Hạ Vấn Dây Tơ Hồng - Hành Nhất Tiếu

Chương 42

Chiều hôm đó, hai người họ tan rã trong không vui.

 

Nhưng dường như An Đề chẳng bị ảnh hưởng gì.

 

Cô giúp Lưu Lộ Phi quay xong video tuyên truyền, viết cả một phần văn án. Video của chính mình cô cũng phải viết kịch bản, viết lời bình, cắt ghép biên tập, rồi còn phải nghiên cứu các video hàng đầu, tìm kiếm tư liệu mới và các trend hot.

 

Nhưng hai ngày nay, cổ và khuỷu tay cô nổi đầy rôm sảy, ngứa không chịu nổi, ngủ cũng không ngon, khiến tâm trạng cô vô cùng bực bội.

 

Phải một ngày sau bà Từ Lệ Phân mới biết, bà lập tức lấy lá ngải cứu còn thừa từ tết Đoan Ngọ nấu một chậu nước lớn, bảo cô lau người mấy lần. Lau xong quả nhiên đỡ hơn hẳn.

 

Chắc là nghe Chu Cánh nói chuyện cô sắp đi, Bà Từ Lệ Phân bèn bảo: “Tiểu Đề à, cháu rất tốt, tiếc là Nghi Giang không có duyên với cháu.”

 

Vốn là tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ, quen sống kỹ lưỡng, nên khi An Đề đến Nghi Giang chỉ hơn một tháng, cơ thể và làn da mỏng manh đã liên tục biểu tình. Thị trấn nhỏ này thiếu thốn các hoạt động giải trí, không có trung tâm thương mại lộng lẫy hay nhà hàng xa hoa. Cảm giác mới mẻ ban đầu qua nhanh, về lâu dài, cô khó tránh khỏi cảm thấy tẻ nhạt và bức bối. Nghi Giang không giữ được cô, mà Chu Cánh lại là người cố chấp, không thể nào bỏ bà Từ Lệ Phân và cơ nghiệp đã gầy dựng ở đây để đến Kỳ Châu.

 

Bà Từ Lệ Phân cũng nhìn ra rõ, duyên phận của cô và Chu Cánh, thực sự chỉ đến đây mà thôi.

 

Trong thôn không còn ai hiểu lầm mối quan hệ của An Đề và Chu Cánh nữa, có lẽ là anh đã cố ý giải thích rõ. Nhưng không ít người dân trong thôn đã quen mặt cô, thỉnh thoảng gặp cô ngoài đồng cũng sẽ chào hỏi, gọi cô là Tiểu An, hoặc phối hợp với cô quay video.

 

Bà Từ Lệ Phân vừa nói vậy, An Đề cũng có cảm giác sắp tỉnh mộng, hoang mang trở về với hiện thực – đúng vậy, so với không nỡ, thì cảm xúc hoang mang, hụt hẫng lại nhiều hơn.

 

Ngày trở về Kỳ Châu càng lúc càng gần.

 

Chạng vạng hôm nay, An Đề ngồi ở cửa, một tay cầm quạt hương bồ uể oải phe phẩy, tâm trí trôi đi xa.

 

“Chị An Đề!” Chỉ Thực chạy ào tới, “Xem này! Em đan cho chị đó.”

 

Không biết cô bé đã hái hoa cỏ dại ở đâu, đủ màu vàng, trắng, phấn, bện thành một chiếc vòng, nhưng vì tay nghề còn non nớt, nên trông khá qua loa, thô ráp.

 

An Đề hỏi: “Đây là gì thế?”

 

“Chị tặng em nhiều đồ quá, mà em không biết tặng chị cái gì, nên em lên mạng học cái này.”

 

“Quà chia tay à?”

 

Chỉ Thực gật đầu: “Còn một cái nữa, em nhất định sẽ làm xong trước khi chị đi.”

 

Rồi cô bé lại cẩn thận hỏi: “Ừm… Chị An Đề, chị có thích không?”

 

“Thích chứ, chị rất thích. Em giỏi thật đấy, cái này còn có tâm hơn khối hoa bọn con trai tiêu tiền mua.” An Đề cúi đầu xuống: “Em đội lên cho chị đi.”

 

Chỉ Thực lập tức vui vẻ, nhón chân đội lên đầu cho cô, chỉnh lại cho ngay ngắn, ngắm tới ngắm lui, không chút tiếc rẻ lời khen ngợi: “Chị An Đề không phải người, chị là tiên nữ hạ phàm.”

 

An Đề “Phì” cười, nhéo mũi cô bé: “Dẻo miệng, em với Chu Cánh đúng là hai thái cực.”

