“A a a! Chị chơi ăn gian!”
Là tiếng của Chỉ Thực. Giọng của cô bé đã cao, hét lên vừa chói tai vừa thanh mảnh, sức xuyên thấu cực kỳ mạnh, có thể làm người ta ồn ào đến tê cả da đầu.
Chu Cánh bước vào nhà, mẹ anh, Từ Lệ Phân cũng đang ở đó. Bà Từ Lệ Phân đã ngoài bảy mươi, mắt mũi không còn tinh tường, phải đeo một cặp kính viễn thị. Bà đang ngồi một bên phe phẩy chiếc quạt lá cọ, cười tủm tỉm xem hai đứa trẻ chơi cờ cá ngựa.
“Ô, Tiểu Cánh về rồi đấy à?”
Chu Cánh đặt cái túi lên chiếc bàn bên cạnh, nói: “Vâng, con đi nấu cơm.”
Chu Chỉ Thực lập tức chạy tới lục lọi, thấy bên trong là một ít đồ dùng sinh hoạt của phụ nữ, cô bé lập tức thất vọng ra mặt. Cô bé còn tưởng là đồ ăn ngon.
An Đề liếc mắt nhìn. Ngay cả băng vệ sinh cũng có, chỉ có thể là mua cho cô.
Chu Cánh rửa sạch tay, bắt đầu nấu cơm. An Đề bỏ cờ xuống, chắp tay sau lưng, đi theo vào bếp, đảo mắt nhìn một vòng. Căn bếp rất cũ, nhưng được thu dọn sạch sẽ, đâu đâu cũng toát lên hơi thở của “khói lửa nhân gian”.
Cô có chút ngượng ngùng nói: “Cảm ơn nha.”
Chu Cánh đang vặn vòi nước vo gạo. Tuy cô nói không đầu không đuôi, nhưng anh cũng hiểu ý, đáp: “Nhờ người mua trên thị trấn đấy. Chỗ nhỏ, không có nhãn hiệu gì xa xỉ, nhưng cũng là mấy hãng nội địa lâu năm. Em xem có thứ gì dùng được không.”
Rõ ràng là lời nói quan tâm, mà thốt ra từ miệng anh lại cứ như đang họp báo cáo công tác.
Cô hỏi: “Có cần tôi giúp gì không?”
Chu Cánh đưa cho cô một rổ lạc đã phơi khô: “Bóc đi.”
“Tôi chỉ khách sáo một chút thôi, chú đúng là không khách khí thật.” Cô bĩu môi, nhưng vẫn nhận lấy, đi sang một bên bóc lạc.
Khóe mắt anh liếc thấy cô gái dùng hai ngón tay bóp vỡ vỏ lạc, còn lén nếm thử một hạt. Cái dáng vẻ nhai nhai nuốt nuốt, có chút giống con sóc.
Anh nói: “Chỉ Thực ham chơi lắm, nếu con bé có làm gì khiến em phiền lòng, em cứ nói với tôi.”
An Đề thản nhiên: “Một đứa con nít ranh, tôi chấp nhặt với cô bé làm gì.”
Chu Cánh nói: “Vì mới quen nên con bé còn thu liễm chút đấy.”
“Chú không biết đấy thôi, tôi có biệt hiệu là ‘Nữ thần thống trị trẻ con Hy Lạp cổ đại’, một Chu Chỉ Thực bé nhỏ, tôi phải sợ à?”
Anh bật cười.
Một nụ cười rất nhạt, khóe môi chỉ khẽ nhếch lên một vòng cung nhỏ, nhưng không hiểu sao toàn bộ thần thái của anh thay đổi hẳn. Cụ thể mà nói, là cái vẻ nghiêm túc, cổ hủ trên người anh đã nhạt đi ít nhiều.
An Đề thắc mắc: “Sao hai bố con chú có tính cách khác nhau một trời một vực vậy?”
Chu Cánh khựng lại nửa giây, anh không cố ý giải thích rõ mối quan hệ giữa mình và Chỉ Thực, chỉ nói: “Tính cách em và bố em cũng đâu có giống nhau.”
