Hạ Vấn Dây Tơ Hồng - Hành Nhất Tiếu

Chương 56

Buổi chiều, Chu Cánh có thể nhận thấy An Đề đã trang điểm xinh đẹp như một con bướm rực rỡ.

 

Ừm, còn xinh đẹp hơn cả ngày cô đi gặp Tưởng Phương Sĩ.

 

Cô thuận tay đưa túi cho anh, ghé sát lại gần, cánh mũi mấp máy hai cái, hỏi: “Anh xịt nước hoa à?”

 

“Rõ ràng lắm sao?” Anh cũng ngửi ngửi, “Anh mới gội đầu.”

 

Cô cẩn thận nhìn lên, lại có phát hiện mới: “Nha, còn tỉa lông mày.” Cô duỗi tay sờ sờ cằm anh, “Ừm, cạo thật sạch sẽ.”

 

Anh kéo tay cô ra, “Chọn dưa đấy à?”

 

Cô cười nói: “Cũng không khác gì mấy, một đống dưa, nếu có quả nào hợp mắt, em sẽ mua.”

 

Chu Cánh đưa cô đến một buổi triển lãm nghệ thuật đương đại khá thú vị, có rất nhiều tác phẩm điêu khắc, hội họa, thư pháp cực kỳ sáng tạo, còn có biểu diễn vẽ tranh cát tại chỗ.

 

Điều khá bất ngờ là, họ lại đụng phải người nhận ra An Đề.

 

Lúc đó họ đang chụp ảnh trước một bức tường gương hip-hop, An Đề nhéo một bên má anh, giơ tay chữ V.

 

Bên cạnh truyền đến một câu hỏi hơi ngập ngừng: “Xin lỗi, làm phiền một chút, xin hỏi bạn có phải là Đề Đề không?”

 

Cô nhìn qua, thấy hai nữ sinh đi cùng nhau.

 

“Bạn là Đề Đề, đúng không?” Một nữ sinh tóc ngắn kích động nói, “Chúng mình nhìn bạn rất lâu, nhưng không dám tới làm phiền.”

 

Vé vào cửa triển lãm này không thấp, nên người cũng không nhiều lắm. Hai người ngoại hình xuất chúng, đứng giữa đám đông vô cùng thu hút.

 

“Là tôi.” An Đề tự nhiên hào phóng thừa nhận.

 

Một nữ sinh tết tóc khác nói: “Chúng mình đặc biệt thích video của bạn, mấy hôm trước còn vì bạn mà đến Nghi Giang chơi hai ngày.”

 

“Các bạn cảm thấy vui không?”

 

“Rất vui, không phải kiểu điểm du lịch hàng đầu, du khách không nhiều, đi đâu cũng không cần xếp hàng, giá cả cũng không cao.”

 

Chu Cánh hỏi: “Có điểm nào trải nghiệm không tốt không? Các cô có thể góp ý.”

 

An Đề dùng khuỷu tay thúc thúc anh, dùng ánh mắt ra hiệu, không cần dùng cái giọng điệu này, kẻo dọa chạy fan của cô.

 

Nữ sinh tóc ngắn nói: “Ừm… Điều kiện homestay hơi kém, mua đồ không tiện lắm, gọi đồ ăn mang về cũng ít lựa chọn, ngoài ra không có gì.”

 

Nữ sinh tết tóc bổ sung: “Có một đoạn đường không dễ đi, cảm giác có thể mở rộng thêm.”

 

“Đúng đúng đúng, lần trước ba chiếc xe nhóm mình đi ra hồ câu cá nướng BBQ, tắc hơn nửa ngày mới qua được.”

 

Chu Cánh âm thầm ghi nhớ từng điều một.

 

Nữ sinh tóc ngắn cười hỏi: “Hai bạn… đang hẹn hò à? Hôm nay là đi hẹn hò sao?”

 

Anh liếc nhìn An Đề. Thừa nhận hay không, phải xem cô.

 

Người sau trả lời nước đôi: “Chú ấy không phải là chú Chu của tôi sao, chú ấy rủ tôi ra ngoài chơi thôi.”

 

Các cô gái cũng không hỏi thêm nữa.

 

Trước khi tạm biệt, họ lễ phép hỏi An Đề, có thể ký tên cho họ không.

 

Cô uyển chuyển từ chối, nói đùa là chữ cô quá xấu, chụp ảnh chung thì được, mặt cô vẫn coi được.

 

Tách nhau ra, họ tiếp tục dạo xem triển lãm.

 

Chu Cánh hỏi: “Như vậy có được tính là nổi tiếng không? Cảm giác thế nào?”

