Hạ Vấn Dây Tơ Hồng - Hành Nhất Tiếu

Chương 63

Ngày kế tiếp, An Đề cùng Lưu Lộ Phi tìm được nghệ nhân thủ công tên là sư phó Lý.

 

Sư phó Lý đã ngoài năm mươi, có một trai một gái, sau khi lớn lên đều đi nơi khác làm công và lập gia đình. Ngày thường ông dựa vào việc bán đồ đan lát để phụ thêm chi tiêu, vợ ông thì lo việc nhà.

 

Các cô đến nhà ông, bàn trà, bàn ăn, kệ TV… đâu đâu cũng thấy những món đồ thủ công nhỏ xinh.

 

Đồ ông làm phức tạp hơn Chu Cánh nhiều, từ con nhện đến chó con, rồi cả chim hạc, còn được tô màu, trông sống động như thật.

 

Vợ của sư phó Lý phụ trách tiếp đãi các cô.

 

Nhậm Vũ Trúc hỏi: “Trước đây đã có bên self-media nào như bọn cháu đến quay chưa ạ?”

 

“Cũng có, nhưng họ chỉ đến quầy hàng quay một chút, chứ không về tận nhà.” Là vợ sư phó Lý trả lời, “Cho nên lúc đầu các cô liên hệ, chúng tôi còn tưởng là lừa đảo.”

 

Lúc đó cũng vì cân nhắc đến điểm này, nên An Đề đã thông qua Lưu Lộ Phi để liên hệ với người trong trấn, rồi mới vòng vèo liên hệ được với bên sư phó Lý.

 

An Đề nói: “Mục đích chính của bọn cháu là muốn thông qua việc quay lại những món đồ thủ công truyền thống và tình hình của nghệ nhân, để nghề thủ công này được tiếp tục truyền thừa.”

 

“Ôi, giờ đồ chơi nhiều, người trẻ tuổi ai thèm để ý đến mấy thứ lỗi thời này nữa. Tôi bảo ông ấy đừng làm nữa, vất vất vả vả, kiếm được mấy đồng, việc gì phải khổ? Ông ấy cứ nhất quyết phải làm.”

 

“Ban đầu tại sao sư phó Lý lại muốn làm cái này ạ?”

 

“Lúc nhỏ ông ấy có bái sư học nghề khắc gỗ, sau lại học đan lát từ một người ngoài, rồi cứ làm mãi đến giờ.”

 

An Đề cầm một con châu chấu lên, “Loại này bán bao nhiêu tiền một con ạ?”

 

“Năm chín mấy thì mấy hào, giờ cũng chỉ mười đồng.”

 

“Làm nhiều năm như vậy rồi ạ?”

 

“Chứ sao, ban đầu chỉ biết làm mấy thứ này, sau này ông ấy tự mày mò làm ra mấy món lớn, thỉnh thoảng có người sưu tầm đến mua, nhưng giá cũng không cao.”

 

Vợ sư phó Lý đang chỉ những con công, gà trống, ngựa…

 

Trong lúc nói chuyện, sư phó Lý vẫn luôn ngồi bên bàn chuyên tâm đan lát, không xen vào câu nào.

 

An Đề đi qua, “Sư phó Lý, ngài đang đan gì vậy ạ?”

 

Ông ngẩng đầu lên, làm động tác bay.

 

“Chim ạ? Chim gì thế ạ?”

 

Vợ sư phó Lý cười gượng, nói: “Ông ấy không nghe thấy đâu.”

 

An Đề có chút kinh ngạc, cô không hề biết sư phó Lý là người khiếm thính.

 

“Sư phó Lý bị bẩm sinh ạ?”

 

“Mười mấy tuổi bị bệnh một trận, kéo dài, rồi tai điếc luôn. Bao năm nay, cũng chỉ nói được vài từ đơn giản, nhưng khó nghe lắm, nên không mở miệng trước mặt người lạ.”

 

“Không nghĩ cách chữa trị ạ? Giờ có thể cấy ốc tai điện tử mà?”

