Hạ Vấn Dây Tơ Hồng - Hành Nhất Tiếu

Chương 5

Cả đêm An Đề ngủ không ngon.

 

Thời tiết quá nóng, giường ván thì quá cứng, xa xa trong xóm thỉnh thoảng lại vẳng lên một hai tiếng chó sủa —— cũng không biết ai chọc vào chúng nó, mà sủa inh ỏi như vậy.

 

Khoảng tầm hơn 5 giờ sáng, cô đang ngủ mơ mơ màng màng thì gà trống bắt đầu gáy vang. Uy lực của nó còn mạnh hơn cả chuông báo thức điện thoại. Quan trọng là không thể ấn tắt nó đi được.

 

An Đề bực bội lật người, bịt tai lại, ngủ tiếp.

 

Không bao lâu, Chu Cánh gõ cửa: “An Đề, nên dậy rồi.”

 

Cô không phản ứng.

 

Anh không chịu bỏ qua, gõ cửa liên tục, đều đặn không nặng không nhẹ: “Hôm qua tôi đã thông báo trước với em, không được ngủ nướng.”

 

Thông báo. Một từ ngữ mới nghiêm túc làm sao. Y như con người anh, cứng nhắc không nể tình người. Nhưng thông báo thì ít nhất cũng phải có lý do và thời gian cụ thể chứ.

 

An Đề vẫn giả chết không thèm đếm xỉa.

 

“An Đề,” giọng Chu Cánh bên ngoài nghiêm lại, “Chờ lát nữa, trời lên, vừa nắng vừa nóng, lúc đó đừng có mà oán giận.”

 

Cô không hề nghi ngờ, dù hôm nay cô không dậy nổi, thì những ngày sau, nhất định anh sẽ dùng mọi thủ đoạn, tìm đủ mọi lý do để lôi cô từ trên giường dậy.

 

Kéo cánh cửa kêu “kèn kẹt” vì bản lề rỉ sét, cô thầm thề trong lòng, cứ chờ đấy, sau này cô nhất định phải cho anh biết nỗi thống khổ của việc không được ngủ đủ giấc.

 

Chu Cánh cúi đầu liếc cô một cái, nói: “Nhớ đừng mặc váy, dễ bị vướng rách.”

 

Anh không nhắc thì thôi, vừa nhắc là cô lại nhớ đến cái váy mới tinh bị “hy sinh” ngày hôm qua.

 

“Cho em năm phút.” Anh xoay người rời đi.

 

Mặt trời chưa lên hẳn, không khí trong lành ẩm ướt, vẫn còn vương lại chút hơi lạnh. Sương mù trong rừng vốn dĩ giăng đầy vào buổi sáng, nhưng giờ này cũng đã tan gần hết. Không thấy bóng dáng người nào khác, chỉ có tiếng chim chóc không rõ tên ríu rít, thỉnh thoảng vỗ cánh “phành phạch” lướt qua, kêu “chíp chíp”.

 

Cây cối mọc cao, cành lá sum suê, che đi một phần ánh nắng, khắp nơi đều là bụi rậm hoặc bụi gai, ở giữa có một con đường mòn do con người đi mãi mà thành. Dưới chân phủ đầy cành khô lá rụng, cỏ dại vươn lên đầy sức sống, len lỏi qua các kẽ hở.

 

An Đề vô cùng lo lắng sẽ có sinh vật nào đó bất thình lình lao ra tấn công, thậm chí còn tự não bổ ra một phiên bản “Công viên kỷ Jura” ngoài đời thực. Nhưng vừa nhìn Chu Cánh, cô lại cảm thấy người đáng đề phòng hơn chính là anh.

 

Chu Cánh cõng một cái gùi tre, bên trong có một con dao rựa, mặc quần dài sẫm màu, đi giày leo núi, khoác áo chống nắng.

 

Cô nhận ra nhãn hiệu của đôi giày kia. Hồi đại học, một bạn nam nhà có điều kiện, mê mẩn thể thao ngoài trời từng khoe khoang với cô, nói rằng nó chống nước, chống trượt cực tốt, siêu bền, khuyết điểm là giá cao, và độ cứng không thân thiện với người mới.

 

Tuy nhiên, một đôi giày dành cho những người đam mê leo núi đi tìm “thơ và phương xa”, lại được mang bởi một người đi lại giữa chốn thôn quê, trông có vẻ bình thường.

 

—— Nhưng không thể tránh khỏi, trong đó có sự thành kiến của cô đối với anh.

 

An Đề lết thếch theo sau anh như một bóng ma, thều thào nói: “Chú Chu, cái bộ dạng muốn giết người diệt khẩu, vứt xác nơi hoang dã này của chú, hơi dọa người đấy.”

 

Chu Cánh cũng không quay đầu lại: “Giải quyết em thì không cần tốn công như vậy đâu.”

