nữa là dính cả đế giày cô.

 

“Úi, cảm ơn.”

 

“Không có gì. Mà em đang nghĩ gì mà tập trung thế?” An Đề nói bừa: “Đang nghĩ cách làm sao một ngày kiếm vài triệu tệ, sắp có phương án rồi đây.”

 

Hạ Nhạn Minh bật cười: “Với điều kiện của em, vào showbiz chắc cũng dễ nổi tiếng.”

 

Cô chắp tay sau lưng, chân đi đôi giày bà Từ làm, nhón gót, chuẩn bị tư thế như múa ba-lê: “Em hát thì lệch tông, lại không muốn đóng cảnh hôn với đủ loại đàn ông, chắc vào showbiz chưa đầy hai ngày đã bị mắng là chảnh chọe, mắc bệnh ngôi sao. Thôi, không hợp.”

 

“Vậy à? Nhưng anh thấy tính tình em khá tốt.”

 

Cô liếc anh ta: “Thầy Hạ, đừng trách em không khuyên anh đừng lún quá sâu. Đàn ông thích em nhiều lắm, mà đến giờ chưa ai thành công đâu.”

 

“Thích không nhất thiết phải ở bên nhau. Biết là không thể mà vẫn an lòng chấp nhận, quen biết nhau đã là duyên phận rồi.”

 

Cô giơ ngón cái: “Thầy Hạ rộng lượng.”

 

Hạ Nhạn Minh cười nhạt: “Nhưng nếu có thể, anh cũng muốn cạnh tranh công bằng.”

 

“Với ai?”

 

“Một người khác,” anh ta cố tình dừng lại, “Hoặc những người đàn ông khác cũng đang nhắm tới em.”

 

An Đề im lặng, rồi nói: “Chắc không phải ảo giác của em đâu nhỉ, anh đang ám chỉ ai à?”

 

Anh ta hỏi lại: “Chẳng lẽ chỉ mình anh nhận ra à?”

 

“Ừm…” Cô khoác tay anh ta, rảo bước nhanh hơn: “Nắng chết đi được, đi nhanh lên.”

 

Chu Cánh về nhà muộn hơn cô hai tiếng, không biết anh đi với Bí thư Chu bao xa mà cả người ướt đẫm mồ hôi. Con người anh có một đặc điểm rất mâu thuẫn: vừa có sự rắn rỏi, đơn giản của người làm nông, lại vừa có sự chỉn chu, sạch sẽ của một tinh anh thành thị. Có những hôm anh đi cả ngày bên ngoài, anh về đến nhà là tắm nước lạnh qua loa, thay đồ ngay. Rất nhanh, lúc gặp lại, mái tóc ngắn của anh đã mềm mại rủ xuống trán, vẫn còn nhỏ nước. Anh không bao giờ sấy tóc, cứ làm việc vặt một lát là tóc tự khô.

 

Nhưng An Đề không quan tâm chuyện đó. Chu Cánh xách về hai quả dưa hấu lớn, chắc lại là của người quen cho. Anh rửa sạch vỏ, cầm dao bổ ra. Dưa chín, vỏ mỏng, kêu một tiếng “rắc” giòn tan, nghe là biết ngọt. Anh cắt thành mấy miếng, chọn một miếng nhỏ, gọt vỏ, chừa lại một chút để cầm, đưa cho Chỉ Thực. Miếng tiếp theo là cho An Đề.

 

Lạ thật. Lúc cô mới tới đâu có được đãi ngộ này.

 

Chỉ Thực vừa gặm dưa vừa chìa vỏ cho Tướng Quân. Trời nóng, Tướng Quân suốt ngày lè lưỡi tản nhiệt, nó thò lại ngửi ngửi, rồi quay đầu bỏ đi. Cô bé “Hừ” một tiếng: “Chó hư, còn kén ăn.” Nói xong liền ợ một cái.

 

Chu Cánh nhắc: “Thôi, Chu Chỉ Thực, đừng ăn nhiều, kẻo lát lại không ăn cơm.”

 

Cô bé làm nũng: “Con không muốn ăn cơm.”

 

“Có thể ăn ít, nhưng không thể không ăn.”

 

Đây đúng là Chu Cánh nghiêm túc, cổ hủ rồi. An Đề thử thăm dò: “Chú Chu?”

 

“Hử?”

 

Chẳng lẽ hỏi thẳng “Anh thích em à”? Đời nào mà anh thừa nhận. Lời nói đến cổ họng lại nuốt xuống.

