Bà Từ Lệ Phân mang ớt và đậu que đã phơi khô vào nhà, xếp từng lớp vào hũ sạch, thêm gừng, tỏi, nước, muối, hoa tiêu, rượu trắng rồi đậy kín. Đây là cách bà muối dưa đậu que.
An Đề cầm điện thoại, đứng bên cạnh quay lại. Ngoài sân, cô còn dựng một máy ảnh khác để quay time-lapse bầu trời. Quay xong, cô gộp tư liệu mấy ngày nay lại, cắt ghép, thêm nhạc nền và phụ đề.
Chỉ Thực lân la sang xem, dù cô bé chẳng hiểu gì, vừa nghịch tóc An Đề, vừa thì thầm: “Chị An Đề, sao từ lúc về, chị với chú Chu Cánh không ai nói gì với ai thế?”
An Đề đáp bừa: “Có à? Anh ấy đang bận mà, làm gì có thèm để ý chị?”
Chỉ Thực liếc sang Chu Cánh. Nãy giờ anh cứ gọi điện thoại, họp video, chuyển liên tục giữa tiếng phổ thông và tiếng địa phương. Ngoài công việc, người trong thôn cũng tìm, anh vừa phải chạy ra ngoài một lúc. Trạng thái này rất bình thường. Bất thường là, anh không hề liếc nhìn An Đề một cái.
Ừm… giống hệt lúc cô bé và bạn cùng bàn cãi nhau vì một cục tẩy, cả hai cùng vạch rõ ranh giới, không ai thèm nhìn ai. Chỉ Thực thở dài: “Haiz, cứ tưởng người lớn thì chín chắn lắm.” Cô bé lắc đầu nguầy nguậy bỏ đi.
Tối đó, nghe nói ngoài sân ủy ban thôn có chiếu phim ngoài trời. An Đề chưa thấy bao giờ, cô dắt Chỉ Thực đi hóng hớt. Thiết bị rất đơn sơ: một tấm màn chiếu, một máy chiếu, hai cái loa. Dưới màn chiếu treo một băng rôn đỏ: “Kế thừa văn hóa kinh điển, phát huy tinh thần thời đại.” Không có ghế cố định, mọi người tự mang ghế nhà mình đi.
Đa số là các bậc lớn tuổi, mấy bà bác mang theo hạt dưa, hoa quả, vừa quạt, vừa buôn chuyện. Một con chó vàng của nhà ai cứ luồn lách qua đám đông. Gió đêm vẫn còn hơi nóng, mang theo mùi thức ăn, mùi ớt xào sặc cả mũi. Không khí hoàn toàn khác rạp chiếu phim. Nơi này giống chỗ giải trí sau bữa tối, không vé, không cần im lặng, thích thì đến, thích thì về.
Một lúc sau, phim bắt đầu chiếu. Là một bộ phim chiến tranh cũ, kiểu “tay xé quỷ tử”, hợp gu thế hệ trước. Chỉ Thực thì thấy mới mẻ, cô bé xem không chớp mắt. Người dần đông lên, Chỉ Thực bị che mất tầm nhìn, bèn dời ghế lên trước. Mấy đứa trẻ con rủ nhau đuổi bắt, cô bé cũng nhanh chóng nhập hội.
An Đề ngồi trong góc, cúi đầu lướt điện thoại, thỉnh thoảng ngẩng lên xem Chỉ Thực chạy đi đâu. Liếc mắt qua, cô thấy có người đặt một cái ghế gỗ nhỏ xuống bên cạnh. Cái ghế quá nhỏ so với chân dài của anh, anh đành phải ngồi d*ng ch*n ra, và thế là lấn sang không gian của cô.
An Đề quay sang. Người đàn ông đang nhìn màn hình, ánh đèn đường tạt từ một bên, nửa khuôn mặt còn lại chìm trong bóng tối, làm ngũ quan anh càng thêm lập thể. Cô không mở lời trước, cô tiếp tục lướt điện thoại vẩn vơ. Là cô ép anh, muốn nghe lời thật lòng. Giờ người khó chịu, ngượng ngùng cũng là cô.
Chẳng phải vì anh đã nói, “thích em là chuyện của anh, em không cần đáp lại, và nó cũng không thay đổi quan hệ ‘chú cháu’ của họ” đó sao. Hẳn là anh đang oán cô. Không đâm thủng thì còn đường lui, giờ thì cả hai đều xấu hổ. An Đề không tài nào lơ đi được, sự hiện diện của anh quá mạnh mẽ.
Cô cất điện thoại, đứng dậy định rời đi. Đột nhiên, cổ tay cô bị anh nắm lấy. Cổ tay cô mỏng manh, yếu ớt, như thể chỉ cần anh dùng sức một chút là gãy. Chu Cánh chỉ định giữ cô lại, nên lập tức buông ra. “Cố tình tránh né, trông còn kỳ quái hơn.”
