Hạ Vấn Dây Tơ Hồng - Hành Nhất Tiếu

Chương 31

An Đề về nhà, thay đồ, rồi lại chỉnh ảnh, cắt video. Nhìn chằm chằm màn hình quá lâu, cô thấy hoa mắt chóng mặt, cổ mỏi nhừ. Cô gọi Chỉ Thực tới: “Mau lại đây tẩm quất cho bổn cung. Hầu hạ tốt, bổn cung trọng thưởng.”

 

Sức của cô bé còn yếu, cũng không có kỹ thuật gì, chỉ đấm đấm bóp bóp lung tung. “Bổn cung? Chị là Hoàng hậu nương nương ạ?”

 

“Công chúa cũng có thể tự xưng là bổn cung.”

 

“Thế em là gì?”

 

“Em á…” Cô nghĩ nghĩ, “Là Tiểu Quận chúa.”

 

“Thế còn Chu Cánh?”

 

An Đề không nhịn được cười: “Là cẩu nô tài”

 

Vừa hay đi ngang qua, Chu Cánh bỗng dưng bị mắng: “…?”

 

An Đề chìa điện thoại qua: “Xem đi, bàn tay thần sầu của tôi đã cứu sống mấy tấm ảnh chú chụp rồi đây.”

 

Nền tảng của cô đã tốt, cô không cần sửa nhiều, chỉ cần cắt lại bố cục, chỉnh màu, thêm filter là cả bộ ảnh lập tức có sức sống của mùa hè. Nó khiến người ta liên tưởng đến vị chanh tươi mát, đến giọt sương trên lá sen sau mưa, hay miếng dưa hấu ướp lạnh, cắn một miếng, vị ngọt tan trong miệng.

 

Chỉ Thực ghé đầu qua, “Chị An Đề, có người gọi chị là ‘vợ’ kìa.” Tầm mắt Chu Cánh từ màn hình di động dời về phía trước.

 

Chỉ Thực lại la lên: “Ui! Còn có người gọi là ‘mẹ’!”

 

Lông mày anh hơi nhíu lại.

 

An Đề: “… Khụ, cư dân mạng đùa vui thôi mà.” Một lão nam nhân không lướt mạng như Chu Cánh, không hiểu cũng bình thường. Hiểu lầm thì hiểu lầm, tự dưng cô chột dạ giải thích làm gì.

 

Cô giật lại điện thoại: “Nhìn linh tinh gì, đấm xong chưa?”

 

Chỉ Thực làm nũng: “Chị An Đề, em mỏi tay quá.”

 

“Được rồi, thưởng cho em ‘phí vất vả’ này. Đưa tay đây.”

 

Chỉ Thực xòe hai tay, mắt to tròn mong đợi. An Đề móc túi, thần thần bí bí một lúc, rồi đặt vào lòng bàn tay non nớt của cô bé… một hạt sen tươi.

 

“Cái gì đây.” Chỉ Thực thất vọng, quay sang mách: “Chú, chị An Đề trêu con!”

 

Chu Cánh xách một túi nylon tới: “Chị An Đề cố ý mua cho con đấy.” Cô định tự mình hái đài sen, ai ngờ trời đổ mưa, nên lúc về thấy có người bán rong ven đường, cô mua mấy cái.

 

Chỉ Thực lật mặt 360 độ: “Cảm ơn chị An Đề, em yêu chị.”

 

“Giả dối,” An Đề xì một tiếng, “Cứ cho đồ ăn là yêu.”

 

“Không có mà,” Chỉ Thực cãi, “Tình yêu của em chôn sâu trong lòng, không nói ra đâu. Nói nhiều nó mất giá trị.”

 

“Ai nói em vậy, nếu thích một người, là phải làm cho họ biết rõ tâm ý của mình.” An Đề liếc Chu Cánh, nói bóng gió: “Dù sao thì chị không thích kiểu ‘chỉ làm không nói’.” …Cô muốn một tình yêu rõ ràng, thẳng thắn.

