Hạ Vấn Dây Tơ Hồng - Hành Nhất Tiếu

Chương 32

An Đề vừa đi vừa chửi thầm. Nếu lời chửi rủa của cô có thể biến thành tên, chỉ trong trăm mét, Chu Cánh đã bị cô bắn thành cái sàng.

 

Công ty của anh nằm ở nơi khỉ ho cò gáy, xung quanh chỉ có đồng ruộng, suối nước, xa hơn chút là đường ray xe lửa, thỉnh thoảng có tiếng “xình xịch” chạy qua.

 

Mặt trời như cái máy sưởi quá tải, dù cô có là cá mặn cũng sắp bị nướng chín. Con đường xi măng trắng lóa, kéo dài một cách tuyệt vọng. Biết đi đến bao giờ mới tới nơi?

 

Da cô nóng rát, mồ hôi dính nhớp. Khi đến dưới một gốc cây đa, cô dừng lại, lấy tay quạt quạt, mắt liếc về phía sau. Hay lắm, không chỉ không đuổi theo, mà còn biến mất không thấy tăm hơi.

 

An Đề không nhịn được, lôi Phùng Dĩnh ra xả. Cô không cần trả lời, chỉ cần một chỗ để trút giận.

 

Ann: Tớ có “bật đèn xanh” cho ai đâu! rốt cuộc Chu Cánh có ý gì? Làm như tớ là gái hư đi lừa gạt tình cảm, còn anh ta ra mặt thay trời hành đạo, muốn xử lý tớ không bằng.

 

Ann: Gặp quỷ! Mới gặp hai lần, nói chuyện vài phút mà đã phán như vậy! Cứ theo lý lẽ của Chu Cánh, thì chẳng phải anh ta đã bị tớ đùa giỡn 800 lần rồi?

 

Ann: Bảo anh ta đừng đi theo, anh ta thật sự để tớ đi một mình! Đồ thẳng nam não thép!

 

Phùng Dĩnh vừa mở máy, khung chat đã bị tin nhắn của cô kh*ng b*.

 

Phùng Dĩnh: Người chị, đừng ý với tứ gì nữa, cho anh ta “chết” luôn đi.

 

Ann: Anh ta chưa chết, tớ đã bị điện thoại làm bỏng chết rồi đây này!

 

Ann: Điện thoại khỉ gió!

 

Điện thoại nóng ran, không thể dùng tiếp được. An Đề không dám nhờ xe người lạ. Từ đây đến thị trấn cũng không quá xa. Hơn nửa giờ sau, cô rốt cuộc cũng thấy dãy cửa hàng, cô lập tức lao vào siêu thị.

 

Tiền này là do Chu Cánh trả. An Đề như muốn hả giận, ném đủ thứ vào giỏ hàng. Nhưng lúc đến quầy thu ngân, cô lại đi một vòng, lẳng lặng đặt từng món về chỗ cũ, chỉ giữ lại một chai nước, một cái ô và ít đồ ăn. Tiền mồ hôi nước mắt của cô, sao phải vì bực bội mà tiêu hoang.

 

Trời gần trưa, cô tính ăn no trước đã. An Đề tìm một quán ăn trông sạch sẽ, gọi bừa vài món. Đang lúc chờ, cô ngồi nghịch điện thoại.

 

“Em gái, đi một mình à?” An Đề ngẩng đầu. Một gã đàn ông tầm 30, đen thui, béo ị, bụng phệ, mặt bánh bao, ngũ quan dúm dó, nói tiếng phổ thông lơ lớ. Hiếm khi có người tập hợp nhiều khuyết điểm như vậy.

 

Cô không thèm trả lời. Gã đàn ông tự nhiên ngồi xuống đối diện: “Em lấy chồng chưa? Hay đang đi học?”

 

An Đề: “Kết hôn rồi. Chồng tôi làm ở công trường, con tôi biết nói rồi.”

 

Hắn cười: “Dọa anh à? Trông em mới hai mươi, xinh thế này, bố mẹ nào nỡ gả em cho dân công trường?”

 

Giọng cô lạnh lùng: “Tin hay không tùy.”

 

Gã đàn ông đột nhiên vươn tay về phía cô. An Đề theo phản xạ rụt cổ lại: “Làm gì?”

 

Hắn trơ tráo: “Mặt em đẫy mồ hôi kìa, anh lau giúp cho.”

 

Cô không phải dạng dễ bắt nạt, tâm trạng lại đang tệ, lập tức đập bàn đứng dậy, lạnh lùng quát: “Tôi cảnh cáo anh, đừng động vào tôi, cẩn thận tôi kiện anh tội quấy rối t*nh d*c!”

 

Mọi người xung quanh nhìn lại. Gã đàn ông vội hòa giải: “Không có gì, người quen cả, cô ấy đang dỗi tôi thôi.”

 

“Ai quen biết anh?” An Đề xách ấm trà lên, “Uống thêm nước vào, rồi ra ngoài mà soi lại cái mặt của mình! Anh nghĩ anh xứng nói chuyện với tôi à?”

