Hạ Vấn Dây Tơ Hồng - Hành Nhất Tiếu

Chương 60

Từ Lệ Phân thấy Chu Cánh tiễn người lâu như vậy mới về, liền trêu chọc: “Mẹ còn tưởng con đưa người ta về tận Kỳ Châu rồi chứ.”

 

Bà nhìn thấy cái áo khoác bị vò thành một cục trên tay anh, còn chưa kịp nói gì, anh đã ho khẽ một tiếng: “Con đi tắm trước đã.”

 

Vừa vào phòng, anh nhận được một tin nhắn “Đánh giá dịch vụ”.

 

Ann: Dịch vụ dạo đầu: 8 điểm; Dịch vụ chính: 9 điểm; Dịch vụ hậu mãi: 8.5 điểm; Thái độ phục vụ: 8.5 điểm; Đánh giá tổng hợp: 8.5 điểm.

 

Ann: Thưa anh Chu, xét thấy biểu hiện tốt gần đây của anh, tổ chức phê duyệt cho anh được chuyển chính thức. Mong anh Chu sẽ tuân thủ các quy định, luôn lấy cô An Đề làm tối thượng, và hết lòng phục vụ cô An Đề.

 

Chu Cánh cười cười.

 

Chu Cánh: Đã nhận.

 

Ann: [bắn tim.gif]

 

An Đề gửi tin nhắn xong, cô cũng không thèm thay quần áo, nằm thẳng cẳng xuống giường, “Mệt chết đi được.”

 

Nhậm Vũ Trúc ngồi bên cạnh chơi điện thoại, lơ đãng liếc qua, hỏi: “Thị Thị, cậu vừa ở cùng chú Chu à?”

 

An Đề thều thào đáp: “Ừ.”

 

Nhậm Vũ Trúc nói: “Bảo sao miệng cậu…”

 

Đều bị hôn sưng lên rồi.

 

Buôn chuyện riêng tư của sếp là không tốt, cô ấy lập tức lái sang chuyện khác: “Ngày mai chúng ta đi đâu chụp?”

 

“Đi vườn trái cây, Chu Cánh dẫn chúng ta đi.”

 

“Chỉ chụp hái quả thôi à?”

 

“Xem bên đó có gì hay không đi, mai tính.”

 

An Đề khó khăn bò dậy, đỡ lấy eo mình.

 

Chỉ trách không gian trong xe quá nhỏ, không thể vẫy vùng, anh lại đẩy mạnh như vậy, như muốn xuyên thủng linh hồn cô.

 

Nhậm Vũ Trúc đáp “Được”.

 

Người sếp này của cô ấy thật sự quá thoải mái, lúc có ý tưởng thì hăng hái làm việc, chụp liên tục mấy ngày, lúc muốn nghỉ ngơi thì cho cô ấy nghỉ phép có lương luôn. Việc quay chụp cũng không có kế hoạch chặt chẽ, trước khi chụp, tại hiện trường, thậm chí là chụp xong rồi, luôn có thể phát sinh đủ loại tình huống đột ngột.

 

Điều này hoàn toàn trái ngược với phong cách của sếp cũ cô ấy.

 

Ngành self-media (sáng tạo nội dung) này nghe thì có vẻ kiếm tiền nhanh, nhưng thực tế cạnh tranh vô cùng khốc liệt. Không ít người phải gồng mình chạy theo trend, chỉ sợ mình bị đào thải trong cuộc chiến sinh tồn này.

 

Nghĩ lại cũng phải.

 

Sếp của cô ấy tuy không sinh ra trong hào môn thế gia, nhưng cũng là một đại tiểu thư cả đời không lo cơm áo, được ông trời dúi thẳng vào tay một bộ bài quá tốt. Chỉ cần cô không tự tìm đường chết, thì kiểu gì cũng không thể thua.

 

Thế nhưng, đúng là “vô tâm cắm liễu, liễu lại xanh”. Chính vì không cố tình sắp đặt, cô lại có thể chụp được những khoảnh khắc cuộc đời đầy xuất thần.

 

Đến Nhậm Vũ Trúc cũng phải thầm khen là đẹp tuyệt.

 

An Đề có một bộ ảnh thường ngày bỗng dưng hot rần rần, không ít cư dân mạng lấy làm ảnh đại diện, còn tưởng là minh tinh nào.

 

Nhậm Vũ Trúc đi theo cô, tiền nhiều việc ít, lúc tâm trạng cô tốt, cũng toàn tặng quà xa xỉ, tóm lại là khiến người ta vui vẻ mà một lòng một dạ đi theo.

