Hạ Vấn Dây Tơ Hồng - Hành Nhất Tiếu

Chương 43

Mọi thanh âm đều im bặt. Gió mạnh mênh mông cuồn cuộn lướt qua trời đất, chỉ có xúc cảm trên môi là chân thật đến lạ thường.

 

Là mềm mại, và nóng ẩm.

 

An Đề phản ứng chậm nửa nhịp, cô khẽ hé môi, mặc cho hơi thở mang tính xâm lược cực mạnh của anh càn quét.

 

Lúc ở trên xe, để tỉnh táo, anh đã ngậm một viên kẹo bạc hà, nhưng lúc này vị đã nhạt đến mức không thể ngửi thấy.

 

Dù vậy, hơi thở của anh vẫn sạch sẽ như cũ.

 

Chu Cánh không nhắm mắt, có lẽ là để quan sát sự thay đổi biểu cảm của cô.

 

Nhưng chính vì không nhắm mắt, khi thấy hình ảnh phản chiếu mơ hồ của mình trong đáy mắt cô, anh như bị đánh cho một đòn cảnh tỉnh, đại não anh lập tức tỉnh táo lại vài phần.

 

Gương mặt cô gái căng mọng collagen, rõ ràng không có nhiều mỡ, nhưng lòng bàn tay anh lại như lún sâu vào một cục bông. Đôi con ngươi của cô rất rõ nét, vì hoàn cảnh không đủ sáng nên nó có màu đen tuyền, giống như loại đá hắc diệu thạch tốt nhất, lấp lánh ánh sáng.

 

Tất cả mọi thứ, rõ ràng như vậy.

 

Anh lùi về sau mấy tấc, buông lỏng tay. Lồng ngực phập phồng, ánh mắt nặng trĩu, anh bức bách hỏi: “Như ý chưa, An Đề?”

 

Ngón trỏ của An Đề như có như không mà móc lấy cổ áo anh, ánh mắt cô rũ xuống, dừng trên yết hầu đang nhô lên rõ rệt của anh.

 

Cô nói: “Em ghét nhất là cái vẻ đạo mạo, ra dáng trưởng bối thường ngày của anh. Anh hôn em rồi, còn giả vờ được nữa không?”

 

Chuyện này qua đi… Không, chuyện này không qua được.

 

Với một người có trách nhiệm nặng như núi Thái Sơn giống anh, nếu đã làm, sao có thể xem như không có chuyện gì xảy ra, sao có thể tiếp tục xem cô là con gái của sếp cũ, ân nhân hay bạn bè gì đó.

 

Trên môi vẫn còn vương lại xúc cảm và sự ẩm ướt, là nước bọt tự nhiên tiết ra, thấm đẫm cánh môi đang hơi thiếu nước của nhau.

 

Tay cô nâng lên, móng tay nhẹ nhàng cọ qua động mạch chủ của anh, đầu ngón tay cảm nhận được mồ hôi.

 

“Anh nghe thấy không?” An Đề l**m l**m khoé môi, nói, “Tim anh đập nhanh quá, mạnh quá, giống như đang đánh trống vậy.”

 

Giờ phút này, âm thanh đã trở thành một loại hàng cấm, anh không dám phát ra, còn cô lại cố tình dụ dỗ anh, cùng cô trở thành đồng phạm.

 

Chu Cánh dùng sức nhắm chặt mắt lại.

 

Khi mở ra lần nữa, anh đã hoàn toàn giơ vũ khí đầu hàng trước cô.

 

Một tay anh ôm lấy eo cô, nhấc bổng cô lên một chút, tay kia chống xuống mặt đất bên cạnh cô, hoàn toàn ngậm lấy môi cô, đầu lưỡi anh không cho phép từ chối mà cạy mở hàm răng cô.

 

Nơi đuôi mắt khoé mày của cô gợn lên ý cười, cô ngẩng đầu, hai tay như dây đằng, như rắn nước, quấn lấy cổ anh.

 

Anh hôn không mạnh, nhịp điệu cũng chậm, từng chút một xâm nhập sâu hơn, như thể muốn cô làm quen, một người đàn ông ngay cả khi hôn cũng biết lo lắng cho cảm thụ của đối phương, thật đúng là hiếm thấy.

 

An Đề không tiến không lùi, đầu lưỡi cô bị anh m*t, cắn, quấn lấy, rốt cuộc thì nam nữ vẫn có sự chênh lệch sức lực trời sinh, cuống lưỡi cô dần dần tê dại.

