Hạ Vấn Dây Tơ Hồng - Hành Nhất Tiếu

Chương 51

Tuần cuối của tháng Tám, nhiệt độ ban đêm ở Kỳ Châu đã có phần giảm xuống. An Đề khoác vội một chiếc áo mỏng bên ngoài váy ngủ, cô xỏ dép lê vội vàng xuống lầu.

 

Nhưng vừa ra đến cửa, cô lại cố tình thả chậm bước chân. Vội vã quá, trông cứ như cô không thể rời xa anh được vậy.

 

Chu Cánh đi về phía cô, không nhanh không chậm.

 

Khoảnh khắc này, đáng lẽ phải có cảm giác “một ánh nhìn vạn năm”, nhưng anh không phải người có khiếu lãng mạn, vậy mà cô ngược lại cảm thấy trong lòng mình vô cùng kiên định.

 

Là kiên định, một sự kiên định đến từ sức mạnh của dòng nước tĩnh lặng chảy sâu, tin rằng nó không phải là ngẫu hứng, không phải thoáng qua rồi biến mất. Bởi vì những thứ ngẫu hứng, dễ dàng có được, thường khiến người ta nghi ngờ về tính xác thực của nó.

 

Cô tưởng rằng, ngưỡng cảm xúc của mình đối với tình yêu rất cao, luôn theo đuổi sự mới mẻ và k*ch th*ch, điều này dường như đi ngược lại với hai chữ “kiên định”.

 

Nhưng hiện thực chính là, cô đã bị cuộc gặp gỡ không hề có chút bất ngờ này làm cho rung động.

 

An Đề kéo vạt áo, khoanh tay, hơi hất cằm: “Sao thế, anh tìm em có việc à?”

 

Anh nói: “Đột nhiên anh nghĩ đến, lúc Ngụy Khiêm Tốn theo đuổi Lương Văn Duyệt, cậu ta cũng thường chạy đến dưới lầu nhà cô ấy lúc nửa đêm. Có khi chẳng làm gì cả, chỉ đứng nhìn thôi.”

 

Cô có chút buồn cười, nhưng cố nhịn lại: “Ồ, vậy anh đứng bao lâu rồi? Tìm hiểu ra được gì chưa?”

 

Chu Cánh ngẫm lại, nói: “Ừm… Rất kỳ diệu. Rõ ràng là đứng rất xa, nhưng lại có cảm giác như cô ấy đang ở ngay trước mắt anh vậy.”

 

Ngụy Khiêm Tốn là người cực kỳ thích chia sẻ, anh ta đã kể cho Chu Cánh nghe quá nhiều về trải nghiệm yêu đương của mình, đủ vị chua ngọt đắng cay, hận không thể để anh nếm thử. Nhưng đây là lần đầu tiên, anh tự mình cảm nhận được điều đó.

 

—Thật lâu, thật xa mà luôn ngóng trông, tuy cô đơn lẻ bóng, nhưng trái tim anh lại nóng rực.

 

An Đề đến gần hơn, cô cẩn thận quan sát khuôn mặt anh, như thể lo lắng anh bị ai đó nhập xác: “Chú Chu, anh nói mấy lời này, không giống phong cách của anh chút nào.”

 

“Không phải em nói, là anh theo đuổi em sao?”

 

“Ồ.” Cô như có như không lấy gót giày cọ mặt đất, giọng nói khe khẽ, như sợ bị gió đêm cuốn đi mất: “Vậy kế tiếp anh định làm gì?”

 

“Không biết.” Chu Cánh thành thật: “Kế hoạch ban đầu là, gặp em một lát rồi anh sẽ đi.”

 

Cô bật sáng điện thoại, thời gian nói sớm không sớm, nói muộn không muộn: “Chờ anh về đến nhà cũng nửa đêm rồi, chỉ vì nhìn em một cái thôi à?”

 

Anh bất đắc dĩ cười khổ: “Đây đúng là không giống chuyện anh sẽ làm.”

 

Từ hồi cấp ba, anh hiếm khi lãng phí thời gian vào việc giải trí tiêu khiển. Mấy năm nay, những người khác giới anh tiếp xúc, cơ bản là do người khác giới thiệu. Chuyện tình yêu, vốn không nằm trong danh sách những việc cần làm trong đời anh.

 

Vậy mà anh lại ngã sóng soài ở chỗ cô.