“Tôi giống mẹ tôi hơn, nhưng ngoại hình thì lại giống ông ấy.” Cô nhớ hồi nhỏ, có lần vì thấy An Chính Đình không đủ quan tâm mình, cô đã nổi khùng vô cớ, nói rằng ông ấy thực ra không phải bố ruột mình. Nhưng mà gen di truyền quá mạnh mẽ, đến DNA cũng chẳng cần xét nghiệm.
An Đề lại hỏi: “Này, chú có quen mẹ tôi không?”
Anh lắc đầu: “Chỉ gặp mẹ kế của em, nhưng tiếp xúc không nhiều.”
Cô “Ồ” một tiếng: “Xem ra chú với bố tôi thân nhau thật đấy.”
Trịnh Thanh Đan chỉ hơn cô chưa đến mười tuổi, sau khi gả cho An Chính Đình thì ở nhà chăm con. An Đề cảm thấy, có lẽ An Chính Đình thấy Trịnh Thanh Đan xinh đẹp, không có dã tâm, dễ kiểm soát, nên mới cưới. Tuy chưa từng xác thực, nhưng nhìn việc ông không bao giờ đưa bà ta đi xã giao là có thể đoán ra.
Cho nên, vậy mà Chu Cánh cũng từng gặp Trịnh Thanh Đan, xem ra quan hệ đúng là không tầm thường.
“Nhưng sao tôi chưa từng gặp chú?”
Giọng anh nhàn nhạt: “Gặp rồi, năm em chuẩn bị thi đại học.”
“Lúc đó chú ở Kỳ Châu sao?”
“Ừ.” Anh không giải thích nhiều, lấy chỗ lạc cô vừa bóc xong, mang đi rang muối.
An Đề nhìn anh bận rộn, trong đầu lại hiện lên cái dáng vẻ thuần thục của anh lúc chiều khi làm hàng rào, cho gà ăn, hoàn toàn là cảm giác của một người nhà quê bản địa. Những người An Chính Đình qua lại phần lớn là doanh nhân, ai nấy đều comple giày da. Nếu cô từng gặp anh trong bộ dạng này, lẽ ra cô phải có ấn tượng mới đúng.
Nhưng cô vắt óc suy nghĩ, vẫn không thể nhớ ra.
Đi một vòng quay về, cô tình cờ thấy bà Từ Lệ Phân đang cầm ống tiêm, tự chích vào bên đùi.
An Đề hỏi: “Bà ơi, bà đang tiêm gì thế ạ?”
“Insulin.” Bà Từ Lệ Phân tiêm xong, cất đồ đi: “Tuổi già rồi, một đống bệnh tật, vừa tiểu đường, vừa đau đầu, haizz.”
Tai bà không còn thính lắm, An Đề phải nói to hơn mới mong bà nghe rõ: “Vậy bà phải nghỉ ngơi cho khỏe chứ, sao còn đi làm đồng ạ?”
Buổi chiều bà Từ Lệ Phân về, có chạm mặt An Đề, sau đó lại đội nón lá, đi ra đồng, nói là có việc phải làm.
“Làm nông cả đời rồi, không chịu ngồi yên.”
An Đề và thế hệ trước có khoảng cách rất lớn, cô là kiểu người có thể nằm thì sẽ nằm, hoàn toàn không thể hiểu nổi.
Bà Từ Lệ Phân cười cười, dường như nhìn thấu suy nghĩ của cô, nói: “Vẫn phải có người trồng chứ, không thì mọi người ăn gì?”
“Không phải còn có Chu Cánh sao ạ? Bảo chú ấy làm ạ.”
“Nó à, nó còn phải bận việc công ty.”
An Đề ngẩn ra: “Chú ấy đi làm công ty? Chỗ này làm gì có công ty ạ?”
Chu Chỉ Thực chen vào: “Chu Cánh không đi làm, Chu Cánh là ông chủ, công ty là của chú ấy mở.” Giọng điệu đầy vẻ tự hào.
Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của An Đề.
Bà Từ Lệ Phân nói: “Hai năm trước Chu Cánh mới về Nghi Giang, trước đó nó làm giám đốc ở công ty gì đó trên Kỳ Châu. Chỉ Thực, công ty gì ấy nhỉ?”
An Đề đột nhiên lóe lên suy nghĩ: “Phương Đình?”
