Hạ Vấn Dây Tơ Hồng - Hành Nhất Tiếu

Chương 58

Chỉ Thực đi học, Chu Cánh cũng suốt ngày không về nhà. Từ Lệ Phân ở nhà một mình, muốn cho khuây khoả thì bà ra đồng làm việc, hoặc là đi loanh quanh hàng xóm buôn chuyện, cũng không đến nỗi nhàm chán.

 

Hôm nay, có cô em họ xa của Chu Cánh đến biếu đồ, tiện thể ở lại nói chuyện với bà. Vì họ hàng xa, không có cách xưng hô chính xác, nên cô ấy cứ gọi bà là “mợ”.

 

Từ Lệ Phân thấy Tướng Quân chạy vọt tới trước mặt, bà mắng yêu: “Cái con súc sinh này, không phép tắc gì cả, chạy lung tung cái gì?”

 

Sau đó nghe thấy một giọng nữ trong trẻo cất lên: “Chẳng phải là có khách quý tới thăm, nó muốn nhắc bà sao ạ.”

 

Từ Lệ Phân vừa thấy người tới, lập tức cười rạng rỡ, “Ái chà, An Đề!” Bà đón lấy, “Cháu đến đây có việc hay là đi chơi vậy?”

 

“Nhớ bà nên cháu đến thăm bà ạ.” An Đề đưa mấy túi quà qua, “Cháu có mang ít đồ biếu bà.”

 

“Cháu đến chơi là quý rồi, sao còn mua nhiều đồ thế này, trên này toàn chữ nước ngoài, bà chẳng biết chữ nào, tốn kém lắm phải không?” Trong quan niệm của bà, đồ nhập khẩu đều là hàng xa xỉ.

 

“Không tốn tiền đâu ạ, người khác tặng cháu thôi. Chu Cánh biết đấy, để anh ấy chỉ bà cách dùng.” An Đề nhìn thấy cô gái đang bóc bưởi ở phía sau, lập tức chào hỏi: “Hello, em là An Đề.”

 

Cô gái cười đáp: “Chào em, chị là Chu Lị. Chị biết em đấy, trăm nghe không bằng mắt thấy, em đúng là đẹp thật.”

 

“‘Trăm nghe’?” An Đề thắc mắc, “Em nổi tiếng lắm à?”

 

“Trước đây mọi người đồn anh Chu Cánh có cô bạn gái trẻ trung, xinh đẹp, tài giỏi từ Kỳ Châu tới. Nhưng sau lại nghe nói, người ta căn bản không thèm ngó ngàng gì đến anh ấy, chê ở đây nghèo, ở chẳng được bao lâu đã rời đi rồi.”

 

An Đề cười mà không nói.

 

“Chốn thôn quê là vậy đó, con bò đầu thôn đi lạc, mai truyền đến cuối thôn đã thành bò bị trộm rồi.”

 

Chu Lị chia cho cô một nửa quả bưởi, “Mới bóc xong, em ăn không?”

 

An Đề thường không chủ động ăn loại quả này, chủ yếu là vì không biết bóc, lần nào cũng để lại cùi trắng, ăn vào bị đắng. Nhưng vì phép lịch sự, cô vẫn nhận lấy, “Cảm ơn.”

 

Hai người cùng nếm thử một miếng, rồi cùng đặt xuống. Chua quá.

 

Từ Lệ Phân cười nói: “Bưởi này nhiều nước, nhưng hơi chua một chút, ăn quen thì mới thấy ngon miệng.”

 

Đâu chỉ là hơi chua. An Đề chua đến lè lưỡi. Chu Cánh còn lừa cô là ngọt lắm.

 

Chu Lị hỏi cô: “Em mới tốt nghiệp không lâu à?”

 

“Đúng vậy, em mới tốt nghiệp năm nay.”

 

“Vậy anh Chu Cánh lớn hơn em nhiều nhỉ. Nhưng mà giờ ở thành phố lớn đàn ông lo sự nghiệp trước rồi mới lập gia đình, tuổi của anh ấy cũng vừa đẹp.”

 

An Đề nói: “Nhưng ở trong thôn, chắc anh ấy bị nói ra nói vào không ít đâu nhỉ.”

