Hạ Vấn Dây Tơ Hồng - Hành Nhất Tiếu

Chương 7

An Đề đặc biệt kén ăn.

 

Người khác luôn cho rằng cô gầy như vậy là vì ăn ít, hoặc là do gen trời sinh ăn không mập. Thật ra không phải.

 

Cái này cô không ăn, cái kia cô cũng không ăn, đủ kiểu tật xấu kén chọn. Cùng một món ăn, bữa trước cô còn có thể ăn vài miếng, bữa sau đã không muốn đụng đũa, ăn cơm cứ như mèo ăn.

 

Mấy món Chu Cánh nấu đều là cơm nhà bình thường, chưa đến mức tuyệt thế mỹ vị, nhưng không hiểu sao, cô vẫn chịu thử một miếng.

 

Ví dụ như món hoa bí ngô ven đường đâu cũng thấy, chẳng ai hiếm lạ gì.

 

An Đề bi thương nghĩ, có ngày cô cũng phải rơi vào cảnh “hạ cấp tiêu dùng” – mà còn là kiểu tụt dốc không phanh.

 

Mùa hè là mùa cô chán ăn nhất. Chắc là do sáng nay đi bộ đường núi quá nhiều, tiêu hao nhiều thể lực, nên khẩu vị của cô cũng tăng lên, sâu trong dạ dày như có con Thao Thiết đang gào thét đòi ăn.

 

Nhưng miệng vừa mới chê bai, quay đầu lại đã ăn ngấu nghiến, chẳng phải là quá mất mặt sao?

 

Vì vậy, An Đề vẫn chỉ ăn qua loa, đến bát cơm cũng chẳng động mấy.

 

So với cô, Chu Chỉ Thực ăn uống khiến người ta bớt lo hơn nhiều.

 

Bàn hơi cao so với vóc dáng nhỏ của cô bé. Cô bé bưng bát, dùng thìa lùa cơm, thỉnh thoảng làm rơi vãi vài hạt. Tuy Chu Cánh không tán thành việc cô bé lớn từng này mà không chịu dùng đũa, nhưng cô bé đang tuổi ăn tuổi lớn, ăn được nhiều như vậy, anh cũng đành mặc kệ.

 

Bữa ăn hôm nay rất đạm bạc, ngoài hoa bí ngô chiên, chỉ có một món canh mướp trứng, nộm dưa chuột, và cà tím xào thịt băm.

 

Đồ ăn thừa cuối cùng, một mình Chu Cánh ăn hết sạch cùng cơm. Bát đĩa sạch trơn, chỉ còn lại chút nước canh và ớt.

 

An Đề cảm thấy hành vi này của anh rất giống những người nghèo khổ thời đói kém, không nỡ lãng phí một chút lương thực nào. Con cái ăn hết phần ngon, bố mẹ dọn nốt phần thừa.

 

Nhưng An Đề vẫn hỏi: “Không để phần cho bà nội ạ?”

 

Chu Chỉ Thực giải thích cho cô nghe: “Ruộng nhà mình ở xa lắm, bà nội mang theo cơm nắm rồi, không về ăn trưa đâu.”

 

“Hả? Sao không dồn chung vào một chỗ?”

 

Ruộng đất nhà Chu Cánh phân bố rải rác, là vấn đề do phân chia từ nhiều năm trước.

 

Hiện tại vẫn là chế độ nhận thầu, bởi vì trồng trọt vất vả, kiếm được ít, dẫn tới đất đai bị bỏ hoang ngày càng nhiều. Vì để nâng cao hiệu suất sử dụng, trong thôn đã thúc đẩy việc luân chuyển giữa các hộ gia đình, cá nhân có thể cho thuê đất theo nguyện vọng, đồng thời cũng có thể tăng thu nhập.

 

Chu Cánh mới nói được một nửa, đầu An Đề đã muốn nổ tung: “Chú Chu, có nhất thiết phải nói chuyện này lúc ăn cơm không?”