 

Sáng hôm sau, sau khi trang điểm nhẹ và thu dọn xong, họ chuẩn bị xuất phát đến vườn trái cây.

 

Nhậm Vũ Trúc theo thói quen định ngồi ghế phụ.

 

May mà tối qua Chu Cánh đã lường trước, anh dùng áo khoác lót, nếu không chắc chắn ghế ngồi đã bị làm cho bừa bộn không thể ngồi được.

 

Nhưng An Đề vẫn hơi chột dạ, nói: “Trúc Tử, cậu ngồi hàng ghế sau đi, tớ để đồ ở ghế phụ.”

 

Nhậm Vũ Trúc không nghi ngờ gì: “Được.”

 

An Đề lái xe theo vị trí Chu Cánh gửi.

 

Vườn trái cây rất lớn, trồng đủ loại rau quả, bên cạnh còn mở một quán ăn “Nông Gia Nhạc”.

 

Khu này cũng là Chu Cánh thầu, thuê người phụ trách xử lý, cùng vài người làm vườn hái lượm, chọn lọc, đóng gói tiêu thụ. Ngày thường anh không mấy khi quản, có lẽ tình hình lãi lỗ anh cũng không để tâm.

 

Chu Cánh chỉ cô chỗ đỗ xe.

 

Hôm nay là cuối tuần, có không ít du khách tự lái xe đến, bãi đỗ xe đã kín, vị trí còn lại không rộng, cô lùi xe mấy lần mà vẫn không vào được.

 

“Thôi, để anh.”

 

Anh đẩy cô sang một bên, đánh lái ngược, không hề dừng lại, lùi một phát vào ngay.

 

“Xuất sắc.” An Đề đeo kính râm, vỗ tay, “Không hổ là tài xế già nha.”

 

Anh đóng cửa xe, nói: “Ngày thường tốt nhất em vẫn không nên lái xe một mình, va quẹt là chuyện nhỏ, chỉ sợ làm bị thương người khác.”

 

Cô bĩu môi, “Anh cũng quá không tin tưởng em rồi.”

 

“Anh cho rằng em tự nhận thức rất rõ về kỹ năng lái xe của mình.”

 

Cô ngang ngược vô lý: “Em tự trêu mình thì được, nhưng anh không được trêu em.”

 

Chu Cánh bất đắc dĩ: “Anh làm gì có ý trêu em đâu.”

 

“Cảnh báo trước, phòng khi sau này anh có ý đó.”

 

“Được rồi, cô An.” Anh kiên nhẫn nói, “Vậy, nếu em phạm sai lầm, anh nên nhắc nhở em thế nào?”

 

“Ừm…” An Đề trầm ngâm một lát, nói, “Anh cứ nói thẳng. Thật ra em không phải cô gái mềm yếu gì, em chỉ là không muốn người bên cạnh nói xấu em, sau lưng cũng không được.”

 

“Hiểu rồi.”

 

Dù sao anh cũng trưởng thành chững chạc, bằng lòng bao dung những yêu cầu nhỏ nhặt của cô, cho dù có hơi trẻ con.

 

“Em chưa tới đây bao giờ đúng không?” Chu Cánh dắt tay cô, “Anh đưa em đi dạo.”

 

“Vất vả Chu tổng làm hướng dẫn viên du lịch cho em rồi.” Cô cười hì hì, rồi quay đầu lại nói, “Trúc Tử, cậu cứ chụp tùy tiện nhé, xem như đi chơi một ngày.”

 

“A? Vâng.”

 

Nhậm Vũ Trúc phản ứng lại, lập tức đuổi theo.

 

An Đề đúng là không có sắp xếp gì, lịch trình vốn dĩ là quyết định tạm thời, nhưng cho dù không đến vườn trái cây, cô cũng sẽ ở cùng Chu Cánh.

 

Người quản lý vườn trái cây biết Chu Cánh tới, vội vàng ra đón tiếp họ.

 

“Chu tổng, vị tiểu thư này là…?”

 

“Bạn gái tôi.” Chu Cánh nói, “Cô ấy họ An.”

 

“À à vâng, chào cô An.”

 

Người quản lý giới thiệu cho cô tình hình cơ bản của vườn trái cây, ví dụ như diện tích, khu này trồng bưởi, khu kia trồng nho, sản lượng hàng năm, lượng khách du lịch…

 

An Đề cười nói: “Đâu phải tôi tới đây thị sát công việc.”

 

Người quản lý gãi đầu, cười ngô nghê: “Ngại quá cô An, chủ yếu là Chu tổng toàn đưa nhà đầu tư, đối tác các kiểu tới vườn trái cây.”