 

Thức trắng đêm cùng cô lên núi ngắm bình minh, chỉ có thể dựa vào cà phê để chống đỡ; phân tâm xem video, hình ảnh của cô trong lúc làm việc; và bây giờ… Chỉ để trải nghiệm cái gọi là “thích là canh giữ một ngọn đèn trong đêm tối” mà Ngụy Khiêm Tốn từng nói.

 

“Đêm nay còn dài, làm gì đó rồi hẵng đi.”

 

Lúc cô nói câu này, ánh mắt cô vô cùng trong trẻo nên Chu Cánh cũng không nghĩ nhiều. Và khi cô kéo anh vào một khách sạn, anh mới nhận ra, dù hồ ly có giả vờ giống đến đâu, thì trong xương cốt vẫn là hồ ly.

 

Là An Đề chủ động hôn lên khoé môi anh, vừa quyến rũ vừa yêu mị, cô không cần hạ độc, cũng có thể khiến đàn ông thần hồn điên đảo.

 

Cô vòng tay qua cổ anh, tay kia lần đến khoá kéo quần anh. Một cái chốt kim loại nhỏ bé, lại có thể giải phóng cả hồng thủy mãnh thú.

 

Gan lớn như cô, không chút sợ hãi.

 

Chu Cánh bắt lấy cổ tay cô, hơi thở anh nặng nề: “Em vội cái gì?”

 

Nửa người cô treo trên người anh, lúc cười, sóng mắt dập dờn: “Đây không phải là em muốn nhanh lên một chút, kẻo lỡ dở công việc ngày mai của anh sao.”

 

Ánh mắt anh thẫm lại vài phần: “Có lẽ không nhanh được.”

 

Anh siết chặt eo cô, ép vào lồng ngực mình chặt hơn, anh dùng lưỡi tiến vào khoang miệng cô, lực mạnh đến mức buộc cô phải ngẩng đầu lên. Phía sau đầu cô là tường, may mà anh kịp đưa tay ra đỡ.

 

Không khí trong nháy mắt bị anh đoạt lấy, lồng ngực cô như bị bóp nghẹt, ngón tay theo bản năng tìm đến vạt áo anh, rồi lại lướt xuống vòng eo thon chắc bên dưới.

 

Tỷ lệ mỡ của anh rất thấp, không có một chút mỡ thừa, cơ bắp săn chắc đến mức cô véo không nổi, nhưng xúc cảm lại vô cùng tốt, khiến cô lưu luyến.

 

Anh hơi lùi lại: “Rất thích sao?”

 

An Đề thành thật “Ừm” một tiếng. Cô nghĩ, ngưỡng mộ cái đẹp, bị hấp dẫn bởi một thân hình khoẻ khoắn của người khác giới, đó là bản năng động vật, không có gì phải xấu hổ. Nhưng hiển nhiên, anh không thể theo kịp tần số của cô.

 

Anh nhấc một chân cô lên, đặt ngang hông mình.

 

Cô chủ động vòng cổ anh: “Đừng lo lắng cho Chỉ Thực, em đã lên lầu nói với dì giúp việc rồi, nhờ dì ấy trông chừng.”

 

Đây là ngầm đồng ý: Anh có thể từ từ.

 

Mũi chân cô không móc được chiếc dép lê, nó rơi xuống đất tạo thành một tiếng “bộp” nhỏ. Nhưng giờ phút này, không ai còn bận tâm đến điều đó.

 

An Đề bỗng nhiên mất trọng tâm, cô khẽ kêu lên. Bả vai anh gồng lên, bế thốc cô lên, mà chỉ dùng một cánh tay.

 

“Anh còn tưởng chỉ là em nhất thời nổi hứng.”

 

Cô lắc đầu, dụng tâm chỉ điểm: “Tất cả sự nhất thời nổi hứng, thực chất đều là mưu đồ đã lâu.”

 

Căn phòng giống như một đống củi khô, chỉ cần một chút lửa nhỏ rơi xuống, cũng đủ để bùng lên thành ngọn lửa hừng hực. Tiếng nước tấm tắc vang lên, át cả tiếng tim đập kịch liệt của cả hai.

 

Chu Cánh bế cô, đi về phía mép giường. Trong mắt cô ánh lên tia nước long lanh, môi vừa diễm lệ vừa ẩm ướt, anh tinh tế miêu tả đường nét môi cô, bước chân anh vẫn không dừng lại.

 

Tấm nệm đàn hồi đón nhận trọng lượng của hai người đột ngột ngã xuống, nảy lên vài cái. An Đề ôm chặt lấy người đàn ông bên trên, giống như người sống sót duy nhất sau thảm hoạ hàng hải, vớ được tấm gỗ nổi của mình.