 

“Đối với nông dân, quan trọng nhất là đất đai, lương thực. Rất nhiều công việc của ủy ban thôn cũng xoay quanh những việc này, ít nhất em cũng phải hiểu tình hình cơ bản.”

 

An Đề nói: “Chú cũng chỉ nói nhiều lúc bàn mấy chuyện này, ngày thường thì cứ nhả ra từng chữ một, như thể nói thêm một câu là mất mạng của chú không bằng.”

 

Anh thản nhiên: “Vậy à.”

 

Đấy, thấy chưa, đúng quá rồi còn gì.

 

Cô lại tò mò: “Chú yêu quê hương đến vậy sao? Nói ra cứ như thuộc lòng bàn tay. Người khác chạy ra ngoài, chú thì hay thật, lại quay về. Hôm nay bí thư còn nói, Nghi Giang chẳng có mấy người trẻ chịu về.”

 

“Em cứ xem như là tôi ở Kỳ Châu sống không nổi nữa.”

 

Nói xong, Chu Cánh cầm bát cơm thừa của cô đi ra sân sau cho gà ăn.

 

An Đề thấy vậy, trong lòng dâng lên một cảm giác khó chịu nhàn nhạt, rất vi diệu.

 

Buổi chiều, Chu Cánh không hề rảnh rỗi. Anh dọn dẹp xong lại gọi liên tiếp mấy cuộc điện thoại.

 

Là trao đổi với thương gia và công ty chuyển phát nhanh.

 

Nông sản trong thôn trồng ra, tự mình ăn không hết, mà bán thì khó được giá, hoặc căn bản là không bán hết. Hiện tại có chính sách hỗ trợ nông nghiệp, anh đứng ra liên hệ, đưa nông sản lên các sàn thương mại điện tử để bán.

 

Nhưng nông dân lại không hiểu kỹ thuật bảo quản, đóng gói… anh phải mời người về mở lớp huấn luyện cho họ.

 

Những việc này mới khởi động không lâu, mỗi khâu thường xuyên nảy sinh vấn đề mới.

 

Ví dụ như vận chuyển.

 

Dâu tây là trái cây cuối xuân đầu hạ, hai tháng trước vừa tung ra thị trường, nhưng vì loại quả này quá mỏng manh, dù có bọc kỹ đến đâu, trên đường xóc nảy mạnh một chút cũng sẽ dập nát, dẫn đến lỗ vốn.

 

Công ty của Chu Cánh chủ yếu là thúc đẩy nông nghiệp thâm canh, số hóa. Hiện tại, trí tuệ hóa là xu hướng toàn cầu, Nghi Giang không theo kịp, tự nhiên sẽ dễ bị thời đại đào thải.

 

Anh về Nghi Giang chưa đầy hai năm, đến giờ cũng mới chỉ đạt được hợp tác bước đầu với chính phủ, các cơ cấu nghiên cứu khoa học, và tổ chức xã hội, hệ thống đó vẫn chưa hoàn thiện.

 

Cuộc gọi cuối cùng là của dì Triệu.

 

Bà nói cho anh biết, bà và cô gái kia đang trên đường đến thôn Chu Gia.

 

Điện thoại nóng đến phỏng tay, Chu Cánh tiện tay ném lên chiếc ghế bên cạnh. Anh đứng ở đầu gió, tay phải che lửa, châm một điếu thuốc.

 

Tàn thuốc đỏ rực lên, khói thuốc cuộn lên, tro tàn là chiến lợi phẩm của nó.

 

Anh rít một hơi thật sâu, để khói lượn một vòng qua phổi, rồi mới thở ra từ mũi và miệng.

 

Khói còn chưa kịp tan đã bị gió nóng thổi bay.

 

Trong đầu anh lại vang lên câu nói “yêu quê hương” của An Đề.

 

Sau khi rời Kỳ Châu về Nghi Giang, không mấy người hỏi anh, vì sao khi bạn bè đồng trang lứa đều hướng đến các thành phố lớn, thậm chí là nước ngoài, thì anh lại đi ngược dòng, về quê lập nghiệp.