 

“Đúng thế.” Chu Lị nén cười, hạ giọng, tránh để Từ Lệ Phân nghe thấy, “Có người nói anh ấy mãi không lấy được vợ, là vì thức đêm nhiều hỏng cả người, phương diện kia có vấn đề.”

 

An Đề nhướng mày, “Cái này thì em chưa từng nghe nói.”

 

“Em là người ngoài, lại là con gái chưa chồng, ai dám nói trước mặt em chứ.”

 

“Nói vậy là chị kết hôn rồi à?”

 

Chu Lị cười, “Con gái chị nửa cuối năm sau là vào tiểu học rồi.”

 

An Đề càng kinh ngạc, đối phương nhìn mới 25-26, mà đã có con lớn như vậy?

 

“Ở nông thôn mà, không thi đỗ đại học, trong nhà sẽ sắp xếp đối tượng xem mắt, cứ mơ màng hồ đồ mà kết hôn, sinh con thôi.”

 

Từ Lệ Phân nghe tới đây, hỏi: “Dạo này chồng cháu đối xử với cháu tốt hơn chút nào không?”

 

Chu Lị im lặng, một lúc lâu sau mới lắc đầu, “Hôm qua anh ta còn về đòi tiền, cháu lấy đâu ra tiền cho anh ta chứ”

 

“Như cậu Cánh nói đấy, cháu nên ly hôn với cậu ta sớm đi, không thì sau này chỉ càng thêm tệ.”

 

Chu Lị nói không tự tin: “Thật ra có lúc anh ta cũng được, đánh bài thắng, cũng biết mua đồ ăn cho cháu với Đậu Đậu.”

 

Từ Lệ Phân tức không chịu nổi mà đập đùi, nói: “Cậu ta mua cái gì chứ, chút đồ ăn vặt mà cháu cũng xem như báu vật.”

 

An Đề chớp chớp mắt, chuyện gì vậy?

 

Cô vốc một nắm hạt bí rang, vừa nghe vừa cắn.

 

Từ Lệ Phân nói: “Thằng chồng nó ấy mà, không có công việc đàng hoàng, thỉnh thoảng đi sơn lót được vài bữa, còn lại là cắm mặt vào bàn bài. Trước còn gây chuyện lớn, cậu ta nói người ta chơi gian, không chịu thả người đi, còn động tay động chân. Tiểu Cánh phải đi cùng người của thôn đến hòa giải.”

 

Bà nói đến đoạn kích động, còn khoa tay múa chân, “Cãi nhau ầm ĩ, cậu ta vác cả ghế lên định đập vào đầu người ta, Tiểu Cánh đỡ được, nên mới không ra án mạng.”

 

An Đề nghe mà hết hồn, “Anh ấy không sao chứ?”

 

“Cánh tay nó bầm một mảng lớn, may mà không gãy xương. Cháu nói xem, loại đàn ông đó như súc sinh, điên lên là cắn bừa, giữ lại làm gì.”

 

An Đề gật đầu phụ họa, “Đúng là nên ly hôn.”

 

Nhưng người trong cuộc lại có quá nhiều trăn trở: “Con cháu còn nhỏ, cháu không thể nhường Đậu Đậu cho anh ta, nhưng nếu mang con theo, cháu rất khó tái hôn.”

 

An Đề hỏi: “Chị có biết về ‘chi phí chìm’ không?”

 

Chu Lị mờ mịt lắc đầu.

 

“Ví dụ như chị chờ xe buýt, xe mãi không tới, cuối cùng chị quyết định bắt taxi đi. Thời gian chị đứng chờ xe buýt chính là chi phí chìm. Ý là, cần phải biết từ bỏ đúng lúc, kịp thời cắt lỗ.”

 

An Đề nói: “Một chiếc lá bị bệnh, nếu không nỡ ngắt đi, cả cái cây sẽ khô héo mà chết. Đừng luyến tiếc chi phí chìm, không nỡ buông tay. Điều đó không đáng tiếc, vì nó chẳng giúp ích gì cho tương lai của chị cả. Đôi khi, ‘Tôi từ bỏ’ còn khó nói hơn ‘Tôi muốn’, nhưng lại càng đáng để thử.”

 

Chu Lị nghe đến ngây người.