 

Cô đổi sang giọng hách dịch của đại tiểu thư: “Tôi xin kinh phí mua flycam, máy ảnh, chân máy…” Đại tiểu thư đúng là kiểu học dốt đòi cặp tốt, mới khởi động đã đòi thiết bị xịn.

 

Chu Cánh nói: “Không duyệt.”

 

Không đợi cô thốt lên từ “keo kiệt”, anh nói tiếp: “Tôi đi mượn cho.”

 

“Ồ, được. Không gấp, tôi cũng chưa nghĩ ra quay gì tiếp theo, chú cứ từ từ. Tôi chỉ báo cáo trước thế thôi.”

 

An Đề ăn dưa xong rồi đi. Cô không thấy được, khoảnh khắc đó, ánh mắt anh trở nên sâu thẳm. Anh nhìn bóng lưng cô, không nói gì.

 

Chạng vạng, An Đề mặc quần short, vắt vẻo đôi chân vừa trắng vừa thon, ngồi ngay cửa vừa hóng gió vừa chỉnh sửa video. Chu Cánh ôm một bó củi lớn từ ngoài vào, bị cô chắn hết lối đi. Anh cũng chẳng thèm gọi, dứt khoát đặt bó củi xuống, cúi người, nhấc bổng cả người lẫn ghế của cô, nhẹ nhàng dời sang một bên.

 

Cô đang dán mắt vào điện thoại, bỗng dưng cảm thấy mình “bay” lên, đến khi định thần lại thì đã “hạ cánh” ở một chỗ khác. Cả người vẫn còn ngơ ngác. Anh chuyển củi vào xong, lại quay ra, bê nguyên cô về vị trí cũ, như thể muốn nói: “Ngồi tiếp đi.”

 

An Đề bực mình, xỏ dép vào, giơ “nắm đấm mèo” của mình lên, thụi vào lưng anh: “Này, tôi là đồ vật à? Bị chú dời tới dời lui như vậy chứ!”

 

Nhưng chút sức đó của cô, với anh chỉ như gãi ngứa. “Lần trước bảo em xê ra, không phải chính em nói em lười à?”

 

Cô nhớ lại, dù biết mình đuối lý, vẫn phải ra vẻ rộng lượng: “Thôi được, không chấp chú.”

 

Chu Cánh vác củi ra sân sau, dùng rìu chẻ nhỏ ra cho dễ đun. Trong bếp, lửa vẫn cháy rực, trên nồi đang nấu món gì đó. Tro nóng trong bếp còn có thể dùng để nướng ngô, khoai tây, khoai lang… Chỉ cần bọc giấy bạc vùi vào, nướng lên là thơm phức. Phía trên còn treo lủng lẳng thịt khô, đã được hun khói mấy tháng liền.

 

Lúc đầu, cô thấy mấy thứ này thật thô sơ, mất vệ sinh, đủ kiểu chê bai. Nhưng dần dần quen rồi, cô mới phát hiện đồ ăn làm theo cách này lại có hương vị rất riêng.

 

An Đề nhấn nút quay, chĩa camera về phía anh, giọng đầy ngưỡng mộ: “Chú Chu, chú khỏe thật đấy.”

 

Cái giọng điệu này, ai quen cô đều nghe ra được dấu vết diễn xuất quá rõ ràng.

 

Chu Cánh nói: “Sao không thấy em làm việc hăng hái như vậy?”

 

“Bởi vì tôi tính làm cho chú phá sản mà.”

 

Anh tán thưởng: “Lý tưởng lắm.”

 

An Đề nói: “Thật ra tôi thấy cũng vui. Ghi lại những gì mình thấy, chia sẻ cho mọi người, họ vui, tôi cũng thấy có thành tựu.”

 

“Nhưng cũng có người bới móc, gây sự, nghi ngờ, thậm chí lăng mạ.”

 

Cô dừng quay, ngạc nhiên: “Chú không chơi mấy cái này mà, sao chú biết?”

 

Có lần điện thoại cô hết pin, mượn máy anh, anh bảo cô tự đi mà lấy.

 

Điện thoại của lão nam nhân này đến ốp lưng cũng không có, hình nền, màn hình khóa đều là mặc định. Các App được xếp ngay ngắn vào các thư mục: Tài chính, Xã hội, Công cụ, Đọc sách… không có lấy một App giải trí.

 

Đối với một người hệ tùy hứng cực đoan như cô, gặp một người hệ nguyên tắc cực đoan thế này, nội tâm cô rất chấn động.