 

Cô nói: “Vậy chú ra tay luôn đi, ít ra tôi cũng không cần phải đi bộ nữa.”

 

Anh nhìn điện thoại: “Chúng ta mới đi được nửa tiếng.”

 

Ngụ ý là, thể lực cô quá kém, mới có một lát đã kêu mệt.

 

“Nửa tiếng này là nửa tiếng bình thường sao? Nửa tiếng này tôi chỉ thiếu nước trèo núi tuyết, vượt đồng cỏ, bốn lần vượt sông Xích Thủy thôi. Usain Bolt đến đây cũng không chạy nổi, Tôn Ngộ Không lộn Cân Đẩu Vân cũng bị vướng chết.” An Đề lại bắt đầu nói phét.

 

Chu Cánh nhếch mép, nửa như chế giễu nửa như khen: “Học lịch sử cũng không tệ.”

 

“Nhưng tôi không muốn tự mình trải nghiệm lại những năm tháng gian khổ đó đâu.”

 

“Quen là được.”

 

Nghe vậy, An Đề kinh hãi thất sắc: “Tại sao tôi lại phải quen? Chẳng lẽ tôi phải thường xuyên đi đường núi sao?”

 

“Chắc vậy.”

 

Nói rồi, anh lấy dao rựa ra, gạt mấy sợi dây leo bò ra chắn đường.

 

Người phía sau đột nhiên hét toáng lên: “Có sâu! A a a, Chu Cánh!”

 

Chu Cánh quay đầu lại.

 

Một con bọ màu nâu to bằng móng tay út đang đậu trên vai cô. Cô phát điên giậm chân tại chỗ, nhưng con bọ cứ như dính chặt vào người cô. Ngũ quan của cô nhăn nhúm lại thành một cục, trông vừa tội nghiệp vừa buồn cười.

 

“Không có độc đâu nhỉ? Chú mau gạt nó đi giúp tôi!” An Đề sợ chết khiếp.

 

Chu Cánh nói: “Em đừng cử động lung tung, cẩn thận nó bay lên mặt, nếu mà bị dị ứng…”

 

Cô cứng đờ người, sắc mặt trắng bệch: “Sẽ thế nào? Bị hủy dung sao?”

 

Anh bước tới, tiện tay nhặt một cành cây khô, một tay che mặt cô lại, tay kia gạt con bọ đi. Đợi con bọ bay mất, anh mới nói: “Sẽ bị sưng.”

 

“…”

 

Có thể đừng nói chuyện kiểu ngắt quãng làm người ta hết hồn được không?

 

An Đề vẫn còn sợ hãi, bắt đầu nói linh tinh: “Chu Cánh, cái mặt xinh như hoa này của tôi có bảo hiểm một ngàn vạn đấy, nếu mà bị hủy, chú phải chịu toàn bộ trách nhiệm.”

 

Anh đáp gọn lỏn: “Được thôi.”

 

Cô không khỏi nghi ngờ: “Chú có tiền không đấy?”

 

Chu Cánh tiếp tục đi về phía trước, thuận miệng nói: “Đền em một câu ‘ngàn vạn lần cẩn thận’.”

 

“Ha ha, đúng là mảng miếng cũ rích.” Cô cười gượng hai tiếng, “Không ngờ chú Chu đây cũng lên mạng lướt web à.”

 

“Chẳng lẽ em nghĩ tôi đã nửa thân xuống mồ rồi sao?”

 

“Chẳng phải nói ba tuổi cách biệt cả thế hệ sao? Tính theo tuổi tâm lý, chúng ta chắc là,” cô suy nghĩ nửa giây, “Cách nhau cả một vực thẳm?”

 

Anh không để tâm: “Cũng phải, dù sao em cũng có thể chơi chung được với Chỉ Thực.”

 

An Đề hừ lạnh: “Tôi tạm xem như chú đang khen tôi trẻ.”

 

Chu Cánh nghe giọng cô, tưởng cô đã hồi sức, ai ngờ chưa được vài phút, vị đại tiểu thư lại ồn ào: “Chu Cánh, tôi đi không nổi nữa. Tay tôi, chân tôi, toàn thân trên dưới mỗi một cơ quan đều đang gào thét, tôi đi không nổi nữa.”

 

Anh cũng không ép, nói: “Vậy nghỉ một lát đi.”

 

An Đề nhìn quanh. Núi này không giống khu du lịch, chẳng có ghế cho khách nghỉ chân, ở đây chỉ có một thân cây đổ chắn ngang, nhưng trên đó lại phủ đầy rêu xanh.

 

Cô chuyển tầm mắt sang Chu Cánh, mắt lóe lên, dịu giọng xuống, hỏi: “Chú Chu, chú cho tôi mượn áo khoác một lát được không?”

