Hạ Vấn Dây Tơ Hồng - Hành Nhất Tiếu

Chương 59

Chạng vạng, Chu Cánh trở về.

 

Trời vừa nhá nhem tối, mặt trời đã khuất núi, trong phòng đã bật ngọn đèn vàng ấm áp.

 

Anh thấy một bóng hình yểu điệu, xinh đẹp. Trái tim như bị một cây kim tẩm mật khẽ châm, vừa tê ngứa, lại vừa lan tỏa một vị ngọt ngào.

 

Anh nhớ lại nhiều năm về trước, vào mùa đông, anh và Chu Liệt đến nhà một người lớn tuổi. Họ phải lội bộ cả một quãng đường núi xa xôi, khó đi. Tối mịt về đến nhà, Từ Lệ Phân luôn mở toang cửa chờ, nhóm sẵn bếp lửa, nướng khoai cho họ ăn để sưởi ấm.

 

Hiện tại cũng vậy, dù muộn đến đâu, chỉ cần anh chưa nói không về, Từ Lệ Phân sẽ luôn chừa cho anh một ngọn đèn.

 

Thế nhưng, ngay khoảnh khắc này, cảm giác trong lòng anh lại hoàn toàn khác biệt.

 

Anh sớm đã qua cái tuổi ỷ lại vào mẹ, cũng quen một mình gánh vác mọi khổ cực mệt mỏi. Nhưng khi cô gái mình yêu ở ngay gần, anh có thể thả lỏng, đem linh hồn mình nương tựa vào cô.

 

An Đề nghe được tiếng bước chân, chỉ liếc anh một cái rồi lại tiếp tục xem Heo Muội gặm lá cây.

 

“Em gửi tin nhắn cho anh, sao không trả lời?”

 

“Anh không thấy điện thoại.”

 

Khả năng nói dối không chớp mắt của anh ngày càng lên tay, trong khi điện thoại rõ ràng còn đang cầm trên tay.

 

Heo Muội ăn xong, An Đề chỉ vào nó, nói: “Mày là vua ị bậy à? Suốt ngày ị nhiều như vậy, lát nữa để bố mày dọn cho, thối chết đi được.”

 

Nó “Pi pi” kêu đáp lại, tỏ vẻ chẳng hiểu gì.

 

Chu Cánh liếc cô: “Nếu anh là bố nó, vậy em là ai?”

 

“Đương nhiên là chị gái xinh đẹp tốt bụng rồi.” Cô nói với giọng điệu hiển nhiên, “Bố nó đi ra ngoài kiếm tiền nuôi gia đình, chị gái phụ trách cho ăn với chơi cùng.”

 

Từ Lệ Phân bưng đồ ăn lên: “Ăn cơm thôi, đừng vây quanh cái con gì đấy nữa…”

 

An Đề nhắc bà: “Là Heo Muội ạ.”

 

“Ai dà, một con chuột mà cũng gọi là heo.” Từ Lệ Phân lẩm bẩm, “Hôi rình, đừng nhìn nữa, rửa tay ăn cơm.”

 

An Đề cũng không bận tâm sửa lại lời bà, rằng chuột nhà và chuột lang không phải cùng một họ.

 

Cô lại nghĩ tới điều gì, hỏi Chu Cánh: “Lần trước mưa to cúp điện, con mèo nhỏ trốn dưới đống củi ấy, sau này nó còn quay lại không?”

 

Anh lắc đầu.

 

Cô sờ sờ mặt mình: “Anh cứ nhìn chằm chằm em làm gì? Mặt em dính gì à?”

 

“Em đã trở lại.”

 

An Đề: “?”

 

Anh không giải thích thêm, chỉ xới một bát cơm đưa cho cô: “Ăn đi.”

 

Mèo thì không trở về, nhưng người thì đã ở đây rồi.

 

Ăn cơm xong, An Đề phải đi.

 

Ban đêm nhiệt độ giảm, chỉ còn hai mươi mấy độ, Chu Cánh cầm một chiếc áo khoác, nói: “Anh đưa em đi.”

 

“Em lái xe tới.”