 

Cô không kiềm chế được mà rướn nửa người trên lên, dán sát vào lồng ngực nóng rực của người đàn ông, một tiếng “ưm” khe khẽ r*n r* thoát ra từ giữa môi răng.

 

Giống như có một dòng điện cao thế chạy qua tai, nửa người anh lập tức tê dại mất hết tri giác.

 

Nhân lúc anh thất thần, anh vẫn giữ nguyên tư thế hôn sâu, cô xoay người ngồi dậy, khóa ngồi trên đùi anh, hai tay ấn lên vai anh.

 

Anh bất giác đỡ lấy vòng eo của cô, thuận theo lực của cô mà ngả người nằm xuống.

 

An Đề thở không ra hơi, son môi đã nhoè, diễm lệ như một đoá hồng đẫm mưa.

 

Lần này đến lượt cô kiêu ngạo, từ trên cao nhìn xuống anh, tra hỏi: “Anh hôn qua nhiều phụ nữ rồi à?”

 

Chu Cánh lau đi vệt son lem bên khoé miệng cô, nói: “Hình như chuyện này không cần kinh nghiệm.”

 

Anh đã 30 tuổi, không phải 20, chưa nói đến chuyện anh từng yêu đương chưa, điều này cũng không ảnh hưởng đến việc anh nhanh chóng nắm giữ kỹ xảo.

 

“Không phải chứ.” Cô kinh ngạc nhướng mày, “Nụ hôn đầu của anh đấy à?”

 

Anh tránh mà không đáp: “An Đề, đi xuống.”

 

Cô tưởng anh thẹn quá hoá giận, kiêu kỳ từ chối: “Em không đó.”

 

Không biết có phải ở với Chỉ Thực lâu quá không, mà cái điệu bộ ăn vạ của An Đề lại có vài phần tương tự cô bé. Chỉ khác là, anh không thể lấy uy nghiêm của “chú” ra với cô được.

 

An Đề lý lẽ dĩ nhiên: “Là anh hôn em, em hỏi một chút về lịch sử tình trường của anh, không quá đáng chứ?”

 

“Lúc ở Kỳ Châu, sếp An có giới thiệu cho anh một cô gái, điều kiện đối phương rất tốt, cũng không ngại hoàn cảnh gia đình anh, bọn anh đã lấy mục đích yêu đương, kết hôn để qua lại trong một thời gian ngắn.”

 

“Sau đó thì sao?”

 

“Anh hay tin anh trai anh xảy ra chuyện, nên anh đã đề nghị chia tay.”

 

“Nếu không xảy ra chuyện đó, có phải hai người sẽ ở bên nhau không?”

 

Chu Cánh vô cùng thẳng thắn: “Có lẽ.”

 

Cô không nói được trong lòng mình có tư vị gì, lại hỏi: “Anh có thích cô ấy không?”

 

“Cô ấy cần một người chồng có năng lực để giúp cô ấy xử lý chuyện làm ăn, còn lúc đó anh sắp 30, bố mẹ anh hy vọng anh mau chóng thành gia lập thất. Chỉ là hai bên cùng có lợi mà thôi, không phải sự kết hợp nào cũng đều dựa trên nền tảng tình yêu.”

 

“Phải không? Vậy anh đối với em thì sao?”

 

Anh im lặng một lát, rồi nói: “Em thật sự là một tai nạn ngoài ý muốn trong cuộc đời mà anh chưa bao giờ lường trước được.”

 

An Đề cười: “Cảm giác thế nào?”

 

Anh nhíu mày thành một chữ “Xuyên”: “Đổi lại là em, kế hoạch của em bị xáo trộn toàn bộ, những ngày tháng thuận lợi bỗng long trời lở đất, em cảm thấy thế nào?”

 

Tóm lại sẽ không thản nhiên như vậy.

 

“Ồ.” Giọng cô kéo thật dài, “Ra là em có ảnh hưởng lớn đến vậy à.”

 

Anh hít sâu, đang định mở miệng, cô đã cúi người xuống, che lấy miệng anh, nói: “Biết hiệu ứng Cửa sổ vỡ chứ? Một lỗ hổng nhỏ, dẫn đến sự phá hoại lớn hơn. Anh một khi đã bại lộ nhược điểm của mình, sẽ rất khó lật ngược tình thế.”

 

Ví dụ như hiện tại, anh đã bị cô áp chế.

 

So với hiệu ứng Cửa sổ vỡ, cách nói phù hợp hơn với tình trạng của Chu Cánh lúc này, có lẽ là đã đâm lao thì phải theo lao.

