Anh chị em của Phương Tích Dung và An Chính Đình không nhiều, mà những người còn giữ liên lạc lại càng ít. An Đề là đứa nhỏ nhất trong lứa này, lại được bà ngoại và mẹ cưng chiều hết mực. Từ khi còn rất nhỏ, cô đã tự học được cách dùng đủ mọi phương thức để đạt được thứ mình muốn, không đạt mục đích thì không bao giờ bỏ qua.
Khóc lóc là kỹ năng sinh tồn bẩm sinh của con người, dùng để thu hút sự chú ý của người lớn. Và nó cũng bị cô sử dụng như một thủ đoạn để đạt được mục đích của mình.
Phương Tích Dung, một người hô mưa gọi gió trên thương trường, lại cứ không chịu nổi khi thấy con gái khóc. Chỉ cần An Đề bĩu môi, bà sẽ lập tức thỏa hiệp trước khi “nước lũ ngập Kim Sơn”: Được rồi, được rồi, chiều con hết.
Sau khi lớn lên, hay nói đúng hơn là, sau khi hai người thương yêu cô nhất lần lượt qua đời, nước mắt cũng bị cô xếp xó.
Đã quá lâu, lâu đến mức cô quên mất ngày xưa người lớn đã dỗ dành mình khi khóc nhè như thế nào.
An Đề bị tiếng khóc của Chỉ Thực làm cho trở tay không kịp, cô hoảng loạn dỗ dành: “Không phải, em đừng khóc mà, chị trêu em thôi, đừng tin thật chứ.”
Tiếng khóc của cô bé con vừa ré lên, giống như quả bóng nước bị vỡ, nước mắt lập tức tuôn ào ào.
Không sao cản nổi, cứ như phải khóc cho đã thì mới chịu.
Cô cảm thấy bất lực.
Nhiều hơn cả, là sự chột dạ vì đã đùa quá trớn.
Chu Cánh chắc chắn lại sắp trưng cái bản mặt lạnh như tiền ra để giáo huấn cô.
Chu Cánh ở trong nhà vội vàng chạy ra xem xét tình hình: “Sao thế?”
Chu Chỉ Thực quay lưng đi, không cho anh chạm vào, vẫn cứ “oa oa” khóc lớn.
Kẻ đầu sỏ An Đề sờ sờ mũi: “Tôi chỉ trêu cô bé một chút, không ngờ lại làm cô bé khóc.”
Đại khái Chu Cánh cũng hiểu ra, không mắng cô, mà quay sang nói với Tống Di vừa đi cùng ra: “Xin lỗi, tôi phải xử lý chút việc nhà. Về đề nghị của cô, tôi sẽ trả lời sau, có được không?”
Vô cùng lễ phép và đúng mực, khiến người ta không thể từ chối.
Tống Di gật đầu, dịu dàng nói: “Được, chúng ta vẫn chưa trao đổi phương thức liên lạc.”
Chu Cánh chẳng còn tâm trạng đâu mà nghĩ nhiều, lập tức mở mã QR WeChat của mình ra cho cô quét.
An Đề liếc liếc anh, lại liếc liếc cô ta.
Cái quái gì vậy? Cùng là lần đầu gặp mặt, sao thái độ đối với cô và đối tượng xem mắt lại khác nhau một trời một vực thế? Coi thường cô à?
Tống Di đi rồi, Chu Cánh mới xoay người Chỉ Thực lại: “Chu Chỉ Thực, con lại giở cái tính khí gì đấy?”
An Đề nhỏ giọng nói: “… Chú đừng hung dữ với cô bé.”
“Chú có nói là chú không cần con nữa không?”
“Chị An Đề nói, sau này vợ của chú có thể sẽ không thích con, chú cũng sẽ đối xử không tốt với con, đến lúc đó chắc chắn chú sẽ không cần con nữa, hu hu hu…”
Chỉ Thực nức nở nghẹn ngào, nói cũng không rõ lời.
“Trước kia chú đã nói với con, chú sẽ bên cạnh con cho đến khi con lớn lên, đúng không? Chú đã lừa con bao giờ chưa?”
Chỉ Thực không nói gì, cô bé giơ tay áo lên quẹt nước mắt.
Chu Cánh ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt cô bé: “Có muốn ôm không?”
Cô bé bước tới, vòng tay qua cổ anh, vùi mặt vào vai anh. Vì vừa khóc quá dữ, mũi cô bé cứ sụt sà sụt sịt.