 

Đừng nói là chuẩn bị quà, mấy ngày nay anh hận không thể biến mất trước mặt cô, đi sớm về muộn.

 

Chỉ Thực lập tức ỉu xìu, An Đề hỏi: “Sao thế?”

 

“Chờ chị đi rồi, chú Chu Cánh lại lủi thủi một mình.”

 

“Chu Chỉ Thực, em đừng có dùng khổ nhục kế thay chú em.” An Đề nghiêm mặt nói: “Trong lòng chú em, Nghi Giang mới là số một.”

 

“Vậy còn chị? Đối với chị, cái gì là quan trọng nhất?”

 

“Chị?”

 

Lý tưởng, sự nghiệp, người nhà, tình bạn, tình yêu, tiền bạc… Trẻ con ba tuổi có lẽ cũng xếp được thứ tự một hai ba.

 

An Đề không ngờ, mình lại bị một câu hỏi đơn giản như vậy làm cho cứng họng.

 

Cô suy nghĩ hồi lâu rồi nói: “Cuộc đời có thể là một trò chơi, khiêu chiến, chém giết… cái gọi là điều quan trọng nhất… có lẽ không phải do chị quyết định, mà là do giai đoạn chị đang ở. Hiện tại mà nói, có thể chính là cuộc sống này.”

 

Cô ôm lấy Chỉ Thực, chậm rãi nói: “Có bạn bè bên cạnh, có đồ ăn ngon, có thể thoải mái ngủ một giấc đến tự tỉnh mà không bị ai làm phiền, còn gì quan trọng hơn thế nữa sao?”

 

An Đề không có người hay sự việc gì đặc biệt để hướng tới, chỉ muốn hưởng thụ hiện tại.

 

Cô thà dùng ngọn lửa nóng rực, chói lòa để đốt cháy chính mình, cũng không muốn, hay nói đúng hơn là, lười biếng suy nghĩ đến việc phải dọn dẹp đống tro tàn còn lại như thế nào.

 

Cô bỗng dưng khựng lại, nghĩ đến điều gì đó.

 

Buổi tối, lúc Chu Cánh trở về, nhà nào nhà nấy đã lên đèn.

 

Mọi người ăn cơm không chờ anh, bà Từ Lệ Phân hỏi có cần hâm nóng thức ăn không.

 

Chu Cánh nói không cần. Anh xới một bát cơm nguội lớn, cũng không để ý còn lại thức ăn gì, cứ thế chan vào ăn, ăn xong thì thu dọn bát đũa đi rửa, sau đó quét dọn vệ sinh, kiểm tra bài tập của Chỉ Thực, rồi lại đi tắm giặt quần áo.

 

Nước giặt quần áo, anh hắt ra sân sau, lấy một cây chổi tre “xoạt xoạt” quét, nước bẩn chảy vào mương.

 

Ngoài công việc, cuộc sống một ngày của anh cứ đơn điệu như thế.

 

An Đề đi tới: “Hôm nay Chỉ Thực tặng em một vòng hoa tự tay làm, em rất thích.”

 

Nghe vậy, anh ngẩng đầu liếc nhìn: “Rồi sao? Giống như cô giáo mầm non, đang khen học sinh với phụ huynh à?”

 

Cô bật cười: “Em cứ xem như anh đang khen em có kỹ năng tương tác tốt đi.”

 

Chu Cánh lại cúi đầu, bảo cô tránh ra một chút: “Có chuyện gì sao?”

 

An Đề lùi sang một bên: “Gần đây có đỉnh núi nào tầm nhìn thoáng đãng không? Em muốn đi chụp một bộ ảnh.”

 

Cô bổ sung: “Ảnh bình minh.”

 

“Không phải em sợ ma à? Sắp đến Rằm tháng Bảy rồi, buổi tối không nên ra ngoài.”

 

“Vậy à?”

 

An Đề cân não một hồi, tìm được cớ mới: “Thế nên mới càng phải gọi anh, dương khí anh vượng, có thể trấn tà.”

 

Chu Cánh dừng tay: “An Đề, em lại giở trò quỷ gì đấy?”

 

Nam chính trong phim ảnh, cầm kiếm múa đao, anh tư hiên ngang, hoặc là như Leon trong 《Léon: The Professional》, cầm súng cũng ngầu lòi.

 

Sao đến lượt anh, lại cứ phải là cây chổi tre.