 

“Ở trong thôn, trong trấn, nhiều người nhận ra anh như vậy, chẳng phải anh nổi tiếng hơn em nhiều à?”

 

Anh nói: “Tạm thời chỉ bàn về phạm vi, không bàn về số lượng.”

 

An Đề ngẫm nghĩ, làm một động tác nhỏ rồi nói: “Lúc được khen, ít nhiều em vẫn có chút hư vinh, cũng sẽ nghĩ ‘A, hóa ra mình được nhiều người thích vậy sao’.”

 

“Cho dù không có họ, vẫn có rất nhiều người thích em.”

 

Anh không thích tâng bốc, chỉ đang nói lên sự thật.

 

Cô lắc đầu: “Không giống nhau, mấy lời khen ngoại hình, em nghe phát ngán rồi.”

 

Hai cô gái vừa nãy còn bảo cô, đừng để ý đến những lời bàn tán linh tinh trên mạng, video cô quay, content cô viết rất hay, họ sẽ luôn ủng hộ cô.

 

Nói trong lòng không xúc động, là nói dối.

 

An Đề chắp tay sau lưng, nhón chân rồi lại dậm gót, “Nhưng chắc là anh không cần người khác công nhận năng lực của mình đâu nhỉ. Bọn họ nhắc tới anh, chẳng có ai nói anh không tốt cả.”

 

Chu Cánh nói: “Sao có thể, em đánh giá cao anh quá rồi. Giành được sự công nhận chính là bước đầu tiên để làm ăn thành công.”

 

Cô nhíu mũi: “Cũng phải, quên mất anh là thương nhân, là nhà tư bản vạn ác.”

 

“Em nói họ bàn về anh, còn em thì sao? Em nghĩ thế nào?”

 

Cô hỏi lại: “Anh muốn nghe lời thật à?”

 

“Nghe có vẻ, trong lòng em đã chuẩn bị sẵn một phiên bản không thật lòng, nói nghe xem nào.”

 

“Là người tốt.”

 

“Lời thật đâu?”

 

“Không phải người tốt.”

 

Vừa dứt lời, cô nghĩ đến cái gì, vội ho khan vài tiếng, kiểu bịt tai trộm chuông.

 

Chu Cánh: “?”

 

À, là cái hôm ở trên giường, cô mắng anh không phải người.

 

Anh đột nhiên chú ý, mỗi bước chân của cô đều dẫm lên đường kẻ gạch, khoảng cách bước chân có lớn có nhỏ, có nhanh có chậm, dường như ẩn giấu quy luật nào đó, không biết là cố tình hay vô ý.

 

Anh nói: “《 Trồng mặt trời 》?”

 

Cô kinh ngạc, “Sao anh biết?”

 

Anh hất cằm, ra hiệu về phía một cô bé vừa hát vừa chạy tới, “Con bé đang hát đó thôi.”

 

Đúng thật.

 

Vô thức, trong đầu cô vang lên giai điệu đó, rồi lại chuyển dời đến dưới chân.

 

An Đề nghĩ đến Chỉ Thực, thuận miệng nói: “Nói mới nhớ, Chỉ Thực và An Ngạn cùng nhau đi học, cảm giác thích ứng khá tốt.”

 

“Khả năng thích ứng của Chỉ Thực rất mạnh, anh không lo lắng.”

 

Chu Cánh lại hỏi: “Chỉ Thực nghịch ngợm, mà em lại giống kiểu người ngại trẻ con phiền phức, khó kiểm soát, tại sao em lại thích con bé?”

 

“Đơn giản mà.” Cô nói, “Em ở cùng con bé, không cần suy nghĩ con bé có ghen tị với mình không, có nói xấu sau lưng mình không, có phát sinh mâu thuẫn lợi ích gì không. So với người lớn, ngược lại trẻ con là dễ kiểm soát nhất, cho chút đồ ăn là có thể dỗ được.”

 

Cô nhìn về phía anh, “Anh biết vì sao em thích Nghi Giang không? Cũng là vì nó đơn giản.”

 

Những người trong giới thương trường, nhiệt độ cơ thể dần dần mất đi khi tiếp xúc, tính toán quá nhiều, ví dụ như, làm thế nào để lợi dụng người khác, thực hiện lợi ích lớn nhất của mình.

 

Lòng người ở Nghi Giang thì đơn giản hơn nhiều. Trước đây cô khó mà tưởng tượng được, hai bà cụ buổi sáng đi chợ, vì một hai đồng mà cãi nhau tóe khói, buổi chiều lại có thể mang thịt khô nhà mình biếu đối phương, đứng ở cửa, tám chuyện nhà hàng xóm.

