Hạ Vấn Dây Tơ Hồng - Hành Nhất Tiếu

Chương 37

Vết thương của Chỉ Thực lành rất nhanh, vài ngày đã đóng vảy. Mấy hôm đó, ngày nào An Đề cũng lau người cho cô bé.

 

Trong khi đó, An Đề và Chu Cánh rơi vào một bầu không khí kỳ quái. Không cãi vã, cũng không phải chiến tranh lạnh. Cô vẫn giữ thái độ đại tiểu thư, sai anh làm cái này cái kia; anh vẫn ít nói như mọi khi, thực hiện nghĩa vụ của một người chú.

 

Bề ngoài, mọi thứ y như cũ.

 

Chỉ có họ tự biết, rất nhiều lúc, cô đang cài cắm, thậm chí là trả đũa – vì sự lạnh lùng vô tình của anh. Nhưng anh càng dung túng, cô càng cảm thấy anh đang có ý đã nát thì cho nát luôn, Vài ngày ngắn ngủi, cô có thể làm gì anh? Dù sao cô cũng sắp về Kỳ Châu, anh sắp được giải thoát rồi.

 

Không chỉ là gỗ, mà còn là gỗ mục. Không thể đẽo.

 

Lưu Lộ Phi tìm An Đề, nói muốn quay phim tuyên truyền, mời cô lên hình. Cô còn chưa nghe kế hoạch, đã đồng ý luôn.

 

Ai ngờ, địa điểm đầu tiên chính là công ty của Chu Cánh.

 

Theo kịch bản, An Đề đóng vai phóng viên, phỏng vấn Chu Cánh về sự phát triển của công ty, kỹ thuật nông nghiệp, sau đó theo anh tham quan nhà kính và căn cứ.

 

Ước chừng cắt ra chỉ vài phút, thậm chí vài chục giây, mà phải quay cả buổi sáng.

 

Đội ngũ quay phim thuê ngoài. Quay phim chính là một gã đàn ông đầu húi cua, họ Đỗ. An Đề cảm thấy gã này rất dầu mỡ, nhưng mới gặp, anh không tiện nói gì. Tiếp đón họ là Chu Cánh, Tạ Triệu Hải, và cô gái trẻ hôm trước tên là Tiểu Giang.

 

Tiểu Giang thấy cô thì giật mình, rồi nói: “Ngại quá, lần trước nhận lệnh của Chu tổng, tớ đã giấu cậu.”

 

“Không sao. Anh ấy có bảo cậu bắt cóc tớ đâu.” An Đề liếc Chu Cánh, “Nhưng mà, cái túi cậu đeo hôm đó, không phải cậu cố ý à?”

 

Tiểu Giang gãi mũi, lí nhí: “Mọi người đều đồn Chu tổng có bạn gái. Tớ tưởng hai người cãi nhau, không tiện nói rõ, nên…”

 

Hiểu rồi. Hóa ra là cố tình để lại sơ hở cho cô phát hiện. Chậc, Chu Cánh có đức hạnh gì mà có được nhân viên tốt, hết lòng vì sếp thế không biết.

 

An Đề nói: “Tớ không phải.”

 

“Hả?” Cô hất cằm: “Anh ấy còn chưa đủ tư cách làm bạn trai tớ.”

 

Tiểu Giang nhớ lại hành động hôm đó của An Đề, thấy hơi buồn cười, thầm nghĩ, nếu hai người này thành đôi, chắc chắn Chu tổng sẽ trở thành “thê nô”.

 

Đoàn người đi bộ đến nhà kính. Không khí oi bức như xông hơi. An Đề cảm thấy lớp trang điểm sắp trôi hết, mà cô vẫn phải gượng cười. Người quay phim họ Đỗ quay xong đoạn phỏng vấn, lại đề nghị quay thêm cảnh đơn của cô. Cô sao cũng được, chỉ muốn xong nhanh.

 

“Tiểu An, cổ áo em, chỉnh lại một chút.” Cô chỉnh lại. Người họ Đỗ nhìn, rồi bước tới, động tay động chân.

 

An Đề gạt tay anh ta ra: “Làm gì đấy?”

 

“Không, anh giúp em chỉnh, cổ áo cao quá, kéo xuống chút đi.”