 

Trong bầu không khí này, An Đề không nên cười, nhưng thật sự nhịn không được, cô nói: “Anh là đàn ông, sợ em làm gì anh à? Em có thể vứt xác anh nơi hoang dã, hay là…”

 

Anh ngắt lời cô: “Ngày mai anh còn phải làm việc.”

 

Ngụ ý là, anh không rảnh đi chơi với cô.

 

“Chu Cánh, ngày kia bố em đến đón em rồi.” Cô chắp tay sau lưng, giày dẫm lên vũng nước, phát ra tiếng lạch cạch: “Lần này không chụp, hoa sẽ héo mất.”

 

Loại thời tiết này, hoa cỏ đã ngắt khỏi cành, giữ được rất ngắn.

 

Nhưng Chu Cánh nghe ra được ẩn ý, giống như là, lần này không đi, họ sẽ không còn cơ hội nào ở bên nhau nữa.

 

Sự im lặng lan tràn, từng chút một siết cổ lý trí của anh.

 

An Đề biết, muốn thuần hóa thú hoang, không thể lúc nào cũng ép sát, phải biết lửng lơ câu kéo sự thèm muốn của nó.

 

Cô nói: “12 giờ đêm nay trả lời em.”

 

Mới hơn mười một giờ, trong thôn yên tĩnh đến mức chỉ còn vài tiếng côn trùng rả rích.

 

An Đề vẫn chưa ngủ, cô đang ngồi trang điểm trước gương, bên cạnh là chân máy, máy ảnh, thuốc chống muỗi đã sắp xếp gọn gàng.

 

Thoa son môi xong, cô mím nhẹ, lập tức nghe thấy tiếng gõ cửa rất nhỏ.

 

Không ngoài dự đoán của cô, anh đã ăn mặc chỉnh tề để ra ngoài.

 

An Đề hạ giọng: “Em chuẩn bị xong hết rồi, chờ chút là đi được ngay.”

 

Cô nhanh chóng dúi hết đống đồ đạc lỉnh kỉnh vào tay anh, bản thân chỉ giữ lại một chiếc túi xách nhỏ gọn.

 

Anh không nói gì, mặt không cảm xúc, nhưng cũng không hất ra.

 

Bà Từ Lệ Phân tuổi đã cao, ngủ không sâu giấc, nghe thấy động tĩnh, lập tức xuống giường, ra khỏi phòng hỏi: “Muộn thế này rồi, hai đứa đi đâu đấy?”

 

“Bọn cháu đi quay video, bà nội ngủ đi, không cần chờ đâu ạ.”

 

An Đề đã nhanh miệng nói trước, Chu Cánh không thể chối được.

 

“Ừ ừ, Tiểu Đề, cháu chú ý an toàn nhé.”

 

An Đề cười nói: “Bà yên tâm, có Chu Cánh ở đây mà.”

 

Trong thôn chỉ có vài nơi lắp đèn đường, nhà họ Chu lại cách đường lớn một đoạn, giờ này, ngoài ánh trăng mờ nhạt, không còn chút ánh sáng nào.

 

Đèn pin điện thoại chiếu sáng được phạm vi rất hạn chế, Chu Cánh đã chuẩn bị trước một chiếc đèn pin đội đầu. Ngày trước ở nông thôn thường phải đi lại ban đêm, nhà nào cũng sắm loại đèn này, vừa tiện vừa sáng.

 

Lúc này An Đề mới thấy hơi sợ.

 

Cô đến Nghi Giang lâu như vậy, chưa từng ra khỏi nhà lúc nửa đêm, chỉ một chút gió thổi cỏ lay cũng khiến cô tưởng tượng thái quá.

 

Cô bám sát sau lưng Chu Cánh, nắm chặt lấy tay áo anh: “Đi xa không?”

 

“Không xa.”

 

“Ồ.”

 

Một lát sau, cô lại hỏi: “Rằm tháng Bảy thật sự có ma quỷ đi lang thang khắp nơi sao?”

 

Anh đáp: “Tin thì có, không tin thì không.”

 

“Đương nhiên là không tin, em chỉ thấy xung quanh hơi âm u thôi.”

 

Chu Cánh liếc cô một cái, nhàn nhạt nói: “Giờ quay về vẫn còn kịp.”

 

Cô vẫn cố chấp cãi: “Dù gì em cũng đã qua giáo dục đại học, được chủ nghĩa Mác-Lê-nin tẩy lễ, là một người theo chủ nghĩa duy vật kiên định, sao có thể sợ mấy thứ này.”

 

Lên xe, dọc đường không một bóng người, ngay cả chó giữ cửa cũng đang nằm im lìm.