 

Tư tưởng “mặc kệ đời” của cô không biết từ khi nào, ngày càng thẩm thấu vào các mối quan hệ xã giao.

 

Có lẽ là do cô không sợ đắc tội người khác, cũng không muốn cố tình đón ý nói hùa, nên người bên cạnh cứ đến rồi đi, cuối cùng chỉ còn lại Phùng Dĩnh là bạn thân nhiều năm.

 

Chu Cánh nói: “Khi người ta đã quen với việc muốn gì cũng có, họ sẽ bắt đầu hướng tới những cảm xúc thuần túy hơn, những thứ vượt ra ngoài vật chất.”

 

“Chắc là vậy.”

 

Chạng vạng, họ đến sân vận động trung tâm.

 

Kỳ Châu là thủ phủ của tỉnh, mỗi tháng sẽ tổ chức các hoạt động giải trí lớn. Cuối tuần này có concert của một ca sĩ hàng đầu. Nhìn thấy biển người hâm mộ đang làm hoạt động tiếp ứng, An Đề dừng lại.

 

Cô vô cùng ngạc nhiên: “Em nhớ concert của anh ta mở bán là hết vé ngay lập tức, anh ‘cướp’ được vé à?”

 

“Anh tự mình cướp thử nhưng không được, đợt mở bán thứ hai phải nhờ người mua hộ.”

 

“Hmm, Chú Chu, anh cũng thời thượng quá.”

 

Anh nói: “Tuy em luôn chê anh già, nhưng anh tự thấy mình chưa đến mức tụt hậu so với thời đại.”

 

“Anh không nói sớm, em có người quen bán vé, kiếm hai tấm cũng không khó.”

 

“Loại chuyện này, vốn dĩ nên để anh giải quyết.”

 

An Đề nghiêm mặt: “Anh có nhận ra không, anh có chút gia trưởng đấy. Lỡ như em không thích anh ta, là anti-fan thì sao?”

 

“Lần trước từ Chương Châu trở về, em đã kết nối bluetooth xe anh để bật nhạc của anh ta.”

 

“Trí nhớ của anh đỉnh vậy sao?”

 

Chính cô còn không nhớ rõ.

 

Chu Cánh đột nhiên hỏi: “Còn một lúc nữa mới vào, em muốn làm gì không?”

 

“Không làm.” Cô lanh mồm đáp, “Làm chuyện đó xong rồi lại xem concert, chẳng phải mệt chết à.”

 

“… Trong đầu em đang nghĩ cái gì vậy?”

 

Anh ra hiệu về phía một quầy hàng.

 

Không ít nữ sinh đang dán bột kim tuyến lên mặt, lên người, tết tóc highlight màu lightstick, hoặc buộc ruy băng ở cổ tay, có người còn trang điểm nguyên bộ theo chủ đề.

 

Anh hỏi là, có muốn làm mấy cái này không.

 

An Đề vội chối: “Ý em là, trang điểm mất thời gian, lại không có chỗ ngồi, anh chờ sẽ mệt, nên không làm. Chứ anh nghĩ trong đầu em là cái gì?”

 

“Đúng vậy.” Anh gật đầu hùa theo, “Là anh xấu xa.”

 

Cô thuận thế lấn tới: “Cho nên nói, đàn ông các anh, bất kể trước đây có là đóa hoa lạnh lùng, không nhiễm chút bụi trần thế nào, một khi đã phá giới là y như rằng sa vào phàm tục.”

 

Anh véo má cô: “Đừng được voi đòi tiên.”

 

Kiểm vé, qua cửa an ninh rồi vào trong, Chu Cánh mua vé khu nội sân, vị trí không tồi, tương đối gần phía trước.

 

Một hồi quay video, chụp ảnh, cô hướng vào ống kính hỏi: “Này, có phải đàn ông các anh luôn có cái tính hiếu thắng kỳ quái này không?”

 

“Cái gì?”

 

“Lần trước Tưởng Phương Sĩ mời em xem kịch nói, bây giờ anh lập tức mời em xem concert.”

 

Anh buông điện thoại, “Em không cần lấy người đàn ông khác ra kích anh nữa, theo anh được biết, em đã cắt đứt liên lạc với anh ta rồi.”

 

“Sao anh biết?” Cô phản ứng lại, “Ba em nói cho anh à?”

 

Chu Cánh gật đầu.