 

Bởi vì họ biết chuyện xảy ra với gia đình anh, biết điều nên không ai nhắc đến trước mặt anh.

 

Suy nghĩ vừa mới tản ra, đã bị cưỡng chế kéo về.

 

Nước khoáng trong tủ lạnh hết rồi, con ma lười An Đề lại hối lộ Chu Chỉ Thực đi mua giúp.

 

Chu Cánh dập điếu thuốc, một tay ngăn Chỉ Thực lại, nói với An Đề: “Con gái tốt nhất không nên uống đồ lạnh.”

 

An Đề bị đau bụng kinh, mà còn rất nặng, nhưng cô quen làm theo ý mình, ghét nhất là bị thuyết giáo, lập tức trừng mắt: “Ai cần chú lo.”

 

Nhưng Chu Cánh không có ý đó.

 

Anh bảo Chỉ Thực vào nhà trước, rồi nói: “Với tư cách là trưởng bối, tôi góp ý một chút, em không muốn nghe thì thôi. Nhưng em cứ sai vặt Chỉ Thực như vậy, sẽ làm hư con bé.”

 

Cô không muốn nghe, mỉa mai đáp trả: “Cô bé bỏ công sức lao động, tôi trả thù lao, giao dịch sòng phẳng, sao lại là ‘sai vặt’?”

 

Chu Cánh lại bày ra tư thế trưởng bối, kiên nhẫn dạy dỗ: “Lòng tham là bệnh chung của con người, rất nhiều người lớn còn không biết tự kiềm chế, huống chi con bé còn là một đứa trẻ có giá trị quan chưa hình thành đầy đủ. Đạt được quá dễ dàng, nhiều lần như vậy, d*c v*ng bành trướng, sẽ đòi hỏi em nhiều hơn.”

 

Cô không thèm để ý: “Cho thì cho, cho trẻ con ít tiền tiêu vặt thì làm sao? Còn dạy cô bé biết lao động kiếm tiền làm gì.”

 

“Con bé làm việc nhà, tôi cũng sẽ thưởng cho con bé, nhưng một lần em cho 50, 100, chờ con bé về trường học thì sao? Nếu con bé quen thói, dùng cách tương tự với bạn học thì sao? Tóm lại, đây không phải là một khởi đầu tốt.”

 

Bản thân An Đề vẫn còn là một đứa trẻ, làm gì có kinh nghiệm nuôi dạy trẻ con, bị anh nói một tràng như vậy cũng hơi đuối lý.

 

Im lặng một lát, cô lại mở miệng, khí thế bất giác yếu đi: “Chú đúng là lo bò trắng răng, tôi thấy cô bé thông minh hơn chú tưởng đấy.”

 

Về việc giáo dục, Chu Cánh cũng vẫn đang trong quá trình mày mò, nhưng một khi anh đã nhận định điều gì, thì rất khó bị lay chuyển.

 

Chu Chỉ Thực thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Chu Cánh, cô bé không dám lại gần, chỉ lén lút ló đầu ra ngó.

 

Anh thấy cô bé, liền hỏi: “Chỉ Thực, con vừa xin chị An Đề cái gì?”

 

Con ngươi của cô bé đảo tròn, rõ ràng là đang tìm cách nói dối, anh ngắt lời: “Trả lại cho chú.”

 

Chỉ Thực vội tự cứu: “Con đã xin được đâu! Hơn nữa con chỉ nhờ chị ấy sau này đưa con đi công viên giải trí, ai bảo chú không có thời gian chơi với con. Không tin chú cứ hỏi chị An Đề.”

 

Nghe vậy, Chu Cánh nhìn sang An Đề.

 

Oa, được lắm Chu Chỉ Thực.

 

Cái chiêu lấy lùi làm tiến, gieo họa sang đông này, đúng là dùng đến mức thượng thừa.

 

Não An Đề vận hành nhanh chóng, hiểu ra vấn đề, lập tức hùa theo: “Đúng thế! Chú làm bố kiểu gì mà còn để người khác trông con hộ, chú đúng là quá vô trách nhiệm.”