 

Chỉ Thực không hiểu mấy lời vòng vo của người lớn, chẳng nghe ra được ý của cô. Nhưng Chu Cánh lại nghe từng chữ không sót. An Đề không phải là người tinh tế, nhưng không có nghĩa là cô ngốc. Những sự quan tâm, chăm sóc vượt quá giới hạn, cô có thể nhận ra. Cô đã cảm nhận được. Anh không dám đón nhận cái bẫy này. Nói chung là anh cũng không “đón” nổi.

 

An Đề không mong anh phản ứng, chỉ cần anh nghe thấy là được.

 

Ngày hôm sau, An Đề đăng video đã cắt. Chỉ trong một tiếng, lượt thích đã vỡ ngàn. Số liệu tăng nhanh, mà lời chỉ trích cũng theo đó mà đến. Kẻ nói cô ăn mặc hở hang, kẻ nghi ngờ cô dàn dựng hình tượng “rich kid”, có người còn hỏi có phải sắp bán hàng rồi không. An Đề lười quan tâm, cũng chẳng thèm thanh minh, tiếp tục lên kế hoạch cho video tiếp theo.

 

Video của cô khá tạp nham: xuống ruộng hái rau, ra suối bắt cua, lên núi hái quả, xen lẫn sinh hoạt đời thường. Cư dân mạng rất thích xem, một là vì cô đẹp, vẻ đẹp tự nhiên không son phấn. Hai là chủ đề rich kid về quê cũng mới mẻ. Sự tương phản giữa “sự ngốc nghếch trong sáng”, “không phân biệt được ngũ cốc”, “chân tay vô dụng” của cô, khiến họ cảm thấy… ưu việt hơn. Lưu lượng cứ thế mà tăng. Video đầm sen có nhiệt độ cao nhất, lượt xem đã vượt mốc một triệu. Nhưng lượng fan vẫn lẹt đẹt ở bốn con số.

 

Muốn phát triển tài khoản, phải đầu tư nội dung chất lượng. Đã có mấy bên PR liên hệ hợp tác, nhưng giờ mà quảng cáo thì có vẻ ăn xổi, ảnh hưởng đến hình ảnh. Mấy nhãn hàng tìm đến cũng là đồ rẻ tiền, cô không thiếu chút tiền đó, nên từ chối hết.

 

An Đề tự hỏi, hay là mua thiết bị quay phim để nâng cao hình ảnh? Vừa mở ví tiền ra, cô lập tức khuất phục trước hiện thực tàn khốc. Bây giờ cô không phải là đại tiểu thư vung tiền mua Chanel, Gucci, mà là người làm công, một đồng cũng phải bẻ đôi. Cô vừa gặm dưa chuột rôm rốp, vừa mở app 2hand ra xem.

 

Đang nhắn tin cho một người bán, Chu Cánh gọi cô: “Đi gặp một người.”

 

An Đề uể oải: “Ai thế? Thần Tài à?”

 

“Cũng xem như vậy.”

 

Anh đưa cô đến công ty. Lần trước đến là buổi tối, hôm nay mọi người đều ở đây. An Đề lại gặp Tạ Triệu Hải. Anh ta mặc đồ bảo hộ, phải đến lúc tháo khẩu trang ra chào, cô mới nhận ra. Tạ Triệu Hải vui vẻ: “Cô An, sao chị lại đến đây?”

 

Cô hất cằm: “Cái này cậu phải hỏi Chu Cánh.”

 

Chu Cánh nói: “Tôi xử lý chút việc. Cậu tìm Tiểu Giang tiếp đãi cô ấy.”

 

Tạ Triệu Hải vội nói: “Cô ấy đi rồi. Em đang rảnh, với lại em với cô An cũng quen nhau, để em.” Cái vẻ xun xoe này, không thèm giấu giếm.

 

“Được thôi.” An Đề chắp tay sau lưng, cười cười, “Chú làm nhanh lên đấy.” Câu sau là nói với Chu Cánh.