 

Là một người phụ nữ, vẻ đẹp của cô là khách quan, là kiểu mà cả nam lẫn nữ phải công nhận —— Mắt hạnh, hai mí, đuôi mắt có một nốt ruồi nhỏ, khiến khuôn mặt vốn thiên về nét học sinh lại có thêm hai phần phong tình, mà không hề khó chịu. Do quanh năm không thích hoạt động ngoài trời, da cô rất trắng, khuôn mặt to bằng bàn tay sạch sẽ, không một nốt mụn. Gen là một chuyện, đắp cả đống tiền bảo dưỡng cũng là điều không thể thiếu.

 

Mặt khác, cô rất biết cách tỏ ra yếu thế. Dù giây trước còn vênh váo ương ngạnh, giây sau đã có thể thay đổi 180 độ, cười tươi như thể thân thiết với bạn lắm.

 

Tóm lại, trong tình huống bình thường, cô mà đã làm nũng thì rất khó ai từ chối nổi.

 

Nhưng Chu Cánh là ngoại lệ. Anh liếc mắt một cái đã nhìn thấu ý đồ của cô, từ chối.

 

An Đề thầm chửi anh keo kiệt, tức giận nói: “Thế tôi ngồi đâu?”

 

Anh lấy từ trong gùi ra một cái túi ni lông, trải phẳng lên thân cây, ra hiệu cho cô ngồi.

 

Cái túi chưa chắc đã sạch sẽ gì, nhưng cô vẫn vặn vẹo xấu hổ, nhích mông qua, đặt mông ngồi xuống.

 

Ánh mắt Chu Cánh dừng lại ở đâu đó, rồi đột nhiên cất bước bỏ đi.

 

Anh đi được một đoạn, cô mới nhận ra có gì đó không ổn, gọi lớn: “Chú đi đâu đấy? Chu Cánh, chú không nhẫn tâm vứt tôi ở đây đấy chứ? Tôi không biết đường!”

 

Cô đúng là còn ồn ào hơn cả Chỉ Thực.

 

“Yên tâm, tôi không đi đâu.” Anh đáp xong, cúi đầu, chui tọt vào một lùm cây.

 

Gió nhẹ hiu hiu thổi, mang theo mùi tanh đặc trưng của cỏ cây và chút hơi nóng. Mặt trời dần lên cao.

 

Lúc này mới cảm nhận được ý cảnh “Ve kêu rừng thêm tĩnh, chim hót núi thêm sâu” miêu tả.

 

An Đề đấm đấm bắp chân mỏi nhừ, cảm giác có sỏi lọt vào giày, bèn cởi ra đổ đi.

 

Mở điện thoại, tín hiệu chỉ có một vạch mỏng manh, tin nhắn gửi đi cứ quay vòng vòng. Nếu Chu Cánh bỏ mặc cô thật, cô đúng là kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.

 

Cô lại lo có bọ bay vào người, hoặc có rắn, chồn gì đó lảng vảng. Nghỉ ngơi cũng không yên ổn.

 

“Chu Cánh! Chú Chu!”

 

Chóp mũi và trán cô lấm tấm mồ hôi, gọi đến mệt lử.

 

Một tràng tiếng sột soạt vang lên, cuối cùng Chu Cánh cũng chui ra.

 

Anh thì vẫn bình tĩnh, không hề mất kiên nhẫn vì tiếng la hét của cô. Trong tay anh cầm một vốc quả mọng nhỏ màu cam, đưa ra trước mặt cô: “Nếm thử không?”

 

“Đây là gì?” Trông hơi giống phúc bồn tử, nhưng không hoàn toàn giống nhau.

 

Chu Cánh nói: “Không rõ chủng loại cụ thể, là một loại dâu dại, bọn tôi gọi là Hoàng Thứ Phao.”

 

“Còn chưa rửa, tôi không ăn.”

 

Loại quả dại này rất phổ biến trên núi, đặc biệt là mấy tháng này. Anh vừa thấy có một bụi nên hái về cho vị đại tiểu thư thành phố này nếm thử.

 

Nhưng anh quên mất cô tiểu thư này kén chọn đến mức nào.

 

Anh tự mình ăn hết, vỗ vỗ tay: “Nghỉ ngơi đủ rồi? Đi tiếp thôi.”

 

An Đề là người có “máu phản nghịch”. Người khác càng ép cô, cô càng chống đối; càng tỏ thái độ không quan tâm, lòng hiếu kỳ của cô càng dễ bị khơi dậy.

 

“Ngon không? Sao tôi chưa bao giờ thấy tiệm trái cây bán loại này?”

 

Quan điểm của cô là, với tính cách của người Trung Quốc, thứ gì ngon chắc chắn sẽ được cải tiến kỹ thuật, trồng trọt trên diện rộng.