 

Quyền chủ động đã bị cô chiếm lấy, mái tóc dài xoã tung của cô rũ xuống từ vai, đuôi tóc như có như không mà lướt nhẹ qua xương quai xanh của anh. Họ ôm nhau, hôn nhau, không khí vốn đã oi bức lại càng trở nên nóng bỏng.

 

Ngón tay An Đề luồn vào vạt áo phông của người đàn ông, ở trạng thái không gồng, cơ bụng anh không phải kiểu cứng đờ, mà rất giàu tính đàn hồi.

 

Ghé sát vào tai anh, cô thở ra hơi nóng: “Chú Chu, em muốn xem, có được không?”

 

Đến nước này, mọi thứ đã hoàn toàn hỗn loạn.

 

Theo nguyên tắc anh luôn tuân thủ nghiêm ngặt, anh tuyệt đối không thể đồng ý, nhưng mà…

 

Hai bên trái phải đặt một chiếc đèn pin chiếu sáng, nương theo ánh sáng, cô trắng trợn đánh giá từ trên xuống dưới, không chút che giấu sự soi xét trong mắt mình.

 

Dáng người tam giác ngược tiêu chuẩn, màu da ở giữa màu lúa mì và màu đồng cổ, bề mặt phủ một lớp mồ hôi mỏng, cơ bắp không phải kiểu khối nào ra khối đó, nhưng rất rắn chắc, bắp tay anh còn to hơn cả cẳng chân cô.

 

Lúc này An Đề mới trả lời câu hỏi lúc trước của anh: “Như ý rồi, nhưng vẫn chưa đủ.”

 

Gương mặt cô trong mắt anh trở nên mơ hồ, vặn vẹo, biến ảo thành dáng vẻ của một con hồ ly đã tu luyện thành tinh.

 

Trên ngọn núi này, đúng là địa bàn của cô.

 

Chu Cánh đã không nhớ rõ, họ đã ôm hôn bao lâu, đổi bao nhiêu tư thế, là ai chủ động, và ai là người bị động chịu trói.

 

d*c v*ng lan tràn, cả hai ỷ vào nơi này là chốn không người, vào khoảnh khắc mọi người đã say ngủ, mà càng thêm không kiêng nể gì.

 

Như thể đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa, không cần suy xét đến thuần phong mỹ tục hay lễ nghĩa liêm sỉ của xã hội hiện đại, chỉ cần tuân theo bản năng nguyên thuỷ nhất của con người.

 

Anh gấp bừa vài bộ quần áo, lót sau lưng cô, ngăn cách cô với lớp cát sỏi li ti dưới tấm thảm. Nụ hôn không ngừng quẩn quanh lưu luyến ở vành tai và sau gáy cô, mồ hôi dính nhớp khiến sự thân mật càng thêm dày vò.

 

Hơi thở quấn quýt, khó phân là của anh hay của cô.

 

An Đề thở hổn hển, cô nóng đến không chịu nổi, lúc này cô mới nhận ra, thứ khiến người ta nóng đến nôn nao, đâu chỉ là nhiệt độ không khí, mà còn là bờ môi của người đàn ông.

 

Cánh tay gầy như que tăm của cô bám lên vai và lưng anh, tạo thành sự tương phản màu da rõ rệt, cô nghiêng đầu trốn tránh, lí nhí nói câu gì đó.

 

Cánh tay dài của Chu Cánh vươn ra, vớt lấy cái túi của cô, mấy miếng mỏng bọc trong giấy bạc rơi ra, anh chợt khựng lại, mồ hôi bị gió thổi có phần lạnh đi, anh khàn giọng hỏi cô: “Em lấy đâu ra thứ này?”

 

“Anh cho em mà.”

 

Anh?

 

Nét mặt anh lạnh đi: “Dù em có muốn kiếm cớ, cũng không cần nói bừa lý do này chứ.”

 

“Hôm Thất Tịch rút thăm trúng thưởng đó, còn không phải là anh đưa cho em à.” Cô vỗ vỗ mặt anh, cười khanh khách, “Ghen à?”

 

Chu Cánh không nói.

 

Có một khoảnh khắc, anh muốn dừng ngay cái tiết mục hoang đường này lại. Ít nhất, cho đến bây giờ, họ vẫn chưa phát sinh quan hệ thực chất, vẫn còn kịp.

 

Anh cũng không có nhu cầu gì, hơn ba mươi năm qua, anh không có nhu cầu quá mạnh về phương diện này, thật sự không được, cũng có thể dùng tay.

 

Hành động của An Đề còn nhanh hơn kết quả mà anh suy tính.

