Hạ Vấn Dây Tơ Hồng - Hành Nhất Tiếu

Chương 39

Sau khi Chỉ Thực lành vết thương lại càng rầu rĩ hơn, cô bé không còn cớ để trốn làm bài tập. Cô bé nằm bò ra bàn, nghịch bút, mặt mày ủ dột. Nếu không phải ngày nào Chu Cánh cũng kiểm tra, cô bé chẳng thèm viết làm gì.

 

An Đề cắt video xong, gập laptop lại, đi qua xem, thấy cô nhóc đang vẽ bậy lên vở. “Chỉ Thực, mấy hôm nữa Thất Tịch, em muốn đi chơi không?”

 

“Muốn!” Chỉ Thực như cún con bị ướt mưa thấy chủ, mắt sáng rực lên, “Đi đâu ạ?”

 

“Chị xem trên mạng nói, buổi tối ở Chương Châu có lễ hội, nhiều tiết mục lắm.”

 

Chỉ Thực gật đầu như mổ thóc: “Đi đi đi!”

 

“Nhưng Chương Châu xa lắm, phải tự lái xe đi. Em hỏi chú Chu Cánh xem anh ấy có rảnh không.”

 

Thất Tịch năm nay rơi đúng vào cuối tuần, Chu Cánh có thể sắp xếp được. Nhưng ngày lễ đặc biệt như vậy, dù có kẹp thêm một đứa trẻ con, cũng không ổn lắm.

 

Anh hỏi bà Từ Lệ Phân, bà lắc đầu xua tay: “Ở nhà còn cả đống việc.”

 

“Để mai làm cũng được mà.”

 

An Đề chớp chớp đôi mắt hạnh nhìn anh.

 

Bà Từ Lệ Phân nói: “Ôi dào, mấy hoạt động của người trẻ tuổi, bà đi hóng hớt làm gì. Cháu đưa Chỉ Thực đi là được rồi.”

 

Chu Cánh quay sang nhìn An Đề, cô nàng lập tức vờ như không có gì, dán mắt vào điện thoại. Cuối cùng, chuyến đi chỉ có ba người.

 

Hôm Thất Tịch, họ dậy từ sớm. Bà Từ Lệ Phân chuẩn bị đồ ăn vặt, chuẩn bị ba lô cho Chỉ Thực, bên trong có bình nước, khăn mặt, quần áo thay.

 

Họ sẽ ở lại khách sạn một đêm. Bên này, An Đề đang trang điểm và tết tóc cho Chỉ Thực. “Chị An Đề, chị trang điểm xong trông đẹp thật.”

 

“Ý gì đây?” An Đề bảo cô bé nhắm mắt, nhẹ nhàng tán một lớp phấn mắt, “Không trang điểm chị không đẹp à?”

 

“Cũng đẹp.” Chỉ Thực cứng họng, “Nhưng sao chị không trang điểm mỗi ngày?”

 

“Lười chứ sao. Nào, mím môi.”

 

An Đề trang điểm xong, đưa gương cho cô bé: “Tada! Chuyên gia trang điểm An Đề đây. Đổi là người khác, có trả tiền cũng chưa chắc chị đã làm.”

 

Chỉ Thực ngắm nghía: “Oa, em không nhận ra em luôn. Hừ, phải mà có thằng Tôn béo ở đây.”

 

“Tôn béo là ai?”

 

“Thằng mập lớp em. Nó còn chê em xấu, bảo em mắt híp, mặt to.”

 

An Đề nghiêm túc nói với cô bé: “Người khác đánh giá em đẹp hay xấu, em không cần để trong lòng, cũng không cần thay đổi cái nhìn của họ. Bởi vì em là em. Em sinh ra không phải để ‘bị ngắm’ hay ‘bị so sánh’. Người duy nhất em cần được công nhận, chính là bản thân em. Hiểu không?”

 

Chỉ Thực hiểu lơ mơ: “Cho nên, em chỉ cần hài lòng với chính mình là được, đúng không?”

 

“Chính xác.” An Đề nắm tay cô bé xoay một vòng, “Em chỉ cần nhớ một điều: Cô nương đây đẹp nhất thiên hạ.”

 

Chỉ Thực nghĩ nghĩ: “Vậy em phong chị đẹp thứ nhì.”

 

An Đề bật cười: “Được được, chị miễn cưỡng xếp sau em vậy.”

