An Đề tỉnh dậy trên giường của Chu Cánh, đã là lúc hoàng hôn.
Cô vô hồn nhìn chằm chằm lên trần nhà một lúc, rồi bật dậy quỳ trên giường, vùi mặt vào gối mà đấm thùm thụp.
Trời ơi, cái gì mà “em muốn chơi anh thế nào thì chơi anh thế đó” chứ? Lại còn “em yêu anh” nữa?
Uống rượu hỏng hết cả việc mà! A a a!
Đúng lúc ấy, giọng nói của anh vọng vào từ cửa: “Tỉnh rồi à? Anh vừa định gọi em ăn cơm.”
An Đề vẫn giữ tư thế quỳ, quay đầu lại, có lẽ men say vẫn chưa tan hết, cô lập tức mất thăng bằng, “bịch” một tiếng ngã sấp xuống giường.
Chu Cánh đỡ cô dậy, “Muốn uống nước không?”
Cô trả lời trớt quớt: “Lời người say nói không tính.”
Anh nhướng mày, “Nhanh vậy đã trở mặt không nhận rồi à?”
Miệng cô vẫn cứng: “Em nhỏ nhen, không nhớ rõ.”
Ngụ ý là, cô sẽ không nhận.
“Không sao, anh ghi âm rồi.”
Quả nhiên, cô lập tức xù lông: “Chu Cánh, sao anh vô liêm sỉ vậy, ghi âm mấy lời đó là anh có ý gì? Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của!”
“’Mấy lời đó’?” Chu Cánh chậm rãi nói, “Thế không phải là em vẫn nhớ đó là những lời nào sao?”
Cô phản ứng lại: “Anh lừa em!”
“Binh bất yếm trá.” Anh khom lưng lấy dép lê cho cô, “Nấu cho em ít đồ thanh đạm, kẻo dạ dày chịu không nổi.”
Lòng trả thù của An Đề trỗi dậy, cô xoay người một cái, cả người leo lên lưng anh, khóa cổ anh, “Đã nói với anh chưa, anh đừng có dễ dàng chọc vào phụ nữ?”
“Thị Thị, vậy huấn luyện viên của em có nói với em, động tác này rất nguy hiểm không?”
Anh ngả người ra sau, đè cô xuống.
Dù đã cố tình thu lại một phần sức, nhưng trọng lượng của một người đàn ông trưởng thành đè xuống, cô vẫn thấy hơi khó thở.
Chu Cánh gỡ tay cô ra, dùng một đầu gối đè lên chân cô đang định đá vào “chỗ hiểm”, một tay bắt lấy hai cổ tay cô, đè trên đỉnh đầu. Động tác gọn gàng dứt khoát.
Cô giãy giụa, anh không hề nhúc nhích.
Anh cười: “Võ tự vệ vẫn chưa được học đến nơi đến chốn à.”
Cô hung tợn trừng anh, “Đó là vì thể hình chúng ta chênh lệch, cân nặng của anh sắp bằng hai em rồi.”
Chu Cánh cao 1m8 mấy, nhìn không béo, nhưng toàn là cơ bắp săn chắc.
“Ngã một lần khôn hơn một chút, gặp nguy hiểm, cách lý trí nhất là bỏ chạy, chứ không phải tấn công.”
Không nói hai lời đã động thủ, không biết học ai. Chu Cánh lớn lên ở nông thôn, từ nhỏ anh đã làm việc cùng cha mẹ, chăn bò, cắt cỏ heo, gánh nước, bổ củi, mấy tuổi đã biết làm. Còn cô, một đại tiểu thư được cưng chiều sinh kiêu, học tạm ít Taekwondo, hoàn toàn không cùng đẳng cấp với anh. Biết rõ đánh không lại, vẫn cứ thích gây sự, đơn giản là ỷ vào việc anh không nỡ làm cô bị thương.