Anh nhẹ nhàng bế cô bé lên, rút một tờ khăn giấy đưa cho cô bé: “Tự lau sạch đi.”
Chỉ Thực xì mũi một cái thật mạnh. Chu Cánh hơi trêu chọc: “Khóc như thế trước mặt người khác, có mất mặt không?”
“Đều tại chị An Đề, ai bảo chị ấy dọa con.”
An Đề: ?
Cũng may, cô đúng là được mở mang tầm mắt, thế mà đã dỗ xong rồi.
Cô cũng không ngờ, Chu Cánh lại có một mặt dịu dàng như vậy.
Vì thường xuyên làm việc nặng, cơ bắp phần thân trên của anh rất rõ ràng, đặc biệt là bắp tay lộ ra. Vốn dĩ không thấy anh vạm vỡ, nhưng khi anh bế một cô bé con nhỏ nhắn lên, lập tức làm nổi bật lên vóc dáng cao lớn của anh.
Đúng là giống một “ông bố bỉm sữa”. Cô lẩm bẩm.
Chu Cánh nghe thấy: “Nam cái gì?”
“Không phải chú tự nhận là tốc độ bắt trend theo kịp bọn tôi sao, không biết ‘nam mụ mụ’ (bố bỉm sữa) là gì à?”
Anh đặt Chỉ Thực xuống: “Chú nói chuyện riêng với chị An Đề một chút. Trong phòng có hoa quả, con vào ăn đi.”
“Vâng.”
Đợi cô bé vào nhà, Chu Cánh mới nói: “Mấy năm nay một mình tôi nuôi Chỉ Thực, đúng là vừa làm bố vừa làm mẹ. Có thể là trước đây con bé nghe người khác nói gì đó, nên vẫn luôn sợ tôi không cần nó, cũng náo loạn vài lần rồi. Không liên quan đến em đâu.”
An Đề hơi do dự hỏi: “Chú … sợ tôi áy náy à?”
“Nếu em có loại cảm xúc đó.”
Cô khinh thường bĩu môi, rồi lại nói: “Mà này, hóa ra Chỉ Thực là cháu gái anh à.”
“Ừm, con bé là con gái của anh trai tôi.”
Có lẽ An Đề hơi thiếu tinh ý, nếu không cũng sẽ không hỏi một câu không qua não: “Thế sao anh ấy không tự mình nuôi?”
Nghe xong, Chu Cánh khựng lại, nhìn về phía Chỉ Thực đang gặm dưa hấu trong phòng, môi mím chặt, ánh mắt cũng trĩu xuống.
Lúc này cô mới nhận ra, vội vàng chữa lại: “À, không sao, anh không tiện nói thì thôi, tôi chỉ tùy tiện hỏi vậy thôi.”
Anh nói: “Cũng không có gì không nói được. Người trong thôn cũng biết, anh ấy mất rồi. Lúc đó Chỉ Thực còn nhỏ lắm, không có ký ức gì nhiều, cho nên con bé khá dựa dẫm vào tôi.”
“Thảo nào.”
Giải quyết xong vụ việc bất ngờ, Chu Cánh nhìn thấy lời mời kết bạn của Tống Di.
Ảnh đại diện của cô ta là ảnh tự chụp, rõ ràng đã P quá tay, tinh xảo đến mức từng sợi tóc cũng phát sáng, nhưng anh không để tâm.
Mấy năm nay, rất nhiều người giới thiệu đối tượng cho anh, có người ly hôn mang theo con, cũng có người chưa từng yêu đương như Tống Di.
Bọn họ sốt ruột thay anh. Như thể việc anh độc thân đến giờ là một chuyện làm mất mặt thôn Chu Gia vậy. Nói như vậy có lẽ hơi bất công, nhưng cái vẻ lo lắng sốt sắng của họ, không thể không khiến người ta suy đoán như vậy.
Đến tuổi này, hôn nhân không còn đơn giản là chuyện của riêng mình, mà là đại sự của cả gia đình.
Đặc biệt là sau khi Chu Liệt qua đời, anh trở thành con một trong nhà, gánh trên vai trọng trách nối dõi tông đường.
Hơn nữa, Nghi Giang là nơi nhỏ, theo tập tục truyền đời, con của anh đáng lẽ đã phải học tiểu học rồi.
Thế mà anh còn chưa có bạn gái.