 

Chỉ Thực ném cho cô một ánh mắt cảm kích.

 

Hai cô gái bắt tay liên minh, phản công thành công.

 

Chu Cánh cau mày, định mở miệng thì một giọng nói khác xen vào: “Chu Cánh à, khách đến rồi.”

 

An Đề và Chu Cánh đồng thời nhìn lại.

 

Đằng sau dì Triệu là một phụ nữ trẻ mặc váy dài màu xanh lục nhạt. Dáng người cô ta khá cao so với mặt bằng chung, thon thả, có trang điểm. Không tính là đặc biệt xinh đẹp, nhưng đoan trang khả ái.

 

Ánh mắt cô ta không hề rụt rè, nhìn Chu Cánh từ trên xuống dưới.

 

Đều là phụ nữ, An Đề nhìn ra ngay, đối phương rất hài lòng.

 

Dì Triệu ra dáng bà mối chuyên nghiệp, lần lượt giới thiệu, người này tên là Tống Di, giáo viên ở Kỳ Châu, người này là Chu Cánh, mở công ty ở Nghi Giang.

 

An Đề thầm nghĩ, xem mắt đúng thật là một cuộc giao dịch.

 

Tuổi tác tương đương với ngày sản xuất của món hàng, nghề nghiệp là công dụng, sau đó tổng hợp các điều kiện khác để đánh giá “tỷ lệ giá thành/hiệu năng” của nhau, vừa mắt thì cho vào giỏ hàng, không có gì bất ngờ thì thanh toán.

 

Ừm, cũng thật trùng hợp, giáo viên biên chế, vừa hay lại là “mặt hàng” hot nhất thị trường.

 

Người trong cuộc và người ngoài cuộc, tâm trạng hoàn toàn khác nhau.

 

An Đề có tính tự do tản mạn, ghét nhất là bị ép gán ghép với người lạ, nhưng đổi lại là xem náo nhiệt của Chu Cánh, cô lại rất hứng thú.

 

Chu Cánh mời Tống Di và dì Triệu vào nhà, rót trà, bưng dưa hấu đã cắt sẵn ra.

 

Hai bên rơi vào im lặng nhất thời.

 

Dì Triệu mở lời trước: “Hai đứa trẻ nói chuyện với nhau đi, về cuộc sống, công việc, chắc chắn có nhiều chủ đề chung hơn là nói với dì. Dì đi trước nhé.”

 

Bà đi ngang qua Chu Chỉ Thực, xoa đầu cô bé: “Ô, tiểu Chỉ Thực, lâu rồi không gặp, lại cao lên rồi.”

 

Màn chào hỏi quen thuộc của người lớn với trẻ con, câu tiếp theo chắc chắn là ——

 

“Thi cuối kỳ thế nào? Được hạng mấy?”

 

Chu Chỉ Thực nghiêng đầu, cười hì hì: “Cũng tàm tạm ạ, không phải hạng nhất, cũng không phải hạng cuối. Cháu nghĩ cháu hạng mấy cũng được, vì nó cũng xêm xêm.”

 

Dì Triệu bật cười: “Cháu đấy, đúng là đồ quỷ ranh.”

 

Tống Di liếc nhìn, nói: “Cháu gái anh cũng đáng yêu thật.”

 

Chu Cánh cười nhạt một cái vì phép lịch sự.

 

“Mấy năm nay anh vẫn luôn mang cô bé bên người à?”

 

“Ừm.”

 

Tống Di lại hỏi: “Vậy cô bé học ở Kỳ Châu, anh lại ở Nghi Giang, cô bé còn nhỏ như vậy, ai chăm sóc thế?”

 

“Một người bạn của tôi.”

 

“Ồ, ra vậy.”

 

Chu Cánh, người luôn nói năng đĩnh đạc trong công việc, đến trường hợp này lại kiệm lời hết mức, nhưng cũng không thể nói là anh cố tình lạnh nhạt, vì ngay từ đầu dì Triệu đã nói qua về tính cách của anh.