 

Chu Cánh nghe hết cuộc đối thoại, nhưng anh không xen vào.

 

Từ Nghi Giang lên cao tốc, chạy đến Chương Châu mất khoảng năm tiếng. Giữa đường họ dừng ở trạm nghỉ. Chu Cánh mua hai phần Oden.

 

“Cảm ơn.” An Đề chọn mấy viên mình thích, còn lại đưa cho anh, “Nè, em chưa động vào, đừng lãng phí.”

 

Việc ăn đồ thừa của nhau rõ ràng là rất thân mật, vượt xa quan hệ hiện tại. Nhưng cô nói quá thản nhiên, như thể chỉ đơn giản là không muốn lãng phí thức ăn.

 

Chu Cánh chần chừ, rồi cũng nhận lấy.

 

Cô cắn viên trứng cá, nói ngọng nghịu: “Có muốn em lái một lúc không?”

 

“Em biết lái xe à?”

 

“Biết, anh coi thường ai đấy. Mười mấy tuổi em cãi nhau với bố, còn tự trộm xe của ông lái đến nhà bạn.”

 

Anh tinh ý nắm bắt: “‘Mười mấy tuổi’?”

 

“Ai, đó không phải trọng điểm. Ý em là, em có bằng lái.”

 

Chu Cánh suy nghĩ. Cao tốc đường bằng phẳng, không đèn đỏ, cũng dễ đi.

 

Anh nói: “Được, nếu em mệt thì đổi lại cho anh.”

 

Lên xe, An Đề gọi Chu Cánh đang định mở cửa sau: “Em không rành đường, anh lên ghế phụ ngồi đi, nhìn đường giúp em.” Yêu cầu này quá hợp lý. Anh không thể từ chối.

 

Chu Cánh đành dặn Chỉ Thực: “Tự cài dây an toàn cẩn thận.”

 

An Đề vào ghế lái, nhưng ghế bị lùi ra sau quá, cô kéo cần điều chỉnh mà không được.

 

Cô nhìn Chu Cánh cầu cứu. Anh chân dài tay dài, vươn người qua, cánh tay vô tình lướt qua người cô, tìm cần gạt ở phía bên kia. Dù anh không cố ý, nhưng hơi thở nam tính và cảm giác áp bức vẫn rất mạnh. Lưng An Đề dán chặt vào ghế, mắt cụp xuống, vô tình rơi vào khuôn mặt anh, hơi thở ấm áp của cô phả qua tai anh. Nhưng, anh đã cố tình né tránh ánh mắt cô.

 

Chu Cánh giật mạnh một cái, ghế trượt về phía trước. Cô không kịp phòng bị, người chồm về phía trước, suýt nữa thì dán cả người vào anh. Anh vội lùi ra: “Được chưa?”

 

“Ừm,” An Đề mở miệng, giọng khô khốc, “Được rồi.”

 

Chu Cánh ngồi thẳng lại, nhưng cảm giác ngưa ngáy nơi vành tai vẫn còn đó.

 

Chơi điện thoại trên xe dễ say xe, Chu Cánh không cho Chỉ Thực chơi. Cô bé ngồi sau một mình, chỉ đạo anh mở nhạc.

 

Lát sau thấy cô bé ngủ, anh vặn nhỏ volume.

 

An Đề nói: “Anh không định nói gì à?”

 

“Nói gì?”

 

“Nói gì cũng được. Trên đường vắng xe, cứ lái mãi thế này, em buồn ngủ.”

 

Chu Cánh liếc Chỉ Thực, hạ giọng: “Chỉ Thực không có mẹ, mẹ anh thì lớn tuổi, quan niệm cũ, nên việc giáo dục con bé có nhiều thiếu sót. Anh nên cảm ơn em.”

 

“Em thích con bé nên mới nói, không liên quan gì đến anh.” An Đề nói, “Con bé đáng yêu hơn anh nhiều, con bé cũng thật lòng tốt với em.”

 

“Đại khái là vì, ở một mức độ nào đó, em đã bù đắp cho con bé tình thương của mẹ, nên con bé ỷ lại vào em.”

 

“Ồ, vậy à?” Cô hứng thú liếc anh, “Anh đột nhiên đổi ý, muốn em làm ‘thím’ của con bé à?”

 

“…”

 

Khóe môi cô nhếch lên: “Anh nghĩ hay nhỉ. Em không có hứng thú nuôi con hộ người khác đâu.”