 

Sáng nay, An Chính Đình có nhắc, bảo sao trước kia giới thiệu con trai nhà họ Tưởng cho An Đề, cô không thèm liếc mắt, chắc là trong lòng đã có người khác.

 

Lời này, có thể là ông thật sự không hiểu con gái mình, cũng có thể là một lời nói xã giao, xem như một cách ngầm ủng hộ anh.

 

An Chính Đình chưa chắc đã xem trọng anh, mà là cạnh tranh để chọn người ưu tú là đạo lý từ xưa đến nay.

 

Tâm lý chung của đàn ông, cái gì không có được thì càng khao khát. Nếu anh đã nói là theo đuổi, vậy có nghĩa là Tưởng Phương Sĩ, hay bất kỳ ai khác vẫn còn cơ hội.

 

Tâm thái của An Chính Đình lúc này, giống hệt mấy ông bố trong phim cổ trang tổ chức lôi đài kén rể cho con gái vậy.

 

Buổi biểu diễn kéo dài tổng cộng ba tiếng.

 

Từ lúc mặt trời lặn đến khi màn đêm buông xuống, biển lightstick khổng lồ đã biến thành một đại dương ánh sáng chuyển động, không khí như bị đốt cháy hoàn toàn.

 

Nửa sau có một tiết mục cố định, ca sĩ hát trên sân khấu, còn camera sẽ quét về phía khán đài.

 

Lúc này, sẽ có người cầu hôn, có người hôn nhau.

 

An Đề đang high hết nấc, bỗng thấy mặt mình và Chu Cánh xuất hiện trên màn hình lớn. Cô không thèm suy nghĩ, lập tức quay đầu.

 

Đúng lúc đó, ma xui quỷ khiến thế nào anh cũng quay sang nhìn cô.

 

Cô vòng tay qua cổ anh, hôn lên môi anh.

 

—- Dùng từ chính xác hơn để mô tả động tác có phần thô bạo này, thì phải gọi là c*n m*t.

 

Xung quanh lập tức vang lên một trận reo hò chói tai.

 

Hiện trường mấy vạn người, mấy vạn cặp mắt nhìn chằm chằm, dù chỉ dừng lại ngắn ngủi ba bốn giây, người đàn ông luôn trầm ổn, nội liễm như anh vẫn bị đơ ra mất mấy giây.

 

Anh không tài nào ngờ được… cô lại còn đưa cả lưỡi vào.

 

Chu Cánh xoa xoa gáy.

 

Hơi nóng lên rồi.

 

Cô múa may gậy huỳnh quang, ghé sát vào tai anh, nói: “Không khí náo nhiệt như vậy, anh còn ngại ngùng cái gì?”

 

Tiếng nhạc quá lớn, anh không nghe rõ.

 

An Đề nâng mặt anh lên, hôn “chụt chụt” mấy cái: “Đáng yêu muốn chết.”

 

Hôn xong, cô làm như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục hát theo.

 

Sau khi concert kết thúc, An Đề giống như người say rượu, bước chân xiêu vẹo, nửa người cô dựa hẳn vào anh.

 

Bên ngoài sân vận động, đâu đâu cũng thấy người b*n n**c khoáng dạo ven đường. Chu Cánh mua một chai, vặn nắp đưa cho cô.

 

Cô cúi xuống tay anh, nhấp một ngụm nhỏ rồi đẩy ra, giọng hơi khàn: “Không uống nữa.”

 

Anh một hơi uống cạn phần còn lại, ném chai đi, liếc nhìn bả vai mình đã bị lem một vệt kem nền của cô.

 

Nhưng anh cũng không nói gì.

 

Bên ngoài, dòng người đen nghịt, cảnh sát giao thông phải kéo dây cảnh giới, tiến hành kiểm soát và phân luồng đám đông.

 

An Đề ôm chặt cánh tay anh, như một món phụ kiện cỡ lớn treo lủng lẳng trên người: “Đi không nổi, mệt quá, hay anh xách em theo đi.”

 

Anh sờ sờ má, cúi đầu nhìn cô: “Anh còn chưa hỏi em, làm trò hôn anh trước mặt bao nhiêu người như vậy, là có ý gì?”

 

Cô giả ngốc: “Thì không khí dâng cao nên hôn thôi.”

 

Chu Cánh chậm rãi nói: “An Đề, anh không phải người tùy tiện.”

 

“Em cũng đâu có tùy tiện hôn người khác.”

 

Cô đứng thẳng dậy, đối mặt với anh, trong mắt ánh lên một vẻ quyến rũ: “Em hôn bạn trai em, thì làm sao? Hả?”

Bình Luận (0)
Comment