“Thị Thị? Thị Thị?”
Nhà bà Tạ là một căn hộ chung cư kiểu cũ, ba phòng một sảnh, diện tích không lớn, đi một vòng là có thể thấy hết.
Bà thấy An Đề không có ở đó, liền gọi vài tiếng.
Trong phòng tắm chật chội, An Đề véo vào sườn eo Chu Cánh một cái, thấp giọng nói: “Anh ra ứng phó đi, đừng để bà Tạ biết em ở đây.”
Eo của đàn ông là bộ phận mẫn cảm, cô hoàn toàn không có tự giác mình sai điều gì, chỉ liều mạng bĩu môi.
Người nào đó không sợ trời không sợ đất, giờ lại sợ phải giải thích chuyện này trước mặt trưởng bối, vừa xấu hổ vừa ngượng ngùng.
Anh kéo cửa đi ra ngoài, “Hình như cháu nghe thấy tiếng đóng cửa, chắc là Thị Thị đi ra ngoài rồi ạ.”
“Haizz, đứa nhỏ này, điện thoại cũng không cầm theo.”
Bà Tạ nói: “Ai nha, khổ người cháu vẫn to hơn không ít, bà còn tưởng quần áo rộng rãi, cháu mặc vừa, kết quả vẫn nhỏ rồi.”
Họ trò chuyện qua lại, An Đề không dám có động tác lớn, đợi đến lúc nhàm chán, cô đã đếm gạch men trong phòng tắm hai lần.
Rốt cuộc, bà Tạ nhớ ra trong tủ lạnh còn nửa quả dưa hấu, bà đi vào bếp cắt.
Cô đi chân trần, giống như một con thỏ đi bằng hai chân, nhanh như chớp nhảy đến huyền quan.
Đợi hơi thở mình dần đều, cô gõ gõ cửa.
Chu Cánh buồn cười, đón cô vào, hỏi: “Em đi đâu về vậy?”
Cô nghiến răng nghiến lợi, rõ ràng là anh hại cô chật vật như vậy, bây giờ còn đào hố cho cô nhảy.
May mà cô phản ứng nhanh.
“Em định đi mua ít hoa quả, kết quả quên mang điện thoại.”
Bà Tạ bưng dưa hấu ra, “Thị Thị, không cần mua đồ ăn cho bà, bà có một mình, mua nhiều cũng để hỏng thôi.”
An Đề nói: “Hay là cháu đổi cho bà cái tủ lạnh tốt hơn nhé, trữ đồ được lâu hơn.”
“Thị Thị à, bà biết cháu tốt bụng, nhưng một thân già này, dùng đồ tốt như vậy, cũng lãng phí quá rồi.”
Cô không miễn cưỡng nữa.
Có hàng xóm đến tìm bà Tạ nhờ giúp đỡ, bà tạm thời ra ngoài.
An Đề hỏi Chu Cánh: “Này, anh có tiền mặt không?”
Anh ra ngoài quanh năm, thường mang theo để phòng trường hợp cần thiết.
Và thế là, anh bị cô tiểu thổ phỉ này trấn lột mất hai ngàn, cô nhét vào dưới gối của bà Tạ.
Anh hỏi: “Sao em không đưa tận mặt?”
“Bà ấy sẽ không nhận. Dì út của em cho bà tiền, cũng phải lấy danh nghĩa là phí quản lý nhà cửa, nếu không bà cũng không lấy. Lười phải đẩy qua đẩy lại.”
Cô nói: “Nếu em đi du lịch mang về cho bà chút đặc sản, bà sẽ rất vui; còn mua cái này cái kia, bà lại bảo không cần thiết.”
Anh ở trong thôn tiếp xúc nhiều với người lớn tuổi nên hiểu rất rõ: “Kỳ thực các cụ không cần vật chất, chỉ hy vọng con cháu chúng ta nhớ đến họ thôi. Sau khi bà ngoại em mất, bà ấy lại càng cô độc.”
Cô lắc đầu, “Cũng không hẳn, hai cô con gái nuôi của bà rất hiếu thuận, họ thường đưa con cháu về thăm. Điều kiện của họ không kém, nhưng bà Tạ vẫn sống rất thanh đạm.”