 

“Mấy năm trước chúng tôi làm gì biết chuyện này, năm ngoái có hỏi thăm, trường hợp của ông ấy phải mất mấy chục vạn. Cho dù bảo hiểm y tế chi trả một phần, cũng tốn không ít tiền, ông ấy không muốn, không muốn liên lụy gia đình.”

 

Sư phó Lý có tướng mạo thật thà, ngón tay thô ráp, lòng bàn tay đầy vết chai.

 

Ông cười với các cô một cái, rồi lại im lặng cúi đầu.

 

An Đề và Nhậm Vũ Trúc liếc nhìn nhau, họ không nói gì thêm.

 

Ngày đầu tiên các cô chỉ tìm hiểu tình hình, quay một ít tư liệu, để về viết kịch bản hoàn chỉnh hơn.

 

Vợ sư phó Lý tiễn các cô ra cửa, cứ ngập ngừng muốn nói lại thôi.

 

An Đề nói: “Bác có yêu cầu gì ạ? Bác cứ nói thẳng.”

 

“Chúng tôi phối hợp với các cô quay mấy ngày, cũng chậm trễ nhiều việc, chỉ là…”

 

“Tiền bạc ạ? Bọn cháu đã nói trước, sẽ trả cho hai bác thù lao tương xứng.”

 

“Tôi biết.” Bà vội gật đầu, “Nhưng các cô kiếm tiền nhiều, cũng dễ kiếm, cái số tiền đã nói trước đó, có thể… cao hơn một chút không?”

 

Số tiền các cô đưa không thấp, lúc trước đối phương đồng ý rất sảng khoái, việc tạm thời thay đổi này nằm ngoài dự đoán của họ.

 

An Đề suy nghĩ, nói: “Tăng 20%, bác thấy được không?”

 

Vợ sư phó Lý do dự.

 

“Bọn cháu trả thêm, xem như là sự kính trọng đối với sự kiên trì hai mươi năm như một của sư phó Lý. Nhưng cũng không có nghĩa là, tiền của bọn cháu là từ trên trời rơi xuống ạ.”

 

Giọng An Đề không kiêu ngạo cũng không nịnh bợ, là đang nhắc nhở bà, đừng quá tham lam.

 

Đối phương cắn răng, đồng ý: “Được. Vậy hai ngày này chúng tôi nhất định sẽ toàn lực phối hợp.”

 

Lúc đi, Nhậm Vũ Trúc nói: “Vừa nãy bà ấy vào phòng nghe điện thoại, chắc là bàn bạc với ai đó để đòi thêm tiền. Lòng tham không đáy, vớ được con dê béo là vặt lông.”

 

“Có lẽ là người bên đầu dây kia yêu cầu, trông hai vợ chồng họ cũng tốt.”

 

“Nói gì mà kiếm tiền dễ, chúng ta quay cái này, trừ chút tiền view từ nền tảng, ai cho chúng ta tiền chứ? Nếu họ là nhãn hàng, họ còn phải trả tiền cho mình đấy.”

 

Oán thì oán, Nhậm Vũ Trúc nhanh chóng quay lại trạng thái công việc, về homestay chỉnh lý tư liệu vừa quay được.

 

An Đề cũng không muốn đặt trọng tâm vào hoàn cảnh khốn khó của sư phó Lý, như vậy ít nhiều có chút “khổ nhục kế”, nghi ngờ là bán thảm, mà đây cũng là thủ đoạn cô luôn xem thường.

 

Cô định học đan lát từ sư phó Lý, nhưng ông không nói được, không thể dạy cô.

 

Cô chỉ đành nghĩ nội dung khác.

 

Chu Cánh biết các cô xong việc, anh đến đón cô về nhà ăn tối. Nghe cô kể chuyện hôm nay, anh tò mò tại sao cô lại muốn khai thác mảng này.

 

“Là Lưu Lộ Phi gợi ý cho em, chị ấy nói ở những nơi nhỏ có rất nhiều nghề thủ công đang dần mai một, sắp biến mất, rất đáng tiếc. Hiện tại chính phủ cũng đang làm, nhưng bên self-media thì ít, em thấy có thể thử.”