 

An Đề mù đường, lại thêm trời tối đen như mực, nếu Chu Cánh có chở cô đến rừng sâu núi thẳm không người, cô cũng không trốn thoát được.

 

Cô nói ra suy nghĩ trong lòng, nghe xong, anh không có phản ứng gì lớn: “Con gái trẻ tuổi như em, lừa bán vào núi sâu, cũng kiếm được kha khá đấy.”

 

“Ý anh là, để có được lòng tin của em, tiện bề ra tay, nên anh cố tình đối tốt với em à?” Cô nói bâng quơ: “Nhưng hơn một tháng, chi phí hơi cao nhỉ, anh còn lỗ vốn.”

 

“Anh đang nhắc em, bây giờ vẫn có bọn buôn người, đừng dễ dàng đi cùng người lạ.”

 

Cô thầm nghĩ, nếu anh biết cô đang toan tính gì, thì người anh nên lo lắng là chính mình mới phải.

 

“Anh biết không, hồi nhỏ, bố em rất ít khi lo mấy chuyện của em, ví dụ như ở trường đừng đánh nhau với bạn, ra ngoài chơi với bạn phải cẩn thận, ông ấy chưa bao Mác-Lê-nin dặn em như thế, từ khi An Ngạn ra đời, lại càng không.”

 

Cô ngả đầu ra cửa sổ: “Em vẫn an ổn sống đến gần 22 tuổi, anh nghĩ em ngây thơ không biết gì sao?”

 

Ở nhà có bảo mẫu, quản gia, tài xế, họ chuyên phụ trách sinh hoạt của cô, còn chu đáo hơn anh gấp bội.

 

Một cô gái xinh đẹp, nhà lại giàu có, ngoài sự bảo vệ thực tế từ gia đình và nhà trường, đương nhiên cũng sẽ không thiếu giáo dục về ý thức an toàn.

 

“Cũng chỉ có anh,” cô nhìn anh, “Xem em như một đứa trẻ không rành thế sự.”

 

“Không có.”

 

Một lát sau, anh mới nói nốt nửa câu còn lại: “Vì quan tâm, nên mới nói nhiều.”

 

Vì quan tâm, nên luôn lo lắng chỗ này chưa đủ, chỗ kia còn thiếu sót.

 

Bởi vì chưa từng yêu ai, nên ngôn ngữ của anh vụng về, cứ bê nguyên cái cách anh đối xử với Chỉ Thực mà áp dụng lên cô.

 

Xe dừng ở chân núi là không thể lên được nữa, nhưng núi không cao, mang vác đồ đạc đi bộ hơn nửa tiếng là đến đỉnh.

 

Miền Nam nhiều đồi núi, đây chỉ là một ngọn đồi vô danh, trên núi không có chút ánh sáng nhân tạo nào, nhưng vì không khí ít ô nhiễm, đợi mây tan, thế mà có thể chụp được cả dải ngân hà.

 

An Đề bảo Chu Cánh bày đồ nghề ra, rồi chỉ anh cách chụp ảnh cho cô.

 

Loay hoay một hồi, đã gần 3 giờ sáng.

 

Đúng là lúc con người ta buồn ngủ nhất, An Đề mang theo một tấm đệm, trải ra đất, nằm xuống, vỗ vỗ bên cạnh: “Nghỉ một lát đi, còn hơn hai tiếng nữa mới mặt trời mọc.”

 

Chu Cánh ngồi xuống, co hai chân lên, không có ý định ngủ.

 

Cô nghiêng người sang: “Nếu bây giờ được làm một việc theo đúng nội tâm mách bảo, anh sẽ làm gì?”

 

“Ngủ.”

 

“…”

 

Đúng là dầu muối không ăn mà.

 

An Đề ngồi thẳng dậy, mở điện thoại, quay lên bầu trời: “2 giờ 53 phút sáng ngày X tháng 8 năm 202x, tôi và Chu Cánh đang ở trên núi đợi bình minh. Ở đây không có người khác, nhưng có đủ loại côn trùng.”

 

Cô chuyển camera: “Để giết thời gian, chúng ta làm một cuộc phỏng vấn nhỏ nhé. Chú Chu, hồi nhỏ ước mơ của anh là gì?”

 

“Ước mơ?” Giọng Chu Cánh rất khẽ: “Không có. Anh chỉ có suy nghĩ là phải dựa vào nỗ lực của bản thân để kiếm thật nhiều tiền.”

