Hạ Vấn Dây Tơ Hồng - Hành Nhất Tiếu

Chương 50

Sau đó, hai người không ai nói thêm gì. Bởi vì nữ chủ nhân Lương Văn Duyệt đã về nhà.

 

Ngụy Khiêm Tốn từ phòng bếp chạy ra, nhận lấy túi xách của cô ấy, dọn sẵn dép lê trên đất, nịnh nọt: “Vợ yêu đi làm vất vả rồi, chào mừng vợ yêu về nhà.”

 

Cô ấy nhón chân hôn lên má anh ta, rồi nhìn về phía mọi người trong phòng khách. Chỉ Thực gọi cô ấy là mẹ nuôi, đây là chuyện đã nhận từ trước khi họ kết hôn, đương nhiên đã thân thuộc đến mức không cần cố tình chào hỏi.

 

Người xa lạ duy nhất, là An Đề.

 

“Cô ấy là Chu Cánh…” Lương Văn Duyệt từng nghe chồng nhắc đến cô, nhưng không chắc chắn quan hệ hiện tại của họ. Ngụy Khiêm Tốn thuận miệng: “An Đề, em cứ xem là bạn gái tương lai đi.”

 

Anh ta không cố tình hạ giọng, những người khác đều nghe rõ mồn một, sắc mặt mỗi người một vẻ. Chu Cánh: “…”

 

Chỉ Thực gật đầu lia lịa: “Đúng đúng đúng.”

 

An Đề vẫy tay: “Hello, chị Văn Duyệt, chị gọi em Tiểu An là được rồi.”

 

Chỉ Thực hoang mang gãi đầu: “Nhưng mà, chị An Đề, đó là mẹ nuôi của em.”

 

Lương Văn Duyệt cười rộ lên: “Không sao, gọi sao cũng được, thuận miệng là được.”

 

Cô ấy đẩy đẩy Ngụy Khiêm Tốn: “Nồi sắp cháy rồi kìa, anh còn đứng đây làm gì?”

 

“Làm món tôm viên mù tạt em thích, chờ nhé.”

 

Kỳ thật chỉ nhìn bề ngoài, hai người họ rất không hợp nhau. Phong cách hành sự của Ngụy Khiêm Tốn không mấy đứng đắn, có chút cà lơ phất phơ, phóng khoáng không gò bó; trong khi Lương Văn Duyệt thì người cũng như tên, văn nhã, dịu dàng, khí chất giống như giáo viên, không giống kiểu người trị được chồng.

 

Nói chuyện một lúc An Đề mới biết, Lương Văn Duyệt là bác sĩ nha khoa, tuổi còn trẻ đã lên làm bác sĩ chính.

 

Cô ấy cười nói: “Cả nhà chị đều là bác sĩ, trải khắp các khoa, chị đã tính là bét bảng rồi, em trai chị lợi hại hơn, 27 tuổi đã thi đậu. À đúng rồi, bạn gái nó cũng trạc tuổi em, còn đang học thạc sĩ.”

 

Trong suốt thời gian đó, luôn là Ngụy Khiêm Tốn bận rộn nấu nướng, dì giúp việc phụ giúp anh ta.

 

Ngày thường Lương Văn Duyệt rất bận, cũng mệt, Ngụy Khiêm Tốn phải lo cả việc trong lẫn việc ngoài. Họ không muốn có con, một là không có thời gian tự mình chăm, hai là thế giới hai người vẫn chưa đủ. May mắn là hai bên gia đình cũng không thúc giục lắm.

 

An Đề nói chuyện với cô ấy rất vui vẻ, trước khi đi, Lương Văn Duyệt tặng cô một chiếc quạt lụa thêu tay mà cô ấy làm lúc rảnh rỗi.

 

Cô nói: “Hôm nay em đến đột ngột, không chuẩn bị quà, sao có thể nhận của chị được.”

 

“Đừng ngại, sợ thiếu nợ ân tình à,” Ngụy Khiêm Tốn trêu chọc, “Chu Cánh sẽ trả thay em.”