 

“Có phải là lý tưởng và hiện thực khác nhau quá không?”

 

“Người ta cần kiếm sống, có thể hiểu được, nhưng trong lòng vẫn có chút không thoải mái.”

 

Các cô không làm từ thiện, quay video là đôi bên cùng có lợi, nhưng nếu xuất phát điểm không thuần túy, sao sản phẩm làm ra có thể lay động người xem?

 

Ăn cơm xong Từ Lệ Phân ra ngoài, bà cố tình chừa không gian riêng cho hai người.

 

An Đề ngồi vào lòng anh, anh tự động ôm eo cô, cô nói: “Đôi khi em nghĩ, có phải em còn trẻ quá, chưa bị xã hội vùi dập, nên nghĩ mọi chuyện quá đơn giản.”

 

“Thật ra em hiểu rõ lòng người phức tạp, chỉ là vẫn ôm ảo tưởng không thực tế.”

 

“Nhưng em không thể thay đổi được gì, thế giới vẫn vận hành theo quy tắc của nó.”

 

Chu Cánh cười: “Không phải em đã nói, em đâu phải chúa cứu thế? Cả đời người ta có thể không bị thế giới thay đổi, đã là may mắn lắm rồi.”

 

An Đề dụi vào vai anh một lúc, uể oải nói: “Em lớn từng này, chỉ có anh là nhớ rõ những lời em nói như vậy.”

 

Anh hôn l*n đ*nh tóc cô, “Mệt à?”

 

“Một chút.”

 

So với việc có nhớ lời cô nói hay không, thì việc anh có khả năng ổn định cảm xúc cực mạnh, đã đủ để an ủi cô, người thỉnh thoảng hay hoang mang, thỉnh thoảng lại tụt mood.

 

Với lại, dù sao anh cũng trưởng thành hơn nhiều, anh nhìn thấu người khác, kinh nghiệm từng trải cũng phong phú hơn cô.

 

Cũng chỉ có trong chuyện yêu đương, anh không phải là đối thủ của cô.

 

Chu Cánh bế cô lên giường, anh bảo cô nằm nghỉ một lát.

 

Căn phòng rất rộng, chất đống nhiều đồ, nhưng được sắp xếp gọn gàng.

 

Cô nằm nghiêng, cô nhìn thấy một khẩu súng gỗ, liền bảo anh lấy cho.

 

Nó to hơn bàn tay một chút, nét đục vụng về, nhưng đã lâu, bề mặt được v**t v* đến bóng loáng, tuổi đời chắc cũng xấp xỉ cô.

 

Anh nói: “Anh trai anh tặng sinh nhật anh, anh không nỡ vứt nên giữ lại.”

 

“Em phát hiện anh là người rất trọng tình cảm. Theo lý mà nói, bố anh mất, mẹ anh trở thành người giám hộ, nhưng cuối cùng lại là anh gánh vác trách nhiệm nuôi nấng Chỉ Thực.”

 

“Anh trai anh mất lúc Chỉ Thực chưa đầy 4 tuổi, nhưng từ khi anh nhận thức được, chính anh ấy đã dẫn dắt anh. Sau này anh vào đại học, anh ấy dành phần lớn lương cho anh. Nếu không có anh ấy, có lẽ anh cũng không học cao học. Cho nên, Chỉ Thực… không chỉ là trách nhiệm, mà còn là niềm tưởng nhớ của bọn anh.”

 

An Đề ngồi dậy, ôm lấy anh, “Đi đến ngày hôm nay, vất vả cho anh rồi, Chu Cánh.”

 

Nếu đổi lại là cô, cô cũng không biết làm sao để gồng gánh tiếp.

 

Chu Cánh nghiêng mặt nhìn cô, “Em không khóc đấy chứ?”

 

Cô đấm nhẹ anh một cái, “Tự luyến, em sẽ không khóc vì anh đâu.”

 

“Không khóc là tốt rồi.” Anh cười, “Có lần anh sốt cao, Chỉ Thực ôm anh khóc lớn, anh hỏi con bé vì sao khóc, con bé nói anh mệt mỏi quá, vất vả quá, con bé đau lòng cho anh.”