 

“Anh có bệnh à?” Sắc mặt cô lạnh băng, “Đây là phim tuyên truyền chính thống, chẳng lẽ còn cần tôi hở ngực, bán rẻ nhan sắc để câu view à?”

 

Anh ta trơ tráo: “Giờ người ta thích xem thế mà. Anh chỉ bảo em kéo cổ áo xuống một chút, có cần phản ứng lớn vậy không?”

 

“Thế sao anh không ra mà múa cột? Muốn kéo thì tự kéo, tôi không quay.” Cô nói xong lập tức bỏ đi.

 

Người họ Đỗ chặn cô lại: “Anh xem video của em rồi, em ăn mặc cũng đâu có bảo thủ lắm, làm giá gì chứ?”

 

“Đừng động vào tôi!” An Đề thấy ghê tởm, cố giằng ra, nhưng sức cô không lại gã đàn ông vác máy quay.

 

Một bàn tay tóm lấy cổ tay anh ta, dùng sức rất mạnh, gân xanh nổi lên. Gần như nghe thấy tiếng xương “rắc” một tiếng.

 

An Đề quay đầu lại. Lần đầu tiên cô thấy, ánh mắt Chu Cánh sắc như dao. Anh gằn từng chữ, nặng như đá ném xuống mặt hồ: “Bỏ. Tay. Ra.”

 

Người tên họ Đỗ đau quá, vội rụt tay lại, lảo đảo lùi sau. Anh ta xoa cổ tay, vừa ăn cướp vừa la làng: “Tôi có làm gì đâu! Cô ta tự ý bỏ quay!”

 

An Đề không nói, ngực phập phồng vì tức giận. Chu Cánh lặng lẽ đứng chắn giữa hai người, đối diện với người họ Đỗ: “Dù thế nào, anh cũng không nên thô bạo với một cô gái như vậy.”

 

Anh ta cãi: “Là cô ta động thủ trước, còn vu khống tôi.”

 

“Nếu không phải anh gây sự, sao cô ấy phải nhắm vào anh?”

 

“Làm sao tôi biết được, tôi chỉ làm việc thôi.”

 

Mọi người xúm lại. An Đề đột nhiên đẩy Chu Cánh ra, cô co chân, đá thẳng một cú vào hạ bộ của anh ta: “Đây mới gọi là động thủ, hiểu chưa?”

 

“Mẹ kiếp.” Người họ Đỗ đau đớn gập người xuống, chỉ tay vào cô: “Mọi người thấy chưa, rốt cuộc là ai gây sự!”

 

“Thế nào?” An Đề nhìn anh ta từ trên cao xuống, “Tôi là cậy thế h**p người đấy, ai bảo miệng anh bẩn, quấy rối t*nh d*c tôi.”

 

“Tôi quấy rối cô cái gì?”

 

“Hay là ra đồn cảnh sát đối chất xem, là tôi vô cớ kiếm chuyện, hay là anh mượn cớ công việc, quấy rối tôi bằng lời nói và hành động?” Người này chắc chắn đã tái phạm nhiều lần. Nhưng cô không phải kiểu người nhịn được, có thù phải báo ngay tại trận.

 

Lưu Lộ Phi kéo An Đề ra, lo lắng: “Anh ta làm gì em à? Em không sao chứ?”

 

Cô nói: “Không cần tránh. Người sai không phải là em.” An Đề kể lại toàn bộ lời anh ta nói trước mặt mọi người.

 

Anh ta không ngờ cô cứng như vậy, dám vạch áo cho người xem lưng. Tạ Triệu Hải xông lên: “Mày có phải đàn ông không? Đá một cái là còn nhẹ!”

 

Chu Cánh giữ anh ta lại: “Tạ Triệu Hải!” Đây là địa bàn của anh, làm lớn chuyện, ảnh hưởng đến cả công ty. Tạ Triệu Hải đành thu tay lại.

 

Lưu Lộ Phi nói: “Tôi sẽ báo cáo đổi quay phim, và bắt anh ta xin lỗi Tiểu An.”

 

Anh ta đỡ đau, đứng thẳng dậy, khinh khỉnh: “Dựa vào đâu mà tôi phải xin lỗi? Tôi quấy rối cô ta, vậy cô ta đánh người thì sao?”