Chu Cánh làm ra vẻ lắng nghe, “Vì sao?”
“Nghe bà ngoại em nói, hồi trẻ bà Tạ từng yêu say đắm một người đàn ông rất anh tuấn, quen nhau không bao lâu đã tính đến chuyện cưới hỏi, nhưng nhà bà Tạ kiên quyết không đồng ý. Bà ấy không tiếc đoạn tuyệt quan hệ với gia đình, cùng người đàn ông đó bỏ trốn, còn mang thai, hình như là song sinh.”
“Nghe có vẻ câu chuyện này có một kết cục bi thảm.”
“Người đàn ông đó vì kiếm tiền nuôi gia đình, ra ngoài làm công, vì muốn mua đồ ăn mà bà ấy muốn, trên đường về gặp tai nạn qua đời. Bà Tạ bi thương quá độ, sinh non, vì thai đã lớn, nghiêm trọng đến mức suýt mất mạng, về sau cũng không thể mang thai được nữa. Bà ấy cảm thấy mình có tội, nên nhận nuôi hai đứa nhỏ, tiền tiết kiệm cũng đem đi quyên góp từ thiện rất nhiều.”
An Đề có chút khát nước, bưng ly nước lên, lại nhìn anh: “Anh cũng đâu phải người hay hóng chuyện, sao anh nghe nghiêm túc vậy?”
“Em đang nói, anh đang nghe, chỉ vậy thôi.”
Cô “Ồ” một tiếng.
Qua một lát, cô nhận ra một chút mờ ám.
Ý không phải là, nội dung câu chuyện không quan trọng, quan trọng là người nói chuyện sao.
Trước đây cô yêu cầu, muốn anh nhìn thẳng vào mắt cô, anh đúng là biết suy một ra ba, nghiêng tai lắng nghe cô nói.
Chậc.
Quả nhiên, đàn ông khi yêu chỉ có hai loại: bản thân là trên hết, và bạn gái là số một.
Cô vẫn chưa nhìn lầm người.
Lúc chạng vạng, họ mới từ nhà bà Tạ ra về.
Trước khi đi, bà dúi cho họ một đống đồ khô con gái nuôi gửi, còn có dưa muối, sa tế bà tự làm.
Chu Cánh còn nhận được một bao lì xì dày, bà nói đây là lễ nghĩa.
Anh từ chối, đối phương lập tức mang bà ngoại An Đề ra, bà nói đây là bà thay bà ngoại đưa cho bạn trai tương lai của Thị Thị.
Anh không thể không nhận.
Lên xe, mở ra đếm, 3000.
An Đề bất đắc dĩ: “Chắc chắn bà ấy thấy rồi, còn thêm một ngàn.”
“Đã như vậy, em cứ nhận đi.”
Cô nói: “Không cần đâu.”
Chu Cánh thắt dây an toàn cho cô, “Buổi sáng trấn lột anh, không phải em rất thản nhiên sao?”
“Việc nào ra việc đó.” Cô rất rạch ròi, “Theo đuổi người ta tốn chút tiền không phải là việc nên làm à? Nhưng nếu là lì xì bà Tạ cho anh, thì đó là của anh.”
“Vậy em cầm mua chút đồ ăn cho Chỉ Thực và cho em đi.”
“Cũng được.” Cô trả tiền lại, “Không nhận tiền mặt, chỉ nhận WeChat, Alipay, hoặc chuyển khoản ngân hàng.”
Anh buồn cười.
“Anh biết không? Hồi nghỉ hè năm hai, em bị bố em sắp xếp vào công ty thực tập, lương tháng có 3000.”
Anh trêu chọc: “Cô An cũng chịu à?”
Cô “Hừ” một tiếng, “Bởi vì em muốn mua xe, cái giá phải trả là thực tập đủ hai tháng.”
“Anh đoán em không làm đủ hai tháng.”
Đúng là bị anh nói trúng.