 

Công ty cũng bắt trend livestream. Họ nài nỉ sếp lên sóng, dù chỉ mười phút. Chu Cánh đồng ý. Anh nhìn đồng hồ, sắp đến giờ rồi, cũng không biết dặn dò gì thêm – chẳng lẽ bảo hai người đừng thân mật quá? Lấy tư cách gì đây? Anh đành phải đi.

 

Tạ Triệu Hải vội c** đ* bảo hộ. Anh ta đúng kiểu dân kỹ thuật điển hình, đeo kính, mặc áo polo, quần tây, trông già hơn tuổi. Lúc này anh ta dẫn An Đề đến phòng khách. “Cô An, chị ngồi đi ạ.”

 

An Đề thu tầm mắt: “Lần trước đã bảo gọi tên tôi là được. Không cần khách sáo, tôi có phải khách hàng đâu.”

 

“À vâng… vâng.”

 

Tạ Triệu Hải luống cuống, hỏi cô uống gì, rồi lại hỏi: “Điều hòa có lạnh quá không? Để em tăng nhiệt độ?”

 

“Vừa rồi.”

 

Không ai nói gì. Nhìn cái vẻ vắt óc nghĩ đề tài của anh ta, cô không nhịn được cười, con trai hai mươi mấy tuổi mà vẫn ngây thơ thế này.

 

Vẫn là An Đề mở lời trước: “Rượu dâu lần trước cậu tặng tôi uống rồi, ngon lắm, cảm ơn.”

 

“Không có gì. Chị thích là được rồi. Hôm nay không biết chị đến…”

 

“Ok. À, cậu học chuyên ngành gì thế?”

 

“Đại học em học Nông học, thạc sĩ thì Quản lý nông nghiệp.”

 

“Vậy là đàn anh học trên tôi một khóa rồi.”

 

“Thật sao?”

 

“Ừ, tôi cũng học ở khu Vân Khê.”

 

“Trùng hợp quá!”

 

Vì là “đồng môn”, đề tài lập tức nhiều lên. Tạ Triệu Hải thao thao bất tuyệt… An Đề có một biệt tài, dù cô không hứng thú, cũng có thể khiến đối phương nghĩ rằng cô đang rất chăm chú lắng nghe. Chỉ cần thỉnh thoảng chêm vào “Thế à”, “Giỏi thật”, “Rồi sao nữa”. Dù sao cô cũng đang rảnh, không ngại diễn một chút. Kết quả, nó tạo ra một bề ngoài “trò chuyện vô cùng vui vẻ”.

 

Chu Cánh đẩy cửa bước vào, chỉ thấy cảnh họ đang cười nói, không biết An Đề thực ra đang diễn kịch. Anh chưa kịp mở miệng, Tạ Triệu Hải đã im bặt, như học sinh nói chuyện riêng bị bắt quả tang.

 

An Đề vắt chéo chân trên ghế sô pha, chân đung đưa. Cô đứng dậy, cầm lấy điện thoại: “Chú xong việc rồi à? Vậy chúng ta đi thôi.”

 

Tạ Triệu Hải không ngờ cô dứt khoát như vậy, ngây ra, vẻ mặt đầy tiếc nuối. Anh ta là người không biết giấu cảm xúc.

 

Cảm xúc của Chu Cánh lẫn lộn, không biết vị gì đang chiếm ưu thế, chỉ biết rằng… hũ giấm đã bắt đầu lên men từ lâu rồi. Từ lúc An Đề mới quen Hạ Nhạn Minh. Gia vị cứ thêm vào, trời thì nóng, tốc độ lên men quá nhanh. —— Anh sắp “thối rữa” đến nơi rồi.

 

Anh bình tĩnh, dặn Tạ Triệu Hải vài câu, rồi rời phòng khách.

 

“An… An Đề,” Tạ Triệu Hải gọi líu cả lưỡi, “Lần sau gặp nhé.”

 

“Tạm biệt.”