 

Cô liếc Chu Cánh một cái, anh liền nói: “Anh cứ bận việc của mình đi, tôi đi cùng cô ấy là được rồi.”

 

“Không bận không bận, Chu tổng khó lắm mới tới một chuyến, lại là lần đầu cô An đến đây, tôi phải tiếp đãi chu đáo chứ.”

 

“Hôm nay chúng tôi chỉ là du khách bình thường, không cần phiền phức.”

 

Người quản lý ngầm hiểu, đâu phải người ta sợ phiền phức, rõ ràng là muốn có không gian riêng, vì thế cô thuận nước đẩy thuyền: “Vậy được, Chu tổng, hai vị có việc gì cứ gọi tôi, gọi là tôi có mặt ngay.”

 

Chu Cánh mang đến mấy cái giỏ, chia cho họ, nói: “Có thể hái tùy ý, trưa nay ăn cơm luôn ở đây, được chứ?”

 

Họ không có ý kiến.

 

Hai người sóng vai đi phía trước, Nhậm Vũ Trúc đi theo không quá xa không quá gần, thỉnh thoảng quay một đoạn tư liệu.

 

Nho kết trái vừa dày vừa tròn mọng, bóc vỏ, cho thẳng vào miệng, ngọt thanh, hạt cũng ít.

 

Chỉ là tay dễ bị dính nước, rất dính.

 

Chu Cánh mang theo khăn ướt, cầm tay An Đề, lau ngón tay cho cô, trong miệng cô vẫn còn nhai, má phồng lên.

 

Anh bật cười, “Em ăn một lần ít thôi, cẩn thận tiêu chảy.”

 

Cô nhổ hạt ra, “Anh giúp em đóng gói mấy thùng, em gửi cho Phùng Dĩnh, rồi gửi mấy thùng về nhà em, dì giúp việc biết làm rượu nho.”

 

“Được.”

 

Anh lại thuận tay sửa lại mũ cho cô, một tay xách giỏ trái cây đầy ắp, tay kia dắt cô.

 

Địa hình Nghi Giang chủ yếu là đồi núi, nhiều dốc, vườn trái cây vì muốn giữ lại nét sinh thái nguyên bản, nên phần lớn là đường đất.

 

Để phối hợp với quần áo, An Đề chọn đôi giày có gót, không dễ đi, anh phải dìu cô, để tránh cô bị ngã.

 

Kết quả cô được chăm sóc, còn lấy oán trả ơn, trêu chọc anh: “Đãi ngộ của bạn gái đúng là khác biệt ha, đổi lại là trước đây, anh hận không thể đứng cách em hai mét.”

 

Chu Cánh cố ý trêu lại: “Đúng vậy, nếu biết em sẽ thành bạn gái anh, ngày đầu tiên gặp em, anh nên đối tốt với em một chút.”

 

Cô mắng: “Tùy tiện, không có ý tốt.”

 

“Chu Cánh ngu dốt, xin cô An chỉ giáo”

 

“Vừa nãy là em muốn khen anh có nam đức, có chừng mực, biết giữ khoảng cách với người khác phái.”

 

“Thôi.” Anh chịu thua gật đầu, “Lời hay ý tốt để em nói hết rồi.”

 

An Đề kéo anh, “Thật ra lúc đầu em ghét anh lắm, nói chuyện khó ưa, lại không có chút tình người nào.”

 

“Anh cũng có nghe qua.”

 

Cô giật mình, “Anh nghe được ở đâu?”

 

Chu Cánh thản nhiên nói: “Muốn người khác không biết, trừ phi mình đừng làm. Đã nói xấu sau lưng người ta, thì phải chuẩn bị tâm lý là sẽ truyền đến tai đương sự.”

 

Cô khinh thường “Xì” một tiếng, “Em dám nói, thì dám để anh biết.”

 

Anh lật lại chuyện cũ à: “Đúng vậy, An Đề dám làm dám chịu, còn hùng hồn tuyên bố không bao giờ thích anh.”

 

“Em có nói thế à?” Cô vắt óc nhớ lại, rồi ủ rũ: “Mỗi lần em thề thốt ‘lập flag’, 90% là bị quật lại.”

 

“Còn 10% kia thì sao?”

 

“Ví dụ như em thề phải mua bằng được chiếc túi mẫu mới nhất của Chanel.”

 

Anh cười: “Ừm, riêng khoản này thì đúng là em rất quyết tâm, cả chuyện siêu xe nữa.”

 

“Thế mà anh cũng nhớ à?”