 

Cô vừa buồn cười vừa chua xót, sụt sịt mũi, nói: “Con bé này cũng biết dỗ người thật.”

 

“Em cũng không kém.” Anh hỏi, “Tối nay em có về không?”

 

An Đề làm bộ làm tịch: “Còn chưa cưới, ngủ chung phòng với anh, truyền ra ngoài sẽ hủy hoại danh dự của em.”

 

“Phòng em ở trước đây vẫn còn, dọn dẹp một chút, trải lại giường là được.”

 

Cô vuốt thái dương anh, nhẹ nhàng nói: “Làm gì, dính em vậy à, xa nhau một tối cũng không được sao?”

 

“Ừ.”

 

Anh vừa nói nhỏ, vừa hôn cô.

 

Giọng nói trầm ấm, đầy nam tính, quẩn quanh bên tai cô.

 

“Không xa em được.”

 

Một người đã chiến đấu đơn độc, lẻ loi nhiều năm, lần đầu tiên nảy sinh sự quyến luyến ỷ lại.

 

Mà lại là với một cô gái nhỏ hơn mình cả chục tuổi.

 

Anh thừa nhận thẳng thắn như vậy, ngược lại An Đề lại tự rối loạn, để anh có cơ hội được nước lấn tới.

 

Hôm nay cô mặc một chiếc quần jean bó sát, dáng quần này rất kén, người thường mặc sẽ bị hông rộng chân thô, nhưng nó lại cực kỳ tôn dáng cô.

 

Cũng chính vì nó quá chật, nên khó cởi.

 

Mắc ở đầu gối, anh lập tức không cởi xuống nữa.

 

Chu Cánh đã quen đường quen nẻo, anh biết mấy ngón tay là giới hạn của cô và biết góc độ nào cô thích nhất.

 

Cũng biết, anh cần bao lâu để đưa cô l*n đ*nh.

 

Giường là giường đóng thủ công ngày xưa, rất chắc chắn, nhưng dù sao cũng đã lâu năm, cô nghe được tiếng chân giường kêu kẽo kẹt.

 

An Đề bị bắt lật người lại, quay lưng về phía anh, eo cô cong xuống.

 

Anh nhìn thời gian, nói: “Trước 8 giờ mẹ anh sẽ về, chúng ta nhanh lên, được không?”

 

Nhanh?

 

Cách 8 giờ còn hơn nửa tiếng.

 

Rõ ràng là giọng điệu trưng cầu ý kiến, nhưng động tác của anh lại không cho phép xen vào, đầu lưỡi anh mạnh mẽ tiến vào.

 

Một tay cô bám lấy thành giường, tay kia chống đỡ cơ thể, dần dần, cô có chút không trụ nổi.

 

Bàn tay lớn của Chu Cánh phủ lên mu bàn tay cô, nắm chặt trong lòng bàn tay.

 

Cô không hiểu, đây là để giảm bớt sự căng thẳng cho cô, hay là báo động nguy hiểm đang đến.

 

Ngay sau đó.

 

An Đề nhíu chặt mày, đầu ngón tay dùng sức đến trắng bệch, nói không thành câu: “Anh, anh chậm lại, cẩn thận sập giường.”

 

Anh ghì lấy bờ vai tròn trịa của cô, cúi đầu vừa m*t vừa hôn, “Không sập đâu.”

 

Anh lấy gì mà chắc chắn vậy?

 

Tiếng động nguy hiểm bên tai cô càng lớn hơn.

 

Nhưng tiếp theo không còn khoảng trống cho cô suy nghĩ.

 

Anh nói nhanh lên, hóa ra không chỉ là thời gian.

 

Kết thúc sớm là dùng tốc độ để đổi lấy.

 

Rõ ràng, anh vẫn chưa thỏa mãn, nhưng trên da cô đâu đâu cũng lưu lại dấu đỏ, bị đâm, bị véo, nói gì cũng không thể làm thêm lần nữa.