“Tự dưng anh ngồi sát vào em, không phải còn kỳ quái hơn à?”
Anh hạ giọng, đủ để cả hai nghe thấy: “Nói chuyện chút đi.”
An Đề đành ngồi xuống, vờ thản nhiên: “Nói gì?”
“Từ giờ đến lúc em đi, chúng ta không nhắc lại chuyện hôm nay nữa.”
Cô cố tình bướng: “Sao em phải nghe anh?”
Chu Cánh nói: “Từ lúc đó đến giờ, không phải em cũng đang rất bối rối sao?”
An Đề không chịu thừa nhận: “Ai biết anh nói mấy lời sến sẩm đó làm gì!” Còn không thể cứu vãn, đóng phim thần tượng chắc? Trước kia xem người ta diễn thì không thấy, giờ đến lượt mình, cô thấy nổi hết da gà, nhất là đối tượng lại là lão già cổ hủ Chu Cánh.
Anh im lặng.
Tiếng bom nổ trong phim vang lên. An Đề nhìn chằm chằm màn hình, môi cô mím chặt.
Chu Cánh đột nhiên hỏi: “Em… đang xấu hổ à?”
“Hả? Em xấu hổ cái gì!” Cô phản bác ngay, “Đám con trai theo đuổi em có thể xếp từ đây ra đến cổng thôn. Lời tỏ tình nào mà em chưa nghe qua chứ?”
Anh “Ồ” một tiếng nhàn nhạt: “Vậy à.”
Cô lỡ lời, nói hơi to. Mấy bà bác phía trước quay lại, cười ha hả: “Chu Cánh, lâu rồi không gặp. Tìm được bạn gái rồi à? Vợ chồng trẻ mặn nồng quá nhỉ…”
“Cô bé này ở nhà nó suốt mà, bà không biết à?”
“Ối, thế là đính hôn rồi? Hay sắp cưới? Bao giờ ăn cỗ đây?” Mọi người xúm lại, ai cũng hóng hớt. Một đồn mười, mười đồn trăm, cứ đà này, khéo mai thành cô có bầu luôn.
Cô huých vào hông anh: “Anh giải thích đi, đừng hủy hoại danh dự em.” Nói xong, cô che mặt, lách qua đám đông chuồn mất.
Cô còn nghe loáng thoáng tiếng anh: “Là con gái của bạn cháu, đến nghỉ hè thôi…”
An Đề chạy ra xa, đứng dưới cột đèn. Một lúc sau, Chu Cánh đi tới.
Cô hỏi “Chỉ Thực đâu?”
Anh nói: “Con bé mãi chơi, còn ở đằng sau.”
Hai người họ đứng chờ.
“Chu Cánh, em nói này…”
“Người trong thôn…”
Cả hai đồng thanh.
Chu Cánh nói: “Em nói trước đi.”
Cô quay mặt đi: “Sớm chiều chung đụng, em biết anh là người tốt.”
Anh ngắt lời: “Anh đã nói, em không cần phát thẻ người tốt.”
“Ý em là,” An Đề thầm mắng anh cứng nhắc, “Tại sao anh không theo đuổi em? Không tranh thủ một chút sao?”
Anh sững sờ. Không thể ngờ được, cô lại nghĩ như vậy.
Cô vô thức di di mũi chân: “Anh không thử, sao biết có hợp hay không? Nhỡ đâu…”
Tiếng ếch nhái dường như cũng im bặt. Chu Cánh im lặng một lúc lâu, giọng khàn đi: “Anh không sao, nhưng anh không muốn làm chậm trễ em.”
“Nói cho hay thôi,” lời cô sắc bén, “Thực chất anh chỉ ích kỷ, nhát gan, sợ thất bại.”
“An Đề, em khích tướng anh cũng vô dụng. Em cũng thấy tình huống vừa rồi đấy, một khi anh lựa chọn, sẽ có rất nhiều người chú ý. Anh không thể không quan tâm đến cái nhìn của họ.”
Hoàn cảnh đã định, họ là hai loại người. Anh không thể chỉ hưởng thụ hiện tại mà không lo tương lai.
Còn cô, cô còn quá trẻ.
An Đề nghe xong, cô tức điên. Cô đã chỉ sẵn đường xuống núi, anh lại cố tình đòi leo tay không.
Nhưng bảo cô chủ động theo đuổi? Không thể nào.
Đúng là cô có ý với anh, nhưng “An đại tiểu thư” cô đây, từ nhỏ được cưng chiều, cô không biết viết ba chữ “theo đuổi”.
Cả hai rơi vào ngõ cụt.
Chu Cánh dịu giọng: “An Đề, xin lỗi, anh không nên nảy sinh tình cảm với em.”
“Vậy có phải em cũng nên xin lỗi vì quá quyến rũ không? Nhưng nói cho anh biết, không huề đâu!”
“Vậy em muốn bồi thường thế nào?”