 

“…”

 

Phản ứng của anh khiến An Đề bật cười: “Chu Cánh, anh sống đến từng này tuổi rồi, sao vẫn dễ bị chọc thế?”

 

Chu Cánh càng không biết nói gì.

 

Cô không tha: “Anh chưa yêu ai bao giờ à?”

 

Anh bất lực: “An Đề…”

 

Cô chẳng kiêng nể: “Cũng bình thường. Chỉ có mấy gã đàn ông nông cạn mới cần dùng phụ nữ để thể hiện mị lực. Còn anh, kể cả có độc thân cả đời, cũng không ai phủ nhận cống hiến của anh cho Nghi Giang.”

 

Rốt cuộc anh cũng nhận ra, không thể để cô đùa giỡn mãi, bèn hỏi ngược lại: “Nếu đã vậy, tại sao em lại xúi giục Chỉ Thực và mẹ anh, dụ anh đến Chương Châu?”

 

“Thầy Hạ bận, em lại không có tiền thuê xe, có tài xế miễn phí thì sao em không dùng?” Cái lý lẽ đương nhiên của cô khiến Chu Cánh cứng họng.

 

“Chú Chu, anh không nghĩ là…” An Đề cố tình ngưng lại, “…Em có ý đồ khác với anh đấy chứ?”

 

Chu Cánh nhàn nhạt đáp: “Tất nhiên là không. Sao An đại tiểu thư có thể để mắt đến loại người vừa thô kệch, vừa không hiểu phong tình, lại nhạt nhẽo như Chu Cánh được.” Anh dùng chính xác lời cô từng nói để đáp trả.

 

“Nếu không định giành lấy ân sủng của em, vậy anh tốn công vì em như thế, chẳng phải là ném đá ao bèo à?”

 

“Bố mẹ nuôi con cái, vốn dĩ đâu cầu báo đáp.”

 

An Đề kinh ngạc: “Ý anh là, anh đối với em là tình phụ tử?”

 

“…”

 

Cô luôn có những lý lẽ kỳ quặc khiến anh á khẩu. Nhưng An Đề cũng tự vả. Quan hệ của cô và An Chính Đình vốn đã kỳ cục, ba chữ “tình phụ tử” này như một cái boomerang, làm chính cô cũng thấy lợm giọng.

 

Trận đấu võ mồm này, không ai thắng ai. Chu Cánh bỗng phản ứng: “Lối rẽ vừa rồi, có phải em nên rẽ phải không?”

 

“Thế à? Em thấy biển chỉ dẫn đi thẳng mà.”

 

Cô liếc bản đồ, “Hình như đúng rồi. Không quay đầu lại được, làm sao bây giờ?” “…”

 

“Ai bảo anh cứ cãi nhau với em, làm em mất tập trung, cũng không nhắc em!” Cô nhe răng, “Không được mắng em, không em cắn anh đấy.”

 

Anh lập tức bật cười. Người làm sai là cô, anh chưa nói gì, sao còn bị vạ lây.

 

Chu Cánh hít thở sâu, cài lại định vị: “Xuống ở trạm thu phí gần nhất, rồi đi đường quốc lộ, vòng thêm nửa tiếng.”

 

An Đề nghe thế nào cũng ra anh đang ngầm trách cô. Mà cô lại đuối lý.

 

Cô gãi gãi mặt, chột dạ “Vâng” một tiếng. Như một con sư tử con thua trận, lông vừa xù lên đã xẹp lép.

 

Anh thật sự không nhịn được, lại cười. Lần này là tiếng cười bật ra từ lồng ngực, trầm thấp mà đầy từ tính, dán vào màng nhĩ cô. An Đề vội cao giọng, như muốn át tiếng cười của anh: “Làm gì! Cười nhạo em à?”

 

“Không có.” Chu Cánh lấy lại vẻ bình thản, “Chỉ là, lần đầu thấy em như vậy, rất thú vị.”

 

An Đề bỗng thấy tai mình nóng bừng. Gã đàn ông này tuyệt đối là cố ý! —— Cố ý trêu chọc cô! Khốn kiếp.

 

Chỉ Thực, người đã tỉnh từ lúc họ phát hiện đi nhầm đường, ngơ ngác lắng nghe. Sao từ cãi nhau lại biến thành tán tỉnh rồi? Là tán tỉnh đúng không? Cô bé tiếc nuối không thôi.

Bình Luận (0)
Comment