 

“Anh đưa em ra xe.”

 

Cũng được.

 

Trên đường, An Đề kể cho anh nghe chuyện của Chu Lị hôm nay, lại hỏi anh chi tiết vụ bị đánh.

 

“Mẹ anh nhớ nhầm, không phải cánh tay, là bả vai.” Anh chỉ vào một chỗ, “Bầm tím một mảng lớn, mấy ngày nay anh không dùng sức được.”

 

“Sao anh không lấy tiền? Anh nên kiện anh ta, cho anh ta vào tù ngồi mấy ngày cho nhớ đời.”

 

Chu Cánh nói: “Cậu ta phạm sai lầm, nhưng người bị liên lụy sâu nhất vẫn là gia đình cậu ta. Chu Lị nuôi con không dễ dàng gì, sức khỏe ba mẹ cậu ta lại không tốt, không cần thiết phải làm ầm ĩ đến mức đó.”

 

“Ngu thiện!” Cô mắng anh, “Người ta bắt nạt đến tận đầu anh rồi, không trả thù thì thôi, còn lấy ơn báo oán, anh là thánh phụ à? Sự khoan dung của anh biết đâu lại đang cổ vũ cho thói hung hăng của anh ta đấy.”

 

Anh cười cười, “Ai nói anh lấy ơn báo oán?”

 

“Sao cơ?”

 

“Anh đá cậu ta xuống hồ phân rồi.”

 

Cái gọi là “hồ phân”, chính là phân bón hữu cơ được ủ từ hỗn hợp phân người hoặc động vật, tro, lá rau cải thối rữa…

 

Cô “phụt” cười, “Trẻ con không.”

 

“Cậu ta đuối lý, hơn nữa cũng đánh không lại anh, chắc là không có mặt mũi nói ra ngoài, nên Chu Lị không biết.”

 

Anh dắt tay cô, v**t v* lòng bàn tay cô, quay đầu hỏi: “Hả giận chưa?”

 

An Đề hừ hừ hai tiếng, “Em tức gì chứ, em chỉ không ưa kiểu nhẫn nhịn, làm người tốt vô tội vạ thôi.”

 

Cô được anh xoa bóp thoải mái, hỏi: “Anh cứ thích nắn tay em làm gì thế?”

 

“Giúp em thả lỏng. Trước đây bác sĩ nói với anh, anh thấy rất hữu dụng.”

 

Cô nhạy cảm phát hiện có gì đó không đúng, “Bác sĩ nào? Anh bị sao à?”

 

Chuyện đã qua lâu rồi, nói cũng được mà không nói cũng được, Chu Cánh không muốn cô lo lắng thêm, anh lắc đầu nói không có gì.

 

Cô không truy hỏi, là vì cô phát hiện cô không nhớ mình đã đỗ xe ở đâu.

 

“Em nhớ là ở gần đây mà.” Cô nhìn đông nhìn tây, “Cái xe vừa to vừa đẹp của em đâu rồi?”

 

“Đồ ngốc đãng trí.” Anh búng trán cô một cái, không thạo đường còn dám đỗ linh tinh, “Em nhớ xung quanh thử?”

 

Cô miêu tả qua loa.

 

Chu Cánh đưa cô đi tìm xe, cô vừa khởi động, anh đi đến bên ghế lái, gõ gõ cửa sổ.

 

Cô hạ cửa kính xe xuống, ngẩng đầu nhìn anh.

 

“Đường đêm không dễ đi, em lái được không?”

 

“Em chạy chậm một chút là được.”

 

“Hai đứa con gái các em, trước khi ngủ phải kiểm tra cửa sổ cẩn thận, nhớ khóa trái.”

 

“Em biết rồi.”

 

Thấy anh vẫn còn muốn nói gì đó, cô bảo: “Hay anh lên xe luôn đi, em ngẩng cổ mệt quá, nghe anh nói xong em đi.”

 

Hai người đang yêu say đắm, hôm nay ở riêng với nhau chẳng được bao lâu, lúc này, một người không muốn đi, một người không muốn đối phương đi, lại cứ làm như đang tăng ca.