 

Hôm nay vợ chồng họ đã vạch hết mọi bí mật của anh, Chu Cánh cũng chẳng buồn cãi lại, anh gọi Chỉ Thực đi, rồi tạm biệt Ngụy Khiêm Tốn và Lương Văn Duyệt.

 

Vì phải lái xe, tối nay Chu Cánh không uống rượu, ngược lại An Đề uống một chút rượu sủi bọt.

 

Xe chạy lên cầu vượt, cô say sưa dựa vào cửa kính xe, nhìn ánh đèn neon lướt qua trên đường: “Lúc nhỏ em từng nghĩ, nếu em sinh ra trong một gia đình bình thường hơn, có phải sẽ tốt hơn không—bố mẹ sẽ không bận rộn công việc cả ngày, để bảo mẫu trông em, để em một mình lủi thủi ăn cơm trên một bàn ăn trống rỗng.”

 

“Mỗi nhà mỗi cảnh, không có tình huống nào là hoàn hảo cả.”

 

“Đúng vậy.” Cô hơi nghiêng mắt, nhìn anh qua kính chiếu hậu, ánh mắt đong đầy ý tứ, “Lớn lên rồi em mới hiểu sâu sắc một điều, khi em muốn trốn tránh khả năng bị tổn thương, trốn tránh những khốn cảnh nan giải, thì em cũng sẽ rời xa tình yêu và hạnh phúc thuộc về mình. Nếu lúc đó em liều mạng chống cự việc bị bố em đưa em về nông thôn, em cũng sẽ không gặp được anh.”

 

Cũng sẽ không thích anh. Tất cả đều có mối liên kết với nhau.

 

Ngược lại cũng vậy. Anh sẽ gặp cô. Anh cũng sẽ yêu cô.

 

“Cho nên, rất nhiều lúc, thái độ của em là thuận theo tự nhiên, hoặc là nói khó nghe một chút, chính là bỏ mặc.”

 

Cô chống đầu, chậm rãi nói: “Nhưng em phát hiện, chiêu này của em đối với anh không hiệu quả. Không thúc ép anh vài lần, anh chỉ biết sợ hãi không dám tiến lên, lúc nào cũng đứng yên tại chỗ.”

 

Nếu đây là một kiếp nạn trong định mệnh, cô không dễ chịu, thì anh cũng đừng hòng dễ dàng trốn thoát. Nếu đã muốn trầm luân, vậy thì cùng nhau đi.

 

Về đến nhà họ An.

 

Xe của Chu Cánh vẫn để ở bãi đỗ xe bệnh viện, An Đề bảo tài xế nhà đưa anh một đoạn, anh uyển chuyển từ chối, nói mình tự bắt xe là được. “Gần đây khó bắt xe lắm, hay là anh ở tạm phòng khách một đêm đi, chỗ bố em có nhiều quần áo mới, em nói với ông một tiếng là được.”

 

Cô ra hiệu cho Chỉ Thực. “Chu Cánh, hôm nay chú không mệt à? Hơn nữa ngày mai còn phải đến đón bọn con, phiền phức lắm. Đừng đi nữa, ở lại nhà chị An Đề nghỉ ngơi đi.”

 

Chu Cánh kéo cô bé qua: “Con nhận lợi ích gì của chị ấy rồi?”

 

Chỉ Thực không giỏi nói dối, lắp bắp một cái, rồi tăng âm lượng để che giấu sự chột dạ: “Con, con rõ ràng là quan tâm chú mà.”

 

Anh không so đo: “Anh đặt khách sạn rồi, vẫn là không làm phiền gia đình em. Tạm biệt.” Dứt lời anh liền đi thẳng.

 

An Đề bĩu môi, dắt Chỉ Thực vào thang máy lên lầu.

 

Trên tầng hai, xuyên qua khe hở lan can, An Ngạn lẳng lặng chứng kiến toàn bộ quá trình. Cậu nhìn về phía cô bé kia. Tại sao lại là cô bé đó. Nếu chị gái ở bên người đàn ông kia, có phải cô bé đó sẽ trở thành người nhà của chị không? Có phải sau này chị cậu cũng sẽ có con của riêng mình? Sau khi chị và họ tạo thành gia đình, chị sẽ rời khỏi nhà họ An.