 

Cô nắm lấy tay anh, kéo khoá chiếc váy bên cạnh người xuống. Cô như thể đang xấu hổ, lại như thể bất lực, giống một con mèo nhỏ rụt rè sợ hãi, vùi mặt vào hõm vai anh, hơi thở cô dần yếu ớt.

 

Nếu không phải mấy ngày nay giằng co, có lẽ anh đã thật sự bị sự nguỵ trang của cô mê hoặc.

 

Đây chẳng qua cũng là thủ đoạn của cô.

 

Cô biết rõ thói hư tật xấu của đám đàn ông, một cô gái mềm mại không xương, dựa dẫm vào họ, có thể khơi dậy h*m m**n bảo vệ của họ.

 

Cùng với, h*m m**n chiếm hữu chết tiệt.

 

“Em có muốn tắt đèn không?”

 

Anh nghe thấy chính mình hỏi. Có lẽ, anh làm vậy là để giảm bớt cảm giác tội lỗi ngập trời trong lòng, nhưng cũng chỉ là bịt tai trộm chuông mà thôi.

 

“Tắt đi.”

 

Thật ra An Đề có chút khẩn trương, gan lớn thì gan lớn, nhưng lần đầu trải nghiệm, ngoài sự mới mẻ và k*ch th*ch, còn có nỗi sợ hãi bản năng đối với những điều chưa biết.

 

Cô không biết mình có thể chứa nổi không, rốt cuộc thì chỗ đó của anh hình như… rất xứng đôi với hình thể của anh, vừa rồi lúc vật lộn, dù cố ý hay vô tình, thì khoé mắt cô ít nhiều cũng đã liếc thấy.

 

Anh làm theo lời cô, tắt đèn.

 

Đây chính là khoảnh khắc tối tăm nhất, yên tĩnh nhất trước bình minh, cả hai chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy dáng hình của đối phương.

 

Thị giác lùi lại, đổi lấy các giác quan khác, đặc biệt là xúc giác, được phóng đại. Cô nín thở tập trung, cảm nhận lớp chai sạn thô ráp trong lòng bàn tay người đàn ông đang lướt ngang qua đôi gò bông tuyết trắng của mình.

 

Như thể là, một cánh hoa dưới cơn mưa rào, đang run rẩy nhè nhẹ.

 

Chu Cánh có chút do dự, nhiệt độ từ cổ đến mang tai đều tăng lên, cả người anh như bị lửa đốt, lòng bàn tay nóng rực, mà da thịt cô cũng nóng không kém.

 

Họ cẩn thận dò xét, thăm dò, sự ẩm ướt không phân rõ là mồ hôi, hay là thứ gì khác.

 

Với anh, với cô, đều là một sự tra tấn không nhỏ.

 

An Đề nằm ngửa, thả lỏng ngắm nhìn trời đêm. Dải ngân hà nhìn bằng mắt thường tuy không lộng lẫy bằng qua ống kính, nhưng ngôi sao lớn nhất và sáng nhất vẫn đang kiên trì lập loè. Nó tựa như con mắt của Thượng đế, đang chớp chớp mấy cái đầy thâm ý với cô.

 

Thế nên cô có một cảm giác xấu hổ như bị giám sát.

 

Đúng lúc này, Chu Cánh bắt đầu thử.

 

Cô giật bắn cả người theo phản xạ, bấu chặt lấy cánh tay anh: “Chu, Chu Cánh, bật đèn lên, em muốn nhìn anh!”

 

Đôi mắt đã quen với bóng tối, bị ánh đèn đâm vào liền hoa lên.

 

Anh gạt đi những sợi tóc mái dính trên má cô, cúi người xuống, ôm cô thật chặt, nhẹ nhàng dỗ dành: “Thị Thị, đau thì nói anh biết.”

 

“Ừm…”

 

Có lẽ anh chỉ thông thạo lý thuyết và phương pháp thao tác, chứ không biết cách trấn an cảm xúc của cô.

 

An Đề không để ý anh nói gì, toàn bộ sự chú ý của cô đang tập trung vào nơi đang c*ng tr**ng đến cực điểm kia.

 

Khi cô c*n m** d*** đến trắng bệch, anh liên tục hôn lên mí mắt và vầng thái dương đẫm mồ hôi của cô, dùng âm lượng chỉ hai người nghe thấy để thì thầm với cô.

 

Trên thực tế, ngoài mấy loài côn trùng đi đêm, không có bất kỳ sinh vật nào nhìn trộm được bí mật nơi đây.

 

Cô bắt đầu chửi rủa anh, vắt kiệt vốn từ vựng của mình để tuôn ra những lời mắng mỏ lộn xộn, không thành câu.