 

Từ Lệ Phân nói: “Bà không đọc sách nhiều, không giảng được đạo lý có văn hóa như vậy. Nhưng cháu mới hai mươi mấy tuổi, còn nhiều khả năng lắm, vào thành phố làm công, buôn bán nhỏ, còn hơn là để cậu ta làm lỡ dở cả phần đời còn lại.”

 

Chu Lị giật giật khóe môi, cười khổ: “Mợ ơi, cháu cũng nói với nhà rồi, bố mẹ cháu mắng cháu xối xả, nói phụ nữ ly hôn sẽ bị khinh thường, sau này ai dám lấy, còn nói cháu ích kỷ, không màng đến con…”

 

“Chị cho rằng thế giới này là một dây chuyền sản xuất có hệ thống chặt chẽ, kết cấu nghiêm ngặt sao? Thực tế, nó chỉ là một cái máy vá víu chắp vá, chẳng có linh kiện nào thiếu hụt mà ảnh hưởng đến vận hành của nó cả. Chị và em, có khi còn chẳng được tính là linh kiện, chỉ là hạt bụi trên đó thôi. Đã như vậy, tại sao không thể ích kỷ một chút, sống vì mình?”

 

An Đề phủi vụn vỏ hạt trên tay, “Đời người ngắn ngủi vài chục năm, may mắn thì sống đến tám chín mươi. Khi đó, chị thậm chí không có tư cách để hối hận, vì những năm tháng đẹp nhất đã không được hưởng thụ. Nói tóm lại, hãy rời xa người mang đến tổn thương cho mình, và đi sống cuộc đời mà chị mong muốn.”

 

Chu Lị không nói gì.

 

Giữa trưa, Từ Lệ Phân nấu cơm, An Đề vào phụ giúp, nghe bà nói: “Người ta có câu, thà phá mười ngôi chùa chứ không phá một cuộc hôn nhân. Nhưng mà thằng chồng của Chu Lị, là cái dạng dạy mãi không sửa. Cậu ta đánh Tiểu Cánh bị thương, cuối cùng vẫn là Chu Lị chạy tới xin lỗi.”

 

“Lúc nãy chắc là chị ấy nghe lọt tai rồi ạ.”

 

“Đứa nhỏ này không có chủ kiến, ba phải, chắc trong thời gian ngắn cũng chưa ly hôn được.”

 

Từ Lệ Phân chợt nhận ra, vội đuổi cô: “An Đề, cháu mau ra ngoài đi, cháu là khách, sao lại để cháu làm việc.”

 

An Đề bị “đuổi” ra khỏi bếp, cô đi ra sân trước, cô thấy Chu Cánh không biết đã về nhà từ lúc nào, anh đang nói chuyện với Chu Lị.

 

Cô ấy nói, hôm qua nhà mổ heo, cắt cái chân sau mang qua. Theo lời Từ Lệ Phân, là lần trước chồng Chu Lị đánh Chu Cánh bị thương, cô ấy đòi bồi thường tiền thuốc, anh không lấy, nên đây là quà đền bù.

 

An Đề khoanh tay, cô dựa vào khung cửa.

 

Dường như anh cũng biết thông suốt, biết chưng diện, tóc tai cắt mới, ăn mặc không còn tùy tiện như trước. Ừm… cơ ngực cũng có vẻ lớn hơn.

 

Có lẽ Chu Cánh cảm giác được, anh nhìn qua.

 

Cô mỉm cười, hỏi: “Không phải là anh đang làm việc sao?”

 

“Anh có chút việc cần về xử lý.”

 

Cô “Ồ” một tiếng, “Bà nội không biết anh về, không có nấu cơm cho anh.”

 

“Tùy tiện nấu ít mì là được.”

 

Cô gật gật đầu.

 

Chu Cánh đến gần, nói: “Cho em cái này.”

 

“Cái gì?”

 

Anh cứ úp úp mở mở: “Đưa hai tay ra nhận.”

 

An Đề làm theo.

 

Anh đặt một cục bông lông xù màu vàng trắng lên tay cô, nó phát ra tiếng kêu như máy điện báo.

 

Cô kinh ngạc xen lẫn vui sướng: “A! Đáng yêu quá, chuột lang!”