“Hai tuần là em nghỉ luôn. Bọn họ không biết em là con gái An Chính Đình, ngày nào cũng bắt em quẹt thẻ chấm công, pha cà phê, đưa văn kiện, đóng dấu tài liệu. Sau lưng thì xì xào em là lính nhảy dù chẳng biết gì, lại còn kiêu kỳ.”
Giờ nghĩ lại, cô vẫn thấy tức.
“Thế còn chưa hết, có lần em bị một gã quản lý quèn dắt đi tiếp khách. Bọn họ đến một quán KTV, thản nhiên gọi cả dàn ‘tiểu thư’ vào rót rượu, làm em buồn nôn muốn chết.”
“Cho nên, vì những chuyện đó, em mới không muốn đi làm à?”
“Đó là một phần lý do. Phần khác là em chán ghét việc phải nhìn sắc mặt người khác sống. Ngay cả bố em, vì bàn chuyện làm ăn, đôi khi cũng phải khúm núm.”
An Đề liếc anh: “Môi trường công sở do đàn ông các anh chiếm đa số, nó khắc nghiệt với phụ nữ đến mức nào, chắc anh không thể đồng cảm nổi đâu.”
“Điểm này anh không thể biện hộ. Hồi học thạc sĩ, anh theo thầy làm dự án, các bạn nữ trong nhóm thường được giao nhiệm vụ nhẹ hơn, nhưng lương nhận được cũng ít hơn. Lúc đó anh không để tâm, chỉ nghĩ đơn giản là làm nhiều hưởng nhiều. Sau này đi làm rồi, anh mới dần hiểu ra đó là một loại phân biệt đối xử.”
“Cũng may, anh không tính là hết thuốc chữa.”
“Anh không thay đổi được môi trường chung, và anh cũng sẽ không cố thay đổi quan điểm của em. Đó là hành vi áp đặt của mấy gã đàn ông tự cao tự đại.”
Chu Cánh nghiêng người, nghiêm túc nhìn cô, nói từng chữ rõ ràng:
“Nhưng anh nghĩ, em nên có bản lĩnh để tự lập, không phải ỷ lại vào bất kỳ ai, kể cả là bố ruột em. Dù em rời xa ai, hay ở bên ai, sự nghiệp mãi mãi là của em. Dù gặp phải chuyện gì, nó cũng là dũng khí và sức mạnh để em chống đỡ.”
Trong khoảnh khắc, cô bỗng thấy nghẹn lời.
Con người là sinh vật sống thiên về tình cảm, phụ nữ lại càng như vậy.
Cô nghĩ, cô trăm phần trăm không phải kiểu lụy tình, nhưng phải thừa nhận rằng, ngay lúc này, có thứ gì đó trong lòng cô đã bị lay động.
“Bảo sao anh lại ủng hộ em làm sáng tạo nội dung như vậy.”
“Lúc đó anh không biết em thích hợp với công việc gì, em có thể tự mình tìm được hướng đi, đương nhiên là tốt nhất.”
Có lẽ, tình yêu nào cũng vậy, đều ẩn chứa một chút tình cảm muốn che chở, bao bọc. Giống như mong đợi một đứa trẻ, từ chỗ còn gào khóc đòi ăn, dần trưởng thành và có thể tự mình kiếm sống.
An Đề giơ tay, khoác lên cổ anh, đáy mắt phản chiếu bóng dáng của anh, “Cảm ơn anh, Chu Cánh.”
Anh quả thực thụ sủng nhược kinh, thật sự không quen việc cô nghiêm túc nói cảm ơn.
Cô ngược lại cười rộ lên, đôi mắt sáng như sao trời: “Em là cảm ơn anh, đã không phụ lòng em thích.”
Thích, hay không thích, ở chỗ cô, nó bình thường như một câu hỏi “hôm nay thời tiết đẹp không”, có thể trực tiếp biểu đạt ra.
Một cô gái như vậy, sao có thể không làm người ta động lòng.
Ước chừng là xe dừng lại quá lâu, người qua đường xuyên qua kính chắn gió nhìn vào.
Cô lập tức buông tay, ngồi thẳng dậy “Mau lái xe đi.”