 

Lúc đó cô chỉ thuận miệng hỏi anh có thể một tháng mua một chiếc siêu xe không, người bình thường ai lại để bụng mấy lời nói đùa như vậy.

 

“Biết sao được, nhà anh nhiều nhất cũng chỉ tính là phú, cách chữ quý còn xa. Nhưng như vậy anh đã hài lòng lắm rồi, dù sao cũng không thiếu tiền tiêu. Con người không thể được voi đòi tiên, nói không chừng số mệnh không gánh nổi.”

 

“Cần gì phải lo lắng chuyện được mất, chung quy thì biết đủ là vui rồi. Em so với anh hồi 22 tuổi còn nhìn thoáng hơn nhiều.”

 

“Bố em nói em là kiểu vô lo vô nghĩ, không có ý thức gian khổ, còn nói gì mà ‘sinh trong gian khó, chết trong an lạc’. Em không phải đã sống ngần ấy năm rồi sao? Lúc nên hưởng thụ thì cứ hưởng thụ, bây giờ không hưởng, chết rồi là hết.” An Đề nhón chân, đột nhiên hôn lên má anh một cái: “Yêu cũng phải yêu cho nhiệt liệt một lần chứ.”

 

Động tác của cô quá đột ngột, lại dứt khoát, Chu Cánh trở tay không kịp, làm rơi cả mấy quả nho xuống đất.

 

Nhưng thấy cô cười khúc khích, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết, làm sao anh nỡ tức giận cơ chứ.

 

Nụ hôn chủ động của con gái là món quà trân quý, anh đáp lại bằng một nụ hôn nhẹ, lướt trên môi cô, rồi mới nhặt những quả nho bị rơi lên.

 

Nhậm Vũ Trúc yên lặng đi theo quay chụp suốt chặng đường.

 

Cách thức ở chung của hai người họ, nhìn qua thì như An Đề tùy hứng, Chu Cánh nuông chiều, nhưng thật ra quan sát lâu sẽ phát hiện, là cô đã nắm chắc anh trong lòng bàn tay.

 

Đàn ông, đặc biệt là đàn ông ở tầng lớp như anh, kiểu phụ nữ nào mà chưa từng gặp.

 

Hiển nhiên, An Đề không phải kiểu con gái theo quan niệm truyền thống, thích hợp để kết hôn – cô sẽ không an phận chăm lo gia đình, quay quanh con cái, chồng, mẹ chồng.

 

Bản thân cô vẫn còn là một cô gái nhỏ, cần được che chở, tùy tính và tự do.

 

Mà Chu Cánh, lại giống hình tượng người đàn ông trụ cột trong gia đình kiểu Trung Quốc, nắm giữ đại sự trong nhà, lo việc bên ngoài chứ không lo việc nội trợ.

 

Như câu nói kinh điển kia, người ta yêu là một người, nhưng kết hôn sinh con lại là một người khác, họ thường cần một người vợ hiền huệ, chứ không phải là người yêu.

 

Nhưng hoàn toàn trái ngược với vẻ bề ngoài, suy nghĩ và cảm thụ của An Đề lại được đặt lên hàng đầu trong mối quan hệ của họ, cô tuyệt đối không uỷ khuất bản thân để thuận theo anh.

 

Cô mới là người chủ đạo trong mối quan hệ này.

 

Và anh cam tâm tình nguyện.

 

Nhưng cô không phải chỉ biết trêu đùa, sự tinh ranh, hoạt bát, lả lướt của cô, cùng với sự ỷ lại được thể hiện đúng lúc, chính là chất bôi trơn cho cả hai.

 

Siết một chút, rồi lại thả một chút; gần một chút, rồi lại xa một chút.

 

Vừa vặn đúng mức, khiến người đàn ông một lòng một dạ hướng về cô, không thể rời xa.

 

Nhậm Vũ Trúc từ đáy lòng khâm phục cô.

 

An Đề không ngờ sẽ gặp Lưu Lộ Phi ở vườn trái cây.

 

Bạn bè cô ấy đến tìm cô ấy chơi, Nghi Giang không có nhiều chỗ đi, vườn trái cây trùng hợp trở thành lựa chọn của họ.

 

Lưu Lộ Phi gọi “Anh Chu Cánh” trước, rồi mới thấy An Đề bên cạnh anh.

 

Không biết họ nói gì, người đàn ông nghiêng đầu rũ mắt, cười nhìn cô gái, ăn thứ cô thuận tay đút đến bên miệng.

 

Kẻ ngốc cũng biết quan hệ của hai người họ.