 

Cô cũng véo anh, nhưng da thịt anh quá săn chắc, móng tay véo không nổi, cô liền chuyển sang cào, cấu, như thể muốn trút đi nỗi đau đớn xé rách mà cô đang phải chịu đựng.

 

Tính tình đại tiểu thư của cô xưa nay vốn không dính dáng gì đến hai chữ “dịu dàng”. Mỗi khi cơ thể quý giá của mình cảm thấy không thoải mái, cô vô lý trút giận lên đầu anh. Lần này cũng y hệt như thế.

 

Nhưng Chu Cánh biết, nếu cô thật sự chán ghét anh, đáng lẽ cô đã đẩy anh ra thật mạnh, chứ không phải đang vô thức quấn lấy anh chặt đến nghẹt thở như thế này.

 

Từ đầu đến cuối, không một lời yêu hay thích nào được thốt ra. Họ cứ như thể là những sinh vật nguyên thủy nhất, chỉ dựa vào bản năng và hormone đang sục sôi để thúc đẩy cảm xúc leo lên đến đỉnh điểm.

 

An Đề nằm nghiêng trên đệm, rã rời. Cô cố gắng mở to mắt, và giữa cơn mơ màng, dường như cô thấy một con bọ màu đen, to bằng hạt đậu đỏ, đang chậm rãi bò qua trước mặt.

 

“Á!”

 

“Bộp” “Bộp” “Bộp”.

 

Con bọ bị doạ sợ, nhanh chóng bò đi mất.

 

Anh lật người cô lại, cẩn thận đặt cô nằm ngay ngắn.

 

Tầm mắt cô lướt qua đường viền hàm đẫm mồ hôi của anh.

 

Con mắt đang nhìn trộm trên bầu trời kia vẫn không hề chớp, cứ nhìn chằm chằm vào đôi nam nữ đang tuỳ ý tận tình, thoả mãn tư dục.

 

 

Một cái, hai cái… được thắt nút, rồi cùng với đống rác là vỏ bao bị xé mở ném sang một bên.

 

Mồ hôi chảy vào mắt, ngứa vô cùng, An Đề r*n r* sai bảo anh.

 

Chu Cánh tìm khăn giấy, đổ nước khoáng vào làm ướt, lúc quay lại nhìn cô thì cô đã ngủ mất rồi. Hai má vẫn còn ửng hồng, đuôi mày còn vương mồ hôi.

 

Anh kiên nhẫn tỉ mỉ lau cho cô, cũng không đánh thức cô.

 

Đúng là mệt đến kiệt sức.

 

Xong xuôi, anh nhìn về phía cuối chân trời, nơi một vầng dương mới đang chuẩn bị mọc lên.

 

Khoảng tám chín tuổi, Chu Liệt tình cờ phát hiện ra ngọn núi hoang này, anh ấy nói mảnh đất bằng này hướng về phía Đông, rất thích hợp để ngắm mặt trời mọc.

 

Kỳ nghỉ hè trước khi Chu Cánh vào đại học, hai anh em đã đến đây lần cuối cùng, thức trắng cả đêm.

 

Chu Liệt chỉ vào ráng mây ban mai, nói với anh: “Chu Cánh, em là sinh viên đầu tiên của nhà mình, lại còn là trường top, cuộc đời mày sau này giống như vầng thái dương kia vậy, tương lai sẽ có những ngày tháng rất tốt đẹp, đến lúc đó anh chỉ có thể ngước nhìn em thôi.”

 

Đáng tiếc, anh ấy vĩnh viễn không nhìn thấy được.

 

Chu Cánh thu hồi ánh mắt, kéo lại bộ quần áo đang đắp trên người An Đề, anh phất tay đuổi muỗi.

 

Cô ngốc này, cô không biết, trên núi không có ma, nhưng có rắn, có chồn, có lửng, ngủ màn trời chiếu đất, nhất thiết phải có người canh.

 

Không biết cũng tốt, đỡ cho cô ngủ không yên.

 

Anh cứ thế ngồi im, chờ đợi trời từng chút một sáng lên.

 

Cô gái nói chắc như đinh đóng cột là muốn chụp ảnh, giờ lại không có lấy một dấu hiệu nhỏ nào là muốn tỉnh.

 

Anh thở dài một hơi.

 

Anh đã đoán được từ trước.

 

Nhưng cho dù cô có đào hố ngay trước mặt, bảo anh nhảy, anh cũng cam tâm tình nguyện mà nhảy.

Bình Luận (0)
Comment