 

An Đề: “Tôi không xin lỗi anh, cũng không cần loại như anh xin lỗi tôi. Xem như huề, biến đi.” Anh ta vung tay bỏ đi.

 

Nhiếp ảnh đi rồi, công việc bị đình trệ. An Đề nói: “Em có mang Flycam, ở trên xe Chu Cánh, hay là quay tạm toàn cảnh trước.”

 

Lưu Lộ Phi gật đầu: “Cũng được.”

 

Chu Cánh đi lấy máy.

 

Người họ Đỗ càng nghĩ càng tức, vừa đi vừa chửi: “Con đ* thối, trước mặt một kiểu, sau lưng một kiểu. Trông lẳng lơ như thế, không biết ngủ với bao nhiêu thằng rồi, còn giả vờ thanh cao…”

 

Anh ta đang đứng ven đường gọi xe, vai bị vỗ một cái. Anh ta vừa quay đầu lại, một cú đấm trời giáng vào mặt. Một tiếng “Bốp” vang lên. Anh ta không kịp trở tay, bị túm cổ áo lôi lại.

 

“Chê đá nhẹ à?” Chu Cánh lôi xềnh xệch gã đến trước mặt, nhìn từ trên xuống dưới, như đang chọn chỗ để ra tay. Anh ta run lên, lắp bắp: “Mày… muốn… làm gì?”

 

Chu Cánh bình thản: “Miệng mày không sạch, thì phải dùng chỗ khác để thay.” Đối phương vừa cao to, vừa ra đòn hiểm, tay siết như kìm sắt. Anh ta biết mình không phải đối thủ, vội xin thua: “Là miệng tao dơ, tao đảm bảo không dám nói nữa.”

 

Chu Cánh làm như vô tình, giật mạnh cổ áo gã rách toạc, hở cả một bên vai. Anh buông tay, nhàn nhạt nói: “Xin lỗi.” Anh ta tức mà không dám nói.

 

“Nhưng tao nghĩ, cũng chỉ là kéo cổ áo xuống một chút, phản ứng của mày không đến mức lớn vậy chứ?” Chu Cánh lại vỗ vỗ vai anh ta, khách sáo: “Trời nắng, cần tao đưa mày về không?”

 

Anh ta nghiến răng: “Không cần, cảm ơn.”

 

“Đi thong thả. Trên đường cẩn thận,” anh nói, “Lỡ đâu, mày ăn mặc hở hang như vậy, bị kẻ xấu theo dõi thì sao.”

 

Anh ta chỉ biết tức anh ách nhìn anh thong thả bỏ đi.

 

Lấy được máy, An Đề bắt đầu điều khiển Flycam. “Tiểu An, em biết cả cái này à?” Lưu Lộ Phi ngạc nhiên.

 

“Trước đây em ăn chơi lêu lổng, cái gì cũng thử qua, nhưng kỹ thuật không tốt, chỉ lừa được người ngoài nghề thôi.”

 

“À đúng rồi, em học Biên đạo, chắc chắn chuyên nghiệp hơn bọn chị.”

 

An Đề bận rộn cắt video, Lưu Lộ Phi đành hẹn cô dịp khác. Chu Cánh lái xe đưa cô về. An Đề liếc thấy mu bàn tay anh có một vệt đỏ, vờ hỏi: “Tay anh sao thế?”

 

Anh thản nhiên: “Không sao, lỡ đụng phải.”

 

“Ồ.”

 

Chu Cánh im lặng một lúc, nói: “An Đề, lần sau gặp tình huống đó, em đừng hành động theo cảm tính.”

 

Cô “Xì” một tiếng: “Anh ta sàm sỡ em, em đáp trả, hóa ra là em sai à? Chu Cánh, anh có thể đừng đụng đến cái gì cũng dạy đời em không? Em đến đây để học lớp giáo dục công dân à?”

 

“Anh chỉ lo cho em.”

 

An Đề hỏi vặn lại: “Hiện tại, anh lấy tư cách gì lo cho em? ‘Chú’ à?”

 

Anh thấp giọng: “Cứ cho là vậy đi.”

 

“Xin lỗi, em tùy hứng quen rồi, thích sao làm vậy, anh không quản được.”

 

“Anh biết em không nhịn được, nhưng nếu lúc đó chỉ có một mình, em chọc giận anh ta, em sẽ không chiếm được lợi thế.”