Buổi tối, đến ngoài cổng An gia.
An Đề nhìn biệt thự sáng đèn, hỏi: “Anh phải về rồi sao?”
Chu Cánh không đáp mà hỏi lại: “Ngày mai buổi chiều em có rảnh không?”
“Ừm…” Cô ra vẻ mở điện thoại ra, “Lịch trình của cô An rất khó hẹn trước, cần phải sắp xếp. Có chuyện g saoì?”
Anh cười, “Hy vọng được hẹn hò với cô An.”
“Anh không bận à?”
“Cố ý dành ra thêm một ngày.” Anh bổ sung một câu, “Để ở bên em.”
Cô vui vẻ: “Chuẩn. Ngày mai đến đón em nhé.”
Chu Cánh nhìn theo cô đi vào, lại nhìn tin nhắn gửi đi lúc trưa.
Chu Cánh: Chủ tịch An, xin hỏi ngày mai ngài có thời gian không? Tôi có việc muốn nói chuyện trực tiếp với ngài, hôm nay chưa kịp chuẩn bị ạ.
An Chính Đình: Buổi sáng 10 giờ, ở công ty.
Anh cất điện thoại, bắt xe rời đi.
Ngày kế tiếp, tại văn phòng chủ tịch Phương Đình.
Trợ lý mang cho Chu Cánh một ly Americano gấp đôi espresso không đường.
Trước đây lúc còn ở Phương Đình, khẩu vị của anh vẫn vậy.
Chu Cánh nói: “Chủ tịch An, ngài bệnh nặng mới khỏi, không phải nên nghỉ ngơi thêm một thời gian sao?”
“Đám người bên dưới tranh đấu gay gắt, không ai đứng ra chấn chỉnh, chẳng phải là muốn lật trời với tôi hay sao?”
Chu Cánh nhíu mày: “Trước kia lúc tôi còn ở công ty, tình hình không phải đã tốt hơn rồi sao?”
“Còn không phải vì thấy sức khỏe tôi sa sút, nên chứng nào tật nấy lại tái phát.” An Chính Đình xua tay, “Không nhắc đến mấy chuyện phiền lòng này nữa. Cậu có chuyện gì mà lại hẹn gặp riêng tôi thế?”
Chu Cánh đang ngồi ngay ngắn trước bàn làm việc, nay lại càng thẳng lưng hơn, hai tay anh đặt trên đầu gối, tỏ vẻ vô cùng trịnh trọng.
Anh chậm lại hai giây rồi nói: “Chủ tịch An, chuyện này tôi nghĩ tôi không nên giấu ngài, thật ra tôi đang theo đuổi An Đề ạ.”
Động tác ký văn kiện của An Chính Đình khựng lại, ông đặt bút máy xuống. Dù sao cũng là người từng trải, ông không ngắt lời anh, mà ra hiệu cho anh nói tiếp.
“Hiện tại cô ấy không muốn ngài biết. Ngài hiểu tính cô ấy rồi, đối với cô ấy, đây không phải chuyện gì to tát cần phải báo cáo cho gia đình, cũng là để tránh bị can thiệp. Nhưng lúc trước ngài đưa cô ấy đến Nghi Giang là vì tin tưởng tôi. Việc làm lần này của tôi, có lẽ ở một mức độ nào đó, là phụ sự tin tưởng của ngài. Tôi muốn xin lỗi ngài về chuyện này.”
An Chính Đình đứng dậy, ra hiệu cho anh qua ghế sô pha ngồi.
Rời khỏi bàn làm việc, nghĩa là chuyện này không liên quan đến công việc.
Ông tự rót cho mình ly trà, nhấp một ngụm nhuận giọng, nói: “Trong quá trình Thị Thị trưởng thành, rất nhiều chuyện tôi không quan tâm lắm. Ở trường có nam sinh nào thích con bé không, giáo viên có khen con bé không, thi cử tiến bộ hay thụt lùi, tôi chưa hề quan tâm.