“A, đúng đúng, chính là cái đó.”
Mẹ ruột của An Đề họ Phương, tên Phương Tích Dung. Phương Đình là do bà và An Chính Đình một tay sáng lập. Đáng tiếc bà phúc mỏng, sau khi sinh An Đề, vì sức khỏe không tốt nên dần rút khỏi tuyến đầu. Cũng chính lúc đó, An Chính Đình và Trịnh Thanh Đan qua lại với nhau.
—— Sau khi Phương Tích Dung qua đời, An Đề mới biết chuyện này, lúc đó Trịnh Thanh Đan đã mang thai. An Đề cũng không vì thế mà hận An Chính Đình, dù sao thì từ rất sớm, họ đã mạnh ai nấy chơi. Ban đầu họ còn giấu cô, mãi đến khi cô bắt gặp Phương Tích Dung hôn môi người đàn ông khác trong xe. Tình cảm của họ tan vỡ, nhưng không ảnh hưởng đến việc Phương Tích Dung yêu An Đề, và An Đề cũng yêu Phương Tích Dung.
Năm cô lên lớp 11, Phương Tích Dung qua đời vì bệnh tật; Lớp 12, Chu Cánh gặp cô. Năm kia anh về Nghi Giang.
Tính ra, anh cũng chỉ ở Kỳ Châu hai, ba năm.
An Chính Đình thuộc kiểu người đã dùng là không nghi, đã nghi là không dùng. Nếu Chu Cánh từng làm việc cho ông, lại còn là dạng tâm phúc, thì mọi chuyện cũng dễ lý giải.
An Đề lại thắc mắc: “Vậy sao chú ấy lại về Nghi Giang lập nghiệp? Chắc lương của chú ấy không thấp đâu, Chỉ Thực học ở Kỳ Châu chẳng phải tiện hơn sao.”
Vẻ mặt bà Từ Lệ Phân cứng lại, ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng ậm ờ cho qua.
An Đề thầm tặc lưỡi, Chu Cánh cũng có thật nhiều “chuyện xưa”.
Nông thôn không có đèn neon rực rỡ, ban đêm tối đen một cách đặc biệt, xa xa chỉ có vài ngọn đèn dầu leo lét. Chẳng có hoạt động giải trí gì, mọi người đều ở yên trong nhà.
Nhiệt độ ban đêm giảm xuống một chút, gió lạnh nổi lên, nhưng đồng thời, muỗi cũng nhiều hơn.
Ở nông thôn nhà cửa thông thoáng, muỗi bị ánh đèn thu hút, từ bốn phương tám hướng bay tới, căn bản không thể ngăn được.
Chu Cánh đưa cho An Đề một hộp miếng dán chống muỗi trẻ em của Chỉ Thực: “Trước khi ngủ dán lên người.”
“Cái này có tác dụng không ?”
“Lát nữa tôi qua phòng em xịt ít thuốc muỗi, đóng chặt cửa ra vào và cửa sổ, cắm nhang muỗi điện, sẽ đỡ hơn nhiều.”
Cũng chỉ có thể như vậy.
Thấy cô cứ gãi vết muỗi đốt trên tay, anh nói: “Đừng gãi, càng gãi càng ngứa.”
“Tôi không nhịn được.” An Đề nhăn mặt, ngứa đến phát khóc, nhưng lạ là cô không làm ầm lên đòi về nhà nữa.
Buổi chiều nóng nực không ngủ được, cô nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy những ngày tháng sau này thật sự quá gian khổ, bèn gọi điện cho An Chính Đình.
Kết quả, hai người cãi nhau một trận to trong điện thoại.
So với việc bị An Chính Đình mắng, cô thà ở lại đây đối mặt với cái bản mặt lạnh của Chu Cánh còn hơn.
Chu Cánh lặng lẽ thở dài.
Một vị đại tiểu thư được nuông chiều từ bé, đến nơi này, chỗ nào cũng không thích ứng. Nếu chỉ đơn thuần là đưa cô đi làm, mọi chuyện ngược lại còn đơn giản hơn nhiều.
Lúc này, bà Từ Lệ Phân đang gỡ bím tóc cho Chu Chỉ Thực, dẫn cô bé đi tắm.