“Ồ.” An Đề đột nhiên đổi sang vẻ mặt yếu đuối, “Chu Cánh, anh làm em đau.”
Anh quá hiểu cô. Đây không phải tín hiệu đầu hàng, mà là lấy lùi làm tiến, hoặc là giả vờ chờ anh chui đầu vào lưới.
“Tiểu hồ ly, lại muốn giở trò gì?”
“Em là tiểu hồ ly, anh không phải là sói già à?” Cô vặn vẹo vòng eo, “Em khát quá, em muốn uống nước.”
Dù biết là bẫy, Chu Cánh cũng phải nhảy vào – bằng không, chẳng lẽ thật sự tiếp tục so cao thấp với cô?
Cũng chỉ có cô, mới có thể khiến anh luôn bất đắc dĩ đủ đường.
Anh nới lỏng lực trên đùi, tay anh vẫn chưa buông, đề phòng cô đánh lén.
Không ngờ, như vậy là đủ rồi.
An Đề co chân phải lên, sức lực không đủ, nhưng độ dẻo dai thì thừa, mũi chân đạp lên vai anh, từ từ di chuyển xuống.
Anh án binh bất động, muốn xem cô định giở trò quỷ gì.
Cho đến khi chân dừng ở bụng dưới của anh.
Cô cong mu bàn chân, lướt dọc theo đường viền, lòng bàn chân nhạy cảm, đủ để cảm nhận toàn bộ quá trình biến hóa của anh.
Sau đó, cô tận mắt nhìn thấy lớp vải quần căng lên rõ rệt.
Hơi thở của Chu Cánh đột nhiên nhanh hơn, anh nắm lấy cổ chân mảnh khảnh của cô, giọng khàn đi: “An Đề, đừng quậy.”
Gọi cả họ tên chứng tỏ anh đang nghiêm túc.
An Đề không hề sợ hãi, chớp chớp mắt, nói: “Chú Chu, em đang làm anh vui mà.”
Đúng là vậy thật.
Không thể không thừa nhận, rất thoải mái, sống lưng như có một luồng điện xẹt qua, cả người lập tức tê dại.
Nhưng cửa đang mở, Từ Lệ Phân có thể đi ngang qua bất cứ lúc nào, gan cô lớn đến vậy sao, dám khiêu khích anh trắng trợn như thế.
Tư thế của hai người lúc này, khó tránh khỏi khiến người ta suy nghĩ lung tung –
Cô gái nằm, hai tay bị khống chế, hai chân người đàn ông tách ra, quỳ phía trên cô, một chân cô vắt ngang giữa hai người, bàn chân dừng ở vị trí không thể nói rõ của người đàn ông.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân.
Chu Cánh lập tức buông tay, lùi về sau.
Từ Lệ Phân đi tới cửa, thân hình anh che khuất An Đề. Bà không vào, chỉ hỏi: “An Đề tỉnh chưa?”
Anh đang trong tình trạng lều trại thế này không thể để người khác thấy, nên chỉ quay đầu chứ không xoay người, nói: “Để cô ấy ngủ thêm lát nữa, lát con gọi dậy ăn cơm.”
“Được.” Bà hạ giọng, “Mẹ ra ngoài một chuyến. Nhất định phải ăn cơm tối, không là hại dạ dày. Nếu đồ ăn nguội thì hâm lại mà ăn.”
“Vâng, con biết rồi.”
Từ Lệ Phân sợ gió lùa vào, tiện tay đóng cửa lại.
Đáy mắt An Đề ánh lên ý cười, cô nói nhỏ: “Chú Chu, anh cũng học được cách nói dối rồi à?”
“Em nói xem là tại ai?” Chỉ trong chốc lát, cổ họng anh đã khô rát, giọng anh cũng khàn đi, anh đứng dậy: “Đi ăn cơm.”
“Vậy còn anh thì sao?” Kẻ gây họa ngây thơ ngẩng đầu nhìn anh, “Nghe nói đàn ông nhịn nhiều sẽ hại thân đấy.”