 

Chu Cánh đóng cửa lại, cô lùi ghế phụ ra sau, tạo không gian, rồi một chân cô bước qua hộp số giữa, ngồi vào lòng anh, cô mạnh bạo túm cổ áo anh, động tác dứt khoát: “Chu Cánh, anh lừa em.”

 

Anh không hoảng, chỉ thắc mắc: “Anh lừa em cái gì?”

 

An Đề tố cáo: “Anh nói bưởi ngọt, kết quả là chua chết đi được.”

 

Anh bật cười, vỗ lưng cô, dịu dàng dỗ: “Bưởi trong vườn mới ngọt, mai anh đưa em đi hái.”

 

“Anh lừa em đến Nghi Giang, lúc thấy em, anh bình tĩnh thật đấy.”

 

“Bình tĩnh?” Anh hỏi lại, “Em nghĩ giữa trưa anh về nhà làm gì?”

 

Làm việc là giả, gặp cô mới là thật. Anh không quen nói thẳng ra nỗi nhớ nhung và tình yêu của mình, nên mới tìm cớ, kết quả lại thành thừa thãi.

 

Cô rất hưởng thụ, cái đuôi sắp vểnh lên trời, lại hỏi: “Sao anh biết? Rõ ràng em đã bảo bà nội đừng nói cho anh mà.”

 

Chu Cánh nói không phải Từ Lệ Phân, “Xe em nổi bật quá, ở đây hiếm thấy. Lúc đó anh đang làm việc ở trấn trên, vừa lúc nghe họ bàn tán, anh đoán là em.”

 

“Nổi bật thì sao? Anh là người đàn ông duy nhất từ trước đến nay được ngồi ghế phụ của em, hưởng thụ vinh quang cao nhất như thế, mà còn chê nó à?”

 

“Vinh quang lớn nhất của anh là em.”

 

An Đề vuốt khóe môi anh, “Tự dưng lại biết nói lời ngon tiếng ngọt, em không quen lắm đâu.”

 

“Anh nói sự thật, dù sao cũng chỉ có em dám ‘cưỡi’ lên đầu lên cổ anh mà tác oai tác oái thôi.”

 

Nghĩa đen là vậy, mà nghĩa bóng thì, nhiều năm như vậy, cũng chỉ có cô, không kiêng nể gì mà trèo lên đầu anh làm càn. Nói cách khác, anh là tù binh của cô.

 

“Không vui à?” Cô cười đầy quyến rũ, còn rực rỡ hơn vạn hoa đua nở mùa xuân, “Không phải anh rất thích sao?”

 

“Phải, nhưng mà cô An à” anh đổi giọng, “Em còn định duy trì tư thế này bao lâu nữa?”

 

Cơ thể họ đã quá quen thuộc lẫn nhau.

 

An Đề trong chuyện này không phải kiểu e thẹn, vả lại anh đang ở độ tuổi sung sức, thân thể khỏe mạnh, hai bên ăn ý, cùng nhau thăm dò, khai phá không ít “kiểu” mới.

 

Hai người khác giới ở khoảng cách quá gần, hoặc là chém giết, hoặc là quấn quýt.

 

Trong thùng xe chật hẹp kín đáo, rất có khả năng đồng thời xảy ra cả hai tình huống.

 

Ai bắt đầu trước, không rõ nữa.

 

Mùa thu khô hanh, dễ bốc hỏa, không có nước làm trơn, cổ họng khô khốc. Nước bọt tiết ra lúc môi lưỡi quấn quýt không thể giải quyết tận gốc, nhưng ít còn hơn không, cứu cô trong khoảnh khắc cận kề.

 

An Đề gục đầu, tóc cô rơi lòa xòa được vén ra sau tai, để lộ một đoạn cổ ướt mồ hôi, và vành tai ửng đỏ.

 

Tính cách con người ở một phương diện nào đó, rất giống mèo.

 

Khi Chu Cánh khẽ vuốt gáy cô, cô lười biếng nhắm mắt, chủ động cọ vào.