Chu Cánh dặn với theo: “Mẹ, đừng cho Chỉ Thực tắm nước lạnh, cảm cúm đấy.”
Bà Từ Lệ Phân quay sang nói Chu Chỉ Thực: “Nghe thấy chưa, không được tắm nước lạnh.”
Cô bé bĩu môi.
Chờ đến lúc An Đề đi tắm, cô mới hiểu vì sao Chỉ Thực lại bị cảm.
Phòng tắm ở sân sau, mới xây, không gian không lớn, có một cái máy nước nóng.
Đẩy cửa gỗ bước vào, tiếng ve kêu gần đến mức như ở ngay trên đỉnh đầu. Cô treo quần áo lên hàng móc trên tường, vặn vòi hoa sen, nước xối lên người khiến cô lạnh run.
Không biết có phải dùng nước giếng không, mà nhiệt độ nước lạnh hơn bình thường, ban ngày không thấy rõ, đến tối là cảm nhận được ngay.
An Đề để mặc tóc ướt, cô ngó nghiêng mấy món đồ dùng Chu Cánh mang về cho mình.
Không ngờ, ngoài khăn mặt, bàn chải, dầu gội cơ bản, còn có cả dầu xả, sữa rửa mặt, sữa dưỡng thể.
Một gã đàn ông thô kệch như anh, chắc không thể tỉ mỉ đến vậy, có lẽ là anh đã nhờ phụ nữ nào đó chọn giúp.
Đồ đạc cũng bình thường, nhưng lúc này cô không thể đòi hỏi nhiều, đành tạm chấp nhận dùng vậy.
An Đề tắm xong, dùng khăn sạch quấn tóc, từ phòng tắm đi ra, gọi lớn: “Chu Cánh, có máy giặt không?”
Chu Cánh không có ở đó, người trả lời là bà Từ Lệ Phân: “Quần áo mùa hè mỏng, dễ giặt, cháu cứ để đấy, lát nữa bà giặt quần áo rồi giặt luôn cho.”
Người già quen tiết kiệm, máy giặt vừa tốn nước vừa tốn điện, không bằng giặt tay.
An Đề thấy áy náy, lại nghĩ đến tính tình của Chu Cánh, cô nói: “Không được đâu bà ơi, để cháu tự giặt.”
Cô đổ chút bột giặt vào chậu, vò vò qua loa vài cái, giũ lại một lần nước, vắt khô, rồi lẹp xẹp dép lê đi phơi.
Thu dọn xong, cô mệt rã rời, chỉ muốn lên giường nằm ngay, thì thấy Chu Cánh từ phòng cô đi ra.
Anh nói: “Vừa xịt muỗi xong, lát nữa hẵng vào ngủ.”
“Ồ, vâng.”
Chu Cánh có chút bất ngờ nhìn cô: “Khả năng thích ứng của em mạnh hơn tôi tưởng một chút.”
An Đề trợn tròn mắt: “Chỉ ‘một chút’ thôi sao? Tôi còn thấy mình đã đột phá giới hạn rồi đấy, chú có biết tôi đã phải cố nhịn vất vả thế nào không?”
Quả nhiên.
Từ lúc đến đây, cô đã chê bai đủ thứ, không nói ra không có nghĩa là đã thích ứng và chấp nhận.
Trên thực tế, chỉ hai phút trước, cô còn đang chê đèn ở sân sau quá mờ.
Chu Cánh kéo một cái ghế đến bên bàn, ngồi xuống d*ng ch*n, kiểm tra bài tập của Chỉ Thực, nói: “Đừng nói là em, rất nhiều người Nghi Giang đi rồi cũng không muốn quay về nữa.”
“Thế chẳng phải càng làm nổi bật sự cống hiến vô tư của chú khi về quê hương sao.”
“Không vĩ đại như em nói đâu, chỉ là kiếm đường sống thôi.”
An Đề vươn vai: “Dù sao trong mắt tôi, những người bắt đầu từ con số không để gây dựng sự nghiệp đều rất ghê gớm.”
“Nhưng có vẻ như, em cũng không tôn trọng hay sùng bái bố mình.”
Tốc độ của anh rất nhanh, loáng một cái đã chữa xong bài. Mà cũng phải, bài tập của học sinh tiểu học thì khó đến đâu được.