 

Điều đáng nói là, trong mục “Giáo dục”, có mấy game trí tuệ, app học online, chắc là tải cho Chỉ Thực.

 

Cỗ máy công việc vô hồn này cuối cùng cũng có chút hơi bố, à không, hơi “chú”.

 

Chu Cánh xếp củi chẻ xong bên bếp, đáp: “Mới tải.”

 

Cô nửa đùa nửa thật: “Humm, chú Chu, chú tải vì tôi à?”

 

“Ừ.”

 

Tim An Đề “thịch” một cái, lông mi run rẩy, lại nghe anh nói: “Để giám sát công việc của em.”

 

“…” Tim cô lại trở về như cũ. Biết ngay mà, cái đồ không hiểu phong tình này.

 

Có khi yêu tinh nhền nhện chủ động quyến rũ, anh cũng đơ như khúc gỗ ấy chứ.

 

Chu Cánh hỏi: “Vậy có cần báo cáo tai nạn lao động không?”

 

An Đề lắc đầu: “Tuy tôi cũng muốn ăn vạ chú, nhưng không cần thiết.”

 

Cô nói: “Trên mạng yêu ma quỷ quái còn nhiều hơn dưới địa phủ. Quá gầy thì họ bảo chống lại tiêu chuẩn ‘trắng, gầy’; quá khỏe khoắn thì họ lại nói con gái tập gym làm gì. Đăng quả cà chua bi, cũng có đứa cố cãi cho bằng được đấy là quả cherry. Tôi mà chấp nhặt với họ, tôi có muốn giữ sức khỏe của mình nữa không?”

 

Trước đây, cô chưa bao giờ thiếu tiền, không biết củi gạo mắm muối là gì, nên cũng chẳng coi trọng đồng tiền. Phùng Dĩnh từng nói cô sống quá đơn thuần, dễ bị người ta lừa.

 

Nhưng có lẽ do vận may, cô toàn gặp được người tốt. Đây cũng là lần đầu tiên cô thật sự rời xa gia đình, một mình đến một nơi xa lạ như vậy.

 

Thế nhưng, trừ chút bỡ ngỡ ban đầu, về sau cô không hề lo lắng gì về an toàn. Nếu dùng từ “hot trend” bây giờ để diễn tả, thì chính là khả năng miễn nhiễm của cô siêu cường.

 

An Đề nghĩ, không cần phải sống quá rạch ròi. Cuộc đời có phải là một cánh đồng bát ngát hay không cô không biết, nhưng cô chắc chắn sẽ không đóng đinh mình vào một quỹ đạo cố định.

 

Tất nhiên, cô cũng tự thấy mình là người khá bao dung.

 

Dù miệng thì hay chê Chu Cánh, nhưng thật tâm cô lại rất ngưỡng mộ sự mạnh mẽ, quyết đoán và kỷ luật của anh.

 

Lúc này, Chu Chỉ Thực đang ghé vào cửa sổ nghe lén. Từ Lệ Phân đi qua, gõ đầu cô bé: “Lén lút làm gì đấy?”

 

Chỉ Thực vội đưa ngón trỏ lên môi: “Suỵt! Bà nội, nhỏ tiếng thôi, đừng quấy rầy họ hẹn hò.”

 

Từ Lệ Phân buồn cười: “Không yên tâm à, còn ra đây canh chừng?” Chỉ Thực ra vẻ già dặn: “Chú Chu Cánh ngốc lắm, không biết đối xử với chị An Đề dịu dàng một chút, như vậy chị ấy mới thích chú ấy.”

 

Từ Lệ Phân nói: “Đừng lo chuyện người lớn. Hôm nay con đọc sách chưa?”

 

Mặt cô bé lập tức xịu xuống. Đây là nhiệm vụ Chu Cánh giao, mỗi ngày ngoài bài tập, phải đọc sách ít nhất nửa tiếng.

 

Từ Lệ Phân xách Chỉ Thực vào, đặt sách trước mặt, bắt cô bé ngồi đọc.

 

Cô bé rất lanh, đọc nhanh, nhớ lâu. Duy chỉ có cái tật cũ, cứ làm việc đàng hoàng là không chịu ngồi yên.

 

Chỉ Thực đọc vài trang, lại ngó ra sân sau, hỏi bà: “Bà nội, chú Chu Cánh có bạn gái cũ không ạ?”

 

“Con nít hỏi cái đấy làm gì?”

 

“Là chị An Đề hỏi con đó.”

 

Từ Lệ Phân nói: “Dưa hái xanh không ngọt. Họ mà thành thì tốt, không thành thì con cũng đừng xía vào, nghe chưa?”