 

Mèo ở nông thôn không được coi là thú cưng, chức năng của chúng không phải là giải sầu hay chọc cười chủ nhân, mà là bắt chuột, hoặc là uy h**p chuột, vì thế, cơ bản chúng không quấn người.

 

Còn con mèo đến từ thành phố lớn này, ngày thường cũng không quấn, chỉ riêng lúc kết nối với anh trên nhiều phương diện, lại đặc biệt ỷ lại anh.

 

Anh nghĩ, có lẽ anh thật sự đã bị cô khơi dậy một chút đam mê tiềm ẩn mà chính mình chưa bao giờ phát hiện.

 

Cô quá đáng yêu, khiến não anh hưng phấn, anh muốn cắn cô, muốn siết cô, muốn nhìn cô khóc.

 

Anh cho rằng đây là một loại tâm lý b*nh h**n, nhưng càng cố kiềm chế, ý nghĩ đó càng tàn phá trong tâm trí anh. Anh không thể nghĩ đến người hay việc nào khác, chỉ muốn làm như vậy với cô.

 

Chu Cánh nhẹ giọng dỗ dành: “Thị Thị, nào, ngồi lên trước một chút.”

 

Cô sụt sịt mũi, ấm ức: “Chưa được… Đau.”

 

Đúng là kiểu gà mờ mà thích chơi trội.

 

Vì căng thẳng, cô càng không thả lỏng được. Rõ ràng là chịu không nổi, nhưng lại thích chọn những chỗ không tầm thường.

 

Lần đầu tiên là trên núi, lần này là trong xe.

 

Cô quá biết chọn chỗ, đèn đường không chiếu vào được, xung quanh trừ một căn nhà hoang phế nhiều năm chỉ còn gạch đất, dầm gỗ, cũng không có nhà ai khác. Ánh trăng tối nay không nể mặt, trốn sau tầng mây, không chịu lộ diện.

 

Càng sẽ không có người đi ngang qua.

 

Một góc khuất tuyệt đối yên tĩnh, thích hợp để làm chuyện lén lút, theo đuổi sự k*ch th*ch.

 

Không biết, còn tưởng cô đã có dự mưu.

 

Nhưng đôi khi, ngẫu nhiên chính là sự lót đường cho tất nhiên. Chỉ là hai bên biết rõ mà không nói ra thôi.

 

Cả hai người họ quần áo chỉnh tề, nhưng nơi tầm mắt không chạm tới lại ẩn giấu sóng ngầm mãnh liệt.

 

Miệng An Đề thì nói không được, không được, nhưng cơ thể cô lại rất thành thật, cô không ngừng thử. Giống hệt hồ yêu luyện thành tinh trong truyện chí quái.

 

Cái huy hiệu cô đưa, ngày nào anh cũng đeo. Có người vô tình nhìn thấy, nói đùa: “Anh Cánh, anh cướp đồ chơi của Chỉ Thực à?”

 

Anh cười cười, “Không phải, của bạn gái.”

 

Người nọ la toáng lên: “Trời! Chị dâu là ai thế? Tụi em có biết không?”

 

Sắc mặt anh lập tức đanh lại, “Đừng nhiều chuyện, đi làm việc đi.”

 

E rằng, tin giật gân này sẽ nhanh chóng lan truyền khắp công ty.

 

Một đám đàn ông độc thân, nếu bị nhà giục cưới, họ sẽ luôn lấy Chu Cánh làm lá chắn: Sếp còn chưa kết hôn, tụi họ là nhân viên, đương nhiên phải toàn tâm toàn ý theo sếp làm sự nghiệp, không vội.

 

Bố mẹ của một công nhân là người lớn tuổi cùng thôn, đương nhiên cũng hay nhắc đến anh, nói anh không làm gương tốt, 30 tuổi rồi còn không tìm đối tượng…

 

Truyền thì cứ truyền, dopamine đang lên cao, anh cũng không quản được nhiều như vậy.

 

Ví dụ như ngay lúc này.

 

Vi phạm những quy củ, đạo đức mà anh đã tuân thủ nghiêm ngặt nhiều năm, kh*** c*m chưa từng có ập đến, phá vỡ con đê lý trí của anh.