 

Mặt gã đàn ông tái mét. Hắn tưởng cô hiền, ai ngờ đụng phải nhím xù lông. Bị mọi người bàn tán, hắn đành chửi một câu “Xui xẻo” rồi bỏ đi.

 

An Đề vừa ngồi xuống, một cô gái trẻ lại gần: “Hết chỗ rồi, tớ cũng đi một mình, tớ ngồi chung bàn được không?”

 

Cô gật đầu. “Lúc nãy tớ thấy cậu xử lý gã kia, ngầu thật.” Cô gái khâm phục, “Nhưng cậu không sợ bị trả thù à?”

 

“Giờ là xã hội pháp trị, sợ gì?”

 

“Rồng mạnh không ép được rắn địa đầu. An ninh ở đây không tốt bằng thành phố, nhiều nơi không có camera, trước đây từng xảy ra mấy vụ cưỡng h**p không ai xử lý. Cậu đi một mình, nên đi đường lớn, kẻo bị kẻ xấu theo dõi.”

 

“Ok, tớ biết rồi, cảm ơn.” An Đề thầm nghĩ, cô gái này tự dưng nói với cô nhiều thế, không lẽ đang giăng bẫy cô?

 

Cô quan sát cô gái. Mặt mũi thanh tú, ăn mặc đơn giản, áo phông, quần bò, đeo túi vải, giống như Lưu Lộ Phi, chắc là dân văn phòng. Cô gái chào chủ quán rất thân thiết, rõ ràng là khách quen. An Đề thả lỏng cảnh giác.

 

Thức ăn quá mặn, quá nhiều dầu mỡ, An Đề ăn vài đũa rồi thôi. Nếu là trước đây, cô đã lãng phí. Nhưng giờ cô lại nghĩ đến ai đó… nấu ăn không bao giờ thừa, thừa thì mang cho gà ăn. Cô gọi chủ quán gói đồ lại, tiện hỏi đường ra bến xe về thôn Chu gia.

 

“À, hôm nay không phải ngày họp chợ, xe ít lắm. Cháu ra đằng kia hỏi xem.”

 

“Cậu muốn về thôn Chu gia à?” Cô gái lúc nãy lên tiếng, “Tớ tiện đường, để tớ đèo cậu về.”

 

An Đề nhìn chiếc xe máy phơi nắng, yên xe nóng bỏng, cô hơi chần chừ.

 

“Lên đi.” Cô gái đưa mũ bảo hiểm cho cô, “Cẩn thận váy.”

 

An Đề vén váy, ngồi lên. Gió nóng lùa vào, mồ hôi vã ra nhiều hơn.

 

Cô gái hét át tiếng gió: “Tớ đưa cậu đến cổng ủy ban thôn nhé?”

 

“Sao cũng được.” An Đề nhìn chằm chằm logo công ty trên túi của cô gái, thấy rất quen. Cô chợt nhận ra điều gì đó, nhưng im lặng.

 

Vài phút sau, xe đến nơi. An Đề cảm ơn, đưa cô gái ít đồ ăn vặt coi như trả công, rồi đi bộ về nhà Chu Cánh.

 

Cô gái nhìn theo bóng cô, rồi lái xe đi một đoạn, dừng lại gọi điện. Bên kia bắt máy rất nhanh. “Thế nào rồi?”

 

Cô gái vắn tắt kể lại: “Em đưa cô ấy đến ủy ban rồi, cô ấy đi bộ về nhà.

 

“Tiểu Giang, vất vả cho em rồi. Em về trước đi.”

 

“Vâng, Chu tổng.”

 

Chu Cánh cúp máy.

 

Ngụy Khiêm Tốn ngồi đối diện trêu chọc: “Bảo sao cứ dán mắt vào điện thoại. Hóa ra là lo lắng à.”

 

“Cô ấy mới đến Nghi Giang, không biết đường.”

 

“Lại không phải con nít, mắt không biết đường thì điện thoại biết.”

 

“Từ nhỏ cô ấy chưa chịu khổ bao giờ, tính tình cũng giống hệt con nít.”

 

Ánh mắt Ngụy Khiêm Tốn lập tức trở nên đầy ẩn ý.

 

Chu Cánh gõ bàn, cắt ngang: “Đồ đâu.”

 

“Đây.”

 

Ngụy Khiêm Tốn vẫn không nhịn được mà than thở: “Không mang Chỉ Thực theo, người mượn đồ cũng không tới, cậu chỉ mời không bữa cơm này, đúng là xem thường tôi quá rồi.”

 

Họ là bạn học cấp ba, tình nghĩa mười mấy năm, không chỉ là bạn bè, mà còn như người nhà. Ngụy Khiêm Tốn nói vậy, nhưng vẫn đưa túi đồ cho Chu Cánh, dặn dò: “Đồ không rẻ đâu, hỏng là phải đền, không nói chuyện tình cảm.”

 

Ngụy Khiêm Tốn mê nhiếp ảnh, có bao nhiêu tiền đều đập vào thiết bị.

 

Chu Cánh mở túi ra: “Không vấn đề. Có cần ký giấy nợ không?”