 

Chu Lị ngơ ngác: “Đây không phải chuột sao?”

 

Chu Cánh giải thích: “Nó là bọ ú, hay còn gọi là chuột lang.”

 

An Đề ôm nó, vuốt lông, “Sao anh lại nghĩ đến tặng em cái này?”

 

Anh nói câu này, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng, “Giống tốt, anh đoán là em sẽ thích.”

 

“Nhưng nuôi cái này phiền lắm, anh phải dọn chất thải cho nó đấy.”

 

Anh đồng ý ngay: “Được.”

 

“Em đặt tên cho nó nhé?” Cô ngẫm nghĩ, “Lớn lên mập như vậy, lại là con gái, gọi là Heo Muội đi.”

 

Chu Cánh cong mắt cười, anh xách cái lồng sắt tới, “Loài này sống theo bầy, mấy hôm nữa tìm thêm cho nó một người bạn.”

 

Giữa trưa ăn cơm.

 

An Đề nói: “Nhiều món quá, cháu nhớ đồ ăn bà nội làm ghê.”

 

“Vậy ăn nhiều một chút.” Từ Lệ Phân gắp cho cô miếng thịt kho, “Nếm thử cái này đi, thịt heo nhà nuôi không ăn cám công nghiệp.”

 

Bát cơm của An Đề thoáng cái đã chất cao như núi, “Được rồi ạ, bà ơi, cháu ăn không hết mất.”

 

Từ Lệ Phân cười híp mắt, vẫn là câu kia: “Ăn nhiều một chút.”

 

Có lẽ là vì, đối với thế hệ trước ở Trung Quốc, đời người quan trọng nhất là ăn, uống, ngủ. Cách quan tâm con cháu, không gì ngoài “Ăn nhiều vào” và “Ngủ sớm đi”.

 

Nhưng sự thật là, ở nhà mình, cô gần như chưa từng trải nghiệm điều này.

 

Vào thu ớt cay hơn hẳn, An Đề cay đến không chịu được, cô muốn tìm nước uống.

 

Chu Cánh nói: “Chờ chút, đừng uống.”

 

Anh múc một thìa mật ong, tay đỡ bên dưới, đút cho cô ăn, “Ngậm một lúc rồi nuốt xuống… Đỡ hơn chút nào không?”

 

Cô gật đầu, “Chỉ là hơi gắt cổ.”

 

Chu Lị nhìn anh, lại nhìn An Đề, cô ấy thầm nghĩ, khoảng cách giữa người với người, còn lớn hơn khoảng cách giữa người với con bọ ú kia.

 

Người ta lớn lên xinh đẹp, gia thế tốt, cách nói năng vừa nghe là biết có giáo dục, đàn ông vui vẻ tốn tâm tư mua thú cưng cho cô, dỗ cô vui, lại còn cẩn thận săn sóc. Còn mình thì…

 

Haizz.

 

Ăn cơm xong, Chu Cánh dọn bát đũa, An Đề cố ý nói: “Để em rửa bát cho.”

 

“Giờ em là khách, không cần em làm.”

 

“Trước đây em thua cá cược, em hứa làm việc nhà cho anh một ngày mà.”

 

Anh đã quên mất chuyện này. Lúc đó anh chỉ nghĩ là chơi với cô, không định bắt cô làm thật.

 

“Cô An.” Anh hạ giọng, như van xin, “Giờ anh đâu dám sai em làm gì, đừng trêu anh nữa.”

 

Cô cười, “Nè, là tự anh không cần cơ hội này đó nha.”

 

Tay anh đang dính dầu mỡ, nên tránh mặt mọi người, dùng mu bàn tay khẽ chạm vào má cô, “Vậy cảm ơn đại tiểu thư ban ơn.”

 

Khóe mắt cô liếc thấy Chu Lị quay đầu, An Đề linh hoạt né đi, ánh mắt ra hiệu anh tránh ra.

 

Anh phản ứng cũng nhanh, vội thu lại nụ cười, đi vào bếp.

 

Sau đó Chu Cánh đi cùng Chu Lị, anh tiện đường đưa cô ấy về, còn Từ Lệ Phân định dọn dẹp căn phòng An Đề ở lúc trước.