 

Cô cảm giác, anh giống như đang phát tiết điều gì đó, nụ hôn của anh so với lần trước mãnh liệt hơn nhiều, gần như anh muốn nuốt chửng cô, nhưng rồi lại gắt gao kiềm chế, không làm cô bị thương.

 

Người thông minh, ngay cả kỹ năng hôn cũng tiến bộ thần tốc. Đây mới là lần thứ mấy chứ?

 

Dưới sự quấn quýt của môi lưỡi, tứ chi cô dần dần hoá thành bùn xuân, trải dài trên giường, đầu gối cô không khép lại được, lại bị anh tách ra. Cô rốt cuộc đã xem nhẹ mức độ hung hãn của anh, nếu anh thật sự muốn, có lẽ cô đến cặn bã cũng không còn.

 

Môi anh và môi cô vừa tách ra một chút, An Đề gần như là vội vã mở miệng, hít thở thật mạnh, con cá hấp hối trên bờ cát có lẽ cũng không khát vọng sinh tồn đến vậy.

 

Ngón tay anh luồn vào tóc cô, để lộ ra vành tai nhỏ nhắn, tinh xảo. Răng Chu Cánh nhẹ nhàng gặm vành tai mềm mại, giọng nói khàn khàn: “Em luôn tự nhận mình là người lương thiện, tại sao em không thương xót người đàn ông trước mặt em đây?”

 

Cô quay cuồng, phải huy động toàn bộ tế bào não để suy nghĩ về câu nói này của anh.

 

“Em giống như không để tâm, tự do tự tại, thỉnh thoảng lại đột nhiên thân thiết. Anh không hiểu em đang nghĩ gì, cũng đoán không ra em muốn cái gì.” Anh v**t v* đường eo của cô, khiến cơ thể đang cực kỳ mẫn cảm của cô từng cơn run rẩy: “Cũng chỉ là thế này thôi sao?”

 

Cô hỏi lại: “Chẳng lẽ anh không khoái hoạt sao?”

 

“Kích cỡ thứ kia quá nhỏ, em vừa cào vừa mắng anh, vui sướng ở đâu ra?”

 

An Đề: “…”

 

Cô hợp tình hợp lý mà hoài nghi, cái kích cỡ mà anh nói đến, không chỉ là một món đồ vật. Hàng rút thăm trúng thưởng, không thể cưỡng cầu, đến nỗi cái kia…

 

Mặt cô nháy mắt đỏ bừng, cao giọng, gằn từng chữ: “Khốn nạn. Lưu manh. Cầm thú. Đồ tồi.”

 

“Lần trước em cũng mắng anh như vậy, không đổi từ mới à?”

 

“Anh hệ M à, vội vàng muốn bị mắng thế sao?”

 

Chu Cánh nói: “Anh chưa già đến mức không hiểu ý nghĩa của từ này, nhưng có phải em nên tôn trọng ‘trưởng bối’ một chút không?”

 

Cô hừ một tiếng: “Được hời còn khoe mẽ, em không mắng anh thì mắng ai.”

 

Anh bật cười, vùi đầu vào cổ cô, tóc anh cọ tới, cô thấy nhột, nghiêng đầu đi, nhưng tứ phía bị vây hãm, cũng chỉ là tốn công vô ích.

 

Anh hôn thật dày lên động mạch cổ yếu ớt của cô, lòng bàn tay anh tìm đến nơi đang đập rộn ràng, tràn đầy sức sống.

 

Trái tim, tổ chức cơ bắp yếu ớt nhất của con người, đang tràn ngập khát vọng nóng bỏng. Vì vậy, cô coi đó là một sự uy h**p. Nhưng sao anh có thể là kẻ đê tiện vô sỉ.

 

Rốt cuộc An Đề cũng ý thức được, phòng tuyến váy áo của mình đang liên tiếp thất thủ, cô vươn một ngón tay, như có như không mà móc lấy vạt áo anh, khẽ nhắc: “Cái kia…”

 

“Vội gì?” Anh mổ nhẹ lên môi cô vài cái, “Anh đi tắm trước đã.”

 

An Đề còn chưa phản ứng kịp, anh đã ngồi dậy rời đi.

 

Cô đột ngột ngồi thẳng dậy, quay đầu, hận không thể trừng xuyên bức tường kính trong suốt của phòng tắm. Người đàn ông bên trong đã kéo rèm lại, hoàn toàn ngăn cách tầm mắt của cô.