 

Lúc Từ Lệ Phân về, hai người họ đã quần áo chỉnh tề, một người đang cho Heo Muội ăn, một người đang dọn dẹp chất thải trong lồng sắt.

 

Cứ đến tối, tiểu gia hỏa này lại hoạt bát vô cùng, “pi pi pi” kêu không ngớt.

 

Tướng Quân cũng tò mò vây lại, ghé đầu vào ngửi.

 

Từ Lệ Phân hỏi: “An Đề, tối nay cháu không về homestay à?”

 

Chu Cánh nói: “Lát con trải giường cho cô ấy, sáng mai con đưa cô ấy đi.”

 

Ánh mắt Từ Lệ Phân lướt qua lướt lại giữa hai người.

 

An Đề vuốt bộ lông mềm của Heo Muội, cô mím môi rồi gật đầu.

 

Từ Lệ Phân mới hơn 10 giờ đã tắm rửa đi ngủ. Chu Cánh đưa cho cô bộ quần áo sạch sẽ, “Em mặc tạm một đêm đi.”

 

“Mặc của anh à? Thế còn nội y?” Cô hạ giọng, “Bỏ trống à?”

 

Không đợi anh trả lời, cô nói đầy ẩn ý: “Không mặc cũng đúng.”

 

An Đề lấy quần áo, vào phòng tắm.

 

Tắm xong ra, cô lập tức đi đến trước mặt anh, bảo: “Sấy tóc cho em.”

 

Lần đó ở Hoa Sen Đường bị mắc mưa, anh cũng cho cô mượn quần áo, nhưng lại không giống nhau.

 

Lần này anh biết rõ bên dưới cô không mặc gì.

 

Chu Cánh đứng, cô ngồi, sắc mặt cô như trứng luộc bóc vỏ, lại như ngọc trắng trong nước, dưới ánh đèn trông mịn màng.

 

Cổ áo quá rộng, từ trên cao nhìn xuống, rất dễ dàng thu hết cảnh xuân vào đáy mắt.

 

Hơn nữa, cô chỉ mặc áo sơ mi.

 

Đôi chân vừa thon vừa thẳng của An Đề, nhìn anh cười, mũi chân câu lấy chiếc dép lê, đung đưa, nhưng không hề rơi.

 

Như là đang cá cược, xem lúc nào anh sẽ phá vỡ giới hạn.

 

Cô không tin, trái tim chay tịnh hơn ba mươi năm của anh, khi nhìn thấy dáng vẻ này của cô mà không gợn sóng.

 

Không phải anh nói cô là hồ ly sao.

 

Nếu không câu được anh, chẳng phải cô đã uổng công tu hành bấy lâu nay sao.

 

Anh tắt máy sấy.

 

“Đừng trêu anh.” Anh nói, “Tối nay em không muốn ngủ à?”

 

“Cảm ơn chú Chu.” Cô đứng dậy, “Ngủ ngon.”

 

Chu Cánh không nói hai lời, một tay anh nắm lấy cổ tay cô, tay kia đóng sập cửa phòng.

 

Cô không có ý đồ xấu, thì chạy vào phòng anh sấy tóc làm gì?

 

Trong chuyện này, cô vĩnh viễn là kiểu “ăn no quên đau”, mỗi lần sướng xong, là quên mất mình đã khóc lóc xin tha thế nào.

 

“Giường kêu to như vậy, anh không sợ bà nội nghe thấy à?”

 

“Ai nói nhất định phải làm trên giường?”

 

Anh đưa cô đến bên bàn, đè lên lưng cô, bắt cô khom lưng, ghé vào tai cô, nói: “Thị Thị, vịn chắc vào.”

 

An Đề thầm hoảng hốt, tư thế này…

 

Đứng là rất mệt, còn phải nhịn không kêu ra tiếng, lần này anh vắt kiệt sức lực của cô, cuối cùng cô cũng được Chu Cánh bế lên giường.

 

Cô đã biết từ lâu.

 

Sói sẽ nuốt hồ ly đến xương cũng không còn.

Bình Luận (0)
Comment