Cô cũng biết à?
Giây tiếp theo.
Lời cô nói như thể một quả ngư lôi nước sâu.
“Nếu anh không thích chân…” Cô làm như nghiêm túc suy nghĩ một lát, “Em dùng tay giúp anh nhé.”
Yết hầu Chu Cánh trượt lên xuống hai cái, ánh mắt anh sắc như chim ưng, lại tựa biển sâu sóng dữ, nhìn cô chằm chằm, “Em biết à?”
“Không biết.” Cô cười xinh đẹp, “Nhưng anh đã dạy em nhiều thứ như vậy, cũng không thiếu thêm chuyện này đâu nhỉ.”
Rõ ràng, An Đề làm vậy là để thỏa mãn sự tò mò và ham vui của mình. Hiểu biết của cô về cấu tạo sinh lý nam giới phần lớn đến từ phim ảnh và văn học. Trong thực tế, cô chỉ trải qua với một mình Chu Cánh, nên cô rất nóng lòng mang ý đồ khám phá tất cả bí ẩn trên người anh mà cô chưa biết.
Cô dùng tay mình ướm thử kích cỡ của anh rồi tấm tắc cảm thán.
Anh dùng sức nhắm mắt lại.
Quả nhiên, cô không chịu thiệt thòi, nhất định phải gỡ gạc lại từ chỗ khác.
…
An Đề không ngờ đây là một việc khổ sai, tay vừa mỏi vừa mệt, cảm giác mới lạ qua đi, chỉ còn lại oán trách: “Sao anh lâu thế?”
“Phải nói là em mới là người lo lắng thì đúng hơn.”
“Xem ra, Chú Chu, anh cũng ‘gừng càng già càng cay’ đấy.”
Anh cười khẽ, “Em cũng đâu phải ngây thơ.”
“Chưa ăn thịt heo, nhưng trên mạng thiếu gì heo chạy.”
An Đề lại nghĩ đến lời đồn Chu Lị nói hôm qua. Anh “có được” hay không, không ai rõ hơn cô.
… Thôi, vẫn là đừng “được” quá.
Bằng không người chịu tội là cô.
Lòng bàn tay cô mỏi đến đỏ cả lên.
Cuối cùng, là Chu Cánh đè lên mu bàn tay cô, tự lực cánh sinh đẩy nhanh tốc độ. Xong xuôi, anh lấy khăn giấy, lau sạch sẽ cho cô.
Trắng tinh hỗn lẫn trắng sữa, vo thành một cục, không nhìn ra manh mối.
Anh ném giấy vào bếp lửa, mùi tanh gặp lửa càng thêm nồng, nhưng trong nháy mắt đã hóa thành tro tàn.
An Đề nhìn ngọn lửa vàng cam, trong đầu hiện lên lời anh đáp lại cô không lâu trước đó.
Không cần ghi âm.
Câu nói kia đã khắc sâu vào đầu cô.
Cô thù dai nhưng cũng nhớ lâu, cô nghĩ, dù sau này cô không thể cùng anh đi đến bạc đầu, cô cũng sẽ nhớ, trong một buổi chiều vô cùng bình thường, không có ánh nắng chói chang, tại căn bếp chật hẹp, đầy khói lửa nhân gian, có một người có thể hiểu được những suy nghĩ kỳ quái, lung tung của cô, và đã cúi thấp người, nhìn thẳng vào mắt cô, nói với cô một cách chắc chắn –
Anh sẽ không kéo em xuống, anh sẽ mãi mãi nâng đỡ em, không để em rơi xuống.
Giây phút đó, trước mắt cô như có vạn cánh bướm đồng thời rung động.
Thề non hẹn biển rồi cũng phải quay về với cơm canh đời thường.
Anh hôn môi cô, rồi bật lửa, nấu canh giải rượu cho cô.