“Anh bồi thường nổi không?” Cô được đằng chân lân đằng đầu, “Anh quấy nhiễu nghiêm trọng đến cuộc sống của em đấy.”
Anh khẽ cười. Anh thích cô, thì quấy nhiễu được gì đến cô? Cô vẫn kiêu ngạo, rực rỡ, tự tin như vậy.
Trước đó, đúng là anh đã gọi cho An Chính Đình, báo cáo tình hình của cô, lại còn khoa trương thêm một chút.
An Chính Đình đã rất ngạc nhiên. Đứa con gái chỉ biết “hỗn ăn hỗn uống”, giờ lại chí thú làm ăn? Chu Cánh thừa nhận, anh có tư tâm. Cô ở lại lâu thêm, sớm muộn gì, tình thế cũng sẽ sụp đổ, anh sẽ mất hoàn toàn sự kiểm soát.
“Chú Chu Cánh! Chị An Đề!” Chỉ Thực chạy tới, phá vỡ bầu không khí.
Cô bé kéo áo Chu Cánh: “Về nhà thôi!”
An Đề kéo bím tóc cô bé: “Chu Chỉ Thực, sẹo còn chưa lành đã quên đau rồi à?”
Cô bé nhún mũi: “Chị An Đề, chị nói chuyện càng lúc càng giống chú Chu Cánh.”
“Chỗ nào?”
“Ngay câu ‘Chu Chỉ Thực’ đó,” Chỉ Thực nhái lại giọng cô, “Giống y đúc!”
An Đề cạn lời.
“Nhưng mà,” Chỉ Thực đảo mắt, nhìn Chu Cánh, “Từ lúc chị An Đề tới, chú Chu Cánh cũng không còn nghiêm túc như trước nữa.”
Lại một lần nữa, hai con người có quỷ trong lòng này đồng loạt im lặng, đưa mắt nhìn đi chỗ khác.
Về đến nhà, An Đề đăng video đã cắt xong. Lập tức có hàng trăm bình luận. Fan đã quen mặt cả nhà, bắt đầu “đẩy thuyền” CP của cô và Chu Cánh. Tài khoản đã gần mười vạn fan, nhưng An Đề không đòi Chu Cánh tiền thưởng nữa.
Cô bảo anh cứ đầu tư vào cho thôn. An Đề bỗng nhớ ra một chuyện. Tạ Triệu Hải nói, đài truyền hình muốn phỏng vấn Chu Cánh, anh từ chối. Anh ghét lên hình, đến mức livestream cũng phải năn nỉ. Nhưng cô quay, anh chưa bao giờ từ chối.
An Đề mở lại các video cũ. Cô quay rất ngẫu hứng. Hình ảnh của Chu Cánh không nhiều lời, nhưng đều là lúc anh phối hợp với cô.
Có một đoạn: An Đề cầm gậy, vừa đi vừa quay: “Chú Chu, trên mạng nói đàn ông không thể cưỡng lại mấy cái gậy này, thật không?”
Chu Cánh quay lại: “Lại quay tôi à?”
“Hỏi thì trả lời đi.”
Anh nghĩ hai giây:
“Ừ, không cưỡng lại được. Hồi nhỏ, ông nội toàn dùng gậy này đánh tôi.”
Cô cười rung cả màn hình: “Thật á? Chú làm gì mà bị đánh?”
“Ông nuôi đàn gà. Tôi nghịch, ném pháo vào con gà trống, bị nó mổ rách cả chân. Thế là ông ấy đánh.”
Chu Cánh không phải người hay kể chuyện cũ, anh làm vậy là để cho cô có nội dung quay.
Còn nữa. Có lần, An Đề mải mê quay, Chu Cánh im lặng đưa tay, gạt một thứ gì đó trên lá cây bên cạnh cô vứt đi.
Cô tua lại, phóng to, mới thấy đó là một con sâu lông màu xanh lục béo múp. Anh biết cô sợ thứ này.
Cô xem bình luận: Anh ấy ngầu quá, sâu lông có độc mà anh ấy dám bắt thẳng tay luôn.
Khi xem lại mọi thứ dưới góc nhìn thứ ba, cô mới nhận ra… mình đã bỏ lỡ quá nhiều chi tiết.
An Đề kéo toang cửa phòng, ánh mắt của cô tìm kiếm xunh quanh. Chu Cánh vừa tắm xong, tóc còn hơi ướt. Anh đang cẩn thận tháo pin máy ảnh, cất vào túi, đặt gọn vào góc, sợ bị đụng phải. Khóe môi cô cong lên. Anh nghe tiếng động, ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt sáng như sao của cô, anh ngơ ngác.
An Đề nói: “Chú Chu, ngủ ngon.”
“… Ngủ ngon.”
Cô đóng cửa lại, nụ cười càng tươi. Chậc. Rõ ràng Chu Cánh thích cô đến chết đi được.