Thực tế, ở Kỳ Châu, tuổi ngoài 30 đang là lúc thích hợp để phấn đấu sự nghiệp, bạn bè cũ của anh cũng chẳng ai vội vàng kết hôn.
Đúng như An Đề nói, anh lựa chọn độc thân, là vì Chỉ Thực.
Nhưng nói cho cô bé biết, đợi cô bé lớn lên, khó tránh khỏi sẽ khiến cô bé cảm thấy gánh nặng.
Điều này có khác gì tạo gánh nặng tâm lý cho cô bé chứ.
Lúc trước Tống Di nói với anh, dù họ có con, cô ta cũng sẽ xem Chỉ Thực như con đẻ. Thẳng thắn mà nói, anh không tin lắm.
Thực ra là đã có vết xe đổ.
Công việc làm sai thì có thể sửa lại, nhưng hôn nhân thì không. Một mình anh thì sao cũng được, nhưng chuyện này liên quan đến Chỉ Thực, anh không dám dễ dàng thử.
Chỉ Thực vừa khóc một trận như vậy, anh biết, cô bé vẫn luôn thiếu cảm giác an toàn.
Suy nghĩ kỹ, anh chấp nhận lời mời kết bạn của Tống Di, gửi một tin nhắn qua: Cô Tống, ngày mai cô có rảnh không? Tôi muốn mời cô một bữa cơm.
Tống Di trả lời rất nhanh: Được nha, địa điểm anh chọn hay tôi chọn?
Chu Cánh: Cô chọn đi, tôi không rõ sở thích của cô lắm. Nếu trên thị trấn không có quán nào, ở huyện cũng được. Tôi lái xe.
Tống Di: OK.
Anh cất điện thoại, hỏi: “Chỉ Thực, ngày mai con có muốn ra ngoài chơi không?”
Từ thôn lên thị trấn không tiện lắm, càng đừng nói là ra huyện thành. Chu Cánh lại bận, nên rất ít khi có cơ hội đưa con bé đi chơi.
Chỉ Thực lập tức gật đầu như gà mổ thóc: “Đi ạ!”
An Đề chờ rồi lại chờ, chỉ chờ được Chu Cánh đi làm việc khác.
Một con người to đùng như cô đứng bên cạnh, mà bị anh xem như không khí?
Một lát sau, Chu Cánh chuẩn bị ra ngoài.
An Đề nói: “Chú yên tâm giao Chỉ Thực cho tôi như vậy à?”
“Chỉ cần hai người không đánh nhau.”
An Đề huých Chỉ Thực một cái: “Nghe thấy chưa, Chu Cánh bảo em đừng có bắt nạt chị.”
Chỉ Thực không thể tin nổi, trợn tròn mắt: “Chị là người lớn, em là trẻ con, em bắt nạt chị kiểu gì?”
An Đề nghênh nghênh đầu, nói đầy ẩn ý: “Chị cũng đâu có khóc lóc đòi người ta ôm.”
“A a a!” Chỉ Thực cảm thấy khóc nhè là chuyện của trẻ con mẫu giáo, cô bé đã học sinh tiểu học rồi, cô bé cảm thấy bị sỉ nhục: “Ai bảo chị lừa em! Chị xấu xa!”
Thực ra Chỉ Thực ồn ào thì ồn ào vậy thôi, nhưng trẻ con chỉ thích chơi với bạn đồng lứa. Trong thôn phần lớn là người già, cô bé ở bên bà Từ Lệ Phân cũng không hoạt bát được như vậy.
Nói An Đề trẻ con, thì cô cũng không phải hoàn toàn không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, có lẽ chỉ là lười suy nghĩ; nói cô trưởng thành sao, cô lại thích trêu một đứa trẻ sáu, bảy tuổi, còn chọc người ta khóc.
Chính là một cô nhóc có chút tính khí tiểu thư, nhưng tâm địa không xấu.
Chu Cánh đến công ty, để lại hai “đứa trẻ” này ở nhà.
Không mua được nước khoáng, An Đề khát nước, không muốn uống nước máy đun sôi để nguội, lại không muốn đội cái nắng gắt buổi chiều ra ngoài, cô nằm dài thườn thượt trên ghế.
Chỉ Thực chọc chọc cô: “Hay là em đi mua giúp chị nhé.”
An Đề liếc mắt là biết ngay cô bé đang có ý đồ gì: “Chu Cánh đã giáo huấn chị rồi.”
Chỉ Thực “hừ hừ” hai tiếng: “Sao chị cũng sợ Chu Cánh thế?”