 

Tống Di dứt khoát không vòng vo, nói thẳng: “Điều kiện của anh cũng không tệ, đến giờ vẫn chưa kết hôn, là vì sao vậy?”

 

“Tôi bận chăm Chỉ Thực, công việc cũng bận, không có tâm tư.”

 

“Vậy tôi nói về tôi nhé, tiêu chuẩn tìm bạn đời của tôi tương đối cao, cũng tiếp xúc mấy người rồi, nhưng vẫn không hài lòng lắm, nên chưa đi đến đâu. Nhưng nhà tôi thúc giục quá, dì Triệu cũng đánh giá anh rất cao, nên tôi đồng ý hôm nay đến gặp anh một chuyến.”

 

Chu Cánh biết đối phương vẫn còn lời muốn nói, nên không lên tiếng. Mở đầu như vậy, tám phần là muốn từ chối. Cũng đúng như ý anh.

 

Điều ngoài dự đoán của anh là, Tống Di nói: “Tôi không ngại việc anh mang theo cháu gái. Nếu, tôi nói là nếu, sau này chúng ta kết hôn và có con, tôi cũng sẽ xem cô bé như con đẻ của mình.”

 

Trong nhà hai người đang xem mắt, ngoài sân hai người cũng đang nói chuyện.

 

An Đề nhỏ giọng hỏi Chu Chỉ Thực: “Này, Chu Cánh sắp tìm mẹ kế cho em rồi, em thấy sao?”

 

Chỉ Thực ngơ ngác: “Bố em mất rồi mà.”

 

“Hả?” Đầu tiên là An Đề đờ người, tiếp theo là kinh ngạc, rồi chuyển sang nghi ngờ, trong phút chốc, sắc mặt thay đổi mấy lần: “Chu Cánh không phải…?”

 

“Không phải! Ai nói chú ấy là bố em?” Chu Chỉ Thực nhìn cô bằng ánh mắt “nhìn đồ ngốc”: “Chú ấy là chú ruột của em.”

 

An Đề vẫn không thể tin nổi. Thế mà trước đây cô cứ nói anh “ly dị mang con”…?

 

“Nhưng cảm giác chú ấy nuôi em như con gái ruột vậy.”

 

Chỉ riêng cái cách anh nghiêm túc nói với cô một bài về chuyện dạy dỗ trẻ con, đến bố ruột cũng chưa chắc đã để tâm như vậy.

 

Chỉ Thực nói: “Bởi vì Chu Cánh tốt.”

 

Hôm qua cô bé cũng nói, Chu Cánh đối với cô bé là tốt nhất.

 

An Đề bắt đầu trêu chọc cô bé một cách vô lương tâm: “Nếu chú ấy có con gái ruột, chú ấy sẽ không thương em nhất nữa. Em có vui không?”

 

“Ưm… Nếu Chu Cánh kết hôn sinh em bé, cũng được ạ.” Chu Chỉ Thực gãi gãi má, hơi buồn rầu: “Bà nội cứ nói chú ấy không tìm bạn gái, sẽ ‘ế’ suốt đời.”

 

An Đề có ý xấu, thấy cô bé không mắc bẫy, còn hơi thất vọng. Nghĩ ngợi một lát, cô lại nói: “Cho nên, Chu Cánh chính là vì em nên mới không kết hôn sao?”

 

Chỉ Thực không hiểu những rắc rối của thế giới người lớn, ngơ ngác hỏi: “Tại sao ạ?”

 

“Nếu chú ấy kết hôn, lỡ vợ chú ấy không thích em, bạc đãi em thì sao? Chờ họ có con riêng, Chu Cánh có thể đối xử công bằng được không?” An Đề ngồi xổm xuống, phân tích tỉ mỉ: “Đối xử với em quá tốt, con của chú ấy sẽ ghen tị, vợ chú ấy nói không chừng cũng có ý kiến; mà đối xử không tốt với em, thì em, em có vui không?”

 

Chu Chỉ Thực sững người vài giây, rồi đột nhiên òa khóc nức nở.

Bình Luận (0)
Comment