“Về tình về lý, tôi cũng không có tư cách can thiệp chuyện con bé kết giao bạn trai. Rốt cuộc trong mắt con bé, tôi đã là một người bố không có đủ tư cách. Nhưng nói cho cùng, con bé là con gái ruột của tôi, tôi chỉ hy vọng con bé sống tốt, sống hạnh phúc hơn bất kỳ ai.”
Chu Cánh hiểu rõ phong cách đàm phán của ông, biết tiếp theo sẽ có một bước ngoặt.
“Xét về năng lực làm việc, tôi biết cậu rất ưu tú, chỉ trong vài năm ngắn ngủi đã có thể đưa công ty phát triển lớn mạnh. Nhưng tính cách và tuổi tác của cậu với An Đề chênh lệch không nhỏ. Tâm tính con bé vẫn còn trẻ con, trong khi cậu đã trải qua quá nhiều chuyện. Về lý mà nói, quan điểm của cậu về tình yêu và của con bé là hoàn toàn khác biệt. Tôi không biết cậu có phải là người thích hợp với nó không.”
“Thú thật với ngài, trước đây, đứng trên lập trường của một bậc cha chú, tôi cũng từng có băn khoăn này. Nhưng khi đứng trên lập trường của một người đàn ông… tôi không thể cưỡng lại sức hấp dẫn của cô ấy.”
An Chính Đình đan hai tay vào nhau, liếc anh một cái: “Cậu không sợ tôi chia rẽ uyên ương à?”
“Tôi tin ngài là người hiểu lý lẽ. So với việc trực tiếp phản đối, có lẽ ngài sẽ ra điều kiện với tôi.”
“Rất khá, Chu Cánh.” An Chính Đình nói, “Cậu đưa tôi lên cao như vậy, làm tôi không thể tiến, cũng không thể lùi, chỉ có thể thỏa mãn nguyện vọng của cậu, đúng không.”
Chu Cánh rũ mắt, tỏ ra vô cùng khiêm tốn.
“Nếu tôi ra điều kiện mà cậu không làm được thì sao?”
“Tôi sẽ dốc toàn lực.”
Trước đây, khi Chu Cánh đưa ra phương án, anh tuyệt đối không bao giờ đề cập đến thất bại. Và trên thực tế, anh cũng chưa từng thất bại.
An Chính Đình nói: “Điều kiện chính là, An Đề tự mình giới thiệu cậu với tôi.”
Chu Cánh ngẩn ra.
“Cậu đừng tưởng tôi dễ dãi. Với quan hệ cha con của con bé với tôi, việc con bé chủ động đưa cậu đến trước mặt tôi, có nghĩa là con bé đã quyết tâm, đã thật sự công nhận cậu. So với việc giành được sự tán thành của tôi, việc này còn khó hơn nhiều.”
Chu Cánh đã hiểu ra, nét mặt anh hơi giãn ra, nói: “Tôi biết. Dù vậy, chủ tịch An, Tôi vẫn muốn cảm ơn ngài.”
An Chính Đình cười nói: “Miệng có thể lừa người, chứ ánh mắt thì không, đặc biệt là cậu. Vừa rồi lúc cậu nhắc tới An Đề, tôi có thể nhìn ra tình cảm cậu dành cho nó rất sâu đậm.”
“Tính ra, chúng tôi mới quen nhau hai tháng, nhưng tôi phát hiện, mình không có cách nào cả. Tôi đã lún vào rồi và không thể nào thoát ra được.”
Cũng giống như, anh đang đi trên một con đường thẳng tắp, có thể nhìn thấy cả điểm cuối, thì đột nhiên một tảng thiên thạch rơi xuống giữa đường, tạo ra một cái hố khổng lồ.
Cuộc sống của anh cũng vì cô mà xảy ra một chấn động trời long đất lở.
Nhưng đó không phải là rung động thoáng qua.
Trái tim rung động vì cô ngay khoảnh khắc đó, giống như mây tan để lộ vầng trăng tròn, dụ người ta vào tình yêu, một cách lặng lẽ mà long trọng.
Từ đó về sau, ánh sáng của thế giới anh dường như chỉ chiếu rọi một mình cô.