Nhờ bát canh có hương vị khó tả đó, lúc cô tỉnh lại đã không bị đau đầu.
Nhưng cô vẫn có cảm giác hư ảo như đang trong mơ.
Trong nhận thức của cô, giả dối, xấu xí mới là thực tế, còn viên mãn, tốt đẹp chỉ là tưởng tượng.
Nhưng cuối cùng Chu Cánh vẫn là đàn ông, mà đã là đàn ông thì sẽ có những thói hư tật xấu không thể thoát khỏi.
Đặc biệt là trong chuyện “tính”.
An Đề xoa xoa cổ tay, không phải bị anh nắm đau, mà là do cô nắm… đến mỏi nhừ.
Lúc Từ Lệ Phân về, bà xách theo một rổ bánh điểm tâm mới ra lò.
Bánh làm bằng gạo nếp, chiên giòn, nhỏ hơn nắm tay một chút, bên trong có nhân, An Đề không biết là nhân gì, nếm một miếng, thấy cũng khá ngon.
Nhưng cô vừa ăn cơm xong, ăn không vào, đã đưa cho Chu Cánh, anh thuận tay nhận lấy ăn hết.
Từ Lệ Phân thấy vậy, lặng lẽ mỉm cười.
Lúc trước ăn cơm, An Đề đòi dùng đũa chung, nói thẳng là cô sợ lây nhiễm khuẩn HP. Cũng có thể thông cảm, dù sao cũng không phải người một nhà, nên cứ theo lễ nghi ăn uống ở thành phố. Giờ vợ chồng son ở bên nhau, cô đã không để ý mấy cái này nữa.
Từ Lệ Phân hỏi: “An Đề, cháu chuẩn bị ở Nghi Giang mấy ngày?”
“Cháu đặt homestay một tuần, nghe Lưu Lộ Phi nói, ở Nghi Giang có một nghệ nhân đan lát, bọn cháu đã liên hệ, định đến đó quay ạ.”
“Đan lát có gì đặc biệt, mấy đồng một món đồ chơi nhỏ, còn phải lặn lội tới quay?”
An Đề giải thích: “Hiện giờ toàn sản xuất bằng máy móc, mấy món đồ thủ công mỹ nghệ này ngày càng hiếm, nên nhà nước đang đề xướng bảo tồn di sản văn hóa phi vật thể ạ.”
Từ Lệ Phân nói: “Chu Cánh cũng biết đan, quay nó đi, nó còn đẹp trai, phải không.”
An Đề “Phụt” cười thành tiếng.
Chu Cánh bất đắc dĩ, “Mẹ, mẹ đúng là mèo khen mèo dài đuô’, chỉ là hồi nhỏ con đan chơi, sao tính là nghệ nhân được.”
An Đề chọc chọc anh, “Này, giờ anh còn biết đan không?”
“Mấy cái đơn giản chắc là được, phức tạp thì không.”
Phía sau nhà vừa hay có cây cọ, anh kéo xuống một nắm lá non, đan ba đóa hoa cho cô, “Đây, dâng lên cho cô An Đề.”
“Đây là đơn giản mà anh nói đó à?” Cô xoay xoay đóa hoa lá cọ, “Còn không bằng vòng hoa Chỉ Thực tặng em.”
“Trước kia anh biết đan châu chấu, chuồn chuồn, giờ anh không nhớ rõ lắm.”
“Đồ chơi của các anh đều là tự làm à?”
Anh nói: “Ừm, không có tiền, cũng không có chỗ nào đi, chỉ có thể chơi mấy cái đó, còn bắt ve, nhộng ong về ăn.”
Từ Lệ Phân bóc phốt anh: “Từ lúc nó tám chín tuổi, mùa đông hồ nước đóng băng, nó chạy ra đó câu cá, kết quả băng vỡ, người rơi xuống nước. Lúc chạy về nhà, miệng tím ngắt, nói không ra lời.”