 

Cậu mím môi, yên lặng quay về phòng.

 

Sáng hôm sau, Chu Cánh đón hai người đi công viên hải dương.

 

Anh đeo một cái ba lô, An Đề hỏi: “Anh đựng gì trong này thế? Căng phồng.”

 

“Đồ cho Chỉ Thực.”

 

“Ồ.”

 

Đi dạo cả buổi sáng, cô mới biết bên trong rốt cuộc là những gì—khăn ướt, xà phòng giấy, đồ ăn vặt, nước… thậm chí còn có cả kéo xách tay.

 

“Không biết còn tưởng anh đi dã ngoại sinh tồn đấy.”

 

Chu Cánh nói: “Hồi mới đầu đưa Chỉ Thực ra ngoài chơi, anh thường luống cuống tay chân, tóm lại là lo trước khỏi hoạ.”

 

“‘Luống cuống tay chân’?” Cô nói, “Em còn tưởng lúc nào anh cũng bày mưu lập kế, ung dung tự tại.”

 

“An Đề, anh cũng chỉ là một người bình thường.”

 

Chỉ Thực đang đi phía trước, anh phải để mắt nhìn, sợ lạc mất, “Cũng có lúc anh bất lực.”

 

Cô hỏi: “Ví dụ như?”

 

Anh im lặng một lát, nói: “Nếu người gặp em lúc này là anh của năm 26, 27 tuổi, có lẽ anh đã có đủ tự tin để theo đuổi em.”

 

Lúc đó công việc anh đang trên đà thăng tiến, có nhà có xe, gia đình êm ấm, tương lai bằng phẳng sáng lạn. Cho dù có chênh lệch thân phận địa vị nhất định với cô, nhưng với năng lực của anh, cộng thêm sự đề bạt của An Chính Đình, anh hoàn toàn xứng đôi với cô.

 

Còn anh của hiện tại thì sao? Trên vướng già, dưới có trẻ, hai bàn tay trắng, còn cách cô mười một năm khoảng cách không thể vượt qua, đợi đến lúc anh chính thức bước vào giai đoạn trung niên, thì cô vẫn đang ở độ tuổi thanh xuân đẹp nhất.

 

Lần đầu tiên anh cảm thấy, tuổi 30, độ tuổi hoàng kim của đàn ông trong mắt nhiều người, lại có nhiều sự bất lực đến vậy.

 

“Chu Chỉ Thực,” An Đề đột nhiên gọi, “Em đừng chạy đằng trước nữa.”

 

Chỉ Thực ngoan ngoãn đứng lại, có chút bối rối.

 

An Đề di chuyển bước chân, chắn trước mặt Chu Cánh, ra lệnh: “Nhìn em.”

 

Một người ngẩng đầu, một người rũ mắt. Họ đứng đối diện nhau không một tiếng động giữa đám đông.

 

“Vứt bỏ thân phận, trách nhiệm, bối cảnh gia đình… tất cả những yếu tố bên ngoài đó đi. Giờ phút này, chỉ có anh và em, anh có muốn ở bên em không?”

 

Anh có thể trả lời thế nào đây? Đáp án đã định sẵn từ lâu rồi, không thể tự lừa mình dối người, không thể bịt tai trộm chuông.

 

Cuối cùng, chỉ có một cái gật đầu thật nhẹ.

 

“Được, em biết rồi.” Cô gật đầu, vỗ vỗ l*n đ*nh đầu Chỉ Thực: “Chúng ta đi.”

 

Chu Cánh: ?

 

Giữa trưa, họ đến một trung tâm thương mại gần đó ăn cơm, có một khu nhà banh hải dương cho trẻ em,

 

Chỉ Thực vào chơi, hai người ngồi bên ngoài nghỉ ngơi.

 

An Đề đi một đôi giày cao gót mới mua, có chút cọ gót. Đi cả buổi sáng, không biết đã bị cọ trầy da từ lúc nào, phần da thịt và da giày dính vào nhau, không gỡ ra được.

 

Cô đau đến hít hà một hơi.

 

“Em đừng cử động vội.” Anh ngồi xổm trước mặt cô, từ trong túi lấy ra một chai nước muối sinh lý.