“Không phải sợ, mà là phiền quá.”
Chỉ Thực đồng cảm sâu sắc: “Chu Cánh nghiêm túc lắm, còn đáng sợ hơn cả cô giáo của em.”
Thỏa thuận giữa các cô không phải là đưa con bé đi công viên giải trí, mà là An Đề dùng một chiếc vòng tay thủy tinh để nhử cô bé. Món đồ không đắt tiền, nhưng sặc sỡ, rất đẹp. Cô bé con nào mà chẳng thích đồ lấp lánh. Chỉ Thực cũng không ngoại lệ.
Nhưng An Đề nói: “Cái đầu nhỏ của em rốt cuộc chứa bao nhiêu mưu ma chước quỷ thế, còn lừa được cả Chu Cánh.”
Cô bé cười hì hì, chạy đi xem TV.
An Đề không có việc gì làm, lại lôi Phùng Dĩnh ra để “xả” về Chu Cánh.
An Đề: Một chuyện nhỏ xíu cũng có thể nâng tầm lên thành vấn đề giáo dục, trời ạ. Tớ muốn biết, cái đối tượng xem mắt kia có biết người ngồi đối diện mình là một người có bề ngoài 28, tâm lý 82 không?
Phùng Dĩnh: Bây giờ đang thịnh hành kiểu bạn trai “hệ daddy” mà? Cảm giác kiểu người như anh ta rất đáng tin cậy.
An Đề: Hệ “gia gia” (ông nội) thì có.
Phùng Dĩnh: Ha ha ha ha, có khoa trương vậy không?
An Đề: Đôi tay trắng nõn, thon như ngó sen của tớ, mà anh ta dám bắt tớ đi rửa bát. A.
Phùng Dĩnh: Không có máy rửa bát à?
An Đề: Chẳng phải có tớ đây, sẵn có, miễn phí?
Phùng Dĩnh và An Đề là hàng xóm, chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, biết rõ cô được nuông chiều từ bé, lười biếng đến mức nào. Hồi đi học, có việc nặng việc bẩn gì, cô hoặc là bỏ tiền ra, hoặc là nhờ con trai làm, tuyệt đối không tự mình đụng tay.
Cho nên, cô không cảm thấy việc bỏ tiền nhờ Chỉ Thực chạy vặt có vấn đề gì.
Phùng Dĩnh cảm khái, mới hai ngày trôi qua, mà cô vẫn có thể kiên trì được, thật hiếm thấy.
Cách nói của An Đề là: Không sao, chưa chết được. Lúc nào sắp chết thì bảo bố tớ đến nhặt xác, để ông ấy áy náy cả đời.
Đương nhiên, đây chỉ là lời nói đùa.
Còn về lý do tại sao không tiếp tục đấu tranh, là vì cô cảm thấy, Chu Cánh là một tấm thép, cô không đâm thủng nổi. Đơn giản là từ bỏ, tới đâu thì tới.
Một lát sau, ngoài cửa có người gọi: “Có ai ở nhà không?”
An Đề duỗi chân, đá đá Chỉ Thực, bảo cô bé ra trả lời.
“Có!”
“Người lớn nhà cháu đâu?”
An Đề ló đầu ra, là một người đàn ông mặc áo ba lỗ đồng phục, vì da ngăm đen, có thể trông già hơn tuổi thật.
Anh ta khiêng một cái thùng giấy lớn, nói là đến lắp máy lọc nước.
Cô cũng không biết lắp ở đâu, chỉ đại vào một khoảng đất trống: “Đặt ở đây đi.”
Lúc người đàn ông tháo thùng, An Đề không hiểu sao lại nghĩ đến một loạt tin tức về cướp bóc, lừa đảo, cô thử hỏi: “Anh có giao nhầm không đấy?”
“Không đâu, tôi giao quanh khu này nhiều rồi.”
“Ai mua vậy?”
“Chu Cánh. Đây có hóa đơn, cô xem đi.”
Trên đó chỉ có một cái tên, một dãy số điện thoại.
An Đề bấm gọi số đó.
Đối phương bắt máy: “Alo? An Đề?”
“Sao chú biết là tôi?”
“Tôi có số của em.”
An Đề: ?
Chu Cánh hỏi: “Người lắp máy lọc nước đến rồi à?”
“Vâng, tôi còn tưởng là lừa đảo.”