An Đề liếc anh một cái, cười: “Ra là hồi nhỏ anh cũng là một bầu trời lo lắng.”
Chu Cánh nói: “Là anh trai con xúi con đi.”
“Con ngốc sao, nó bảo con đi là con đi à? Còn có một lần tức hơn, hai anh em nó ném pháo đốt nổ bể phốt, bắn tung tóe, bị người ta bắt được tại trận, tìm đến tận nhà, bà già này mất hết mặt mũi.”
Chu Cánh nói: “… Mẹ, chuyện xa lắc xa lơ rồi, mẹ còn lôi ra nói làm gì?”
“Đừng, anh không thể cướp đi quyền lợi vui vẻ của em.” An Đề cười không ngớt, “Chắc chắn là Chỉ Thực di
truyền nên mới nghịch như vậy.”
“Vui vẻ cái gì?” Anh hung hăng xoa đầu cô, “Toàn là nhược điểm của anh.”
“Anh nên may mắn là nhược điểm của anh rơi vào tay em, em có thể làm gì anh chứ.”
Nhưng ánh mắt cô lại như là đang muốn “làm gì đó” anh.
Đến hơn 9 giờ, Chu Cánh đưa An Đề đi lấy xe, rồi về homestay cũng đã 10 giờ.
Cô nhắn tin hỏi thăm tình hình Lưu Lộ Phi.
Lưu Lộ Phi: Má ơi, sau này không bao giờ chị uống nhiều thế nữa, mất mặt chết đi được.
Ann: Chị còn đỡ, chỉ là hơi phấn khích, em say là nói thật, phun ra một đống thứ lung tung rối loạn.
Lưu Lộ Phi: Ví dụ như?
Ann: Ừm… chủ đề riêng tư như vậy, không tiện tiết lộ lắm.
Lưu Lộ Phi: Hừ, chị nghi ngờ em đang khoe ân ái với chị. Mặc dù đến hôm nay chị đã buông bỏ rồi, nhưng đây vẫn là một cú đả kích nặng nề với hội độc thân.
Ann: Cũng không phải, cái “riêng tư” mà em nói, là chỉ tiết lộ nội tâm của em thôi. Đôi khi so với cơ thể, tư tưởng mới là bộ phận bí ẩn nhất của con người.
Lưu Lộ Phi: Sao lại thế? Chị vẫn luôn ngưỡng mộ tính cách thẳng thắn của em mà. Có lẽ, em không muốn nói, là vì không có đối tượng thích hợp để giãi bày. Phơi bày nội tâm không đáng sợ, đáng sợ là đối phương chà đạp sự chân thành của em.
Lưu Lộ Phi: Nếu em bằng lòng thành thật trước mặt anh Chu Cánh, chứng tỏ trong tiềm thức em đã vô cùng tin tưởng anh ấy, em tin anh ấy sẽ không phụ lòng em.
An Đề im lặng rất lâu, mới trả lời: Chị nói cũng phải.
Cô nhìn đóa hoa đan bằng lá cọ đặt trên tủ đầu giường.
Nói một cách nghiêm túc, đây là lần đầu tiên anh tặng hoa cho cô. Bó hoa sứ năm 18 tuổi của cô dù quý giá thế nào nhưng cô cảm thấy, không bằng ba đóa hoa anh tự tay đan.
Cô không muốn thứ cất trong hộp gấm, mấy năm trời không thấy ánh mặt trời.
Cô muốn sự lãng mạn, tình thú, những rung động bất chợt trong cuộc sống, những khoảnh khắc chân thật.
Có lẽ Chu Cánh không biết.
Anh, một người vụng về trong tình yêu, không hợp với những lời hoa mỹ, điều duy nhất anh hiểu, chính là một lòng một dạ đối tốt với cô, yêu thương cô, chăm sóc cô.
Không có ai quý trọng sự chân thành của anh hơn cô.