 

“Anh mang cả cái này theo luôn à?”

 

“Lần trước Chỉ Thực bị thương nên anh chuẩn bị, đề phòng bất trắc.”

 

Cô chậc một tiếng: “Anh đúng là một ông chú tốt.”

 

Chu Cánh nâng cổ chân cô, nhẹ nhàng tách giày ra khỏi chân, rồi bẻ một cây tăm bông tẩm cồn i-ốt dùng một lần, khử trùng xong mới dán băng cá nhân lên.

 

Anh đứng dậy, dọn dẹp rác: “Em ở đây chờ anh, anh đi mua…”

 

Cô nhất thời lanh miệng, ngắt lời: “Mua quýt à? Anh định làm bố em sao?”

 

“…”

 

“Trêu anh thôi, đi đi, em mỏi chân lắm, lười động đậy.”

 

Chu Cánh mua một đôi giày đế dày, xỏ vào cho cô, kích cỡ vừa vặn, còn đôi giày kia thì dùng túi đựng lại. “Về nhà dùng khăn nóng chườm một chút là sẽ không bị cọ nữa.”

 

“Theo logic phim thần tượng, không phải là anh nên lén chườm giúp em sao?”

 

“Nhà em có nhiều người giúp việc như vậy, cũng không đến lượt anh.”

 

“Chú Chu.”

 

An Đề gằn từng chữ, nghiêm túc chỉ bảo: “Yêu đương có đôi khi giống như trò chơi con nít, là hai người cùng nhau làm những việc trẻ con, không có ý nghĩa gì cả.”

 

Anh dừng một chút, hỏi: “Câu hỏi buổi sáng của em, là có ý gì?”

 

“Ý là, anh tỏ tình với em, em đồng ý cho anh theo đuổi.”

 

“Em…”

 

“Anh nghĩ kỹ đi, đây tuyệt đối là lần cuối cùng, nếu anh còn phủ nhận nữa, sau này chúng ta đường ai nấy đi.”

 

Cô dựng một ngón trỏ, ngăn anh mở miệng: “Anh cũng đừng tìm cớ nữa. Anh dám nói, ngày hôm qua ở bệnh viện, không phải anh cố ý đi theo em? Mấy ngày nay không phải ngày nào anh cũng lướt video của em à?”

 

Chu Cánh ngẩn ra: “Sao em biết?”

 

“Làm sao mà em biết được sao?” Cô nhún vai, cười gian xảo, “Đấy, là anh vừa tự mình nói ra.”

 

Anh bất lực nhắm mắt. Anh nên hiểu từ trước chứ, đây là một con hồ ly đã thành tinh, chỉ cần lơ là một chút là sẽ bị cô lừa vào động hồ ly, trở thành món ăn trong đĩa của cô.

 

Kỳ thật có thể tưởng tượng được, ở bên một cô gái như vậy sẽ rất vui vẻ. Cô linh động, hoạt bát, thông minh, mềm lòng thiện lương, có chút tính tình đại tiểu thư kiêu căng cũng không sao, đám con trai trẻ tuổi có lẽ không chịu nổi, nhưng anh lại cảm thấy nó giống như một quả ớt cay, k*ch th*ch, nhưng rất thơm.

 

Hình ảnh cô vui đùa cùng Chỉ Thực, nghiêng đầu tạo dáng tự sướng, hay nằm trên ghế xếp phe phẩy quạt hương bồ… vô số hình ảnh sống động, không ngừng lướt qua trong đầu anh.

 

Anh thật sự có thể xem những ngày tháng đó như một giấc mộng, tỉnh lại là không còn dấu vết gì sao?

 

An Đề bỗng dưng ôm lấy mặt anh.

 

Lòng bàn tay cô tinh tế mà ấm áp, kéo anh trở về thực tại. “Lẽ ra em nên chụp lại bộ dạng này của anh lúc này, cho anh tự mình xem, anh nhìn em chằm chằm mê mẩn đến mức nào.”

 

Anh thở dài.

 

“Làm sao? Thừa nhận là một chuyện rất đáng xấu hổ à?”