Nghe câu này, người đàn ông lắp đặt bật cười: “Cô em à, bảy tám cái làng này đều mua hàng nhà tôi, có gì mà phải sợ chứ.”
“Tôi có biết đâu.”
Chu Cánh nói: “Tôi còn có việc, cúp máy đây.”
“Này…”
Lời còn chưa kịp nói ra, điện thoại đã ngắt. An Đề tức đến trợn trắng mắt.
Người đàn ông cắm điện, lắp bình nước lên, thử một lát, nước chảy thông suốt, nói: “Xong rồi.”
Chỉ Thực bưng dưa hấu ra, giọng lanh lảnh: “Chú vất vả rồi, chú ăn dưa hấu ạ.”
“Ôi chao,” người đàn ông vui vẻ, “Ngoan ngoãn hiểu chuyện quá.”
Chỉ Thực nói: “Cô giáo dạy chúng cháu, người lao động là vinh quang nhất, phải tôn kính công nhân và nông dân.”
An Đề: “…Em đúng là “hồng” từ trong gốc.”
Máy lọc nước lắp là loại nước khoáng, có chức năng làm lạnh. Cô uống liền một hơi hai ly.
Đã khát rồi, cô mới nghĩ, sớm không mua muộn không mua, hôm nay lại mua, chắc không phải cô tự đa tình đâu nhỉ, là mua vì cô đúng không.
Chạng vạng, mặt trời sắp lặn, bà Từ Lệ Phân gánh quang gánh về.
Mỗi bên một sọt, đầy ắp khoai lang, lạc, ngô… đung đưa theo nhịp bước của bà. Bà đi rất vững, không làm rơi vãi thứ gì.
“Bà nội!”
Chỉ Thực và Tướng Quân chạy ra đón bà.
Chân trời ửng lên ráng mây nhàn nhạt, những đám mây dày lặng lẽ trôi.
Hai người một chó đi trước sau trên con đường nhỏ, vừa đi vừa cười. Hai bên là cỏ dại tốt tươi, cao quá lưng chó, gió thổi qua, khẽ lay động.
An Đề bỗng nhiên cảm thấy, hình ảnh này thật đẹp.
Bà Từ Lệ Phân đi đến trước nhà, đặt sọt xuống. Trông bà có vẻ nhẹ nhàng, An Đề thử nhấc lên, mặt lập tức nhăn nhúm.
Nặng quá.
Quần áo bà Từ Lệ Phân ướt đẫm mồ hôi, cười đến nếp nhăn nơi khóe mắt hằn sâu: “Cháu không làm việc nhà nông bao giờ, chắc chắn nhấc không nổi.”
“Sức chị An Đề còn không bằng con đâu.” Chỉ Thực rút ra một cây que dài màu xanh, gặm gặm, nhai nhai, rồi nhổ bã ra.
Trông hơi giống cây mía, nhưng nhỏ hơn nhiều.
“Đây là cái gì?”
“Que ngọt, là cao lương ngọt đấy.” Bà Từ Lệ Phân bẻ một đoạn đưa cho cô: “Nếm thử đi.”
An Đề không ăn, chỉ vào Chỉ Thực, khiêu khích: “Nhóc con, nói ai yếu hả, có bản lĩnh thì so tài đi.”
Hai người lấy que ngọt làm vũ khí, đánh nhau. An Đề chọc cho Chỉ Thực xù lông, bị con bé rượt chạy vòng vòng.
Cô vừa chạy vừa quay đầu lại trêu ngươi nó, chạy ra khỏi nhà, đột nhiên đâm sầm vào cái gì đó. Cô không kịp dừng lại, người bị cô đâm phải cũng không kịp phản ứng.
Cô ngã phịch mông xuống đất, kêu lên một tiếng đau đớn.
Chỉ Thực cười ha hả trên nỗi đau của người khác. An Đề gắng gượng, ngẩng đầu lên, là Chu Cánh.
Anh đang nín cười, đáy mắt ngập tràn ý cười, nhưng không phô trương lố lăng như con nhóc vô lương tâm Chỉ Thực.
Anh chìa tay ra cho cô.
Theo kịch bản phim thần tượng, khoảnh khắc hai bàn tay nắm lấy nhau, ánh mắt bất ngờ chạm phải nhau, chỉ số lãng mạn sẽ nhanh chóng lan tỏa trong không khí.
Hiện thực là, mông thì ê ẩm, An Đề nhe răng trợn mắt, chỉ muốn độn thổ cho xong.