 

An Đề nói: “Không cần đâu bà, cháu đặt homestay ở trấn trên rồi ạ.”

 

“Một mình cháu ở không an toàn đâu.”

 

“Cháu ở cùng trợ lý, mấy hôm đến bọn cháu định đi dạo quanh đây.”

 

Từ Lệ Phân cũng không giữ lại.

 

Buổi chiều, An Đề cùng Từ Lệ Phân ra đồng một vòng, hái ít rau cải tươi, chuẩn bị cho Heo Muội ăn.

 

Từ Lệ Phân đột nhiên mở miệng: “An Đề, có phải cháu với Tiểu Cánh đang hẹn hò không?”

 

Cô không kịp chuẩn bị tâm lý, “Dạ?” một tiếng.

 

“Hai đứa cũng không cần giấu bà. Nó cứ ba ngày hai bữa chạy lên Kỳ Châu, trước kia dù là bàn chuyện làm ăn, tối muộn cũng về. Trừ cháu ra, còn ai vào đây nữa?”

 

An Đề cười cười, “Chính vì thiên tuế nở hoa hiếm gặp, nên mới không muốn nhiều người vây xem đó ạ.”

 

“Hmm.” Từ Lệ Phân khinh thường, “Nó còn sợ người ta nói à? Người ta giục nó, giới thiệu cho nó, cũng có thấy nó sốt sắng gì đâu.”

 

Nói thì nói vậy, nhưng bà biết rõ, đâu phải anh sợ, mà là không muốn ảnh hưởng đến An Đề.

 

Có những chuyện, đúng là tốt quá hóa dở.

 

Lo con mình không có đối tượng, đến khi con mình có rồi, lại lo con mình đâm đầu vào, lún sâu không dứt ra được.

 

An Đề so với những cô gái cùng tuổi, lại nhìn thấu sự đời, sống tự do vô tư hơn, càng làm bà không biết, Chu Cánh thích cô nhiều đến như vậy, rốt cuộc là tốt hay xấu.

 

Nhưng Từ Lệ Phân không muốn quản nhiều.

 

Xem như bà đã hiểu, hai anh em họ, đứa nào cũng cố chấp, chẳng thà mặc kệ, để tự quyết.

 

Sắp đến tháng 10, thời tiết không còn nóng, nhưng làm việc, mồ hôi trên mặt vẫn chảy.

 

Từ Lệ Phân quệt mồ hôi vào tay áo, nói: “Nếu Tiểu Cánh đối xử không tốt với cháu, cháu cứ nói với bà, bà dạy dỗ nó.”

 

An Đề hỏi lại: “Bà nỡ sao?”

 

“Đàn ông mà, da dày thịt béo, mắng vài câu có sao. Cháu là con gái, không thể để cháu theo nó mà chịu ấm ức.”

 

“Anh ấy đối với cháu rất tốt. Không phải cháu sợ làm bà không vui, mà cháu thấy anh ấy tốt thật ạ.”

 

Từ Lệ Phân khuyên nhủ: “Tốt thì tốt, nhưng đàn ông với phụ nữ nhiều lúc không nghĩ giống nhau, nó chưa chắc đoán được suy nghĩ của cháu. Kể cả nó có ý tốt, nhưng nếu làm cháu không vui, cháu cứ nói thẳng ra, như vậy nó mới sửa được.”

 

An Đề cười rộ lên, “Cháu biết ngay mà, bà nội, bà vẫn là bênh anh ấy đó.”

 

“Giúp cháu chẳng phải là giúp nó sao.” Từ Lệ Phân cũng cười, trách yêu mà liếc cô một cái, “Nó tìm được người mình thích không dễ dàng, lỡ làm cháu giận chạy mất, người khó chịu không phải là nó à.”

 

“Vâng, cháu biết rồi bà nội.”

 

“Còn gọi bà nội?”

 

“Dạ…”

 

“Thôi, không sao, quen gọi thế nào thì gọi thế đó đi.”

 

Mây mùa thu thật nhạt, chân trời xa tít.

 

Phía xa, một đoàn tàu chở than chạy qua, kéo một hồi còi dài.

 

Giống như là, sự vĩnh hằng đã bắt đầu thành hình.

Bình Luận (0)
Comment