 

Chỉ Thực bĩu môi: “Vâng ạ.”

 

An Đề không hề biết chuyện trong nhà. Cô cắt video xong, đăng lên, thì nhận được điện thoại của Hạ Nhạn Minh.

 

“Alo? Thầy Hạ à?” Cô có thói quen vừa nghe điện thoại vừa nghịch linh tinh, lần này là cạy cạy cái cột gỗ bên cạnh. “Em đang rảnh, anh nói đi.”

 

Mặt Chu Cánh không cảm xúc, anh lại ôm một đống củi ra, đứng thẳng người, từng cây một chẻ xuống.

 

“Câu cá à? Đi đâu? Được ạ, mai anh dẫn em đi, em chưa câu cá bao giờ.”

 

An Đề liếc người đàn ông bên cạnh. Anh dùng sức rất mạnh, mỗi nhát rìu bổ xuống, dăm gỗ bay tứ tung. Không biết còn tưởng đang trút giận.

 

“Cần câu à, có phải tự làm sẽ thú vị hơn không? Vừa hay sau nhà Chu Cánh có rừng trúc, dùng tre được không nhỉ?”

 

Cô cúp máy, giọng ngọt xớt: “Chú Chu, chặt trúc được không ạ?”

 

Trúc mọc nhanh, chặt một hai cây không sao. “Được.”

 

Chu Cánh lấy một con dao rựa trên kệ đưa cho cô: “Tự đi mà chặt.”

 

Cô ngập ngừng nhận lấy, con dao nặng trĩu, cô ngẩng đầu cầu cứu: “Chú Chu, chú giúp tôi được không?”

 

“…”

 

Thôi được, An Đề biết mình diễn hơi lố, nhưng mấy việc nặng này cô biết làm sao, lỡ làm mình bị thương thì sao.

 

Anh không đồng ý, cô sẽ mè nheo đến khi anh đồng ý thì thôi.

 

Cô cũng đang thử. Cô cố tình nghe điện thoại của Hạ Nhạn Minh trước mặt anh. Nhưng anh chỉ im lặng một lát, rồi nhàn nhạt nói: “Được rồi, đừng diễn nữa, đi thôi.”

 

Chậc. Đạo hạnh của cô còn nông, đối phương dù sao cũng là lão già hơn 30 tuổi, đâu dễ bị cô gài.

 

Rừng trúc sau núi có cây to bằng miệng bát. An Đề kén cá chọn canh, chê cây không đẹp, cây lại quá thô, cuối cùng chọn một cây mảnh: “Cây này đi.”

 

Chu Cánh đang định chặt, cô vội nói: “Khoan! Tôi quay cảnh chuyển tiếp, chú… làm động tác gì cho ngầu vào.”

 

Anh không nói gì, múa một đường dao hoa lệ, rồi dứt khoát vung lên, chặt đứt gốc, thuần thục róc hết cành lá. An Đề không nhịn được, cười phá lên: “Làm khó chú rồi Chú Chu.”

 

“Hóa ra là chú đang làm công cho tôi.”

 

Cô cười toe toét, bắn tim với anh: “Nè, trả công cho chú.” Anh nhìn qua, cô vẫn đang giơ điện thoại. Quả nhiên, lại là kịch bản.

 

Về đến nhà, Chu Cánh tìm giấy nhám mài nhẵn các mấu xù xì. Không cần cô nhắc, anh tỉ mỉ làm nốt các công đoạn còn lại. Rõ ràng lúc nãy còn ra vẻ không tình nguyện.

 

An Đề cầm thử, chợt nghe anh nói: “Ngày mai em đi riêng với Hạ Nhạn Minh, nhớ chú ý an toàn, có gì thì gọi cho tôi.”

 

Cô sững người, anh đã đi mất.

 

Lúc này, trời cũng đã tối. Ánh hoàng hôn mùa hè rực rỡ, đặc quánh như thuốc màu, bị bóng đêm nuốt chửng, chỉ còn lại vệt lửa hồng le lói.

 

Cô nghĩ đến ảnh đại diện của Chu Cánh: Ánh sáng phá vỡ bóng tối.

 

Một ý nghĩ nảy mầm, cô lần theo, nắm bắt được một tia sáng: đó là hình dạng của trái tim đang đập lỗi nhịp của mình.

 

Chu Cánh, anh để ý Hạ Nhạn Minh hơn cô nghĩ nhiều.

Bình Luận (0)
Comment