 

Xe tốt, độ ổn định cũng cao, nhưng nếu có người đến gần, vẫn có thể cảm nhận được sự rung động rất nhỏ.

 

Không phải đến từ động cơ, mà là từ ghế xe.

 

Chu Cánh không dám có phản ứng xâm phạm quá mức, anh lo sẽ làm cô bị thương.

 

Cô quá mỏng manh, lòng bàn tay anh chai sạn, cọ xát mạnh một chút, da cô đã đỏ ửng, huống chi là anh thật sự dùng sức.

 

Cảm xúc mãnh liệt của não bộ khi đối phó với những thứ đáng yêu qua đi, ngay sau đó lại là tình yêu tràn ngập.

 

Anh muốn yêu thương cô thật nhiều, muốn làm cho cô vui vẻ.

 

Từ góc nhìn của An Đề, động tác của anh từ hung hãn chuyển sang dịu dàng. Không biết điều gì đã kích hoạt, nhưng cô không kịp thích ứng. Hay nói cách khác, dù đã qua lâu như vậy, mỗi lần trọn vẹn, cô đều không chịu nổi.

 

Nhiều nhất là hai lần, thêm dù chỉ nửa lần nữa, ngày hôm sau chắc chắn cô sẽ đau lưng mỏi eo.

 

Năng lực tự chủ của anh cũng mạnh mẽ đến mức cô theo không kịp.

 

Cô r*n r* liên tục, vỡ vụn, không thành tiếng, còn anh lại nuốt tiếng rên vào trong cổ họng, mặt cô áp vào vai anh cũng không nghe rõ.

 

An Đề muốn mở cửa sổ hít thở, ngột ngạt quá, ngón tay vừa động, cả người cô đã bị lật lại.

 

Anh bắt cô nhìn thẳng vào kính chắn gió.

 

Trước mắt là một mảng tối tăm, tim cô đập thình thịch, không biết là sợ ma quỷ bất ngờ xuất hiện, hay là sợ người.

 

— Người đàn ông ở phía sau cô.

 

Nhiệt độ tăng lên, hơi nước trong không khí đọng lại trên tấm kính lạnh lẽo, ngưng tụ thành bọt nước, mờ mịt.

 

Không dừng lại.

 

Nửa người trên của cô nằm trên bảng điều khiển, lòng bàn tay, cánh tay cô đổ mồ hôi, lau ra một mảng ướt.

 

An Đề nghĩ vẩn vơ, chỗ này có túi khí an toàn, liệu lực tác động quá lớn có khiến túi khí bung ra không.

 

Cô sẽ chết vì ngạt thở mất.

 

Vậy thì mất mặt quá.

 

Lại nghĩ, cảnh trong phim 《Titanic》 quay đúng là thật.

 

Hồi đi học cô còn cùng Phùng Dĩnh tranh luận, cuối cùng hai đứa dân ban xã hội tự nhiên dốt nát nghệ thuật đạt được thống nhất: Thực hành là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm nghiệm chân lý, sau này thử sẽ biết.

 

Chu Cánh dùng hai ngón tay kẹp cằm cô, “Em thất thần gì đấy?”

 

“Ưm? A, không…” Cô đẩy mặt anh ra, giọng khàn đặc, không muốn hôn, “Anh làm em nghĩ đến lúc đi học em lơ đễnh, bị giáo viên gọi lên trả lời câu hỏi.”

 

“Bạn học An Đề, bây giờ không phải đang trong giờ học.”

 

Cô suýt sặc: “Anh…”

 

Anh lại hỏi: “Bây giờ em trả lời được không?”

 

Cô chớp mi, “Cái gì?”

 

Anh bóp đôi gò bông nhỏ, nghiêm trang hỏi: “Biết đây là cái gì không?”

 

“…”

 

Xuống chút nữa, lòng bàn tay múc lên một ít chất lỏng trong suốt, “Còn cái này?”

 

“…”

 

Cô giống như học sinh cá biệt ngồi cuối lớp, một câu hỏi ba điều không biết.