 

An Đề đi sau Chu Cánh, tâm trạng cô vui vẻ, bộ dạng vô tư lự. Anh bỗng nhiên dừng bước. Cô suýt nữa đâm sầm vào lưng anh. Phản ứng đầu tiên của cô là may mắn cái mũi cô không sao, sau đó mới hỏi: “Chú làm gì thế?”

 

“An Đề.” Chu Cánh gọi tên cô. Giọng điệu nghiêm túc này vừa thốt ra, cô biết ngay anh chuẩn bị lên lớp đạo lý lớn. Cô không muốn nghe, cố tình cà lơi: “Lúc trước không phải còn gọi ‘Thị Thị’ sao? Giờ lại thành ‘An Đề’ rồi?”

 

“Nếu em muốn chơi, tôi không phản đối. Đó là tự do của em, tôi không thể lấy thân phận trưởng bối để hạn chế em,” anh hít một hơi sâu, “Nhưng Tạ Triệu Hải đã đi theo tôi hai năm. Cậu ấy suy nghĩ đơn giản. Tôi không hy vọng cậu ấy bị người ta đùa giỡn tình cảm.”

 

Nụ cười của An Đề tắt ngấm, cô không thể tin được: “Ai? Tôi á?” Anh không trả lời thẳng, vì không muốn nói nặng lời hơn. Nhưng cô hiểu.

 

“Tôi đùa giỡn anh ta cái gì?”

 

Chu Cánh né tránh: “Em tự biết.”

 

Cô tức sôi máu, nói không lựa lời: “Chẳng lẽ tôi cười với anh ta, nói chuyện vài câu, là đang câu dẫn anh ta sao? Chu Cánh, chú nghĩ tôi là loại người đó à? Trong mắt chú, tôi là loại gái bán hoa đầu đường hay sao?”

 

Anh nhíu mày: “Đừng bẻ cong ý tôi.”

 

Sắc mặt cô lạnh băng: “Vậy ý chú là gì, tôi cho chú cơ hội, chú nói rõ đi.”

 

“Em có vốn để thu hút người khác phái. Bất kể là Hạ Nhạn Minh, hay Trần Phùng Ngọ, và Tạ Triệu Hải… hẳn em phải nhận ra cậu ấy cũng có cảm tình với em…”

 

An Đề ngắt lời: “Đừng có vòng vo tam quốc, không phải chú đang viết bài văn 800 chữ.”

 

Chu Cánh chưa bao giờ biết giao tiếp với một cô gái trẻ lại mệt mỏi đến thế. Lời nói như quả cân, nặng một chút hay nhẹ một chút, đều mất cân bằng. Anh cố gắng tìm từ ngữ thích hợp.

 

“Thôi, chú đừng nói nữa.” Cô mất kiên nhẫn. “Dù chú giải thích thế nào, thì những lời vừa rồi đã gây tổn thương, là sự thật. Đối với tôi, và đối với mối quan hệ của chúng ta.”

 

Ánh mắt anh dưới nắng rất nhạt, nhưng sâu không thấy đáy. An Đề bỗng nhiên cực kỳ ghét cái vẻ này của anh. Cô chỉ xuống chân anh, nghiến răng: “Đứng yên đây. Cấm đi theo.”

 

Dứt lời, cô quay phắt đi, không hề do dự. Vì đang tức giận, mỗi bước chân cô như muốn đá tung bụi đất lên, ném vào mặt anh.

 

Đương nhiên Chu Cánh không thể để mặc cô: “Em không biết đường, em định đi đâu?”

 

Cô không quay đầu lại: “Tôi không muốn nhìn thấy chú! Không muốn nghe giọng chú! Tránh xa tôi ra, không thì đừng trách tôi đánh đấy!”

 

Anh da dày thịt béo, không sợ cô, nhưng sợ lúc giằng co sẽ làm cô bị thương. Cuối cùng, anh dừng bước, nhìn cô đi xa dần.

Bình Luận (0)
Comment