 

“Em đúng là đủ tàn nhẫn.” Chu Cánh nói, “Không cho anh đường lui, ép anh đến bước đường cùng, chỉ có thể đi vào khuôn khổ.”

 

Cô cười. “Không sao, làm thần tử dưới váy của em không mất mặt, rốt cuộc,” cô ghé sát tai anh thì thầm, “Không phải người đàn ông nào cũng có tư cách dùng miệng cho em.”

 

Anh thật sự muốn bịt miệng cô lại. Đây là nơi công cộng, có cần phải nói những lời như vậy để trêu chọc anh không?

 

Cô trốn cũng rất nhanh, cô vặn một hộp sữa dừa ra, uống một ngụm.

 

Không biết là cố ý hay vô tình, cô vươn đầu lưỡi, l**m đi vệt sữa trắng dính trên khoé môi. Anh dứt khoát quay mặt đi chỗ khác.

 

Chỉ Thực sắp khai giảng, mấy ngày nay cô bé ở cùng An Đề.

 

Công ty còn có việc, tối nay Chu Cánh phải về Nghi Giang, đến lúc đó anh sẽ quay lại đưa cô bé đến trường nhập học.

 

“Chu Cánh, bái bai, con sẽ nhớ chú đó.”

 

“Đừng gây thêm phiền phức cho chị An Đề của con, có việc gì thì gọi điện cho chú.”

 

“Biết rồi ạ. Chờ một chút, con còn có cái này cho chú.”

 

Chỉ Thực lục lọi trong túi nửa ngày, móc ra một cái “trái tim”, cười toe toét: “Chú Chu Cánh, sinh nhật vui vẻ, yêu chú.”

 

Anh bật cười, nhận lấy: “Đã nhận, cảm ơn.”

 

Trước khi đi, anh nhìn An Đề thật sâu, nhưng không nói thêm gì. Kết quả là xe vừa lái ra khỏi khu biệt thự, anh nhận được tin nhắn của cô.

 

Ann: [Anh xem ở cửa xe bên phải hàng ghế sau đi.]

 

Anh dừng xe lại, vươn người lấy một cái túi quà nhỏ. Trên đó in logo của nhãn hiệu bật lửa anh đang dùng, nhưng kiểu dáng này giá đắt hơn rất nhiều.

 

Chu Cánh: [Không phải là anh theo đuổi em sao? Sao em lại tặng anh món quà đắt tiền như vậy?]

 

Ann: [Bố em gỡ phong toả thẻ cho em rồi, em muốn trải nghiệm cảm giác làm phú bà nuôi trai]

 

Chu Cánh: […]

 

Anh có thể tưởng tượng ra, bộ dạng đắc ý cười như mùa xuân của cô ở bên kia màn hình điện thoại.

 

Ann: [Chu Cánh, sinh nhật vui vẻ.]

 

Chu Cánh: [Cảm ơn em.]

 

Buổi tối, Chỉ Thực uống xong sữa nóng, đã ngủ say, tâm trạng An Đề rất tốt, cô vừa ngâm nga hát vừa dưỡng da.

 

Điện thoại cô có tin nhắn mới. Cô rảnh ra một tay để mở.

 

Chu Cánh: [Em có tiện ra ngoài không?]

 

Ann: [?]

 

Chu Cánh: [Đến bên cửa sổ.]

 

An Đề không hiểu sao, thầm nghĩ, hay là anh lấy oán trả ơn, lừa cô ra ngoài. Cho nên cô không chú ý, anh dùng chữ “Đến”, mà không phải chữ “Ra”.

 

Phòng ngủ của cô là phòng Phương Tích Dung cố ý chọn cho cô lúc trước, bên dưới cửa sổ là hoa viên, có thể thu hết cảnh quan vào tầm mắt, xa hơn chút nữa là đường lớn.

 

Ánh đèn đường không sáng lắm, lại cách một khoảng, chỉ có thể mơ hồ thấy một bóng người cao lớn. Đầu anh ngẩng lên, hướng mặt về phía phòng của cô.

 

Tim cô đột nhiên đập lỡ một nhịp. Không phải anh đã đi rồi sao?

Bình Luận (0)
Comment