 

“Bạn học An Đề, trong giờ không nghiêm túc nghe giảng, theo quy định của lớp, có phải nên phạt không?” Anh vỗ mông cô một cái, “Để lần sau còn nhớ, không tái phạm lỗi tương tự.”

 

An Đề sắp điên rồi.

 

Anh vẫn còn là Chu Cánh nghiêm túc, chuẩn mực như lão cán bộ đó sao?

 

Toi rồi.

 

Mới mấy tháng, anh đã bị cô dạy hư rồi.

 

Còn sửa lại được không?

 

Cô sắp chịu hết nổi rồi.

 

Nhưng mà… Ưm…

 

Cô rất rung động.

 

“Thầy Chu,” cô vòng tay ra sau, ôm cổ anh, đuôi mắt ướt mồ hôi, con ngươi trong suốt như ngâm trong suối băng, thần sắc càng thêm yêu mị chết người, “Nếu biểu hiện tốt, có khen thưởng không ạ?”

 

 

Cửa kính xe hạ xuống thấp nhất, An Đề thò đầu ra ngoài, cô hít lấy hít để không khí trong lành.

 

Cô tưởng mình sắp chết rồi.

 

“Có tiến bộ.” Chu Cánh không tiếc lời khen, “Kiên trì đến cùng, không kêu dừng.”

 

Cô trợn trắng mắt, “Mới sáu ngày không gặp, anh có cần phải làm như cả đời chưa chạm vào phụ nữ không?”

 

Hơn nữa sáu ngày này vừa vặn là kỳ sinh lý của cô.

 

“Ai khơi mào trước?” Anh nhấc chiếc áo khoác ướt sũng lên, “Em còn làm hư một bộ quần áo của anh.”

 

“Có qua có lại. Lần sau em đền anh.”

 

“Đền thì thôi đi, nếu cô An trăm công nghìn việc có thể bớt ra một ngày ở bên anh, anh đã vô cùng cảm kích rồi.”

 

An Đề hào phóng phất tay, nói: “Cho phép.”

 

Trong đầu cô là một mớ suy nghĩ hỗn loạn, đột nhiên có gì đó lóe lên.

 

“Chu Cánh,” cô quay đầu, “Anh từng đi gặp bác sĩ tâm lý à?”

 

“Ừm, mấy năm học cao học rồi mới bắt đầu đi làm áp lực lớn, anh rất lo âu, anh vẫn luôn nghĩ không có gì to tát, cho đến khi bắt đầu tim đập nhanh, ngủ không yên, nên anh mới đi khám.”

 

“Em còn tưởng anh là mình đồng da sắt, giống như Quan Hán Khanh viết cái gì ấy nhỉ, chưng không nát, nấu không nhừ, một hạt đậu Hà Lan vang dội.”

 

Chu Cánh bật cười.

 

Cô bất mãn: “Anh cười gì chứ, em đang nghiêm túc.”

 

“Anh là người, sao có thể bách bệnh bất xâm, đao thương bất nhập.”

 

“Vậy sau đó thì sao?”

 

Anh nói: “Thật ra bận rộn không có nhiều thời gian để nghĩ đến vấn đề tâm lý, bác sĩ kê thuốc hỗ trợ giấc ngủ, thả lỏng hợp lý, dần dần cũng khá hơn.”

 

“Bà nội không biết đúng không anh?”

 

“Nói cho mẹ anh cũng chỉ thêm phiền não.”

 

An Đề nói giọng mỉa mai: “Chuyện gì anh cũng nghĩ cho người khác, còn mình xảy ra chuyện thì tự mình gánh, anh vĩ đại thật đấy.”

 

“Như vậy không tốt sao?” Anh nắm lấy tay cô, mười ngón đan vào nhau, “Em muốn bay thì cứ bay, muốn ở thì cứ ở, cứ sống ích kỷ một chút, vui vẻ một chút. Anh sẽ làm hậu phương vững chắc, luôn ở phía sau hỗ trợ cho em.”

 

“Anh cam tâm à?”