An Đề nhún vai: “Bởi vì không ai hiểu ông ấy hơn tôi, hơn hai mươi năm rồi, ‘bùa mê’ sớm đã được giải trừ.”
“Có lẽ góc nhìn của một người con gái đã hạn chế em thì sao.”
“Ý gì đây? Anh muốn ‘tẩy trắng’ cho ông ấy à?”
Chu Cánh nói: “Từ góc độ công việc, ông ấy có sự quyết đoán đáng để tôi kính nể. Còn về cuộc sống riêng, tôi không thể can thiệp.”
Cô nói không chút nể nang: “Ông ấy chỉ là một người chồng ngoại tình trong hôn nhân, một người bố thiếu thốn tình thương. Làm con trai thì tạm xem là không tệ, nhưng tóm lại, về mặt gia đình, ông ấy không đạt chuẩn.”
“Em từng nói những lời này với ông ấy chưa?”
“Ừm…” An Đề thành thật: “Lúc bọn tôi cãi nhau, tôi còn nói những lời khó nghe hơn nhiều.”
Cô liếc mắt, vô tình nhìn thấy tên trường trên bìa vở bài tập. Nếu nhớ không lầm, đó là một trường học ở Kỳ Châu.
Tiếp đó, cô nghe Chu Cánh gọi Chỉ Thực đến, chỉ cô bé sửa lại bài sai.
An Đề bỗng lóe lên một ý nghĩ: “Chu Cánh, hay là ban ngày tôi kèm em ấy học nhé?”
Chu Chỉ Thực lập tức phản đối: “Không thèm! Chu Cánh dạy em được rồi!”
“Sao nào, đường đường là sinh viên đại học, mà không dạy nổi em à?”
Chu Chỉ Thực vạch trần cô: “Không phải là chị muốn dạy em, chị chỉ muốn lười biếng không làm việc thôi.”
An Đề và cô bé mắt to trừng mắt nhỏ.
Chu Cánh vỗ vỗ đầu Chỉ Thực: “Được rồi, đi ngủ đi.”
Con bé kéo tay anh: “Chú ngủ với con.”
Chu Cánh bế thốc cô bé lên.
Cả căn nhà chỉ có hai tầng, phòng khách lớn hai bên có hai phòng, trong đó ba gian là phòng ngủ. Chỉ Thực và bà Từ Lệ Phân ở phòng sát vách An Đề, Chu Cánh ngủ ở phòng bên kia.
Chu Cánh dỗ Chỉ Thực ngủ xong, tắt đèn rồi bước ra.
An Đề và bà Từ Lệ Phân đang xem TV, vừa cắn hạt dưa vừa trò chuyện.
Không thể phủ nhận, An Đề rất được lòng bà Từ Lệ Phân.
Đầu tiên là vì xinh đẹp, hơn nữa còn là kiểu nhan sắc mà người lớn tuổi sẽ thích: mặt trái xoan, mắt to, đường nét thanh tú; thêm vào đó là chút tính khí tiểu thư nhưng không quá đáng, ngược lại càng dễ khiến người ta thiên vị.
Anh nói với cô: “Ngày mai dậy sớm một chút, tôi đưa em lên núi.”
An Đề ngớ người, vừa định hỏi “sớm” là mấy giờ, và lên núi làm gì.
Kết quả anh nói xong liền đi mất.
Cô quay đầu hỏi bà Từ Lệ Phân: “Bà ơi, cháu nói bà nghe, phụ nữ không thích kiểu này đâu.”
Vừa nãy lúc nói chuyện, cô biết được mấy năm nay, người trong thôn không ngừng giới thiệu đối tượng cho anh, nhưng chẳng thành một ai.
Theo cô thấy, phần lớn không phải vì anh ly hôn lại còn có con, mà là vì cái tính cách dở hơi của anh, vừa cứng nhắc vừa cổ hủ. Rõ ràng mới ba mươi mấy tuổi, mà nói chuyện làm việc cứ như ông cụ non.
Bà Từ Lệ Phân hiền từ cười hai tiếng: “Từ nhỏ tính Tiểu Cánh đã vậy rồi, giống hệt bố nó.”