 

“Vậy anh nói đi, nếu là anh, anh sẽ xử lý thế nào? À không, cả đời này anh cũng không bị quấy rối, anh không thể đặt mình vào hoàn cảnh của em mà hiểu được.”

 

Chu Cánh dừng xe bên đường. Anh cố gắng bình tĩnh: “An Đề, đừng cáu kỉnh với anh. Em tự biết, anh đang nói trên lập trường là để bảo vệ em.”

 

“Em biết, nhưng không có nghĩa là em chấp nhận.” An Đề nói, “Chu Cánh, em đã nói rồi, tốt với em, thì anh cứ nói ra. Nếu đã muốn giấu, thì giấu cho kỹ. Em không thích kiểu làm sau lưng, rồi tự mình cảm động. Em vừa hỏi, anh vẫn không nói thật.”

 

Anh khựng lại: “Sao em biết?”

 

“Tạ Triệu Hải đi theo, thấy hết rồi. Anh ta nói với em.” Cô nhếch mép, mỉa mai: “Không ngờ, Chú Chu tuân thủ pháp luật, mà cũng biết đánh người à.”

 

“Bạo lực không phải là cách tốt nhất.”

 

“Nhưng nó hả giận.” Chu Cánh phá công, bật cười một cái. Nhưng rồi anh nhanh chóng thu lại vẻ mặt của mình.

 

An Đề không bỏ lỡ nụ cười đó: “Chu Cánh, anh cứ gồng mình như vậy, không mệt à?”

 

Anh nói: “Hoàn cảnh trưởng thành của chúng ta khác nhau, không phải ai cũng vô tư như em.”

 

“Được. Em hỏi anh một câu, đừng vòng vo, trả lời thẳng…” Cô dừng lại, rồi hỏi dồn: “Có phải… anh thích em không?”

 

Đúng như dự đoán, Chu Cánh không trả lời ngay. Ngón tay anh đặt trên vô lăng từ từ siết lại. …Như thể trái tim anh vốn đã có một vết rạn, mà cô vẫn đang cố tình xoáy sâu vào đó, muốn nó nứt toạc ra chỉ để nhìn cho rõ sự thật. Ngay cả một tên trộm, có lẽ cũng không nhẫn tâm làm ra chuyện khiến cả hai cùng chịu tổn thương đến mức này.

 

Nói “phải” thì sẽ thế nào? Mà nói “không” thì có thay đổi được gì?

 

An Chính Đình sắp đón cô về Kỳ Châu, một nơi xa xôi lộng lẫy. Còn anh, lại bị trói chặt ở mảnh đất này, không thể nào đi theo. Gia thế, tính cách… giữa họ có lấy một điểm nào gọi là tương hợp?

 

Vậy thì, có được câu trả lời ấy, rốt cuộc có ý nghĩa gì?

 

Nhưng cô là người như vậy, có lẽ là vô tư, mà cũng có lẽ là tàn nhẫn. Cô không quan tâm đến những rào cản thực tế đó. Cô chỉ muốn nghe, chính miệng anh phải thừa nhận.

 

Chỉ cần anh nói ra, quyền chủ động sẽ hoàn toàn nằm gọn trong tay cô. Đối với Chu Cánh, điều này không khác gì tự mình dâng lên cho cô toàn bộ quyền kiểm soát, đặt trái tim mình vào tay cô định đoạt.

 

Cô giống như một thợ săn kiên nhẫn, đã giăng sẵn lưới, đã phá hỏng mọi đường lui của con mồi, chỉ chờ anh tự mình chui đầu vào.

 

Anh biết rõ đó là bẫy. Biết rõ là không nên… Vậy mà cuối cùng, anh vẫn mở miệng. “Phải.”

 

Anh nhắm mắt lại. Giống như một chiếc túi đã cố ghì chặt quá lâu, cuối cùng cũng tuột tay, để mặc cho tất cả mọi thứ bên trong rơi vãi đầy đất, không cách nào, không cách nào nhặt lại được nữa.

 

Và những thứ đó, chính là tấm chân tình của anh.

 

“An Đề, anh thích em. Anh cũng không biết là từ khi nào nữa. Đến bây giờ,” anh khẽ dừng, “đã không thể cứu vãn được rồi.”

Bình Luận (0)
Comment