 

Chu Cánh v**t v* từng đốt ngón tay cô: “Thị Thị, anh sống hơn em cả chục năm, khổ cũng chịu rồi, huy hoàng cũng từng có. Nhưng em còn rất nhiều cảnh đẹp để ngắm, rất nhiều nơi để đi. Anh sẽ không trói buộc hay ràng buộc em. Nếu mẹ anh, hay bất kỳ ai khác nói gì với em, em cũng chỉ cần làm theo điều mình muốn là được.”

 

Bởi vì anh lớn hơn cô nhiều như vậy, trải qua nhiều như vậy, nên việc anh phải tính toán và lo lắng nhiều hơn cô là điều đương nhiên.

 

Chẳng có gì là cam tâm hay không cam tâm.

 

Anh biết từ lâu, cô không phải là đóa hoa chỉ có thể trồng trong chậu. Anh nguyện làm bức tường, làm cái giá đỡ, để cô dựa vào đó mà vươn lên, đi cảm nhận ngọn gió trên cao.

 

Gió thu se lạnh, làn da vừa đẫm mồ hôi nóng bị thổi qua liền nổi da gà, An Đề rúc vào lòng anh: “Ôm em một lát.”

 

Mặt cô áp vào vai anh, vài sợi tóc luồn vào cổ áo anh, mang đến cảm giác ngưa ngứa. Lồng ngực anh cũng dâng lên một cảm giác xao xuyến khó tả.

 

Anh nói: “Đương nhiên, anh cũng có tư tâm. Cả đời này có lẽ anh chỉ yêu một lần, nên anh hy vọng em đừng dễ dàng từ bỏ nó.”

 

Từ Lệ Phân và anh đều nói như vậy.

 

Là anh sợ bị bỏ rơi sao?

 

Không, không phải.

 

Không có ai rời xa ai mà không sống nổi. Trách nhiệm mà anh gánh vác đủ để chống đỡ anh tiếp tục sống.

 

Nhưng cảm giác không giống nhau, “mất đi” còn đau khổ hơn “chưa từng có được” rất nhiều.

 

Rất lâu sau, An Đề khẽ đáp: “Vâng.”

 

Mỗi lần thân mật xong, cô đều đòi anh ôm thật chặt, vỗ về dịu dàng, như thể muốn cảm nhận sự tồn tại của anh, lại như đang hấp thụ năng lượng từ anh.

 

Cô cho rằng mình sẽ không ỷ lại vào bất kỳ ai, rằng cô là người tiêu sái độc lập, có thể bứt ra bất cứ lúc nào.

 

Nhưng, mâu thuẫn chính là, khi ở bên anh, cô lại chìm đắm, thậm chí là muốn trầm luân, mong đợi khoảnh khắc này kéo dài đến tận thế.

 

Cô không biết có phải mình đang yêu không. Là yêu cảm giác được yêu, chứ không phải yêu bản thân anh.

 

Có lẽ, trong tình yêu, điều này cũng không phải là quan trọng nhất.

 

Yêu một cảm giác, hay yêu một người, chẳng phải đều là yêu sao?

 

Nhưng cô muốn xác nhận một điều: liệu bản thân mình có khả năng yêu một người hay không.

 

Điều này thậm chí không liên quan đến anh. Quá trình tìm kiếm câu trả lời có thể có sự tham gia của anh, nhưng kết luận cuối cùng chỉ liên quan đến một mình cô.

 

Hôm nay, cô có thể khẳng định.

 

Cô nhận ra mình yêu, không phải thứ tình yêu sinh ra từ đam mê bộc phát, cũng không phải một kiểu quan hệ mang tính thử nghiệm.

 

Là khi gọi điện, video call với anh, cô sẽ bất giác mỉm cười. Là khi lái xe hai tiếng đồng hồ chạy tới gặp anh, cô thấy vui vẻ, mong chờ. Là khi nghe tin anh bị đánh, cô sẽ tức giận. Thậm chí còn trẻ con so đo, rằng anh không vui vẻ ngang bằng với cô.

 

Cô tò mò về quá khứ của anh, và muốn mình cũng có mặt trong tương lai của anh.

 

Cô yêu, chính là Chu Cánh.

Bình Luận (0)
Comment