 

“Xì, ai thèm nhìn.” Cô nặng nề hừ một tiếng, để thể hiện mình chính trực cao thượng, không ham mê nam sắc.

 

Chu Cánh tắm mất mười mấy phút, cô chán đến chết, hết điều chỉnh nhiệt độ điều hoà, hướng gió, lại bò đến gối đầu nghiên cứu sổ tay hướng dẫn của khách sạn. Chờ tới chờ lui, đại tiểu thư mất hết kiên nhẫn, gập quyển sổ lại. Từ khi nào mà anh tắm lâu như vậy chứ?

 

An Đề định lên tiếng thúc giục, thì đúng lúc này, anh đẩy cửa bước ra.

 

Hơi nóng tràn ra, mái tóc ướt của anh rũ xuống, khiến anh trông mềm mại hơn ngày thường vài phần. Thôi được, cũng không phải là không thể ham mê một chút.

 

Nhưng làm gì thừa thãi đến mức mặc cả áo choàng tắm, đai lưng còn thắt nghiêm túc như vậy? Dù sao lát nữa cũng phải c** s*ch.

 

Cô c*n m** d***, đôi mắt sáng khẽ chớp, anh vừa nhìn liền biết, cô nương này lại có ý đồ xấu.

 

“Chu Cánh,” An Đề liên tưởng đến cơ ngực, cơ bụng của anh, lại nhớ đến kỹ thuật của anh, cổ họng khô khốc, không khỏi nuốt nước miếng, “Em muốn ngồi lên mặt anh.”

 

Thấy chưa. Những yêu cầu vô lý, không kiêng nể gì như vậy, cô mãi mãi nói ra một cách hùng hồn đầy lý lẽ.

 

Cô sẽ không đau lòng anh, cô chỉ biết được voi đòi tiên, lợi dụng tâm lý anh thích cô, mà muốn làm gì thì làm.

 

Nhưng một cây làm chẳng nên non. Cũng tại anh, mọi chuyện đều thuận theo ý cô.

 

An Đề chống tay lên đầu giường, một nửa trọng lượng cơ thể dựa vào cánh tay mảnh khảnh, có chút lo lắng, sợ đè nặng anh. Hiếm khi cô lại thấu tình đạt lý như vậy.

 

“Không sao.” Giọng anh truyền đến, có chút ý tứ của trưởng bối đang trấn an đứa trẻ trước kỳ thi lớn, “Thị Thị, thả lỏng.”

 

Cô làm theo lời anh. Chu Cánh nâng cô lên, tư thế này không dễ dùng lực, nhưng với cân nặng của cô, cũng không tốn sức là bao.

 

Sau khi về Kỳ Châu, ngày tháng của cô trôi qua vô cùng thoải mái, cô vừa mới ngâm mình trong bồn tắm dễ chịu, bôi sữa dưỡng thể và tinh dầu, làn da mịn như lụa, lại như được ướp đẫm cánh hoa, toả ra hương thơm.

 

Nồng đượm đến mức khiến anh gần như không thể hít thở. Hoa hồng xâm nhập, lý trí thất thủ. Khứu giác từng tấc một luân hãm, sụp đổ, ký ức về cô càng trở nên tươi sống.

 

Vì thế hiện thực và tư duy tách rời, anh hoảng hốt cho rằng, mình đang bị bóng đè, không thể cử động.

 

Nhưng mà…

 

Hoa hồng nở rộ hoang dã, hương thơm thanh mát, chất lỏng màu huyết hồng, tươi mới mà trào ra, lướt qua mùa hè mông lung, đến trước mắt anh.

 

Hoa hồng không vì anh mà nở, không thuộc về anh, cho nên anh tham lam, ích kỷ mà muốn phá huỷ nó, không để người khác nhòm ngó dù chỉ một chút.

 

An Đề không nhìn thấy mặt anh, anh bị vạt váy lụa che khuất, cũng không thể biết được, trong tình huống tầm mắt bị hạn chế, anh đã làm thế nào.

 

Thật ra cô cũng không cần để ý, khách hàng không cần quan tâm đầu bếp nấu ăn ra sao, không phải sao?

 

Nhưng khi thưởng thức, đối mặt với món ăn phong phú mỹ vị, khó tránh khỏi suy ngẫm về quá trình từ sơ chế đến xào nấu. Kết luận là, xưa nay vị đầu bếp này nấu ăn vô cùng chuyên chú, vô cùng tập trung, cho nên đầu bếp đã nhanh chóng nắm giữ được bí quyết.

 

Cùng với, khai mở được vị giác của cô.

Bình Luận (0)
Comment