 

“Giống quả mơ, nhưng loại này không bảo quản được lâu, chỉ cần dùng sức một chút là nát, thường là hái tại chỗ ăn ngay.”

 

“Này, Chu Cánh,” An Đề chọc chọc cánh tay anh, “Chú hái thêm cho tôi một ít đi.”

 

Cô còn phải tìm một cái cớ hợp lý để giải thích cho sự lật mặt của mình: “Tôi không ăn sáng, đói bụng.”

 

Thực ra không phải không có đồ ăn sáng. Người già ngủ ít, dậy sớm. Bà Từ Lệ Phân đã hấp trứng gà, bánh bao, bắp, ăn kèm với củ cải cay nhà làm. Trông toàn món nhạt nhẽo vô vị, cô thật sự không muốn ăn, nên dứt khoát không ăn luôn.

 

Chu Cánh khựng lại, liếc cô một cái. Cô lập tức đánh đòn phủ đầu: “Cảm ơn chú Chu.”

 

Anh lại hái thêm cho cô một vốc nhỏ.

 

An Đề nhặt một quả, bỏ vào miệng. Vị chua chua ngọt ngọt, nói là ngon xuất sắc thì không phải, nhưng mùi thơm của quả rất nồng.

 

Cô vừa đi vừa ăn, chẳng mấy chốc đã ăn hết sạch, vẫn còn hơi thòm thèm.

 

Cũng vừa lúc đến nơi.

 

Chu Cánh nói: “Bên kia là trường tiểu học của trấn, đi xuyên qua con đường này sẽ gần hơn rất nhiều.”

 

“Hồi nhỏ chú học ở đó à? Ngày nào cũng đi bộ sao?” Cô kinh ngạc.

 

“Thực ra không xa lắm.”

 

An Đề nói: “Chẳng qua là do tôi đi cùng nên mới chậm thôi, đúng không?”

 

Anh không đáp, chỉ liếc cô một cái. Cô cảm thấy ý của anh là: Em cũng tự biết mình đấy nhỉ.

 

“Hiện tại đang thực hiện chiến lược chấn hưng nông thôn. Có tỉnh thì dựa vào văn hóa dân tộc thiểu số để phát triển du lịch đặc sắc, có nơi thì tuyên truyền văn hóa phi vật thể địa phương, nhưng những kinh nghiệm thành công này không có nhiều tính tham khảo.”

 

Anh dẫn cô đi xuống chân núi: “Mấy năm nay Nghi Giang kéo chân Ngọc Bình rất nhiều, chủ yếu là có ba điểm yếu lớn: Một, chảy máu nhân tài nghiêm trọng, người trẻ chạy ra ngoài; Hai, tài nguyên thiên nhiên thiếu thốn, đất đai phân tán, cũng không có nông sản đặc sắc; Ba, giáo dục lạc hậu, giáo viên được cử đến chê điều kiện đãi ngộ kém, ở chưa đến hai năm là đi.”

 

An Đề chẳng có hứng thú: “Sao tự nhiên chú lại dạy tôi môn giáo dục tư tưởng chính trị thế?”

 

“Em nghĩ em đến đây là để trải nghiệm cuộc sống nông dân à?”

 

Hầy, đừng nói, cô đúng là nghĩ như vậy thật.

 

Chu Cánh nói: “Lãnh đạo trong trấn đã nghĩ rất nhiều cách, cố gắng giải quyết mấy vấn đề này, nhưng đồng thời lại có một vấn đề chí mạng: Không đủ tài chính.”

 

“Nhưng tôi chỉ là sinh viên mới tốt nghiệp, cũng đâu làm được gì.”

 

“Đương nhiên không trông mong em đưa ra ý kiến mang tính xây dựng gì, nhưng hiện tại Nghi Giang đang thiếu người, có rất nhiều việc em có thể học làm.”

 

Nghe xong, An Đề đã hiểu ra. Dông dài giải thích bối cảnh nhiều như vậy, tóm lại chỉ có một ý: Bảo cô làm một viên gạch, đâu cần thì bê đi đó.

 

Nhưng mà, bảo một con “cá mặn” không có chí lớn, chỉ thích “nằm thẳng” chờ ăn bám như cô làm việc này, thật sự là quá làm khó cô.

 

Cô bắt đầu nảy ý định rút lui: “Hay là tôi vẫn làm nông dân đi, tôi cảm thấy mỗi ngày ngắm mây bay mây tan cũng khá tốt.”

 

Chu Cánh nói: “Em đọc ‘Ngắm lúa mì’ rồi chứ? Mặt chấm xuống đất, lưng chổng lên trời. Trồng trọt truyền thống không có ‘năm tháng tĩnh lặng, ý thơ dạt dào’ như em tưởng tượng đâu.”

 

An Đề lập tức xìu xuống.

Bình Luận (0)
Comment