 

Nụ cười của Lưu Lộ Phi hơi cứng lại, “Tiểu An, hai người… ở bên nhau à?”

 

An Đề liếc Chu Cánh, sờ sờ vành tai, có chút không biết làm sao đối diện với cô gái đã từng thầm thích bạn trai mình, cảm giác như đã đâm sau lưng cô ấy, nhưng vẫn thừa nhận.

 

Cô “Ừm” một tiếng, nói: “Đúng vậy, bọn em hẹn hò sau khi em về Kỳ Châu.”

 

Lưu Lộ Phi nói: “Chúc mừng nhé.”

 

Cô ấy lại nửa đùa nửa thật: “Người đàn ông độc thân hàng hiếm nhất thôn chúng ta đã được giải quyết, chắc bí thư Chu cũng thở phào nhẹ nhõm.”

 

An Đề cười cười, đột nhiên nói: “Lâu rồi chúng ta không gặp, nói chuyện riêng chút không?”

 

Lưu Lộ Phi đoán được ý của cô, đáp: “Được thôi.”

 

Những người khác tự giác nhường không gian cho họ.

 

Họ đi đến một chỗ thoáng hơn, nói vài chuyện phiếm để xua tan không khí.

 

Cuối cùng, là An Đề chủ động phá vỡ sự im lặng trước: “Em nhớ trước đây em từng hỏi chị, thích Chu Cánh, sao chị không chủ động tranh giành.”

 

“Thật ra bọn chị có thể nhìn ra, anh Chu Cánh đối xử với em rất khác biệt, trong thôn cũng đồn không ít chuyện của hai người. Hơn nữa, kể cả không phải là em, thì cũng có thể là người khác.”

 

Lưu Lộ Phi dừng lại, rồi nói: “Vả lại, chị biết anh Chu Cánh đối với chị thật sự không có ý gì khác, bọn chị liên lạc là vì công việc, chưa bao giờ ở riêng với nhau.”

 

An Đề sững sờ, “Đây là chị đang thanh minh quan hệ với em, bạn gái chính thức của anh ấy sao?”

 

“Chúng ta là bạn bè mà, chị không muốn em có khúc mắc trong lòng – chỉ vì chị đã từng thích anh ấy.”

 

Tư duy của Lưu Lộ Phi và cô căn bản không cùng một tần số.

 

An Đề lắc đầu nói: “Không phải, em cảm thấy em có lỗi với chị, vì chị đã từng thích anh ấy.”

 

Lưu Lộ Phi lúc này mới hiểu ra, bật cười, “Hai chúng ta suy nghĩ hoàn toàn trái ngược nhau. Chị còn tưởng em sẽ xem chị là tình địch.”

 

“Người nên lo lắng có tình địch là anh ấy, không phải em.”

 

“Em cũng không cần phải xin lỗi chị đâu, tình yêu không phân biệt trước sau, chị thích anh ấy trước em, không có nghĩa là chị nên ra tay trước.”

 

Lưu Lộ Phi thật lòng nói: “Tiểu An, chị rất quý em, em thẳng thắn, chân thành, tự nhiên phóng khoáng, xứng đáng có được những điều tốt đẹp nhất trên đời. Anh Chu Cánh gặp được em, là may mắn của anh ấy. Lúc nãy chị có hơi ngẩn người thật, nhưng tuyệt đối không phải là ghen tị với em đâu. Ngược lại, chị thật lòng mong hai người có thể hạnh phúc đến cuối cùng, mong cho những người yêu nhau rồi sẽ về chung một nhà.”

 

An Đề vui vẻ, “Đúng là cán bộ thôn có khác, nói chuyện hay ghê.”

 

Cô kéo Lưu Lộ Phi, “Chỉ cần mấy lời khen chị vừa nói, trưa nay em mời chị ăn cơm, chỉ hội con gái chúng ta, không dẫn theo Chu Cánh.”

 

Lưu Lộ Phi định từ chối, An Đề nói: “Không phải chị nói chúng ta là bạn sao? Nếu chị ngại, vậy chị giúp em để ý Chu Cánh một chút.”

 

“A? Nhân phẩm anh Chu Cánh rất tốt, sẽ không ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt đâu…”

 

An Đề giải thích: “Ý em là, anh ấy có chuyện gì cũng không thích nói ra, lỡ như trong thôn xảy ra chuyện gì, chị lén nói cho em biết nhé.”

 

Lưu Lộ Phi đồng ý dứt khoát: “Được, em yên tâm.”

 

Hai cô gái nhìn nhau cười.

Bình Luận (0)
Comment