 

“Bạn bè ai làm thế.” Ngụy Khiêm Tốn xua tay, gắp thức ăn, “Chu Cánh này, cậu cũng già đầu rồi, sao lại ngã trong tay một cô bé thế này?”

 

Tay Chu Cánh khựng lại: “Đừng nói linh tinh.”

 

“Lừa người khác thì được, giấu tôi à?”

 

Ngụy Khiêm Tốn nhướng mày, “Làm kênh video đồng quê, cần gì đến thiết bị xịn thế này? Cô bé nhà người ta nói không chừng chỉ là nói hươu nói vượn, thế mà cậu cũng xem là thật, chạy cả quãng đường xa tới mượn.”

 

“Tôi đã hứa, nếu cô ấy chịu làm nghiêm túc, tôi sẽ hỗ trợ, chỉ vậy thôi.”

 

“Vậy ban đầu cậu định rủ cả cô ấy đi cùng à? Thế nào mà lại để cô ấy tức giận bỏ đi?”

 

Chu Cánh im lặng, không trả lời. Phục vụ mang đồ ăn lên.

 

Ngụy Khiêm Tốn cảm thấy kỳ quặc: “Tôi không thích ăn cá, sao cậu gọi lắm món cá thế?”

 

“Đặt đồ ăn từ trước rồi.” Ngụy Khiêm Tốn hiểu ra: “À, gọi cho cô bé của cậu chứ gì.” Giọng chua lè, “Đúng là trọng sắc khinh bạn.”

 

Chu Cánh xoay mâm bàn: “Đồ ăn khác cũng đủ cho cậu ăn rồi.”

 

Quán này nổi tiếng đồ ăn tươi ngon, đặc biệt là cá. An Đề thích ăn cá, nhưng rất kén, chỉ ăn loại thịt mềm, ít xương. Anh không ngờ lại xảy ra sự cố.

 

Ngụy Khiêm Tốn nói: “Trừ Chỉ Thực và bác Từ, cậu có bao giờ để tâm đến cô gái nào như vậy chưa?” Không chỉ là gọi món, mượn thiết bị. Chu Cánh không yên tâm, đã gọi Tiểu Giang từ căn cứ, dặn cô ấy âm thầm đi theo bảo vệ An Đề. An Đề chưa gặp Tiểu Giang, lại là con gái, sẽ không bị nghi ngờ.

 

Đúng, Ngụy Khiêm Tốn nói không sai.

 

Bao năm nay Chu Cánh luôn thờ ơ với chuyện tình cảm. Lúc đi học thì không hứng thú, đi làm thì không rảnh, sau khi Chu Liệt xảy ra chuyện, anh càng nhiều gánh nặng, càng sợ hãi. Anh luôn giữ khoảng cách với phụ nữ. Nhưng An Đề lại có thể nói cười vui vẻ với bất cứ ai. Anh nói những lời nặng nề đó, rốt cuộc là để bảo vệ Tạ Triệu Hải, hay là xuất phát từ lòng ích kỷ của chính mình?

 

Anh ta cứ “cô bé” này, “cô bé” nọ, như thể liên tục nhắc nhở Chu Cánh, họ cách nhau gần một giáp. Đối với đàn ông có sự nghiệp, ba mươi tuổi không phải là già. Thời gian cho anh kinh nghiệm, sự chín chắn. Nhưng xã hội phân tầng đâu chỉ dựa vào tài sản, còn có tuổi tác.

 

Hai năm trước, An Đề còn ở trong tháp ngà, không lo việc tốt nghiệp hay công việc trong tương lai. Còn anh, vừa gây dựng công ty, lo thủ tục, tuyển dụng, kéo vốn… Bố và anh trai vừa mất, mẹ già con mọn cần anh chăm sóc. Hiện tại, cô có thể tự do yêu đương. Còn anh, đã đến tuổi bị giục cưới, phải chấp nhận cảnh sắp xếp đi xem mắt. Khoảng cách của họ là một trời một vực.

 

Tuổi tác là cây trâm của Tây Vương Mẫu, vạch một đường, chia cắt họ thành một dải ngân hà. Khoảng cách sinh ra vẻ đẹp. Sự tươi trẻ của cô mang đến cho anh sự chấn động càng lớn. Đồng thời, vì không thể tiếp cận, không thể có được, những ý nghĩ đen tối bắt đầu nảy mầm.

 

Nhìn thấy cô và Tạ Triệu Hải trẻ trung bên nhau, anh ghen tị. Anh cố gắng biện minh với An Đề, với Ngụy Khiêm Tốn, chẳng phải là chính anh đang hoảng loạn che giấu sao? —— Che đậy dưới vẻ ngoài chín chắn, là một trái tim ẩm ướt, sắp mốc meo.

 

Chữ “ngã”, là ai đã phát minh ra một cách nói sinh động như vậy? Anh tưởng mình sẽ vững bước đi đến cuối con đường. Kết quả, chỉ vì một chướng ngại, anh đã vấp ngã. Hóa ra, rung động thật sự, cũng tương tự như cảm giác “hẫng” một nhịp tim.

 

Anh phải tự cứu mình thế nào đây?

Bình Luận (0)
Comment