 

“Sao lại không tính? Ước mơ chẳng phải là khi con người ta chân dẫm đất, mắt nhìn trời, cố gắng hái lấy những vì sao tưởng tượng sao? Sáu bảy tuổi em đã muốn mua một tòa lâu đài, có một đống người hầu hạ; đến mười mấy tuổi, thấy tin tức về trạm vũ trụ Thiên Cung, em lại muốn lên trạm không gian, vì lúc đó, Trung Quốc vẫn chưa có phi hành gia nữ nào vào vũ trụ.”

 

Anh có chút không phân biệt được, những lời cô nói, rốt cuộc là lời thoại, hay là sự thật.

 

An Đề nói: “Ít nhất ở một mức độ nào đó, anh cũng xem như đã thực hiện được rồi. Vậy còn bây giờ?

 

“Ngược lại em đã nhắc nhở anh, vài năm nữa, anh cũng sắp bước vào hàng ngũ trung niên rồi.” Anh cười khổ một tiếng: “Đến tuổi này mà còn bàn về ước mơ, không khỏi có chút cảm giác cũ kỹ, lỗi thời.”

 

“Vậy… đổi cách hỏi trưởng thành hơn nhé? Anh có kế hoạch tương lai của mình thế nào?”

 

“Anh là một kẻ tục nhân, tám phần là sẽ thuận theo tự nhiên, chọn một người thích hợp để kết hôn, nuôi nấng Chỉ Thực khôn lớn, mở rộng nghiệp vụ công ty, cố gắng khiến người dân Nghi Giang ngày càng giàu có.”

 

Cô cười thành tiếng: “Anh rất hợp đi viết tài liệu cho Lưu Lộ Phi đấy, dạo này chị ấy đau đầu lắm.”

 

Chu Cánh nói: “Mẹ anh tin vào nhân quả luân hồi, bà cho rằng ông nội anh trong mười năm đó đã tạo nghiệt quá sâu nặng, khiến cho bố anh và anh trai anh phải gánh chịu hậu quả. Nếu ở hiền gặp lành, anh tích chút đức cho Chỉ Thực cũng tốt.”

 

Cô bỏ điện thoại xuống: “Anh có phát hiện ra, anh rất ngại thừa nhận sự trả giá của mình không? Lần nào anh cũng tìm cớ che giấu.”

 

Bản chất anh là một người rất lương thiện và có trách nhiệm, nhưng lại thường xuyên thoái thác cho những nguyên nhân bên ngoài khác.

 

Rõ ràng cũng chỉ vì anh muốn đối xử tốt với người khác, mà không màng đến lợi ích của bản thân.

 

“Ừm… Đêm nay trời đẹp, nhiều sao quá, chắc chắn sẽ có một ngôi sao nghe thấy nguyện vọng của anh”

 

An Đề lấy tay làm loa, đặt bên miệng, hét lớn: “Em hy vọng, Chu Cánh có thể sống tùy tâm, vạn sự toại nguyện!”

 

Tiếng vọng truyền lại trong thung lũng, mấy con quạ đen hay con dơi đậu trên cành cây trong bóng tối bị dọa cho bay loạn.

 

Chu Cánh nhìn chăm chú vào sườn mặt cô, giống như lời cô nói đêm đó—

 

“Có một người cứ lượn lờ trước mắt em, đến lúc tách ra, trong đầu em vẫn là hình ảnh của người đó, em sẽ làm thế nào?”

 

An Đề trầm ngâm: “Vậy thì cứ nhìn thẳng vào người đó”

 

An Đề biết anh đang nhìn mình.

 

Cô diễn được bao nhiêu phần? Cô không biết. Có hiệu quả không? Cô cũng không biết.

 

Nhưng cô đã quyết tâm, cho dù anh là tường đồng vách sắt, phòng thủ kiên cố, đêm nay cô cũng phải phá bằng được.

 

Cô hét liền mấy tiếng, dùng sức quá nhiều, phổi gần như thiếu oxy.

 

Chu Cánh vẫn không có động tĩnh.

 

Không lay động được anh sao?

 

An Đề thầm lẩm bẩm trong lòng, cứ thế mà từ bỏ à.

 

Cô đang định quay đầu lại, cằm cô đột nhiên bị ai đó giữ chặt, hơi thở nam tính mãnh liệt như một tấm lưới vô hình, lập tức ập xuống bao phủ lấy cô. Hơi thở của hai người như hai giọt nước, chưa kịp chạm vào nhau đã bị lực hấp dẫn kéo lại, hòa làm một.

 

Cô hơi sững sờ, trợn to mắt.

 

Giây tiếp theo, cô cảm nhận rõ ràng đôi môi ấm áp nhưng có phần khô ráp của người đàn ông đã dán chặt lên môi mình.

Bình Luận (0)
Comment